Chap 30

Trở thành nhị tiểu thư Bùi gia xong, Tôn Thừa Hoan phát hiện xác thật không còn giống như trước nữa, bọn hạ nhân đối xử với nàng cung kính hơn rất nhiều, muốn cái gì liền có cái đó, bắt đầu cuộc sống phú quý hằng ngày. Nàng cũng không còn đi ăn vụng ở phòng bếp nữa, chỉ là giống như lại mất đi chút lạc thú cuộc sống. Những chuyện khác hết thảy vẫn như cũ, phải tập võ thì tập võ, nên thử độc thì thử độc, tuy rằng thời gian vẫn bị sắp đến không thể thở, nhưng mấy chuyện này đối với Tôn Thừa Hoan mà nói cũng đã sớm thành thạo. Đối với Tôn Thừa Hoan hiện tại mà nói, thời gian bây giờ tốt hơn trước kia rất nhiều.

Cho nên, nháy mắt, hai năm lại trôi qua, bây giờ Tôn Thừa Hoan đã mười ba tuổi, vóc dáng cao hơn trước kia rất nhiều, đã là thiếu nữ đinh đinh ngọc lập. Từ khi không cần phơi nắng nữa, Tôn Thừa Hoan liền trắng trở lại, ngũ quan bây giờ cũng đã nẩy nở, so với thời điểm mới bước vào Bùi gia, quả thật giống như hai người khác nhau. Hiện tại bây giờ những đồ vật Tôn Thừa Hoan cảm thấy hứng thú, toàn là đồ dùng thiếu nữ, ví như son phấn, xiêm y hoa lệ. Dung mạo của nàng bây giờ trắng trẻo, thật ra lại khá hợp với màu hồng nhạt, một thân y phục phấn hồng kia mặc trên người, liền giống như một đóa anh đào hào phóng.

Chuyện Tôn Thừa Hoan thích làm nhất bây giờ đó chính là soi gương, nàng cứ cảm thấy mình càng ngày càng đẹp ra, nhìn đến dung mạo của mình, tâm tình Tôn Thừa Hoan có thể tốt cả ngày, nếu ngày đó không bị Bùi Châu Hiền độc miệng đả kích.

Thủy Hương nhìn Tôn Thừa Hoan đang soi gương, cũng đã soi đến một khắc rồi, nhìn bản thân hoài không thấy chán, có đôi khi Thủy Hương cảm thấy Tôn Thừa Hoan thật đúng là rất giống như đại tiểu thư nói, y chang hoa khổng tước, thường xuyên khoe cái đuôi của mình, cũng càng thêm ảo giác tự luyến. Đương nhiên từ trước giờ Thủy Hương cũng không độc miệng, chỉ là ngẫu nhiên cũng sẽ trêu chọc Tôn Thừa Hoan một chút, giống như bây giờ.

"Cho dù muội có soi bao nhiêu lần, cũng sẽ không mọc ra thêm một cái mũi nữa đâu." Thủy Hương cười nói.

"Nhiều thêm một cái mũi thì thành cái gì rồi." Rốt cục Tôn Thừa Hoan cũng rời khỏi tấm gương, lòng yêu cái đẹp mọi người đều đó, thấy bản thân mình càng lớn càng đẹp, sao có thể không vui. Hiện tại Bùi Châu Hiền cũng không thể trái lương tâm kêu mình là lão chuột vừa đen vừa xấu nữa rồi, nhiều nhất cũng kêu mình là hoa khổng tước thôi. Trong lòng Tôn Thừa Hoan, hoa khổng tước cũng không xem như lài cái tên gọi xấu xa gì, ít nhất thuyết minh Bùi Châu Hiền cũng đã thừa nhận nét đẹp của mình.

"Muội không đi đến phủ đại tiểu thư thì sẽ muộn mất, đại tiểu thư sẽ phạt muội." Thủy Hương nhắc nhở nói.

"Không có việc gì, lấy khinh công hiện tại của ta, đi không bao lâu đã đến rồi." Trong mấy loại võ công nàng biết, nàng thích nhất là kinh công, quả thật nàng cũng lười, nên học cái này là nghiêm túc nhất. Thần dương kiếm pháp nàng đã học đến tầng thứ bảy, mà Bùi Chương cũng đang ở tầng thứ bảy, nên giờ nàng cũng không sợ Bùi Chương nữa, bây giờ Tôn Thừa Hoan có đánh với Bùi Chương cũng sợ Bùi Chương không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.

Từ lần bị Bùi Chương đánh đó, mỗi năm Bùi Châu Hiền đều cho mình và Bùi Chương tỷ võ một lần, tuy rằng hai lần trước nàng vẫn thua, nhưng rõ ràng Bùi Chương muốn đánh bại mình đã cần phải cố gắng hết sức rồi. Năm nay lại đánh tiếp, ai thắng ai thua còn chưa biết, bị Bùi Chương đánh ba lần, mỗi lần đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập, ba lần này nàng đều nhớ kỹ, chờ đợi thời khắc báo thù đây! Vì thế, tuy rằng nàng thi thoảng có lười, nhưng tổng thể so với trước kia thì cần mẫn hơn nhiều.

Nàng có thể cảm nhận được, Bùi Chương hận mình nhiều vậy là do mình có thiên phú tập võ hơn hắn nhiều, nhìn thấy Bùi Chương đố kỵ đến nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm được gì, Tôn Thừa Hoan rất là đắc ý.

Tôn Thừa Hoan dùng khinh công, không bao lâu liền đến phủ Bùi Châu Hiền.

Bây giờ Bùi Châu Hiền càng bận rộn hơn trước kia, có đôi khi buổi sáng căn bản không thấy bóng dáng, giữa trưa mới có thể trở về phủ, hôm nay đến đây, Bùi Châu Hiền lại không đi ra ngoài, lại ngoài ý muốn nhìn thấy được Bùi Châu Hiền luyện kiếm.

Tôn Thừa Hoan rất ít có cơ hội nhìn thấy Bùi Châu Hiền luyện âm trầm kiếm pháp, nên đối với chiêu thức của âm trầm kiếm pháp Tôn Thừa Hoan cảm thấy rất lạ lẫm, chiêu thức quả nhiên hoàn toàn khác với thần dương kiếm pháp mà nàng luyện, mềm mại hơn rất nhiều, xứng với thân hình thướt tha của Bùi Châu Hiền, người kiếm tương hợp, nhìn cực kỳ mỹ diệu, so với thần dương kiếm pháp của nàng ưu nhã hơn không ít. Thần dương kiếm pháp đúng thật là dành cho nam nhân thô lỗ luyện mà, đối với thần dương kiếm pháp Tôn Thừa Hoan rất là ghét bỏ, nếu có thể lựa chọn, nàng muốn học âm trầm kiếm pháp hơn, rốt cuộc người ta cũng là một cô nương nũng nịu có được không. Nhưng Tôn Thừa Hoan cũng hiểu rõ, Bùi Châu Hiền luyện tập âm trầm kiếm pháp nhìn thấy đẹp, cũng không phải là để trưng, kiếm thế sắc bén, chiêu thức cũng âm độc hơn thần dương kiếm pháp của nàng rất nhiều.

Tôn Thừa Hoan chưa từng giao chiến với Bùi Châu Hiền, đột nhiên nàng rất muốn biết rốt cục mình với Bùi Châu Hiền chênh lệch bao nhiêu, rốt cuộc là lớn đến thế nào, vì thế Tôn Thừa Hoan hứng khởi, động kiếm, chém đến hướng Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền tránh đi dễ như trở bàn tay, sau đó bắt đầu phản công Tôn Thừa Hoan. Tôn Thừa Hoan phát hiện, bây giờ mình rất giống lúc bị Bùi Chương đánh lần đầu, bản thân bị đánh đến mức không thể phản kích, kế tiếp là thất bại rút lui, rất là chật vật.

So không tới mười chiêu, lưỡi kiếm sắc bén vô cùng của Bùi Châu Hiền đã chỉ thẳng vào yết hầu Tôn Thừa Hoan, chỉ thiếu một phân là có thể đâm vào cổ Tôn Thừa Hoan. Tôn Thừa Hoan nhìn kiếm của Bùi Châu Hiền, nhúc nhích một chút cũng không dám, chỉ sợ đao kiếm không có mắt mà đâm vào nàng.

Nguyên bản Tôn Thừa Hoan còn rất đắc ý vì bản thân sắp đuổi kịp Bùi Chương, bây giờ so chiêu với Bùi Châu Hiền xong, Tôn Thừa Hoan liền phát hiện mình đã vui mừng quá sớm. Tôn Thừa Hoan đoán Bùi Châu Hiền hẳn là đã luyện đến tầng thứ chín. Âm Dương Kiếm này, càng về sau càng khó luyện, mỗi tầng uy lực đều tăng gấp đôi, đừng thấy chỉ lệch một tầng mà xem nhẹ, một tầng chênh lệch này là khác nhau như trời với đất, huống chi, nàng còn kém Bùi Châu Hiền tận hai tầng.

"Không biết tự lượng sức mình." Bùi Châu Hiền lạnh lùng nói xong, thu kiếm trở về. Dùng hai năm, rốt cuộc nàng đã đột phá từ tầng thứ tám lên tầng thứ chín, mà Tôn Thừa Hoan dùng hai năm này luyện từ tầng thứ ba đến tầng thứ bảy, tiến độ này, đừng nói Bùi Chương ghen ghét, ngay cả bản thân nàng đều có chút ghen ghét, hơn nữa Bùi Châu Hiền có thể cảm giác được, mấy năm nay Tôn Thừa Hoan tập võ càng nhẹ nhàng hơn, vượt qua nàng, tựa hồ chỉ là vấn đề thời gian.

"So với tỷ tỷ đúng là có điểm không biết trời cao đất dày, tỷ tỷ thật là lợi hại." Tôn Thừa Hoan cười hì hì nói, không quên nịnh nọt Bùi Châu Hiền, tuy rằng Bùi Châu Hiền vẫn mạnh hơn mình rất nhiều, nhưng Tôn Thừa Hoan hiện tại so với hai năm trước càng không sợ Bùi Châu Hiền. Kỳ thật Tôn Thừa Hoan bây giờ có chút hiểu rõ lời Bùi Châu Hiền nói, trở nên mạnh hơn, liền sẽ không dễ dàng bị người khác khi dễ, cho dù có bị khi dễ, năng lực ứng phó cũng sẽ mạnh hơn. Hiện tại nghĩ lại, ba năm đầu chính là ba năm vất vả nhất của nàng, ba năm kia, đối với Bùi Châu Hiền nàng vừa hận vừa sợ. Bây giờ đã có thể tự nhiên ứng đối với Bùi Châu Hiền, những chuyện Bùi Châu Hiền làm mình nghiến răng nghiến lợi bây giờ lại xem như không có gì.

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan cợt nhả, thầm nghĩ, người có thiên phú xác thực làm người ta chán ghét. Nàng có thể hiểu được tâm thái của Bùi Chương, rõ ràng ngươi không cần nỗ lực, bản thân ta lại nỗ lực hơn ngươi rất nhiều, chỉ là ngươi có thiên phú và ngộ tính cao hơn ta mà thôi, trơ mắt nhìn bản thân càng lúc càng bị bỏ xa, thực sự là không cam lòng, nhưng lại có thể làm được gì đây?

Bùi Châu Hiền không quan tâm tới Tôn Thừa Hoan, trực tiếp đi vào phòng.

Lại không để ý đến người ta, đã ở chung nhiều năm như vậy, vẫn là không có tình người như thế, Tôn Thừa Hoan nhìn bóng dáng Bùi Châu Hiền, không biết đã oán giận nói cùng một câu này bao lần rồi.

"Nhị tiểu thư thật thích mặc đồ hồng nhạt, nhìn thoáng qua như một gốc cây hoa đào diễm lệ." Bạch Thuật nhìn một thân hồng nhạt đứng ngoài kia cười nói, thật đúng là như vậy, Tôn Thừa Hoan dậy thì trắng trẻo lại xong, càng lúc càng đẹp ra, mặc đồ hồng nhạt rất hợp, nhìn đáng yêu vô cùng.

"Càng giống một con hoa khổng tước xòe lông." Bùi Châu Hiền liếc mắt nhìn bóng dáng hồng nhạt di động bên ngoài, không đồng ý nói.

"Vâng, xác thật là giống một con hoa khổng tước xòe lông, hoa khổng tước tinh thần phấn chấn." Bạch Thuật mỉm cười đồng ý nói, hiển nhiên nàng cũng giống như Thủy Hương, đồng ý phong hào hoa khổng tước Bùi Châu Hiền nói Tôn Thừa Hoan.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro