Chap 134

Bùi Châu Hiền mang mười mấy thị vệ đứng đầu Bùi gia đi Miêu Cương trước.

Những người khác tìm tung tích của Quỷ Bà Bà có lẽ căn bản là chuyện không có khả năng, nhưng đối với Bùi Châu Hiền mà nói, cũng không phải là việc gì khó. Dù sao Bùi gia cũng là đời đời dùng độc dùng dược, cho nên nàng ở Miêu Cương tìm nửa tháng, rốt cuộc cũng xác định được phạm vi lẩn trốn của Quỷ Bà Bà. Bất quá trước khi Tôn Thừa Hoan tới, Bùi Châu Hiền cũng không dám mạo muội đi đến hang ổ của Quỷ Bà Bà trước, nàng tính thời gian, có lẽ Tôn Thừa Hoan cũng sắp đến rồi.

Đương nhiên Quỷ Bà Bà sống không biết bao nhiêu tuổi, cũng không phải đèn cạn đầu, bà ta tất nhiên không cho phép hang ổ của mình bị lộ ra, vì thế động sát ý đối với đám người Bùi Châu Hiền.

Đêm nay, trời đen như mực, đột nhiên từ bốn phương tám hướng vọt tới vô số độc vật, cũng may Bùi Châu Hiền đã sớm có chuẩn bị, sai người đốt lửa, thế lửa nhanh chóng hình thành một vòng tròn, làm vô số độc vật không có cách nào tiến vào được.

Quỷ Bà Bà đối với chuyện này cũng chỉ là cười lạnh, bà ta trực tiếp nhảy vào vòng lửa, chuẩn bị giết sạch những tên khách không mời này đem đi cho bảo bối của bà ta ăn, còn thân Bùi Châu Hiền là lò dược, càng quý giá hơn nữa, lần trước để nàng chạy thoát vẫn còn đáng tiếc, lần này xem nàng chạy thoát khỏi bàn tay mình thế nào.

"Có thể đuổi được tới đây xem như nha đầu ngươi có năng lực, nhưng lần này ngươi cũng không gặp được may mắn như lần trước đâu!" Quỷ Bà Bà dùng âm thanh già nua nói, âm thanh này so với mấy năm trước càng thêm nghẹn ngào khó nghe.

"Dựng trận!" Sắc mặt Bùi Châu Hiền ngưng trọng nhanh chóng bày trận. Bọn thị vệ có huấn luyện nhanh chóng nghe lời bày ra trận pháp ứng phó với Quỷ Bà Bà.

"Tài mọn!" Quỷ Bà Bà khịt mũi coi thường cười lạnh nói, hiển nhiên là không để những người nào vào mắt.

Sau khi trải qua một trận chém giết, thị vệ Bùi gia một người lại một người bị Quỷ Bà Bà giết, trận pháp cũng biến đổi theo số người giảm bớt, không ngừng chuyển hóa.

Quỷ Bà Bà tưởng rằng đó chỉ là đám ô hợp, nhưng sau khi vào trận pháp xong mới phát hiện những người này thủ đoạn hơn bà ta tưởng tượng nhiều, bị kéo dài không ít, mà những tên này vẫn còn quấn lấy bà ta, nhưng dù sao cũng chỉ là hấp hối giẫy giụa!

Nhân số ngày càng thiếu, tình cảnh Bùi Châu Hiền càng xấu hơn rõ ràng, Bùi Châu Hiền biết các nàng sẽ không chống đỡ được bao lâu.

Chờ thị vệ cuối cùng bị Quỷ Bà Bà giết chết xong, cũng chỉ còn một mình Bùi Châu Hiền, thế cục trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Bùi Châu Hiền nắm chặt huyễn kiếm trong tay, chỉ có thể tử chiến đến cùng.

"Vừa lúc thiếu một loại thuốc dẫn, đáng tiếc ngươi đã phá thân, nếu không hiệu quả sẽ càng tốt, nhưng mà cũng không đáng ngại, vẫn còn bảy tám phần công hiệu!" Quỷ bà bà ầm trầm nói, lần trước nàng còn chưa phá thân, bị nàng chạy thoát, thực sự đáng tiếc. Còn có đứa nhỏ toàn thân mang độc kia, nếu có thể dùng để luyện cổ, vậy càng tốt hơn.

Quỷ Bà Bà nói xong liền sắc bén tấn công đến Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền không đánh lại Quỷ Bà Bà liên tiếp lui lại, đến lúc nguy hiểm vạn phần, Quân Dĩ Nguy đột nhiên xuất hiện phía sau Bùi Châu Hiền, nàng duỗi tay đỡ lấy thân hình không xong của nàng, cũng tự nhiên mà đỡ lấy vòng eo của Bùi Châu Hiền. Giờ khắc này, Quân Dĩ Nguy dán vào phía sau Bùi Châu Hiền, từ trên người Bùi Châu Hiền truyền đến một mùi dược hương nhàn nhạt, làm trong lòng Quân Dĩ Nguy có chút động đậy, bất quá nàng lập tức hồi thần, nhanh chóng buông Bùi Châu Hiền, chuyên tâm đối chiến với Quỷ Bà Bà.

Quân Tử Kiếm Quân gia đương nhiên không phải là hư danh, từ lần trước Quân Tiếu Cẩn đưa nội lực vào người Tôn Thừa Hoan, đả thông gân mạch nàng xong, Tôn Thừa Hoan đã học Quân Tử Kiếm đến tầng thứ chín, hơn nữa có thêm mấy chục năm nội lực của Quân Tiếu Cẩn, càng là như hổ thêm cánh.

Võ công Quỷ Bà Bà không xem là cao, cũng không có bao nhiêu lợi hại, chiếm thế thượng phong chỉ có nội lực thâm hậu cùng với cổ vật khiến người khó phòng kia, hiện giờ Tôn Thừa Hoan lại nội lực thâm hậu, hơn nữa thể chất bách độc bất xâm, Quỷ Bà Bà đối chiến với Tôn Thừa Hoan, đã không chiếm được thế thượng phong nữa. Thêm nữa có Bùi Châu Hiền trợ chiến, Quỷ Bà Bà dần dần rơi xuống thế hạ phong.

Quỷ Bà Bà thật không nghĩ tới võ công và nội lực Tôn Thừa Hoan lại tiến bộ đến như thế, cảm giác được mình dần rơi vào hoàn cảnh xấu, Quỷ Bà Bà không thể không chọn cách chạy trốn, nàng bắn ra một ít độc phấn. Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan không thể không dùng tay áo chắn đi, Quỷ Bà Bà thừa cơ hội này dùng tốc độ nhanh nhất chạy thoát.

Bùi Châu Hiền nhìn về phía Tôn Thừa Hoan, ánh mắt Tôn Thừa Hoan nhìn mình thật sự khác xưa, liền biết Tôn Thừa Hoan là mất trí nhớ thật.

"Ngươi là Bùi Châu Hiền?" Tôn Thừa Hoan biết rõ vẫn cố hỏi, kỳ thực ánh mắt đầu tiên nàng nhìn thấy Bùi Châu Hiền, cũng đã xác định được đây là người nàng muốn tìm.

"Ngươi đến chậm." Bùi Châu Hiền nhìn thị vệ của mình toàn bộ chết thảm, nhàn nhạt nói, nếu Tôn Thừa Hoan có thể tới sớm hơn một chút, bọn họ đã có thể sống.

Tuy rằng ngữ khí Bùi Châu Hiền bình đạm, nhưng Quân Dĩ Nguy cảm giác được bản thân mình bị trách cứ, từ khi có ký ức đến nay, không ai dám dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống đối với nàng như vậy. Nếu đổi thành người khác, Quân Dĩ Nguy tuyệt đối sẽ khiến cho đối phương biết mặt, nhưng đối với nữ nhân này, nàng thực sự không có chút tức giận nào. Quân Dĩ Nguy thậm chí còn có loại cảm giác, đây là hình thức, là thói quen ở chung của nàng với nữ nhân này, thậm chí nàng xem như là vô tri vô giác tiếp nhận.

"Đây cũng không phải thái độ nên có với ân nhân cứu mạng." Quân Dĩ Nguy nhướng mày nói, dù nói thế nào, vừa rồi mình cũng xem như là cứu nàng.

Bùi Châu Hiền lạnh lùng liếc mắt nhìn Quân Dĩ Nguy một cái, cũng không định quan tâm đến nàng, mà đi về phía những thị vệ đã chết.

Quân Dĩ Nguy nhìn ánh mắt lạnh lùng của Bùi Châu Hiền liếc mình, không khỏi nhếch lên khóe miệng, tâm tình vậy mà lại cảm thấy thật vui vẻ, đuổi theo Bùi Châu Hiền, cách Bùi Châu Hiền thật gần. Nàng giống như muốn chứng thực một chút, vừa rồi lúc ôm Bùi Châu Hiền, ngửi được mùi dược hương khiến mình mê muội, lúc đi đến gần, quả nhiên ngửi được hơi thở vừa rồi.

Quân Dĩ Nguy dựa đến quá gần, xâm nhập khoảng cách an toàn của Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền dừng bước chân, nàng không thích Quân Dĩ Nguy khí thế hùng hổ dọa người như bây giờ quá thân cận với mình.

"Cách xa ta ra một chút." Bùi Châu Hiền vừa đi vừa nói.

"Ta không!" Quân Dĩ Nguy cũng không phải là Tôn Thừa Hoan, sẽ ngoan ngoãn nghe lời của Bùi Châu Hiền, nàng không những không tránh xa, ngược lại càng dựa đến gần hơn, cùng đưa mặt dán đến cổ Bùi Châu Hiền, tham lam ngửi lấy hơi thở trên người Bùi Châu Hiền, cũng nhẹ giọng khiêu khích bên tai nàng, còn giống như đồ dê xồm nhẹ nhàng thổi khí vào cổ Bùi Châu Hiền. Nàng có chút hiểu ra, Tại sao mình có mất trí nhớ cũng nhớ mãi không quên nữ nhân này, bởi vì hơi thở của nữ nhân này làm nàng thích cực kỳ.

Hành động ái muội của Quân Dĩ Nguy, làm da thịt của Bùi Châu Hiền, đặc biệt là phần cổ đều tê dại đến nổi da gà, chuyện này làm cho Bùi Châu Hiền cảm thấy nổi giận, dơ tay tấn công Quân Dĩ Nguy, có ý muốn thoát khỏi xâm phạm của Quân Dĩ Nguy.

Bất quá hiện tại nàng đã không phải đối thủ của Quân Dĩ Nguy, người bề ngoài giống Tôn Thừa Hoan nhưng bên trong lại hoàn toàn khác biệt này. Chẳng những Quân Dĩ Nguy hóa giải thế công của nàng, còn thêm quá phận giam cầm nàng vào lồng ngực mình, để Bùi Châu Hiền muốn nhúc nhích cũng không được.

"Tính tình cũng thật là không tốt." Quân Dĩ Nguy mỉm cười nói, cũng đưa môi mình dán đến tai Bùi Châu Hiền, Quân Dĩ Nguy cũng không biết vì sao, dù sao nàng cũng muốn làm chuyện thân mật này nọ với Bùi Châu Hiền, loại cảm giác muốn thân cận không có cách nào ức chế được.

"Quân Dĩ Nguy!" Bùi Châu Hiền cực kỳ giận dữ kêu tên của Tôn Thừa Hoan hiện Tại ở Quân gia, nàng biết rõ người trước mắt tuyệt đối không phải là Tôn Thừa Hoan, cho Tôn Thừa Hoan mười cái gan, cũng không kiêu ngạo như Quân Dĩ Nguy bây giờ.

"Ta hình như còn có tên là Tôn Thừa Hoan, ta cho phép ngươi gọi ta như vậy!" Quân Dĩ Nguy cảm thấy Bùi Châu Hiền kêu mình bằng Quân Dĩ Nguy có cảm giác rất xa lạ, nàng hình như cũng không thích cảm giác này.

"Buông ra!" Ngữ khí Bùi Châu Hiền càng lạnh hơn.

Quân Dĩ Nguy đương nhiên biết mình chọc giận Bùi Châu Hiền, tuy rằng luyến tiếc buông Bùi Châu Hiền, nhưng lúc Bùi Châu Hiền dùng ngữ khí lạnh như băng mệnh lệnh mình, Quân Dĩ Nguy cũng ngoài ý muốn buông Bùi Châu Hiền ra. Rất kỳ quái, trước mặt Bùi Châu Hiền nàng thực sự không có cách nào, bản thân mình mà lại rén đến vậy, Quân Dĩ Nguy thực sự cực kỳ tò mò, trước kia nàng đối với Bùi Châu Hiền là rén thành cái dạng gì rồi? Quân Dĩ Nguy thực mau nhớ đến cảnh trong mơ của mình, dung mạo thiếu nữ cẩm y trong mơ cùng với Bùi Châu Hiền trước mặt bắt đầu trùng khớp lại, thực hiển nhiên thiếu nữ vừa gầy vừa đen hay bị khi dễ kia chính là mình. Tuy rằng Quân Dĩ Nguy biết lúc nhỏ mình bị Bùi Châu Hiền khi dễ, nhưng kỳ quái là, một chút hận ý nàng đều không có.

Bùi Châu Hiền được thả tự do không thèm để ý đến Tôn Thừa Hoan, mà bắt đầu đào hố, tất nhiên là muốn an táng mấy thị vệ đã chết này.

Quân Dĩ Nguy thấy Bùi Châu Hiền đào hố, nàng đành phải cùng đào hố với Bùi Châu Hiền.

.....//.....

Tôn Thừa Hoan: Có thể biến thân thật tốt, mấy chuyện trước kia không dám làm, bây giờ đều dám làm!

Bùi Châu Hiền: Cuối cùng còn không phải rén gần chết!

Tôn Thừa Hoan: Không phải rén, đó là cưng!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro