Chap 6

"Tỷ tỷ mệt mỏi, phải về phòng nghỉ ngơi, Hoan muội muội đừng quên, giờ Mão ngày mai đến trong viện ta, nếu đến muộn, tỷ tỷ ta sẽ phạt ngươi." Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan nói.

"Đã hiểu." Tôn Thừa Hoan bề ngoài cung kính trả lời, trong lòng đã suy nghĩ đến chuyện đêm nay mình đã chạy trốn khỏi nơi quỷ quái này, ngày mai Bùi Châu Hiền có thể nhìn thấy nàng mới là kỳ lạ.

"Rất tốt." Bùi Châu Hiền mỉm cười nhìn thoáng qua Tôn Thừa Hoan một chút rồi xoay người rời đi.

Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Châu Hiền rời đi, liền nhanh chóng rửa sạch thứ nước ghê tởm trên người mình, mặc nhanh quần áo, nàng chỉ muốn mau chóng tìm được cha nàng, sau đó mang cha nàng cùng nhau chạy trốn.

Bùi gia thật sự là quá lớn, từ sân nhà Bùi Châu Hiền đi ra, Tôn Thừa Hoan lòng vòng tìm kiếm hướng tây thật lâu mới tìm được cha nàng, phòng cha nàng cũng mở cửa sổ, thấy cha nàng nhắm mắt ngồi ngốc ở một chỗ, cũng không biết đang làm cái gì.

Tôn Thừa Hoan lại bò từ cửa sổ đến phòng Tôn Tử Sinh, sau đó dùng sức đập vai Tôn Tử Sinh một cái.

Bả vai bị Tôn Thừa Hoan đánh bất ngờ hiển nhiên khiến Tôn Tử Sinh bị hoảng sợ, không tự giác đặt tay ở ngực, giống như đang tự trấn an mình, nhìn thấy là nữ nhi, cảm giác mới tốt hơn một chút.

"Hoan nhi, sao ngươi lại tới đây?" Tôn Tử Sinh hỏi.

"Nguơi nhắm mắt cứng đơ ở chỗ này làm cái gì?" Tôn Thừa Hoan hỏi, hành vi cha nàng có chút khác thường, cũng không biết có bị phu nhân ngược đãi đến choáng váng rồi không, Tôn Thừa Hoan cảm thấy có thể sinh ra được nữ nhi độc ác biến thái như Bùi Châu Hiền, phu nhân kia phỏng chừng cũng không phải là người tốt gì.

"Tối không ăn cơm, bụng ta đói đến không ngủ được, trước đó phu nhân có dạy ta phương pháp nạp khí, nói là cố gắng luyện tập sẽ không cảm thấy đói bụng." Tôn Tử Sinh đặc biệt thành thật trả lời.

"Bọn họ cũng không cho ngươi ăn cơm?" Tôn Thừa Hoan đặc biệt có thể hiểu được loại tư vị đói đến không ngủ được này, nhưng nàng cảm thấy cha nàng thật đúng là đồ ngốc, lại có thể tin tưởng chuyện uống gió Tây Bắc thì có thể no.

"Không phải không cho ăn cơm, chỉ là phu nhân cảm thấy buổi tối ăn nhiều cơm sẽ không tốt đối với thân thể, cơm sáng cơm trưa cũng ăn rất nhiều." Tôn Tử Sinh trả lời, trong giọng nói không khống chế được bênh vực phu nhân.

Tôn Thừa Hoan cảm thấy cha nàng chắc chắn là bị phu nhân kia cho uống mê hồn dược rồi, mới biết người ta được bao lâu, mà đã ngây ngốc tin tưởng lời người ta nói.

"Ngươi cảm thấy phu nhân dạy ngươi phương pháp uống gió Tây Bắc có thể dùng được sao?" Tôn Thừa Hoan hỏi.

"Là phương pháp nạp khí." Tôn Tử Sinh sửa lời không đúng trọng điểm.

"Ai quan tâm là phương pháp gì, ngươi nên quan tâm nó dùng được hay không, bây giờ ngươi còn đói bụng hay không đói bụng?" Tôn Thừa Hoan thực sự sốt ruột thay cho lão cha đầu óc không dùng được này.

"Hình như vẫn còn đói, mà chắc là ta ngu ngốc, còn chưa hiểu được phương pháp nạp khí phu nhân dạy cho ta...." Tôn Tử Sinh yếu đuối trả lời.

"Đương nhiên là ngươi ngu ngốc, nếu không làm sao lại tin tưởng chuyện uống gió Tây Bắc này là có thể no, rõ ràng bọn họ cố ý không cho chúng ta ăn cơm, ngược đãi chúng ta làm niềm vui." Tôn Thừa Hoan lên án nói.

"Phu nhân không phải là người như vậy, phu nhân thật sự rất tốt." Tôn Tử Sinh không vui khi nghe Tôn Thừa Hoan nói xấu phu nhân, không nhịn được mở miệng bênh vực.

Tôn Thừa Hoan nhìn bộ dáng cha mình bênh vực phu nhân, tức giận đến mức muốn hộc máu, mới ở rể hơn một tháng, cũng giống như nam nhân gả ra ngoài rồi, giống như bát nước đổ đi, cùi chỏ hướng ra ngoài, hoàn toàn đứng về phía phu nhân kia.

"Tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi cũng không biết Bùi Châu Hiền kia ác đến thế nào, nàng vậy mà hạ độc ta, xém nữa ta bị nàng độc chết rồi, Bùi Châu Hiền còn nói, nương nàng đã chơi đùa chết hết mấy người, sớm muộn gì ngươi cũng là người tiếp theo, đêm nay chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này, nơi này thực sự không phải chỗ tốt lành gì, chúng ta ở đây quá nguy hiểm....." Tôn Thừa Hoan thực sự không nín được, lập tức đem chuyện xảy ra của mình nói với Tôn Tử Sinh.

Tôn Tử Sinh nghi ngờ nhìn Tôn Thừa Hoan, khí sắc và tinh thần của Tôn Thừa Hoan so với lúc ở nhà thực tốt hơn rất nhiều, một chút cũng không giống bị hạ độc, đương nhiên Tôn Tử Sinh cũng cảm thấy Hoan Nhi sẽ không nói dối, rốt cục trước khi Hoan Nhi đến đây vẫn còn rất vui vẻ mà.

"Có thể có hiểu lầm gì không? Có lẽ Châu Hiền chỉ đùa giỡn với ngươi, lấy này nọ hù ngươi thôi...." Tôn Tử Sinh càng nghĩ càng cảm thấy hẳn là như vậy, Bùi Châu Hiền mới mười một tuổi, Hoan Nhi tám tuổi, mới chỉ là hai đứa nhỏ thôi, có mối thâm thù gì mà khiến Bùi Châu Hiền hạ độc với Hoan Nhi chứ?

Tôn Thừa Hoan thấy Tôn Tử Sinh hoàn toàn không tin mình, thật sự là tức chết nàng rồi, người cha không lương tâm này, vậy mà không tin mình.

"Họ Tôn, ta muốn hỏi ngươi, có muốn đi trốn với ta không, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không trốn với ta, lỡ như có cái gì không hay xảy ra, ta sẽ mặc kệ ngươi!" Tôn Thừa Hoan đối với người cha không biết cố gắng này buông lời hung ác, hy vọng cá tính mềm yếu của cha nàng sẽ chấp nhận rời đi với nàng. Nàng biết dùng mềm vô dụng với cha nàng, thì chỉ có thể đơn giản mạnh bạo!

"Ta cảm thấy nơi này rất tốt, phu nhân đối xử với ta cũng tốt...." Tôn Tử Sinh càng nói càng nhỏ giọng, bởi vì hắn nhìn sắc mặt nữ nhi càng ngày càng khó coi, bộ dáng hung hung tợn tợn, nhìn đến làm hắn sợ. Người ta thực sự không muốn về cái nhà lúc nào cũng đói bụng, cũng không muốn Hoan Nhi mỗi ngày đều hung hăng mắng mình chỉ biết ăn không biết làm, việc quan trọng nhất, là người ta thực sự luyến tiếc phu nhân, đương nhiên là những lời này, hắn cũng không dám nói ra.

"Có đi hay không?" Tôn Thừa Hoan tức giận hỏi lại lần nữa, uy hiếp trần trụi, nam nhân này tham mộ hư vinh, mê luyến sắc đẹp, đầu óc lại không được bình thường, thực sự là tức chết nàng!

Nếu là ngày thường, sắc mặt Tôn Thừa Hoan khó coi như vậy, ngữ khí cũng mang theo sát khí thế kia, Tôn Tử Sinh đã sớm chịu thua, chỉ là lần này Tôn Tử Sinh lại không muốn đầu hàng, hắn cảm thấy ở lại Bùi gia đối với mình hay đối với Tôn Thừa Hoan đều tốt, đời hắn xem như là bỏ đi, không muốn Hoan Nhi cũng bỏ đi như mình.

"Ta không muốn đi." Ngữ khí Tôn Tử Sinh tuy rắng yếu đuối nhưng lời nói cũng biểu đạt được ý nguyện chân thật của mình.

"Ngươi nghiện làm tiểu bạch kiểm rồi sao?" Tôn Thừa Hoan tức giận hỏi, nàng nghĩ thầm nam nhân không biết cố gắng này sao lại là cha của nàng chứ, nếu đây là con nàng, nhất định bị nàng đánh thành đầu heo rồi!

"Ư, lúc trước là ngươi kêu ta đi làm....." Tôn Tử Sinh yếu đuối tranh luận.

Tôn Thừa Hoan bị Tôn Tử Sinh làm nghẹn đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, đương nhiên là do nàng đen quá cũng không nhìn ra được.

"Ngươi muốn tiếp tục ở nơi quỷ quái này ta cũng không có cách nào, ta tự mình đi trốn, sau này, nếu ngươi có chuyện gì không hay, không cần méc ta với nương ta, không phải ta không cứu người, chính là ngươi không biết cố gắng..."Tôn Thừa Hoan cảm thấy dưới tình huống cha nàng không chịu phối hợp, căn bản nàng cũng không thể đập cha nàng ngất rồi đóng gói mang đi được. Nhưng là không đi, sớm muộn mình cũng sẽ bị Bùi Châu Hiền hại chết, cha nàng không tiếc mạng sống, nhưng nàng vẫn còn tiếc mệnh của mình đây, cha nàng lựa chọn như vậy, nàng cũng không có cách nào, chỉ có cách chạy trốn một mình rồi tính sau.

"Uhm, là ta không chịu khó, sẽ không nói cho Tú Nhi. Nếu không có chuyện gì, ta tiếp tục phương pháp nạp khí đây." Tôn Tử Sinh hoàn toàn không lo lắng chuyện Tôn Thừa Hoan sẽ buông bỏ mình, Hoan Nhi luôn là người mạnh miệng mềm lòng, việc cấp bách bây giờ vẫn là đấu tranh với cơn đói.

Tôn Thừa Hoan nhìn Tôn Tử Sinh giống như đồ ngốc, cảm thấy cha nàng ngu đến mức không cứu được rồi.

"Ta thực sự là đi!" Tôn Thừa Hoan chưa từ bỏ ý định nói lại một lần.

"Ừ." Tôn Tử Sinh không thèm để ý nhắm hai mắt lại.

Tôn Thừa Hoan nhìn thái độ cha mình không thèm để ý, một chút đều không có ý tứ quan tâm nàng, nàng cũng có chút khổ sở. Đồ bạch nhãn lang này, nuôi được không dùng được, nương mình mới mất một năm, hắn đã thích nữ nhân khác, mình cũng cực khổ nuôi hắn hơn một năm, một chút lưu luyến mình hắn cũng không có, quả là nam nhân bạc tình bạc nghĩa, mắt nương nàng mù mới thương nam nhân như vậy. Hừ, hắn không cần mình quan tâm là tốt nhất, hắn cho rằng mình thích quản hắn sao, hắn cũng có biết mấy năm nay hắn đáng ghét đến thế nào sao, liên lụy nương nàng, còn liên lụy đến mình, về sau không ai liên lụy ai, không liên quan ai càng tốt! Tôn Thừa Hoan vừa đi khỏi phòng cha nàng vừa giận dỗi nghĩ tới.

Ban đầu nàng tới tìm cha nàng còn lo lắng làm sao mang cha nàng chạy trốn, hiện tại cha mình không muốn đi, một mình nàng muốn đào thoát thực sự dễ dàng hơn rất nhiều, lúc nàng đến đây đã chú ý đến khoảng sân Tây Bắc có một lỗ chó, thân hình nhỏ gầy của mình chui ra bằng lỗ đó hẳn là không có vấn đề gì đi.

Quả nhiên lúc nàng tìm được lỗ chó, rất dễ dàng chui được ra ngoài, trong nháy mắt chui qua khỏi lỗ chó, nàng rất vui vẻ, nhưng loại vui vẻ này không duy trì được mấy khắc, bởi vì nàng phát hiện bản thân mình không thể nào yên lòng với người cha không lương tâm kia.

Tôn Thừa Hoan lại ngồi xổm bên ngoài lỗ chó, nhăn mày rối rắm một lúc, lại từ lỗ chó chui trở về.

Tôn Thừa Hoan ủ rủ cụp đuôi trở về, nàng vừa mới về tới, chuẩn bị cởi quần áo, sau lưng đã có người gõ cửa, Tôn Thừa Hoan đành phải đi ra mở cửa.

"Hoan tiểu thư, đại tiểu thư nói phòng bếp chuẩn bị cho ngài năm phần điểm tâm." Nha hoàn Bạch Thuật bên người Bùi Châu Hiền nói với Tôn Thừa Hoan.

"Nàng cố ý đưa điểm tâm cho ta?" Đối với điểm tâm có độc lúc nãy trong lòng Tôn Thừa Hoan vẫn còn sợ hãi, bây giờ vừa nghe đến hai chữ điểm tâm trong lòng nàng liền phát run.

"Vốn dĩ trong phủ buổi tối cũng không được ăn cái gì, nhưng đại tiểu thư nói ngài quá gầy, có thể phá lệ mỗi đêm được ăn năm phần điểm tâm." Bạch Thuật nói xong, năm nha hoàn phía sau nàng bưng lên năm phần điểm tâm không giống nhau vào phòng, sau đó đặt xuống bàn rồi toàn bộ lui ra ngoài.

"Hoan tiểu thư, thỉnh chậm dùng." Bạch Thuật cung kính nói.

Tôn Thừa Hoan nào dám dùng, chỉ là nhìn chằm chằm năm phần điểm tâm tinh xảo mê người này, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Năm phần điểm tâm này đều không có hạ độc, Hoan tiểu thư cứ việc an tâm ăn đi." Bạch Thuật thấy bộ dáng Tôn Thừa Hoan muốn ăn lại không dám ăn mở miệng nói.

Tôn Thừa Hoan bị nhìn thấu tâm tư có chút xấu hổ cười một chút, Bạch Thuật cũng không nói thêm gì, đưa năm nha hoàn mang điểm tâm tới rời đi.

Sau khi nha hoàn rời khỏi cửa, Tôn Thừa Hoan liều mạng nhìn chằm chằm năm phần điểm tâm tinh xảo ngon miệng, sắp nhìn đến mức điểm tâm động đậy luôn, càng nhìn nhiều điểm tâm như vậy, Tôn Thừa Hoan cảm thấy bản thân mình càng đói bụng hơn. Nhìn xem ngon miệng cỡ nào a, hơn nữa còn là năm phần không giống nhau, một phần năm cái, tổng cộng có hai mươi lăm cái, nhiều như vậy mà không có độc, ăn là đã thèm biết bao nhiêu, ngẫm lại Tôn Thừa Hoan cũng không nhịn được mà nuốt vài ngụm nước miếng.

Nội tâm Tôn Thừa Hoan nhìn mâm điểm tâm giãy giụa, thật sự rất là muốn ăn, nhưng nàng lại sợ bị hạ độc lần nữa, Bùi Châu Hiền đáng giận, nhất định là cố ý, cố ý để mình thèm, làm mình khổ sở.

Tôn Thừa Hoan đi tới đi lui trong phòng, nội tâm cực kỳ rối rắm giãy dụa, cuối cùng bởi vì thực sự quá là đói bụng, điểm tâm cũng quá là mê người, Tôn Thừa Hoan quyết định vâng theo khát vọng nội tâm. Nàng nghĩ nếu Bùi Châu Hiền muốn độc chết mình, thì sớm muộn thì mình cũng sẽ bị độc chết, mà nếu bị độc chết đi, ít nhất cũng phải làm một con ma no.

Quyết định xong rồi, Tôn Thừa Hoan lập tức cầm lấy một cái, đưa đến gần miệng, a a, ăn ngon quá, cho dù có độc nàng cũng chấp nhận, Tôn Thừa Hoan vì ăn, trả giá bằng mạng sống cũng không vấn đề.

Ăn xong, hằng năm không được ăn no rốt cục cũng có một chút cảm giác ăn đến chán chê, trong lòng vẫn còn chút chưa đã thèm, nghĩ thầm nếu đưa đến thêm mấy mâm nữa là tốt rồi. Đương nhiên, ý nghĩ này cũng không có duy trì được lâu, bởi vì nàng bắt đầu rơi vào trạng thái lo lắng thấp thỏm xem có độc hay không.

Tôn Thừa Hoan nằm ở trên giường, tuy rằng thấp thỏm bất an, nhưng bụng nàng cũng không đau, nơi khác trên người cũng không có khó chịu, hình như thực sự là không có độc, chỉ là nàng cảm thấy Bùi Châu Hiền cũng không phải người tốt đến như vậy, biết mình đói còn đặc biệt đưa điểm tâm đến cho mình, chẳng lẽ là hạ độc lâu dài? Còn nói nuôi cho mình lớn một chút, có ý đồ gì khác sao? Hơn nữa, nàng đột nhiên nhớ đến một chi tiết, đó chính là nàng vừa mới về phòng, sau lưng đã có người đưa điểm tâm tới liền, thực sự là đúng lúc quá đi, giống như cố ý đợi mình vậy, Bùi Châu Hiền sẽ không giám sát mình đi, Tôn Thừa Hoan thật sự càng nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh. Nàng cứ cảm thấy mình giống như con chuột rơi vào tay lão mèo, cũng chưa lập tức ăn ngay, mà thả cho chạy đi, lại bắt trở về, lặp đi lặp lại, nàng cảm giác tình cảnh của mình y như con chuột nhắt đó, Bùi Châu Hiền muốn đùa mình thế nào, liền đùa mình thế đó.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tôn Thừa Hoan cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng, nàng đột nhiên ý thức được bản thân mình cũng xem mình là lão chuột, cả người đều không tốt! Phi, mình mới không phải là lão chuột, thật là đen đủi!

"Chuột nhắt kia ăn xong hết rồi đi?" Lão chuột kia ngây thơ cho rằng mình có thể đào tẩu khỏi đây sao, nhưng mà lão chuột kia sau khi chạy đi còn chủ động quay về, thật ra làm nàng có chút bất ngờ. Nhưng mà lão chuột này hiểu chuyện tự động quay về, làm Bùi Châu Hiền bớt lo không ít, bản thân nàng cũng không rảnh lãng phí nhiều thời gian chơi trò mèo vờn chuột với nàng ta, vì thế Bùi Châu Hiền có chút vui vẻ thưởng cho nàng ta mấy phần điểm tâm.

"Đúng vậy, không có rối rắm bao lâu, đã mau chóng ăn hết toàn bộ." Bạch Thuật trả lời.

"Thật là không có tiết tháo, thèm đến không cần sống nữa." Khóe miệng Bùi Châu Hiền hơi nhếch lên, ngữ khí trào phúng lại mang chút mềm mại nói. Bùi Châu Hiền có thể tưởng tượng được bộ dáng Tôn Thừa Hoan ăn ngấu nghiến, mới vừa bị độc xong còn không nhớ tới, thực là vết sẹo đã lành thì quên đau rồi.

"Chắc là do quá đói bụng." Bạch Thuật trả lời.

Bùi Châu Hiền không biết nghĩ gì nhíu mày một cái.

Bạch Thuật thấy thế yên lặng lui xuống, nàng thầm nghĩ vẫn là lần đầu tiên đại tiểu thư có hứng thú với người khác ngoài chuyện dùng dược dùng độc như vậy.

.....//....

1 canh giờ = 2 tiếng

1 khắc = 15 phút

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro