Chap 28
Bùi Châu Hiền nhìn ra Tôn Thừa Hoan có chút không được tự nhiên, không biết vì sao, trong đầu nàng lóe lên một ý niệm, Tôn Thừa Hoan đến đây có phải vì muốn gặp mình không, lại lập tức cảm thấy đây căn bản là chuyện không có khả năng.
"Vậy ngươi tự mình ngâm là được rồi, thể chất của ngươi bây giờ đã không cần ta ở một bên cũng có thể làm được." Tôn Thừa Hoan ngâm thuốc đó, vừa là dược vừa là độc, trước kia nàng sợ thân thể Tôn Thừa Hoan chịu không nổi, nên vẫn trông chừng ở bên cạnh, bây giờ Tôn Thừa Hoan cơ bản đã đạt đến trình độ bách độc bất xâm, không cần nàng đứng trông chừng ở cạnh bên nữa.
"Ngươi không đi sao?" Tôn Thừa Hoan hỏi, vì trước giờ lúc nàng ngâm thuốc Bùi Châu Hiền đều ở cạnh bên.
"Bây giờ ngươi có thể tự ngâm một mình." Bùi Châu Hiền nói lại lần nữa.
"Ngươi không đi cùng ta sẽ không ngâm, ngâm một người không quen." Tôn Thừa Hoan không chịu một mình đi ngâm nước thuốc.
"Hoan muội muội, khi nào ngươi lại dính người như vậy?" Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan cười hỏi.
"Ta mới không phải dính người, ta chỉ là không quen mà thôi." Tôn Thừa Hoan lập tức phủ nhận, mỗi lần Bùi Châu Hiền nói mình dính nàng, trong lòng Tôn Thừa Hoan đều rất biệt nữu.*
*Biệt nữu: từ này nghĩa rất rộng, diễn tả như kiểu tsundere, là kiểu muốn nhưng không muốn, bề ngoài cộc cằn, bực bội cau có, nhưng bên trong dịu dàng, quan tâm chăm sóc các kiểu, kiểu bên trong không đồng nhất với bên ngoài. Kiểu nghiện mà còn ngại. Có thể dùng để diễn tả nội tâm hoặc tính cách....
Vì từ này nghĩa rộng nên sau này mình xin phép giữ nguyên từ này nhé.
"Một lần không quen, nhiều lần không phải sẽ quen sao?" Bùi Châu Hiền không đồng ý nói, chẳng lẽ Tôn Thừa Hoan cho rằng mình rảnh rỗi lắm sao, có nhiều thời gian lãng phí trên người nàng như vậy.
Tôn Thừa Hoan không trả lời, chỉ là đứng ở đó không chịu đi, cũng không đi ngâm thuốc.
"Tùy ngươi, ngươi không thích ngâm thì không ngâm." Bùi Châu Hiền không quan tâm, sau khi lấy đủ dược liệu thì bắt đầu công việc của mình.
"Sao ngươi lại không gọi người đến hỗ trợ?" Tôn Thừa Hoan hỏi.
"Loại thuốc nào, có công dụng gì, yêu cầu cái gì, người khác sẽ không biết." Bùi Châu Hiền trả lời, cùng loại dược liệu, nhưng chỉ cần để thứ tự khác nhau, hiệu quả sẽ khác nhau, Tôn Thừa Hoan làm sao hiểu được đạo lý này.
"Vậy có cần ta hỗ trợ gì không?" Khó có khi Tôn Thừa Hoan chủ động hỗ trợ như vậy.
"Không cần, đừng nói nhảm nữa, đừng quấy rầy ta là tốt rồi." Bùi Châu Hiền quả quyết từ chối, sau đó bắt đầu bận rộn.
Tôn Thừa Hoan ngoan ngoãn câm miệng, sau đó tìm chỗ ngồi, chờ, thật sự quá nhàm chán, liền lấy nội công tâm pháp bắt đầu luyện tập.
Bùi Châu Hiền làm xong, đã là chuyện của một canh giờ sau đó, nàng nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đang luyện nội công tâm pháp, thầm nghĩ đứa nhóc này hôm nay xác thật có điểm kỳ lạ.
"Hôm nay ngươi rốt cục làm sao thế này?" Bùi Châu Hiền chờ Tôn Thừa Hoan thu công điều tức rồi hỏi.
"Cái gì làm sao?" Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Châu Hiền làm xong rồi, nhanh chóng đứng lên, nàng không quá hiểu Bùi Châu Hiền đang hỏi cái gì.
"Hôm nay quái lạ như thế, có vấn đề gì?" Bùi Châu Hiền hỏi.
"Ngươi nói xem, nương ngươi có phải thấy ta sẽ mạnh lên, có giá trị lợi dụng, nên mới cho ta làm nhị tiểu thư Bùi gia không?" Tôn Thừa Hoan hỏi.
"Ngươi nói xem?" Bùi Châu Hiền nhướng mày hỏi ngược lại, ngữ khí kia giống như Tôn Thừa Hoan đang hỏi một vấn đề thật ngu ngốc.
"Lúc trước ngươi vẫn luôn bức bách ta tập võ, có phải cũng muốn sau này ta tận lực vì Bùi gia không?" Tôn Thừa Hoan lại hỏi.
"Nhiều thêm ngươi cũng không nhiều, thiếu ngươi cũng không ít đi, đừng quá xem mình quan trọng, cũng không sợ tự vả mặt sao?" Bùi Châu Hiền châm chọc nói.
Tuy rằng Bùi Châu Hiền nói chuyện khó nghe trước sau như một, nhưng Tôn Thừa Hoan hôm nay nghe vậy mà lại có chút vui vẻ.
"Vậy sao ngươi lại muốn bức ta tập võ." Tôn Thừa Hoan hỏi.
"Nếu một phế vật xuất hiện ở nhà ngươi, ngươi có cảm thấy chướng mắt không? Đặc biệt là phế vật này còn cực kỳ xấu?" Bùi Châu Hiền hỏi ngược lại.
"......." Tôn Thừa Hoan cảm thấy nguyên nhân mình muốn trở nên vừa trắng vừa đẹp phần lớn là vì Bùi Châu Hiền, bởi vì nàng ta cứ thích châm chọc mình xấu, tạo thành tổn thương tâm lý cực kỳ lớn cho mình.
"Ngươi thu dọn một chút." Bùi Châu Hiền nói xong rồi đi ra ngoài.
Tôn Thừa Hoan nhìn mặt đất đầy chai lọ, cực kỳ hối hận khi đến nơi này, mình nghĩ thế nào lại đến chỗ của Bùi Châu Hiền chịu trận vậy. Nhìn bình sắc thuốc, còn có vết nước vết dơ, Tôn Thừa Hoan muốn thu dọn nhanh một chút cũng không được.
Qua một lúc lâu, Tôn Thừa Hoan mới chùi rửa xong, đi khỏi dược phòng.
Ra khỏi phòng, phát hiện phòng ngâm thuốc sáng đèn, Tôn Thừa Hoan vốn nghĩ phải đi về, liền nhanh chóng chạy sang đó.
Tôn Thừa Hoan vẫn không biết rốt cục nước này là từ cái quỷ gì ra, đương nhiên nàng nghĩ đại khái là nàng cũng không muốn biết đâu. Bất quá hôm nay vừa vặn thấy được Bùi Châu Hiền cho thuốc bột đen thui vào nước thuốc, nếu đã thấy tất nhiên muốn hỏi.
"Ngươi thêm vào cái gì?"
"Ngươi không biết thì tốt hơn." Bùi Châu Hiền giống như rất thiện ý nói.
"Rốt cục là cái gì?" Tôn Thừa Hoan vẫn là nhịn không được tiếp tục hỏi.
Bùi Châu Hiền liền mở nắp thùng gỗ kế bên lên, bên trong có rắn độc, bò cạp, thạch sùng, nhện độc, cóc ghẻ, rết độc linh tinh, còn có một số loại sâu Tôn Thừa Hoan không nhận ra, lúc nhúc rậm rạp, nhìn thấy làm Tôn Thừa Hoan ghê tởm muốn nôn khang.
"Ta đã nói không cần tò mò thì tốt hơn." Vẻ mặt Bùi Châu Hiền thông cảm nói, sau đó đậy nắp lại, đây chỉ là những vật liệu cơ bản, những thứ ghê tởm hơn nàng còn chưa cho Tôn Thừa Hoan xem đâu.
Tôn Thừa Hoan không nhìn thấy những thứ đó cảm giác mới tốt hơn một chút, nhưng nghĩ đến chuyện mình đều ngâm nước thuốc toàn độc vật này, cả người Tôn Thừa Hoan lại không tốt.
"Ta vẫn luôn ngâm mấy thứ này sao?" Tôn Thừa Hoan hỏi.
"Đúng vậy, cơ bản là nhiêu đó, còn có vô số dược liệu." Bùi Châu Hiền trả lời thực tế.
"Ngươi xác định không có độc chết?" Tôn Thừa Hoan hỏi ngược lại, nàng cảm giác mình có thể sống đến giờ này thật sự là không dễ dàng.
"Bất luận là độc hay hay dược, đều có thể chuyển hóa, chỉ cần dùng đúng liều lượng, đều có lợi." Bùi Châu Hiền giải thích nói.
"Nhưng mấy thứ này ghê tởm như vậy, sau này ta có thể không cần ngâm nữa được không?" Tôn Thừa Hoan cảm thấy không biết bỏ cái gì thì tốt, giờ biết rồi, sao nàng còn có thể ngâm mấy thứ này được nữa.
"Ít nhất vẫn còn phải ngâm hai năm, hai năm sau sẽ không cần phải ngâm nữa." Bùi Châu Hiền nói, đến lúc đó, độc dược bình thường trên thế gian này sẽ không còn hiệu quả với Tôn Thừa Hoan nữa, tất nhiên vẫn trừ một số loại độc hiếm thấy.
"Vẫn còn phải ngâm hai năm sao?" Hai năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn đâu.
"Đừng nói nhảm nữa, cởi quần áo, không có thời gian chơi đùa với ngươi đâu!" Bùi Châu Hiền thúc giục nói, đã khuya rồi, nàng thực sự có chút mệt mỏi, nhẫn nại của nàng cũng sắp hết rồi.
Tuy rằng Tôn Thừa Hoan không muốn ngâm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi quần áo, cũng không biết đây là lần thứ mấy cởi quần áo trước mặt Bùi Châu Hiền rồi.
Tôn Thừa Hoan cởi quần áo xong, phía trong kỳ thực vẫn rất trắng, chỉ là mặt có hơi đen một chút, hình thành sự tương phản trắng đen rất rõ ràng.
Bùi Châu Hiền nhìn thân thể Tôn Thừa Hoan, trước ngực tổng thể vẫn bằng phẳng, nhưng đã có xu thế bắt đầu phồng lên.
Thường ngày Bùi Châu Hiền cũng không có nhìn thân thể mình, hôm nay Bùi Châu Hiền lại nhìn thân thể mình chằm chằm, Tôn Thừa Hoan cảm giác có một chút thẹn thùng, nhanh chóng bò vào thùng thuốc, che đậy thân thể của mình. Đi vào xong, nhớ đến nước này có cái gì, làm sao có thể yên tâm mà ngâm được, lại nhớ đến lần đầu tiên ngâm thứ nước thuốc này, cả người đều không được tự nhiên như vậy.
"Đã ngâm ba năm, ngươi cũng biết thứ này đối với ngươi chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu, còn xoắn xuýt làm cái gì?" Bùi Châu Hiền tức giận nói.
"Biết có lợi là một chuyện, ghê tởm là chuyện khác, căn bản không khống chế được." Tôn Thừa Hoan cảm thấy Bùi Châu Hiền nói chuyện đúng là không đau eo.
"Cho ngươi." Trên đỉnh đầu lại xuất hiện năm viên kẹo từ phía Bùi Châu Hiền.
Tôn Thừa Hoan nhìn chằm chằm năm viên kẹo trong tay Bùi Châu Hiền, không có lập tức lấy ngay, thầm nghĩ có phải đây là Bùi Châu Hiền trấn an nàng không, có tính như Bùi Châu Hiền đối tốt với nàng không?
Bùi Châu Hiền thấy Tôn Thừa Hoan cũng không lấy ngay, hơi nhíu mày một chút.
"Không muốn ăn thì nói, ta ném." Bùi Châu Hiền nói.
Tôn Thừa Hoan lập tức lấy năm viên kẹo từ lòng bàn tay Bùi Châu Hiền đi.
"Đúng rồi, lần trước ngươi nói ta luyện đến tầng thứ ba cho ta kẹo còn chưa có đưa, mấy viên kẹo này không tính." Tuy rằng khen thưởng chỉ là mấy viên kẹo, nhưng tổng thể có còn tốt hơn không.
"Mấy viên kẹo thôi mà cũng đáng để ngươi để ý như vậy? Thật có tiền đồ." Bùi Châu Hiền nhẹ giọng nói, tuy rằng ngữ khí rất trào phúng, nhưng so với thường ngày nhu hòa hơn rất nhiều, cũng thiện ý hơn rất nhiều.
Ngữ khí Bùi Châu Hiền biến đổi, lời lẽ cũng như vậy mà thay đổi, không còn móc mỉa người khác nữa, ngược lại còn giống như cọng lông vũ quét qua người, Tôn Thừa Hoan cảm thấy có đôi khi Bùi Châu Hiền có thể dễ dàng nói chuyện.
"Cũng xem như tỷ tỷ công nhận ta, người ta chắn chắn phải để ý rồi." Tôn Thừa Hoan lột một viên kẹo bỏ vào trong miệng, vui vẻ nói.
"Ta cũng không thiếu mấy viên kẹo này." Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng nâng lên khóe miệng, chuyện nàng đáp ứng, nàng nhất định sẽ làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro