Chap 160
Hôm nay Bùi Châu Hiền thật ra lại nhẫn nại mười phần, bồi Tôn Thừa Hoan ăn ăn uống uống hơn một canh giờ, giữa buổi đồ ăn lạnh, liền thay đồ ăn mới.
Tôn Thừa Hoan uống rượu rất thoải mái, rượu đủ cơm no, quả thực cảm thấy mỹ mãn, mỹ nhân, mỹ tửu, mỹ thực, ba thứ nàng yêu nhất, nếu có thể mỗi ngày đều như thế này, thì hạnh phục biết bao. Chỉ là khi nàng uống rượu xong, cảm thấy không có sức lực, nhưng thầm nghĩ, cũng còn tốt hơn nằm liệt không nhúc nhích được rất nhiều. Nàng biết Bùi Châu Hiền đã hạ chút độc trong rượu, nhưng là nàng hoàn toàn không thèm để ý, dù sao chỉ cần Bùi Châu Hiền muốn, làm gì mình thì cũng được, mình cũng hoàn toàn không phòng bị gì cả, còn không bằng để nó tự nhiên, dù sao mấy loại độc này từ nhỏ đến lớn nàng ăn cũng đã quen rồi.
Tôn Thừa Hoan uống nhiều rượu, cảm giác có mấy phần say, nàng lung lay đi đến trước mặt Bùi Châu Hiền, trực tiếp ngồi xổm xuống, đem đầu gối lên đùi Bùi Châu Hiền.
Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan như mèo con dính người, trong lòng mềm nhũn, mặc cho Tôn Thừa Hoan dựa lên đùi mình.
"Bùi Châu Hiền, ngươi biết không? Lúc ở Bắc Nguy, ta thường xuyên cùng một đám người uống cho thật say, rõ ràng ở bên ngoài rất vui vẻ náo nhiệt, nhưng trong lòng ta lại rất cô độc, bởi vì lúc đó ta nhớ ngươi, chờ lúc tỉnh rượu xong, phát hiện bản thân vẫn còn rất nhớ ngươi, thì ra nhớ ngươi với uống rượu không hề có quan hệ." Tôn Thừa Hoan vừa nói vừa si ngốc cười rộ lên, dường như cười bản thân mình rất ngốc.
Tôn Thừa Hoan không kêu tỷ tỷ, kêu thẳng tên mình, Bùi Châu Hiền liền biết Tôn Thừa Hoan muốn tự thả bay mình.
"Hiện tại ngươi làm gì ta cũng được, hạ dược, điểm huyệt làm ta đau, nói ta ngốc, nói ta ham ăn, ta đều không thèm để ý, ngươi cũng chỉ khi dễ ta một chút mà thôi, trong lòng ta cũng rất vui vẻ, nhưng là ta không chịu nổi ngươi vắng vẻ ta, chịu không nổi ngươi thân cận người khác, chịu không nổi ngươi đi ra ngoài ném ta một mình trong phủ, sau này có tức giận ta, cũng không cần ném ta một mình được không?" Tôn Thừa Hoan giống như tổn thương, giống như khẩn cầu nói, cũng dùng mặt cọ cọ đùi Bùi Châu Hiền.
Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan làm nũng với mình, say rượu sợ là giả, ủy khuất mới là thật, xem ra ba ngày mình ném nàng trong phủ, nàng thật sự rất tổn thương.
"Người ta quá mức thích ngươi, dễ dàng vui vẻ vì ngươi, cũng dễ dàng cảm thấy bất an vì ngươi, lúc nào cũng lo được lo mất, có đôi khi, ta cũng không thích bản thân mình như vậy, nhưng luôn không khống chế được, nếu ta có thể giống như tỷ tỷ, đối với mọi chuyện đều không thèm để ý quá mức thì tốt rồi...." Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Châu Hiền không nói lời nào, chỉ một mình một người tiếp tục nói chuyện, giống như lẩm bẩm độc thoại.
Bùi Châu Hiền biết đây là oán giận của Tôn Thừa Hoan với mình, nhưng oán giận như vậy, vẫn làm Bùi Châu Hiền mềm lòng, nàng duỗi tay nhẹ nhàng sờ đầu Tôn Thừa Hoan. Có lẽ thích người giống như nàng làm Tôn Thừa Hoan tràn ngập ủy khuất và không cam lòng đi.
"Rất ủy khuất phải không?" Bùi Châu Hiền nhẹ giọng hỏi.
"Có đôi khi cảm thấy tỷ tỷ không thích ta, ta sẽ cảm thấy rất ủy khuất, nhưng chỉ cần tỷ tỷ biểu hiện chút xíu để ý với ta, ta lại cảm thấy cực kỳ vui mừng." Tôn Thừa Hoan lại nói.
"Tính tình ta đó giờ cô lãnh, tất nhiên sẽ không dịu dàng săn sóc, mọi chuyện đều suy xét cảm thụ của ngươi như Thủy Hương." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói.
"Bùi Châu Hiền chính là Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền độc nhất vô nhị, ta mới không cần ngươi dịu dàng chăm sóc như Thủy Hương, ta cũng chỉ hy vọng ngươi để ý đến ta một chút, kỳ thật ta cũng biết ngươi có để ý ta, nhưng là ngươi thích đem mọi chuyện để trong lòng, được rồi, ta cũng không biết ta đang muốn nói gì, thật ra giống như bây giờ cũng rất tốt." Tôn Thừa Hoan cảm thấy tình tình Bùi Châu Hiền vốn dĩ chính là như vậy, nếu mình muốn nhiều hơn, thì thật quá tham lam, nếu nàng thật sự có thể giống như mình mong muốn, đại khái nàng cũng không phải là Bùi Châu Hiền nữa rồi, cho nên nói, trong lòng của nàng vĩnh viễn cũng sẽ không thỏa mãn được a.
Bùi Châu Hiền nghe hiểu, Tôn Thừa Hoan đang là muốn mình để ý đến nàng một chút, cũng biểu hiện sự để ý ra ngoài, giống như Tôn Thừa Hoan đối với mình vậy, thích hay không thích đều treo thẳng ở trên mặt. Sỡ dĩ Tôn Thừa Hoan không nói hết, là bởi vì nàng cũng biết lấy tính tình của mình, là chuyện không có khả năng.
Trong lòng Bùi Châu Hiền cũng thông suốt, cũng biết Tôn Thừa Hoan cầu cái gì, thật ra, đại khái là nàng đã biết từ rất lâu. Bùi Châu Hiền cũng biết không phải là mình không làm được, chỉ là xem bản thân mình có nguyện ý vì nàng thay đổi một chút hay không. Nàng đã tưởng rằng, cứ dùng hình thức ở chung trước giờ là được rồi, nhưng Tôn Thừa Hoan bây giờ cũng không muốn hình thức ở chung như lúc trước, Tôn Thừa Hoan càng muốn nhiều hơn. Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan, đã từng là thiếu nữ không cam lòng bị mình khi dễ nhưng không có cách nào phản kháng, sau khi lớn lên, vì yêu thích mình mà trước sau đều không thể thoát khỏi được mình, Tôn Thừa Hoan hiện giờ, vẫn là không cam lòng vì tình cảm mãnh liệt hơn. Bùi Châu Hiền cười cười, xem ra mình thật đúng là không thể xem Tôn Thừa Hoan bây giờ như Tôn Thừa Hoan lúc nhỏ được. Hoặc là, mình xác thật hẳn là phải thay đổi một chút phương thức đối xử với nàng.
"Nếu ngươi có lòng tham, sao không nói lý do hợp tình hợp lý một chút?" Ngữ khí Bùi Châu Hiền bình đạm hỏi ngược lại.
Tôn Thừa Hoan nghe được lời Bùi Châu Hiền nói, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Châu Hiền, nàng cho rằng Bùi Châu Hiền vẫn là giống như quá khứ, căn bản sẽ không để ý đến thỉnh cầu của mình, hơn nữa bản thân mình vẫn luôn tự thuyết phục mình, tiếp thu hiện trạng.
Bùi Châu Hiền nhìn đôi mắt xinh đẹp chờ mong của Tôn Thừa Hoan, vươn ngón tay chỉ vào giữa mày Tôn Thừa Hoan, từ trước đến giờ nàng đều cảm thấy đôi mắt của Tôn Thừa Hoan là xinh đẹp nhất, cho nên năm đó lần đầu thấy nàng, dù nàng có gầy ốm đen đuốc, cũng muốn thu vào.
Động tác Bùi Châu Hiền làm Tôn Thừa Hoan ngưng thở, nàng chờ mong Bùi Châu Hiền nói ra lời nàng mong muốn, lại sợ chờ mong quá mức Bùi Châu Hiền lại nói ra một câu không xuôi tai.
"Xem tâm tình ta đi." Chỉ cần Tôn Thừa Hoan không chạm đến nghịch lần của mình, Bùi Châu Hiền nghĩ bản thân có thể nhìn tâm tình của Tôn Thừa Hoan mà thay đổi một chút.
Tôn Thừa Hoan vui vẻ đến độ muốn hét lên, lấy hiểu biết của nàng đối với Bùi Châu Hiền mà nói, lời này đã vượt quá kỳ vọng của mình, có ý là, chỉ cần Bùi Châu Hiền có tâm tình tốt, mọi chuyện đều có thể thương lượng.
"Tỷ tỷ thật tốt." Tôn Thừa Hoan vui vẻ nói, lấy mặt tiếp tục dụi dụi vào đùi Bùi Châu Hiền, cũng có ý đồ dụi đến giữa hai chân nàng.
Bùi Châu Hiền dùng tay cản Tôn Thừa Hoan tâm tình tốt thấy sắc nổi lòng tham lại, để đầu nàng không thể tiếp tục dụi vào càng sâu.
Thân mình mềm mại vô lực, đầu lại bị Bùi Châu Hiền ngăn lại, không có cách nào tiếp tục dụi vào giữa chân Bùi Châu Hiền. Tôn Thừa Hoan buồn bực nghĩ, bản thân mình một thân võ công cao cường, nội lực thâm hậu mà đứng trước mặt Bùi Châu Hiền am hiểu dược lực lại không có chút ưu thế. Tốc độ thích ứng dược liệu của mình vĩnh viễn không đuổi kịp tốc độ nghiên cứu chế tạo thuốc mới của Bùi Châu Hiền đối phó mình, trong lòng Tôn Thừa Hoan thầm nghĩ, rốt cuộc đến lúc nào, thân thể của mình mới đạt đến trình độ bách độc bất xâm thực sự.
Kỳ thật phiền não không chỉ có Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền cũng sầu lo, mỗi lần nàng nghiên cứu ra dược liệu mới đối phó với Tôn Thừa Hoan, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng hai ba lần, sau đó sẽ không có hiệu quả, hoặc là hiệu quả hữu hạn, hơn nữa điều phối thuốc cũng càng ngày càng cao cấp. Trước mắt nhìn thấy bản thân mình vẫn còn có ưu thế, nhưng càng lâu về sau, thể chất đặc thù kia của Tôn Thừa Hoan, sẽ chân chính đạt đến trình độ bách độc bất xâm, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Bùi Châu Hiền có điểm phát rầu vì sợ ngày đó sẽ đến, khi đó, nàng muốn chế trụ ranh con này, cũng không phải dễ dàng như vậy. Nếu ngày đó thực sự đến, Bùi Châu Hiền đã lường trước được, Tôn Thừa Hoan sẽ đắc ý thành cái dạng gì!
Đầu Tôn Thừa Hoan không có cách nào động đậy, liền phải dứt khoát dừng ngay tại chỗ cách lớp quần áo nhẹ nhàng gặm cắn đùi Bùi Châu Hiền.
Bùi Châu Hiền cảm giác được đùi bị Tôn Thừa Hoan gặm cắn đến tê dại, hiển nhiên đứa ranh trước mắt này lại muốn phát tình, Bùi Châu Hiền ôm Tôn Thừa Hoan lên, đi về phía khuê phòng của mình.
Trong lòng Tôn Thừa Hoan thầm nghĩ, tuy rằng thân thể mình không có sức lực thật, nhưng mà nằm dưới cũng là thoải mái. Còn thân mình vừa thơm vừa mềm của Bùi Châu Hiền, chờ sáng mai tỉnh lại, khôi phục được sức lực xong lại bắt lấy nàng, nàng yêu nhất là Bùi Châu Hiền phong tình trên giường.
Sau khi bế Tôn Thừa Hoan đến giường, Bùi Châu Hiền phủ người lên thân thể Tôn Thừa Hoan, hôn lên giữa mày nàng, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của nàng, buông xuống màn giường.
Thân thể của Tôn Thừa Hoan rất tốt, bị lăn lộn thế nào cũng không đáng ngại, không sợ có chuyện không xuống giường được, hơn nữa càng lăn lộn, càng nở rộ đến mức diễm lệ, giống như hoa sau cơn mưa, hút đủ hơi nước và dinh dưỡng, tươi đẹp cực kỳ.
Ngày kế, trời vừa mới hé, Bùi Châu Hiền đã bị Tôn Thừa Hoan quấy rầy đến tỉnh.
Bùi Châu Hiền ngủ chưa đủ giấc, vẫn có chút bực bội, nhíu mày, thực sự là không vui.
"Tôn Thừa Hoan!" Bùi Châu Hiền không vui kêu.
"Ngươi tiếp tục ngủ đi, không cần quan tâm đến ta." Tôn Thừa Hoan đã tiến đến chân tâm Bùi Châu Hiền lên tiếng, nói xong liền vùi đầu vào.
Làm sao có thể mặc kệ nàng, giờ khắc này Bùi Châu Hiền thực sự muốn một chưởng chụp chết Tôn Thừa Hoan, nhưng bực bội thì bực bội, nàng cũng không thể ngăn được bản thân động tình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro