Chap 73
Trong lòng Thủy Hương căng thẳng, cũng càng có nhiều lo lắng với Tôn Thừa Hoan hơn, đại tiểu thư có biết tâm sự của Tôn Thừa Hoan không, có cảm tình đồng dạng với Tôn Thừa Hoan không, nếu là không có, sợ Tôn Thừa Hoan có thể chỉ là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, nếu là có, phu nhân chắc là cũng không đồng ý đi, rốt cuộc đại tiểu thư cũng là gia chủ tương lai, sau này chắc chắn chọn rể, hơn nữa thân phận cách xa, Thủy Hương chỉ sợ sau này Tôn Thừa Hoan sẽ chịu ủy khuất.
Tôn Thừa Hoan không thấy được lo lắng của Thủy Hương, lúc nàng nàng chỉ thấy trên mặt mình rất nóng, ngay cả trong lòng cũng có cảm giác nóng hầm hập. Dường như có cái gì đó, bất chợt hiểu ra, sau đó cảm thấy thực thẹn, thậm chí không dám nhìn Thủy Hương.
"Ta cũng không biết..... bản thân mình vì sao sẽ như vậy....." Tôn Thừa Hoan vẫn theo bản năng lý giải suy nghĩ không an phận của mình.
"Muội không cần giải thích gì với ta, cũng không phải là chuyện gì cảm thấy thẹn cả." Thủy Hương vẫn ôn nhu như cũ.
"Thủy Hương, ngươi không cảm thấy ta như vậy rất kỳ quái sao? Đều là nữ tử nhưng lại nổi lên tâm tư như vậy với Bùi Châu Hiền...." Dù sao Tôn Thừa Hoan vẫn còn nhỏ tuổi, đối với việc thích nữ sắc, vẫn là có chút sợ hãi, còn chưa thể bình thản mà chấp nhận được.
"Long Dương, đoạn tụ từ xưa đã có, tất nhiên cũng có đối thực, ma kính. Còn nữa, cho dù muội có thích nữ tử, vẫn là Tôn Thừa Hoan của ta, điểm này vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi." Thủy Hương chân thành tha thiết nói, tuy rằng lúc mới biết được xác thật chịu một chút bất ngờ, nhưng nàng biết cho dù có thế nào, nàng sẽ đều nghĩa vô phản cố mà bênh vực Tôn Thừa Hoan, bởi vì Tôn Thừa Hoan cũng từng nghĩa vô phản cố mà che chở cho mình.
Tôn Thừa Hoan thấy Thủy Hương cũng không vì nàng khác biệt mà thay đổi, trong lòng cực kỳ cảm động, đồng thời đem mấy chữ long dương, đoạn tụ, đối thực, ma kính này yên lặng ghi nhớ trong lòng.
"Chỉ là....." Thủy Hương muốn nói lại thôi, nàng thật sự có chút lo lắng cho tình cảnh tương lai của Tôn Thừa Hoan.
"Sao vậy?" Lúc này Tôn Thừa Hoan mới thấy Thủy Hương lo lắng, có chút lo sợ bất an hỏi.
"Không có việc gì, chỉ là suy nghĩ, đại tiểu thư cũng biết tâm sự của muội sao?" Thủy Hương do dự một lát sau vẫn quyết định không nói làm Tôn Thừa Hoan mất hứng, bởi vì nàng biết trọng điểm cũng không trên người Tôn Thừa Hoan, mà toàn bộ đều do đại tiểu thư quyết.
"Không biết nữa." Tôn Thừa Hoan lắc đầu nói, bản thân nàng cũng mới biết được tâm sự của mình, làm sao biết được Bùi Châu Hiền có biết hay không, cứ ẩn ẩn cảm thấy có lẽ là Bùi Châu Hiền đã biết được một chút rồi, nhưng cũng không dám khẳng định quá nhiều.
"Chuyện hai người kia, có lẽ là đại tiểu thư đoán được, khi đó nàng phản ứng như thế nào? Có phản cảm hay không?" Thủy Hương lại hỏi.
"Nàng chỉ nói ta bình thường nên đọc nhiều sách một chút, sau đó cũng không có phản ứng gì cả, nhìn thấy cũng không giống như là phản cảm....." Tôn Thừa Hoan chỉ nhớ rõ phản ứng của Bùi Châu Hiền lúc đó rất bình đạm, xem như là không có việc gì. Nhưng tầm mắt Bùi Châu Hiền nhìn mình hình như lại có chút thâm ý, giờ nghĩ lại Tôn Thừa Hoan lại có chút kinh hãi, chẳng lẽ Bùi Châu Hiền cũng biết?
Hiện tại thái độ của Bùi Châu Hiền đối với Tôn Thừa Hoan rốt cuộc như thế nào, Thủy Hương cũng không thể nào biết được, cũng không có gì để phán đoán.
"Nếu đại tiểu thư đối với muội, cũng không có ý tứ kia, muội sẽ làm sao?" Thủy Hương hỏi.
"Còn có thể làm sao bây giờ, nếu nàng không thích ta, chẳng lẽ ta còn có thể ép buộc nàng sao?" Tôn Thừa Hoan hỏi ngược lại, nghĩ đến khả năng này, trong lòng nàng liền rất khó chịu.
Thủy Hương có thể cảm giác được lúc Tôn Thừa Hoan nói đến chuyện này, cảm xúc lập tức hạ xuống, nhưng cũng không biết nên an ủi Tôn Thừa Hoan như thế nào.
"Mặc kệ như thế nào, ta đều hy vọng muội có thể bình an, vui vẻ thoải mái." Thủy Hương thật sự hy vọng Tôn Thừa Hoan có thể giống như lúc nhỏ vậy, sống đơn giản mà thuần túy, không lo không nghĩ, chỉ là càng lớn lên, biết được càng nhiều chuyện, càng khó có thể sống thuần túy như lúc nhỏ, Tôn Thừa Hoan cũng không ngoại lệ.
"Ta cũng hy vọng ngươi cũng như vậy." Tôn Thừa Hoan nói từ tận đáy lòng.
Thủy Hương cười cười, lại nói chuyện với Tôn Thừa Hoan thêm một chút nữa mới chủ động rời đi, tuy rằng đại tiểu thư cho phép nàng vào phủ thăm Tôn Thừa Hoan, nhưng nếu nàng ở lại quá lâu, tóm lại cũng không tốt.
"Không ở thêm một chút sao?" Tôn Thừa Hoan cảm giác còn rất nhiều lời còn chưa nói, lại thấy Thủy Hương phải đi về, có chút không muốn.
"Đây là thư phòng của đại tiểu thư, ta không thể ở lâu, lần sau ta lại đến thăm ngươi." Thủy Hương rất đúng mực nói.
"Vậy được rồi." Tôn Thừa Hoan gật đầu nói, chỉ có thể để Thủy Hương rời đi trước.
Lúc Thủy Hương đi ra ngoài, vừa lúc gặp Tôn Tử Sinh, Thủy Hương nhanh chóng hành lễ.
"Tới thăm Hoan nhi?" Tôn Tử Sinh chủ động nhẹ nhàng hỏi Thủy Hương, đôi mắt hoa đào đa tình nhìn chăm chú Thủy Hương. Phải biết rằng đôi mắt hoa đào của Tôn Tử Sinh, mặc kệ là nhìn ai, đều có vẻ dịu dàng như nước, rất nhiều nha hoàn bị hắn nhìn chăm chú đều sẽ mặt đỏ tim đập. Tôn Thừa Hoan cũng có một đôi mắt đào hoa, cũng giống như Tôn Tử Sinh, cũng có vẻ cực kỳ đa tình.
"Vâng, Thủy Hương đến xem nhị tiểu thư." Thủy Hương mặt không đổi sắc nhẹ nhàng lên tiếng, đại khái là vì Tôn Thừa Hoan chưa bao giờ nói tốt cha mình, nên Thủy Hương đối với Tôn Tử Sinh cũng không có ấn tượng gì tốt. Thủy Hương cảm thấy đại khái là lòng nàng có thành kiến với Tôn Tử Sinh, cứ cảm thấy trong ánh mắt dịu dàng kia lộ ra mấy phần lạnh lẽo và bạc tình, hoàn toàn không giống ánh mắt luôn lộ ra ấm áp của Tôn Thừa Hoan. Cũng không biết có phải ảo giác của nàng không, bị Tôn Tử Sinh nhìn vài lần, trong lòng Thủy Hương không tự chủ được có chút sợ hãi.
"Nhị tiểu thư?" Tôn Tử Sinh nghe Thủy Hương nói đến từ nhị tiểu thư, nhẹ giọng lặp lại một lần.
Tuy rằng ngữ khí rất bình thường, nhưng Thủy Hương vẫn cảm thấy đối với ba chữ 'nhị tiểu thư' Tôn Tử Sinh có chút trào phúng. Còn có, nàng thực mau phát hiện, trên người Tôn Tử Sinh có cảm giác quen thuộc, đó là cảm giác giống như phu nhân và đại tiểu thư, mang đến loại cảm giác áp bách, đó là cảm giác cao cao tại thượng ngấm vào máu từ lúc mới sinh.
"Lão gia cũng tới thăm nhị tiểu thư sao, Thủy Hương không phiền lão gia đến thăm nhị tiểu thư." Thủy Hương giống như hiểu chuyện nói.
"Nghe nói Hoan nhi bị thương, cố ý đến xem nàng, ngươi đi đi." Tôn Tử Sinh nói xong liền kết thúc cuộc trò chuyện, đi vào phủ Bùi Châu Hiền.
Lại nói, đây cũng là lần đầu Tôn Tử Sinh vào phủ Bùi Châu Hiền, cũng là lần đầu tiên Tôn Thừa Hoan bị thương mà đến thăm Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan thấy cha nàng tới, cực kỳ bất ngờ.
"Ô, ngọn gió nào thổi cha ta tới đây đây?" Tôn Thừa Hoan có chút lạ lùng hỏi.
"Nghe nói ngươi bị nội thương rất nghiêm trọng, cố ý đến xem ngươi, còn đem cho ngươi rất nhiều thuốc viên ta điều chế, trị liệu nội thương rất có hiệu quả." Tôn Tử Sinh xấu hổ nói.
"Trước kia sao không thấy ngươi để ý như vậy chứ?" Tôn Thừa Hoan hỏi, nàng nhớ rõ mấy lần bị thương trước đó, cha nàng chính là chẳng quan tâm, lần này có chút khác thường a!
"Từ nhỏ ngươi đã có thể chịu khổ, mấy vết thương đó cũng không nghiêm trọng...." Tôn Tử Sinh có chút ngượng ngùng giải thích.
Lời Tôn Tử Sinh nói, cũng không có cái gì xấu, chỉ là Tôn Thừa Hoan nghe xong liền có chút bực bội.
"Không có việc gì, vài lần trước không nghiêm trọng, lần này cũng không nghiêm trọng, dù sao mệnh của ta cũng rất lớn!" Tôn Thừa Hoan tức giận nói.
Tôn Tử Sinh không để ý đến Tôn Thừa Hoan tức giân, mà duỗi tay nắm tay Tôn Thừa Hoan, bắt Tônh cho nàng, sau đó đôi mày chưa từng nhăn lại nhíu chặt một chút.
"Thiếu chút nữa ngươi đã bị phế đi!" Tôn Tử Sinh nói.
"Phế đi thì như thế nào?" Tôn Thừa Hoan hỏi ngược lại, nàng cảm giác đối với chuyện bị thương lần này của nàng, cha nàng thực sự rất để ý, thật là làm nàng có chút thụ sủng nhược kinh, đương nhiên kinh sợ là nhiều hơn.
"Nếu là phế đi, đối với người nào ngươi cũng không dùng được, đối với Bùi Châu Hiền cũng như thế." Tôn Tử Sinh nhàn nhạt nói.
Tôn Thừa Hoan nhìn về phía Tôn Tử Sinh, lần đầu tiên cảm giác được cha nàng không giống như nàng biết, cứ cảm giác có chút xa lạ. Trước kia tính tình rất tốt, chưa bao giờ nói những lời khiến người khác không thích, mà lời nói hôm nay, làm nàng đặc biệt không thoải mái, cứ thấy lời nói có ẩn ý.
"Ta nguyện ý chắn thay cho Bùi Châu Hiền, ta vui vẻ vì làm như vậy, là bằng lòng thay nàng chắn!" Tôn Thừa Hoan nói, nếu sau này vô dụng với Bùi Châu Hiền, là chuyện sau này, nhưng nàng cảm thấy cần phải làm, là người trong lòng mình, tất nhiên sẽ đi bảo hộ bằng bất cứ giá nào.
"Vận khí lần này của ngươi rất tốt, từ trước đến giờ vận khí của ngươi cũng không tồi, có đôi khi đúng thật cũng chỉ là nên dựa vào vận khí." Tôn Tử Sinh cười nói.
"Hôm nay ngươi có bệnh gì, sao lại kỳ quái như vậy?" Tôn Thừa Hoan nhíu mày hỏi, Tôn Tử Sinh như vậy, làm Tôn Thừa Hoan có chút không quen.
"Kỳ quái sao?" Tôn Tử Sinh nhẹ giọng hỏi.
"Chẳng lẽ không phải?" Tôn Thừa Hoan hỏi ngược lại, nàng cũng không phải ngu ngốc, nói gì đi nữa cảm giác của nàng cũng rất nhạy bén.
"Thuốc này, ngươi muốn uống thì uống, không muốn uống cũng không sao, ở nơi này của đại tiểu thư cũng không thiếu thuốc quý." Tôn Tử Sinh nhìn một vòng quanh phòng Bùi Châu Hiền xong nói, cũng không trả lời câu hỏi của Tôn Thừa Hoan.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro