Chap 145

Sáng hôm sau, Quân Dĩ Nguy đã được giải huyệt, lúc đối mặt với Bùi Châu Hiền ít nhiều vẫn có chút cảm giác mất mặt và biệt nữu, rõ ràng Bùi Châu Hiền nhìn nhu nhược hơn mình nhiều, mà mình lại bị nàng chế phục, còn ở dưới thân Bùi Châu Hiền.........

Cho nên Quân Dĩ Nguy bình thường nói nhiều hơn Bùi Châu Hiền từ sáng tỉnh lại tới giờ vẫn không rên một tiếng.

"Nếu đã trị xong cổ trong cơ thể ngươi với Bùi Dĩ Quân, thì hôm nay chúng ta về Nam Triệu, chờ về Nam Triệu ta sẽ trị mất trí nhớ cho ngươi." Bùi Châu Hiền nói với Quân Dĩ Nguy, muốn trị mất trí nhớ cho Quân Dĩ Nguy, yêu cầu nguyên liệu thuốc cực kỳ quý hiếm, ở ngoài này cũng không thể tìm hết được.

"Uhm." Lúc này Quân Dĩ Nguy mới mở miệng, không chút để ý trả lời một tiếng.

"Được về Nam Triệu rồi sao?" Bùi Dĩ Quân cực kỳ kích động hỏi, hiện Tại nó chỉ ngóng trông thoát khỏi ma trảo Quân Dĩ Nguy sớm một chút, bây giờ mỗi ngày nó đều phải khóc hết mấy lần, cho rằng chỉ cần mình về đến nhà là có thể thoát khỏi Quân Dĩ Nguy.

Vì thế sau khi ăn cơm sáng xong, các nàng liền rời khỏi nhà gỗ đã ở gần mười ngày, trở về Nam Triệu.

Từ Miêu Cương đến Nam Triệu cũng không tính là xa, các nàng chỉ dùng hai ba ngày, đến chạng vạng ngày thứ ba đã về tới Bùi phủ.

"Nhanh, nhanh bẩm báo phu nhân, gia chủ và tiểu thiếu gia đã trở về." Gia đinh gác cổng Bùi gia nhìn thấy Bùi Châu Hiền và Bùi Dĩ Quân xong, nhanh chóng phân phó những người khác, cũng tự mình chạy ra mở cửa.

Bùi Cẩn Ngưng vừa nghe hạ nhân bẩm báo, vội vàng buông bút xuống, nhanh chóng đi ra ngoài, ra cửa với nàng còn có Tôn Tử Sinh.

"Nương...... Nương....." Bùi Dĩ Quân vừa nhìn thấy Bùi Cẩn Ngưng, lập tức chạy đến vùi vào lòng Bùi Cẩn Ngưng rưng rưng kêu, không có cách nào, trong lòng nó ủy khuất, trên đường trở về, Quân Dĩ Nguy còn ngược đãi mình, quả thật sống một ngày bằng một năm a!

"Hiền nhi, ngươi không có chuyện gì đi?" Bùi Cẩn Ngưng không phản ứng Bùi Dĩ Quân liền, ngược lại hỏi Bùi Châu Hiền trước.

"Không có việc gì, hết thảy đều mạnh khỏe." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt trả lời.

Bùi Dĩ Quân thấy nương bỏ qua sự tồn tại của mình, quan tâm đại tỷ trước, trong lòng cũng chua xót, nó liền biết, trong cảm nhận của nương, đại tỷ mới là quan trọng nhất, trong lòng nó lại càng ủy khuất hơn.

Bùi Cẩn Ngưng nhìn thấy khí sắc nữ nhi bình thường thì yên tâm, sau đó nhìn về Quân Dĩ Nguy ở bên cạnh.

"Lần này ít nhiều có Hoan nhi ra tay tương trợ, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng." Vẻ mặt Bùi Cẩn Ngưng cảm kích nói với Quân Dĩ Nguy.

Quân Dĩ Nguy thầm nghĩ, Bùi Cẩn Ngưng tri thư đạt lý hơn Bùi Châu Hiền nhiều, mình là người xuất lực, một câu cảm ơn Bùi Châu Hiền cũng không có.

"Phu nhân khách khí, Dĩ Quân cũng là đệ đệ ta, ta nên ra tay cứu hắn cũng phải." Quân Dĩ Nguy khách khách khí khí nói.

"Phân phó hạ nhân, hôm nay đãi tiệc, vì thế nữ Quân gia đón gió tẩy trần." Bùi Cẩn Ngưng nói với hạ nhân ở bên cạnh nói.

"Phu nhân quá khách khí." Quân Dĩ Nguy nói.

"Nương, ta về phủ tắm gội trước." Bùi Châu Hiền xin phép Bùi Cẩn Ngưng

"Đi đi." Bùi Cẩn Ngưng trả lời.

Bùi Châu Hiền hành lễ với Bùi Cẩn Ngưng xong, liền trở về phủ của mình.

"Ngươi ở Bùi phủ, coi như ở Quân gia giống nhau, tự tại là được rồi. Tử Sinh, chàng với Hoan nhi cũng có mấy năm không gặp, hai người ôn chuyện, ta đưa Dĩ Quân về trước, con khỉ quậy quạng này, thực sự lôi thôi." Bùi Cẩn Ngưng nói xong liền mang Bùi Dĩ Quân rời đi.

Bùi Dĩ Quân vừa nghe nương rốt cuộc cũng nhớ tới mình, thực sự cảm động, trong lòng cũng không còn ủy khuất nữa.

Bùi Cẩn Ngưng mang Bùi Dĩ Quân rời đi xong, hiện tại cũng chỉ còn có Tôn Tử Sinh và Quân Dĩ Nguy.

"Hoan nhi, rốt cuộc trưởng thành." Tôn Tử Sinh nhìn Quân Dĩ Nguy, nói từ tận đáy lòng.

"Ngươi hẳn là biết ta mất trí nhớ, cho dù ngươi là cha ta, ta cũng không nhớ được, cũng không có lời gì muốn nói với ngươi." Quân Dĩ Nguy nhìn Tôn Tử Sinh một chút, trừ chuyện bề ngoài mình giống hắn, thì cũng không có bất kỳ cảm giác nào, đại khái cũng không khác người xa lạ là bao.

"Ta hiểu được, không sao, ngươi cứ tự tại ở đây, cứ như phu nhân nói là được, ở Bùi gia giống như trước kia, tự tiện là được rồi." Tôn Tử Sinh thấy cách nói xa cách của Quân Dĩ Nguy cũng không có phản ứng gì quá lớn, ngữ khí ôn hòa, thái độ tự nhiên nói.

"Ồ, vậy ngươi cũng tự tiện đi." Quân Dĩ Nguy không có gì muốn nói với Tôn Tử Sinh, hiển nhiên là không muốn lãng phí thời gian ở trên người Tôn Tử Sinh.

"Ngươi vội vã là muốn tìm đại tiểu thư đi." Tôn Tử Sinh mỉm cười nói.

Quân Dĩ Nguy suy nghĩ, chuyện Tôn Thừa Hoan yêu thích Bùi Châu Hiền thật đúng là mọi người đều biết, nàng nào đâu biết rằng, cho dù hiện Tại nàng có là Quân Dĩ Nguy, thì đối với Bùi Châu Hiền cũng là không tự giác mà đến gần.

"Ta mất trí nhớ, đối với nơi ta ở nhiều năm vẫn là có chút tò mò, nói không chừng có thể nhớ được một chút gì đó." Quân Dĩ Nguy thuận miệng nói, nàng không thừa nhận hiện Tại mình muốn đi tìm Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền về nhà tắm rửa, chẳng lẽ mình còn muốn nhìn lén nàng tắm rửa sao, nàng mới sẽ không làm chuyện lưu manh như vậy.

"Cũng tốt, hoàn cảnh nơi này có lẽ xác thật có thể kích thích một chút ký ức của ngươi." Tôn Tử Sinh đồng ý lời nói của Quân Dĩ Nguy.

Quân Dĩ Nguy không quan tâm Tôn Tử Sinh nữa, bắt đầu tùy ý đi lòng vòng Bùi phủ, nàng lang thang không có mục tiêu, nhưng thực đúng như nàng nghĩ, đối với hoàn cảnh ở đây, nàng thực sự có loại cảm giác quen thuộc. Nàng đi dạo hết nửa phủ, bất tri bất giác lại đi đến ngoài phủ Bùi Châu Hiền. Đứng ngoài phủ Bùi Châu Hiền, Quân Dĩ Nguy lập tức liền có loại cảm giác, Bùi Châu Hiền ở bên trong.

Lúc này Bùi Châu Hiền trở về được Bạch Thuật hầu hầu hạ hạ, ngâm thuốc tắm xong rồi, đang ở thư phòng xử lý chính vụ đã tích lũy nhiều ngày.

Bạch Thuật chuẩn bị đi phòng bếp lấy tổ yến bưng tới, thấy được Quân Dĩ Nguy y đúc Tôn Thừa Hoan đứng đó, vẫn có thói quen xem Quân Dĩ Nguy là Tôn Thừa Hoan.

Bạch Thuật đưa tổ yến cho một nha hoàn khác, sau đó đi đến trước mặt Quân Dĩ Nguy.

"Tên hỗn đản nhà ngươi, luôn muốn chọc cho tiểu thư khổ sở!" Bạch Thuật duỗi tay muốn gõ đầu Tôn Thừa Hoan. Từ khi võ công Bạch Thuật không bằng Tôn Thừa Hoan, đa số thời điểm Tôn Thừa Hoan đều sẽ nhường cho Bạch Thuật, ngẫu nhiên để Bạch Thuật gõ gõ đầu, bởi vì nàng muốn nịnh bợ Bạch Thuật, nói tốt mình vài câu trước mặt Bùi Châu Hiền, hoặc là khi trả lời thư cho mình nói nhiều về Bùi Châu Hiền một chút.

Nhưng là lúc này dù sao cũng không phải Tôn Thừa Hoan, là Quân Dĩ Nguy đã mất trí nhớ, nháy mắt khi Bạch Thuật duỗi tay lại đã bị Quân Dĩ Nguy nắm lấy, ánh mắt Quân Dĩ Nguy lạnh lùng nhìn Bạch Thuật. Tôn Thừa Hoan ở Bắc Nguy mất trí nhớ xong, không dễ chịu như Tôn Thừa Hoan thường ngày, ở Bắc Nguy không còn ai dám bất kính với nàng, cũng không chấp nhận được những người khác làm càn với nàng, quả nhiên, trừ bỏ Bùi Châu Hiền, đối với những người khác nàng vẫn không có sức chịu đựng.

Tay Bạch Thuật bị bóp đau, cảm giác người trước mắt y như Tôn Thừa Hoan này, chỉ cần dùng thêm chút sức xương cốt nàng đã bị bóp nát, mà tầm mắt Quân Dĩ Nguy lạnh băng kia, cũng làm nàng không rét mà run. Bạch Thuật rất nhanh ý thức được, Tôn Thừa Hoan sau khi mất trí nhớ, đã không còn là Tôn Thừa Hoan nữa.

Quân Dĩ Nguy nhìn thấy trong mắt Bạch Thuật có chút sợ hãi, lúc này mới buông tay Bạch Thuật ra, từ thái độ của nàng với mình suy ra, hiển nhiên là Tôn Thừa Hoan không phải là người có uy nghiêm gì.

"Bùi Châu Hiền đâu?" Quân Dĩ Nguy buông tay Bạch Thuật ra, ngữ khí không giận tự uy nói.

"Tiểu thư ở thư phòng." Bạch Thuật lui lại về sau mấy bước, ngoan ngoãn trả lời, nàng cảm thấy Tôn Thừa Hoan sau khi mất trí nhớ giống như quái vật, thực sự trở nên quá mạnh, ngay cả khí thế cũng trở nên cường đại cực kỳ, một chút cũng không thua gì tiểu thư, nàng nghĩ tiểu thư hẳn là không thích Tôn Thừa Hoan như vậy đi.

Quân Dĩ Nguy không phản ứng Bạch Thuật, vào thư phòng Bùi Châu Hiền, cho dù nàng không có ký ức, nhưng nàng vẫn có thể dựa vào cảm giác tìm được vị trí thư phòng của Bùi Châu Hiền.

Sau khi Quân Dĩ Nguy vào thư phòng, quả nhiên nhìn thấy Bùi Châu Hiền đang nghiêm túc xử lý chính vụ, cho mình nàng biết mình tiến vào, cũng không có ý tứ muốn quan tâm tới mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro