Chương 5

"Cái gì...?" Lý Ninh Ngọc kinh ngạc nhìn nàng.

"Hả?" Cố Hiểu Mộng thấy người phụ nữ kia không trả lời, ngược lại vẻ mặt sững sờ, càng thêm nghi hoặc, "Người ngoài cửa không nói với anh sao, tôi mất trí nhớ, quên mất rất nhiều chuyện. "

Nói xong, nàng đột nhiên nhếch khóe miệng, mặt mày cong cong, cười đến có không chút có ý tốt, "Người ngoài cửa nói hắn là cha ta, vậy ngươi thì sao, ngươi là người nào? Mẹ tôi? Tuổi trẻ như vậy không giống lắm, chẳng lẽ là tiểu lão bà? Nhưng ngươi và ông già đó không xứng đáng chút nào, hoa nhài cắm bãi c*trâu... :> Hay là chị gái? Một người bạn? Hay là..."

Cô tự mình bẻ ngón tay thao bất tuyệt lẩm bẩm, trong đó có không ít lời có thể coi là mạo phạm, rõ ràng mang theo thành phần cố ý, nhưng Lý Ninh Ngọc im lặng lắng nghe, thể xác và tinh thần lại từng chút thả chút lỏng.

Tuy rằng Hiểu Mộng không còn trí nhớ, vừa lại mới từ trong hôn mê tỉnh lại, sắc mặt còn mang tái nhợt do theo mất quá nhiều máu, nhưng ánh mắt của nàng trong trẻo linh động, thoạt nhìn so với lúc trước càng giống một người sống động, cũng so với lúc trước vui vẻ hơn nhiều.

Quên cũng tốt...

Lý Ninh Ngọc không cắt đứt lời của nàng, chỉ là ánh mắt nhu hòa nhìn, bên môi mang theo chút ý cười.

Ngược lại Cố Hiểu Mộng bị nhìn ngượng ngùng, thanh âm bỗng nhiên dừng lại trở nên kẹt vỏ. Cô nhất thời có chút xấu hổ, nâng cao volume, "Rốt cuộc là quan hệ gì, ngươi ngược lại nói đi! "

Không chút nhắc tới vừa rồi mình lại nói đến không xong, căn bản không cho người ta cơ hội nói chuyện, thật sự là tật xấu khó bỏ mà.

"Vâng... Mối quan hệ đồng nghiệp. "Lý Ninh Ngọc nhớ tới ba năm trước khi tạch ở cầu trang hai người ở chung mập mờ, lại nhớ lại lúc gặp lại bầu không khí cổ quái giữa các nàng. Bốn chữ [quan hệ bằng hữu] dạo một vòng bên miệng, cuối cùng bị cô ta nuốt trở về, chỉ phun ra một quan hệ đồng nghiệp bình thường nhất cũng không chọn sai lầm nhất.

"Quan hệ đồng nghiệp..." Cố Hiểu Mộng nói thầm một lần, ánh mắt cổ quái liếc nhìn cô một cái, bộ dáng không tin, đồng nghiệp nào lại dùng ánh mắt này nhìn cô?

"Vậy, tên ngươi là gì?"

"Lý Ninh Ngọc."

"Lý... Ninh Ngọc... " Cố Hiểu Mộng vừa rồi tinh thần sáng láng, không biết vì sao đột nhiên ôm lấy đầu ngã xuống giường, trên trán tràn ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt thống khổ.

"Hiểu Mộng! ! Có chuyện gì với em vậy? "Lý Ninh Ngọc nhất thời bối rối, đưa tay muốn đỡ cô ấy, lại thu tay đứng thẳng dậy chạy ra ngoài, "Em chờ một chút, tôi đi gọi bác sĩ..."

Bác sĩ Chu cũng làm việc ở bệnh viện này, Cố Dân Chương ở cửa bị anh gọi đi đàm luận về vấn đề mất trí nhớ, vừa vặn trước khi cô vào văn phòng nói chuyện xong, Cố Dân Chương vừa nghe Cố Hiểu Mộng gặp chuyện không may, vội vàng đi theo.

Nhưng khi bọn họ cùng bác sĩ Chu hoảng hốt chạy vào, lại nhìn thấy Cố Hiểu Mộng không có việc gì ngồi trên giường bệnh nhìn đông nhìn tây. ( Hai người lúc đó kiểu ??? :D )

Ba người đều là vẻ mặt mờ mịt, bác sĩ Chu đẩy kính, hỏi Cố Hiểu Mộng: "Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? "

Cố Hiểu Mộng lắc đầu lung tung, lau mồ hôi lạnh trên trán , không thèm để ý nói: "Không biết, vừa rồi nghe được cái tên Lý Ninh Ngọc, liền đột nhiên đau đầu một hồi, hiện tại không đau nữa. "

Bác sĩ Chu hiểu rõ gật gật đầu, lấy ra quyển sổ mang theo bên người, vừa nhớ vừa nói: "Đây là do yếu tố tâm lý gây ra, nghe được cái tên quen thuộc có thể đánh thức ký ức, mà cậu rất bài xích nhớ tới ký ức trước kia, từ đó sinh ra loại cơ chế phòng ngự tâm lý dùng đau đầu ngăn chặn hồi ức này. "

Cố Hiểu Mộng cố ý nhíu mày với Lý Ninh Ngọc, nói: " Tên của một đồng nghiệp có thể làm cho tôi phản ứng lớn như vậy? Vậy sau này ta chẳng phải là không thể hỏi tên người khác sao? "

Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, trên thực tế Lý Ninh Ngọc nghe ra được, Cố Hiểu Mộng đang nghi ngờ cái gọi là quan hệ đồng nghiệp này. Cô mím môi , không giải thích.

Cô biết Cố Hiểu Mộng sau khi mất trí nhớ không có cảm giác an toàn gì, cho nên đối với bất kỳ giấu diếm nào cũng trở nên đặc biệt mẫn cảm, nhưng quan hệ giữa hai người... Cô ấy thực sự không biết phải nói gì.

Ngược lại Cố Dân Chương nghi hoặc hỏi một câu: "Đồng nghiệp gì? Ngươi và Ninh Ngọc? Điều đó cũng không sai. "

Nhưng Cố Hiểu Mộng cũng không để ý tới anh, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Lý Ninh Ngọc, nhìn chằm chằm cô quay đầu, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt, từ đầu đến cuối không phân cho người cha đáng thương của cô một ánh mắt. ( rớt nước mắt :>).

Cố Dân Chương trong lúc vô tình bị hai đứa nhỏ xa lánh thở dài, hiểu được nữ nhi không có trí nhớ trước mắt còn duy trì cảnh giác với người cha như hắn, cũng không quá để ý.

Bác sĩ Chu không cảm nhận được sóng ngầm lúc trước bọn họ bắt đầu khởi động, nhớ xong ghi chép vừa rồi tiếp tục hỏi: "Hiểu Mộng, nói một chút bây giờ cậu còn nhớ rõ cái gì đi. "

"À... Tôi nhớ... Gia đình tôi dường như rất giàu có, sống trong một ngôi nhà lớn, sau đó đi du học ở Mỹ, trở thành một điệp viên Quốc Dân Đảng, và sau đó gia nhập Đảng Cộng sản. "Cố Hiểu Mộng vuốt cằm cẩn thận nhớ lại.

"Chỉ có những thứ này?"

"Ừm, chỉ có những mạch lạc đại khái này, cụ thể một ít chuyện đều là đứt quãng, khắp nơi đều là khoảng trống lớn, ta xâu chuỗi không nổi." Cô nhìn thoáng qua bác sĩ Chu, lại giải thích một câu, "Ví dụ như tôi nhớ tôi gọi chú Chu là chú Chu, nhưng tôi không rõ chúng tôi là quan hệ họ hàng hay là quan hệ gì khác. "

"Xem ra là mất trí nhớ chọn lọc, về cha mẹ cậu còn nhớ cái gì không?" Bác sĩ Chu có chút kinh ngạc Cố Hiểu Mộng còn nhớ rõ anh, lại không nhớ rõ một số người thân cận hơn với cô.

"Hoàn toàn không nhớ rõ, không có bất kỳ ấn tượng gì." Cô dừng một chút, lại nâng cằm lên nhìn Lý Ninh Ngọc, "Còn có vị 'đồng nghiệp bên kia, trong trí nhớ của tôi cũng chưa từng xuất hiện. "

Lý Ninh Ngọc nghe hai chữ đồng nghiệp mà cô nhấn mạnh, trong lòng âm thầm thở dài, xem ra chuyện này là không qua được...

Bác sĩ Chu gật gật đầu, trong quy bản ghi xong mấy chữ cuối cùng, "Anh quên hẳn là đều là người khiến em cảm thụ được thống khổ rất sâu, ngay cả những chuyện khác từng giao nhau với những người đó cũng bị cùng nhau quên mất, kể cả chuyện tôi là bằng hữu của cha cô. " Cha mẹ cô ấy chiếm một tỷ lệ quá lớn trong cuộc sống của cô ấy, khiến cô ấy quên quá nhiều thứ.

Nỗi đau sâu sắc... Trái tim Lý Ninh Ngọc bỗng nhiên đau xót, cúi đầu, môi mím chặt, móng tay bóp sâu vào lòng bàn tay, cô có chút không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của Cố Hiểu Mộng lúc này.

Sắc mặt Cố Dân Chương cũng thập phần khó coi, trong lòng nặng trịch áy náy, đè hắn tránh được ánh mắt nghi hoặc cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng quan sát trong chốc lát, đưa ra một kết luận: "Hai người kia nhất định đã làm chuyện gì có lỗi với tôi, bác sĩ Chu nói xác suất lớn là thật. "

"Chậc..." Cô bĩu môi, kiên nhẫn trong lòng đột nhiên dâng lên đề phòng, không hỏi thêm 'quan hệ đồng nghiệp' có thể tạo thành thống khổ gì cho cô. Sau khi thu hồi tầm mắt, cô nhìn về phía bác sĩ Chu, "Các người hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, đổi lại, tôi cũng có vấn đề muốn hỏi. "

"Ngươi nói xem."

Nàng chính diện, đem cánh tay trái mình quấn băng gạc nâng lên lắc lắc, gằn từng chữ hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để cho ta lựa chọn tự sát? "

"Cái này, để tránh bị kích thích lần nữa, trước mắt cậu vẫn không nên tìm kiếm quá nhiều ký ức trước kia thì tốt hơn." Bác sĩ Chu lắc đầu, lúc trước một câu nghi vấn cũng không có, tình cảnh là ở đây hắn chờ.

"Không phải là đau đầu sao, ta có thể nhịn." Cố Hiểu Mộng nhíu mày, có chút bất mãn phản bác.

"Không phải là vấn đề có thể nhịn được hay không, mà là trước mắt cũng không rõ ràng đau đầu sẽ tạo thành tổn thương gì cho đại não của ngươi, cho nên không thể mạo hiểm." Bác sĩ Chu tận tình khuyên nhủ xong, không khỏi sẽ bị hỏi một ít vấn đề khó trả lời, trực tiếp chuẩn bị rời đi, "Được rồi, tôi về văn phòng trước, có việc lại tới tìm tôi. "

Cố Hiểu Mộng nhìn bóng lưng anh lập tức chuồn đi, trợn trắng mắt, dời tầm mắt đến hai người còn lại, "Các ngươi..."

"Hiểu Mộng à, nghe lời bác sĩ nói, Chu thúc con cũng sẽ không hại con, ta còn có chút việc phải bận, liền đi trước." Cố Dân Chương không đợi nàng nói xong, liền mở miệng cắt ngang.

Đứa nhỏ này sau khi mất trí nhớ tính cách rốt cục biến trở về trước kia, nhưng hắn nhìn nàng, liền nhớ tới bộ dáng của nàng trong ba năm qua, trong lòng thật sự áy náy khó nhịn, dứt khoát rời đi trước.

Cửa mở ra lại đóng lại lần nữa, trong phòng chỉ còn lại hai người, nhất thời an tĩnh lại. Cố Hiểu Mộng nâng chân không mang giày lên, dùng mũi chân nhẹ nhàng đạp bắp chân Lý Ninh Ngọc một cái, "Này, chỉ còn lại cậu, cậu có muốn đi hay không? "

"Ngươi có muốn ta đi không?" Cô nhìn đôi chân trắng nõn trắng nõn không thành thật trên bắp chân, không né tránh.

"A, nếu như ngươi nguyện ý nói cụ thể cho ta cái gọi là 'quan hệ đồng nghiệp' này, ta miễn cưỡng có thể chia giường một nửa." Cô sờ cằm, cười chân thành.

"..." Lý Ninh Ngọc không đáp ứng, nhưng cũng không đi.

"Ngươi nói chuyện."

"..." Cô giật giật môi, vẫn không nói gì.

"Lý Ninh Ngọc! "Tính tình Cố Hiểu Mộng nổi lên, mũi chân lại đạp vào đầu gối cô một chút, lần này dùng chút khí lực.

"Tê..." Lý Ninh Ngọc nhíu mày, không nhịn được nhỏ giọng khàn khàn một tiếng, lui về phía sau một bước.

Cố Hiểu Mộng hoảng sợ, vội vàng thu chân đứng lên, "Anh làm sao vậy? Có đau không? Ta có dùng lực lượng lớn như vậy sao..."(Mình dùng mà mình không biết :D ngộ thật ngưỡng mộ lị )

"Không có việc gì, không đau." Cơn đau lắng xuống, thần sắc của nàng lại khôi phục bình tĩnh.

"... Miệng cứng. "Cố Hiểu Mộng nhìn đầu gối cô ấy, giống như là nghĩ đến cái gì đó, cúi lại đầu nhìn mình, lúc này mới đột nhiên phản ứng lại, "Anh mặc quần áo bệnh nhân, anh bị thương? Trên đùi? "

Bởi vì Lý Ninh Ngọc trên người mặc áo khoác, nàng cư nhiên vẫn không chú ý tới chuyện này.

Không đợi Lý Ninh Ngọc trả lời, Cố Hiểu Mộng trực tiếp vươn tây phải túm lấy cánh tay cô, kéo người đến bên giường ngồi xuống, "Chân bị thương còn đứng, có vẻ như tôi ngược đãi anh. "

"Ngươi đừng lộn xộn, cẩn thận vết thương ở cổ tay." Lý Ninh Ngọc bị đè ngồi trên giường, bất đắc dĩ nhìn về phía nàng.

"Tay phải của ta lại không bị thương, nhìn kìa, rất linh hoạt!" Nàng nói như vậy, dùng tay phải kéo ống quần Lý Ninh Ngọc lên, lộ ra bắp chân trắng nõn mảnh khảnh cùng vết bầm tím lớn trên đầu gối.

Lý Ninh Ngọc bị động tác bất thình lút của cô hoảng sợ, ý đồ kéo tay cô buông quần xuống, "Nhìn dọa người mà thôi, không nghiêm trọng. "

Thật ra nếu không phải vết thương vừa rồi bị đụng phải, cô cũng không nhận ra trên người mình có vết thương.

Cố Hiểu Mộng nheo mắt lại, yên lặng đổi tay phải túm ống quần thành tay trái, thấy trong nháy mắt Lý Ninh Ngọc không dám động, lúc này mới nhe răng trắng cười chiều lên.

"... Hồ nháo, ta không nhúc nhích, ngươi thu tay về..." Lý Ninh Ngọc đờ cứng thân thể, sợ Cố Hiểu Mộng không cẩn thận làm rách miệng vết thương.

"Ta liền hồ nháo." Cố Hiểu Mộng không nghe lời cô, ngồi xổm xuống dùng tay phải nhẹ nhàng chạm vào đầu gối cô, xem nhẹ trái tim truyền đến sự khác thường, hỏi: "Chuyện này làm thế nào? "

"... Nó bị ngã. "Lý Ninh Ngọc không có biện pháp với nàng.

"Ồ... Nhưng loại vết thương này hẳn là không cần phải nhập viện chứ? "

"Nằm viện là vì hen suyễn, không phải vì chuyện này."

"Anh còn bị hen suyễn à..." Cố Hiểu Mộng buông ống quần trong tay ra, kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó lại bừng tỉnh đại ngộ nói: "Tôi hiểu, vết thương này là lúc anh bị hen suyễn phát tác ngã, đúng không! "

"Đúng..." Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ thở dài, buông ống quần xuống.

"Trách không được ngươi mặt trắng như tờ giấy, sao không nghỉ ngơi tốt còn chạy tới cửa của ta? Lại nói chúng ta thật sự có duyên , vào bệnh viện đều có thể đụng phải..." Cố Hiểu Mộng lẩm bẩm, đột nhiên khó có thể tin ngẩng đầu, "Không đúng, trùng hợp như vậy... Anh bị hen suyễn không phải là sợ hãi vì tôi tự sát, phải không...? "

Lý Ninh Ngọc cả người cứng đờ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên bộ dáng Cố Hiểu Mộng nhìn chân trời không chút sinh khí, chóp mũi tựa như lại ngửi được mùi máu tươi nồng, sau đó chính là cực sợ hạn cùng hít thở không thông như chìm vào biển sâu.

"Khụ khụ... Khụ..." Trong ngực đau đớn, đột nhiên nhớ lại đáng tiếc khiến cô khó có thể kiềm chế bắt đầu ho khan, ho đến nước mắt cô đều tuôn ra.

"Này! Có chuyện gì với anh vậy? "Cố Hiểu Mộng trong lòng cả kinh, vội vàng giơ tay lên thuận khí cho cô,"Bị nói trúng cũng không đến mức phản ứng lớn như vậy đi, cậu uống thuốc chưa, có muốn tôi đi gọi bác sĩ hay không? "

"... Không cần... Khụ khụ..." Lý Ninh Ngọc một tay che miệng, tay kia thò vào trong túi áo sờ sờ, lấy ra một lọ cam thảo phiến.

Cố Hiểu Mộng thấy cô có thuốc, liền đứng dậy rót nước cho cô, ai ngờ cô rót nước xong vừa xoay người, liền thấy Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu lên, trực tiếp nuốt viên cam thảo vào, "... Anh không bị kẹt cổ họng sao? "

Nàng vẫn đưa nước qua, Lý Ninh Ngọc sau khi uống nước ho khan dịu đi không ít, nước mắt trong mắt lại không ngừng, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống cằm, lưu lại hai vết nước co rút.

"Anh khóc cái gì..." Cố Hiểu Mộng s sờ thấy nước mắt trên mặt cô, cảm giác đầu lại có chút đau, giơ tay lau sạch sẽ những giọt nước mắt chướng mắt kia, đau đầu lúc này mới dần dần tiêu tán.

Hồi ức sợ hãi bị cắt đứt, Lý Ninh Ngọc dở khóc dở cười giơ tay sờ sờ hai má bị chà xát có chút đau đớn, "Không khóc... Nước mắt sinh lý thôi..."

.........​​​​​​​

                                                                                           ('▽'ʃ♡ƪ)

                                                                ---------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro