Chap 64
Bùi Châu Hiền bị hỏi đến nghẹn họng, nàng cũng không thể nói cho Tôn Thừa Hoan, là mình sợ nàng có ý đồ bất lương, nhưng là Tôn Thừa Hoan hình như cũng không ý thức được có bất luận cái gì không ổn, bộ dạng kia hoàn toàn ngây ngốc không hiểu, chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều? Trong lòng Bùi Châu Hiền cũng không quá xác định nghĩ đến.
Động tác Tôn Thừa Hoan vẫn rất nhanh, nửa canh giờ sau, một cái lều tranh cũng đã ra dáng, bên trong lót một lớp cỏ khô. Nàng sợ Bùi Châu Hiền ghét bỏ cỏ khô không sạch sẽ, liền lấy bộ bộ quần áo trong tay nải trải lên trên, cực kỳ cẩn thận chăm sóc.
"Tỷ tỷ, lều tranh làm xong rồi, chúng ta vô bên trong ngủ đi." Tôn Thừa Hoan tới trước mặt Bùi Châu Hiền, vui vẻ mười phần mời Bùi Châu Hiền cùng mình vào lều tranh ngủ.
"Tự ngươi ngủ đi." Bùi Châu Hiền từ chối, tuy nàng cảm thấy có lẽ là mình nghĩ nhiều, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.
"Ta làm xong rồi, ngươi thấy ta vất vả như vậy mà, cùng nhau ngủ không được sao?" Tôn Thừa Hoan mềm giọng hỏi, nếu Bùi Châu Hiền không ngủ, Tôn Thừa Hoan cảm thấy mình lăn lộn bạc đầu một chuyến này cũng thật là thất bại.
Bùi Châu Hiền nhìn về phía Tôn Thừa Hoan, ngữ khí khi gần như là cầu xin, tư thái kia hạ thấp đến như vậy, làm trong lòng Bùi Châu Hiền có chút xúc động.
"Vì sao?" Bùi Châu Hiền hỏi.
"Cái gì?" Tôn Thừa Hoan không biết Bùi Châu Hiền đang hỏi mình vấn đề gì. .
"Ngươi cũng không cần cẩn thận lấy lòng ta như vậy." Bùi Châu Hiền nói.
"Ngươi nói chuyện luôn không dễ nghe như vậy, lúc ta làm không có nghĩ đến chuyện muốn lấy lòng ngươi, chính là cảm thấy như vậy tốt hơn, dù sao bên ngoài cũng thực sự quá lạnh. Khi nhỏ ta nghèo khổ, nhịn một chút thì qua xem như không có gì, nhưng ngươi với ta không giống nhau, từ nhỏ ngươi đã là đại tiểu thư Bùi gia, cẩm y ngọc thực không trải qua khổ ải gì, ta cảm thấy chuyện ta có thể làm được thì sẽ dùng hết khả năng cung cấp cho ngươi. Còn nữa, dựng cũng dựng xong rồi, một người cũng ngủ, hai người cũng ngủ, nếu ngươi cùng ngủ với ta, ta sẽ cảm thấy tốn công dựng liều kia sẽ có giá trị, như vậy sẽ càng vui vẻ hơn." Tôn Thừa Hoan nói rất thành khẩn, mình thực sự không có tâm tư khác đâu! Tuy rằng khi còn nhỏ nàng sẽ vì bản thân mình sống tốt ở Bùi gia mà lấy lòng Bùi Châu Hiền, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, tâm tư nàng đối với Bùi Châu Hiền đã trở nên rất thuần túy, chính là dùng hết khả năng đối tốt với nàng. Cho nên nàng đặc biệt không thích Bùi Châu Hiền cảm thấy mình đối với nàng giống như có ý đồ.
Bùi Châu Hiền nghe, trong lòng mềm nhũn, Tôn Thừa Hoan chân thành nói như vậy, làm nàng không thể nói lên lời gì khó nghe. Nàng chỉ là nhìn Tôn Thừa Hoan, giống như muốn nhìn ra chút gì đó, kỳ thật trong lòng nàng vẫn luôn biết Tôn Thừa Hoan không giống người khác.
Tôn Thừa Hoan bị Bùi Châu Hiền nhìn chằm chằm, có chút không được tự nhiên.
"Ta nói cái gì không đúng sao?" Tôn Thừa Hoan dùng mu bàn tay xoa xoa mũi hỏi, không biết vì sao khi Bùi Châu Hiền nhìn nàng chằm chằm, nàng liền có chút khẩn trương.
Bùi Châu Hiền lúc này mới nhìn đến mu bàn tay của Tôn Thừa Hoan, có một vết máu nhợt nhạt, chắc là dựng lều tranh bị cỏ dại cắt trúng rồi.
"Tay ngươi bị thương." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói.
Tôn Thừa Hoan nhìn tay mình một chút, chỉ là một vết trầy nhỏ mà thôi, nếu Bùi Châu Hiền không nói, nàng cũng không để ý đến.
"Không đáng ngại, chỉ là vết trầy nhỏ, tỷ tỷ muốn ngủ bên trong sao?" Tôn Thừa Hoan càng để ý đến chuyện Bùi Châu Hiền có muốn cùng mình ngủ trong lều hay không thôi.
"Được rồi." Bùi Châu Hiền cũng không từ chối Tôn Thừa Hoan, mà đi đến lều tranh của Tôn Thừa Hoan. Bùi Châu Hiền nhìn lều tranh một chút, lều tranh rất nhỏ, cũng rất thấp, đại khái đây là một không gian nhỏ hẹp, nếu hai người ngủ, đại khái là có chút chật.
"Thời gian vội vàng, làm có chút đơn sơ....." Tôn Thừa Hoan gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói, bất quá Bùi Châu Hiền nguyện ý cùng ngủ với mình, Tôn Thừa Hoan liền rất vui vẻ. Tuy rằng làm không tốt lắm, nhưng cũng có chỗ nằm chắn gió.
"Đúng là đơn sơ." Bùi Châu Hiền nói, liền cúi người xuống chui vào.
Tôn Thừa Hoan đợi Bùi Châu Hiền chui vào xong, cũng nhanh chóng chui vào, nằm kế bên Bùi Châu Hiền. Có lều tranh chắn gió, bên trong rõ ràng ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, Tôn Thừa Hoan nằm trên lớp cỏ được đắp thật dày, cảm thấy mỹ mãn thở dài một hơi. Thân thể dựa gần Bùi Châu Hiền, nhiệt độ cơ thể trên người Bùi Châu Hiền tỏa đến, làm Tôn Thừa Hoan cảm thấy rất ấm áp, đúng là độ ấm thoải mái, hơn nữa trong không gian nhỏ, cổ dược hương trên người Bùi Châu Hiền càng thêm nồng đậm, thật thơm đến độ làm Tôn Thừa Hoan càng thêm thỏa mãn. Giờ phút này, Tôn Thừa Hoan cảm thấy thỏa mãn hơn cả ngày hôm qua, dù điều kiện rõ ràng đơn sơ đến như vậy.
So với tối qua, không gian nơi này nhỏ hẹp hơn rất nhiều, Bùi Châu Hiền cảm giác thân thể mình gắt gao tựa gần Tôn Thừa Hoan, bởi vì Tôn Thừa Hoan luyện chí dương nội công, nên thân thể dương khí mười phần, nhiệt độ cơ thể so với người bình thường cũng cao hơn một chút, cho dù là cách lớp quần áo, nhiệt độ cũng sẽ nóng đến nàng, nóng đến mức khiến Bùi Châu Hiền thật không quen. Bùi Châu Hiền theo bản năng nhích sang bên cạnh một chút, chỉ là thân thể của nàng vừa động, cỏ khô liền sàn sạt rung động.
"Làm sao vậy?" Tôn Thừa Hoan nghe được động tĩnh không khỏi mở miệng hỏi, sợ Bùi Châu Hiền ngủ không quen.
"Chật quá!" Bùi Châu Hiền nói thật, không gian quá chật cũng không phải vấn đề chính, vấn đề chính là Tôn Thừa Hoan quá thân cận với mình, nhiệt độ của nàng so với người bình thường cao hơn, làm nàng thực sự không quen.
"Ta cố ý làm nhỏ một chút, như vậy hai người ngủ sẽ ấm áp hơn, nếu không ngươi cũng nằm nghiêng ngủ như ta." Thân mình Tôn Thừa Hoan dán đến cánh tay Bùi Châu Hiền, đối mặt với Bùi Châu Hiền ngủ, bên trong quá tối, đêm nay không thể giống như tối qua, có thể nhìn chăm chăm gương mặt của Bùi Châu Hiền.
Bùi Châu Hiền nghe theo Tôn Thừa Hoan kiến nghị đưa lưng về phía Tôn Thừa Hoan nghiêng người ngủ, quả nhiên như vậy dễ chịu hơn một chút, chỉ là thân mình Tôn Thừa Hoan lại lập tức dán đến lưng Bùi Châu Hiền, sau đó thuận tay ôm Bùi Châu Hiền vào lòng. Tư thế này thật là quá thuận tay, giờ phút này hành động của Tôn Thừa Hoan đi trước ý nghĩ của nàng rồi.
Tôn Thừa Hoan mười lăm tuổi, đã cao bằng Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan cũng cảm thấy mình có thể sẽ cao hơn một chút, sau này sẽ cao hơn Bùi Châu Hiền. Giờ phút này ôm Bùi Châu Hiền cao bằng mình vào trong lòng thấy rất thỏa mãn, lúc ôm Bùi Châu Hiền vào lòng ngực, Tôn Thừa Hoan mới ý thức được mình đang làm cái gì. Nàng cảm giác lá gan của mình cũng thật quá lớn rồi, dám ôm Bùi Châu Hiền, cũng không sợ lỡ như Bùi Châu Hiền tùy tiện điểm một cái huyệt đạo trên người mình, là có thể khiến mình chết đi sống lại, nhưng mà ôm Bùi Châu Hiền cảm giác quá mức thoải mái, vì cảm giác lúc này, nàng cảm thấy mình có bị Bùi Châu Hiền tra tấn cũng cam tâm tình nguyện.
Bùi Châu Hiền đại khái căn bản cũng không nghĩ tới Tôn Thừa Hoan sẽ đột nhiên ôm lấy mình vào lòng ngực, thân thể cứng đơ một chút, nàng thấy thân thể của mình đều bị nhiệt độ quá cao của Tôn Thừa Hoan vây quanh, nhiệt khí kia huân nàng đến đầu óc có chút choáng váng.
"Buông ra!" Ngữ khí Bùi Châu Hiền không vui cảnh cáo nói, nàng vốn dĩ muốn tránh đi nhiệt độ cơ thể Tôn Thừa Hoan, giờ khắc này chẳng những không tránh đi được, ngược lại còn trầm trọng hơn.
"Ngươi không cảm thấy như vậy thực ấm áp, thực thoải mái sao?" Tôn Thừa Hoan cũng không có buông Bùi Châu Hiền ra, mà ý đồ muốn thuyết phục Bùi Châu Hiền tiếp thu hiện trạng.
"Cũng không thoải mái!" Bùi Châu Hiền lạnh giọng nói, kỳ thật thân thể của nàng ban đầu bị Tôn Thừa Hoan ôm không quen, theo bản năng kháng cự, nhưng Tôn Thừa Hoan ôm càng lâu, thân thể cũng bắt đầu thích ứng, loại cảm giác ấm áp này thật sự sẽ làm cho người ta nghiện. Nhưng là Bùi Châu Hiền cũng không muốn thừa nhận cảm thụ chân thật của mình, hơn nữa hình ảnh hai nữ nhân hắc điếm lại đột nhiên xông ra lần nữa. Nàng ý thức được mình với Tôn Thừa Hoan giống như quá mức thân mật, chẳng lẽ Tôn Thừa Hoan không có loại cảm giác này sao? Ít nhất hành vi giờ khắc này của Tôn Thừa Hoan hiển nhiên là lỗi thời.
"Tôn Thừa Hoan, ngươi không cảm thấy không ổn sao?" Bùi Châu Hiền hỏi.
"Không ổn chỗ nào? Chúng ta không có chăn, ta ôm người vừa vặn tốt." Tôn Thừa Hoan cũng không cảm thấy không ổn chỗ nào, cảm thấy chỗ nào cũng ổn, thật sự, cảm giác của Tôn Thừa Hoan giờ phút này là rất thích, nàng chưa bao giờ biết có người có thể ôm tốt như vậy.
"Ngươi thực sự là không hiểu hay là giả ngu?" Bùi Châu Hiền lại hỏi.
"Cái gì?" Tôn Thừa Hoan cảm thấy bản thân mình có phải thật ngốc không, vì sao lại có cảm giác không hiểu Bùi Châu Hiền đang nói cái gì. Bất quá Tôn Thừa Hoan cảm thấy mấy chuyện đó bây giờ cũng không quan trọng, quan trọng là vừa rồi Bùi Châu Hiền ra lệnh mình buông ra, nhưng lúc này có chuyện nói làm mình có thể ôm nhiều thêm một chút, trong lòng Tôn Thừa Hoan mừng thầm. Nàng thật cảm thấy lần này mình ra ngoài với Bùi Châu Hiền thật sự là quá sáng suốt, vì mình chưa từng thân mật với Bùi Châu Hiền như thế bao giờ.
Bùi Châu Hiền ngữ khí mờ mịt của Tôn Thừa Hoan, cảm thấy Tôn Thừa Hoan không giống như đang giả ngu, ranh con này hình như cũng không thông minh giảo hoạt đến mức đó, chẳng lẽ là hành vi vô thức của Tôn Thừa Hoan, hành vi của Tôn Thừa Hoan có hợp lý không? Hay là nói, lại là bản thân mình nghĩ nhiều? Bùi Châu Hiền nghĩ có lẽ là do hai nữ nhân ở hắc điếm kia có vấn đề, nếu không sao nàng lại có thể liên tưởng đến như vậy.
Trong lúc Bùi Châu Hiền suy nghĩ đến hành vi Tôn Thừa Hoan hợp lý hay không, Tôn Thừa Hoan lại được ôm nhiều hơn một chút, tuy rằng cũng chỉ là một chút, nhưng Tôn Thừa Hoan luôn có cảm giác rất tốt, dù rằng Tôn Thừa Hoan cũng không biết tâm thái bây giờ của mình là làm sao.
"Ta cảnh cáo ngươi một lần, buông ra, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi!" Bùi Châu Hiền lại mở miệng ra cảnh cáo Tôn Thừa Hoan lần nữa.
Tôn Thừa Hoan nghe Bùi Châu Hiền giống như muốn động thật, lúc này mới lấy tay trên người Bùi Châu Hiền thu về.
Hơi thở cùng độ ấm của Tôn Thừa Hoan vây quanh người nàng sau khi rút tay ra, rốt cuộc cũng tan một chút, Bùi Châu Hiền rốt cuộc cảm thấy tự tại hơn, nếu không cứ bị độ ấm cùng khí tức của Tôn Thừa Hoan làm cho bức bách.
Tôn Thừa Hoan thu tay, nhưng tâm vẫn chưa thu lại. Cảm giác Bùi Châu Hiền ở gần như vậy, trong lòng nhịn không được lại muốn duỗi tay ôm lấy, giống như bị nghiện vậy, mỗi khắc đều không khắc chế được. Rất nhiều lần tay nàng không thành thật, muốn duỗi tay ôm Bùi Châu Hiền, lúc sắp đụng đến được thân thể Bùi Châu Hiền, lại ép buộc kéo trở về.
Lặp lại vài lần xong, Tôn Thừa Hoan bực tay của mình, sau đó tay trái đánh tay phải, đánh đến kêu bốp bốp thành tiếng. Tiếng vang kia ở buổi đêm, đặc biệt vang dội.
"Ngươi có bệnh gì?" Bùi Châu Hiền nghe Tôn Thừa Hoan đánh tay mình, nhịn không được mở miệng hỏi.
"Ta cũng cảm thấy là mình bị bệnh gì không biết tên đó, nếu không vì sao tay của ta cứ muốn ôm ngươi, cái tay này quả thật là không thành thật, nên ta muốn giáo huấn nó, nó có thể thành thật hơn một chút." Tôn Thừa Hoan nói đúng sự thật, tuy rằng nói ra, tự bản thân còn cảm thấy mình nói hưu nói vượn, nhưng xác thật là giờ phút này đó là ý tưởng nội tâm của nàng.
Bùi Châu Hiền nghe vậy lại lần nữa cảm thấy Tôn Thừa Hoan có lẽ thực sự có đam mê này, chỉ là tự bản thân nàng cũng không tự biết mà thôi.
"Đúng là có bệnh!" Bùi Châu Hiền đồng ý nói, Tôn Thừa Hoan đúng là có bệnh thích nữ sắc!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro