Chap 122

Đại hôn Bùi Chương, vô số khách khứa đến Bùi gia, Sở gia còn cố ý phái người đến tham dự hôn lễ Bùi Chương.

Đối với hôn lễ của Bùi Chương, Tôn Thừa Hoan vốn dĩ cũng không có hứng thú, cũng không muốn tham gia, nhưng là Bùi Châu Hiền vừa là gia chủ, vừa là tỷ tỷ Bùi Chương, nên cần phải tham gia. Tôn Thừa Hoan nghĩ đến chuyện hai ba canh giờ không nhìn thấy Bùi Châu Hiền, khó mà chịu được, hiện tại thời gian đối với nàng mà nói, là cực kỳ trân quý, một khắc cũng không muốn lãng phí, vì thế nàng cũng là không thể không tham gia. Chỉ là Tôn Thừa Hoan hiện giờ, đã bị tứ đại thế gia biết rõ, cho nên nàng cũng không dám lấy thân phận thế nữ Bắc Nguy xuất hiện ở tiệc cưới Bùi Chương. Tôn Thừa Hoan chỉ có thể trang điểm khác đi, để Bạch Thuật an bài cho mình một chỗ không quá nổi bật, lại có thể nhìn thấy được Bùi Châu Hiền là tốt rồi.

Tham gia tiệc cưới Bùi Chương, không phải là không có chỗ tốt, đó là, nàng có thể quang minh chính đại uống rượu rồi, nghiện rượu ở Bắc Nguy dưỡng thành đã sớm không còn áp được nữa. Tối nay nhất định là rượu đến vô hạn, hơn nữa đủ loại rượu ngon, nên còn chưa khai tiệc, Tôn Thừa Hoan đã uống hết chén này đến chén khác. Rượu Nam Triệu là tinh tế, so với rượu trắng Bắc Nguy thật sự khác biệt, rượu Nam Triệu đặc biệt tinh khiết và thơm ngọt, khiến Tôn Thừa Hoan căn bản không dừng được. Tôn Thừa Hoan quen uống chén lớn ở Bắc Nguy, bây giờ cầm chén nhỏ uống, quả thật là không đau không ngứa, không bao lâu sau đã uống xong một bình, lại thay đổi thành một loại rượu khác uống, nàng định trong đêm nay sẽ đem hết những loại rượu trong yến tiệc đều thử qua một lần.

Đương nhiên, Tôn Thừa Hoan không chỉ là lo uống rượu, đôi mắt nàng vẫn không rời khỏi Bùi Châu Hiền. Bùi Châu Hiền ăn mặc lộng lẫy, đoan trang minh diễm, không giận tự uy. Trong lòng Tôn Thừa Hoan thầm nghĩ, cho dù sau này mình có trở thành gia chủ, đại khái cũng không thể có bộ dáng trấn người như Bùi Châu Hiền được, nhưng mà, bất luận Bùi Châu Hiền trang điểm thế nào, cũng là đẹp.

Khách khứa chúc mừng Bùi Châu Hiền không dứt, Bùi Châu Hiền cũng chỉ đáp lại tân khách bằng ý cười nhạt nhẽo, khiến cho người ta có cảm giác xa cách mà khách khí. So sánh với gia chủ tiền nhiệm, tức là Bùi Cẩn Ngưng mang lại cho người ta cảm giác gần gũi bình dị hơn, Bùi Châu Hiền lại uy nghiêm hơn, làm cho người ta có loại cảm giác không thể thân cận. Tôn Thừa Hoan nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Bùi Châu Hiền, trong lòng có cảm giác mừng thầm, nàng cảm thấy bản thân là một số ngoại lệ mà Bùi Châu Hiền đối đãi khác đi.

Ngẫu nhiên, tầm mắt Bùi Châu Hiền cũng sẽ xuyên qua đám người dừng lại trên người Tôn Thừa Hoan, lúc Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Châu Hiền chú ý đến mình, trong lòng cực kỳ vui vẻ, sau đó sẽ liền mỉm cười sáng lạn ấm áp nhất với Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan cười đến quá chói, thầm nghĩ, Tôn Thừa Hoan cười rộ lên giống như đồ ngốc, ánh mắt ghét bỏ đáp lại, cũng nhanh chóng thu hồi tầm mắt khỏi người Tôn Thừa Hoan. Nàng tiếp tục đối ứng với bữa tiệc, xưa nay nàng không thích ồn ào, nàng chỉ mong mau sớm kết thúc để nàng nghỉ ngơi.

Tiệc đến giờ Hợi, chủ khách vui mừng, yến hội mới tan.

Lúc này, Tôn Thừa Hoan đã uống hết các loại rượu trong yến tiệc, cũng chọn là một loại rượu mà mình thích uống nhất là hoán cốt lao. Lúc yến tiệc kết thúc, Tôn Thừa Hoan cũng đã không biết mình uống đến bao nhiêu bình hoán cốt lao rồi. Tửu lượng Tôn Thừa Hoan cực tốt, cũng không chịu nổi nhiều loại rượu pha trộn, hơn nữa đại đa số đều là rượu tác dụng chậm, chờ Tôn Thừa Hoan uống xong một chén hoán cốt lao cuối cùng, cũng đã hơi say. 'Hoa xem một nửa, rượu uống hơi say' đó chính là trạng thái hiện Tại của Tôn Thừa Hoan, cảm giác cả thể xác và tinh thần đều ở một loại lâng lâng. Chỉ cần nàng nhìn Bùi Châu Hiền, liền cười tươi như hoa.

Bùi Châu Hiền nhìn về phía Tôn Thừa Hoan đã hơi say, giờ khắc này, Tôn Thừa Hoan giống như hoa mới nở, tươi mát tinh diễm, có một loại phong tình khác. Bùi Châu Hiền hơi nhíu mi, nàng không muốn để những người khác thấy Tôn Thừa Hoan như vậy. Vì thế Bùi Châu Hiền rời đi, nàng biết chắc chắn Tôn Thừa Hoan sẽ chạy theo mình.

Tôn Thừa Hoan nhìn thấy Bùi Châu Hiền rời đi, liền nhanh chóng đuổi theo.

"Rốt cuộc ta cũng đuổi kịp ngươi." Tôn Thừa Hoan vận khinh công mới theo kịp Bùi Châu Hiền, lúc bắt lấy tay Bùi Châu Hiền, không khỏi cười lên vui vẻ, hơn nữa nàng còn nắm chặt tay Bùi Châu Hiền, như sợ Bùi Châu Hiền thoát khỏi tay mình vậy.

"Rốt cuộc ngươi đã uống bao nhiêu rượu rồi?" Tôn Thừa Hoan đến gần mình, Bùi Châu Hiền đã nghe mùi rượu nồng đậm, mùi các loại rượu hỗn tạp lên nhau, hiển nhiên là không chỉ uống một loại, không khỏi nhíu mày hỏi.

"Hoán cốt lao, lạc tang, đồ tô, thiên lý túy, hàn đàm hương......" Tôn Thừa Hoan theo thật trả lời, quá nhiều, nàng đếm cũng có chút không hết.

Tôn Thừa Hoan uống nhiều như vậy, không say chết đã xem như là không tồi, ở Bắc Nguy, chẳng những võ công tăng, mà tửu lượng cũng tiến bộ không ít đi.

"Học cái gì cũng không giỏi, mà học uống rượu lại thật giỏi!" Bùi Châu Hiền không vui nói.

"Mỗi lần rất nhớ tỷ tỷ, ta liền muốn uống rượu, uống xong lại càng nhớ...." Tôn Thừa Hoan sợ Bùi Châu Hiền cười nhạo, cũng không dám nói cho nàng, rất nhiều lần uống rượu xong, nhớ đến khó chịu, đều trộm khóc.

"Không mượn ngươi nhớ ta, hà tất tự mình đa tình làm gì?" Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói, vẫn là độc miệng như cũ.

Tôn Thừa Hoan giống như không nghe được Bùi Châu Hiền nói gì, chỉ cảm thấy trên người Bùi Châu Hiền cũng có mùi rượu nhàn nhạt, hòa với mùi dược hương trên người nàng, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Tôn Thừa Hoan.

"Tỷ tỷ uống rượu gì vậy?" Tôn Thừa Hoan không khỏi mở miệng hỏi, nàng rất tò mò Bùi Châu Hiền uống rượu gì trong yến tiệc, vậy là khiến người khác say lòng như vậy? Tôn Thừa Hoan nhìn về phía môi Bùi Châu Hiền, nơi đó nồng đậm hương rượu, hai cánh môi mảnh mai lại nhìn mê người như vậy.

"Tỷ tỷ đừng nói, ta nếm một chút sẽ biết." Tôn Thừa Hoan nói xong câu đó, liền đem môi mình dán lên cánh môi mềm mại của Bùi Châu Hiền, lưỡi áp lên cánh môi Bùi Châu Hiền, cũng đồng thời cạy khớp hàm nàng, thu lấy hương thơm ngọt ngào cũng say lòng người bên trong.

Bùi Châu Hiền không nghĩ đến Tôn Thừa Hoan lại thình lình làm ra hành động càn rỡ như vậy, lý trí của nàng còn đang do dự có nên đẩy Tôn Thừa Hoan ra không, nhưng khi đầu lưỡi Tôn Thừa Hoan tham nhập miệng mình, mang đến một loại cảm giác ấm nóng xa lạ, nàng cũng không chán ghét cảm giác này. Có lẽ là vị rượu trong miệng Tôn Thừa Hoan quá mức nồng đậm, nên làm Bùi Châu Hiền cũng sinh ra chút cảm giác hơi say.

"Là lan sinh hương, cực kỳ mỹ vị, vừa thơm lại vừa ngọt......" Qua hồi lâu, Tôn Thừa Hoan mới không tha rời khỏi môi Bùi Châu Hiền, cảm thấy mỹ mãn nói, nàng quyết định sau này đổi loại rượu yêu thích thành lan sinh hương. Bất quá nàng vẫn cảm thấy không đủ, muốn nếm thêm một lần, vì thế nàng lại lần nữa muốn hôn môi Bùi Châu Hiền.

Chỉ là lần này Bùi Châu Hiền không để Tôn Thừa Hoan thực hiện được, đẩy Tôn Thừa Hoan ra, tiếp tục đi về phủ của mình. Kỳ thật Bùi Châu Hiền cũng là ngạc nhiên, mình vậy mà dung túng Tôn Thừa Hoan, ở bên ngoài lại để cho nàng thực hiện được, đây thực sự không giống tác phong của mình.

Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Châu Hiền đi rồi, liền nhanh chóng đuổi theo, nàng cảm giác thể xác và tinh thần của mình càng thêm lơ lửng, cực kỳ thỏa mãn vui vẻ.

Từ yến tiệc ra đến còn có Bùi Cẩn Ngưng và Tôn Tử Sinh.

"Các nàng...... Chàng đã sớm biết, nên mới muốn sau này đổi Dĩ Quân cho Tôn Thừa Hoan?" Bùi Châu Hiền để ý Tôn Thừa Hoan, Bùi Cẩn Ngưng biết, nhưng không nghĩ các nàng lại có một tầng quan hệ sâu như vậy, cho nên khi nàng nhìn thấy Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền hôn môi, mới đầu là cực kỳ kinh ngạc, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, Bùi Cẩn Ngưng cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Hiền nhi từ chối hôn sự, thậm chí trước kia khăng khăng muốn giữ Tôn Thừa Hoan lại, giống như đã có lý giải hợp lý.

Tôn Tử Sinh không có phủ nhận gật gật đầu.

Bùi Cẩn Ngưng nhìn thấy Tôn Tử Sinh gật đầu xong, được xác nhận, trong lòng lại muôn vàn suy nghĩ, đối với nàng, chuyện này tất nhiên là buồn nhiều hơn vui.

........//.........

Tôn Thừa Hoan: Một cái hôn liền điên đảo chúng sinh!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro