Chap 120
Tôn Thừa Hoan từ không thích mùi dược hương trên người Bùi Châu Hiền đến trở nên mê luyến, giờ khắc này lại cảm thấy thỏa mãn chưa từng có, bởi vì nàng có thể thu nhận hết mùi dược hương làm nàng ngày nhớ đêm mong này. Nàng nghĩ, nếu thời gian của thể dừng lại một khắc này, thì thật là tốt biết bao, mặt nàng dán trước ngực Bùi Châu Hiền, theo bản năng cọ cọ một chút, xúc cảm mềm mại, mới khiến Tôn Thừa Hoan có ý thức mình đang làm gì, nhưng mà Tôn Thừa Hoan cũng không hối hận, càng cọ thêm mấy cái.
"An phận một chút!" Bùi Châu Hiền thấp giọng cảnh cáo nói.
Tôn Thừa Hoan sợ bị Bùi Châu Hiền ném xuống giường, quả nhiên an phận hơn nhiều, không cọ loạn nữa. Tôn Thừa Hoan an phận xong, nằm trong lòng ngực Bùi Châu Hiền không bao lâu đã ngủ mất.
Bùi Châu Hiền đợi Tôn Thừa Hoan ngủ xong, cũng không có đẩy Tôn Thừa Hoan ra khỏi lồng ngực, nàng ôn nhu nhìn Tôn Thừa Hoan, cảm thấy mình không nên dung túng nàng, để nàng lại rời khỏi lần nữa, mình sẽ càng thêm khó chịu mà thôi, Bùi Châu Hiền lại nhìn Tôn Thừa Hoan lần nữa, cảm thấy người này đáng giận vô cùng, nhưng cố tình lại không nhẫn tâm được.
Bùi Châu Hiền thu hồi tầm mắt khỏi người Tôn Thừa Hoan, đồng thời nhắm hai mắt lại. Ở bên người Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền cũng nhanh vào giấc ngủ, chỉ biết lúc ở bên người Tôn Thừa Hoan, nàng luôn ngủ sâu hơn thường ngày rất nhiều.
Hôm sau, Tôn Thừa Hoan tỉnh lại trước, dược hiệu trên người nàng đã sớm biến mất, hơn nữa qua hai buổi tối ngủ ngon, tinh thần của Tôn Thừa Hoan hiện Tại rất phấn chấn, thần thanh khí sảng, thể xác và tinh thần đều sung sướng, nàng đem mặt chôn dưới cổ Bùi Châu Hiền, bây giờ nàng lớn mật thân cận với Bùi Châu Hiền hơn trước kia nhiều, đặc biệt là sau những việc tối qua Bùi Châu Hiền làm với nàng xong, cảm giác như tất cả không còn giống như lúc trước nữa.
Tôn Thừa Hoan đến gần Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền tỉnh ngay, nàng mở to mắt liền nhìn thấy Tôn Thừa Hoan gần trong gang tấc.
"Ngươi đến gần như vậy làm gì?" Bùi Châu Hiền vừa mới tỉnh ngủ, âm thanh có chút lười biếng hỏi.
"Tỷ tỷ nói xem?" Tôn Thừa Hoan tiếp tục cọ đến cổ Bùi Châu Hiền, nhẹ nhàng hỏi, chuyện nàng muốn làm rất nhiều, ví như làm lại những chuyện tối qua Bùi Châu Hiền làm với mình, Bùi Châu Hiền đã nói, chỉ cần mình có bản lĩnh bắt lấy nàng là được, nàng cũng phải thử xem xem có đúng không?
Tiểu sắc lang Tôn Thừa Hoan này mới sáng sớm đã muốn động dục, nàng mới sẽ không để Tôn Thừa Hoan như ý, vì thế nàng duỗi tay ngăn trở mặt Tôn Thừa Hoan đang dán đến đây, muốn đẩy mặt Tôn Thừa Hoan tránh ra chỗ khác.
Bùi Châu Hiền không cho Tôn Thừa Hoan khinh bạc mình, Tôn Thừa Hoan lại bám riết không tha, sáng sớm hai người lại đấu võ, Tôn Thừa Hoan võ công cao hơn lại lần nữa đè Bùi Châu Hiền dưới thân, thầm nghĩ, không biết Bùi Châu Hiền có sử dụng mỹ nhân kế nữa không, Tôn Thừa Hoan phát hiện bản thân mình vậy mà cực kỳ mong chờ.
Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan đắc ý đè lên người mình, nàng sao lại không biết chút tiểu tâm tư nho nhỏ của Tôn Thừa Hoan, tối hôm qua được chút ngon ngọt, mà lại nghiện rồi.
"Đưa đầu đến đây!" Ngữ khí Bùi Châu Hiền nói với Tôn Thừa Hoan mềm nhẹ như hôm qua.
Nghe âm thành mềm mại của Bùi Châu Hiền, âm thanh này chọc đến xương cốt Tôn Thừa Hoan nhàn cũng muốn mềm luôn, cho dù biết Bùi Châu Hiền có bẫy, nhưng cũng sẽ nghĩa vô phản cố mà nghe, vì thế Tôn Thừa Hoan ngoan ngoãn đem đầu hướng đến phía Bùi Châu Hiền, trong lòng lại tràn đầy mong chờ Bùi Châu Hiền lại thổi khí lên tai mình, thật sự quá chờ mong, lại có chút sợ hãi.
Chỉ là Tôn Thừa Hoan chưa kịp đưa đầu đến Bùi Châu Hiền, đột nhiên cảm thấy thân thể nhói lên một chút, thân mình lập tức xụi lơ xuống người Bùi Châu Hiền.
"Chỉ bằng ngươi, mà muốn bức ta vào khuôn khổ, còn sớm quá!" Tôn Thừa Hoan nhếch miệng mỉm cười nói, sau đó đẩy Tôn Thừa Hoan đang xụi lơ trên người mình lại giường, còn mình đứng dậy mặc quần áo.
Thân thể vừa đau vừa tê dại không thể động đậy, Tôn Thừa Hoan lại tầm nghĩ, mình đúng là cực kỳ khinh địch, không, hẳn là mỹ sắc làm hỏng việc rồi. Tôn Thừa Hoan nghĩ đến lúc nãy Bùi Châu Hiền nói thế nào, hành động gì, tổng kết lại kinh nghiệm, sau này cần phải cố gắng hơn. Tối qua Bùi Châu Hiền dùng dược, hôm nay điểm huyệt, không biết sau này sẽ đối phó mình thế nào đây? Tôn Thừa Hoan bắt đầu chờ mong lần sau rồi.
Bùi Châu Hiền rời khỏi giường liền gọi Bạch Thuật tiến vào hầu hạ.
"Nàng làm sao vậy?" Bạch Thuật tiến vào, thấy Tôn Thừa Hoan còn nằm liệt giường, liền tò mò hỏi.
"Muốn làm chuyện bậy bạ với ta!" Bùi Châu Hiền nhàn nhạt trả lời theo thật.
"Đáng!" Bạch Thuật nghe vậy che miệng cười nói.
Tôn Thừa Hoan bị Bạch Thuật giễu cợt, có chút ngượng ngùng, mặt lại đỏ lên.
Bất quá cũng hơn một khắc, cảm giác tê dại trên người Tôn Thừa Hoan cũng biến mất, thầm nghĩ Bùi Châu Hiền đối với mình cũng là luyến tiếc nặng tay. Nàng biết có rất nhiều cách để đối phó với mình, nhưng tối qua Bùi Châu Hiền lại cố tình chọn mỹ nhân kế, nghĩ đến mọi chuyện hôm qua, Tôn Thừa Hoan vẫn là không nhịn được mà lộ ra ý cười, vẫn là cực kỳ vui vẻ.
Nhưng khi Tôn Thừa Hoan bò dậy khỏi giường xong, lại phát hiện hạ nhân bên ngoài hình như vẫn còn đang chuẩn bị đại hôn.
"Bọn họ...... vẫn còn chuẩn bị đại hôn sao?" Tôn Thừa Hoan có chút không dám hỏi ra miệng, nhưng vẫn là không nhịn được mà hỏi, cảm xúc đang vui vẻ lập tức bị chìm vào biển rộng, vừa rồi vui vẻ bao nhiêu, giờ khắc này lại khó chịu bấy nhiêu, cho dù nàng cùng Bùi Châu Hiền đã trãi qua chuyện thân mật, cũng không thể thay đổi sự thật Bùi Châu Hiền phải gả cho người khác sao?
"Nếu không thì sao?" Bùi Châu Hiền hỏi ngược lại, hiển nhiên nàng sẽ không chủ động nói chân tướng cho Tôn Thừa Hoan nghe, bất quá Tôn Thừa Hoan vẫn ngu ngốc trước sau như một, nàng muốn biết khi nào Tôn Thừa Hoan mới tự mình phát hiện ra.
"Tỷ tỷ nhất định phải gả sao? Có thể không gả được không?" Tầm mắt Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền có chút khẩn cầu nói.
"Đây là đại sự Bùi gia, sao có thể xem là trò đùa?" Bùi Châu Hiền câu nào cũng là hỏi ngược lại.
Bạch Thuật đứng bên cạnh trộm cười, thầm nghĩ đúng là Tôn Thừa Hoan quan tâm quá sẽ bị loạn, vậy mà còn chưa có phát hiện.
"Lúc..... lúc nào?" Ngữ khí Tôn Thừa Hoan gian nan hỏi, mình không thể ở lại, cho dù có muốn phản đối, cũng không đủ lập trường.
"Đại hôn là hôm sau, nếu ngươi đường xa từ Bắc Nguy đến, vậy uống ly rượu mừng xong lại về Bắc Nguy đi." Ngữ khí Bùi Châu Hiền nước chảy mây trôi nói, tiếp tục trát đao vào tim Tôn Thừa Hoan, cho dù là sự thật, Tôn Thừa Hoan cũng đáng bị vậy, ngày đó nàng lựa chọn thay Tôn Tử Sinh về Bắc Nguy, thì giờ nàng cũng phải chấp nhận.
Tôn Thừa Hoan nghe vậy, gương mặt hoa đào nói khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu, nàng nhìn về phía Bùi Châu Hiền, như muốn nhìn ra cái gì, nhưng Bùi Châu Hiền vẫn không thèm để ý như trước, giống như đối với nhất định sẽ không thèm để ý đến phu quân tương lai của mình, nếu Bùi Châu Hiền không thèm để ý, vậy nàng nên đi trói phu quân kia lại, nếu không có tân lang, vậy không có cách nào thành hôn được rồi. Không sai, trong lòng Tôn Thừa Hoan thầm nghĩ, đêm nay phải đem trói vị hôn phu kia lại, nàng nhất định phải ngăn cản hôn lễ của Bùi Châu Hiền. Nhưng vấn đề là, nàng căn bản không biết tân lang là ai, nàng cũng đã hỏi Bạch Thuật, Bạch Thuật miệng kín thật sự, cũng không định nói cho mình nghe. Lúc này Tôn Thừa Hoan mới nhớ đến ở Bùi gia vẫn còn có cha mình, thầm nghĩ, Bùi Châu Hiền thành thân, nhất định phu nhân phải biết nam nhân thành thân với Bùi Châu Hiền là ai đi, cha nàng là người bên gối phu nhân, tất nhiên cũng sẽ biết rồi.
Vì thế Tôn Thừa Hoan ăn không vô chỉ ăn lung tung mấy món xong, thừa lúc Bùi Châu Hiền bận bịu, chạy đi tìm cha nàng.
Tôn Tử Sinh nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, một chút cũng không ngạc nhiên, hiển nhiên là biết Tôn Thừa Hoan đã về Nam Triệu được hai ngày.
"Rốt cuộc cũng nhớ đến ta." Trên tay Tôn Tử Sinh đang ôm một đứa nhóc, mỉm cười nói với Tôn Thừa Hoan.
Đừng nói đến chuyện Tôn Thừa Hoan không nhớ đến cha ruột, ngay cả đứa nhóc có liên quan với nàng và Bùi Châu Hiền này nàng còn không nhớ nổi, nhìn thấy đứa nhóc, Tôn Thừa Hoan thật sự có chút ngượng ngùng, dù sao đứa nhỏ này cũng có liên quan đến tương lai của nàng.
"Tên nó là gì?" Tôn Thừa Hoan hỏi Tôn Tử Sinh, cũng nhận đứa nhóc từ trong lòng Tôn Tử Sinh.
"Tạm thời kêu Bùi Dĩ Quân, chờ sau này nó có thể về Quân gia thay ngươi thì đảo lại, kêu là Quân Dĩ Bùi." Tôn Tử Sinh nói.
Tôn Thừa Hoan ôm đứa nhóc ném lên không trung, sau đó duỗi tay tiếp lấy, đứa nhóc kia giống như cảm thấy chơi rất vui, bị chọc đến cười khanh khách không ngừng, trong lòng Tôn Thừa Hoan thầm nghĩ đứa nhỏ này bộ dáng cũng rất không tim không phổi đi, chỉ hy vọng hắn là nhân tài luyện võ, nhưng mà nhìn lại quá giống phu nhân. Cho nên đứa nhóc này cũng không giống mình hay là Bùi Châu Hiền rồi.
"Rốt cuộc tân lang là ai?" Trước mắt Tôn Thừa Hoan chỉ để ý đến vấn đề này.
"Bùi Chương, không phải là ngươi tưởng Bùi Châu Hiền muốn thành thân, cho nên mới gấp gáp từ Bắc Nguy trở về đi?" Tôn Tử Sinh cũng không khó đoán được Tôn Thừa Hoan là bị Bùi Châu Hiền triệu hồi về.
"Là Bùi Chương thành thân, không phải Bùi Châu Hiền thành thân sao?" Tôn Thừa Hoan vừa mừng vừa sợ hỏi.
"Nếu không thì ai?" Tôn Tử Sinh nhìn vui mừng lộ rõ trên mặt Tôn Thừa Hoan nhướng mày hỏi ngược lại.
Tôn Thừa Hoan nghĩ đến chuyện mình cho rằng Bùi Châu Hiền muốn thành thân không thiết ăn uống, trong lòng khó chịu muốn chết, lại hung hăng vỗ đầu mình, bản thân mình đúng là ngu xuẩn muốn chết! Tôn Thừa Hoan vui vẻ đến hỏng rồi, đem Bùi Dĩ Quân ném lên trời cao, Bùi Dĩ Quân vẫn là trẻ con hoàn toàn không ý thức được hắn bị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ xem như quả cầu ném chơi, hơn nữa lại còn thấy thích Tôn Thừa Hoan như vậy hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro