Chap 72
Bùi Châu Hiền tắm gội xong, chuẩn bị đi gặp mẫu thân nàng thì thấy Thủy Hương đứng ngoài phủ của mình, nơi ở của Bùi Châu Hiền thân phận của Thủy Hương cũng không phải có thể tùy ý xuất nhập, tất nhiên là bị ngăn ở bên ngoài.
Thủy Hương nghe nói Tôn Thừa Hoan bị trọng thương, rất lo lắng cho Tôn Thừa Hoan, liền muốn đến xem Tôn Thừa Hoan, lại không vào phủ được, chỉ có thể lo lắng suông.
"Đại tiểu thư....." Thủy Hương thấy Bùi Châu Hiền ra tới, nhanh chóng cúi người hành lễ với nàng.
Bùi Châu Hiền từ trên nhìn xuống Thủy Hương, xác thật có vài phần tư sắc, ôn nhu như nước, so với Tôn Thừa Hoan có tâm nhãn hơn, cũng hiểu chuyện hơn nhiều, thầm nghĩ nếu Tôn Thừa Hoan thích nữ sắc, thật ra Thủy Hương đúng là lựa chọn không tồi, chỉ là ý niệm này khiến Bùi Châu Hiền có chút không thoải mái.
"Cho nàng vào đi." Lúc Thủy Hương chuẩn bị mở miệng thỉnh cầu Bùi Châu Hiền cho nàng vào thăm Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền đã mở miệng nhàn nhạt nói trước. Bùi Châu Hiền không thích Thủy Hương, không phải bởi vì Thủy Hương làm gì hay có chỗ nào phản cảm, nàng biết mình không thích Thủy Hương phần lớn nguyên nhân là bởi vì Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan đã từng vì Thủy Hương mà không ngại đối địch với chính mình. Nhưng là, Bùi Châu Hiền là người sẽ không bởi vì trong lòng mình không thích mà đi khó xử Thủy Hương, nàng là người kiêu ngạo như vậy, tất nhiên khinh thường mấy chuyện ỷ mạnh hiếp yếu. Bùi Châu Hiền thậm chí đem cảm xúc không thích của mình xử lý rất khá, nàng không muốn để cho bất luận kẻ nào biết mình để ý, đặc biệt là từ khi cảm thấy Tôn Thừa Hoan rất có khả năng thích nữ sắc, liền không muốn để cho người nào biết.
"Bùi đại tiểu thư ân chuẩn....." Thủy Hương lập tức vui vẻ hành lễ với Bùi Châu Hiền lần nữa, chỉ là nàng còn chưa nói xong, Bùi Châu Hiền đã rời đi xa.
Thủy Hương nhìn bóng dáng Bùi Châu Hiền dần đi xa, nàng có thể cảm giác được đại tiểu thư không thích mình lắm, đương nhiên nàng cũng rõ đại tiểu thư vì sao không thích mình, nhưng là từ trước đến giờ đại tiểu thư chưa từng khó xử chính mình, chuyện này làm cho Thủy Hương đối với nhân phẩm của Bùi Châu Hiền vẫn là kính phục. Nàng biết đại tiểu thư thậm chí không cần làm bất luận chuyện gì, chỉ cần thoáng đem cảm xúc không thích biểu lộ ra ngoài, tình cảnh của nàng ở Bùi phủ đã trở nên thực gian nan, cho dù Tôn Thừa Hoan có che chở mình, thì cũng không được.
Thủy Hương lập tức thu lại tầm mắt của mình, nhanh chóng vào xem Tôn Thừa Hoan, nói đến đây cũng là lần đầu tiên nàng vào phủ của đại tiểu thư. Bày trí trong nội phủ không khác phong cách của đại tiểu thư mấy, nội luyện, trầm ổn, an tĩnh, còn có chút nghiêm nghị, giống như đại tiểu thư sẽ khiến cho người khác không tự chủ được cảm thấy có chút câu nệ. Đương nhiên, Thủy Hương cảm thấy Tôn Thừa Hoan chưa chắc có loại cảm giác như mình, cho nên Tôn Thừa Hoan mới có thể đến gần đại tiểu thư.
Thủy Hương tiến vào, không biết đi đâu tìm Tôn Thừa Hoan, thì thấy được Bạch Thuật.
"Xin hỏi, Tôn Thừa Hoan ở nơi nào?" Thủy Hương cung kính nói với Bạch Thuật, tuy rằng Bạch Thuật cũng là nha hoàn, nhưng là nha hoàn bên người đại tiểu thư, nên trong phủ này cũng không có bao nhiêu người dám đắc tội Bạch Thuật.
"Tiểu thư đưa nàng an trí ở thư phòng trị liệu, là tiểu thư cho ngươi vào đây?" Bạch Thuật hỏi, tuy rằng trước đó nàng có giận chó đánh mèo lên Thủy Hương, nhưng sự tình qua đi rồi, tất nhiên có chút bình tĩnh lại, Bạch Thuật cũng biết Thủy Hương vô tội bị người làm hại, hơn nữa chuyện đó cũng trôi qua lâu như vậy, đối với Thủy Hương cũng không còn ác ý gì. Chỉ là nàng có chút bất ngờ khi đại tiểu thư lại cho Thủy Hương vào tận thư phòng thăm Tôn Thừa Hoan, phải biết rằng tiểu thư luôn không thích người ngoài tiến vào thư phòng của mình, Tôn Thừa Hoan dù sao cũng ở đây nhiều năm còn Thủy Hương đối với tiểu thư mà nói chỉ xem như là râu ria mà thôi, đại khái chắc là tiểu thư cho Tôn Thừa Hoan mặt mũi đi. Uhm, Tôn Thừa Hoan ở bên tiểu thư, danh thế thật ra rất lớn, tiểu thư lại lần nữa phá lệ vì nàng.
"Vâng, vừa rồi đúng lúc gặp được đại tiểu thư, đại tiểu thư cho phép ta tiến vào." Ngữ khí Thủy Hương nhẹ nhàng nói.
Bạch Thuật nhìn thái độ cung kính, xác thật là nữ tử ôn nhu như nước, thầm nghĩ, cả ngày Tôn Thừa Hoan được nữ tử dịu dàng như vậy chăm sóc, khó trách Tôn Thừa Hoan muốn che chở nàng.
"Ta đưa ngươi vào." Bạch Thuật nói với Thủy Hương xong, liền dẫn nàng vào thư phòng của Bùi Châu Hiền.
Tuy rằng không có bất kỳ người nào khó xử mình, nhưng Thủy Hương vẫn cực kỳ câu thúc và cẩn thận.
Thủy Hương vào thư phòng Bùi Châu Hiền, thư phòng cực kỳ lớn, sách rất nhiều, còn có rất nhiều lọ thuốc, nhìn cũng thấy không phải bình thường.
Vòng qua bình phong, lúc này Thủy Hương mới nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đang nằm trên giường nệm, cả người Tôn Thừa Hoan đúng là tiều tụy đi không ít.
Tôn Thừa Hoan nhìn thấy Thủy Hương, hiển nhiên cũng cực kỳ vui vẻ.
"Thủy Hương, ngươi đến rồi sao." Ngữ khí Tôn Thừa Hoan vui vẻ nói.
"Các ngươi tự tiện, ta ra ngoài trước." Bạch Thuật đưa Thủy Hương vào thư phòng tiểu thư xong, nói một câu liền chuẩn bị ra ngoài.
"Làm phiền Bạch Thuật tỷ tỷ." Thủy Hương nhanh chóng cảm tạ nàng cùng Bạch Thuật tuổi xấp xỉ, nhưng cũng không biết là ai lớn tuổi hơn, nhưng nàng vẫn gọi Bạch Thuật một tiếng tỷ tỷ.
Bạch Thuật cũng không nói gì, chỉ đi ra ngoài.
Sau khi Bạch Thuật ra ngoài, Thủy Hương mới thoáng có cảm giác không còn câu nệ nữa, nàng đi đến trước mặt Tôn Thừa Hoan.
"Thân thể muội nhìn chậm chạp không ít, chỗ nào bị thương?" Thủy Hương lo lắng hỏi, nàng không hiểu võ công, nhưng nàng vẫn có thể phát hiện được thân thể cực kỳ linh hoạt của Tôn Thừa Hoan hiện tại hoạt động cực kỳ chậm chạp.
"Không có việc gì, chỉ là một chút nội thương, Bùi Châu Hiền nói tu dưỡng một hai tháng là không sao nữa." Tôn Thừa Hoan không thèm để ý nói, kỳ thật Bùi Châu Hiền nói tu dưỡng hai ba tháng, nhưng Tôn Thừa Hoan cảm thấy mình chỉ cần tu dưỡng một tháng là đã tốt lắm rồi.
"Sao lại bị thương như thế này?" Thủy Hương cũng không hiểu nội thương là thế nào, nhưng nghe Tôn Thừa Hoan nói như vậy, mới thoáng yên tâm.
"Ta kể cho ngươi nghe, trên đường đi, có rất nhiều chuyện đáng kinh ngạc....." Tôn Thừa Hoan liền đem mọi chuyện mình trãi qua ở hắc ngục lâm hứng trí bừng bừng kể cho Thủy Hương nghe.
"Ngươi nói, lần này ta chắn thay cho Bùi Châu Hiền một chưởng, có phải là thật đáng giá hay không?" Tôn Thừa Hoan vui vẻ nói.
"Uhm." Thủy Hương nhẹ giọng trả lời, nghe Tôn Thừa Hoan nói đến chuyện mạo hiểm kia, thậm chí thiếu chút nữa là nằm liệt, trong lòng Thủy Hương cũng đổ mồ hôi thay cho nàng. Kỳ thật, nàng không ủng hộ cách làm của Tôn Thừa Hoan, vì trong lòng nàng, tất nhiên là Tôn Thừa Hoan càng quan trọng hơn Bùi Châu Hiền, nàng hy vọng Tôn Thừa Hoan trước hết phải bảo vệ chính mình, không cần để bản thân rơi vào hiểm cảnh. Nhưng là nàng biết, trước kia Tôn Thừa Hoan không màng tất cả che chở mình, thì tất nhiên cũng sẽ không màng tất cả che chở Bùi Châu Hiền, mình không có lập trường biểu đạt ý nghĩ chân chính của mình. Hơn nữa nàng biết Tôn Thừa Hoan tất nhiên cũng không thích nghe. Chắn một chưởng vì đại tiểu thư, làm đại tiểu thư nhìn nàng với ánh mắt khác, đối với Tôn Thừa Hoan mà nói thật không giống nhau, trừ bỏ chuyện đồng ý theo, thì nàng sao có thể quét bỏ hưng trí của Tôn Thừa Hoan đây? Bây giờ Tôn Thừa Hoan bình an trở về, sau này ở trong lòng tiểu thư cũng không tính là bình thường, coi như là nhờ họa được phúc, vì thế, Thủy Hương lại vui vẻ vì Tôn Thừa Hoan.
"Nhưng ngươi nhìn cũng không phải đặc biệt vui vẻ!" Tôn Thừa Hoan nói đến cao hứng, nhưng lại thấy phản ứng của Thủy Hương nhàn nhạt, điều này làm cho Tôn Thừa Hoan cảm thấy mười phần vui vẻ của nàng truyền đến Thủy Hương chỉ một hai phần, cứ cảm thấy kể sai người rồi.
"Muội còn bị thương, làm sao ta có thể vui vẻ được chứ? Ta chỉ mong muội khỏe lên nhanh một chút, như vậy mới thực sự vui vẻ." Thủy Hương dịu dàng nói, thầm nghĩ Tôn Thừa Hoan thực sự đúng là để ý đại tiểu thư đối với nàng thể nào, nhìn nàng thế nào, thấy nàng như vậy, thật sự là vui vẻ đến hỏng rồi!
"Thật không đáng ngại, có thể chắn thay Bùi Châu Hiền một chưởng kia, ta thực sự rất vui vẻ, rốt cuộc ta cũng cảm thấy mình có chỗ dùng, thật sự ta thà rằng mình bị thương, cùng không hy vọng nàng bị thương...." Tôn Thừa Hoan tự đáy lòng nói.
"Ta hiểu." Thủy Hương mỉm cười gật đầu.
"Thủy Hương." Tôn Thừa Hoan nói đến đây, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền kêu tên Thủy Hương.
"Hửm?" Thủy Hương khó hiểu hỏi.
"Ta để ý Bùi Châu Hiền như vậy, ngươi có buồn hay không?" Tôn Thừa Hoan hỏi.
"Không phải muội vẫn luôn rất để ý đến đại tiểu thư sao?" Thủy Hương có chút khó hiểu hỏi, chuyện Tôn Thừa Hoan rất để ý đại tiểu thư, nàng đã biết từ lâu rồi a, hơn nữa có cái gì để buồn sao? Dù sao đại tiểu thư đối xử với Tôn Thừa Hoan xác thực không tồi, Tôn Thừa Hoan có để ý đại tiểu thư thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà!
Tôn Thừa Hoan nghe Thủy Hương ngữ khí đương nhiên hỏi lại, ngẩn người, nàng vẫn luôn thực để ý Bùi Châu Hiền sao? Nàng thực sự không có ý thức về chuyện này, thậm chí nàng còn không biết khi nào mình bắt đầu để ý, tự dưng lại ý thức được vấn đề này thôi.
"Ta vẫn luôn rất để ý Bùi Châu Hiền sao? Bắt đầu từ lúc nào?" Tôn Thừa Hoan không khỏi hỏi Thủy Hương.
"Từ khi ta được phái tới hầu hạ muội, mỗi ngày muội nhắc nhiều nhất chính là đại tiểu thư!" Tuy rằng ban đầu không thân với mình, không dám nói, sau đó xác định mình không có nói ra ngoài, liền bắt đầu quở trách đại tiểu thư trước mặt mình. Đầu tiên, nói nhiều nhất chính là Bùi Châu Hiền quá xấu quá ác độc, sau đó một đoạn thời gian, trừ bỏ nói xấu còn nhịn không được mà khâm phục, sau đó lại biến thành Bùi Châu Hiền lãnh khốc vô tình, còn che không được oán giận của mình vì bị Bùi Châu Hiền vắng vẻ. Gần đây liền biến thành Bùi Châu Hiền không có xấu như vậy, rồi lại Bùi Châu Hiền người này thật ra không tệ, nhưng lại chợt nóng chợt lạnh, đại loại là mấy lời như thế.
Thật sự là như vậy sao? Tôn Thừa Hoan cẩn thận nhớ lại, hình như đúng là có chuyện như vậy, đột nhiên, Tôn Thừa Hoan cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Đúng rồi, còn có chuyện, thiếu chút nữa quên nói với ngươi, lúc chúng ta lên đường có đến một hắc điếm, nếu là hắc điếm thì cũng không sao, nhưng mà nấu cơm, thực sự quá là khó ăn....." Tôn Thừa Hoan nhanh chóng đem đề tài dời đi, bắt đầu nói đến hắc điếm kia, kể kể, Tôn Thừa Hoan cũng đem chuyện của lão bản nương với A Mặc cô nương nói cho Thủy Hương nghe.
"Ngươi nói xem, vì sao hai nữ tử lại thân mật đến như vậy chứ? Ngươi xem, quan hệ chúng ta cũng rất tốt đi, nhưng cũng đâu có ôm ôm ấp ấp. Các nàng nhìn không giống tỷ muội, cũng không giống người nhà, lại thân mật đến như thế, rốt cuộc là quan hệ gì chứ? Ta hỏi Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền cũng không nói....." Tôn Thừa Hoan rốt cuộc cũng đem nghi vấn ở trong lòng ra hỏi Thủy Hương, dù sao Thủy Hương cũng thích đọc sách hơn nàng, nói không chừng sẽ biết.
Thủy Hương nghe ngẩn người, dù sao nàng cũng lớn hơn Tôn Thừa Hoan nhiều tuổi, hiểu biết xác thật cũng nhiều hơn Tôn Thừa Hoan, trước kia nàng không nghĩ nhiều, nhưng hôm nay bị Tôn Thừa Hoan nhắc nhở như thế, Thủy Hương đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Tôn Thừa Hoan đối với tiểu thư để ý đến mức có chút khác thường, trước kia nàng cũng không thấy có gì quái dị.
"Vậy còn ngươi? Có từng nghĩ đến chuyện ôm ôm ấp ấp với đại tiểu thư?" Cũng không biết nghĩ thế nào, Thủy Hương lại nhịn không được mà mở miệng dò hỏi.
Tôn Thừa Hoan nghĩ đến chuyện mình ngủ cùng với Bùi Châu Hiền, trộm cầm tay Bùi Châu Hiền không nói, mà bị Thủy Hương đoán trúng rồi, nàng xác thật muốn ôm Bùi Châu Hiền, còn lén lút đem mặt mình dán đến trước ngực Bùi Châu Hiền, nghĩ đến đây, mặt Tôn Thừa Hoan lập tức nóng đến đỏ bừng.
Vốn là thuận miệng hỏi một câu, Thủy Hương nhìn thấy Tôn Thừa Hoan mặt đỏ bừng đến như vậy, lập tức liền hiểu rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro