Chap 43
"Sao ngươi còn chưa cút?" Bùi Châu Hiền bực Tôn Thừa Hoan ở chỗ này quá vướng chân vướng tay.
"Ngươi chảy nhiều máu như vậy, ta không yên tâm." Tôn Thừa Hoan nói thật.
"Cút!*" Ngữ khí Bùi Châu Hiền có chút không kiên nhẫn nói thêm một chữ cút, thân thể của nàng nàng hiểu rõ nhất, chỉ chảy một chút máu, không có yếu đuối như vậy, ngươi đi quan tâm Thủy Hương đi, ta không cần!
*cút: từ này đồng âm với từ lăn.
Tôn Thừa Hoan không đi, nhưng cũng ngoan ngoãn lui lại vài bước, tận lực không làm trở ngại Bùi Châu Hiền làm việc.
Bùi Châu Hiền lại bận bịu lần nữa, không thèm quan tâm Tôn Thừa Hoan ăn vạ không chịu đi.
Tôn Thừa Hoan nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Bùi Châu Hiền , thân ảnh lại bận rộn như vậy, nàng hy vọng Bùi Châu Hiền có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút, nhưng nàng biết Bùi Châu Hiền khẳng định sẽ không chịu nghe mình nói. Tôn Thừa Hoan nghĩ đến chuyện từ ngày đầu tiên mình biết Bùi Châu Hiền , cũng chưa bao giờ nhìn thấy Bùi Châu Hiền chơi đùa vui vẻ bao giờ, trước kia Tôn Thừa Hoan còn oán nàng đối với mình quá nghiêm khắc, hiện tại mới phát hiện nàng đối với bản thân nàng còn hà khắc hơn rất nhiều. Trong nháy mắt này, tất cả những oán hận đối với Bùi Châu Hiền , đột nhiên liều tiêu tán không còn thấy nữa.
Đến giờ sửu, Bùi Châu Hiền hình như mới thả lỏng.
"Xong rồi sao?" Tôn Thừa Hoan hỏi.
"Sao ngươi vẫn còn chưa cút?" Bùi Châu Hiền thấy Tôn Thừa Hoan đứng cắm rễ như cái cây ở đó còn chưa đi lên tiếng hỏi.
"Ta không phải cầu, sao mà lăn được?" Vẻ mặt Tôn Thừa Hoan vô tội trả lời.
Tôn Thừa Hoan có chút nhắn nhít trả lời, nhưng cũng không làm cho Bùi Châu Hiền cảm thấy đáng yêu.
"Bản lĩnh không thấy nhiều hơn mà da mặt thật ra lại càng ngày càng dày." Bùi Châu Hiền lại độc miệng như cũ.
Trong lòng Tôn Thừa Hoan thầm nghĩ, người ta cũng là nữ hài tử, ai mà muốn mặt dày như vậy đâu, chỉ là Bùi Châu Hiền ngươi người như vậy, da mặt không dày làm sao ở chung được, nàng cũng không biết bản thân mình sao lại thế này, tự dưng thích thân cận người không thích nói chuyện, không biết nói lời dịu dàng như Bùi Châu Hiền chứ.
"Thuốc viên làm xong rồi sao?" Tôn Thừa Hoan làm bộ như không nghe được lời Bùi Châu Hiền độc miệng, trở lại vấn đề đầu tiên mình muốn hỏi.
Vạn linh đan tất nhiên không dễ dàng chế thành như vậy, nhưng những bước tiếp theo thì phải đợi một lúc sau mới làm được, nhưng mà Bùi Châu Hiền cũng không muốn trả lời Tôn Thừa Hoan , chỉ bắt đầu dọn dẹp đồ vật của mình.
"Có muốn ta giúp ngươi dọn dẹp hay không?" Tôn Thừa Hoan chủ động muốn hỗ trợ, trước kia Bùi Châu Hiền luyện thuốc xong, chỉ cần mình có ở đó đều là mình giúp nàng thu dọn tàn cục.
"Không cần!" Bùi Châu Hiền lãnh đạm từ chối.
Tôn Thừa Hoan dựa vào vách tường, sờ cái mũi một cái, chỉ có thể mở mắt ngóng nhìn Bùi Châu Hiền thu dọn.
Bùi Châu Hiền ngồi xuống thu dọn đồ vật trên mặt đất, bởi vì mất máu quá nhiều, hơn nữa lại đứng lên nên trước mắt tối đen một mảnh, thân mình có chút không vững, nhìn như muốn ngã xuống. Tôn Thừa Hoan lập tức liền đỡ thân mình Bùi Châu Hiền , tay nàng vừa lúc đỡ lấy eo Bùi Châu Hiền , khoảng cách gần như vậy, Tôn Thừa Hoan nghe được mùi dược hương quen thuộc, trong nháy mắt hoảng hốt, nàng vẫn mong chờ mình vẫn luôn ở gần nàng như vậy.
Bùi Châu Hiền được Tôn Thừa Hoan đỡ một lúc sau, liền khôi phục bình thường, Tôn Thừa Hoan ôm eo nàng, tư thế quá mức thân mật, cái này làm cho Bùi Châu Hiền cảm thấy không được tự nhiên.
"Buông ra!" Ngữ khí Bùi Châu Hiền lạnh băng.
Tôn Thừa Hoan vốn dĩ còn có chút say mê, nghe được ngữ khí lạnh như băng của Bùi Châu Hiền , lập tức liền buông Bùi Châu Hiền ra, trong lòng có loại chột dạ không hiểu rõ.
Bùi Châu Hiền giống như cũng không chịu ảnh hưởng nho nhỏ này, tiếp tục thu thập tàn cục, chờ thu dọn xong, liền rời khỏi dược phòng.
Tôn Thừa Hoan nhanh chóng đi theo Bùi Châu Hiền ra khỏi dược phòng.
Lúc các nàng ra tới, Bạch Thuật đã ở bên ngoài chờ. Bạch Thuật vừa rồi vẫn còn thấy kỳ quái, hôm nay Tôn Thừa Hoan không có ở trên cây, cho rằng Tôn Thừa Hoan đã từ bỏ, trong lòng vẫn còn đang khinh bỉ Tôn Thừa Hoan không có nghị lực thì thấy Tôn Thừa Hoan đi sau đuôi tiểu thư nhà mình ra đến, thầm thình thịch nghĩ một chút, sao lại thế này, chẳng lẽ tiểu thư tha thứ nàng rồi? Tiểu thư không khỏi cũng quá dễ dàng tha thứ cho nàng đi.
Bất quá những chuyện này cũng không phải trọng điểm, tiểu thư nhà nàng sắc mặt nhìn thật là quá mức tái nhợt rồi, cho nên nàng mới không chú ý đến Tôn Thừa Hoan nữa.
"Hôm nay tiểu thư lấy máu sao?" Bạch Thuật quan tâm hỏi.
Bùi Châu Hiền hơi hơi gật đầu.
Tôn Thừa Hoan như vậy mới biết thì ra Bạch Thuật vẫn luôn biết Bùi Châu Hiền cần phải lấy máu, nhưng là nàng lại không biết, không biết như thế nào, nàng đột nhiên thực hâm mộ Bạch Thuật, cảm giác Bạch Thuật mới là người Bùi Châu Hiền nguyện ý thân cận.
"Ta lập tức phân phó phòng bếp, đổi một chút dược liệu tắm." Bạch Thuật nói với Bùi Châu Hiền xong, liền lập tức xoay người phân phó nha hoàn nhị đẳng bên người một số việc cần chú ý.
Bùi Châu Hiền vào phòng mình, Tôn Thừa Hoan cũng muốn đi theo vào, lại bị Bạch Thuật ngăn cản lại.
"Tiểu thư muốn tắm gội nghỉ ngơi, không được quấy rầy tiểu thư." Bạch Thuật xử lý mọi chuyện theo lẽ đương nhiên.
Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu nhìn Bùi Châu Hiền , Bùi Châu Hiền tiếp tục đi vào phía trong, căn bản không định quan tâm mình, hiển nhiên là ngầm đồng ý với cách làm của Bạch Thuật.
Tôn Thừa Hoan không thể đi vào, cũng chỉ có thể đi ra, ngoan ngoãn đi trở về.
Sau khi Tôn Thừa Hoan trở về phủ, nằm trên giường, nghĩ đến chuyện phát sinh hôm nay, trằn trọc suy nghĩ, cảm xúc không tên trong lòng không thể hiểu, nhưng tóm lại cũng không áp lực như mấy ngày trước đây, ngược lại còn có chút cảm giác tươi sáng hơn.
Tôn Thừa Hoan rốt cục cũng ngủ ngon một giấc, chỉ là giấc ngủ này có chút ngắn, chưa được hai canh giờ, trời cũng hửng sáng, nàng cũng nên rời giường.
Tuy rằng còn buồn ngủ, cũng vẫn còn là thiếu niên, đúng tuổi tham ngủ, nhưng Tôn Thừa Hoan nghĩ đến Bùi Châu Hiền , tinh thần liền tỉnh hơn phân nửa, lập tức rời khỏi giường.
"Hôm nay muội ngủ không ngon sao, hai mắt to đều đen hết rồi." Thủy Hương bưng nước tiến vào, nhẹ giọng nói.
"Có sao?" Tôn Thừa Hoan cầm gương đồng soi vài cái, nhưng gương đồng cũng không thấy quá rõ ràng, Tôn Thừa Hoan nhìn một hồi lâu cũng không thấy quầng thâm ở chỗ nào.
Thủy Hương nhìn Tôn Thừa Hoan như vậy, không khỏi mỉm cười, Tôn Thừa Hoan đã lâu rồi không để ý dung mạo của mình như vậy, hôm nay có tâm tư này, thuyết mình tâm tình của nàng giờ này thật không tệ.
"Nếu không ngủ lại thêm một chút đi, dù sao bây giờ cũng không ai thúc giục muội rời giường." Thủy Hương nói, thời gian này mỗi tối Tôn Thừa Hoan đều chạy tới phủ đại tiểu thư, chỉ sợ là ngủ không tốt.
"Không sao, chờ chút nữa ta đến phủ Bùi Châu Hiền tập võ." Tôn Thừa Hoan nói với Thủy Hương nói.
"Đại tiểu thư không giận muội nữa?" Thủy Hương có chút kinh ngạc hỏi.
"Nàng vẫn còn phản ứng ta, ta nghĩ, thời gian qua lâu có lẽ nàng liền không giận nữa." Tôn Thừa Hoan cũng không đem chuyện hôm qua nói cho Thủy Hương, không biết từ khi nào, trong lòng nàng đã bắt đầu có bí mật, đều là bí mật liên quan tới Bùi Châu Hiền .
"Ta cũng cảm thấy thời gian qua rồi, đại tiểu thư sẽ không tức giận muội như vậy nữa." Thủy Hương gật đầu nói.
Tôn Thừa Hoan thu dọn xong, ăn xong bữa sáng liền đi đến phủ Bùi Châu Hiền .
"Tiểu thư, sao Tôn Thừa Hoan lại vào được?" Bạch Thuật ngâm thuốc tắm cho Bùi Châu Hiền mở miệng hỏi.
"Này không phải là hỏi các ngươi sao?" Bùi Châu Hiền hỏi ngược lại.
Bạch Thuật lập tức liền hiểu rõ, tiểu thư cũng không tha thứ cho Tôn Thừa Hoan , là Tôn Thừa Hoan lén đi vào.
Tôn Thừa Hoan vừa đến phủ Bùi Châu Hiền , đã bị Bạch Thuật ngăn lại.
"Đại tiểu thư không phải nói sau này không cho phép ngươi xuất hiện ở phủ này sao?" Bạch Thuật không khách khí chất vấn nói.
"Ngày hôm qua ta đến, tỷ tỷ cũng không có đuổi ta." Tôn Thừa Hoan không biết xấu hổ nói dối, nàng đánh cuộc Bạch Thuật sẽ không tìm Bùi Châu Hiền chứng thực, hơn nữa tuy rằng hôm qua Bùi Châu Hiền kêu mình cút mấy lần, nhưng nàng cảm thấy Bùi Châu Hiền cũng không phải thực sự muốn đuổi mình đi.
Bạch Thuật vừa nghe, sửng sốt một chút, thực sự có vài phần không xác định. Rốt cục là Tôn Thừa Hoan lén vào rồi tiểu thư có đuổi Tôn Thừa Hoan ra không, mà hôm qua Tôn Thừa Hoan ở lại rất trễ mới rời đi, hình như tiểu thư là ngầm đồng ý để Tôn Thừa Hoan ở lại, chẳng lẽ tiểu thư thực sự có ý định tha thứ cho Tôn Thừa Hoan sao? Mình hỏi tiểu thư, thì tiểu thư chỉ trả lời nửa vời, chắc là không muốn tha thứ cho Tôn Thừa Hoan dễ dàng như vậy chẳng, nhất định là vậy rồi, Bạch Thuật cảm thấy mình nghiền ngẫm đúng ý đại tiểu thư rồi. Bạch Thuật cũng hẳn tự quyết định theo ý mình, làm khó dễ Tôn Thừa Hoan , tất nhiên cũng không quá quyết liệt.
"Tiểu thư nói, muốn tăng thêm phòng bị, miễn cho a miêu a cẩu đâu đó lén vào đây!" Dù sao Bạch Thuật cũng là người hầu hạ Bùi Châu Hiền lớn lên, đối với thần thái và ngữ khí Bùi Châu Hiền có thể bắt chước được vài phần.
Tôn Thừa Hoan vừa nghe, thầm nghĩ, này thật đúng là lời Bùi Châu Hiền hay nói ra.
"Ta cũng không phải là a miêu a cẩu gì cả, ta là muội muội tỷ tỷ để ý nhất." Da mặt Tôn Thừa Hoan thật dày nói.
"Ha ha, tiểu thư lại không phải tỷ tỷ ngươi để ý nhất, muội muội như vậy, tiểu thư cũng không cần!" Bạch Thuật châm chọc mỉa mai nói, nàng thực muốn đập một phát chết Tôn Thừa Hoan cậy sủng mà kêu này, nàng cảm thấy Tôn Thừa Hoan chính là ỷ vào sự để ý của tiểu thư mà đối nghịch với tiểu thư.
"Tất nhiên ta cũng thực để ý tỷ tỷ, Thủy Hương vì ta nên mới bị Bùi Chương khi dễ, nếu ta không ra mặt vì nàng, ta còn là người sao? Đối địch với tỷ tỷ ta cũng rất khó chịu, nhưng ta không có cách nào khác. Lúc đó ta cũng đã nghĩ đến chuyện nếu ta chặt tay Bùi Chương, ta liền đem mạng này giao cho tỷ tỷ." Tôn Thừa Hoan nói đến cực kỳ thành khẩn, nàng tin dù Bạch Thuật có che chở Bùi Châu Hiền thì cũng là người hiểu rõ đạo lý, lúc ấy nàng thực sự là nghĩ như thế.
"Nếu là ta, mặc kệ đúng sai, vô luận thế nào, ta điều vĩnh viễn che chở tiểu thư." Bạch Thuật nghe vậy, trầm mặc một lát sau ngữ khí lại kiên định nói, bất quá ngữ khí Bạch Thuật đã có chút hòa hoãn xuống. Rốt cục Tôn Thừa Hoan cũng nghĩ đến chuyện bồi mệnh cho tiểu thư, thuyết minh Tôn Thừa Hoan cũng không phải không thèm để ý tiểu thư, chỉ là rất nhiều thời điểm, thật sự là thân bất do kỷ.
Tôn Thừa Hoan nghe, sửng sốt một chút, nàng ý thức được Bạch Thuật để Bùi Châu Hiền ở vị trí đầu tiên, nàng có chút hụt hẫng. Nàng không biết hụt hẫng này từ đâu mà có, chỉ biết có người để ý Bùi Châu Hiền hơn nàng, chắc là do nàng không muốn thua người khác đi. Tôn Thừa Hoan còn nhỏ, vẫn còn chưa hiểu rõ lòng mình, cũng không hiểu dục vọng chiếm hữu là gì, chỉ duy nhất biết, là lòng nàng không thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro