Chap 86
Tôn Thừa Hoan có chút sốt ruột, tiểu bối còn lại của Bùi gia cũng chỉ còn có Bùi Châu Hiền, còn có nàng võ công cũng xem như là cao hơn Bùi Chương. Bùi Châu Hiền là gia chủ tương lai, không thể đi lên, nếu đi lên cũng chỉ có nàng mà thôi.
Sau khi Quân Dĩ Thần lên lôi đài, một hồi lâu, cũng không còn ai dám lên, dù sao mấy người trong đại thế gia cũng biết rõ ràng là không có phần thắng. Nhưng là không ai dám đi lên, liền đại biểu cho chuyện tam đại thế gia không có người dùng được, mặt mũi cũng xem như là không quá đẹp. Vì thế hiện tại hình thành cục diện, đi lên thua thì mất mặt, không đi lên lại càng mất mặt hơn.
"Xem ra, võ công thiên hạ, lợi hại nhất vẫn là Quân gia." Ngô Tân Nông khen tặng Quân gia.
"Ngô đại nhân quá khen, mấy người lợi hại nhất của mấy thế gia khác đều để ở nhà không có mang đến đâu, Quân gia chỉ là vừa lúc đưa Dĩ Thần theo thôi." Quân Tử Chiêu mỉm cười lưu loát nói, tuy rằng nói cũng rất khiêm tốn.
"Quân gia đem công tử trẻ tuổi hứa hẹn, tuấn tú lịch sự đến, là muốn kết Tần Tấn chi hảo với Bùi gia sao?" Ngô Tân Nông mỉm cười nói, dù sao Quân Tử Chiêu vốn dĩ chỉ là con tiểu thiếp, cho dù Quân Dĩ Thần tư chất không tệ, mạnh đến thế nào cũng không có hy vọng kế thừa sự nghiệp Quân gia, ở rể Bùi gia xem như là lựa chọn không tồi, nếu không cũng sẽ không đem Quân Dĩ Thần đến Bùi gia rồi.
"Khuyển tử bất tài, kiến thức nông cạn, mới cùng ra cửa mong học hỏi thêm, thật sự không xứng với thế nữ Bùi gia, hơn nữa khuyển tử đã có hôn ước, thế nữ Bùi gia hẳn sẽ tìm người khác xứng hơn." Quân Tử Chiêu cười nói, tất nhiên hắn sẽ không để con cưng của mình đi ở rể Bùi gia.
Ngô Tân Nông không nghĩ đến mình lại nghĩ sai rồi, bây giờ Quân gia thẳng mặt từ chối Bùi gia, quét sạch mặt mũi Bùi gia, Ngô Tân Nông có chút thấp thỏm xấu hổ nhìn về phía Bùi Cẩn Ngưng, thầm nghĩ cái này thật sự là muốn đắc tội với Bùi gia.
"Dù sao Bùi gia cũng chủ nhân Nam Triệu, sau này tiểu nữ chọn hôn phu, cũng sẽ nhìn xuất thân, sẽ không chọn con tiểu thiếp." Bùi Cẩn Ngưng mỉm cười nói, chỉ là con tiểu thiếp Quân gia cũng dám cuồng vọng như thế, không biết tự lượng sức mình, trong lòng Bùi Cẩn Ngưng cười lạnh. Quân Tử Chiêu không sợ đắc tội Bùi gia, Bùi gia cũng không sợ đắc tội một người con tiểu thiếp không thể kế thừa gia nghiệp.
Quân Tử Chiêu để ý nhất là xuất thân của mình, gương mặt tươi cười đông lại một chút, nhưng rất nhanh cũng khôi phục ý cười.
"Bùi gia chủ nói đúng, đến lúc đó không biết là con chính thất của ai may mắn được thế nữ Bùi gia nhìn trúng, bất quá Vương gia với Sở gia đến đây phần lớn cũng là con tiểu thiếp, sợ là Bùi gia không thể chọn được đi." Xác thật Quân Tử Chiêu không đem nử chủ Bùi gia để vào mắt, trong mắt hắn, thế giới bên ngoài là thiên hạ của nam nhân, nữ nhân nên ở trong nhà giúp phu quân dạy con.
"Con chính thất đều phải thừa kế gia nghiệp, làm sao có thể ở rể Bùi gia được đây? Chúng ta cũng không định chọn rể ở các thế gia, chỉ chọn rể trong Nam Triệu mà thôi, gia tộc lớn nhỏ không quan trọng, nhưng không phải con chính thất thì không cần, dù sao con chính thất cũng là hài tử quan trọng nhất của gia tộc, đều sẽ được trưởng bối dốc lòng dạy dỗ, làm sao có thể so với những người con tiểu thiếp không quy tắc, lại có dã tâm, Ngô đại nhân, ngài nói có phải hay không?" Bùi Cẩn Ngưng mỉm cười như cũ nói, cũng đem Ngô Tân Nông kéo xuống nước.
"Bùi gia chủ nói đúng!" Ngô Tân Nông khởi xướng đề tài này, ruột đều hối hận đến xanh rồi, nhưng bây giờ không thể không nói theo, giống như Bùi Cẩn Ngưng nói, đắc tội con tiểu thiếp Quân gia so với đắc tội gia chủ Bùi gia càng tốt hơn đi. Quân Tử Chiêu cũng là cuồng vọng không thức thời, không muốn để nhi tử ở rể còn có vô số lý do nói, một hai phải đắc tội Bùi gia, một hai phải quét sạch mặt mũi Bùi gia, bây giờ không phải là tự rước lấy nhục sao.
Bùi Châu Hiền ở một bên, mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhìn không ra cảm xúc.
"Chỉ là có một số người con chính thất có giáo dưỡng tốt cũng chỉ là phế vật gầy yếu, như tiểu bạch kiểm mà thôi." Quân Tử Chiêu bị Bùi Cẩn Ngưng nhục nhã xong, sắc mặt âm trầm, nói lời khó nghe, hiển nhiên xác thật là Quân Tử Chiêu bị chọc giận, có chút nói không lựa lời. Nói ra xong liền hối hận, hắn quên mất lão phu nhân Sở gia còn ở đây.
Vốn dĩ trong lòng Sở gia là hướng về Bùi gia, nhưng cũng không muốn tham dự việc này mà đắc tội Quân gia, mà hôm nay Quân Tử Chiêu chỉ là con tiểu thiếp lại nói mấy lời như vậy, xác thật quá cuồng vọng, ngay cả Sở gia cũng dám nhục nhã, thật quá đáng rồi.
"Tiếu Cẩn dạy nhi tử như vậy sao? Cho dù là con tiểu thiếp, cũng nên quản giáo nghiêm một chút, miễn cho gia tộc mất mặt." Ngữ khí lão phu nhân Bùi gia không giận tự uy nói.
"Sở lão phu nhân dạy phải, Tử Chiêu cuồng vọng." Quân Tử Chiêu không thể không chịu thua nói, dù sao lão phu nhân là mẹ ruột của Sở công tử Sở gia, lại cùng thế hệ với gia chủ Quân Tiếu Cẩn Quân gia, cũng chính là cha Quân Tử Chiêu, lại còn là bạn cũ của Quân Tiếu Cẩn, cho nên bà nói chuyện, vẫn là có trọng lượng, Quân Tử Chiêu không thể không cúi đầu.
"Đúng rồi, đến nhiều ngày như vậy, sao còn không thấy hôn phu mới của gia chủ Bùi gia đâu? Hẳn là rất tuấn tú lịch sự đi?" Thống lĩnh cánh quân Quân gia đến, Quân Phi Dực mở miệng hỏi, tuy rằng xác thật Quân Tử Chiêu là tự rước lấy nhục, nhưng dù sao hắn cũng là người của Quân gia, Quân Phi Dực cũng che chở mấy phần. Hắn cố ý nói đến Tôn Tử Sinh, vì hắn cũng không tin, Bùi Cẩn Ngưng tái giá, Sở gia sẽ vui vẻ gì.
"Hắn say mê luyện dược, chờ thêm hai ba ngày, cũng là lễ thành niên của nữ nhi, các người có thể nhìn thấy." Bùi Cẩn Ngưng nói.
Sở lão phu nhân xác thật có chút không thoải mái, nhưng ngoài mặt cũng là bất động thanh sắc.
Trong lòng Sở lão phu nhân nghĩ thế nào, Bùi Cẩn Ngưng cũng không thèm để ý, nhưng là nàng biết, lão phu nhân sẽ đứng về phía cháu trai cháu gái mà che chở Bùi gia, cho dù không che chở, cũng sẽ không mở miệng khó xử.
Quả nhiên, cái gì Sở lão phu nhân cũng không nói.
Tôn Thừa Hoan ở đằng xa, nghe đối thoại của Quân Tử Chiêu và Bùi Cẩn Ngưng, nghe được rõ ràng. Vốn dĩ lời Ngô Tân Nông nói đã khiến cho Tôn Thừa Hoan khó chịu, không nghĩ đến Quân Tử Chiêu vậy mà còn quét sạch mặt mũi Bùi gia và Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan càng thêm khó chịu. Sau đó nghe Bùi Cẩn Ngưng không khách khí nhục nhã Quân Tử Chiêu, sắc mặt Quân Tử Chiêu khó coi như hố phân vừa mới đại tiện, trong lòng nàng liền vui vẻ sảng khoái.
Trong lòng Tôn Thừa Hoan nghĩ, Quân Tử Chiêu nói đến như vậy, Bùi gia chắc chắn là không thích cha con Quân Tử Chiêu, nếu mình có thể lên lôi đài đánh thắng Quân Dĩ Thần, phu nhân với Bùi Châu Hiền hẳn là sẽ không phản đối đi. Dù sao nàng cũng không vừa mắt Quân Tử Chiêu với Quân Dĩ Thần này!
Cũng vừa lúc Tôn Thừa Hoan muốn đi lên lôi đài, Quân Dĩ Thần mở miệng nói chuyện.
"Nếu không ai dám lên đài, vậy lôi đài này có mở cũng không có ý nghĩa gì, bạc thưởng này Dĩ Thần cũng không cần, Bùi gia chủ vẫn nên thu hồi đi, dù sao lấy quá dễ dàng, Dĩ Thần cầm cũng không vui vẻ." Hiển nhiên Quân Dĩ Thần cũng nghe cha hắn bị nhục nhã, muốn ra mặt thay cho cha hắn.
Trong lòng Tôn Thừa Hoan nghĩ, vậy vừa vặn tốt, vì thế Tôn Thừa Hoan nhảy lên lôi đài.
"Ta là Tôn Thừa Hoan, thỉnh chỉ giáo." Tôn Thừa Hoan nói với Quân Dĩ Thần.
"Ta không đánh với nữ nhân." Quân Dĩ Thần nhìn Tôn Thừa Hoan là thân nữ nhi, ngữ khí lãnh đạm nói.
"Bùi gia chúng ta là nữ nhân chủ sự, lợi hại đều là nữ nhân, ngươi khinh thường ta có phải là khinh thường Bùi gia không?" Tôn Thừa Hoan nhướng mày hỏi, cố ý muốn chụp mũ Quân Dĩ Thần.
"Ngươi xác định muốn đánh?" Quân Dĩ Thần nhìn về phía Tôn Thừa Hoan hỏi.
"Đương nhiên!" Tôn Thừa Hoan trả lời.
Quân Dĩ Thần nhìn về phái Tôn Thừa Hoan, bày ra tư thế mời.
Tôn Thừa Hoan liền giơ kiếm chém về phía Quân Dĩ Thần.
Ban đầu Quân Dĩ Thần không để Tôn Thừa Hoan vào trong mắt, nhưng qua mấy chiêu mới phát hiện, nữ tử trẻ tuổi này đúng là một người ghê gớm.
"Thương thế của Tôn Thừa Hoan thế nào?" Bùi Cẩn Ngưng hỏi Bùi Châu Hiền ở bên cạnh, nàng có chút lo lắng cho Tôn Thừa Hoan, dù sao trước đó trọng thương nặng như vậy, mới chỉ một khoảng thời gian ngắn, sợ là còn chưa khỏi hẳn, nếu lại bị thương thêm, vậy càng phiền toái.
"Khỏe bảy tám phần, vấn đề hẳn không quá lớn." Tuy rằng đối với võ công của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền tin tưởng, nhưng Quân Dĩ Thần không phải ăn chay, Bùi Châu Hiền không khỏi khó tránh có chút lo lắng, tầm mắt nàng ở trên người Tôn Thừa Hoan, thầm nghĩ nếu lỡ như Tôn Thừa Hoan chịu không nổi, nàng muốn nhanh chóng ngăn cản trận đấu này.
Bùi Cẩn Ngưng có chút kinh ngạc, Tôn Thừa Hoan vậy mà có thể trong thời gian ngắn khỏe đến như vậy, thực sự là ngoài dự kiến của Bùi Cẩn Ngưng, biết Tôn Thừa Hoan đã khỏe hơn phân nửa xong, Bùi Cẩn Ngưng cũng an tâm rồi, tiếp tục nhìn lên lôi đài luận võ. Lúc này Tôn Thừa Hoan với Quân Dĩ Thần đánh sàn sàn như nhau, cũng không thể nhìn ra ai mạnh hơn ai.
"Bùi gia quả nhiên ngọa hổ tàng long!" Quân Phi Dực nhìn Tôn Thừa Hoan trên lôi dài, nói từ đáy lòng, nhìn cô nương tuổi trẻ kia bất quá chỉ mười bốn mười lăm tuổi, trẻ tuổi như thế, lại còn là nữ nhân, mà võ công nàng một chút cũng không kém Dĩ Thần. Nghe đối thoại của mẫu tử Bùi gia, nữ tử trẻ tuổi này vẫn còn mạng nội thương lên đánh, nếu không bị thương, hiển nhiên sẽ càng lợi hại hơn, đại khái Dĩ Thần hoàn toàn không phải đối thủ của người này! Thật là hậu sinh khả úy, Bùi gia vậy mà ẩn dấu một người khó lường đến như vậy!
"So với Quân gia vẫn còn kém xa!" Bùi Cẩn Ngưng cũng mỉm cười khen tặng Quân gia.
....//....
Tôn Thừa Hoan: Rốt cuộc cũng đến sân chơi của ta!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro