Chap 91
"Cùng đi ăn cơm với ta đi!" Bùi Châu Hiền không biết nói cái gì, dù sao nàng chưa bao giờ hiểu được chuyện an ủi người khác, bất quá nàng cảm thấy Tôn Thừa Hoan đã phát tiết cảm xúc ra xong, đại khái chắc cũng sẽ không cần phải an ủi nữa.
Bầu không khí đang rất ôn nhu, đột nhiên lại có cảm giác im bặt, trong lòng Tôn Thừa Hoan thầm nghĩ Bùi Châu Hiền thật sự là một người không hiểu phong tình. Nhưng lại nghĩ sâu thêm một chút, lúc này vẫn còn chưa tới giờ cơm chiều, Bùi Châu Hiền đối với chuyện ăn uống nhạt nhẽo như vậy, sao đột nhiên lại muốn ăn cơm? Chẳng lẽ cho rằng mình thích ăn, cho nên muốn cùng ăn cơm với mình, làm mình vui vẻ hơn sao? Tôn Thừa Hoan càng nghĩ càng thấy hợp lý, nàng đột nhiên phát hiện, Bùi Châu Hiền người này thật sự là cực kỳ biệt nữu, lúc đối xử tốt với người ta, không bao giờ nói rõ, còn muốn nói cho khác đi, nếu không phải bản thân mình nghĩ nhiều một chút, liền xem nhẹ rồi. Bất quá, Bùi Châu Hiền cho rằng mình chỉ cần ăn chút gì, tâm tình sẽ tốt lên sao. Chuyện này làm Tôn Thừa Hoan cảm thấy Bùi Châu Hiền vẫn còn xem mình là tiểu hài tử, trước kia nàng đúng là như vậy, nhưng bây giờ nàng đã trưởng thành có được không. Phải nói, từ khi nàng biết mình thích Bùi Châu Hiền xong, nàng liền không dễ dàng thỏa mãn vì mấy chuyện như vậy nữa, những chuyện mang đến vui buồn giận dữ của nàng đều đã bị giáng cấp, cảm xúc của nàng đều bị Bùi Châu Hiền tác động hết rồi.
"Tỷ tỷ, ta không phải là con nít nữa." Tôn Thừa Hoan thật nghiêm túc nói với Bùi Châu Hiền, nàng hy vọng Bùi Châu Hiền không cần xem mình như tiểu hài tử dễ dàng cười ngây ngô như trước kia nữa.
"Cho nên?" Bùi Châu Hiền hỏi ngược lại, bộ dáng Tôn Thừa Hoan thật sự nghiêm túc, không biết là nàng đang có ý gì.
"Nên sẽ không giống như còn nhỏ, vì một miếng ăn mà tâm tình sẽ tốt lên." Tuy rằng trong lòng nàng vẫn rất vui vể, nhưng không phải vui vẻ vì sắp được ăn cơm, mà bởi vì nàng cảm giác được Bùi Châu Hiền đối xử với mình rất tốt.
"Phải không?" Ngữ khí Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng hỏi, nàng nhìn Tôn Thừa Hoan, rõ ràng gương mặt này vẫn là dung nhan non nớt mười lăm tuổi, nhưng lại cho người ta có cảm giác không giống như lúc đi hắc ngục lâm. Người trưởng thành, có lẽ thật sự chỉ cần trải qua một chút chuyện. Chính là có một số chuyện, cũng sẽ theo sự trưởng thành mà mất đi, ví như chuyện dễ dàng vui vẻ, tuy rằng trước kia Bùi Châu Hiền luôn cười nhạo Tôn Thừa Hoan là thùng cơm, ăn ăn uống uống xong là thỏa mãn, mà nàng cũng không có nói với Tôn Thừa Hoan, có đôi khi mình cũng sẽ hâm mộ Tôn Thừa Hoan, luôn có thể dễ dàng vui sướng như vậy. Nghĩ đến chuyện Tôn Thừa Hoan trưởng thành trong lúc nàng lơ đãng, không biết như thế nào, Bùi Châu Hiền đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn. Có lẽ, nàng mong muốn thấy, trong một khắc trưởng thành, chim non sẽ giang cánh bay lượn.
"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?" Tôn Thừa Hoan hỏi, Bùi Châu Hiền vậy mà không có cười nhạo hay độc miệng mình, liền biết Bùi Châu Hiền hôm nay đã không còn giống như trước kia nữa, đối xử với nàng đột nhiên khách khí lên. Trong lòng Tôn Thừa Hoan ban đầu rất vui vẻ, đột nhiên lại nhiễm một chút u sầu.
"Đi ăn cơm đi." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói.
"Tỷ tỷ sao lại không nói mấy lời khó nghe giễu cợt ta như trước kia nữa?" Tôn Thừa Hoan hỏi.
"Xem ra, có một số người rất thích bị ngược." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói, khôi phục độc miệng như thường ngày.
Nghe Bùi Châu Hiền nói ngữ điệu quen thuộc, Tôn Thừa Hoan lại cảm thấy an tâm và thoải mái trước giờ chưa từng có, kỳ thật nàng biết mình đang sợ cái gì, sợ sau này sẽ không có cơ hội nghe Bùi Châu Hiền nói mình như vậy nữa.
"Không, ta chỉ cảm thấy tỷ tỷ nói mấy lời khó nghe dễ hơn mấy lời hay nhiều, ta cũng muốn nghe tỷ tỷ nói tốt, nhưng là tỷ tỷ không nói, ta cũng đâu có cách nào đâu?" Tôn Thừa Hoan cười nói.
"Muốn nghe cái gì, kêu Thủy Hương nói cho ngươi nghe, muốn nghe cái gì mà không được." Bùi Châu Hiền đạm nhạt nói, cũng lướt qua Tôn Thừa Hoan đi về phòng.
Khi Bùi Châu Hiền lướt qua người Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan đột nhiên kéo tay Bùi Châu Hiền lại, không cho nàng rời đi.
"Ta không cần nghe Thủy Hương nói, ta chỉ muốn nghe Bùi Châu Hiền nói." Đôi mắt Tôn Thừa Hoan vô cùng kiên định nhìn Bùi Châu Hiền.
Bùi Châu Hiền nhìn ánh mắt Tôn Thừa Hoan đang nhìn mình chăm chú, trong lòng hơi ngẩn ra một chút.
"Ngươi lớn gan rồi sao?" Bùi Châu Hiền nhàn nhạt hỏi ngược lại, hôm nay động một tí là kêu thẳng tên mình không nói, còn dám cản mình.
"Thương thế ta còn chưa khỏi hẳn, tỷ tỷ sẽ không khi dễ ta đúng không?" Tôn Thừa Hoan giả vờ đáng thương nói, thầm nghĩ Bùi Châu Hiền hẳn là sẽ thủ hạ lưu tình với người có nội thương chưa khỏi hoàn toàn như mình đi.
"Không phải lúc nãy lên lôi đài rất anh dũng sao?" Bùi Châu Hiền lại hỏi ngược lại lần nữa.
"Bọn họ đều đặc biệt đáng ghét, nhất là cái tên kêu Quân Tử Chiêu kia, rất là khó ưa, sau này chờ võ công ta lợi hại một chút, có cơ hội, ta nhất định sẽ đập cho Quân Tử Chiêu một trận, ai cũng không thể bất kính với tỷ tỷ được." Ngữ khí Tôn Thừa Hoan đặc biệt nghiêm túc nói.
Bùi Châu Hiền có thể cảm giác được Tôn Thừa Hoan có ý bảo vệ mình, trong lòng vẫn có chút vui sướng, chẳng qua Bùi Châu Hiền sẽ không đem cảm giác chân thật của mình biểu lộ ra ngoài.
"Buông tay." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói, nhưng ngữ khí mang theo một chút cảnh cáo.
"Không buông, tỷ tỷ nói một câu ta muốn nghe, ta liền buông." Hôm nay Tôn Thừa Hoan đặc biệt làm càn, ai bảo vừa rồi Bùi Châu Hiền khách khí với mình, nếu như vậy mình sẽ không cần khách khí.
"Ngươi muốn nghe cái gì?" Bùi Châu Hiền mỉm cười hỏi, xem ra hôm nay Tôn Thừa Hoan đúng là gan to ra thật.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro