Chap 81
Ngủ cùng Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan lại là nhìn Bùi Châu Hiền đến hơn nửa đêm mới ngủ, thời gian ở bên nhau, luôn cảm thấy ngắn ngủi.
Tôn Thừa Hoan cảm giác ngủ không được bao lâu trời đã sáng, bất quá lúc Bùi Châu Hiền rời đi hôm nay, Tôn Thừa Hoan tỉnh dây, nàng xoa xoa đôi mắt nhìn về phía Bùi Châu Hiền.
"Đêm nay ngươi cũng thật muộn với về sao?" Tôn Thừa Hoan giống như tiểu tức phụ quan tâm hỏi trượng phu đi ra ngoài bao giờ về vậy.
"Chắc là sẽ muộn một chút, hôm nay có người triều đình tới." Bùi Châu Hiền nói.
"Người nào?" Tôn Thừa Hoan nghe người của triều đình tới, liền có cảm giác hẳn là người rất quan trọng.
"Tam hoàng tử cùng với những người khác của triều đình đến với hắn." Bùi Châu Hiền nói xong liền rời khỏi thư phòng.
Tôn Thừa Hoan vừa nghe là hoàng tử, trong lòng chấn động, xem ra thật sự là khách nhân quan trọng.
"Bạch Thuật, người biết Tam hoàng tử này là nhân vật nào không?" Lúc ăn cơm, Tôn Thừa Hoan liền hỏi Bạch Thuật Tam hoàng tử là người nào.
"Biết a, nghe nói là hoàng tử không được sủng ái nhất trong cung, từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, nghe nói hắn không phải là huyết mạch thân sinh của hoàng đế, mà là con của Quảng Lăng Vương. Quảng Lăng Vương với Hoàng Thượng là song sinh, Quảng Lăng Vương sinh ra trước Hoàng Thượng nên được lập làm Thái Tử. Chỉ là sau đó có người mật báo Thái Tử có lòng mưu phản, mà Quảng Lăng Vương vậy mà cũng thừa nhận, tiên đế giận dữ liền biến Thái Tử thành Quảng Lăng vương, nhốt trong vương phủ, sửa chiếu lập đương kim Hoàng Thượng thành Thái Tử. Sau đó, Thái Tử đăng cơ, lại có người mật báo, nói Quảng Lăng Vương có lòng mưu phản, Quảng Lăng Vương liền bị giết. Quảng Lăng Vương phi nghe nói rất đẹp, bị Hoàng Thượng nhìn trúng, tuyển vào cung, phong hàm Tấn phu nhân. Sau chín tháng, Tam hoàng tử được sinh ra, bởi vì sinh ra không đủ tháng, nên mọi người đều nghĩ đó là con của Quảng Lăng Vương, phỏng chừng Hoàng đế đều cho rằng như vậy, vì thế từ nhỏ đã không được sủng ái. Nghe nói Tấn phu nhân vì tế bái Quảng Lăng Vương vào ngày giỗ của Quảng Lăng Vương mà chọc giận Hoàng Thượng, bị phế còn bị biếm cả hai mẫu tử vào lãnh cung. Đại khái hoàn cảnh lãnh cung quá gian khổ, Tam hoàng tử từ nhỏ đến giờ đều yếu đuối bệnh tật. Hiện giờ Hoàng Thượng đã lớn tuổi, các hoàng tử có thế lực bắt đầu tranh đoạt trữ vị, Tam hoàng tử này đại khái là muốn tránh thoát khỏi sự tranh đoạt này, hoặc có lẽ cũng muốn tới Bùi gia chữa bệnh, nên liền chủ động xin Hoàng Thượng đến Nam Triệu chữa bệnh, ban đầu Hoàng đế không cho phép, nhưng là nghe nói Tam hoàng tử hộc máu rất nhiều lần, mắt thấy sắp chết, Hoàng đế mới đồng ý. Dù sao Tam hoàng tử trên danh nghĩa vẫn là con của hắn, nếu thật sự không đồng ý, mặc cho Tam hoàng tử bệnh chết thật, sẽ khó xử, cho dù Tam hoàng tử có phải là con của Quảng Lăng Vương không...." Bạch Thuật đem chuyện kế tiếp tỉnh lược.
Tôn Thừa Hoan hiểu rõ Bạch Thuật muốn nói gì, thầm nghĩ Hoàng đế trong miệng Bạch Thuật kể thật là xấu xa, vì ngôi vị Hoàng đế này mà hãm hại huynh ruột, sau đó còn đoạt vợ và con của người ta, lại đối xử với vợ con người ta không tốt, Tam hoàng tử người ta sắp bệnh chết mà cũng không cho trị.
"Đúng rồi, Tam hoàng tử thật sự có thể đến Bùi gia sao?" Tôn Thừa Hoan hỏi, nếu Bạch Thuật nói là sự thật, Hoàng đế hẳn là hy vọng hắn chết trên đường đi mới đúng, như vậy thanh danh của hắn mới không đến mức quá xấu, chắc chắn không hy vọng Tam hoàng tử có thể đến tới Bùi gia để chữa bệnh, lỡ như trị khỏi bệnh, chẳng phải sẽ làm lão Hoàng đế sau này ngủ không an ổn sao?
Bạch Thuật kinh ngạc nhìn Tôn Thừa Hoan một chút, thường ngày Tôn Thừa Hoan không tim không phổi, cũng chỉ biết ăn ăn uống uống, không nghĩ tới vậy mà có thể nghĩ đến sâu xa như vậy.
"Không đến được thì tốt, nếu thật đến rồi, mặc kệ là chữa được hay không được, Bùi gia đều không ổn. Bất quá thân mình lão Hoàng đế phỏng chừng cũng không khá hơn, rõ ràng mới tiến cống vạn linh đan chưa được một năm, lại muốn Nam triệu cống thêm lần nữa." Đối với lão Hoàng đế kia, Bạch Thuật cũng có oán khí rất lớn.
Tôn Thừa Hoan nghe vậy, nghĩ đến chuyện vạn linh đan là do một chén máu lớn của Bùi Châu Hiền luyện ra, nàng cũng sắp bạo phát, vốn dĩ nàng đã rất phản cảm chuyện tiến cống vạn linh đan này.
"Lão già này thật sự quá tàn nhẫn, nếu không chúng ta pha độc vào vạn linh đan, độc chết hắn được không!" Thường ngày Tôn Thừa Hoan chưa từng muốn ai đó chết đi, nhưng nàng thực sự muốn lão Hoàng đế xấu xa này chết đi cho xong.
Bạch Thuật nghe Tôn Thừa Hoan mắng lão Hoàng đế, không khỏi cười một chút.
"Dược là dược, độc là độc, gia huấn điều đầu tiên của Bùi gia là dược hại người là bất đắc dĩ, dù người kia có đáng chết, cũng không thể dùng độc hại người, đó là căn cơ lập thành của Bùi gia." Bạch Thuật nói,
Hở, sao trước kia không phát hiện Bùi gia lại nguyên tắc như vậy, không nghĩ đến chẳng những Bùi Châu Hiền khiến mình thích, ngay cả Bùi gia nàng cũng bắt đầu yêu thích rồi.
"Như vậy chẳng lẽ mặc cho triều đình bóc lột sao?" Tôn Thừa Hoan bất mãn hỏi, nghĩ đến chuyện Bùi Châu Hiền cắt một chén máu lớn như vậy thực sự đau lòng.
"Không có cách nào, vì ở chung hòa bình, chỉ cần triều đình không quá đáng, đều nên nhịn. Còn có, ta nói cho ngươi việc này, chúng ta có thể trộm nói trong phòng, không thể đi ra ngoài nói bậy, đừng gây họa cho Nam Triệu chúng ta." Bạch Thuật không yên tâm dặn dò Tôn Thừa Hoan.
"Ta hiểu được." Tôn Thừa Hoan cảm thấy mình không có ngốc, vẫn là biết phân nặng nhẹ.
Tôn Thừa Hoan ở Bùi gia tu dưỡng hai ba ngày, trạng thái thân thể cũng ngày một tốt hơn, đặc biệt là hôm nay, Tôn Thừa Hoan đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, tay rốt cuộc cũng có thể dùng được, tuy rằng có chút cố sức cầm chén đũa, nhưng miễn cưỡng có thể tự làm được sinh hoạt hằng ngày.
Tôn Thừa Hoan nghẹn ở trong phòng vài ngày, liền ra khỏi phòng, đi đi lại lại trong sân, hô hấp không khí mới mẻ một chút. Sau khi về phòng, Tôn Thừa Hoan liền dùng phương thức Bùi Châu Hiền dạy nàng điều dưỡng nội thương. Nàng muốn khỏe lên nhanh một chút, cũng muốn phân ghánh một phần bận bịu của Bùi Châu Hiền.
Bạch Thuật cũng là một khắc không nhàn, nàng thừa lúc Tôn Thừa Hoan điều dưỡng nội thương, liền rời khỏi phủ Bùi Châu Hiền, đi đến tiền viện.
"Sao lại ra đây?" Bùi Châu Hiền nhìn thấy Bạch Thuật liền mở miệng hỏi, nàng biết tính tình Tôn Thừa Hoan sợ buồn, lại không muốn Thủy Hương đến chăm Tôn Thừa Hoan, vì thế mới để Bạch Thuật ở lại với Tôn Thừa Hoan, dù sao trong phủ Tôn Thừa Hoan cũng chỉ quen thuộc với hai người này nhất.
"Tôn Thừa Hoan đang điều khí, ta nhàn rỗi cũng không có làm gì." Bạch Thuật nói theo thật.
"Bồ câu Quân gia đưa thư đến nói, đêm nay sẽ có người Quân gia đến, tuy không biết vì sao lại đến sớm ba ngày, nhưng chuyện này không quan trọng, chúng ta chiêu đãi tốt là được. Bất quá người của triều đình cũng có khả năng đến cùng lúc, đều là khách quý, không thể để xảy ra nửa điểm sơ sót, ngươi đi kiểm tra lại một chút." Bùi Châu Hiền phân phó Bạch Thuật, dù sao Bạch Thuật cũng là nha hoàn đắc lực của nàng, đối với mọi chuyện trong phủ đều quen thuộc, kỳ thật để nàng trong phủ giải buồn cho Tôn Thừa Hoan, xác thật là có chút đại tài tiểu dụng*.
*Đại tài tiểu dụng: Người lớn mà để làm mấy chuyện nhỏ, không phù hợp.
"Vâng, ta sẽ đi kiểm tra một chút, xem có chỗ nào không ổn không." Một khắc Bạch Thuật cũng không lãng phí, lập tức đi kiểm tra các hạng mục trong phủ.
Tôn Thừa Hoan điều khí xong, đã là giờ Dậu buổi chiều, hạ nhân trong phủ Bùi Châu Hiền thiểu hơn một nửa, nghe nói đều đã bị điều động đi phủ khác. Nghe hạ nhân nói, người của triều đình vẫn còn chưa tới, mà người của Quân gia đã đến trước rồi. Tôn Thừa Hoan biết Quân gia, lần trước nghe Bùi Châu Hiền nói qua, có Quân Tử Kiếm cực kỳ lợi hại.
Bạch Thuật vẫn còn chưa trở về, trong lòng Tôn Thừa Hoan nghĩ hẳn là rất bận, bất quá cha nàng, mới hai ngày lại đến nữa.
"Ngươi không cần hỗ trợ chiêu đãi khách nhân sao?" Tôn Thừa Hoan tò mò hỏi, lần này cha nàng tới là cần làm gì sao.
"Bùi gia là nữ tử quản, không cần ta đến chiêu đãi, chỉ cần bữa tiệc chính có mặt là được rồi." Tôn Tử Sinh nói, cũng duỗi tay cầm lấy tay Tôn Thừa Hoan, lại bắt Tônh cho Tôn Thừa Hoan lần nữa.
"Ồ." Tôn Thừa Hoan thầm nghĩ, nói không chừng phu nhân là sợ người cha phế tài của nàng làm mất mặt Bùi gia đi, bất quá Bùi gia trọng nữ, hình như thật sự không cần nam nhân trợ giúp, nam nhân đại khái chính là dùng để nối dõi tông đường đi.
"Đại tiểu thư quả nhiên là đại tiểu thư, để nàng điều dưỡng nội thương của ngươi thực sự khôi phục rất nhanh." Tôn Tử Sinh bắt Tônh cho Tôn Thừa Hoan xong, liền buông tay Tôn Thừa Hoan, khen ngợi từ tận đáy lòng.
"Đó là đương nhiên, Bùi Châu Hiền thực sự rất là lợi hại." Tôn Thừa Hoan nói đến Bùi Châu Hiền, khóe miệng đều là hướng lên trên, trong lòng luôn có cổ ngọt ngào không thể giải thích được.
"Sau lần này, tình cảm của ngươi với đại tiểu thư hình như tiến triển không ít." Tôn Tử Sinh nói.
"Còn tốt đi." Tôn Thừa Hoan nhịn không được mỉm cười.
"Rất tốt." Ngữ khí Tôn Tử Sinh nhàn nhạt nói, ngữ khí kia cực đạm nhạt, làm người ta nghe không ra cảm xúc.
"Sao gần đây ngươi lại đột nhiên quan tâm ta đến như vậy?" Tôn Thừa Hoan nhướng mày hỏi, mới hai ba ngày, đã đến thăm hai lần, đây không giống phong cách của cha nàng.
"Như vậy không tốt sao?" Tôn Tử Sinh hỏi.
"Ngươi không phải như vậy, gần đây ngươi rất lạ, rốt cuộc là có chuyện gì?" Tôn Thừa Hoan có chút lo lắng hỏi, cha nàng gần đây thực sự có chút không bình thường.
"Hoan nhi, kỳ thật vẫn là rất thông minh." Tôn Tử Sinh nhìn ánh mắt lo lắng của Tôn Thừa Hoan, hơi hơi mỉm cười nói.
.......//.......
Tôn Thừa Hoan: Cứ cảm thấy như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro