Chap 72. Bé Anh, Đi Với Mẹ
Gia chủ đương thời của Châu gia —Châu Vân Sơn, là một nhân vật truyền kỳ mang đầy sắc thái thần bí. Khi đó, Châu gia xảy ra sự kiện nội bộ ám sát nhau vô cùng chấn động, mà nhân vật chính bị ám sát chính là cha của Châu Vân Sơn, gia chủ của Châu gia lúc bấy giờ.
Đây là một chuyện khiến cho người khác vô cùng chấn động, từ lúc Châu gia mới thành lập, dù nội bộ được chia thành nhiều nhánh rõ ràng, nhưng đối ngoại thì luôn đoàn kết như một. Tuy có sự phân chia giữa gia chủ và các thế lực phụ thuộc, nhưng cũng không đến mức nghiêm ngặt như thời cổ đại, lại càng không bao giờ xảy ra chuyện ám sát gia chủ. Chính vì thế, sự việc lần này lập tức dẫn đến một cuộc điều tra đẫm máu và nghiêm ngặt.
Tuy nhiên, hậu quả đã không thể cứu vãn. Châu gia buộc phải chọn ra một gia chủ mới để tiếp quản và điều hành mọi việc. Chính trong tình cảnh hỗn loạn đó, Châu Vân Sơn đã dựa vào những thủ đoạn mạnh mẽ, không chút nương tay, trực tiếp gạt bỏ những đối thủ khác và trở thành gia chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Châu gia.
Châu Vân Sơn mang trong mình dòng máu của Châu gia chủ, điểm này tuyệt đối đã mang đến cho ông không ít trụ cột, hơn nữa bản thân Châu Vân Sơn đã có thực lực không yếu, có thể nói, là tồn tại của nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ, được đẩy lên vị trí cao cũng là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng, sau khi Châu Vân Sơn lên làm gia chủ, có những trưởng lão đã từng đề cử ông liền cậy già lên mặt, thích trốn sau lưng khoa tay múa chân.
Không có ai biết chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi Châu Vân Sơn đã dùng thủ đoạn gì, chỉ biết rằng trong vòng chưa đầy một năm, toàn bộ những trưởng lão từng nắm quyền lực đều lần lượt bị loại bỏ. Hội đồng trưởng lão hoàn toàn tan rã, thay vào đó là một thế hệ mới được tuyển chọn lên nắm giữ các vị trí chủ chốt. Từ đó, quyền lực của Châu gia bị Châu Vân Sơn nắm chặt ở trong lòng bàn tay, mở ra một thời đại mới.
Cho dù sau này Châu Vân Sơn có dùng các loại lý do dẫn theo bà xã con trai trốn việc, thì Châu gia cũng không có xảy ra bất kỳ chuyện lùm xùm nào nữa.
Mà Châu Tuyết Vân là con gái cả của Châu Vân Sơn, tự nhiên sẽ nhận được sự dạy dỗ từ khuôn của ông mà ra, hai cha con hết người trước tới người sau đều là hai núi băng di động. Trước kia là núi băng lớn và núi băng nhỏ, hiện tại. . . Ờm, núi băng lớn và núi băng già (?) ha.
Chẳng qua đấy cũng chỉ là ở người ngoài thấy vậy thôi, còn trên thực tế, lúc người nhà bọn họ ở chung với nhau, Châu Vân Sơn sẽ ôn hòa hơn rất nhiều, điểm ấy so với núi băng tùy thời tùy chỗ đều sẽ thả ra khí lạnh như Châu Tuyết Vân thì tốt hơn nhiều lắm.
Được rồi, lúc ở riêng với Vân Anh khí lạnh của nàng sẽ gần như bằng không.
"Bé Vân, Bé Anh!" Vừa tiến vào phòng khách, có một vị nữ nhân buộc tóc đuôi ngựa thật cao cười híp mắt đi tới, chân mày mơ hồ có nét tương tự với Vân Anh.
Thấy hai người vừa bước vào, ánh mắt của người phụ nữ kia bỗng sáng rực như đèn pha, chẳng khác gì một đứa trẻ to xác. Bà lao tới, dang tay ôm chầm lấy cô con gái yêu quý của mình. Thân hình Châu Tuyết Vân khẽ cứng lại, trái ngược với Vân Anh, cô vui vẻ đáp lại cái ôm ấy, thậm chí còn chủ động siết nhẹ.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, chưa đầy vài giây sau, Châu Vân Sơn đã nhanh chóng xuất hiện, kéo người phụ nữ kia ra. Đồng thời, Vân Anh cũng lập tức bị Châu Tuyết Vân giữ chặt, kéo về phía sau lưng mình.
Lúc này, Châu Quốc Nam mới xuất hiện phía sau đám người: "Chị hai, chị ba, rốt cục hai chị cũng tới rồi."
Nói rồi, ánh mắt không khỏi đảo qua một vòng trên người Vân Anh, ba mẹ đã đến từ sáng sớm, bọn họ lại kéo dài cho tới tận bây giờ mới tới, tuyệt đối là có liên quan tới Vân Anh á. Chuyện đó giữa chị hai và chị ba, cậu đã biết là một chuyện, nhưng nếu như bị ba mẹ phát hiện ra. . . thì biết làm thế lào đây?
Châu Quốc Nam biểu thị tế bào não của mình hữu hạn, không có biện pháp tưởng tượng ra cái cảnh tượng quỷ dị kia được, đặc biệt là trong cái cảnh tượng này còn có cả bà mẹ với lối tư duy thoát tuyến nhà bọn họ nữa.
"Sao lại tới trễ như vậy, vừa mới sáng sớm Quốc Nam đã tới rồi." Châu Vân Sơn liếc nhìn con gái cả, ánh mắt lộ rõ vẻ hài lòng khi thấy khí chất sắc bén, có phần giống ông năm xưa. Tuy trong lòng rất đỗi tự hào, thế nhưng ngoài miệng lại ráng kiếm chuyện.
Đáp lại giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng của cha, Châu Tuyết Vân vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh như tượng: "Bé Anh không khỏe, nên ngủ thêm một chút."
"Khó chịu? Con bị thương sao?" Nói rồi mẹ Châu liền chuẩn bị kiểm tra trên dưới một phen, lại bị Châu Tuyết Vân và Châu tam thiếu cùng ngăn cản.
"Chị ba chỉ là tiêu hao dị năng, có chút mệt mỏi."
". . ." Châu Tuyết Vân nhàn nhạt liếc qua Châu Quốc Nam, "Không sai."
Châu Vân Anh: = 口 =
Hai vị thân ái, hành động này của hai người quá rõ ràng rồi á! Chỉ là dù trong lòng đang nói thầm như vậy nhưng bên ngoài cô vẫn nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười 45 độ vô cùng tiêu chuẩn.
"Đúng đó mẹ, không có chuyện gì lớn cả, đừng lo lắng."
"Hay là mẹ ngồi xuống trước đi." Châu Quốc Nam kéo lấy tay mẹ mình đi về phía sô pha.
Châu Vân Sơn trừng mắt với Châu Tuyết Vân, Châu Tuyết Vân bày ra cái mặt than trừng ngược trở lại.
"Ba, chị, hai người còn đứng đó làm gì, chúng ta cũng ngồi xuống đi." Vân Anh kéo tay áo của Châu Tuyết Vân, quả nhiên Châu Tuyết Vân liền quay đầu lại, nàng nắm tay Vân Anh ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha.
Đôi mắt của mẹ Châu đảo qua đảo lại, trực giác và khứu giác nhạy bén của một người phụ nữ như thể là bản năng trời phú. Ban đầu, bà và Quốc Nam ngồi trong phòng khách vừa trò chuyện vừa chờ hai cô con gái cưng, không khí vẫn còn rất vui vẻ, tự nhiên. Thế nhưng, kể từ khi chị cả và em gái bước vào, bầu không khí bỗng trở nên là lạ, tuy không rõ kỳ lạ ở chỗ nào, nhưng ai cũng cảm nhận được điều đó.
Một nhà năm người, ba mẹ cộng thêm ba chị em bọn họ cứ thế ngồi trong phòng khách giữa bầu không khí quái dị không tên, cuối cùng chỉ còn lại Châu Vân Sơn và Châu Tuyết Vân thay nhau hỏi đáp, như thể đang dẫn dắt cả cuộc trò chuyện.
Châu Tuyết Vân cũng không có hỏi tung tích của ba mẹ trong mấy năm nay, trên thực tế, không giống với những người khác cho rằng ba mẹ mất tích, nàng đã sớm biết hai người rời đi vì chuyện của chú hai.
Bọn họ vẫn luôn dẫn theo Châu Quốc Nam bên mình, thế nhưng, vào một năm trước khi mạt thế kéo tới hai người lại bỏ Châu Quốc Nam ở lại, sau đó chú hai biến mất, ba mẹ liền lén đi tìm.
Khi đó Châu Tuyết Vân còn cảm thấy kỳ lạ, tại sao ba mẹ lại không sử dụng tới năng lực của Châu gia, tuy nhiên sau khi mạt thế kéo tới, cùng với sau này được Cao Vi Vi giải thích, Châu Tuyết Vân đã hiểu ra, chuyện chú hai mất tích có liên hệ mật thiết với trung ương của nước Z.
Trước khi chắc chắn tuyệt đối, bọn họ không có khả năng kéo toàn bộ Châu gia theo, có lẽ là ngay từ lúc đó có thể ba mẹ đã đoán được chuyện mạt thế, bằng không không có khả năng Châu gia sẽ trùng hợp nhập vào một lượng lớn vật tư như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Châu Tuyết Vân vô cùng chắc chắn cha mẹ mình tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may, bất quá nếu như hiện tại hai người chủ động xuất hiện, như vậy chắc là đã có manh mối về chuyện của chú hai, hơn nữa còn cần tới bọn họ ra tay hỗ trợ.
Chủ đề được khơi ra, tiếp theo liền dễ nói hơn nhiều. Chú hai của bọn họ —— Châu Tĩnh Hoài, đúng là việc hắn mất tích có liên quan với trung ương của thành phố B, sau đó cục diện chính trị rung chuyển, nhân viên trong phòng thí nghiệm bị dời đi vài lần, thẳng đến một năm gần đây bọn họ mới đưa những nhân viên còn lại về phòng thí nghiệm chính của họ, cũng chính là thành phố B bây giờ.
"Có người nói hiện tại thành phố B có một loại thuốc cực kỳ đắt, uống vào có thể kích phát dị năng trong cơ thể." Châu Quốc Nam thình lình nói.
Vân Anh nhớ lại, quả thực có chuyện này, Cao Vi Vi nói, nhất định là có người cầm theo chiết xuất virus đi ra ngoài.
Chỉ là cũng không có tác dụng trăm phần trăm, có người uống hữu hiệu, có người lại hoàn toàn không hiệu quả, nếu một người đã có dị năng rồi, sau khi uống vào nói không chừng còn có kích phát ra dị năng thứ hai, tựa như Châu Tuyết Vân vậy. Thế nhưng, loại thuốc này thực sự vô hại là được.
Quá mức đắt đỏ cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể mua nổi, Vân Anh nghĩ, nếu như là cô, cô sẽ phát cho mỗi nhân viên một lọ, kích thích ra dị năng của người trong căn cứ, cuối cùng còn không phải là tăng cường thực lực cho người trong căn cứ của mình hay sao.
Bọn Lê Hải lại đồng loạt trợn trắng mắt với cô, dán một nhãn: Quá ngây thơ rồi!
"Đây đúng là sự thật, không phải là bí mật gì." Châu Vân Sơn khoát tay, "Thông qua một người cha đã có thể liên lạc với chú hai của con, nhưng nếu muốn cứu nó ra ngoài lại không đủ người, cho nên Tuyết Vân à, cần con đi sắp xếp một chút."
Châu Tuyết Vân gật đầu.
"Được rồi, cầm cái này theo." Nói rồi Châu Vân Sơn tiện tay ném một cái hộp đen nhỏ qua, Châu Tuyết Vân vươn tay ra chụp lấy, nhưng cũng không có lập tức mở ra, "Sau này nó sẽ là của con."
Đáy mắt Châu Tuyết Vân chợt lóe, nàng bỏ hộp vào trong túi, dứt khoát không nhìn tới hai đôi mắt sáng rực của Vân Anh và Quốc Nam.
Mẹ Châu, người vẫn đoan trang hiền thục uống nước nãy giờ chậm rãi buông tay xuống, con ngươi đen láy chợt lóe một mảnh hưng phấn.
"Nói xong rồi?"
Bốn người còn lại: ". . ."
"Về sau chính là thời gian nghỉ ngơi hả?"
Tiếng lòng của bốn người: NO ——
Ngay khi Vân Anh yên lặng che mặt, nghĩ xem lần này sẽ tới lượt ai dính chưởng thì bỗng nhiên cô phát hiện cánh tay của mình bị nắm lấy, gương mặt mẹ Châu cười đến đặc biệt dịu dàng phóng lớn ở trước mắt mình.
"Bé Anh, đi với mẹ. . ."
"Không được!" Vân Anh còn chưa kịp phản ứng đã bị Châu Tuyết Vân cứng rắn lôi qua, gần như là ép sát cô vào trong lồng ngực.
Mẹ Châu thở phì phò trừng mắt về phía con cả ngang ngược quấy rối mình, bà vươn tay, ý đồ đoạt Vân Anh về, nhưng lại bị Châu Vân Sơn ngăn cản.
Châu Vân Sơn nhìn Châu Tuyết Vân, cau mày: "Đây là cái bộ dáng gì, con đây là muốn làm em gái mình nghẹt thở chết hay sao, còn không buông ra."
Con ngươi Châu Tuyết Vân hơi trầm xuống, nhưng nàng vẫn chậm rãi buông lỏng tay ra, cuối cùng Vân Anh cũng thoát khỏi lồng ngực của người nào đó.
"Mẹ chỉ muốn bé Anh đi dạo với mẹ chút thôi mà!" Mẫu thân đại nhân bất mãn.
"Không được!" Châu Tuyết Vân kiên quyết.
"Tại sao?"
"Con cần em ấy." Bé Anh tuyệt đối không thể rời khỏi tầm mắt của nàng, ba năm nay không có, hiện tại cùng với tương lai cũng sẽ không xảy ra chuyện đó.
". . ." Đây là cái logic gì vậy! Mẫu thân đại nhân không hiểu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro