Chap 147
"Vậy tóm lại so với bây giờ cũng tốt hơn." Bùi Châu Hiền không muốn nói, Bạch Thuật tuyệt đối sẽ không tiếp tục truy vấn, vì thế nàng hỏi vấn đề khác.
"Có lẽ." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt trả lời.
"Tiểu thư khi nào trị mất trí nhớ cho nàng đây?" Bạch Thuật lại hỏi, nàng hy vọng Tôn Thừa Hoan trước kia sớm quay về.
"Khi nào nàng muốn trị sẽ trị." Bùi Châu Hiền ăn xong tổ yến, đưa chén lại cho Bạch Thuật.
Bạch Thuật thấy Bùi Châu Hiền vẫn còn muốn bận, tiếp nhận chén xong lúc này cũng không nói thêm gì, lui ra ngoài.
Bạch Thuật ra tới, thấy Quân Dĩ Nguy vẫn còn ở đó.
Bạch Thuật tận lực tránh đi nàng, không thể chọc thì nên cách xa một chút.
"Đứng lại." Quân Dĩ Nguy gọi nàng lại.
"Không biết thế nữ có gì chỉ giáo?" Bạch Thuật cung kính cúi đầu hỏi lại Quân Dĩ Nguy.
Quân Dĩ Nguy nhìn Bạch Thuật cung kính cúi đầu với mình lại cảm thấy có chút quái quái, nhưng dù sao Bạch Thuật cũng không phải là Bùi Châu Hiền, Quân Dĩ Nguy cũng không để ý như vậy.
"Rốt cuộc trước kia Tôn Thừa Hoan là người thế nào?" Quân Dĩ Nguy hỏi.
"Chỉ cần thế nữ nhớ lại ký ức thì sẽ biết." Bạch Thuật vẫn cung kính như cũ.
Bạch Thuật không muốn nói, Quân Dĩ Nguy cũng không hỏi nữa, hiện giờ lỗ tai nàng rất thính, Bùi Châu Hiền và Bạch Thuật nói chuyện ở bên trong nàng đều nghe được rành Tônh.
Bạch Thuật thấy Quân Dĩ Nguy không nói gì nữa, liền lui xuống.
Quân Dĩ Nguy ngồi trên hành lang, nàng tới Nam Triệu vốn dĩ là muốn tìm ký ức, chỉ là giờ khắc này, nàng cũng không biết mình sao lại thế này, trong lòng luôn có một cổ uất ức.
Quân Dĩ Nguy bực bội trong lòng liền luyện kiếm pháp trong sân, có lẽ là thói quen luyện tập nhiều năm nên chỉ có tập trung luyện kiếm, nàng mới có thể tiêu trừ tạp niệm.
Bùi Châu Hiền nghe được tiếng luyện kiếm ngoài sân, liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Nhìn Quân Dĩ Nguy dùng chiêu thức Quân Tử Kiếm nước chảy mây trôi, làm nàng như quay về nhiều năm trước, nhìn thấy bộ dáng thiếu nữ Tôn Thừa Hoan luyện kiếm ngoài kia. Chỉ là hôm nay, kiếm pháp của Quân Dĩ Nguy đã đến mức đỉnh phong, uy thế mãnh liệt sắc bén, sớm vượt xa ngày xưa rất nhiều. Bùi Châu Hiền nhìn Quân Dĩ Nguy luyện kiếm bên ngoài có chút xuất thần, nhìn một hồi lâu sau nàng mới thu hồi tầm mắt.
Quân Dĩ Nguy luyện kiếm xong, thu kiếm, lúc này mới đi đến thư phòng Bùi Châu Hiền lần nữa.
"Ngày mai ngươi trị mất trí nhớ cho ta đi." Quân Dĩ Nguy nói với Bùi Châu Hiền, nàng nghĩ Bùi Châu Hiền hẳn là hy vọng mình trị mất trí nhớ sớm một chút, vậy mình để nàng thỏa mãn ý nguyện đi, có lẽ Tôn Thừa Hoan cũng hy vọng như vậy đi.
Bùi Châu Hiền nhìn về phía Quân Dĩ Nguy, có chút kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng Quân Dĩ Nguy có lẽ sẽ còn rối rắm một trận, không nghĩ sẽ nhanh như vậy.
"Có thể, ngày mai ta sẽ châm cứu cho ngươi." Bùi Châu Hiền gật đầu nói.
"Ngươi không có cái gì nói với ta nữa sao?" Quân Dĩ Nguy nhìn Bùi Châu Hiền hỏi.
Bùi Châu Hiền nhìn Quân Dĩ Nguy, liền biết đây là Quân Dĩ Nguy hy vọng mình dỗ nàng, còn y chang như hài tử, thôi, Tạm thời liền dỗ nàng đi.
"Gần đây ngươi vẫn còn thích rượu sao?" Bùi Châu Hiền thả sổ sách trong tay xuống hỏi.
Quân Dĩ Nguy không biết tại sao Bùi Châu Hiền lại đột nhiên hỏi vấn đề này, kỳ thật nàng cũng không biết nàng muốn Bùi Châu Hiền nói với mình cái gì, nhưng là Bùi Châu Hiền để ý đến mình tốt hơn không để ý với mình nhiều. Đại khái cho dù có nói cái gì, đều không sao cả đi.
"Vẫn thường uống." Quân Dĩ Nguy trả lời nói, nàng xác thật thích rượu ngon.
"Thường uống rượu tổn gan, cho dù ngươi có thân thể cực tốt, cũng không thể phòng túng như thế." Bùi Châu Hiền nói, một bên đứng dậy đốt lò lửa nhỏ chuẩn bị pha trà.
Quân Dĩ Nguy nhìn Bùi Châu Hiền thầm nghĩ, Bùi Châu Hiền đây là quan tâm mình sao? Nàng có chút không xác định.
"Sống trên đời bất quá chỉ mấy chục năm, có thứ yêu thích, thì hưởng thụ, không có gì quan trọng hơn so với vui vẻ." Quân Dĩ Nguy nói.
"Vậy ngẫu nhiên cũng nên uống trà đi." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói, tham hưởng lạc đúng là tâm thái của Tôn Thừa Hoan.
Quân Dĩ Nguy nhìn Bùi Châu Hiền đột nhiên mời mình uống trà, theo trực giác có chút không thể hiểu được, lại có chút vui sướng.
Sau khi pha trà xong, Bùi Châu Hiền liền kêu Bạch Thuật đưa lên một ít bánh ngọt, những loại điểm tâm này đều là thứ Tôn Thừa Hoan thích nhất, hiển nhiên Quân Dĩ Nguy cũng rất thích ăn.
"Vị như thế nào?" Sau khi Quân Dĩ Nguy hớp một hơi cạn sạch trà Bùi Châu Hiền đưa, Bùi Châu Hiền mở miệng hỏi.
"Chính là trà mà thôi." Trà nàng uống không nhận ra cái gì khác biệt, so với trà nàng càng thích bánh ngọt Nam Triệu hơn.
Bùi Châu Hiền lại rót cho Quân Dĩ Nguy một ly nữa.
"Nhấm nháp một chút, không nên nuốt vào quá nhanh, giữ ở trong miệng, dùng đầu lưỡi nếm vị, sau đó tĩnh tâm thưởng thức....." Bùi Châu Hiền giảng giải.
Lúc này Quân Dĩ Nguy mới biết, thì ra Bùi Châu Hiền đây là muốn dạy mình thưởng trà, tuy rằng nàng không có hứng thú với trà, nhưng khó có khi Bùi Châu Hiền dạy đến nghiêm túc như vậy, nàng cũng phải bỏ chút tâm tư vào học.
Uống trà hảo hạng, lại ăn bánh mỹ vị, Quân Dĩ Nguy ở thư phòng Bùi Châu Hiền hơn một canh giờ, tuy cảm thấy mình có vẻ mình học đòi văn vẻ, nhưng Bùi Châu Hiền vẫn kiên nhẫn bồi từng chút, khiến Quân Dĩ Nguy uống buổi trà này vẫn rất là sung sướng.
"Hiện tại không hiểu không sao, uống nhiều một chút, thời gian lâu rồi, tất nhiên là hiểu ra, sau này muốn uống rượu, hoặc đến chỗ ta, nấu một bình trà, dùng trà thay rượu. Đêm nay mẫu thân vì ngươi đãi tiệc, thời gian cũng đã gần đến, ngươi nên đi tắm gội một chút, rồi đi ra sảnh chính dự tiệc."
Quân Dĩ Nguy gật đầu đồng ý, để hai hạ nhân Bùi gia an bài cho mình tắm gội.
"Cho dù là mất trí nhớ, nàng vẫn là thích dính tiểu thư, tiểu thư đối với nàng bây giờ thật ra lại càng nhẫn nại hơn trước kia nhiều." Sau khi Quân Dĩ Nguy ra ngoài, Bạch Thuật thu dọn trà cụ nói.
"Nàng chỉ là bất an, muốn ta dỗ nàng, vậy ta liền dỗ nàng một chút đi." Bùi Châu Hiền nói.
"Nàng bất an cái gì?" Bạch Thuật khó hiểu hỏi.
"Nhất định nàng biết tính tình của nàng hiện tại và quá khứ hoàn toàn khác biệt, chỉ là nàng đã quen với mình hiện tại, khôi phục ký ức, có lẽ nàng hiện tại sẽ không còn tồn tại nữa." Bùi Châu Hiền nói.
"Thì ra là thế." Bạch Thuật thầm nghĩ, quả nhiên tiểu thư cực kỳ thích Tôn Thừa Hoan, đối với tâm tư của Tôn Thừa Hoan, cho dù chỉ là một chút xíu cũng quan sát tỉ mỉ hiểu rõ.
"Trang điểm một chút, tham gia yến tiệc tối nay." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói với Bạch Thuật.
"Tiểu thư, yêu cầu trang điểm thế nào?" Bạch Thuật thích nhất là thấy tiểu thư nhà mình trang điểm, bình thường tiểu thư ghét phiền không thích trang điểm, chỉ có việc gì long trọng mới có thể trang điểm. Nàng tưởng chỉ là mở tiệc chiêu đãi Tôn Thừa Hoan, không phải là người ngoài, thì không cần cố ý trang điểm mới đúng, xem ra tiểu thư xác thật là muốn đối đãi với Tôn Thừa Hoan trong thân phận thế nữ Bắc Nguy.
"Trang điểm nhẹ là được." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói.
"Vâng." Bạch Thuật có một đôi tay rất khéo, bắt đầu trang điểm cho Bùi Châu Hiền, không đến vài cái đã xong, Bạch Thuật nhìn cực kỳ vừa lòng.
"Tiểu thư trời sinh lệ chất, mặc kệ là trang điểm thế nào cũng đẹp." Bạch Thuật cảm thấy bao nhiêu từ khen ngợi mỹ mạo của tiểu thư cũng không quá.
Bùi Châu Hiền nhìn mình trong gương, cũng không nói cái gì.
Đến giờ, Bùi Châu Hiền đổi thường phục thành y phục hơi trang trọng một chút, cũng không tính là y phục chính thức, chỉ có áo ngoài thiêu Thanh Loan, quý khí vài phần.
Quân Dĩ Nguy đến trước hơn Bùi Châu Hiền, sau khi Bùi Châu Hiền tiến vào, nàng nhìn đến không chớp mắt. Trước đó đều ở bên ngoài, Bùi Châu Hiền mặc thường phục tối màu, cũng sửa soạn đơn giản hơn nhiều, tuy rằng đẹp, nhưng quá mức thanh lãnh, cẩm y ngọc bào như vậy, trang điểm sắc hồng như vậy, càng thêm vài phần diễm sắc.
Quân Dĩ Nguy nhìn Bùi Châu Hiền, không thèm quan tâm đến người khác, tầm mắt cực nóng.
Bùi Cẩn Ngưng cùng Tôn Tử Sinh thấy Quân Dĩ Nguy như vậy, hai phu thê chỉ là hiểu rõ nhìn nhau cười.
Dưới tầm mắt cực nóng của Quân Dĩ Nguy, Bùi Châu Hiền vẫn như cũ bình tĩnh tự nhiên.
"Lần này, ít nhiều có thế nữ ra tay cứu giúp. Châu Hiền kính thế nữ một ly." Bùi Châu Hiền khách khách khí khí nói, nghiễm nhiên xem mình là gia chủ Bùi gia, Quân Dĩ Nguy chỉ là thế nữ Quân gia vậy.
Quân Dĩ Nguy nhìn Bùi Châu Hiền khách khí nói chuyện với mình, nhưng lại cho người ta có cảm giác cực kỳ xa cách, hiểu rõ vì sao trước đó một lời cảm kích Bùi Châu Hiền cũng không thèm nói, bởi vì là, Bùi Châu Hiền cũng không xem mình là người ngoài.
"Bùi gia chủ khách khí." Quân Dĩ Nguy cũng ra bộ thế nữ Quân gia, khách khách khí khí trả lời, nhưng tầm mắt nàng nhìn chằm chằm vào Bùi Châu Hiền, lại không hề xa cách như ngôn ngữ các nàng nói.
Lúc sau, trong tiệc có ca vũ, đàn tấu, cũng không vào mắt Quân Dĩ Nguy, Quân Dĩ Nguy chỉ không ngừng rót rượu cho mình, tầm mắt cũng chưa rời khỏi Bùi Châu Hiền đang bưng khí thế của gia chủ Bùi gia. Đồ ăn Nam Triệu mỹ vị đến cực điểm, rượu Nam Triệu tinh khiết thơm say lòng người, gia chủ Nam Triệu lại càng khiến người ta si mê hơn.
Có lẽ là rượu Nam Triệu ngon nhưng tác dụng chậm, nàng nhịn không được mê rượu, uống rất nhiều, thường ngày tửu lượng của Quân Dĩ Nguy cực lớn, lại có chút men say......
Bùi Châu Hiền uống rượu bất quá chỉ là nhấp nhẹ, không như Quân Dĩ Nguy uống hết ly này đến ly khác, nàng nhìn ánh mắt Quân Dĩ Nguy có chút mê ly, thầm nghĩ, chắc lại xem rượu như trà mà uống rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro