Chap 5

Tôn Thừa Hoan hận mình không thể lập tức biến thành một con nhím, không cho Bùi Châu Hiền đến gần mình, chỉ là đương nhiên hiện tại nàng cũng không tìm được cái gì để bảo vệ mình, tuy rằng nàng co thành một cuộn, nhưng vẫn bị Bùi Châu Hiền xách lên như xách gà con.

"Thả ta ra, ngươi mau buông ta xuống...." Tôn Thừa Hoan không ngừng kêu, nàng ghét mình bị người khác xách đi như thế, giống như mặc người xâu xé không thể phản kháng, đặc biệt làm nàng không có cảm giác an toàn.

"Ngươi ồn quá, nếu ngươi lại ồn, ta sẽ độc chết ngươi." Ngữ khí Bùi Châu Hiền hơi không vui cảnh cáo nói, nàng không thích người ầm ĩ.

Vừa bị Bùi Châu Hiền độc qua một lần, trong lòng Tôn Thừa Hoan đối với Bùi Châu Hiền cực kỳ sợ hãi, nhanh chóng ngậm miệng lại, thực sự là sợ Bùi Châu Hiền độc chết mình, nàng không biết Bùi Châu Hiền mang mình đi nơi nào, còn làm cái gì với mình nữa, tóm lại, bây giờ nàng sợ muốn chết. Hiên tại Tôn Thừa Hoan thà rằng mỗi ngày nàng chịu đói, cũng không muốn lo lắng hãi hùng mà ở lại Bùi gia, nàng nghĩ nếu mình có thể sống sót tới ngày mai, nàng nhất định sẽ kéo cha nàng nhanh chóng chạy thoát khỏi cái động ma này, quả thật là quá đáng sợ.

Bùi Châu Hiền xách Tôn Thừa Hoan tới nơi thường ngày mình tắm dược, sau đó thả Tôn Thừa Hoan xuống đất.

"Cởi quần áo!" Bùi Châu Hiền nhẹ giọng ra lệnh cho Tôn Thừa Hoan . Tôn Thừa Hoan nhìn đến nước trong thùng gỗ lớn, vừa đen vừa đặc, lại có một mùi cực kỳ khó ngửi, ngửi được đều muốn sắp nôn ra. Nàng nghĩ kẻ điên Bùi Châu Hiền này sẽ không kêu mình đi vô thùng gỗ ngâm cái nước quái quỷ này đi? Nghĩ đến khả năng này, cả người Tôn Thừa Hoan đều sởn óc.

"Ta không muốn..... Tắm rửa...." Tôn Thừa Hoan vô cùng kháng cự nói.

"Hoan muội muội, vừa rồi ngươi trúng độc, cái này là giải độc, chỉ cần ngươi đi vào ngâm nửa canh giờ thì có thể giải độc." Ngữ khí Bùi Châu Hiền dịu dàng lừa gạt nói.

"Ta cảm giác đã khá hơn nhiều, hẳn là độc không còn đáng ngại đi...." Bụng nàng không có đau như vừa rồi, cũng làm Tôn Thừa Hoan không có sợ hãi như vậy nữa, so với chuyện đau bụng, nàng cảm thấy một thùng gỗ chứ đầy chất lỏng ghê gợn này càng dọa người hơn.

"Nào có độc nào tự mình có thể giải đâu, chỉ là tạm thời không phát tác mà thôi. Nếu ngươi không muốn giải độc ta cũng không ép buộc ngươi, giờ này ngày mai, bụng ngươi sẽ càng đau hơn vừa rồi, mỗi một ngày cơn đau sẽ càng tăng, cho đến khi bụng thối rữa mà chết, mới có thể giải thoát." Thật ra Bùi Châu Hiền hạ độc, cũng không phải là trí mạng, thể chất Tôn Thừa Hoan khác hẳn với người thường, đã không còn gì đáng ngại nữa, nhưng là nàng lại cố ý tiếp tục dọa Tôn Thừa Hoan .

Tôn Thừa Hoan nghe thấy, nhớ đến cảm giác ruột đau như bị xoắn lại vừa rồi, liền sinh ra cảm giác sợ hãi, nghĩ đến ngày mai có khả năng càng đau hơn, Tôn Thừa Hoan sợ đến mức mặt trắng bệch, đặc biệt là lúc Bùi Châu Hiền nói đến bụng mình sẽ thối rửa mà chết, nàng thực sự là sợ hãi, bất quá nàng chỉ là một hài tử tám tuổi, làm sao lại chịu được đe dọa như vậy của Bùi Châu Hiền .

"Thật sao?" Tôn Thừa Hoan cũng không hoàn toàn tin tưởng lời Bùi Châu Hiền nói, trải qua chuyện bị hạ độc vừa rồi, nàng không có cách nào tin tưởng Bùi Châu Hiền nữa, không xác định hỏi lại.

"Tin hay không tùy ngươi, ngày mai lúc phát độc, muốn ngâm nước thuốc, chưa chắc ta sẽ cho ngươi ngâm." Ngữ khí Bùi Châu Hiền không chút quan tâm nói.

"Ngâm cái này thực sự có thể giải độc?" Tôn Thừa Hoan muốn xác định lại một lần, thật ra nàng biết mạng nhỏ của mình nằm trên tay Bùi Châu Hiền , nàng ta muốn xếp đặt mình thế nào, mình chỉ có thể để mặc cho nàng ta xếp đặt.

"Ngươi muốn ngâm hay không, ta đếm từ một tới mười, ngươi nhanh chóng đưa ra quyết định, chỉ hy vọng ngươi đừng hối hận." Bộ dáng Bùi Châu Hiền không thèm để ý nói, sau đó bắt đầu lên tiếng đếm "Một, hai, ba, bốn...."

"Ta....ngâm...." Khi Bùi Châu Hiền đếm tới chín, Tôn Thừa Hoan vì mong giữ được mạng nhỏ của mình, đánh cược.

"Vậy cởi quần áo đi." Bùi Châu Hiền thấy Tôn Thừa Hoan hiểu chuyện như thế, không khỏi nhếch lên khóe miệng, nàng thích hài tử hiểu chuyện.

"Ngươi ra ngoài trước đi.....Ta tự mình ngâm là được rồi..." Đã là nữ hài tám tuổi, nàng cũng cảm thấy thẹn thùng, hoàn toàn không muốn cởi quần áo trước mặt người khác, đặc biệt là trước mặt Bùi Châu Hiền , chỉ biết so với đám ma ma thô lỗ kia thì cởi quần áo trước mặt Bùi Châu Hiền càng thêm thẹn thùng.

"Thật lạ, một lão chuột không thích sạch sẽ cũng cảm thấy thẹn thùng sao?" Bùi Châu Hiền mỉm cười nhìn Tôn Thừa Hoan , nàng vẫn đứng ở đó, không hề có ý định muốn ra ngoài.

Tôn Thừa Hoan chưa bao giờ biết, có người có thể đáng ghét đến mức độ này, Tôn Thừa Hoan quả thật là hận đến độ muốn nghiến răng nghiến lợi.

"Ta.... không phải lão chuột....." Ngữ khí Tôn Thừa Hoan mỏng manh biện giải vì bản thân.

"Hoan muội muội ẹo tới ẹo lui như vậy, là hy vọng ta cởi giúp ngươi sao?" Bùi Châu Hiền nhướng mày hỏi ngược lại, nàng cũng không phải là người có kiên nhẫn đâu.

Tôn Thừa Hoan liếc mắt nhìn Bùi Châu Hiền một cái, rõ ràng chỉ lớn hơn mình một chút, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác sợ hãi như vậy, đặc biệt là khi nàng ta cười như không cười nhìn mình, đặc biệt làm người khiếp đảm đến hoảng sợ. Tôn Thừa Hoan không thể không khuất phục dáng vẻ bức bách của Bùi Châu Hiền , nàng thẹn thùng mười phần bắt đầu cởi quần áo của mình. Đáng giận là Bùi Châu Hiền cũng không ngại không tránh, chỉ thẳng mắt nhìn chằm chằm thân thể mình, Tôn Thừa Hoan xấu hổ đến mặt đỏ bừng, đương nhiên là dưới làn da quá đen của nàng, cũng không thể thấy được quá rõ ràng.

"Quá gầy."Bùi Châu Hiền duỗi tay sờ kinh mạch và xương cốt trong thân thể Tôn Thừa Hoan , sờ đến đặc biệt cẩn thận.

Căn bản là Tôn Thừa Hoan không nghĩ đến Bùi Châu Hiền sẽ đưa tay sờ thân thể của mình, nàng cực kỳ không quen bị người khác chạm đến như vậy, nàng cũng không biết là do mình không quen hay là do mình bài xích, hoặc là sợ hãi, tóm lại, lúc bị Bùi Châu Hiền đụng vào da thịt, nàng nổi hết cả da gà.

"Tỷ tỷ...." Tôn Thừa Hoan gần như là xin tha lên tiếng, ngữ khí tràn ngập bất an, ai biết đồ biến thái này sẽ làm cái gì mình, nàng chỉ mong ngóng Bùi Châu Hiền nhanh chóng bỏ tay khỏi người mình mà thôi.

Bùi Châu Hiền vuốt gân cốt Tôn Thừa Hoan , lại nhếch lên khóe miệng lần nữa, không nghĩ đến Tôn Thừa Hoan này thực sự là có điểm thú vị.

"Thân thể Hoan muội muội quá yếu, bắt đầu từ ngày mai, tỷ tỷ sẽ dạy ngươi luyện võ." Bùi Châu Hiền lướt tay qua phần da gà nổi lên của Tôn Thừa Hoan , ra vẻ là tỷ tỷ tốt lên tiếng.

"Thật sao? Như vậy có phiền đến tỷ tỷ hay không?" Ngữ khí của Tôn Thừa Hoan ra vẻ chờ mong hỏi, thật ra đối với luyện võ gì đó nàng không hề có hứng thú, bây giờ nàng chỉ hy vọng cách Bùi Châu Hiền càng xa càng tốt, nàng đã quyết định rồi, nếu đêm nay có thể chạy khỏi ma trảo của Bùi Châu Hiền , nàng sẽ mang cha nàng chạy khỏi đây ngay trong đêm này.

"Sẽ không. Được rồi, Hoan muội muội có thể đi vào." Tay Bùi Châu Hiền lúc này mới buông khỏi người Tôn Thừa Hoan .

Tôn Thừa Hoan nhìn nước thuốc ghê tởm kia, nội tâm tràn ngập chê bai, nhưng nàng vẫn chậm rì rì đi đến thùng gỗ, sau đó căng da đầu bò vào. Tôn Thừa Hoan đi vào, liền có cảm giác không đúng, cảm giác như có thật nhiều con sâu bò lúc nhúc quanh thân thể mình, Tôn Thừa Hoan bị dọa đến đứng lên, nàng nhìn lại thân thể mình, cũng không có sâu bọ gì, chỉ là cảm giác lúc nhúc quanh cơ thể lúc nãy thật quá chân thật.

"Sao vậy?" Bùi Châu Hiền nhướng mày hỏi.

"Bên trong này có thể có sâu hay không?" Tôn Thừa Hoan cảm thấy cái gì mình cũng không sợ, lại sợ cảm giác sâu bò lúc nhúc kia, không đúng, nàng cũng sợ rắn, sợ nhện, thật ra nàng sợ rất nhiều thứ.

"Làm sao sẽ có đây?" Bùi Châu Hiền mỉm cười nói.

"Nhưng là...." Tôn Thừa Hoan thật sự sợ hãi, nước vừa đen vừa đặc như vậy không biết là do đồ vật quỷ quái nào biến thành.

"Ngồi xuống đi, kiên trì nửa canh giờ thì tốt rồi, chờ giải độc xong, ngày mai bụng sẽ không đau nữa." Bùi Châu Hiền rất có kiên nhẫn dỗ dành.

Rõ ràng Tôn Thừa Hoan cảm thấy không thể tin Bùi Châu Hiền này, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống lần nữa, vừa ngồi xuống, cảm giác lúc nhúc này lại xuất hiện, mỗi một khắc đối với Tôn Thừa Hoan đều là dày vò, nàng thực muốn khóc, nàng thực muốn trở về nhà, nàng cảm thấy mệnh của mình thực sự quá khổ, Tôn Thừa Hoan càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng chua xót, nước mắt ào ào rơi xuống.

"Chỉ là giúp ngươi giải độc, sao ngươi khóc đến thương tâm như vậy chứ?" Bùi Châu Hiền đứng ngoài thùng gỗ, duỗi tay sờ đầu Tôn Thừa Hoan , ngữ khí dịu dàng nói.

Nếu không phải nữ hài trước mặt này hạ độc mình, Tôn Thừa Hoan cảm thấy mình nhất định sẽ bị nàng ta lừa đi, cho rằng nàng ta thực sự đang an ủi mình.

Tôn Thừa Hoan không phản ứng Bùi Châu Hiền , chỉ lo khóc.

"Nếu ngươi còn khóc, ta đi ngay." Bùi Châu Hiền hơi nhíu mắt nói, nàng thực sự không có thích người ầm ĩ.

Nước mắt của Tôn Thừa Hoan nói dừng liền lập tức dừng, tuy rằng nàng chán ghét Bùi Châu Hiền , nhưng nàng càng sợ hãi bị ném một mình ở chỗ này, nơi này có thật nhiều thùng gỗ, mà một người cũng không có, trống rỗng làm người ta sợ hãi.

"Ngươi.... Đừng đi...." Tôn Thừa Hoan không thể không mở miệng khẩn cầu Bùi Châu Hiền đừng ra ngoài.

"Ta biết Hoan muội muội luyến tiếc ta." Bùi Châu Hiền quay đầu lại mỉm cười nhìn về phía Tôn Thừa Hoan , Bùi Châu Hiền cảm thấy mình quả nhiên là thích người thông minh hiểu chuyện.

Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền mỉm cười xinh đẹp dưới ánh nến, thầm nghĩ, người xinh đẹp như vậy sao lại có thể ác đến như thế đây?

"Là luyến tiếc tỷ tỷ." Tôn Thừa Hoan trái lương tâm nói, nàng cảm thấy càng ngày mình càng lợi hại, lời ghê tởm như vậy cũng có thể nói ra.

"Hoan muội muôi cứ tự ngâm, không cần quá dính người, tỷ tỷ còn phải làm chuyện khác." Nói xong Bùi Châu Hiền đi đến một cái thùng gỗ khác, đổ vào mấy loại thuốc bột, cũng có mấy loại chất lỏng nhìn thực ghê tởm.

Dính mẫu thân ngươi! Trong lòng Tôn Thừa Hoan thầm mắng, nhưng mà Bùi Châu Hiền không quan tâm nàng nữa, mà vẫn ở lại, đối với Tôn Thừa Hoan mà nói là kết quả tốt nhất.

Tôn Thừa Hoan cảm thấy đây là ngày dài nhất từ khi nàng chào đời đến này, dài đến nỗi muốn mất hết cảm giác, thể xác và tinh thần chịu dày vò khiến nàng cực kỳ mệt nhọc, dựa vào thùng gỗ ngủ mất.

Tuy rằng Bùi Châu Hiền bận làm chuyện của mình, nhưng cũng rất chú ý động tĩnh bên phía Tôn Thừa Hoan , cho rằng thân thể Tôn Thừa Hoan chịu không nỗi dược tính hôn mê, nên Bùi Châu Hiền lập tức đi đến chỗ Tôn Thừa Hoan , đến gần xong mới phát hiện Tôn Thừa Hoan chỉ là ngủ quên, nha đầu này, đúng là gan lớn thật sự, bây giờ còn có thể ngủ được.

Nửa canh giờ sau, Bùi Châu Hiền vớt Tôn Thừa Hoan đang ngủ say như heo ra khỏi thùng, sau đó giữ nguyên tư thế ném Tôn Thừa Hoan vào thùng gỗ chứa đầy nước khác.

Tôn Thừa Hoan đang ngủ, chuẩn bị ngủ say, lập tức bừng tỉnh, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, nàng đã bị sặc nước, cho rằng mình chết đuối, kinh hoảng hét lên, cánh tay đánh loạn lung tung.

Quơ loạn một lúc lâu, Tôn Thừa Hoan nhận ra có cái gì đó không đúng, ý thức nàng lập tức bình tỉnh lại, mình căn bản không có chết đuối, nước trong thùng gỗ chỉ cao đến vai nàng mà thôi. Đại não khôi phục lại, quả nhiên nàng thấy Bùi Châu Hiền đang đứng ở bên cạnh cười nhạo nàng.

Tôn Thừa Hoan có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, ra vẻ tự nhiên, giống như vừa rồi mất mặt không phải là nàng. So với chuyện lúc nào cũng lo không giữ được cái mạng nhỏ này, thì mất mặt cái gì đó thực sự cũng không quan trọng gì mấy, Tôn Thừa Hoan cảm thấy da mặt nàng dày cũng sắp bằng cha mình luôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro