Chap 39: Quận chúa đây là muốn chiêu Cửu Điện hạ là quận mã

Sắp đến ngày Tôn Mặc Tiên khởi hành đi Tây Cảnh, Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền an bài xong mọi chuyện, liền từ biệt Nhạc Dao cùng Thịnh Vũ, chuẩn bị sáng hôm sau lên đường đến Sóc Châu.

Hai nàng đi đến trước của phủ, Tôn Thừa Hoan nhìn nhìn cửa lớn hai nhà, chậm rãi nói: "Từ hôm nay liền không cần kiêng dè nữa, ta phải cùng nàng đi vào bằng cửa chính, ta cũng không muốn trong đêm lén lút leo tường."

Bùi Châu Hiền rũ mắt mỉm cười: "Nàng khi nào lén lút qua, nàng vừa tới, trong phủ ta ai chẳng biết?"

Tôn Thừa Hoan trong mắt tràn đầy vui vẻ, nắm tay nàng cùng nhau tiến vào Tô phủ.

Mấy người Lạc Âm lúc này đang thu xếp hành lí đem theo, thấy các nàng trở về rồi, Lạc Âm dẫn đầu nói: "Quận chúa, lần này đi Huyễn Ảnh Sơn Trang, xin cho phép Lạc Âm theo bảo hộ người."
Bùi Châu Hiền nghiêng đầu nhìn Tôn Thừa Hoan, tựa hồ muốn hỏi ý kiến nàng.

Tôn Thừa Hoan lắc lắc đầu nhìn Lạc Âm, vẻ mặt dường như có chút do dự.

Lạc Âm thấy vậy, có chút gấp: "Điện hạ, người nói với quận chúa, để thuộc hạ đi theo có được không?"

Tôn Thừa Hoan khó xử nói: "Chuyện này..."

Mắt thấy Lạc Âm tha thiết mong chờ, Bùi Châu Hiền khẽ liếc Tôn Thừa Hoan, đưa tay ở trên eo nàng nhẹ nhàng vặn một cái, Tôn Thừa Hoan cứng ngắt, vội nói: "Được rồi, chỉ là các ngươi cần lưu lại vài người, cùng người của ta theo dõi chặt chẽ tình hình ở kinh thành."

Bùi Châu Hiền cũng nghiêm túc dặn dò: "Bảo hộ tốt Thịnh gia, lần này Thịnh gia đắc tội quá nhiều người, cần hết sức đề phòng có kẻ giở thủ đoạn sau lưng."

"Thuộc hạ hiểu được, thuộc hạ sẽ ở lại, để Vô Ngôn đi theo quận chúa, chúng thuộc hạ cũng yên tâm." Bùi Dương chắp tay chân thành nói.

Tôn Thừa Hoan tự nhiên hiểu được bọn hắn lo lắng Bùi Châu Hiền, tuy nói nàng chắc chắn bảo hộ tốt cho nàng ấy, nhưng thêm một cao thủ đi theo tự nhiên sẽ càng an toàn: "Hiền nhi, liền quyết định như vậy đi."

"Được, các ngươi thu thập xong liền nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta đêm nay suốt đêm lên đường." Bùi Châu Hiền nói.

"Vâng!"

Đợi mấy người Lạc Âm rời đi rồi, Bùi Châu Hiền ngẩng đầu nhìn ánh tà dương phía trời xa, có chút tò mò hỏi: "Chúng ta cũng chuẩn bị xong rồi, nàng ấy hiện ở nơi nào?"

Tôn Thừa Hoan hiểu được nàng nói tới ai, xoay người nhẹ nhàng vỗ tay ba cái, một hắc y nữ tử lập tức đáp xuống trước mặt hai người.

Nữ tử lúc này vẫn còn đeo khăn che mặt, như vậy cúi đầu quỳ một chân xuống đất, thấy không rõ hình dáng của nàng.

Tôn Thừa Hoan ôn hòa mỉm cười, đưa tay nâng nàng kia dậy: "Ta đã dặn các ngươi không cần quỳ rồi, bọn họ đều nghe theo, chỉ có ngươi vẫn không sửa được thói quen này, nhanh đứng lên đi."

"Tạ ơn điện hạ." Thanh âm của nàng có chút thanh thúy, có thể đoán ra tuổi tác của nàng cũng không lớn.

Nàng sau khi đứng thẳng lên, liền tháo xuống khăn che mặt, lộ ra gương mặt hết sức tinh xảo, cùng Tôn Thừa Hoan giờ phút này giống nhau như đúc.

Bùi Châu Hiền có chút sững sờ, ánh mắt ở trên mặt hai người đảo qua: "Dung mạo xem ra không khác nhau chút nào." Có điều, tuy gương mặt giống hệt nhau, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt, cô nương kia thần sắc có chút cẩn trọng cứng nhắc, hoàn toàn không có được sự thản nhiên cùng ôn nhu nội liễm như Tôn Thừa Hoan.


Tôn Thừa Hoan dĩ nhiên hiểu được ngụ ý của Bùi Châu Hiền, nói khẽ với nàng kia: "Tư Nhạc, từ giờ trở đi, ngươi liền là cửu điện hạ rồi, phong thái cùng cử chỉ của ta, ngươi đều nắm rõ?"

Tư Nhạc ngẩn người, sau đó nhẹ gật đầu: "Vâng, Tư Nhạc mạo phạm."

Nói xong toàn bộ khí tràng trên người nàng đột nhiên biến đổi, liền tiếng nói cũng giống hệt Tôn Thừa Hoan, nếu không phải Bùi Châu Hiền đứng bên cạnh nhìn nàng ta nói chuyện, đều tưởng là Tôn Thừa Hoan vừa nói đấy.

Mà nàng hiện tại cũng không nói lời nào, im lặng đứng một bên, ánh mắt quét nhẹ đánh giá Tư Nhạc.

Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền, nhỏ giọng nói: "Thế nào?"

"Rất giống, người bình thường tuyệt đối không phân biệt được. Thế nhưng Tôn Mặc Tiên sẽ cùng Tư Nhạc một đường đi Tây Cảnh, sợ là có thể phát hiện không đúng." 

Nàng ngước mắt dò xét Tôn Thừa Hoan, ôn hòa nói: "Tư Nhạc học động tác dáng vẻ của nàng, thậm chí ánh mắt đều mười phần giống, nhưng phong thái cùng khí chất lại có điểm sơ sót."

"Cũng không phải nàng ấy làm không được, chẳng qua là khí chất của nàng vô cùng đặc biệt, thế gian này không ai có thể cùng nàng giống nhau." Bùi Châu Hiền cũng không muốn phủ nhận Tư Nhạc, thoáng suy nghĩ lại nói thêm một câu.

Tôn Thừa Hoan khóe miệng không nhịn được cong lên: "Tôn Mặc Tiên cùng ta ở chung tuy lâu, nhưng là Hiền nhi, thế gian này cũng chỉ có nàng sẽ như vậy tinh tế đánh giá ta. Chỉ cần Tư Nhạc lấy cớ tránh đi, liền sẽ không bị lộ."

Bùi Châu Hiền gật đầu, rồi lại giống như mạnh miệng nói: "Đều không phải là ta tinh tế, chỉ vì nàng luôn rất đáng yêu ở trước mặt ta, còn chưa bao giờ thu liễm lại."

Tôn Thừa Hoan cúi đầu buồn cười: "Ân, là ta càn rỡ, không phải trong lòng nàng có ta, lúc này mới như thế nhớ rõ ràng."

Bùi Châu Hiền mặt nóng lên, nhỏ giọng nói: "Không biết xấu hổ." Nói xong liền xoay người trở về phòng.

Tôn Thừa Hoan nhìn theo bóng lưng nàng, ý cười càng thêm dày đặc.

Tư Nhạc ở một bên quan sát Tôn Thừa Hoan, trong mắt nhịn không được kinh ngạc, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua dáng vẻ điện hạ như vậy, cũng chưa từng thấy điện hạ như thế dịu dàng ấm áp, khó trách nàng học không giống.

Ánh tà dương cuối cùng bị bóng đêm hoàn toàn nuốt chửng, đoàn người dĩ nhiên đã chuẩn bị thỏa đáng, lúc này đợi Tôn Thừa Hoan thay xong y phục liền sẽ lên đường.

Một lát sau, bên ngoài truyền đến động tĩnh rất nhỏ, tiếng nói quen thuộc của Tôn Thừa Hoan vang lên: "Ta tốt rồi."

Bùi Châu Hiền vừa bước ra ngoài, đã thấy Tôn Thừa Hoan đi đến bên nàng, hiện tại nàng ấy không còn mặc cẩm y màu trắng hạc văn nữa, mà đổi một thân huyền sắc nam trang, bên đai lưng xanh sẫm chỉnh tề treo một miếng ngọc bội long văn màu tím, để Bùi Châu Hiền trong lòng lập tức run lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào ngọc bội kia.

Tôn Thừa Hoan phát hiện nàng có chút không thích hợp, bước nhanh tới, lo lắng hỏi: "Nàng làm sao vậy?"

Bùi Châu Hiền lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không, chỉ là trước giờ ta chưa từng thấy nàng mặc trang phục như vậy, nên có chút kinh ngạc." Bất giác cảnh tượng trước khi nàng chết ở đời trước ập đến, nàng nhớ lúc mình ngã xuống liền được một nữ tử ôm vào lòng, chẳng qua là thần trí nàng khi đó đã rơi vào hỗn loạn, trong sương mù dày đặc, nàng chỉ duy nhất thấy được miếng ngọc bội màu tím long văn bên hông người kia, sau đó triệt để chìm vào hư vô, nhưng cảnh tượng cuối cùng đó lại khiến nàng khắc sâu trong trí nhớ.

Vừa rồi...ngọc bội bên hông của Tôn Thừa Hoan, cùng khối ngọc bội kia giống nhau như đúc.


Tôn Thừa Hoan ánh mắt hơi nhíu lại, lông mày vặn vặn, theo tầm mắt Bùi Châu Hiền liền nhìn xuống khối tử ngọc bên người mình, trong lòng có chút khó hiểu.

Vừa rồi Bùi Châu Hiền đúng là có hơi kinh ngạc khi thấy nàng, nhưng vì cái gì thần sắc nàng ấy tựa hồ sa sút.

Bùi Châu Hiền cũng biết mình hơi thất lễ, lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

Nàng thay Tôn Thừa Hoan điều chỉnh cổ áo, khẽ cười nói: "Cũng rất ra dáng đấy, thế nhưng trên đời làm sao có nam tử xinh đẹp như nàng, thật là càng khiến người chú ý."

Tôn Thừa Hoan hé miệng cười cười, đè xuống nghi hoặc: "Tướng do tâm sinh, ta cũng không còn cách nào, bất quá là dùng để che giấu một chút thân phận, bọn hắn có thể hay không nhìn thấu cũng không quan trọng."

"Ân, không còn sớm nữa, lên đường thôi."

Tôn Thừa Hoan nắm tay nàng đi ra cửa, bên ngoài sớm đã chuẩn bị tốt xe ngựa, còn có bốn con tuấn mã dành cho Vô Ngôn cùng ba hộ vệ Quỷ Lâu.

Lạc Âm ở phía trước đánh xe, Tôn Thừa Hoan cùng với Bùi Châu Hiền ngồi ở bên trong, một đoàn người liền cấp tốc lên đường.

Đến cửa thành phía đông, thủ vệ thấy có người trong đêm ra khỏi thành, liền lên tiếng ngăn lại: "Đã qua giờ hợi, bất luận kẻ nào không được ra vào!"

Tôn Thừa Hoan ló đầu ra, liếc nhìn vị tướng dẫn đầu, liền xuất ra một khối lệnh bài: "Ta có việc gấp cần lập tức ra khỏi thành, Bàng Thống lĩnh đã từng đề cập với ngươi?"

Người nọ thấy lệnh bài liền thu binh khí, phất tay để binh sĩ mở rộng cổng thành, kính cẩn nói: "Đại nhân mời!"

Tôn Thừa Hoan thu lệnh bài ngồi xuống, ra hiệu cho Lạc Âm vung roi thúc ngựa, nhanh chóng rời khỏi cửa thành.

Vị tướng kia nhìn xem đoàn người đã đi xa, trầm giọng nói: "Chuyện đêm nay chứng kiến, không được lộ ra nửa phần, nếu không các ngươi tự biết hậu quả."

"Vâng, đốc quân!"

Bùi Châu Hiền không khỏi ngạc nhiên, hiếu kỳ hỏi: "Lệnh bài kia là chuyện gì xảy ra?"

"Đây là lệnh bài của Bành Tiến, đại thống lĩnh quân hộ vệ kinh thành, trước ta đã thương lượng với hắn, để hắn trợ giúp chúng ta ra khỏi thành."

Bùi Châu Hiền ánh mắt phức tạp nhìn nàng: "Thừa Hoan, nàng quả nhiên...là chân mệnh thiên tử, được nhiều hiền tài trợ lực, nhưng vì sao vẫn để bọn người Tôn Mặc Tiên tùy ý khi dễ nàng..."

Tôn Thừa Hoan thấy nàng trong mắt tràn đầy đau xót, cầm tay của nàng, nhỏ giọng nói: "Hiền nhi, ta mặc dù trôi qua không tốt, nhưng cũng không phải thê thảm như nàng nghĩ.

Trước đây tuy ta được một số người ở phía sau trợ lực, nhưng Tôn Mặc Tiên dùng thuốc độc để khống chế ta, ta cũng không thể tùy tiện chống đối lại, đành phải tận lực thay tỷ ấy làm việc.

Tôn Mặc Tiên giao cho ta chủ yếu là đi điều tra điểm yếu của những thế lực trong triều, từ đó khống chế bọn họ.

Đêm đó lúc mới gặp lại nàng, ta sở dĩ bị thương là vì đột nhập vào phủ của Hiệu Úy cấm quân kinh thành, trộm bản danh sách.


Trong đó ghi chép lại chuyện ba năm trước đây, hắn cùng mấy vị trung lang tướng Thập Lục Vệ đã lén lút giấu riêng lễ vật mà Khương tộc tiến cống."

"Thập Lục Vệ dám giấu riêng lễ vật của sứ thần tiến cống? Bọn họ là cấm quân thủ vệ hoàng cung, thực sự là điên rồi." Bùi Châu Hiền nhíu mày.

Tôn Thừa Hoan thở dài: "Ngay dưới chân thiên tử, thân là cấm quân hoàng tộc còn như vậy, có thể thấy được triều đình Đại Hạ thối nát cỡ nào. Tôn Mặc Tiên trước không nhận được sự ủng hộ của đám người kia, liền dùng cách này để bắt bọn họ phục tùng."

Bùi Châu Hiền nhìn xem Tôn Thừa Hoan, trong lòng mơ hồ nghĩ tới điều gì, lông mày khép lại càng chặt: "Cho nên, nàng liền từ trong cản trở?"

"Ừ, lúc trước hoàng tỷ phái rất nhiều người giám sát ta, ta không cách nào nhúc nhích, nhưng sau này A Văn đã theo ta, chúng ta liền bày kế qua mặt Tôn Mặc Tiên, ta ở sau lưng âm thầm giúp mấy vị tướng lĩnh giải vây, đồng thời nắm giữ chứng cứ phạm tội của bọn họ, để bọn họ trợ lực cho ta.

Riêng chuyện của Bành Tiến, phu nhân hắn vốn là muội ruột của ngự sử tiền nhiệm.

Trước ta thụ lý vụ án này, liền cố tình để ngự sử kia chạy thoát.

Hôm nay cả nhà ngự sử kia đã được minh oan, cũng không cần trốn tránh nữa.

Bành Tiến vì cảm kích ta giúp phu nhân hắn, nên lúc này mới sảng khoái hiệp trợ ta."

Bùi Châu Hiền ở một bên nhìn xem người trước mắt điềm nhiên như không có việc gì kể lại, trong lòng không nói nên lời là tư vị gì.

Năm đó lúc nàng rời đi, Tôn Thừa Hoan chỉ mới mười hai tuổi, cô đơn một mình không có bất cứ ai để dựa vào.

Nàng ấy giữa hiểm cảnh mà từng bước trưởng thành, để có được ngày hôm nay, đến cùng đã phải trả giá những gì, nàng không cách nào biết được.

Nhưng mấy người Nghiêm Văn đều là tử sĩ bên người Tôn Mặc Tiên, có thể khiến cho bọn hắn tâm phục khẩu phục mà đi theo, trừ bỏ lấy tính mệnh giao phó, lấy tâm đối đãi, lại làm sao có khả năng làm được.

Tôn Thừa Hoan hôm nay càng lợi hại, đối Bùi Châu Hiền mà nói chẳng những không có một chút an ủi, ngược lại là vô tận đau lòng cùng hối hận.

Lúc trước nàng nếu như có thể giả chết, vì sao không nghĩ mang nàng ấy theo bên mình.

Dược Tam Thông thật sự có thể giải độc sao? Nàng cùng Tôn Mặc Tiên lớn lên, đời trước lại trải qua bao nhiêu thảm kịch, nàng vô cùng hiểu rõ, nếu nàng ta thả lỏng ngươi bay nhảy, thả lỏng ngươi thấy được bí mật của mình, dĩ nhiên mười phần nắm chắc, có thể tùy thời hủy ngươi! Nàng năm đó đã bị nàng ta đưa vào địa ngục, còn Tôn Thừa Hoan thì sao?

Tôn Thừa Hoan thấy người bên mình đột nhiên rơi vào im lặng, khẽ nắm tay nàng, nhẹ giọng hỏi: "Nàng vì sao không nói lời nào?"

Bùi Châu Hiền thở dài, trầm giọng nói: "Ta chỉ là đang nghĩ, nàng đã trải qua những gì mới có thể đến được ngày hôm nay."

Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng ôm nàng, ấm ấp mỉm cười: "Đều qua rồi, những chuyện không thoải mái đừng nghĩ đến nữa. Nàng nghe lời ta, hành trình đêm nay sẽ rất mệt, nàng trước ngủ một lát có được không?"
Bùi Châu Hiền nghiêng đầu nhìn nàng: "Vậy nàng thì sao?"

Tôn Thừa Hoan nghiêm túc nói: "Đương nhiên là ôm nàng, ngủ cùng nàng."

Lạc Âm ở bên ngoài nghe được trong tay dây cương run lên, con ngựa kia bị siết cổ, lập tức đột nhiên phát lực, xe ngựa rất nhanh vọt tới trước đi.

Lạc Âm lại càng hoảng sợ, cuống quít khống chế dây cương, xe ngựa đang lao đi đột ngột dừng lại, khiến cho hai người trong xe bay thẳng về phía trước, ngã nhoài xuống sàn xe.

Sự tình khẩn cấp, Tôn Thừa Hoan chỉ kịp đưa tay đệm ở sau ót nàng, sau đó liền ngã nhào vào bên người Bùi Châu Hiền, cái cằm trực tiếp đập vào hàm răng của nàng, lập tức hai nàng đều kêu lên một tiếng.

Lạc Âm ngừng xe ngựa, vén rèm lên, vội lên tiếng: "Quận chúa...!người không có...." Sau đó lập tức âm thanh bị nghẹn lại.

Tôn Thừa Hoan cũng bất chấp mọi thứ, áp đến trên người Bùi Châu Hiền, cúi đầu nhìn xem bờ môi nàng ấy bị đụng chảy máu, đau lòng thổi thổi.

Cằm của nàng bị dập đau nhức đến thế này, hẳn là Bùi Châu Hiền cũng không dễ chịu.

Chẳng qua là nàng vội vàng chiếu cố Bùi Châu Hiền, đã quên từ trên người nàng ấy đứng lên, tư thế lúc này của các nàng rơi vào trong mắt Lạc Âm cùng bốn nam nhân kia, quả thực có chút vi diệu.

Ba người Quỷ Lâu thấy chủ nhân của mình không việc gì, liền tự giác quay đầu, đánh ngựa tránh xa một chút.

Mà Lạc Âm nghẹn hồi lâu, toàn thân run rẩy mà chỉ vào Tôn Thừa Hoan: "Điện hạ...người...người đây là đăng đồ tử! Người mau thả quận chúa nhà ta ra!"

Vô Ngôn cảm thấy bất đắc dĩ, đưa tay che miệng Lạc Âm, đem cô nương ta kéo về phía trước: "Đánh xe đi."

Lạc Âm dĩ nhiên nổi giận đùng đùng nói: "Đồ vô lại Vô Ngôn, ngươi rốt cuộc là hộ vệ của ai, ngươi không thấy quận chúa..."

"Om sòm!" Vô Ngôn liếc mắt nhìn nàng một cái, cuối cùng nói thêm một câu: "Những ngày qua vẫn không rõ sao? Quận chúa đối với điện hạ, dung túng vô cùng."

Lạc Âm nhếch miệng, trầm thấp hừ một tiếng: "Đều dung túng đến mức để điện hạ tùy ý khinh bạc sao? Chẳng lẽ quận chúa còn muốn chiêu cửu điện hạ làm quận mã?"

Vô Ngôn quay ngựa rời đi, thản nhiên nói: "Không tính quá ngốc."

Lạc Âm vẻ mặt ngây ngốc giữ lấy dây cương, bộ dáng như vừa chịu đả kích lớn, hiện tại cảm thấy cuộc đời không còn gì luyến tiếc.

Bên này cửu điện hạ hoàn toàn không để ý nàng mang đến cho người khác chấn động, dịu dàng dùng khăn tay chùi vết máu trên môi Bùi Châu Hiền, lại đụng đụng răng của nàng ấy: "Đau không?"

Bùi Châu Hiền vừa quẫn bách lại vừa buồn cười, duỗi tay sờ sờ hai dấu răng trên cằm của nàng, bất đắc dĩ nói: "Ta đây răng rất tốt."

Tôn Thừa Hoan nghe xong mới yên lòng, vuốt ve cằm của mình: "Đúng là rất tốt."

Bùi Châu Hiền liếc nàng một cái: "Nàng nha, không biết ở đây còn có nhiều người sao, vừa rồi như vậy còn thể thống gì."

Tôn Thừa Hoan trầm thấp nở nụ cười: "Bọn hắn tâm tư không thuần, còn muốn trách ta không ra thể thống?"

Dứt lời, nàng duỗi ra cánh tay, vỗ vỗ: "Tới đây, nàng ngủ một chút nha.

Bùi Châu Hiền lắc đầu: "Ta sợ ép tê nàng mất."

Vừa nói xong thân thể đã bị người ôm lấy, cả người rơi vào trong lồng ngực mềm mại của người kia.

Tôn Thừa Hoan tay quấn quanh eo nàng, điều chỉnh tư thế cho nàng gối tốt, sau đó che mắt của nàng lại: "Khi nào chịu không nổi ta sẽ đánh thức nàng, ngủ đi."

Trước mắt Bùi Châu Hiền một mảnh tối đen, phía dưới là thân thể mềm mại ấm áp của người kia, theo xe ngựa nhẹ nhàng đong đưa, quanh quẩn trên chóp mũi nàng là hương thơm nhàn nhạt dễ chịu, nàng vốn không có ý định đi ngủ nhưng rơi vào trong cái ôm dịu dàng an tâm này, nàng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say.

Trong mộng cảnh, nàng tựa hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc, trên eo nàng ấy cũng treo khối tử ngọc kia, nàng ấy ôm nàng trong tay, thanh âm nghẹn ngào: "Bùi Châu Hiền, vì sao nàng không đợi ta?".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro