Chap 93: Nhạc phụ đại nhân xuất thủ

Tôn Mặc Tiên ra vẻ kinh ngạc nói: "Không phải đều cho rằng là ta phái người hạ thủ sao? Vương gia nhưng đối với chuyện này còn có nghi vấn?"

Bùi Hoài chau mày, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tôn Mặc Tiên: "Thất điện hạ, bổn vương cũng không quanh co lòng vòng, Hiền nhi đã phái người âm thầm mật báo cho ta đầu đuôi sự tình, chuyện nàng cùng quân thượng có khúc mắc, còn có chuyện Húc nhi bị hại.

Bổn vương tuyệt không cho phép Hiền nhi dính vào nữ nhân tàn nhẫn kia, cùng nàng ta làm ra chuyện hoang đường như vậy! Nguyên lai tưởng rằng Hiền nhi đối nữ nhân kia hiểu rõ, mới có thể toàn tâm tín nhiệm, cam nguyện vì nàng ta vào sinh ra tử.

Không ngờ là nàng ta so tiên đế càng thêm lợi hại, chẳng những dụ dỗ nữ nhi ta, giết nhi tử của ta, còn muốn lợi dụng ba mươi vạn quân Tây Nam làm lót đường, hy sinh cho dã tâm của bản thân! Cho nên bổn vương lần này tương kế tựu kế, muốn cùng thất điện hạ làm cuộc giao dịch này!"

Tôn Mặc Tiên trầm mặc thật lâu: "Hôm nay hoàng muội ta thanh danh đã vang khắp chốn, được bách tính tôn kính quần thần nể phục, chính thống là người nắm quyền Đại Hạ, còn ta chỉ là một kẻ bán nước cầu vinh, giết cha đoạt vị.

Một đại tướng trung quân ái quốc như Tây Nam Vương, lại thật lòng nguyện ý muốn hợp tác với ta sao?"

Tôn Mặc Tiên cho tới bây giờ chưa từng buông bỏ nghi kỵ, Bùi Hoài trong lòng âm thầm cảm khái, quả nhiên bệnh đa nghi rất nặng, so Cảnh Đế chỉ có hơn không kém.

Bùi Hoài đối mặt chất vấn của nàng, cũng không có bao nhiêu chấn động: "Hừ, bổn vương một đời chinh chiến, vì Đại Hạ huyết chiến sa trường ta chưa từng hối hận qua! Nhưng đổi lại được gì? Tiên đế nghi kỵ, ép ta phải đưa Khanh nhi vào cung làm con tin suốt bảy năm, hôm nay cửu điện hạ thủ đoạn còn tàn nhẫn như vậy, không một chút lòng thương cảm đối với Tây Nam Vương phủ! Trung quân ái quốc ta chưa từng làm trái, nhưng cũng sẽ không ngu trung, bằng không năm ấy cũng không bất chấp tội khi quân, âm thầm đưa Khanh nhi thoát khỏi nội cung.

Hơn nữa bổn vương cùng ngài giao dịch, tất nhiên có điều kiện!"

Tôn Mặc Tiên bất động thanh sắc: "Mời vương gia cứ nói."

"Ta Tây Nam Vương phủ tính cả ba mươi vạn Tây Nam quân đều về phe điện hạ, toàn lực hiệp trợ ngài đoạt lại kinh thành! Nhưng là, ta muốn điện hạ hứa hẹn, thứ nhất, giang sơn Đại Hạ không thể chia cho ngoại bang, Thổ Dục Hồn cùng Khương tộc nhất định phải trục xuất khỏi biên cảnh, bất kỳ điều kiện gì cũng không thể ứng! Thứ hai, ban thưởng ta Tây Nam Vương phủ miễn tử bài, chiến sự dẹp loạn về sau, ta tự nguyện trao trả lại binh quyền, quy ẩn Đại Lý, Bùi gia ta từ đó không can dự quân trường.

Nếu điện hạ ứng, Bùi Hoài nguyện máu chảy đầu rơi!" Bùi Hoài mắt sáng như đuốc, từng chữ dòn vang mạnh mẽ.

Tôn Mặc Tiên bị hào khí của hắn làm cho chấn động, thoáng suy tư một chút, nếu không phải Âu Dương Hoa ép buộc, nàng làm sao nguyện ý để Thổ Dục Hồn nhúng tay vào Đại Hạ! Trong lòng lập tức một cỗ chính khí sục sôi, điều kiện của Bùi Hoài đều rất hợp tình hợp lý, nàng cũng không nghi ngờ nữa, nghiêm mặt nói: "Ta đáp ứng ngài."

Bùi Hoài lập tức lui về sau nửa bước, cung kính quỳ xuống, cất cao giọng hô: "Thần tạ bệ hạ long ân!"

Tôn Mặc Tiên thoáng giật mình, Bùi Hoài xưa nay ngạo khí ngất trời, hôm nay hành xử như vậy chính tỏ hắn đã thừa nhận nàng là đế, trong lòng nhịn không được cuồng hỉ, nàng lần đầu tiên cảm nhận được quyền uy cùng tôn nghiêm đế vương của mình.

Giao dịch đạt thành, Bùi Hoài cùng Tôn Mặc Tiên liền thương thảo như thế nào phản công, Bùi Hoài chẳng qua là đơn giản nói một câu: "Thật thật giả giả, giả giả thật thật, lấy mưu tính của địch biến thành kế sách của mình."

Tôn Mặc Tiên trên mặc ý cười càng thêm dày đặc, liên tục gật đầu tán thưởng, sau đó cười to rời đi.

- ------------
Ba ngày sau, Bùi Hoài từ cứ điểm Quỳ Châu mạnh mẽ bức phá vòng vây, mở đường máu đánh về hướng bắc, mang theo bốn vạn binh lính còn sống sót nhanh chóng chạy về Lãng Châu!

Sau khi nhận được tin tức, Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền liếc mắt nhìn nhau, tảng đá lớn trong lòng đã có thể buông xuống! Tôn Thừa Hoan lập tức cho gọi Si Mị và Võng Lượng đến, tỉ mỉ phân Bùi: "Dựa theo kế hoạch, toàn bộ chuyện kia làm thật tốt.

Cho người rải lời đồn đãi, mười lăm vạn quân Tây Nam hầu như bị diệt, Thổ Dục Hồn cùng Khương tộc ồ ạt xông vào, Lãng Châu sắp bị công phá, nếu có dân chạy nạn....hết thảy đều cho đi, nhưng cố ý cản trở một chút." Trong lời nói tràn đầy bất đắc dĩ, phải đi đến nước cờ này, nàng thật sự không mong muốn.

"Vâng!" Hai người biết đại khái tâm tình của Tôn Thừa Hoan lúc này.

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan sắc mặt trầm trọng, đi qua ôn thanh nói: "Ta biết trong lòng nàng không dễ chịu, tuy nói thủ đoạn có chút kịch liệt, nhưng cũng là cách tốt nhất giải quyết chiến loạn.

Chỉ có nhanh chóng chấm dứt chiến sự, dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp.

Còn đám người Tôn Mặc Tiên, nếu như lựa chọn con đường này, nên lường trước có ngày da ngựa bọc thây."

Tôn Thừa Hoan khẽ thở dài một cái: "Ta hiểu, chẳng qua là khó tránh khỏi cảm khái, ta không việc gì, nàng yên tâm đi."

Hai người sau khi an bài tốt hết thảy, liền quyết định âm thầm chờ đợi.

Lúc này Mộ Lợi Duyên dẫn binh mạnh mẽ tấn công vào phía nam Lãng Châu thành, song phương giao chiến kịch liệt, bên này để tăng cường sĩ khí, Tôn Thừa Hoan đích thân lên cửa thành ủng hộ tam quân.

Tôn Mặc Tiên biết được Tôn Thừa Hoan đang dồn hết tâm sức thủ hộ Lãng Châu, trong lòng càng thêm tính toán, nếu Bùi Hoài thành công tiến vào Lãng Châu, nội ứng ngoại hợp, hoàng muội dù thông minh đến cỡ nào cũng chống không lại.

Hoàng muội một khi ngã xuống, triều đình tất nhiên rơi vào hỗn loạn, lòng dân tứ tán, chính là thời điểm tốt để đoạt lại kinh thành.

Tôn Mặc Tiên lập tức gấp gọi Tiêu Thác cùng Âu Dương Hoa, cùng nhau hiệp thương như thế nào xuất binh, vây khốn Lãng châu.

Trước đây Tôn Mặc Tiên đưa đến tin tức, hai người kia đều biết rõ sự tình rồi.

Tiêu Thác nguyên bản không vui Bùi Hoài xen vào kiếm một chén canh, ảnh hưởng địa vị của hắn, nhưng sau khi biết điều kiện của Bùi Hoài, hắn liền triệt để yên tâm, thắng lợi trong tầm mắt, hắn cũng không kìm được vui mừng.

Tuy nhiên Âu Dương Hoa đối với chuyện này từ chối cho ý kiến, không nói một lời.

Tôn Mặc Tiên nhìn Âu Dương Hoa vẻ mặt giống như đang cười nhạo mình, trong lòng mơ hồ tức giận, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Tiên sinh đối với chuyện này có gì không hài lòng?"

Âu Dương Hoa lắc đầu, cười trào phúng nói: "Coi như đây là trời ban cơ hội tốt, Lãng Châu chính là Thục Trung môn hộ, nếu có thể phá nó, tự nhiên là tuyệt diệu.

Chẳng qua là, nếu Bùi Hoài không kịp thời liên hợp phá thành, hai mươi vạn quân triều đình đang ở rất gần Lãng Châu, đến lúc đó chúng ta liền rơi vào tuyệt cảnh.

Hơn nữa, bệ hạ tin tưởng Bùi Hoài là thật lòng sao? Hắn bất quá chỉ có tám vạn quân, nhờ giao dịch với bệ hạ nên mới dễ dàng phá được vòng vây của Tiêu tướng quân, rốt cuộc là nên khen hắn cao minh, hay nên cười bệ hạ vừa thả hổ về rừng?"

Nghe hắn nói xong, Tôn Mặc Tiên sắc mặc khẽ biến: "Tiên sinh cho rằng Bùi Hoài là muốn lừa trẫm, chỉ vì muốn đem người chạy thoát sao?"

Âu Dương Hoa nhưng không đáp lời nào, vẻ mặt giống như khinh thường cười nhẹ.

Thái độ này thật sự chọc tức Tôn Mặc Tiên: "Vậy tiên sinh cho rằng, mười mấy vạn Tây Nam quân còn lại đang ở nơi nào? Bùi Hoài biết rõ tính toán của cửu hoàng muội, vì sao lại ngu ngốc chui đầu vào lưới? Trẫm kính tiên sinh, cho rằng tiên sinh mưu lược hơn người, nhưng tiên sinh cũng không nên cậy tài khinh người, không coi ai ra gì!"

Nói xong nàng nổi giận đùng đùng phất tay áo rời khỏi, trong lòng ức chế làm cho nàng gần như muốn phát cuồng.

Từ khi cùng hoàng muội giao chiến cho đến nay, nàng luôn ở thế yếu, chuyện gì cũng là hoàng muội đi trước một nước cờ.

Nàng phải hoảng hốt đuổi theo phía sau, nguyên bản ngôi vị hoàng đế thuộc về nàng đã bị hoàng muội cướp đi, mẫu phi còn bị giam trong thiên lao, nàng chỉ có thể chịu bêu danh, làm một hoàng đế hữu danh vô thực! Đây đều là hoàng muội ban cho nàng đấy! Sự kiêu ngạo của nàng đến nay hầu như bị hủy hoại không còn gì! Hôm nay nàng rút cuộc đã có được cơ hội trở mình, nàng nhất định khiến đám người tự cho là đúng kia sáng mắt ra.

Ngày chín tháng mười một, Bùi Hoài dẫn binh đến Lãng Châu thành, hai canh giờ sau, cửa thành mở rộng nghênh đón đại quân Tây Nam vào, Tây Nam Vương lập tức đi thẳng đến phủ thứ sử gặp Nhiếp chính vương.

Tháng mười một Lãng Châu thời tiết lạnh giá, mây đen giăng kín, hàn phong bao phủ, trên đường quán xá tiêu điều, tạp vật nằm ngổn ngang trên mặt đất, theo gió bay tán lạc khắp nơi.

Ngoại trừ từng đội binh sĩ mặc khôi giáp lạnh lẽo không ngừng tới lui tuần tra, cũng không nhìn thấy một bóng người.

Lãng Châu trước kia vốn phồn hoa náo nhiệt, nay rơi vào một mảnh thê lương tĩnh mịch.

Phủ thứ sử được canh gác vô cùng nghiêm ngặt, chính vì hiện tại người nắm quyền cao nhất Đại Hạ đang tọa trong đó.

Bùi Hoài mang theo một thân trọng giáp dính đầy bụi đường, còn không kịp chỉnh lý, liền vội vội vàng vàng tiến vào phủ.

Thời tiết chuyển sang lạnh lẽo, trong phủ thứ sử như trước khí lạnh bức người, Tôn Thừa Hoan bắt đầu mơ hồ cảm thấy hai chân đau đớn, phảng phất khí lạnh dọc theo kinh mạch từng chút thấm vào trong xương tủy, mỗi buổi sáng khi nàng tỉnh lại, tình trạng càng thêm nghiêm trọng.

Nàng trước sau như một cố gắng chịu đựng, cũng không nói cho Bùi Châu Hiền biết.

Nhưng Bùi Châu Hiền tự nhiên hiểu rõ, lúc xoa chân cho nàng phát hiện hai chân nàng rét run, bắp thịt càng phát ra buộc chặt, lập tức phát hiện không thích hợp, cuối cùng phát ra một phen nóng nảy, để nhiếp chính vương chỉ có thể mặt mũi tràn đầy đáng thương, ngoan ngoãn nhận sai.

Dược Tam Thông lúc này đã đến Lãng Châu đảm trách việc quân y, sau khi tỉ mỉ kiểm tra cho Tôn Thừa Hoan, liền vui mừng không thôi, hai chân của nàng đã dần dần khôi phục tri giác, quả nhiên là thuốc có tác dụng tốt.

Nếu không có gì bất ngờ, chân của nàng ngày khỏi bệnh không còn xa nữa.

Riêng việc hai chân đau đớn, sợ là do gân mạch tắc nghẽn quá lâu, khí huyết đình trệ, hơi lạnh theo đó thâm nhập vào cơ thể, cho nên phải hết sức giữ ấm.

Biết tin Tây Nam Vương đến, Tôn Thừa Hoan vội vội vàng vàng muốn đi ra ngoài nghênh đón, lại bị Bùi Châu Hiền cưỡng ép đè lại xe lăn, đặc biệt tìm tấm mền lông cáo phủ lên đùi nàng, quấn đến hết sức chặt chẽ mới buông nàng ra.

Tôn Thừa Hoan cảm giác toàn thân bị nhét vào trong một cái mền lớn, quá mức bồng bềnh, hình tượng thật sự có chút không ổn! Nàng ngẩng đầu, ánh mắt khẩn cầu mà liếc nhìn Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền thấy nàng như vậy nhịn không được cười lên, trấn an nói: "Phụ vương không phải người để ý những chuyện này, nàng như vậy rất tốt."

Lời còn chưa dứt, chợt nghe được âm thanh áo giáp ma sát vang lên, Tôn Thừa Hoan quay đầu, liền chứng kiến một nam nhân trung niên ước chừng hơn bốn mươi tuổi, dáng người thẳng tắp, một đôi mày kiếm chính khí lẫm liệt, đôi mắt sáng ngời tràn đầy hào khí.

Chỉ có điều cũng không quá mức cứng ngắt như các vị đại tướng nàng từng gặp, ngược lại lộ ra một cỗ tuấn lãng nho nhã.

Tôn Thừa Hoan luôn luôn đối nhân xử thế có chừng mực, lễ nghi phong mạo càng không thể bắt bẻ, nhưng lúc này hiếm thấy mà có chút tay chân luống cuống, nàng ngưỡng đầu nhìn Bùi Châu Hiền, tựa hồ không biết nên làm như thế nào cho phải, dáng vẻ vô tội đáng thương cực kỳ.

Bùi Châu Hiền trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, nếu không phải phụ vương đã đến trước mặt rồi, nàng liền nhịn không được ôm đứa trẻ kia vào lòng, hôn rồi lại hôn.

An nhi bởi vì quá mức xem trọng phụ vương, lại rất để ý tới cảm thụ của mình, nên nàng ấy xưa nay chưa từng rụt rè trước mặt người khác, vậy mà giờ khắc này lúng túng đến đáng thương.

Đưa tay ôm lấy vai Tôn Thừa Hoan, vỗ vỗ trấn an, Bùi Châu Hiền đối với Bùi Hoài nháy mắt một cái.

Bùi Hoài mặc dù chưa từng gặp qua Tôn Thừa Hoan, thế nhưng biết rõ chân nàng không tốt, vì vậy mười phần khẳng định nữ tử ngồi trên xe lăn kia chính là nàng.

Nhìn xem quân thượng cùng một nữ tử xa lạ thân mật, hắn phản ứng đầu tiên liền lên cơn giận dữ, lý nào lại như thế, còn nữ nhi của hắn thì sao! Ánh mắt quét đến Tôn Thừa Hoan, thấy nàng tỏ ra chột dạ, hắn càng tin là nàng có chuyện mờ ám, nhưng giờ phút này thấy nữ tử kia nháy mắt với mình, hắn lập tức kịp phản ứng, Thường Nhạc giả trang thành nữ nhi của hắn, dĩ nhiên Hiền nhi cũng dịch dung thành người khác rồi!

Cơn tức giận tức khắc tan đi, nhưng trong ánh mắt hắn lại nổi lên tia phức tạp.

Hiền nhi từ lúc ở trong cung về liền đặc biệt có chủ kiến, cũng trở nên cực kỳ lợi hại.

Bất quá nàng trước sau đều biểu lộ lạnh nhạt, rất hiếm khi cười, cũng chưa từng hướng hắn làm nũng.

Vừa rồi nàng ở bên quân thượng động tác cực kỳ thân mật, tràn đầy dịu dàng cưng chiều, giữa đôi lông mày ý cười ấm áp vui vẻ, khiến hắn nhất thời nhận không ra đó là nữ nhi nhà mình.

Trong lòng khó tránh khỏi chua chua, nữ nhi này đối với hắn trước sau lãnh đạm, vậy mà đối Tôn Thừa Hoan lại ôn nhu đến như vậy!

Bùi Hoài tuy rằng oán niệm, nhưng vẫn cung kính hành lễ: "Tây Nam Vương Bùi Hoài, bái kiến quân thượng."

"Không...!Không cần đa lễ, phụ....Vương gia..."

Nhận thấy quân thượng nói năng có chút lộn xộn, Bùi Hoài lông mày nhíu lại, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc, đây chính là vị nhiếp chính vương uy nghiêm lạnh lùng, quyết đoán mạnh mẽ trong lời đồn sao? Lúc này nữ nhi của hắn đứng phía sau rõ ràng là đang cố nén cười, nhìn qua dáng vẻ kia, hắn tựa hồ có chút hiểu rõ, sắc mặt cũng trở nên hòa dịu đi, quân thượng hẳn là so với Hiềnh nhi nhỏ hơn mấy tuổi.

Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Hoài như có điều suy nghĩ mà khiêu mi, trong lòng ảo não không thôi, hít sâu một hơi, cố gắng tự trấn định lại, sắc mặt cũng dần khôi phục thản nhiên, chỉ là không giấu được hai bên vành tai đỏ bừng.

"Vương gia một đường bôn ba, lại vừa trải qua chiến sự căng thẳng tại Quỳ Châu, hẳn là cả người mệt mỏi, liền không cần đa lễ.

Chẳng qua là nội tình trong đó, ta mong được hiểu tường tận, vương gia mời." Trong phủ tuy rằng được thủ hộ nghiêm ngặt, nhưng cũng khó tránh khỏi có cá lọt lưới, hơn nữa lễ quân thần ở bên ngoài liền không thể tùy tiện, Tôn Thừa Hoan lúc này đã khôi phục lại tư thái nhiếp chính vương, nghiêm túc mà đối diện Bùi Hoài.

Bùi Hoài đi theo nàng trở về nội đường, giờ phút này cả ba người mới thật sự buông xuống tất cả ngụy trang, Bùi Châu Hiền lúc này mới lên tiếng gọi: "Phụ vương."

Bùi Hoài ánh mắt cực kỳ yêu thương, dò xét nàng một phen, khẽ cau mày nói: "Vẫn là gầy."

Bùi Châu Hiền cười nói: "Nữ nhi xưa nay đều như thế, nơi nào gầy?"

Tôn Thừa Hoan ở một bên cũng không tiện xen vào, chỉ là mỉm cười nhìn hai phụ tử chia cách đã lâu mới có dịp trùng phùng.

Bùi Hoài tạm thời kiềm chế lại vui sướng, mở miệng nói: "Quân thượng, hết thảy đều dựa theo kế hoạch mà làm, không biết bên này đã chuẩn bị ra sao."

"Vất vả Vương gia rồi, hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ Vương gia trở về liền có thể hành động."

Bùi Hoài lắc đầu: "Quân thượng cao minh, lần này ván cờ quả thực bố trí rất xảo diệu, triều đình có thể có quân thượng, thực sự là phúc cả bách tính, cũng là phúc của Đại Hạ."

"Vương gia quá khen, nếu không có Hiền nhi Ngôn Húc, còn có Vương gia ngài tận tâm tận lực, lần này ngài lại không quản đặt mình vào nguy hiểm, đưa kế hoạch thuận lợi đến bước này, sợ rằng hết thảy đều vô lực tiến hành.

Thừa Hoan đối vương gia hết mực cảm ân, khắc sâu trong lòng." Tôn Thừa Hoan vô pháp ngồi dậy, chỉ có thể ngồi trên xe lăn khom người đối Bùi Hoài thi lễ một cái.

Bùi Hoài không có tránh đi, cũng không nói thêm gì, chẳng qua là liếc nhìn Bùi Châu Hiền, lại nhìn qua nữ tử trẻ có chút gầy bên người.

Hắn mặc dù không hiểu rõ Tôn Thừa Hoan, nhưng đối Bùi Châu Hiền lại hiểu rõ mười phần, nếu có thể khiến cho Hiền nhi ái mộ đến mức này, tự nhiên là có chỗ hơn người.Tại đây lần đầu gặp gỡ, hắn không thể không nói, bỏ qua một bên chuyện nàng là nữ tử, quả thực là một ứng viên sáng giá để làm con rể của hắn.

Nàng có được dung mạo cực kỳ diễm lệ, khiêm tốn hữu lễ, tài năng xuất chúng lại thấu tình đạt lý, mà vừa rồi sở dĩ lộ ra lúng túng, chính là vì nàng rất coi trọng hắn.

Hôm nay nàng ngồi trên xe lăn, cũng bởi vì Hiền nhi mà đánh đổi, đủ thấy nàng là một người tình thâm nghĩa trọng, so với các vị điện hạ trong Tôn gia, quả thật rất khác biệt.

Bùi Hoài trong lòng bối rối muôn phần, nhưng trước đây qua thư, hắn cũng hiểu được Hiền nhi thái độ cực kỳ cương quyết, nàng chính là định chung thân với người kia rồi, hiển nhiên là phi khanh không gả.

Bùi Hoài trầm mặc thật lâu: "Quốc gia tình thế cực kỳ nghiêm trọng, kia đều là việc trong bổn phận thần phải làm, chính sự không thể chậm trễ, những việc khác, đợi hết thảy kết thúc rồi nói tiếp."

Bùi Châu Hiền nghe vậy có chút suy tư, Tôn Thừa Hoan sắc mặt vẫn bình tĩnh, khẽ gật đầu:

 "Vương gia nói rất có lý, kế hoạch tiếp theo, ta cùng Hiền nhi đã chuẩn bị thỏa đáng, mời vương gia nghỉ ngơi một chút, lúc sau chúng ta lại chậm rãi nói rõ."

Bên kia Tôn Mặc Tiên càng phát ra lo lắng, Bùi Hoài vào Lãng Châu đã ba ngày, nhưng một chút tin tức cũng không truyền đến, sợ là đã có chuyện rồi.

Mật thám lại đưa tin về, đại quân Tây Nam cũng mất bóng tại Lãng Châu Quỳ Châu, lẽ nào Bùi Hoài thật sự lừa gạt nàng?

Ngay lúc Tiêu Thác nổi giận đùng đùng, không ngừng mắng mỏ nàng khờ khạo ngu ngốc, Tề Thịnh liền truyền đến tin tức.

Lãng Châu thành đã bị công phá, Bùi Hoài suất lĩnh bốn vạn quân nửa đêm đột kích từ hướng đông, phá tan cửa thành, nguyên bản mười lăn vạn quân một mực ẩn nấp, trong đó có tám vạn Hổ doanh quân, lúc này đã vây kín thành Lãng Châu!

Trong nháy mắt, Tôn Mặc Tiên cười to lên, Bùi Hoài, thật sự không hề lừa ta!
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:

Điện hạ biểu thị, nhạc phụ đại nhân vừa ra tay, mọi chuyện liền hạ màn!

Tây Nam Vương (cười đến bất diệc nhạc hồ): quả nhiên là con rể của ta, mưu kế rất xảo diệu!

Quận chúa: phụ vương nói ai là tiểu tế? Nữ nhi là đem về con dâu cho người!

Điện hạ: tiểu tế ra mắt nhạc phụ đại nhân

Quận chúa (tức giận): đây là loạn xưng hô gì! Phạt nàng một tháng ở thư phòng, không cho đến Trọng Hoa Điện tìm ta!

Điện hạ (đáng thương khóc chít chít, lập tức ăn vạ dính lấy không buông)..

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro