Chap 7

Tôn Thừa Hoan ngủ trong thấp thỏm lo âu bị phát độc, chờ nàng ngủ dậy một giấc, phát hiện hình như không có phát sinh cái gì, Tôn Thừa Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi, định lật người tiếp tục ngủ thì nghe được tiếng gõ cửa.

"Hoan tiểu thư, nên dậy rồi."

Đây là tiếng của Bạch Thuật, Tôn Thừa Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, trời vẫn còn tối, hiển nhiên là vẫn còn rất sớm, tuy rằng không muốn, nhưng Tôn Thừa Hoan vẫn ngoan ngoãn đi ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, Nàng liền nhìn thấy Bạch Thuật cùng hai nha hoàn đứng sau, một người cầm chậu nước, một người cầm khăn lông.

"Sớm như vậy sao?" Tôn Thừa Hoan ngáp một cái nói, nàng cảm thấy mình chỉ mới vừa ngủ đã phải dậy rồi, căn bản là ngủ không đủ.

"Giờ Mão, đại tiểu thư đã dặn ngài phải đến hầu trong sân vào giờ Mão, đại tiểu thư không thích người khác đến trễ." Bạch Thuật nghiêm trang nói. Trong lòng Tôn Thừa Hoan nghĩ, Bùi Châu Hiền thực ra không lớn nhưng tính tình thực sự cũng không dễ.

"Nếu đến muộn thì sẽ như thế nào?" Tôn Thừa Hoan có ý muốn thử giới hạn của Bùi Châu Hiền.

"Hoan tiểu thư muốn thử sao?" Bạch Thuật nhìn về phía Tôn Thừa Hoan, mỉm cười hỏi, bộ dáng mỉm cười rộ lên thực sự có tư thái giống Bùi Châu Hiền, quả nhiên là chủ nào tớ nấy.

"Sao lại có chuyện đó được!" Tôn Thừa Hoan vuốt vuốt mũi vẻ mặt chột dạ cười nói, nàng chỉ muốn thử xem, nhưng nhìn thấy tư thái nàng ta như vậy, nàng sao dám thử.

"Đại tiểu thư thích nghe lời, người muốn Hoan tiểu thư làm cái gì, Hoan tiểu thư chỉ cần làm theo, chỉ cần không nghịch ý đại tiểu thư, đại tiểu thư sẽ không làm khó ngài." Bạch Thuật đưa nước súc miệng cùng dương liễu chi (thay bàn chải hồi xưa) cho Tôn Thừa Hoan, xem như là có lòng tốt nhắc nhở Tôn Thừa Hoan.

"Cảm ơn tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ xưng hô như thế nào?" Tôn Thừa Hoan cũng không đồng ý lời Bạch Thuật nói, nàng cảm thấy Bùi Châu Hiền cũng không dễ dàng đối phó như vậy, nhưng là người ta có lòng tốt nhắc nhở, trong lòng Tôn Thừa Hoan vẫn mang cảm kích.

"Ta là Bạch Thuật, đây là Thủy Liên, đây là Thủy Hương, Hoan tiểu thư chỉ cần kêu thẳng tên chúng ta là được, đại tiểu thư mới là tỷ tỷ của Hoan tiểu thư, sau này không được gọi bậy, miễn cho người khác nói rằng nha hoàn trong phủ tiểu thư không có nguyên tắc." Bạch Thuật lại nghiêm trang dạy dỗ.

"À, được, sau này ta sẽ chú ý." Tôn Thừa Hoan ngượng ngùng nói, xem ra nói ngọt ở đây cũng không dùng được rồi.

Tôn Thừa Hoan tiếp nhận dương liễu chi, bắt đầu đánh răng rồi súc miệng, rửa mặt, toàn bộ quá trình đều có người hầu hạ, làm Tôn Thừa Hoan thực sự không quen, Tôn Thừa Hoan cảm thấy mình nghèo hèn quen rồi, có người hầu hạ cảm thấy không được tự nhiên, không thoải mái.

"Sau này Thủy Liên, Thủy Hương sẽ phụ trách hầu hạ ngài, có chuyện gì thì sai các nàng." Bạch Thuật nói với Tôn Thừa Hoan.

"À." Tôn Thừa Hoan cảm thấy Bùi Châu Hiền sẽ không có lòng tốt như vậy cho người hầu hạ mình, hẳn là giám thị mình mới đúng.

"Tôn tiểu thư, ta vấn tóc cho ngài." Ngữ khí Thủy Hương dịu dàng nói.

"À, được." Tôn Thừa Hoan nhìn Thủy Hương, sau khi gặp Bùi Châu Hiền, đối với nữ tử nói chuyện ôn nhu như vậy đều cảm thấy trong ngoài không giống nhau, cứ sợ giây tiếp theo nàng sẽ chơi xấu mình. Giờ phút này Tôn Thừa Hoan lại không khỏi nhớ đến bộ dáng nói chuyện dịu dàng của Bùi Châu Hiền, nghĩ thầm Bùi Châu Hiền có lúc nào tức giận đến hộc máu hay không đây?

Tôn Thừa Hoan ngoan ngoãn ngồi đó, để Thủy Hương làm tóc cho mình. Tôn Thừa Hoan ngạc nhiên phát hiện tay nghề của Thủy Hương cực kỳ tốt, chỉ là thay đổi cách vấn tóc bình thường, cũng không làm gì quá cầu kỳ, nàng đã cảm thấy mình như đẹp lên.

"Ngươi tên Thủy Hương phải không?" Tôn Thừa Hoan hỏi.

"Đúng vậy." Thủy Hương trả lời.

"Ngươi lợi hại quá, ta cảm thấy mình như thay đổi thành người khác." Tôn Thừa Hoan kinh ngạc cảm thán nói.

Thủy Hương thẹn thùng cười một cái.

Tôn Thừa Hoan sửa soạn xong hết, liền đi theo Bạch Thuật đến sân Bùi Châu Hiền. Đối với nơi này của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan không muốn đi đến. Vốn dĩ Bùi phủ rất lớn, phải đi một lúc lâu mới đến sân của Bùi Châu Hiền, bây giờ Tôn Thừa Hoan chỉ hy vọng phủ còn lớn hơn nữa để có thể đi lâu đến một chút.

Nhưng tất nhiên là không như mong muốn, sân phủ Bùi Châu Hiền đã gần trong gang tấc.

Tôn Thừa Hoan đi đến, Bạch Thuật trực tiếp đưa Tôn Thừa Hoan vào phòng Bùi Châu Hiền.

Lúc Tôn Thừa Hoan đến, Bùi Châu Hiền mới ngồi dậy, tóc xoã ra, giống như mèo mới vừa tỉnh ngủ, lộ ra một cảm giác lười biếng, tuy rằng chỉ mới là thiếu nữ, nhưng đã rất xinh đẹp, xem như nhìn quen bộ dáng tuấn tú của cha nàng, Tôn Thừa Hoan vẫn không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút. Bất quá Tôn Thừa Hoan cảm thấy, càng xinh đẹp thì càng phải cẩn thận, xinh đẹp đều là dùng bẫy dụ người, giống như cha nàng dùng khuôn mặt tuấn tú đó dụ dỗ mẹ nàng. Bùi Châu Hiền này bộ dáng giống như lúc nào cũng có thể đùa chết nàng. Tầm mắt Tôn Thừa Hoan rời khỏi người Bùi Châu Hiền xong, liền trộm đánh giá khuê phòng của Bùi Châu Hiền, có rất nhiều đồ vật hiếm lạ cổ quái, nhìn thực sự rất thú vị.

Bùi Châu Hiền thấy Tôn Thừa Hoan từ lúc bắt đầu vào nhà, tròng mắt đen nhánh kia giống như ăn trộm đảo tới đảo lui, thực sự không giống hài tử thật thà. Người đời nói đúng, Phật dựa kim trang, người dựa y trang, sửa soạn xong tư thế hôm nay so với hôm qua thật giống như hai người, mặt mày xác thật có một chút bóng dáng Tôn Tử Sinh.

Khi tầm mắt Bùi Châu Hiền nhìn về người mình, Tôn Thừa Hoan liền cảm giác được, nhanh chóng thu hồi tầm mắt chạy lòng vòng của mình, bộ dáng thuận theo.

"Hoan muội muội có ăn sáng chưa?" Ngữ khí Bùi Châu Hiền quan tâm hỏi.

"Còn chưa ăn." Tôn Thừa Hoan trả lời, nàng thực là đói, vừa rồi còn muốn mở miệng hỏi Bạch Thuật, khi nào thì được ăn cơm.

"Vậy chờ lát nữa cùng ta dùng bữa." Ngữ khí Bùi Châu Hiền tự nhiên nói.

Tôn Thừa Hoan đương nhiên không muốn ăn cơm với Bùi Châu Hiền, đối với ngữ khí Bùi Châu Hiền hôm qua cũng ôn nhu quan tâm như vậy mà độc mình, Tôn Thừa Hoan thực sự ám ảnh thật sâu.

"Được." Dù trong lòng cực kỳ không tình nguyện, Tôn Thừa Hoan vẫn ngoan ngoãn trả lời, nàng có quyền từ chối sao? Tất nhiên là không rồi.

"Hoan muội muội ngoan ngoãn như vậy, càng ngày càng làm cho người thích." Bùi Châu Hiền mỉm cười nói.

Tôn Thừa Hoan vừa nghe xong lời Bùi Châu Hiền, cả người liền khó chịu, da gà cũng nổi hết cả lên. Tôn Thừa Hoan không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn đứng hầu ở một bên, nhìn Bùi Châu Hiền được người khác hầu hạ thay quần áo rửa mặt, vấn tóc, quá trình giống như lúc nãy mình rời giường, nhưng Tôn Thừa Hoan cảm thấy thực không giống nhau, cái loại thong dong ưu nhã quen được người hầu hạ nàng không có. Tôn Thừa Hoan cảm thấy chỉ cần Bùi Châu Hiền không nói lời nào, không đùa ác ý thì nhìn rất có cảm giác tốt đẹp, nhưng Tôn Thừa Hoan biết, đây tất cả đều là vẻ ngoài, giống như cái càng đẹp thì càng không thể ăn.

Chờ Bùi Châu Hiền sửa soạn xong, bọn nha hoàn lập tức đem điểm tâm sáng đi lên, sắp ra đầy bàn. Bùi Châu Hiền đợi món ăn cuối cùng bưng lên, liền hướng Tôn Thừa Hoan vẫy tay.

Tôn Thừa Hoan ngoan ngoãn đi đến chỗ Bùi Châu Hiền, trước giờ nàng chưa từng thấy bữa sáng nào phong phú như vậy, bánh bao, mì sợi, cháo, bánh, sủi cảo, còn có một số loại Tôn Thừa Hoan không biết tên, tóm lại cái gì cần cũng có, tuy rằng mỗi loại số lượng đều rất ít, nhưng là có rất nhiều món, Tôn Thừa Hoan đã trộm nuốt vài ngụm nước miếng.

"Ngồi đi." Bùi Châu Hiền nhẹ giọng nói.

Tôn Thừa Hoan nhanh chóng ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm bàn mỹ thực này, trong mắt không che dấu chút khát vọng nào đối với bàn đồ ăn này.

"Ngày thường, ta ăn rất ít, sẽ không có nhiều món ăn như vậy, biết Hoan muội muội đều ăn rất tốt, cố ý cho nhiều món như vậy." Bùi Châu Hiền cũng không giấu diếm mình chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy là vì Tôn Thừa Hoan.

"Cảm ơn tỷ tỷ." Tôn Thừa Hoan thực hiểu chuyện lập tức nói, trong mắt nàng hiện Bùii chỉ có một bàn đầy thức ăn ngon này.

"Ngươi nói xem, nếu sắp chết đói mà cho ngươi một bàn đồ ăn hạ độc, ngươi sẽ ăn sao?" Bùi Châu Hiền mỉm cười hỏi.

Tôn Thừa Hoan bị bàn đồ ăn mê người kia ăn mòn đại não lập tức liền khôi phục lý trí, trong mắt khó nén được thất vọng, quả nhiên là đồ biến thái này sẽ không tự nhiên có lòng tốt như vậy.

"Tỷ tỷ lại hạ độc?" Tôn Thừa Hoan thật cẩn thận hỏi.

"Có vài loại là hạ độc, có vài loại không có." Bùi Châu Hiền nói xong, cầm lấy đôi đũa, gắp một cái bánh bao nhỏ, nhẹ Hoang cắn một cái, ăn cực kỳ chậm rãi, bộ dáng cũng cực kỳ ưu nhã.

"Tỷ tỷ chán ghét ta lắm sao? Muốn độc chết ta sao?" Tôn Thừa Hoan ra vẻ ngây thơ hỏi.

"Ta sẽ không để người mình ghét cùng ngồi ăn cơm, độc chết ngươi, đối với ta mà nói cũng không có chỗ nào tốt." Bùi Châu Hiền cũng không lập tức trả lời, mà thong thả ung dung ăn phần bánh bao mà Tôn Thừa Hoan chỉ ăn một ngụm là nuốt sạch mới từ tốn trả lời.

"Vậy vì sao muốn độc ta?" Tôn Thừa Hoan lại hỏi.

"Bùi gia chúng ta, lấy độc dùng dược nổi tiếng thiên hạ, nếu ngươi vào Bùi gia, không nếm được độc, làm sao xứng đáng ở lại Bùi gia đây?" Bùi Châu Hiền mỉm cười hỏi ngược lại.

Hình như là rất có đạo lý, Tôn Thừa Hoan có cảm giác không thể phản bác, rốt cục muốn hưởng vinh hoa phú quý, thì nhất định phải có trả giá.

"Phu nhân cũng sẽ hạ độc với cha ta sao?" Tôn Thừa Hoan hỏi, cha nàng là người không chịu khổ được, không giống như bị hạ độc rồi.

"Vậy còn xem tâm tình của nương ta, may mắn là cha ngươi tuấn tú, đại khái nương ta dùng để làm ấm giường đi." Ngữ khí Bùi Châu Hiền vô cùng tự nhiên nói.

Tuy rằng mới tám tuổi, nhưng Tôn Thừa Hoan thật ra đã biết đến chuyện nam nữ, nhà nàng quá nghèo, chỉ có một phòng, khi đó còn nhỏ tỉnh lại nửa đêm, nàng thấy cha với nương ân ái, cho nên khi Bùi Châu Hiền nói đến chuyện đó, Tôn Thừa Hoan xấu hổ đến mặt có chút đỏ. Tâm lý này thật là không cân bằng, nghĩ rằng cha mình số mạng tốt thật, cả đời này đều có thể sống an nhàn sung sướng, đâu giống như mình, mệnh khổ muốn chết, lúc mình đáng thương bị hạ độc thì cha mình chỉ cần dựa vào cái mặt là kiếm được cơm rồi.

"Ta không ăn có được không?" Tôn Thừa Hoan nhận rõ tình cảnh của mình xong mở miệng dò hỏi, nàng nghĩ, Bùi phủ to như vậy, mình đi lục tìm một chút chắc là có thể kiếm được đồ ăn đi, nếu không được, thì mình trốn ra ngoài, cải trang thành ăn xin xin cơm, cũng tốt hơn là ăn phải đồ độc.

"Có thể, nếu ngươi chọn không ăn, thì chỉ cần trong tầm mắt ta, ta đảm bảo một ngụm nước ngươi cũng không thể uống trộm, không tin ngươi thử xem." Bùi Châu Hiền ra vẻ cổ vũ Tôn Thừa Hoan làm thử.

Tôn Thừa Hoan nhìn tư thái cùng ngữ khí nói chuyện của Bùi Châu Hiền, trong lòng đã co lại một nửa, nàng tin Bùi Châu Hiền thực sự có thể làm được.

"Chỗ này có loại không bỏ độc đúng không?" Tôn Thừa Hoan trong lòng hy vọng hỏi.

"Đúng vậy, có đôi lúc thử vận may, cũng rất là thú vị." Tôn Thừa Hoan nghĩ cái gì, sao Bùi Châu Hiền lại không biết đây?

"Ngươi có gạt ta hay không?" Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền hỏi.

"Sẽ không." Bùi Châu Hiền ra vẻ đương nhiên trả lời.

Trong lòng Tôn Thừa Hoan cũng tạm thời tin tưởng Bùi Châu Hiền một lần, rốt cục thì mình cũng đâu còn sự lựa chọn nào khác, nên Bùi Châu Hiền ăn cái gì, mình ăn cái đó thì được rồi.

Bùi Châu Hiền ăn cháo, Tôn Thừa Hoan cũng ăn cháo, Bùi Châu Hiền ăn mì, Tôn Thừa Hoan cũng ăn mì, nhưng Bùi Châu Hiền ăn cũng không nhiều, Tôn Thừa Hoan liền đem cháo với mì ăn hết toàn bộ, nhưng vẫn là không cảm thấy no. Nàng cảm thấy Bùi Châu Hiền gắp một cái bánh bao nhỏ, chỉ cắn một ngụm liền không ăn nữa, chắc là no rồi đi, Tôn Thừa Hoan hoàn toàn không sợ nước miếng của Bùi Châu Hiền, đem bánh bao được Bùi Châu Hiền ăn rồi nuốt sạch. Tôn Thừa Hoan thật sự là không chê nước miếng của Bùi Châu Hiền, nàng cảm thấy thức ăn ở đây thực sự đều ăn ngon vô cùng, tính cả cháo trắng cũng ngon, nếu không phải sợ trúng độc, Tôn Thừa Hoan thực sự muốn đem tất cả thức ăn ở đây ăn sạch.

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan hoàn toàn không để ý đến bánh bao thừa của mình mà ăn, có chút kinh ngạc, nghĩ thầm đúng là lão chuột, cái gì cũng không cần chú ý. Bất quá Tôn Thừa Hoan cẩn thận ăn theo mình như vậy, cũng là phí công, Bùi Châu Hiền hơi mỉm cười nhếch khóe miệng.

Bùi Châu Hiền bỏ đũa xuống không ăn nữa, Tôn Thừa Hoan lại không dám nếm thử đồ ăn khác, không thể không bỏ đũa xuống theo. Chỉ là vừa buông đũa xuống, Tôn Thừa Hoan cảm thấy có chút không đúng, lòng bàn tay cực kỳ khó chịu, cảm giác như bị phỏng, nàng mở lòng bàn tay ra nhìn, lòng bàn tay đã biến thành màu đen.

"Làm sao có thể? Rõ ràng là ta ăn giống như ngươi?" Tôn Thừa Hoan khó hiểu hỏi.

"Đúng vậy, giống nhau, chỉ là mấy loại độc này đối với ta đã không có hiệu quả nữa, sau này ngươi quen, cũng sẽ giống như ta." Bùi Châu Hiền cười đến đặc biệt tươi đẹp nói.

Trong lòng Tôn Thừa Hoan nghĩ, một chút nàng cũng không muốn có thói quen này, lòng bàn tay càng ngày càng đau, Tôn Thừa Hoan cảm thấy lòng bàn tay của mình sắp bị lủng thành một lỗ, thực sự là cmn đau!

"Đúng rồi, một phần bánh bao nhỏ này với một ly sữa đậu nành này là không có độc." Bùi Châu Hiền đánh cược Tôn Thừa Hoan giải độc xong nhất định sẽ ăn, rốt cuộc thì đây cũng là một lão chuột ham ăn mà.

......//......

Bùi Châu Hiền 11 tuổi

Tôn Thừa Hoan 8 tuổi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro