Chap 19
Bùi Châu Hiền về phòng, Tôn Thừa Hoan thầm nghĩ hôm nay cũng bị thương thành như vậy, không muốn tập võ nữa, muốn trở về phòng mình dưỡng thương một ngày, nhưng nàng cũng không xác định vô nhân tính như Bùi Châu Hiền có phạt mình nữa không, cho nên Tôn Thừa Hoan liền đi theo Bùi Châu Hiền vào phòng.
"Ngươi vào đây làm gì?" Bùi Châu Hiền nhìn sách y, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi.
"Hôm nay ta muốn dưỡng thương, không muốn tập võ." Tôn Thừa Hoan nói hợp tình hợp lý, sau đó trộm quan sát phản ứng của Bùi Châu Hiền.
"Ngươi chỉ bị thương ngoài da, cũng không chết được." Bùi Châu Hiền Hoan nhạt nói.
"Tuy rằng không phải là vết thương chí mạng, nhưng rất là đau a, đổi lại là người khác cũng không chịu nổi rồi, dù sao hôm nay ta cũng phải nghỉ dưỡng thương!" Tôn Thừa Hoan lại ra vẻ ta phải nghỉ bằng bất cứ giá nào.
"Thật ra ngươi rất ái kỷ." Bùi Châu Hiền nói.
"Ý gì?" Tôn Thừa Hoan chưa từng nghe qua từ này bao giờ.
"Chính là yêu bản thân thái quá." Hôm nay tâm tình Bùi Châu Hiền cũng không tồi, thế nhưng còn có thể giải thích cho Tôn Thừa Hoan hiểu.
"Đó là đương nhiên, vốn dĩ đã thảm, còn không yêu bản thân mình, chẳng lẽ còn đợi người khác tới yêu thương mình sao?" Tôn Thừa Hoan hỏi ngược lại, Bùi Châu Hiền đừng gây cho mình thêm phiền toái là tốt lắm rồi.
Bùi Châu Hiền nghe lời này của Tôn Thừa Hoan , hình như rất không vui vẻ.
"Ta đối xử với ngươi không tốt sao?" Tầm mắt Bùi Châu Hiền lúc này mới rời khỏi quyển sách, ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Thừa Hoan nhướng mày hỏi, Bùi Châu Hiền tự nhận mình đối xử với Tôn Thừa Hoan khá tốt, thậm chí còn để bụng hơn so với đệ đệ mình. Nếu nàng chân chính ghét một người, trực tiếp giết chết là xong, mới lười tiêu tốn nửa điểm tinh lực vào đối phương, nàng dạy Tôn Thừa Hoan , dạy đến lợi hại thì đối với bản thân mình có cái gì tốt đâu? Nàng cảm thấy mình đối với Tôn Thừa Hoan khá tốt, nên mới không muốn thấy Tôn Thừa Hoan lãng phí thiên phú của mình, nếu có một ngày Tôn Thừa Hoan cần phải dùng đến bản lĩnh bảo mệnh, nàng ta sẽ cảm kích tất cả những gì mình làm cho nàng ta hôm nay.
"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi đối với ta tốt sao?" Tôn Thừa Hoan ra vẻ như gặp phải quỷ nhìn Bùi Châu Hiền hỏi, lấy cơ sở đâu mà Bùi Châu Hiền cảm thấy nàng ta đối xử với mình thực tốt vậy?
"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ đi đá cầu, thêu hoa nói chuyện phiếm với ngươi, hoặc là chơi đùa, cho ngươi ăn như heo, còn cả ngày chọc ngươi cười ngây ngô mới là đối với ngươi tốt sao?" Bùi Châu Hiền hỏi ngược lại, mấy chuyện này đều là Tôn Thừa Hoan với bọn nha hoàn hằng ngày chơi cùng nhau, đây mới là hứng thú cấp thấp của Tôn Thừa Hoan đúng không?
Tôn Thừa Hoan cạn lời, mấy ngày này xác thật nàng rất thoải mái, cũng vui vẻ, nhưng sao bị Bùi Châu Hiền nói lại cảm giác mình làm việc không đàng hoàng, tối ngày ăn chơi lêu lỏng đây? Hơn nữa Bùi Châu Hiền nói như vậy, thế mà nàng thực sự cảm thấy Bùi Châu Hiền nói có đạo lý. Tôn Thừa Hoan cảm thấy miệng Bùi Châu Hiền có độc, quả thực là loại không thể kháng cự.
"Vậy ngươi cảm thấy ngươi rất tốt với ta, ngươi cảm thấy thế nào thì như thế đó đi, dù sao ngươi cũng không để ý đến ý nghĩ thực sự của ta!" Tôn Thừa Hoan cảm thấy Bùi Châu Hiền nghiêm khắc với nàng đến mức có chút biến thái, mấy cái đó nàng có thể nhịn, dù sao đối với chuyện tập võ, luyện độc nàng cũng có thể ứng phó được, nguyên nhân khiến nàng cảm thấy Bùi Châu Hiền không tốt với mình chính là Bùi Châu Hiền chưa từng suy xét qua cảm thụ của mình, đúng, chính là như vậy.
"Ngươi nói đúng, cảm thụ của ngươi, xác thật không cần thiết để ý." Bùi Châu Hiền cũng cảm thấy mình xác thật không cần thiết giải thích, nàng cũng không thèm để ý Tôn Thừa Hoan nghĩ mình như thế nào.
Khóe miệng Tôn Thừa Hoan hơi giật, thầm nghĩ, vậy Bùi Châu Hiền này nghĩ mình tốt cái gì? Rõ ràng đối xử với mình không tốt, mà một chút cảm giác tự giác cũng không có.
Đương nhiên Tôn Thừa Hoan cảm thấy nói về vấn đề này với Bùi Châu Hiền cũng không có ý nghĩa, bạo quân vĩnh viễn sẽ không cảm thấy mình sai, hơn nữa hiển nhiên Bùi Châu Hiền cũng không muốn tiếp tục đề tài này.
"Dù sao trong ba tháng ta có thể luyện đến tầng thứ ba không phải là được rồi sao?" Tôn Thừa Hoan không quên mục đích ban đầu của mình.
"Tùy ngươi." Bùi Châu Hiền cực kỳ lạnh nhạt lên tiếng, tiếp tục chuyển tầm mắt về sách y của mình. Trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Bùi Châu Hiền có chút cảm giác không quá thoải mái, nàng cảm thấy mình đang làm chuyện tốn công vô ích, lần đầu tiên nàng cảm thấy mình có chút ngu ngốc, người luôn thông minh như nàng đặc biệt không thích loại cảm giác này. Cho nên giờ phút này, thái độ Bùi Châu Hiền đối với Tôn Thừa Hoan là muốn làm gì thì làm đi, hôm nay nàng không có tâm tình quản.
Lời này của Bùi Châu Hiền làm Tôn Thừa Hoan được như ý nguyện, có thể đi nằm dưỡng thương, nhưng không hiểu sao, giờ phút này tâm tình Bùi Châu Hiền mặc kệ nàng lại khiến nàng có chút thấp thỏm bất an. Luôn bị khống chế tần suất cao, lại được thả lỏng, thật sự làm Tôn Thừa Hoan có loại cảm giác không được tự nhiên mà sợ hãi.
Bình thường trong tình huống này, Tôn Thừa Hoan hẳn là sớm bỏ chạy mất dạng mới đúng, nhưng Tôn Thừa Hoan cũng không hiểu cảm xúc của mình thế nào, lại còn tiếp tục ở lại phòng Bùi Châu Hiền, ngồi đối diện Bùi Châu Hiền, tuy rằng nàng cũng không biết được ở lại nơi này làm cái gì nữa.
Bùi Châu Hiền lười quan tâm đến Tôn Thừa Hoan , tiếp tục xem sách của mình.
Tôn Thừa Hoan ngây người khoảng một khắc sau, cảm thấy rất nhàm chán, nàng muốn rời đi, nhưng lại không dám rời đi, vì quá nhàm chán, liền cầm lấy trà cụ Bùi Châu Hiền hay pha hằng ngày, đốt lửa bắt đầu học cách pha trà thường ngày của Bùi Châu Hiền.
Bùi Châu Hiền thấy Tôn Thừa Hoan còn lưu lại trong phòng mình, không tự xem mình như người ngoài, còn pha trà của mình uống, liền khẽ nhíu mày.
"Ngươi muốn mặc kệ, còn lưu lại nơi này làm gì? Bùi Châu Hiền có chút không vui hỏi.
"Ta sợ ngươi giận ta." Tôn Thừa Hoan nghĩ tới nghĩ lui, tổng kết ra nguyên nhân mình ở lại là vì cái này, nếu Bùi Châu Hiền giận mình, dù sao xui xẻo cũng là mình.
"Ngươi đáng giá để ta giận sao?" Bùi Châu Hiền nhướng mày hỏi ngược lại, tuy rằng nội tâm không quá vui vẻ, nhưng nàng cũng không cảm thấy mình đang giận Tôn Thừa Hoan , Tôn Thừa Hoan còn không quan trọng đến độ làm mình giận.
"Vậy xem như ta nịnh bợ ngươi đi, ta ở Bùi gia có tốt không đều do tỷ tỷ chăm sóc mà." Tôn Thừa Hoan nịnh hót nói, nàng thấy ấm trà đã nấu được rồi, nhanh chóng đưa đến trước mặt Bùi Châu Hiền, sau đó cũng rót một ly cho mình.
Bùi Châu Hiền ghét bỏ nhìn thoáng qua Tôn Thừa Hoan , có ma mới tin nàng ta, bất quá cũng không có từ chối trà Tôn Thừa Hoan đưa đến, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Tỷ tỷ, ta nấu trà như thế nào?" Tôn Thừa Hoan ra vẻ chờ mong hỏi.
"Khó uống." Bùi Châu Hiền Hoan nhạt nói.
"Người ta là lần đầu tiên nấu trà mà, nhưng mà rõ ràng ta học theo các bước nấu trà thường ngày của tỷ tỷ, vấn đề ở chỗ nào chứ?" Tôn Thừa Hoan hỏi.
"Nấu quá lâu, đắng, chát." Bùi Châu Hiền nói thật, Tôn Thừa Hoan chỉ học được bên ngoài, cũng không hiểu rõ bên trong.
Tôn Thừa Hoan uống một ngụm, hình như là đắng thật.
"Vậy yêu cầu phải nấu bao lâu?" Tôn Thừa Hoan ra vẻ khiêm tốn hiếu học hỏi.
"Tự mình nắm chắc." Bùi Châu Hiền trả lời, mặc kệ là tập võ hay là vấn đề gì khác, có rất nhiều lúc phải yêu cầu mình tự nắm chắc, chừng mực này, có nhiều lúc là do cần cù bù thông minh mà luyện ra, hoặc là dựa theo thiên phú ngộ tính.
Tôn Thừa Hoan cảm thấy Bùi Châu Hiền trả lời cũng như không. Nhưng mà, hôm nay nàng rất bất ngờ, ngoài chuyện tập võ có thể cùng Bùi Châu Hiền ở cùng, kỳ thật Tôn Thừa Hoan phát hiện Bùi Châu Hiền rất thích pha trà, nếu có thể ăn điểm tâm uống trà thôi, vậy thì hoàn mỹ rồi. Không đúng, hẵn là những chuyện nhẹ nhàng nàng đều thích làm, Tôn Thừa Hoan phát hiện bản thân mình đúng là có tính ham hưởng lạc, trong nháy mắt nàng cảm thấy Bùi Châu Hiền ép buộc mình như vậy hình như cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu.
"Tỷ tỷ, ngươi có muốn cho người làm chút bánh uống trà không" Tôn Thừa Hoan lập tức đem nhu cầu của mình nói ra một cách uyển chuyển.
Bùi Châu Hiền nhìn chằm chằm Tôn Thừa Hoan .
Tôn Thừa Hoan bị Bùi Châu Hiền nhìn chằm chằm như vậy, có chút hoảng hốt, thầm nghĩ mình lại làm cái gì chọc tới Bùi Châu Hiền sao?
"Sao vậy, có chỗ nào không đúng sao?" Tôn Thừa Hoan có chút thấp thỏm hỏi.
"Ngươi trừ bỏ ăn ăn uống uống, thật đúng là không có cái gì khác để theo đuổi." Bùi Châu Hiền thu hồi tầm mắt nhìn Tôn Thừa Hoan rồi nói.
"Ha ha." Tôn Thừa Hoan cười ha hả, hoàn toàn không phản bác được, chỉ có thể ngây ngô cười.
"Bạch Thuật, cho phòng bếp đem mấy mâm bánh ngọt lên đây đi." Bùi Châu Hiền phân phó với Bạch Thuật ở một bên.
Lần đầu tiên Tôn Thừa Hoan cảm thấy Bùi Châu Hiền có chút nhân tính, vậy mà lại cho Bạch Thuật đem trà bánh lên, thật sự khiến cho nàng cảm thấy 'thụ sủng nhược kinh'*.
*thụ sủng nhược kinh: sợ hãi vì tự nhiên đối xử tốt với mình
"Sẽ không hạ độc sao?" Tôn Thừa Hoan vẫn có chút không tin tưởng được hôm nay Bùi Châu Hiền lại tốt như vậy.
"Bây giờ ngươi còn sợ bị độc sao?" Bùi Châu Hiền hỏi ngược lại.
Cái này thật ra lại đúng, bây giờ Tôn Thừa Hoan xác thực không quá sợ độc, cứ việc đứa bánh lên đi, càng nhiều càng tốt.
.....//.....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro