Chap 155

"Nửa năm gần đây muội xảy ra chuyện gì sao?" Thủy Hương hỏi.

Tôn Thừa Hoan liền đem chuyện phát sinh một năm gần đây kể cho Thủy Hương nghe.

"Thì ra một năm này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn tốt đều là hữu kinh vô hiểm, Hoan nhi có thể nói là khổ tận cam lai." Thủy Hương cực kỳ vui mừng nói.

"Cô nương vừa rồi kêu ngươi cô cô là ai?" Tôn Thừa Hoan tò mò hỏi.

"Từ sau khi ta rời khỏi Bùi gia, đã trở về nhà một chuyến, cha mẹ, đệ muội trong nhà đều đã có cuộc sống của riêng mình, ta cũng không nên quấy nhiễu sinh hoạt của bọn họ, vì thế đến đây mua nhà mua đất. Chỉ còn mình ta lẻ loi bên ngoài, không quá an toàn, vì thế đi đến chợ nha hoàn, định mua hai ba người hầu trung hậu thành thật giữ nhà, vừa lúc gặp đứa nhỏ này, phụ thân nàng cờ bạc, thiếu một đống nợ, muốn bán nàng đi. Khi đó nàng còn chưa đến mười tuổi, vừa gầy vừa nhỏ, giống như muội lúc mới vào Bùi gia, nhưng mà lúc ta thấy nàng, nàng cũng không có tinh thần như Hoan nhi, ta nhìn nàng thấy không đành lòng, liền mua về. Ta không định gả chồng, có thể xem nàng như hài tử mà nuôi dưỡng cũng được." Thủy Hương nói cho Tôn Thừa Hoan lai lịch của đứa trẻ ngoài kia.

"Có thể gặp được Thủy Hương, vận khí của nàng xem như cực tốt, đúng rồi, nàng tên là gì?" Tôn Thừa Hoan hỏi, có thể được Thủy Hương ôn nhu nuôi dưỡng, nhất định sẽ giống như mình được chăm sóc rất tốt.

"Đứa nhỏ kia, ta đặt tên Tôn Ương cho nàng." Thủy Hương trả lời.

"Họ Tôn?" Tôn Thừa Hoan cực kỳ bất ngờ hỏi ngược lại, không biết vốn dĩ Tôn Ương vừa vặn họ Tôn, hay vẫn là Thủy Hương cố ý dùng họ của mình đặc tên cho đứa nhỏ này, nói là hài tử, kỳ thật cũng chỉ nhỏ hơn mình bốn năm tuổi mà thôi, Tôn Thừa Hoan thực sự không có cách nào xem nàng là hài tử. Bất quá Thủy Hương xem là hài tử, thì miễn cưỡng vẫn có thể.

"Ta vẫn luôn cảm nhớ ân tình Hoan nhi đối với ta, cho nên đã tự chủ trương dùng họ của Hoan nhi đặt tên cho nàng." Thủy Hương nói theo thật, ân tình của Tôn Thừa Hoan đối với mình, đời này nàng đều khó có thể báo đáp, nàng làm như vậy, cũng chỉ là để an lòng mà thôi.

"Họ Tôn của ta còn không phải là do tên cha không đáng tin tùy tiện tìm lung tung kia sao, ta căn bản cũng không phải họ Tôn, còn không bằng dùng họ của ngươi thỏa đáng hơn." Tôn Thừa Hoan nói, đột nhiên có người cùng họ với mình, thật sự là không quen.

"Cũng không sao, dù sao cũng đã kêu nhiều năm như vậy đã quen rồi, không cần sửa lại." Thủy Hương dịu dàng nói.

"Nói nhiều như vậy, Hoan nhi hẳn là rất đói bụng đi, ta tự mình xuống bếp nấu cho Hoan nhi vài món." Thủy Hương thấy cũng đã sắp trưa, lập tức đứng lên nói với Tôn Thừa Hoan.

"Không cần phiền toái, để hạ nhân tùy tiện làm chút món là được, ngươi nói chuyện cùng ta." Tôn Thừa Hoan không thèm để ý nói, không muốn để Thủy Hương cố ý thu xếp vì mình.

"Hoan nhi đã lâu chưa ăn món ta nấu, sẽ không để Hoan nhi đợi lâu." Thủy Hương liền ra khỏi phòng đi đến nhà bếp, nàng biết Tôn Thừa Hoan thích ăn, cũng để ý đến ăn. Đầu bếp nhà nàng làm thức ăn thường ngày như nhau, bản thân nàng không bắt bẻ, ăn sao cũng dược, nhưng cũng không định để Hoan nhi ủy khuất, dù sao Hoan nhi cũng toàn ăn mỹ thực Bùi gia, đối với chuyện ăn uống cực kỳ khó tính, không tự mình xuống bếp thì không được.

Tôn Thừa Hoan cũng biết là tâm ý Thủy Hương, nên cũng tùy nàng.

"Ngươi nghe lén lâu như vậy, sao còn không tiến vào?" Tôn Thừa Hoan nói với Tôn Ương vẫn luôn trốn ở ngoài cửa nghe lén.

Tôn Ương không nghĩ đến nữ tử bên trong vậy mà biết mình nghe lén, liền đi vào phòng.

"Không phải ta cố ý nghe lén, chỉ là cô cô đối đãi với ngươi khác với tất cả mọi người, cho nên khó tránh khỏi tò mò." Sau khi Tôn Ương tiến vào, lập tức giải thích, không muốn để Tôn Thừa Hoan cảm thấy mình không có quy tắc, nàng biết người này đối với cô cô mà nói nhất định là người cực kỳ quan trọng, quan trọng đến mức tên của mình đều là dựa theo nàng mà lấy, còn tự mình xuống bếp vì nàng, thêm cả thái độ của cô cô đối với Tôn Thừa Hoan, hết thảy đều làm Tôn Ương cảm thấy thật không thoải mái.

Lúc này Tôn Thừa Hoan cẩn thận đánh giá Tôn Ương, tuy rằng Tôn Ương đối với mình biểu hiện vẫn còn xem ra khách khí, nhưng Tôn Thừa Hoan có thể cảm giác được đối phương có địch ý với mình. Trước đây mình chưa bao giờ gặp qua nàng, cho nên không thể nào kết thù được, cho nên khẳng định địch ý này dựng lên là vì Thủy Hương, chẳng lẽ là do thái độ của Thủy Hương với mình, làm nàng cảm thấy ghen ghét?

Tôn Thừa Hoan càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, giống như mình đối với Bạch Thuật cũng có chút đố kỵ, chỉ là bản thân mình đều giấu rất tốt, tự bản thân Bạch Thuật cũng không có cảm giác được.

"Nhất định là ngươi cực kỳ thích Thủy Hương đi." Tôn Thừa Hoan nhìn Tôn Ương, ngữ khí khẳng định mười phần nói.

"Từ nhỏ ta đã được cô cô mua trở về, mấy năm nay cô cô đối với ta cực tốt, tất nhiên là ta thích cô cô, trong lòng ta cô cô là người quan trọng nhất." Tôn Ương thừa nhận nói.

"Cho nên ngươi chỉ hy vọng Thủy Hương chỉ đối xử tốt với một mình ngươi, không hy vọng Thủy Hương đối tốt với người khác hơn ngươi, ta nói có đúng hay không?" Loại cảm giác này, Tôn Thừa Hoan hoàn toàn hiểu rõ, giống như dục vọng chiếm hữu của nàng với Bùi Châu Hiền, nàng hy vọng Bùi Châu Hiền cũng chỉ thân cận một mình mình. Nhưng mình yêu Bùi Châu Hiền, đây là tình cảm yêu đương, chẳng lẽ Tôn Ương đối với Thủy Hương cũng là dạng tâm tư này sao? Tôn Thừa Hoan càng nghĩ càng cảm thấy thụ vị, như muốn nhìn thấy bóng dáng của mình trên người người khác.

Tôn Ương nhìn Tôn Thừa Hoan, chỉ thấy người này cười đến có thâm ý nhìn mình, nàng không nghĩ tới đối phương lại có thể nhìn thấy tâm tư của mình, cảm giác giống như bí mật đột nhiên bị bại lộ trước mặt người xa lạ, đều này làm cho nàng cảm thấy có chút hoảng loạn và sợ hãi, nhưng nàng cũng cố gắng trấn định.

"Rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với cô cô?" Tôn Ương không đáp hỏi ngược lại, hiển nhiên đối với quan hệ của Tôn Thừa Hoan và cô cô cực kỳ tò mò.

"Quan hệ này nói ra có chút phức tạp, một lời khó nói hết rõ ràng, bất quá Thủy Hương đối với ta là nói gì nghe nấy, xem như ta là người quan trọng nhất với Thủy Hương đi." Tôn Thừa Hoan cố ý nói quan hệ của mình với Thủy Hương đến không bình thường, muốn kích thích cảm giác của tiểu cô nương này.

"Người quan trọng nhất?" Tôn Ương nghe lời nói của Tôn Thừa Hoan, trong lòng nhói một cái, cảm giác thực sự không thoải mái.

"Đúng vậy, trước kia chúng ta giống ngươi nàng, sớm chiều ở chung." Tôn Thừa Hoan nhìn tiểu cô nương ánh mắt ảm đạm càng thêm chắc chắn, Tôn Ương đối với Thủy Hương cũng có tâm tư không bình thường. Nếu Thủy Hương không định gả chồng, dưỡng nữ nhi, dưỡng thành tiểu thành nhân, vậy cũng được, so với một mình một người khá hơn nhiều.

Sớm chiều ở chung, mỗi một câu của Tôn Thừa Hoan đều đâm vào lòng Tôn Ương, cô cô mua mình về, là vì mình giống nữ tử trước mắt này, ngay cả tên của mình cũng lấy theo nàng ta, cứ tưởng rằng mình là người thân cận nhất với cô cô, lại ngàn lần không nghĩ tới, có lẽ chỉ là đồ thay thế, đều này làm cho Tôn Ương cảm giác trong lòng như kim đâm, khó chịu đến mức muốn khóc.

Tôn Thừa Hoan nhìn biểu tình khổ sở đến cực điểm, như sắp khóc đến nơi của Tôn Ương, thầm nghĩ có phải mình quá xấu xa rồi không, khi dễ con nhà người ta.

"Kỳ thật, ta cùng Thủy Hương tình như tỷ muội, nàng đối đãi với ta giống như muội muội ruột thịt." Tôn Thừa Hoan vẫn là mềm lòng giải thích.

Lời này của Tôn Thừa Hoan, xác thật làm trong lòng Tôn Ương thoải mái một chút, nhưng trong lòng chung quy vẫn còn khó chịu.

Bùi Châu Hiền xong chính vụ trở về phủ, cũng không có nhìn đến bóng dáng Tôn Thừa Hoan, đang buồn bực, đứa ranh này luôn thích dính mình, chẳng lẽ mặt trời hôm nay mọc hướng tây, vậy mà không thấy bóng dáng. Tôn Thừa Hoan dính người, Bùi Châu Hiền chê phiền, nhưng không nhìn thấy, cả người Bùi Châu Hiền lại cảm thấy không dễ chịu. Đương nhiên Bùi Châu Hiền cũng nhịn xuống không hỏi Bạch Thuật, thầm nghĩ chờ đến buổi ăn, chắc tiểu tử kia tự động hiện thân.

Nhưng đến giờ cơm trưa, Bùi Châu Hiền phát hiện món ăn đã đưa lên hết, nhưng vẫn ít hơn thường ngày rất nhiều, hiển nhiên Bạch Thuật cũng biết Tôn Thừa Hoan không có ở đây, nên cũng không chuẩn bị cho Tôn Thừa Hoan.

"Nàng đâu?" Rốt cuộc Bùi Châu Hiền vẫn không nhịn được hỏi.

"Nàng nói là muốn ra phủ một chuyến, hỏi nàng đi đâu nàng cũng không nói, chỉ nói sẽ về trước buổi tối. Tiểu thư, ngài nói, ở Nam Triệu, nàng còn có thể đi đâu được?" Bạch Thuật cũng buồn bực hỏi.

Tuy rằng Bùi Châu Hiền không có trả lời Bạch Thuật, nhưng là trong lòng nàng đã có đáp án, còn có một người sẽ làm Tôn Thừa Hoan nhớ thương, đó là Thủy Hương. Nghĩ đến Tôn Thừa Hoan đi tìm Thủy Hương, Bùi Châu Hiền lập tức ăn ăn không ngon, ăn mà không biết mùi vị gì.

Cho nên Bùi Châu Hiền chỉ ăn một chút, cũng không ăn thêm nữa, để Bạch Thuật cất đồ ăn xuống.

Bình thường đều có Tôn Thừa Hoan bồi cơm, tiểu thư ăn uống so với trước kia nhiều hơn không ít, nhưng hôm nay Tôn Thừa Hoan chỉ mới không ở đây một ngày, tiểu thư lại không ăn uống gì, tiểu thư như vậy thực sự là quá để ý sự tồn tại của Tôn Thừa Hoan.

Lúc Bạch Thuật dọn đồ ăn, đột nhiên lại hậu tri hậu giác nhớ đến, Tôn Thừa Hoan ở Nam Triệu đúng là còn người để tìm, đó chính là Thủy Hương, sau đó Bạch Thuật lập tức bừng tỉnh đại ngộ, vì sao tiểu thư lại không ăn uống gì. Quả nhiên tiểu thư vẫn rất để ý đến Thủy Hương, Bạch Thuật trộm liếc nhìn biểu tình của Bùi Châu Hiền, sắc mặt quả nhiên là nhạt nhẽo hơn mấy phần, chắc chắn là tâm tình tiểu thư cũng không quá tốt, chờ Tôn Thừa Hoan trở về, phỏng chừng không có trái ngon mà ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro