Chap 98
"Cha ta chính là không thích hợp tập võ, làm sao vậy, các ngươi là Quân gia ghê gớm lắm mà, sao không tìm một người có võ công cao cường mà thế hắn, người nào làm chuyện đó, cha ta không thích hợp tập võ, không muốn làm tế tử Quân gia, không được sao?" Tôn Thừa Hoan che chở Quân Tử Tôn hỏi ngược lại.
Quân Tiếu Cẩn nhìn Tôn Thừa Hoan, vừa rồi hắn đã chú ý đến thiếu nữ này, nàng cực kỳ giống thê tử đã mất của mình, chỉ là tính tình khí chất lại rất khác biệt. Trên đường đi hắn cũng đã thu được tin tức của Quân Phi Dực, nói nhi tử không nên thân của hắn sinh ra một nữ nhi, đứa nhỏ này thiên phú võ học cực cao, đánh bại Quân Dĩ Thần trên lôi đài. Thật ra hắn muốn xem một chút, rốt cuộc đứa nhỏ này có thiên phú như Quân Phi Dực nói hay không.
Tôn Thừa Hoan thấy Quân Tiếu Cẩn nhìn mình chằm chằm, nhìn nàng đến da đầu nàng có chút tê dại, có người, chính là có cổ cảm giác không giận tự uy, khí thế làm người khác kiêng kị. Trước kia Tôn Thừa Hoan cảm thấy trên người phu nhân và Bùi Châu Hiền có, hiện giờ thấy Quân Tiếu Cẩn, mới phát hiện đại khái những người là gia chủ đều sẽ có. Hơn nữa, có lẽ là biết võ công Quân Tiếu Cẩn cực cao, nên loại cảm giác kiêng kị này liền càng thêm rõ ràng hơn, nhưng là bây giờ nàng không thể nào lùi bước được.
Còn không có vài người dám nhìn thẳng mắt mình mà không lộ ra vẻ khiếp sợ, Quân Tiếu Cẩn nhanh chóng vận công bay qua.
Tuy rằng Tôn Thừa Hoan đã có phòng bị, nhưng vẫn là có chút trở tay không kịp, né tránh đến có chút chật vật, nhưng chỉ sau một chiêu, Tôn Thừa Hoan liền có cảm giác nhớ lại cảnh tượng lúc đó nàng gặp Quỷ Bà Bà, rõ ràng Quân Tiếu Cẩn còn lợi hại hơn tưởng tượng của mình nhiều, thậm chí còn muốn lợi hại hơn Quỷ Bà Bà.
Tôn Thừa Hoan miễn cưỡng tiếp được mấy chiêu xong liền bị thua, nếu không phải cuối cùng Quân Tiếu Cẩn dừng chưởng, Tôn Thừa Hoan đã sớm bị đánh bay ra ngoài. Tôn Thừa Hoan nhìn cha của cha nàng, cũng chỉnh là gia gia của nàng, thầm nghĩ khó trách cha nàng không thể ở nơi dùng võ lập thiên hạ như Quân gia được, thực sự là quá lợi hại. Trong lòng Tôn Thừa Hoan lo lắng nhất hiện giờ, đó là Bùi gia không có ai là đối thủ của Quân Tiếu Cẩn, cho dù nàng với Bùi Châu Hiền có liên thủ, cũng không thể đánh lại Quân Tiếu Cẩn.
Quân Tiếu Cẩn sờ mạch tượng Tôn Thừa Hoan, sờ đến căn cốt này quả nhiên chấn động, căn cốt này so với chính mình không thua kém, thậm chí còn cao hơn một chút, nếu hảo hảo dạy dỗ, tu vi võ học ngày sau sẽ không hề kém chính mình. Trước nay hắn không hề nghĩ đến nhi tử mình hoàn toàn không thích hợp tập võ, lại có thể sinh ra nữ nhi thiên phú đến như vậy.
"Thiên tư thật tốt, đáng tiếc bị dưỡng cho phế đi!" Quân Tiếu Cẩn không khách khí nói.
Lời này Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan nghe xong, sắc mặt đều không được tốt.
"Quân gia lợi hại như vậy, sao không thể biến cha ta thành lợi hại được đây?" Tất nhiên là Tôn Thừa Hoan hướng về Bùi gia, không thể để cho Bùi gia mất mặt, bây giờ nàng có chút hối hận khi mấy năm trước lại chỉ ăn xong lười biếng, nếu không sẽ không hại Bùi Châu Hiền bị lão già thúi trước mắt này giễu cợt như vậy.
Ánh mắt Quân Tiếu Cẩn thâm sâu nhìn Tôn Thừa Hoan, hiển nhiên đối với chuyện Tôn Thừa Hoan bất kính tương đối bất mãn!
"Quân gia đang xem Nam Triệu thành Bắc Nguy sao?" Lúc này Bùi Cẩn Ngưng mới đứng dậy, cực kỳ không vui nói, tứ đại thế gia, vốn dĩ ai cũng có sở trường riêng, võ nghệ tất nhiên không thể so được với Quân gia, nhưng ở đây cũng không phải ở Bắc Nguy, không thể chấp nhận được chuyện Quân Tiếu Cẩn không xem ai ra gì như vậy. Nếu chọc giận Bùi gia, Quân gia cũng không được ích lợi gì, trừ bỏ Quân Tiếu Cẩn, những người khác của Quân gia căn bản đều sợ không đạp được cửa chính của Bùi gia.
"Một người là nhi tử của ta, một người là cháu gái của ta, bọn họ đều là người Quân gia ta, ta giáo huấn bọn họ, không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?" Quân Tiếu Cẩn nhìn về phía Bùi Cẩn Ngưng, căn bản không để Bùi Cẩn Ngưng vào mắt, cho dù nữ nhân này có là con dâu của hắn đi chăng nữa.
Đối với Bùi gia, Quân Tiếu Cẩn là có khúc mắc, năm đó Hòa Mẫn công chúa triền miên trên giường bệnh, Quân Tiếu Cẩn từng bỏ hết mặt mũi cầu xin gia chủ Bùi gia lúc đó, cũng chính là thân mẫu của Bùi Cẩn Ngưng, Bùi Lưu Ý, cầu nàng đi Bắc Nguy cứu người. Nhưng Bùi Lưu Ý say mê luyện dược, có thể nói là dược si, không muốn đi ra khỏi cửa, không quan tâm người kia là Hòa Mẫn công chúa hay là phu nhân của gia chủ Quân gia, đều không có quan hệ gì với nàng! Tuy nói cứu là tình cảm, không cứu là bổn phận, nhưng trơ mắt nhìn thê tử mình chết mà Bùi gia không cứu ít nhiều cũng có chút bất mãn. Đời này, Quân Tiếu Cẩn đều đã tính toán cả đời sẽ không qua lại với Bùi gia, dù sao hai đại gia tộc cũng trời nam đất bắc, nước giếng không phạm nước sông, thường ngày cũng không có quan hệ gì.
Nhưng ai biết tên nghịch tử này vậy mà lại chạy đến Bùi gia, còn ở rể Bùi gia, làm Quân gia mất hết mặt mũi, cũng may nghe nói Tôn Thừa Hoan không phải là do Bùi gia sinh, nếu không muốn đem cháu gái có thiên phú cực cao đi về, thật sự không phải là một việc dễ dàng.
"Một người ở rể Bùi gia, đã đăng ký trong danh sách phu quân, học thuật luyện đan của Bùi gia, một người là do nữ nhi thân sinh của Bùi gia nuôi dưỡng, từ nhỏ đã được truyền thụ tuyệt học Âm Dương Kiếm pháp, Quân gia các ngươi nói quá hay thật, không bàn luận gì liền muốn mang hai người kia đi, thiên hạ có chuyện dễ dàng như vậy sao? Sở lão phu nhân, người cùng gia chủ Quân gia cùng thế hệ, xin nói một lời công bằng!" Bùi Cẩn Ngưng kéo Sở phu nhân ra đến.
"Việc này xác thật có chút rắc rối, Quân công tử xác thật là huyết Mạch Quân gia, lại là dòng chính, nhưng Quân công tử và nữ nhi lại thật sự học tuyệt học Bùi gia, lại chịu ân huệ của Bùi gia, có thể nói là cả hai đều có lý. Tiếu Cẩn cũng không phải người ngang ngược vô lý, nếu không như vậy đi, các ngươi có thể thương lượng một chút, một người ở lại Bùi gia, một người trở về Quân gia, còn muốn ai đi ai ở, các ngươi có thể thương lượng với nhau, Bùi gia với Quân gia các ngươi nói xem có được không?" Sở phu nhân cũng ra nói lời công bằng, bà cũng biết, nếu hai người đều về Quân gia hoặc đều ở lại Bùi gia, Quân gia và Bùi gia đều sẽ không chấp nhận thua thiệt này, cho nên đó có thể là biện pháp giải quyết duy nhất, trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, chỉ là bọn họ không ai muốn nhượng bộ trước.
"Không được, đều phải trở về cùng ta! Nếu không chính xác đối địch với Quân gia!"
"Những người khác sợ Quân gia các ngươi, nhưng Bùi gia chúng ta không ngại là địch với Quân gia, thiết kỵ Quân gia, vào được vùng núi Nam Triệu, liền sợ có đi mà không có về! Bọn họ đều phải ở lại đây!" Bùi Cẩn Ngưng cười lạnh nói, Nam Triệu là đâu chứ, địa thế hiểm yếu, sương mù chướng khí rừng rậm khắp nơi, rắn độc mãnh thú càng không ít, nếu không triều đình đã sớm gặm xong khúc xương cốt Nam Triệu này rồi. Cường long không áp được rắn độc, Bùi gia thật đúng là không sợ, Quân gia không nhượng bộ, Bùi gia cũng sẽ không nhượng bộ!
"Hà tất vì hai người nổi lên chiến tranh, liên lụy người vô tội, hai bên đều nhường một bước đi!" Sở lão phu nhân thấy hai bên không ai nhường ai, lại đứng dậy khuyên giải lần nữa.
Đương nhiên Quân Tiếu Cẩn cũng biết, nếu thật Quân gia đánh với Bùi gia, tiến vào Nam Triệu, ưu thế của thiết kỵ binh thực sự sẽ không còn lại gì, cũng hoàn toàn không có phần thắng. Bản thân cũng biết, nhiều nhất chỉ có thể mang về một người, nhưng là nhi tử hay là cháu gái có thiên phú cực cao, trong lòng hắn nhất thời vẫn còn đắng đo không chừng, cho nên vẫn còn chưa chịu nhả ra.
Tất nhiên là Bùi gia cũng không nhượng bộ, hai bên tiến vào giằng co.
"Nếu không như vậy, Tiếu Cẩn tạm thời ở Bùi gia hai ngày, suy nghĩ kỹ lại, sau hai ngày lại quyết định." Sở lão phu nhân đề nghị nói.
Lúc này Quân Tiếu Cẩn mới gật đầu.
"Người tới là khách, Bùi gia cũng sẽ không chậm trễ khách nhân." Lúc này Bùi Châu Hiền mới mở miệng lãnh đạm nói, tuy rằng hai ngày trước nàng đã là gia chủ, nhưng vị trí còn ngồi chưa nóng, hiển nhiên quyền lên tiếng vẫn còn ở trên người mẫu thân nàng.
Tôn Thừa Hoan đỡ Quân Tử Tôn bị đánh đến quỳ rạp dưới đất không bò dậy nổi, nàng biết nhất định là cha nàng bị đánh đến nội thương rồi, đối với người bình thường mà nói, nội thương cũng không phải dễ dàng khỏe lên như vậy.
"Cha, ngươi không sao chứ?" Lần đầu tiên Tôn Thừa Hoan cảm thấy, cha nàng ở trước mặt một đám người tập võ, yếu đuối đến mức thực sự không thể chịu nổi một đòn. Nghĩ đến, cha nàng và nàng bắt buộc phải có một người trở về Quân gia, trong lòng Tôn Thừa Hoan liền rất khó chịu, nếu để cha trói gà không chặt về Quân gia, làm sao nàng có thể yên tâm được, nàng đã hứa với nương nàng nhất định sẽ cố gắng chăm sóc cha rồi. Nhưng bản thân mình cũng không muốn đi Quân gia, nàng đã sớm quen ở Bùi gia, đối với Quân gia chút cảm tình cũng không có, quan trọng nhất là, ở đây, có người nàng không thể bỏ được.
Nàng không biết Quân gia và Bùi gia sẽ chọn lựa thế nào, nhưng là chọn thế nào, đối với nàng mà nói, đều không phải là một đáp án tốt.
Quân Tử Tôn lắc đầu, chỉ là nhịn không được ho khan mấy cái, Quân Tử Tôn run run móc từ trong ngực là một lọ thuốc viên, đây là thuốc hắn luyện, chuyên trị nội thương, đã cho Tôn Thừa Hoan một lọ, hắn còn một lọ.
Tôn Thừa Hoan biết hắn muốn uống thuốc, liền giúp hắn đổ ra một viên, đút đến miệng hắn.
Lúc này, Quân Tiếu Cẩn lại đi đến trước mặt hắn lần nữa.
Quân Tử Tôn đẩy Tôn Thừa Hoan ra, quỳ gối trước mặt Quân Tiếu Cẩn.
"Nhi tử bất hiếu, không thể gánh vác kỳ vọng của phụ thân, thỉnh phụ thân trách phạt!" Quân Tử Tôn suy yếu nói.
Tôn Thừa Hoan nhìn cha nàng như vậy, trong lòng cảm thấy thực chua xót, hiển nhiên là cha nàng thật sự có người và chuyện để ý, cha nàng thực sự để ý đến chuyện bản thân không thể tập võ được, không thể hoàn thành mong chờ của Quân Tiếu Cẩn đối với hắn, đây đều là chuyện cha hắn để ý nhất.
Quân Tiếu Cẩn nhìn Quân Tử Tôn suy yếu quỳ trên mặt đất, hiển nhiên tâm tình cũng có chút phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro