Chương 7

"Không có việc gì, tôi không thèm để ý." Lý Ninh Ngọc lắc đầu, loại đau đớn này đối với nàng mà nói không tính là cái gì, ngay cả một tia ủy khuất dâng lên trong lòng, cũng bị Cố Hiểu Mộng sau đó xin lỗi dễ dàng xóa sạch.

"Ờm... tôi sẽ xoa xoa cho chị. " nàng nắm lấy bàn tay kia ở lòng bàn tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, chỉ cảm thấy nhiệt độ ở mấy vết đỏ kia so với bàn tay của nàng còn cao hơn.

Tác dụng của lực là lẫn nhau, Cố Hiểu Mộng nhớ rõ lúc ấy bàn tay mình rất đau, Lý Ninh Ngọc kia chỉ cảm thấy càng đau. Nghĩ đến đây, trái tim tựa hồ bị níu kéo một chút, cô cúi đầu thổi vết đỏ kia, ngữ khí có chút sa sút: "Còn đau sao? Tôi không có ý đó..."

"Không đau, thật sự không có việc gì." Lý Ninh Ngọc thăm dò vươn tay, thấy nàng không có né tránh, liền nhẹ nhàng xoa xoa tay trên sợi tóc của nàng, tỏ vẻ trấn an.

"Lúc trước cho chị thuốc mỡ còn dư sao, bôi một chút đi, nếu sưng thì làm sao bây giờ." Cố Hiểu Mộng vẫn lo lắng, vô ý thức dùng đầu lòng cọ bàn tay cô, mái tóc ngắn chạm vai nhất thời có chút lộn xộn.

"... Không đến mức, không nghiêm trọng như vậy. " Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ cười cười, đem sợi tóc của nàng thuận theo, dời đề tài ra: "Vết thương trên cổ tay  khôi phục như thế nào rồi? "

"Đã bắt đầu kết vây rồi, đã sớm không cần phải nằm viện." Cố Hiểu Mộng không yên lòng trả lời một câu, động tác trên tay lại không ngừng, còn đang xoa xoa mu bàn tay cô.

Xoa xoa liền xoa thành nhéo, đem bàn tay bóp khắp nơi, lại đem mỗi ngón tay từ đầu ngón tay bóp đến đuôi ngón tay, cuối cùng còn phải oán giận một câu: "Chị quá gầy, trên tay đều là xương cốt. "

Sau đó nàng lại mở tay mình hợp lại với nhau, so lớn nhỏ: "Tay của em lớn hơn chị một chút."

Lý Ninh Ngọc thấy cô vui vẻ, cũng để cô như vậy, không rút tay về: "Em định xuất viện khi nào? "

"Hôm nay đi, lát nữa em gọi người đến đón em." Cố Hiểu Mộng dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Nói đi, chị không đi tìm anh trai chị sao? "

"Không cần, anh ấy không tìm được tôi sẽ trở lại bệnh viện." Nói xong, Lý Ninh Ngọc chần chờ trong chớp mắt, thấy thái độ của Cố Hiểu Mộng bình thản, vẫn hỏi ra: "Anh tôi... anh ta đã nói gì với em? "

"... Không nói gì với em. " Cố Hiểu Mộng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cô ấy một cái, nhưng thấy cô ấy để ý như vậy, vẫn nói: "Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là nói em gọi chị Ngọc, quan hệ giữa chúng ta rất tốt, còn nói một câu em từng nói với anh ta. "

"Câu gì vậy?"

"Bởi vì ta thật lòng thích chị Ngọc."

Đối với câu nói này không có nguyên nhân hậu quả, Cố Hiểu Mộng kỳ thật là có chút mờ mịt, nhưng lúc ấy nàng đang ở trong hỗn loạn, truy vấn không kịp, Phan Hán Khanh cũng đã đi rồi.

Lời nói dứt, đã thấy nước mắt Lý Ninh Ngọc bỗng tràn ra, vèo một tiếng nện lên tay Cố Hiểu Mộng, lại cho cô một loại cảm giác nước mắt rất nặng nề này.

Cố Hiểu Mộng bị nước mắt bất thình lình này làm cho hoảng sợ, vẻ mặt cô kinh ngạc hỏi: "... Có chuyện gì với chị vậy? "

Lý Ninh Ngọc lắc đầu, không nói gì, giơ tay lau nước mắt. ngay cả chính nàng cũng không nghĩ tới, trong nháy mắt nghe được những lời này, nước mắt sẽ trực tiếp lướt qua lý trí tuôn ra.

Ba năm trước khi rơi vào tình trạng liều lách, hai người đối với tình cảm của nhau trong lòng biết rõ, lại ăn ý, ai cũng không có đem nó tuyên bố. Sau đó cô đi Trùng Khánh, quốc gia đại nghĩa không cho phép nữ nhi tư tình, cô thậm chí cũng không rõ mình còn có thể gặp lại Cố Hiểu Mộng ngày đó hay không.

Mà bây giờ, cô ngồi bên cạnh Cố Hiểu Mộng mất trí nhớ, nghe cô lấy góc độ người ngoài cuộc, kể lại ba năm trước Cố Hiểu Mộng sau khi cho rằng cô đã chết, chỉ có thể dùng phương thức mờ ám nói tình yêu của mình với anh trai cô.

Lúc trước bởi vì cách nhau quá lâu, về tình cảm của Cố Hiểu Mộng dành cho cô, thật ra cô đã không còn quá nhiều cảm giác thực tế.

Nhưng giờ phút này, cô đột nhiên cảm nhận được, Cố Hiểu Mộng mất đi cô, lúc đó đau đớn đến mức nào.

Mà nàng, lúc ấy dưới tình huống có thể liên lạc được với nàng, giấu diếm sự thật mình còn sống, mặc kệ nàng thống khổ ba năm.

"Hiểu Mộng, thực xin lỗi..." Lý Ninh Ngọc khàn giọng nói xong, gắt gao cắn môi dưới ý đồ làm cho mình bình tĩnh lại, nước mắt lại giống như hạt châu đứt dây từng giọt rơi xuống.

"Chị đừng khóc, sao lại đột nhiên xin lỗi." Lần này Cố Hiểu Mộng thật sự bị dọa sợ, đứng lên luống cuống tay chân nhìn bốn phía, tầm mắt dừng khăn giấy ở đầu giường, mới nhớ tới cái gì đó, vội vàng rút ra một tấm lau nước mắt cho cô.

Tuy nhiên, bất cứ khi nào cô lau khô nước mắt, sau đó sẽ luôn luôn có những giọt nước mắt mới rơi xuống, làm thế nào cũng không thể xóa.

Cố Hiểu Mộng nhìn nóng đến không chịu nổi, dứt khoát vứt khăn giấy, một tay nâng mặt cô nhìn thẳng vào cô: "Mặc kệ trước kia phát sinh chuyện gì, em đều tha thứ cho chị có được không? Chị mau ngừng khóc..."

Mất đi trí nhớ, cô không rõ rất nhiều chuyện, cũng không hiểu vì sao Lý Ninh Ngọc vì một câu nói không đầu không đuôi này mà đột nhiên khổ sở như vậy. Nàng chỉ biết mình không muốn thấy nàng khóc, cho nên nàng nói ra lời tha thứ, cho dù nàng không nhớ rõ Lý Ninh Ngọc rốt cuộc đối với nàng đã làm cái gì.

"Không tốt..." Lý Ninh Ngọc ấn tay nàng lắc đầu, đè nén bi thương trong lòng, tận lực duy trì giọng điệu bình tĩnh nói: "Em cái gì cũng không nhớ rõ, chuyện này đối với em không công bằng. "

"Chị nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì, cái gì sẽ không công bằng!" thấy cô dần dần ngừng rơi nước mắt, Cố Hiểu Mộng có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Đừng..."

"Được được, chị nói không cần thì không cần, vậy em ôm chị có được không?"

"... Được rồi. "

Cố Hiểu Mộng cười cười, đưa tay ôm người phụ nữ cuối cùng cũng không khóc vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: "Thật sự là dọa chết em, sao chị lại có nhiều nước mắt như vậy..."

Lý Ninh Ngọc bị nàng ôm, hậu tri hậu giác dâng lên một tia ngượng ngùng, cúi đầu vùi đầu vào hốc cổ nàng, chóp mũi là hương thơm nhàn nhạt quen thuộc. Cảm thụ được mạch đập trên cổ cô, vô số lần cô sinh ra may mắn mãnh liệt, Hiểu Mộng của cô còn sống, mặt trời cô suýt nữa ngã xuống, đã giống như bình minh mỗi ngày lại một lần dâng nữa lên.

Cô nhắm mắt lại, tham luyến sự dịu dàng của thời điểm này, hy vọng cái ôm này có thể dài hơn một chút, dài hơn một chút.

Cái ôm này quả thật kéo dài thật lâu, bởi vì Lý Ninh Ngọc vẫn không buông tay, Cố Hiểu Mộng cũng không tiện đẩy người ra.

Hơn nữa trong nháy mắt các nàng ôm nhau, trong lòng nàng nhất thời sinh ra một loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt, một giây sau liền tràn đầy nhu tình thấm vào trong lòng. Không đẩy ra, có lẽ là bởi vì cô ấy cũng không nỡ.

Cô cố gắng theo loại cảm xúc này, tìm kiếm tình cảm trước kia giữa hai người, bất quá không đợi cô cảm nhận được nhiều thứ hơn, đã bị người đột nhiên đẩy cửa xông vào cắt đứt.

"Tiểu ninh em ... em đang làm gì vậy? " Nhìn hai người ôm nhau trên giường bệnh, Phan Hán Khanh vẻ mặt mờ mịt.

Không khí ôn nhu trong nháy mắt bị phá vỡ, hai người không có phòng bị đều bị hoảng sợ, lập tức tách ra. Lý Ninh Ngọc xoay người nhìn về phía người đàn ông đang ở cửa: "... Anh!?"

"......" Phan Hán Khanh giờ phút này tâm tình phức tạp, hắn đến nhà muội muội tìm người kết quả nhào vào khoảng không, biết được người đã ra ngoài đi bệnh viện, cho nên hắn liền trở về.

Vốn định vừa nhìn thấy muội muội liền cho nàng một cái ôm thật lớn, sau đó lại hảo hảo huấn luyện nàng một trận, hại hắn thật sự cho rằng mình mất đi thân nhân cuối cùng, ai ngờ vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy muội muội cùng người khác ôm nhau, kế hoạch bị quấy rầy Phan Hán Khanh không quá vui vẻ.

Nhất là sau khi nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của Lý Ninh Ngọc, càng là càng không vui chuyển thành phẫn nộ, Phan Hán Khanh trong nháy mắt kích động, vội vàng truy vấn: "Tiểu ninh em khóc?! Chuyện gì đang xảy ra với em vậy?? Cố Hiểu Mộng?! "

Cố Hiểu Mộng vô duyên vô cớ bị hất chậu nước bẩn vào mặt cũng nổi giận, đứng lên một chút, trợn mắt nhìn: "Cái gì bảo ta khi dễ chị ấy, anh đây là vu khống! "

"Trong phòng chỉ có hai người các ngươi, ngươi dám nói không liên quan đến ngươi?"

"Anh!" Cố Hiểu Mộng nghẹn lại, cẩn thận ngẫm lại hình như quả thật là bởi vì cô nói câu kia, nhưng đó là Lý Ninh Ngọc chính mình muốn hỏi , muốn trách chỉ có thể trách Phan Hán Khanh đem câu nói kia nói cho nàng biết!

Nghĩ đến đây, Cố Hiểu Mộng chợt cảm thấy có sức mạnh, hùng hổ trở về: "Vậy còn không phải là trách anh! "

Lý Ninh Ngọc nhìn hai người ầm ĩ, có chút bất đắc dĩ: "Được rồi đừng cãi nhau nữa, anh, không liên quan gì đến em ấy, là vấn đề của em. " Cô ấy chắn giữa hai người, kêu dừng lại hai người cãi nhau không hề logic.

"Hừ, cửa cũng không gõ liền tiến vào, không có tố chất! " Cố Hiểu Mộng bị ra lệnh đình chiến, tự giác không phát huy tốt giận dỗi bổ sung một câu.

Ngược lại Phan Hán Khanh tỉnh táo lại tìm lại lý trí của mình, không so đo với nàng nữa:"Cho nên rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? tiểu Ninh? "

"Chờ em trở về nói với anh ." Lý Ninh Ngọc thở dài, chuẩn bị đem toàn bộ chuyện mấy ngày nay nói cho anh biết, để tránh tái hiện lại hôm nay. Nhưng... cô nhìn về phía Cố Hiểu Mộng, muốn nói lại thôi.

Cố Hiểu Mộng trợn trắng mắt, biết đây là đề phòng cô, bất quá cô chuẩn bị xuất viện, cũng không nói thêm gì nữa: "Các người trở về đi, tôi cũng muốn quay về Cố gia. "

"Được." Lý Ninh Ngọc nhìn nàng thật sâu một cái, đáy mắt mang theo chút áy náy, sau đó thu hồi tầm mắt nhìn về phía Phan Hán Khanh: "Ca, chúng ta đi thôi. "

.........

Trong một gian phòng cho thuê bình thường, Phan Hán Khanh kinh ngạc nghe xong Lý Ninh Ngọc kể lại, hồi lâu mới phục hồi tinh thần: "Cho nên, em cùng Cố Hiểu Mộng là... mối quan hệ đó? "

"Đúng..." Tuy rằng chưa từng xác nhận quan hệ, nhưng tình cảm lại là thật.

"Trách không được..." Trách không được lúc trước Cố Hiểu Mộng đối với cái chết của muội muội hắn biểu hiện ra thống khổ mãnh liệt cùng hận ý đối với Long Xuyên.

Khi đó Long Xuyên bị bọn họ hợp lực bức chết, vì rời khỏi nơi thương tâm này, cũng bởi vì Trung Quốc đã không còn chỗ dung thân cho hắn, Phan Hán Khanh vượt đại dương đi nước ngoài sinh sống, thẳng đến mấy ngày trước Cố Dân Chương phái người liên lạc với hắn, hắn mới biết muội muội còn sống.

Mà hắn hiểu được trong ba năm trước, Cố Dân Chương rất khó cam đoan dưới tình huống vạn vô nhất thất, truyền đạt tin tức cho mình ở nước ngoài xa xôi, cho nên hiện tại mới biết được việc này, hắn cũng không có oán hận gì.

Nhưng Cố Hiểu Mộng..." Em thật đúng là nhẫn tâm , ba năm cũng không tiết lộ tin tức cho cô ấy..."

"Là em có lỗi với cô ấy..." Mỗi khi nhớ tới chuyện này, đều là một lần đau lòng, chỉ có nhìn Cố Hiểu Mộng sống động đứng trước mắt mình, cô mới có thể cảm thấy dễ chịu một chút.

Nhìn hốc mắt Lý Ninh Ngọc còn có chút sưng đỏ, Phan Hán Khanh lắc đầu, thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai nàng: "Mặc kệ như thế nào, ca ca đều sẽ một mực đứng ở phía sau em. "

Rốt cuộc là muội muội của mình, vô luận đã xảy ra chuyện gì, hắn vẫn hy vọng nàng có thể vui vẻ. Chỉ là, sau này em sẽ đối xử tốt với Cố Hiểu Mộng một chút.

"Em biết rồi, ca."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro