1-5

CHƯƠNG 1

Đôi khi, một vài câu nói của nhiều năm trước vẫn còn văng vẳng bên tai mà ngươi đã quên mất khung cảnh cùng cảm xúc lúc đó, chỉ nhớ rằng nó đã từng xảy ra.

Ngay cả khi ngươi nhớ ước nguyện lúc đó, nhớ thời điểm đó trịnh trọng ra sao, thế nhưng ở hiện tại, những điều đó còn có ý nghĩa gì? Ngay cả ý ánh mắt của nàng có mấy phần ý cười ngươi còn nhớ không rõ.

Ngay cả cha mẹ ngươi, bạn bè của ngươi, họ vẫn đang ở trước mặt ngươi mà cũng phải thận trọng từng câu từng chữ không dám nhắc đến, vì sợ nghe thấy một câu, chỉ có ngươi mới biết, ngươi đã thực sự không nhớ rõ.

Bởi vì ngươi đã nhớ lại quá nhiều lần mà khắc ghi từng đường nét rõ ràng của người đó dần dần bị mờ đi theo năm tháng, ngươi không còn nhớ được dáng vẻ của nàng nữa.

Không khí có chút nặng nề, Dụ Ngôn dùng tay trái vén mái tóc dài buông xõa trước tai, dùng tay phải cầm bút, hơi cúi đầu ký tên vào tờ giấy đặt ở trước mặt.

Người bên cạnh giống như đồng thời cũng ký xong, hai người cùng nhau thu bút về.

"Được rồi, chúc mừng hai người. Đợi lát nữa đóng dấu giấy chứng nhận liền xong." Nhân viên phụ trách đăng ký kết hôn nở nụ cười, lấy tờ giấy trước mặt hai người, xoay người rời đi.

Góc nghiêng của Dụ Ngôn trong mắt người bên cạnh vẫn hoàn mỹ như vậy, môi màu hồng nhạt khẽ mím lại, khuôn mặt trầm tĩnh ôn hòa. Cũng giống như người ngoài hay nói, nàng cực kỳ ấm áp, xinh đẹp động lòng người, không ai từng thấy trong mắt nàng có cảm xúc mãnh liệt khác thường nào, nàng lúc nào cũng dịu dàng ấm áp như gió thoảng.

Khóe môi Tằng Khả Ny cong lên một chút, khi cô nhìn chằm chằm Dụ Ngôn, ngón tay mảnh khảnh nâng lên muốn cầm thứ gì đó, nhưng cuối cùng lại rơi xuống, đôi môi nhợt nhạt mím lại thành một đường, từ đầu đến cuối không hề nói một lời.

Thời điểm bước ra khỏi cửa Cục dân chính, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Đứng ở điểm cao nhất của bậc thang, ánh mặt trời chiếu vào giấy chứng nhận màu đỏ, Tằng Khả Ny và nàng không đội mũ, cả hai đều trông yên tĩnh cùng lạnh nhạt như vậy. Kể từ giây phút này, hai người đã chính thức bước vào cuộc đời của nhau.

"Chúng ta đã kết hôn." Tằng Khả Ny từ xa nhìn về phía đám người đang vội vã, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thường, giống như đang nói với Dụ Ngôn rằng thời tiết hôm nay không tệ.

"Ừm, chúng ta đã kết hôn." môi Dụ Ngôn cuối cùng cũng nở nụ cười, nỗi khắc khoải trong lòng cũng dần dần bị ánh mặt trời nuốt chửng, không còn sót lại một điểm nào.

Nàng đang chờ đợi cái gì đây? Chờ một cuộc tình sớm sẽ không có kết quả, hay chờ một người sẽ không bao giờ xuất hiện nữa? Từ lúc đáp ứng kết hôn với Tằng Khả Ny, nàng đã không còn nóng lòng chờ đợi nữa rồi.

Hơn nữa vừa rồi ý nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu nàng, nếu không phải đáp ứng kết hôn với Tằng Khả Ny, có lẽ rất lâu sau này nàng sẽ không nghĩ tới quá khứ.

Nàng nhớ tới câu nói của Tằng Khả Ny: "Ta không có thời gian để nhận thức quá nhiều người, phải tìm hiểu họ, vừa tốn thời gian vừa tốn sức. Tốt hơn hết chúng ta ở cùng một chỗ, đỡ phí thời gian cùng công sức."

Nàng nhớ kỹ Tằng Khả Ny đã nói: "Dụ Ngôn, chúng ta kết hôn đi."

Nàng cũng nhớ kỹ, nàng không có sức lực đi tìm một người hoàn toàn xa lạ để cùng một chỗ, còn phải tìm hiểu người ta, cho nên nàng nói, "Được, chúng ta kết hôn đi."

Bị ánh mặt trời rực rỡ làm cho chói mắt, Dụ Ngôn thu hồi tầm mắt, cũng ngừng suy nghĩ lung tung, quay đầu nhìn Tằng Khả Ny, tình cờ bắt gặp Tằng Khả Ny cũng quay đầu lại đồng thời nhếch môi mỏng, nàng chỉ nghe cô nói: "Dụ Ngôn, bây giờ có hối hận cũng không thể lập tức ly hôn. Vừa kết hôn liền ly hôn, chúng ta nhất định sẽ lên trang bìa".

"Nhìn ta có vẻ hối hận sao?" Dụ Ngôn cười nhạt nói, "Giống như ngươi nói, hiểu rõ nhau, đỡ tốn thời gian cùng công sức, chẳng có gì tốt hơn."

Còn ai xứng đôi với nàng hơn Tằng Khả Ny đây? Lớn lên với nàng từ nhỏ, biết rõ quá khứ của nàng, cũng biết rõ nỗi khổ tâm của nàng.

Hai mươi bốn năm trước, Dụ Ngôn chào đời, lúc đó trời đã đầu thu, ba mẹ hai bên là bạn bè nhiều năm, Dụ gia và Tằng gia liền gắn kết cuộc đời của hai đứa trẻ lại với nhau.

Tằng Khả Ny nhìn thấy ánh mắt Dụ Ngôn không có ý cười, vẫn bình tĩnh ôn hòa như thường, trong lòng không khỏi có chút không vui. Dụ Ngôn không vui, ít nhất là cho đến thời điểm này, cô không cảm thấy nàng hạnh phúc vì cuộc hôn nhân này.

Cô đang mong đợi cái gì đây? Cô đang mong đợi để thay thế người mà Dụ Ngôn đang nghĩ đến sao?

Tằng Khả Ny ngoảnh mặt đi, không tiếp tục nhìn Dụ Ngôn nữa, dáng vẻ của cô nhẹ nhàng phong trần như mây gió, vẻ mặt thờ ơ với người lạ, thanh âm vốn đã nhàn nhạt lúc này lại lạnh hơn, "Đi thôi, tiếp tục trì hoãn phóng viên sẽ tới."

Đương nhiên, với thân phận của cô, không cần phải lo lắng việc này. Nhưng Dụ Ngôn thì khác, hai người đã kết hôn, nhưng chưa thảo luận vấn đề sẽ được công khai. Đặc biệt là cuộc hôn nhân của một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng như Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn sau khi lên xe của Tằng Khả Ny, nàng tháo kính râm ra, yên lặng nhìn con đường đang dần lùi xa ngoài cửa sổ, suy nghĩ của nàng cũng dần trôi đi.

Nàng cảm thấy rất kỳ quái, cả nàng và Tằng Khả Ny đều không phải là người nói nhiều, nhưng hai người lại ở chung yên bình nhiều năm như vậy. Mối quan hệ giữa nàng và Tằng Khả Ny không tính là bạn bè thân thiết, nhưng lại là người gắn bó với nhau lâu nhất.

Sau này nàng gặp những người bạn thân thiết hơn, cũng gặp được những người bạn có tính cách hòa hợp, đến rồi đi. Thậm chí có người đã rời đi rồi, Tằng Khả Ny vốn không thân thiết với nàng vẫn ở bên cạnh nàng.

Hai người chưa từng quá thân thiết, cũng chưa từng có lúc rời đi.

"Muốn đi đâu? Công ty hay phòng thu âm?"

Thanh âm ung dung của Tằng Khả Ny chậm rãi cất lên. Dụ Ngôn định thần lại, nhìn về phía trước xe, nói: "Đưa ta tới cổng học viện, ta có việc phải làm, sau đó sẽ tự mình trở về."

Trong xe rất yên tĩnh, ngay sau đó Tằng Khả Ny ngắn gọn đáp ứng: "Ân."

Tốc độ xe vẫn ổn định, Dụ Ngôn không nhìn thấy lúc nàng nói địa điểm mình muốn đi, hai tay cầm vô lăng của Tằng Khả Ny rõ ràng có chút dùng sức, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Tằng Khả Ny chưa từng hỏi Dụ Ngôn chuyện gì nhiều, chuyện gì không nên hỏi sẽ không hỏi, chuyện gì nên hỏi cũng không dám mở miệng. Dựa vào mối quan hệ của hai người, cô không đủ tư cách để hỏi, nhưng hiện tại hai người đã kết hôn, càng không cần thiết hỏi thêm nữa.

Chiếc xe từ từ dừng lại gần Học viện Chính trị - Luật. Thời điểm Dụ Ngôn đeo kính râm bước ra khỏi xe, chiếc xe lao đi không dừng lại dù chỉ một giây. Tiêu sái giống như giữa hai người chỉ là taxi cùng hành khách bèo nước gặp nhau.

Khóe môi Dụ Ngôn nở nụ cười tự giễu, sau đó nàng thu liễm thần sắc, ung dung bước vào cổng trường.

Phong cảnh ở đây vẫn giống như sáu năm trước, học sinh nơi này cũng tương tự học sinh của sáu năm trước, các nữ sinh đi ngang qua tụ tập để thảo luận về mỹ phẩm, phim truyền hình, trong khi các nam sinh thảo luận về thể thao, game và về các nữ sinh khác. Điều khác biệt là nàng không còn là một trong những người này nữa.

Trong ấn tượng của nàng, trước khu tập thể nữ sinh nơi nàng từng ở, mỗi khi hoa đào nở rộ, luôn có rất nhiều nữ sinh nô nức chụp ảnh dưới hoa đào, lưu lại những bức ảnh đẹp trong điện thoại của họ.

Có thể là do nhiệt độ cao, rừng đào không có nhiều học sinh. Dụ Ngôn chậm rãi đi dọc theo con đường rừng cho đến khi thấy một cái đình mới dừng lại.

Hoa đào trên cây đào trước mặt nàng nở rộ, thơm ngát lộng lẫy như trong ký ức, giống như vẫn là hoa của sáu năm trước.

Bên ngoài rừng đào mơ hồ có tiếng người truyền đến, nàng tháo kính râm xuống, cười nhạt một tiếng rồi thấp giọng nói: "Tử Thiến, ta đã kết hôn."

Ở lối vào của con đường nhỏ phía sau Dụ Ngôn, một bóng người mảnh khảnh lặng lẽ đứng đó, mắt sáng như sao, nhưng thần sắc lại ảm đạm.

Tằng Khả Ny lẳng lặng đứng như vậy, không tiến lên một bước.

CHƯƠNG 2

Cuộc sống hàng ngày của Dụ Ngôn rất bận rộn, nàng gia nhập làng giải trí từ khi đại học bắt đầu, được người đại diện Phan Gia Văn tuyển chọn, đến nay đã gần năm năm.

Tuổi nàng không lớn nhưng dựa vào điều kiện tốt cùng thiên phú cao của mình, hai năm qua nàng đã cho ra đời rất nhiều tác phẩm kinh điển, giải thưởng ban đầu lấy được là nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, hiện tại là diễn viên chính xuất sắc nhất.

Sáng sớm ngày thứ hai sau khi đăng ký kết hôn với Tằng Khả Ny, Dụ Ngôn cùng trợ lý đến thành phố C quay phim.

Hôn nhân của nàng với Tằng Khả Ny là kế hoạch ngoài ý muốn, nhưng sự ngoài ý muốn này sẽ không ảnh hưởng đến công việc của hai người họ.

Nghe có vẻ chua xót nhưng không ai trong hai người đề cập đến việc nên cùng ba mẹ vạch ra ngày cưới, lên danh sách khách mời, chuẩn bị kẹo mừng cùng hàng loạt các bước giống như trình tự kết hôn của bao người khác.

Mối quan hệ của hai người vẫn như lúc trước, cuộc hôn nhân của hai người không có gì khác ngoài trời biết đất biết, ngươi biết ta biết.

Lên xe ra sân bay, Dụ Ngôn lướt xong Weibo liền đưa điện thoại cho trợ lý Dương Hiểu, đang vừa muốn nhận sữa cùng bánh mì từ tay trợ lý, nàng chợt nhớ ra cái gì liền lấy điện thoại lại.

“Ngôn tỷ, làm sao vậy?” Dương Hiểu một tay cầm sữa bò, một tay cầm bánh mì, nghi hoặc không hiểu.

"Không có gì, ta gọi điện thoại. Sắp lên máy bay rồi, xuống xe không có thời gian gọi." Dụ Ngôn mỉm cười, nhìn xuống tìm số điện thoại của Tằng Khả Ny trong danh bạ.

Nàng cho rằng thời điểm này Tằng Khả Ny hẳn là còn đang ngủ, không ngờ điện thoại rất nhanh được kết nối, sau đó đầu dây bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp xen lẫn vui vẻ “Ân?”. Sau đó Dụ Ngôn hỏi: “Dậy sớm vậy?"

"Ân, hôm nay có vụ án mở phiên tòa."

Lời nói của Tằng Khả Ny luôn ngắn gọn như vậy, trong trí nhớ của Dụ Ngôn, Tằng Khả Ny hiếm khi hoạt bát như các bạn cùng lứa, ngay cả có người pha trò một chút, Tằng Khả Ny lại rất nghiêm túc. Hiện tại nhớ đến, lại có chút thú vị.

“Khả Ny, ta đi nơi khác quay phim, cảnh quay cũng không còn nhiều, khoảng hai ba ngày sẽ quay xong.” Dụ Ngôn cau mày, đối với việc báo cáo như vậy có chút không quen.

Cha mẹ hiểu công việc của nàng, hơn nữa đã nhiều năm, tự nhiên họ đã quen với việc nàng là người của công chúng, không cần phải báo cáo mọi chuyện. Bây giờ nàng chọn chủ động nói chuyện với Tằng Khả Ny vì nghĩ đến mối quan hệ của hai người, từ khi quyết định sống chung, nàng ít nhất cũng phải từ từ bắt đầu thay đổi vài thứ.

Bình thường giữa người yêu nhau không phải thông báo lịch trình sao?
Người yêu sao? Dụ Ngôn cười khẽ, giữa hai người vốn cũng không bình thường.

“Ân.” Tằng Khả Ny "Ân" một tiếng, sau đó thấy mình quá mức lạnh nhạt, lại nói thêm: “Chú ý nghỉ ngơi, đừng quên ăn cơm.”

Đó là tất cả những gì cần nói. Chẳng lẽ lại có thể nói giỡn dặn dò một câu "nhớ gọi cho ta" sao?

Dụ Ngôn nói, "Ta biết."

Lúc trước có thể nói chuyện phiếm về công việc, về tuổi thơ, ngay cả khi không quá sôi nổi, dù sao vẫn có đề tài để nói. Giờ đã gắn bó thân thiết hơn rồi, không tìm được chuyện để nói nữa, cũng không biết nên vui hay buồn.

Khi Dụ Ngôn chuẩn bị cúp máy, Tằng Khả Ny ở bên kia thấp giọng nói: "Dụ Ngôn, khi nào trở về gọi cho ta trước, ta đi đón ngươi."

Tằng Khả Ny trước đó đi đón nàng cũng dùng ngữ khí bình thản như vậy, Dụ Ngôn không nghĩ nhiều liền đồng ý: "Được, vài ngày nữa ta sẽ gọi cho ngươi."

Một câu liền xác định những ngày này hai người sẽ không liên lạc thường xuyên.

Trợ lý Dương Hiểu cầm lấy điện thoại mà Dụ Ngôn đưa lại, đem bánh mì cùng sữa bò ở trên bàn đưa cho nàng, thản nhiên hỏi: "Ngôn tỷ có bạn trai sao? Hay vẫn là bạn gái?"

Hiếm khi thấy Dụ Ngôn báo cáo với ai, chẳng trách có chút tò mò. Dụ Ngôn nổi tiếng như vậy, cho dù Dương Hiểu với tư cách trợ lý đã ở bên nàng rất lâu, đôi khi cũng khó tránh khỏi bát quái một chút.

"Sao ngươi hỏi vậy? Ta ở chỗ nào giống đang yêu sao?" Dụ Ngôn cắm ống hút vào hộp sữa, mở gói bánh mì ra cắn một miếng.

Dương Hiểu ngồi gần hơn một chút, thấp giọng nói: "Vậy ngươi vừa rồi là báo cáo lịch trình với ai a? Ngay cả thời gian cũng nói rõ ràng, ta cũng không có nghe thấy ngươi xưng hô '"ba, mẹ" hay gì khác a".

Dụ Ngôn uống một ngụm sữa không khỏi bật cười, đặt bánh mì lên trên đầu gối, vươn tay đẩy trán của Dương Hiểu, cười nói: "Tiểu nha đầu này, cả ngày chú ý cái gì, lại học làm paparazzi chú ý đến đời sống riêng tư của ta sao?"

Dương Hiểu lè lưỡi, ngả người ngồi xuống, mỉm cười nói: "Nào có? Ta chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi, hiếu kì thôi nha, sẽ không nói cho người khác biết."

Cô đã theo Dụ Ngôn hơn một năm, sao có thể không rõ ràng như vậy? Hiếu kì là một chuyện, mấy tay paparazzi tìm tin tức kia lại là chuyện khác, sao có thể so sánh được?

Nhưng chỉ là Dụ Ngôn có tính khí tốt, đổi lại là người khác, sao cô dám hỏi? Nghĩ đến đây mình không còn vướng bận nữa, nếu thật sự là người yêu thì sẽ có ngày công khai thôi.

Dương Hiểu còn chưa kịp an ủi bản thân xong, Dụ Ngôn liền mỉm cười, mím môi nói: "Vừa rồi không phải bạn trai cũng không phải bạn gái, chỉ là bạn bè bình thường thôi. ngươi đã từng gặp qua rồi, nàng từng đến đón ta."

"Ồ, là cái mặt như khối băng kia..." Dương Hiểu cong môi, lộ vẻ thất vọng. Hóa ra là nữ nhân xinh đẹp từng đến gặp Dụ Ngôn, người kia thoạt nhìn rất tốt, nhưng lại quá lạnh lùng.

Dụ Ngôn không nói gì, im lặng uống sữa, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe đang rẽ vào bãi đậu của sân bay, khóe môi Dụ Ngôn cong môi chế giễu, làm sao nàng có thể nghĩ mình xuống xe không có thời gian gọi điện thoại đây? Cùng Tằng Khả Ny gọi điện không bao giờ mất quá nhiều thời gian, ngươi hỏi ta đáp, thật đơn giản nhanh chóng.

Lên máy bay, Dụ Ngôn và Dương Hiểu ngồi ở hai ghế liền nhau. Dụ Ngôn thích ngồi cạnh cửa sổ, Dương Hiểu đang đọc tạp chí, nàng không làm gì liền chống má nhìn những đám mây trắng bao quang bên ngoài cửa sổ.

Khi yên tĩnh nàng luôn nghĩ đến điều gì đó để cho qua thời gian, vì nàng mới đăng ký kết hôn không lâu, cho nên bây giờ trong lòng nàng chỉ toàn là những ký ức đã cũ phủ đầy bụi kia.

Tử Thiến, tên của ký ức đó là Tử Thiến.

Lần đầu Dụ Ngôn gặp Tử Thiến là trong đợt huấn luyện quân sự khi mới học năm thứ nhất đại học. Dụ Ngôn trầm mặc ít nói, vì lần đầu tiếp xúc với môi trường mới, cho nên ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chú ý đến cô gái kia, mái tóc dài thẳng màu hạt dẻ, gương mặt thanh tú rạng rỡ như ánh mắt trời, phảng phất như chẳng có gì có thể làm nàng ấy ưu sầu.

Nàng ấy luôn tươi cười chào hỏi nhiều người, được nhiều người khen là vui vẻ, hoạt bát. Ngay cả Dụ Ngôn cũng không thể không đưa mắt nhìn, đôi khi nhìn nàng ấy mà nghĩ, trên đời này làm sao có cô gái thích cười như vậy?

Dụ Ngôn cho rằng cuộc sống đại học của nàng vẫn không có gì nổi bật. Nhưng nàng không thể đoán trước được, cuối cùng lại có một ngày, tiếng cười ngọt ngào đó xuyên qua tấm kính trong suốt mà nàng xây dựng, mạnh mẽ bước vào thế giới của nàng.

"Xin chào, ta tên Tử Thiến, ngươi tên gì?"

Dụ Ngôn cảm thấy có lẽ nàng sẽ luôn nhớ nụ cười kia. Từ lúc đó, nàng không thể tách khỏi Tử Thiến dù nửa bước, hoặc có thể là nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc tách khỏi.

"Ta tên Dụ Ngôn."

Thời điểm đó, Dụ Ngôn rất dễ bị Tử Thiến hấp dẫn, có lẽ là bởi vì cuộc sống của nàng quá ít tiếng cười, Tử Thiến đã bù đắp cho điều này. Nụ cười của Tử Thiến có sự ấm áp của ánh mặt trời, khóe môi của Dụ Ngôn cũng mang theo ý cười, cảm thấy như được sưởi ấm, có ai lại muốn lần nữa rơi vào giá lạnh đâu?

Dụ Ngôn trốn trong sự ấm áp này không muốn bước ra. Cho nên, Tử Thiến đã mang theo luôn ánh sáng trong cuộc đời của nàng đi mất.

"Ngôn tỷ, Ngôn tỷ?"

Dương Hiểu nhẹ nhàng đẩy cùi chỏ của Dụ Ngôn, bầu không khí tĩnh lặng ban nãy đã biến mất, thay vào đó là một cabin ồn ào.

"Ân? Làm sao vậy?" Dụ Ngôn cuối cùng cũng hoàn hồn mà nhìn lại, chỉ thấy những người xung quanh lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, nàng xấu hổ cười, "Thực xin lỗi, vừa rồi ta mãi suy nghĩ vài chuyện, chúng ta đi thôi."

Dương Hiểu đồng ý, cầm lấy vali của hai người rồi dẫn đầu đi ra ngoài, trong cabin không còn yên tĩnh nữa, vừa rồi cô không để ý đến giọng nói khàn khàn của Dụ Ngôn, có chút khác với vẻ bình thản thường ngày.

Lịch trình của Dụ Ngôn không biết từ đâu được tiết lộ, hoặc có lẽ đó là sắp xếp có chủ ý của công ty. Một số lượng lớn người hâm mộ cầm bảng hiệu có tên Dụ Ngôn, các phóng viên ngồi xổm chờ sẵn. Dương Hiểu thấy vậy bộ dạng liền trở nên nghiêm túc.

May mà công ty sớm đã có sắp xếp, Dụ Ngôn không dây dưa lâu liền thuận tiện lên xe rời đi, đi thẳng về khách sạn.

Dương Hiểu kéo hành lý vào phòng cho Dụ Ngôn rồi rời đi. Dụ Ngôn tẩy trang xong, đứng trước cửa sổ, dáng người cao ráo xinh đẹp của nàng phản chiếu trên khung cửa sổ, đôi mắt như vầng trăng lạnh lẽo, giống như có vạn điều suy tư.

Ngay sau đó, nàng lấy điện thoại ra mở cuộc gọi gần nhất, ngón tay cái ấn lên, chuyển sang trang WeChat, gửi cho Tằng Khả Ny một câu: "Ta đến nơi rồi."

Bên kia nhanh chóng đáp lại, chỉ ngắn gọn một từ: "Ừ"

Dụ Ngôn chưa kịp suy nghĩ gì thì điện thoại reo lên, trên màn hình hiện lên dòng chữ "Phan Gia Văn", nàng nhướng mày, nhếch môi cười rồi nhấc máy: "Văn tỷ."

Nàng bỗng nhiên nhiệt tình cũng không có gì lạ, Phan Gia Văn này có thể được coi là người hùng số một đã một tay nâng nàng lên trời, quản lý vàng của công ty giải trí Gia Hội, hơn nữa rất công bằng, còn rất quan tâm đến nàng.

“Dụ Ngôn, ngươi đã đến khách sạn chưa?” Phan Gia Văn dùng một bên mặt cũng bả vai kẹp điện thoại, hai tay gõ phím, cười hỏi.

“Vừa mới đến, sao vậy, còn có nhiệm vụ khác sao?” Dụ Ngôn thở dài sau khi trả lời, cuộc sống của nàng bận rộn như vậy, hiếm khi được thảnh thơi.
Phan Gia Văn cong môi cười, dừng gõ phím, lấy điện thoại xuống nhún vai, sau khi thoải mái hơn một chút, cô nói với Dụ Ngôn: "Tỷ tỷ đây tìm ngươi chỉ có thể là nhiệm vụ? Không thể nói chuyện phiếm sao?"

Cô mở một tài liệu bằng một tay, nhìn tiêu đề trên đó có chút trầm tư. Dụ Ngôn nổi tiếng là tận tâm, đã không nghỉ ngơi trong một thời gian dài. Thừa dịp hợp đồng hiện tại của nàng sắp hết hạn, đại lão bản muốn làm mọi cách để giữ nàng lại, tốt hơn hết là nên tranh thủ cho nàng đi nghỉ ngơi trước.

“Ân, Văn tỷ, ngươi muốn nói chuyện gì vậy?” Dụ Ngôn bước đến ghế sô pha, cầm điện thoại ngồi xuống, đôi chân dài xếp bằng thản nhiên, tay còn lại đặt lên tay vịn ghế sô pha, cử chỉ thoải mái lắng nghe.

Phan Gia Văn lật vài trang rồi nói: "Được rồi, không đùa với ngươi nữa. Thực sự mà nói, có vài kịch bản tìm ngươi. Ta lọc ra trong đó có một bộ phim cổ trang, nhà đầu tư cùng đạo diễn muốn ngươi đóng vai nữ chính. Chút nữa ta sẽ gửi kịch bản cho ngươi xem một chút. Nếu ngươi có hứng thú, chúng ta liền nhận."

Phim cổ trang? Dụ Ngôn cau mày, dùng ngón tay gõ vào tay vịn ghế sô pha. Có thể khiến Phan Gia Văn đích thân liên lạc với nàng để thông báo cụ thể, không cần phải hỏi cát sê của chương trình. Nhưng nàng đã làm việc liên tục trong một thời gian dài, mỗi khi lao vào phim trường, nàng đều dùng rất nhiều sức lực.

Nghĩ đến đây, nàng nhẹ giọng nói: "Được, để ta xem xong sẽ cân nhắc."
Sau khi cúp điện thoại, Dụ Ngôn lấy máy tính xách tay trong vali ra, tìm thấy email mà Phan Gia Văn vừa gửi trong hộp thư.

Nàng đặt máy tính xách tay lên hai chân, gõ hai đầu ngón tay lên bàn phím, lông mày có chút nhíu lại.

CHƯƠNG 3

Những ngày cuối tuần của Tằng Khả Ny vô cùng nhàn hạ, công việc mấy năm qua đều như vậy.

Vài người luôn phàn nàn tại sao cuối tuần mãi chưa đến, mà đến cuối tuần lại cảm thấy vô cùng nhàm chán, không bằng bận rộn như lúc đi làm một chút. Tằng Khả Ny tuy không bao giờ than phiền, nhưng cô luôn khắc ghi trong lòng ngày nghỉ của mình nhàn hạ như thế nào, nhàn hạ đến mức đôi khi chỉ muốn kết bạn cùng công việc.

Sau khi tắm rửa xong, Tằng Khả Ny đặt quần áo lên giường, vô tình liếc nhìn điện thoại vẫn yên lặng, trong đầu hiện ra vẻ mặt của Dụ Ngôn trong ngày đăng ký kết hôn, cũng như những cuộc điện thoại cùng tin nhắn của nàng.

Ba ngày sau, thực sự không có phản hồi gì cho cô. Ngày đó thông báo rời đi giống như làm một lẽ thường tình cho mối quan hệ hôn nhân này, không chân thành, sau này cũng sẽ không mong mong nhớ nhớ.

Đây là phương thức hòa hợp giữa hai người, hai người chưa bao giờ đủ thân thiết để trở thành khuê mật nói về mọi thứ, cũng sẽ không lạ lẫm đến mức tách ra. Cuộc sống của hai người từ lúc sinh ra đã được trưởng bối hai bên gắn liền với nhau ở cùng một chỗ, là bạn chơi từ thời thơ ấu, cho đến khi kết hôn hai người vẫn là bằng hữu.

Tóc của Tằng Khả Ny còn dài hơn cả Dụ Ngôn. Đuôi tóc buông thõng mềm mại, rủ xuống sau lưng. Cô an tĩnh đứng đó, dáng người cao gầy, phong trần mấy phần không thuộc về trần thế. Thanh hoa tao nhã không kể hết.

Điện thoại đột nhiên rung lên, Tằng Khả Ny hoàn hồn trở lại, cúi người cầm lấy điện thoại mở WeChat, trong nhóm gia đình mẹ cô nói: "Xuống ăn sáng a, Tằng đại tiểu thư."

Tằng Khả Ny mặt không có cảm xúc, gõ nhẹ ngón tay cái, phát tin nhắn "đã biết", sau đó ném điện thoại trở lại giường.

Cô mở chiếc cặp ra, ngoài tài liệu còn có một cuốn nhật ký bìa trắng, thay vì xem lại những dòng cảm xúc đã viết trước đó, cô lại lật sang trang mới nhất, tờ giấy trắng tinh khiến cô cầm bút lại sững sờ một chút.

Tựa hồ viết cái gì cũng không thích hợp, so với tâm trạng lúc trước, bây giờ trái tim này giống như bị treo lơ lửng trên không, không lên cũng không xuống, không vui cũng không buồn.

Vẻ mặt của Tằng Khả Ny vẫn luôn lãnh đạm, dùng đầu ngón tay xoa xoa thân bút, cuối cùng cúi người đặt cuốn nhật ký trên bàn đầu giường, viết ngày cưới, cuối cùng để lại một câu đầy khí thế: Chúng ta đã kết hôn.

Thời điểm Tằng Khả Ny đi tới phòng ăn, cha cô Tằng Quang Tuyên đang vừa đọc báo vừa uống sữa, chỉ giương mắt nhìn Tằng Khả Ny một chút, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào tờ báo.

Mẹ cô Triệu Uyển Nghi nhìn thấy cô liền vẫy tay: "Khả Ny, mau đến xem ăn cái gì."

Tằng Khả Ny có nhà riêng, thời gian làm việc cô sống trong nhà của mình. Thứ sáu tan sở cô trở về nhà ba mẹ đẻ để sum họp đến hết tuần. Đây là thói quen của cô mấy năm nay, chưa bao giờ thay đổi. Cho nên mỗi lần Tằng Khả Ny trở về, trong nhà thức ăn sẽ luôn ưu ái cô một chút.

“Cám ơn mẹ, ta ăn cháo là được rồi.” Tằng Khả Ny mím môi cười, bưng bát cháo ngồi xuống, ăn một miếng, cô nhẹ giọng nói: “Thật ngon.”

Triệu Uyển Nghi cầm đũa gắp mấy món lên đĩa nhỏ trước mặt, cười nói: "Ngon thì ăn nhiều một chút. Ăn ít như vậy nhìn ngươi gầy giống như Tiểu Ngôn vậy. Hai đứa cái gì đều không giống, nhưng sức ăn lại giống nhau như đúc, đều không chịu ăn nhiều, ngươi nhìn mẹ phiền muộn mà tóc bạc trắng hết cả rồi này."

Hai đứa trẻ này cùng nhau lớn lên, ngày thường, lão gia tử nói chuyện luôn thích so sánh hai người, Tằng gia cùng Dụ gia đều như vậy. Trong mắt hai vị trưởng bối của Tằng gia, Dụ Ngôn là người được gọi là “con nhà người ta” Tằng Khả Ny từ nhỏ nghe đến quen, cũng chưa từng thấy chán ghét.

Tằng Khả Ny húp thêm một ngụm cháo, cong lên khóe môi cười nhẹ, "Vậy lát nữa ta ăn thêm một bát để cảm ơn mẹ."

Lúc này Tằng Quang Tuyên mới ngẩng đầu, thản nhiên hỏi như thường ngày: "Khả Ny, dạo này công việc của ngươi thế nào?"

Không giống như lão bà của mình, Tằng Quang Tuyên gần như nhận thầu với công việc hỏi thăm, hầu hết cuộc nói chuyện của ông đều liên quan đến các vấn đề kinh doanh.

“Rất tốt, ba đừng lo lắng.” Tằng Khả Ny đặt đũa xuống, ngẩng đầu báo cáo tình hình gần đây: “Gần đây Luật sở chủ yếu nhận được đều là những vụ án nhỏ, không quá phí sức hao tổn tinh thần.”

Có lẽ là vì lý do chuyên môn, trên người Tằng Khả Ny tự nhiên toát ra hơi thở trấn an, Tằng Quang Tuyên gật đầu hài lòng, đóng lại tờ báo nói: "Ăn sáng đi, ăn xong ra ngoài dạo chơi, cuối tuần nên vui vẻ thư giãn, đừng lúc nào cũng làm việc."

Nói đến đây, Triệu Uyển Nghi nói: "Đúng đấy, hay Khả Ny chút nữa cùng mẹ đi siêu thị một chút được không? Đúng lúc có nhiều thứ muốn mua."

Tằng Khả Ny không nghĩ nhiều, cầm đũa lên liền đáp: "Được, vậy ta đi cùng mẹ."

Triệu Uyển Nghi muốn Tằng Khả Ny đi cùng thật ra là vì bà không muốn con gái mình đắm mình trong công việc. Không biết cuối tuần ở trong thư phòng cùng với phòng riêng làm cái gì, mấy văn kiện thôi lại có thể xem hai ngày, gõ cửa sẽ làm gián đoạn suy nghĩ của cô. Đó là lý do tại sao vừa rồi bà lại thông báo cho cô trên WeChat.

Nhắc đến Tằng Khả Ny, Triệu Uyển Nghi liền có thể nói rất nhiều, cô với Dụ Ngôn, cả hai đều có vẻ ngoài trầm ổn, ít nói nhưng tính cách lại một trời một vực.

Mặc dù Dụ Ngôn cũng trầm ổn, nhưng là luôn chủ động hơn Tằng Khả Ny. Mỗi lần đến nhà nàng đều ngọt ngào gọi hai vợ chồng bà, để hai người luôn mong chờ nàng đến. Bất kể lý do nghề nghiệp, là một diễn viên nổi tiếng, Dụ Ngôn mấy năm nay luôn có thể thỉnh thoảng đến đây vài lần.

Triệu Uyển Nghi đang cân đồ trên giá nghĩ đến đây, liền ném một câu về phía Tằng Khả Ny đang đẩy xe hàng phía sau: "Khả Ny a, dạo này không thấy Tiểu Ngôn, nàng lại đi quay phim sao?"

Tằng Khả Ny đang đẩy xe hàng, trong lòng không nghĩ gì, đột nhiên bị hỏi như vậy, cô nhanh chóng phản ứng lại: "Ân, nàng đi quay phim, nói khoảng một tuần nữa trở về."

Triệu Uyển Nghi lấy một chai dầu hào cùng nước tương chấm hải sản trên kệ, xoay người bỏ vào giỏ hàng rồi sánh bước cùng Tằng Khả Ny. Nhắc đến Dụ Ngôn câu chuyện cũng được mở ra, Triệu Uyển Nghi không ngăn lại được bát quái bắt đầu trò chuyện của cô: "Những ngày này Tiểu Ngôn có gặp nam nhân nào không? Nữ nhân thì sao? Nhất là những người có điều kiện tốt hơn ngươi ấy. Nếu là có thì ngươi nhiều chú ý, đừng có cả ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc."

"Không có." Không có liếc mắt một cái, Tằng Khả Ny vươn tay kéo thẳng hàng hóa trong giỏ hàng nói thêm: "Ý ta là nói không có người thích hợp để yêu đương."

Sau nhiều năm như vậy, cô làm sao có thể không biết tâm tư của cha mẹ? Từ đi dạo xung quanh nói yêu sớm đến nay, cho dù Tằng Quang Tuyên và Triệu Uyển Nghi có biến ý vài lần, chỉ cần nghe lần đầu cô đã có thể biết được ý tứ.

“Không có là tốt, không có là tốt rồi.” Triệu Uyển Nghi hài lòng vỗ vỗ bờ vai gầy yếu của Tằng Khả Ny, động viên nói: “Khả Ny a, đừng có lúc nào cũng vùi đầu vào công việc. Mẹ với ba ngươi cùng Dụ thúc thúc và Tịnh Tuệ a di đang đợi các ngươi có tiến triển đâu. Nếu cần ba mẹ thu xếp cho ngươi, đừng che giấu, cứ nói thẳng a."

Hai bên cha mẹ đã tác hợp hai người hơn 20 năm, có thể nói lúc hai bà mẹ mang thai đã chuẩn bị kế hoạch hôn nhân cho hai người.

Sau này hai người thường bị lấy đủ loại lý do để cùng một chỗ. Trưởng thành càng bị nắm bắt cơ hội mà hỏi tiến triển mối quan hệ này. Nhưng lâu như vậy không có tin tức gì đáng giá để vui mừng.

Vài năm trước, Dụ Ngôn chỉ mới là sinh viên năm nhất, nàng nói nàng đã có bạn gái. Sau đó, các trưởng bối không làm gì cả. Nhưng giờ cả hai người đều độc thân, cha mẹ hai bên tự nhiên sôi nổi trở lại.

“Ta không cần cái gì, mẹ ,ngươi cũng đừng lo lắng.” Tằng Khả Ny một tay đẩy xe hàng, một tay nắm lấy cánh tay Triệu Uyển Nghi, vẻ mặt bất đắc dĩ không muốn nói về chủ đề này.

Triệu Uyển Nghi oán giận vỗ cô một cái, trách cứ: "Đứa nhỏ này, còn không biết lòng tốt, ngươi nhìn ngươi lề mề như vậy, tiếp tục lề mề người ta liền bỏ chạy a..."

Sắc mặt Tằng Khả Ny lạnh như băng, chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt dần dần trôi xa.

Thời điểm Dụ Ngôn đã bắt đầu trổ mã, hiện ra mấy phần nhan sắc động lòng người làm cho người ta chú ý, vừa mới vào Học viện Chính trị - Luật đã gây chấn động, số lượng người tỏ tình ngày càng nhiều, dưới lầu thường có sinh viên xếp hàng. Ngay cả Tử Thiến cũng là bị hấp dẫn mà đến.

Cô gái đó là người thích cười nhất mà Tằng Khả Ny từng thấy, ngay cả Dụ Ngôn cũng chưa từng thích cười như vậy. Tằng Khả Ny và Dụ Ngôn khi nhập học thường giúp đỡ nhau. Nhưng không lâu sau, hai người đi đi về về cùng nhau lại biến thành Dụ Ngôn và Tử Thiến.

Tằng Khả Ny không có tư cách tranh giành, cũng không có tư cách nhắc nhở Dụ Ngôn không cần vì Tử Thiến mà móc cả tim lẫn phổi mình ra. Bởi vì khi cô nhìn thấy Tử Thiến quấn lấy cổ Dụ Ngôn mà hôn lên, lại có nhiều thứ không giống như cô nghĩ.

Một người đang lâm vào cuồng nhiệt, làm sao có thể đi khuyên bảo người không nên hãm sâu đây?

Cô chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trốn trong góc, nhìn Dụ Ngôn vì Tử Thiến mà vui, vì Tử Thiến mà buồn. Sau đó thả chính mình lao xuống vực thẳm có tên là Dụ Ngôn, không thể nào tự mình thoát ra được.

"Đúng rồi, Khả Ny. Đợi hai ngày nữa ngươi đến thăm Tịnh Tuệ a di, thay mẹ mang ít đồ đến đi."

Thanh âm của mẹ cô đã phá tan màn sương ký ức về quá khứ của Tằng Khả Ny, mọi thứ xung quanh dần dần trở nên rõ ràng, cô nhíu mày đáp: "Ân, ta nhớ kỹ."

Triệu Uyển Nghi không để ý Tằng Khả Ny vừa rồi thất thần, vừa đi tới khu trái cây, bà vừa cầm quả lê hỏi: "Đúng rồi, dạo này ngươi có định yêu đương gì không? Mẹ không hỏi ngươi với ai, chỉ muốn hỏi ngươi có kế hoạch gì không?"

Tằng Khả Ny mím môi, vô thức nắm chặt tay đẩy xe hàng, suy tư một chút, nhẹ giọng nói: "Có"

Triệu Uyển Nghi đã quen với việc cô nói không, bây giờ đột nhiên nghe được lời khẳng định như vậy lại quên mất chọn quả lê trong tay, quay đầu lại muốn hỏi. Tằng Khả Ny liền kịp thời ngắt lời: "Mẹ, ta có chừng mực, lúc nên nói ta sẽ nói. "

Cô luôn mang dáng vẻ điềm đạm như vậy, mọi người vốn cũng đã quen. Triệu Uyển Nghi hiểu rõ cô nên không hỏi thêm gì nữa, nói xong câu "Cứ như vậy đi", bà đơn giản quay đầu lại lựa lê.

Tằng Khả Ny đi cùng Triệu Uyển Nghi đi siêu thị, trên đường trở về liền nhận được một cuộc gọi ngắn gọn của Đới Manh, nói là để quên tài liệu khẩn cấp nên không mang về nhà, để Tằng Khả Ny đi qua giúp nàng mở cửa.

Cánh cửa của Luật sở có hai lớp bên trong và bên ngoài, chìa khóa do một lão bản một quản lý của Luật sở là Tằng Khả Ny và Đới Manh giữ, cả hai đều phải có mặt mở cửa hàng ngày mới có thể thuận lợi vào cửa.

Sau khi Tằng Khả Ny đưa Triệu Uyển Nghi về nhà, cô lái xe đến công ty luật gặp Đới Manh ở cổng, cô nói: "Đới luật sư, cuối tuần vẫn chăm chỉ như vậy?"

Đới Manh thoáng nhìn lướt qua cô, đợi cô đi tới, hai tay ôm ngực nhìn mở cửa, giọng nói nhạt như nước lã: "Nhìn dáng vẻ đi ra ngoài này, Tằng luật sư hôm nay buông thả bản thân sao?"

Hai người không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bạn tốt của nhau thời đại học, nên khi gặp nhau sẽ luôn phun ra vài câu như vậy. Dù hai người đều là người điềm đạm, sau thời gian dài sẽ đối xử với đối phương khác với người thường.

Tằng Khả Ny không có biện bạch, cô mở cửa rồi nghiêng người nhìn lại: "Mau vào đi."

Đới Manh cười một tiếng, mở cửa giẫm giày cao gót bước vào trong. Một lúc sau nàng lấy một chiếc túi giấy màu nâu ra ngoài. Nhìn liền biết hôm qua tan tầm quên cầm về.

Khi đóng cửa lại, Tằng Khả Ny tự nhiên nói: “Đới Manh, ta cùng Dụ Ngôn đã đăng ký kết hôn, mới mấy ngày trước.” Cô quay lại nhìn Đới Manh, thấy trên khuôn mặt ôn hòa kia có tia ngạc nhiên hiếm thấy.

Đới Manh nhớ mấy ngày trước Tằng Khả Ny có nghỉ một ngày, những gì Tằng Khả Ny nói bây giờ hiển nhiên phù hợp với ngày nghỉ hôm đó. Nàng cau mày trầm ngâm hỏi: "Cô ấy biết chưa?"

Đới Manh là người duy nhất hiểu rõ tình cảm giấu kín của Tằng Khả Ny. Hỏi như vậy, Tằng Khả Ny đương nhiên biết ý tứ, cô nhẹ nhàng lắc đầu, bình thản như thường lệ: "Nàng không biết. Ta nói với nàng là ta không có thời gian vì yêu mà đi nhận thức quá nhiều người, dùng lý do này để đề nghị."

Đoạn tình cảm kiên trì bền bỉ này, Đới Manh không biết Tằng Khả Ny làm sao duy trì được. Bông hoa không nhận được nuôi dưỡng sẽ trở nên khô héo, chỉ có Tằng Khả Ny là sinh sôi không ngừng, cũng có thể là đang lưu luyến kéo dài hơi tàn, gượng chống để đi đến tận cùng xa xôi ấy.

“Bắt đầu như vậy cũng không tệ.” Đới Manh khẽ cười, nàng không thể hiểu một tình cảm lâu dài như vậy. Cho nên nàng dùng túi giấy gõ vào vai Tằng Khả Ny, nói: “Nếu đổi lại là ta, ta nhất định sẽ không kiên trì như ngươi. Cho nên ta chỉ có thể cho ngươi một câu, cố lên."

CHƯƠNG 4

Xuân đi hạ tới mặt trời mọc phi thường sớm. Dụ Ngôn nghĩ nàng đã dậy rất sớm để quay phim, nhưng khi ngồi vào chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ để phục vụ đưa bữa sáng tới mà đón nắng, nàng vẫn cảm thấy mùa thu cùng mùa đông lượng công việc ít hơn nhiều.

Đặc biệt là mùa đông, mặt trời mọc tương đối muộn. Mỗi ngày mùa hè sẽ có cảm giác có chút nóng bức khó khăn.

Còn một lúc nữa mới đến trường quay, Dụ Ngôn vừa ngồi uống sữa vừa dùng điều khiển bấm chuyển kênh TV treo tường, chuyển đến kênh "In and Out" thì dừng lại.

Chương trình thực tế này hiện đang phổ biến ở Trung Quốc, chủ yếu là do có rất nhiều khách mời tham gia, tất cả đều là những diễn viên có tầm ảnh hưởng lớn hơn trong và ngoài nước. Hơn nữa, chương trình rất có mắt nhìn khi mời diễn viên, về cơ bản là ai sắp ra sản phẩm mới hoặc lâu lâu mới có tin tức bắt mắt thì khả năng cao diễn viên này sẽ xuất hiện trên chương trình thực tế này.

Dụ Ngôn đặt điều khiển TV xuống, dựa vào lưng ghế, khoanh chân ở tư thế thoải mái nhất, một tay cầm uống sữa, đầu ngón tay kia gõ nhẹ.

Buổi ghi hình thứ hai của mùa "In and Out" sắp kết thúc, sẽ sớm đến lượt nàng. Một thời gian trước Phan Gia Văn đã sớm thông báo cho nàng chuẩn bị.

Dụ Ngôn nheo mắt một chút, đưa tay lấy điện thoại, ấn màn hình sáng lên xem ngày tháng. Do dự một lúc, bấm số của Tằng Khả Ny, nâng tay đặt điện thoại gần tai.

Lần này cuộc gọi vẫn nhanh chóng được kết nối, ngược lại là trầm mặc, Dụ Ngôn cười nhẹ nói: "Tằng đại luật sư, sớm."

Sau khi nghe thấy bên kia có tiếng văn kiện nhẹ nhàng tiếp xúc với mặt bàn, Tằng Khả Ny nói: "Dụ đại minh tinh, sớm."

Dụ Ngôn đỡ trán, Tằng Khả Ny thật sự không thích hợp để đùa giỡn, chào hỏi bằng giọng điệu vui vẻ như vậy sẽ rất dễ dẫn đến chủ đề tiếp theo, mà Tằng Khả Ny chính là một điển hình của việc nói xong liền không cho người ta có cơ hội nói tiếp.

Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi, Tằng Khả Ny lạnh lùng như vậy làm thế nào ngày đó cùng mình nói muốn kết hôn? Bây giờ nghĩ lại, vẫn là quay lại phong cách của trước kia thì hơn.

Dù sao cũng đã quen, Dụ Ngôn không nghĩ nhiều nữa, lại uống thêm một ngụm sữa, nói đùa: "Khả Ny, ngươi có biết không, khi ngươi nói chuyện một chút nhân khí đều không có. Khiến ta hoài nghi ngươi có ăn cơm uống nước như những người bình thường hay không." Nàng dừng lại, nghĩ ra giải thích tốt hơn: "Nói chung là, cảm thấy ngươi không dính chút bụi trần gian."

Lúc trước cùng Tằng Khả Ny ăn cơm, người này cũng là bộ dáng chậm rãi nhã nhặn, đẹp mắt như vậy, nhưng mà Dụ Ngôn luôn có tia suy nghĩ, Tằng Khả Ny có lúc nào mang tâm tình phấn khích không?

"Vậy ngươi nên cảm thấy may mắn mới phải." Tằng Khả Ny nhanh chóng đáp lời, Dụ Ngôn nhướng mày chờ một lúc, nghe cô nhẹ giọng nói: "Kết hôn với thần tiên không dính bụi trần gian, ngươi kiếm lời lớn."

Dụ Ngôn cong môi cười một tiếng, độ cong của khóe môi không thể thu lại, ý cười truyền đến rõ ràng bên người Tằng Khả Ny, khiến Tằng Khả Ny dừng động tác tay, âm thầm nhếch lên khóe môi.

"Ai cho ngươi tự tin đem mình xem như thần tiên? Trước đây như thế nào ta chưa thấy ngươi tự luyến như vậy a?" Dụ Ngôn vừa cười vừa nói, tay không cầm nổi ly sữa nữa liền đặt nó lên bàn.

Trước đây Tằng Khả Ny nói chuyện luôn là hỏi một câu đáp một câu, trò chuyện cũng rất đúng đắn, hiếm thấy cô luôn nghiêm túc mà chịu nói đùa như vậy. Dụ Ngôn thật sự thấy vô cùng thú vị. Nếu không phải ngữ khí của Tằng Khả Ny vẫn thản nhiên như vậy, nàng thật muốn nghĩ túi da đã đổi chủ rồi.

"Không phải chính ngươi nói sao?" Tằng Khả Ny ngồi trên ghế da, vẻ mặt rõ ràng dịu đi.

"Nhưng ta không nói ngươi là thần tiên a, không dính bụi trần gian, nhỡ đâu là quỷ thì sao đây?" Dụ Ngôn giương môi cười nhẹ. Nếu thỉnh thoảng có thể nói đùa hai ba câu như vậy cũng không tệ.

Tằng Khả Ny chậm rãi ngả người về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ bình thản tự nhiên, "Cũng là may mắn, dù sao cũng là nhân gian hiếm thấy."

"Xem ra cũng không có gì không đúng." Dụ Ngôn cong mày cười, đột nhiên không biết nên nói gì nữa.

Tằng Khả Ny hắng giọng, nhỏ giọng hỏi: "Dụ Ngôn, vừa rồi ngươi uống sữa sao?" Cô nghe thấy tiếng thủy tinh va chạm nhẹ, giống như người bên kia đặt ly xuống bàn.

"Ân, mỗi ngày ta đều có thói quen uống sữa." Dụ Ngôn vươn tay vuốt ly, thu lại nụ cười, qua hình ảnh phản chiếu của chiếc ly, giống như nhìn sang chỗ khác.

Từ nhỏ nàng đã có thói quen uống sữa, vốn là một thói quen bình thường, nhưng khi Tử Thiến ở bên cạnh, nàng dần dần thích.

Đôi khi nàng và Tử Thiến làm mọi cách để tìm cơ hội ở bên nhau trong ký túc xá của nhau. Thời điểm Tử Thiến biết nàng có thói quen uống sữa, sẽ pha một ly sữa cho nàng vào mỗi buổi sáng hoặc là ban đêm trước khi đi ngủ.

Dụ Ngôn vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tử Thiến nở nụ cười dịu dàng đưa ly sữa cho nàng, nàng nhấp một ngụm nhỏ, một vòng tròn sữa trắng dính trên môi.

Nàng ngượng ngùng cười cười, bởi vì giường có rèm nên không có ai có thể nhìn thấy, Tử Thiến cúi người hôn lên môi nàng, mặc kệ bàn tay nàng vì đang cầm sữa mà nhúc nhích, Tử Thiến đem sữa bò còn vươn trên môi nàng liếm đi, cuối cùng vì sữa còn vươn lại trên môi mà trêu chọc nàng.

"Ta biết."

Giọng nói của Tằng Khả Ny kéo suy nghĩ của Dụ Ngôn trở về, ánh mắt Dụ Ngôn hiện lên tia trào phúng, như thế nào có thể còn nghĩ đến những chuyện khi đó đây?

Có lẽ là nàng không cam lòng đi, nàng đối với Tử Thiến không còn gì, ban đầu nguyện ý cùng tin tưởng, rốt cuộc lại không kết thúc tốt đẹp, ai lại có thể cam lòng được đây?

"Sao ngươi biết?" Dụ Ngôn cầm cốc lên uống một ngụm, giờ nàng đã có thể uống sữa mà không dính sữa trên môi, luôn giữ được vẻ hoàn hảo nhất.

Tằng Khả Ny có chút suy tư, nhưng không nói thẳng ra, chỉ nói nhỏ: "Chỉ là ta biết."

Dụ Ngôn chưa kịp hỏi thì cửa phòng đã vang lên tiếng gõ cửa, nàng nói vào điện thoại một câu: "Ta cúp máy trước, phải đến trường quay rồi", sau đó cúp điện thoại, đứng dậy mở cửa, người ngoài cửa là Dương Hiểu.

Ngay khi cửa vừa mở, Dương Hiểu đã nhắc nhở: "Ngôn tỷ, chúng ta chuẩn bị đến trường quay a. Hiện tại đi là vừa vặn."

Dụ Ngôn gật đầu đáp ứng: "Đợi ta một chút, ta đổi giày liền đi xuống."

Cuộc sống của Dụ Ngôn vài năm trở lại đây, hầu hết mọi thứ đều phải nhường chỗ cho công việc, nàng không nhớ rõ mình đã bao nhiêu lần không thể cúp điện thoại đúng cách, bất kể với ai cũng có hành động như vậy. Nhưng hôm nay, có lẽ là bởi vì sau khi nói chuyện điện thoại với Tằng Khả Ny, trong đầu nàng lại hiện ra hình dáng giống hệt Tằng Khả Ny, nàng tùy tiện nghĩ Tằng Khả Ny làm sao biết được thói quen hàng ngày của mình?

Nàng mang theo câu hỏi này một đường đi đến phim trường, ở ngã tư, có bảo vệ đón diễn viên đến quay phim, cũng có đông đúc người hâm mộ. Khi Dụ Ngôn bước xuống xe, bên tai đều là tiếng hô "Nữ thần! Nữ thần!" Nàng đeo kính râm bắt chuyện với người hâm mộ một lúc, nói xong liền cất bước rời đi.

"Dụ Ngôn tới rồi?"

"A, Dụ Ngôn!"

"Ngôn tỷ."

Vừa bước vào phim trường, đoàn phim đã chào hỏi, mọi người đều tràn đầy nhiệt tình. Dụ Ngôn mỉm cười gật đầu đáp lại rồi đi thẳng vào phòng thay đồ. Chỉ sau khi rời đi, ánh mắt của những người đó lúc này mới trở nên kỳ quái, thậm chí có người còn bắt đầu xì xào bàn tán.

Nhân vật chính là nam nhân đang ngồi chơi điện thoại trong phòng thay đồ, ngay cả khi hắn đang ngồi cũng có thể thấy bộ dạng cao ráo, sườn mặt anh tuấn mê người.

Nghe thấy động tĩnh, nam nhân giương mắt, cười chào hỏi: "Dụ nữ thần đến rồi, để tiểu nhân chờ thật lâu."

Dương Hiểu đi treo túi xách cho Dụ Ngôn, Dụ Ngôn tìm một chỗ ngồi xuống, chào chuyên viên trang điểm để trang điểm, sau đó nói: "A Vọng, đừng trêu ta, cứ gọi tên là được rồi."

Dụ Ngôn mặc kệ chuyên gia trang điểm đang loay hoay tóc của mình, lấy điện thoại ra, bắt đầu kiểm tra tin nhắn chưa đọc và tin nhắn trong WeChat, Tần Vọng ở đằng kia cười nói: "Dụ Ngôn, ở đây không có người ngoài. Nghiêm túc như vậy làm cái gì a?"

Tần Vọng là diễn viên trong bộ phim mà Dụ Ngôn đang bấm máy, hai người đã hợp tác nhiều lần nên quan hệ cá nhân cũng không tệ, tự nhiên trở nên thân thiết với nhau. Cơ bản thời điểm Dụ Ngôn cùng hắn gặp nhau không cần phải ở trong cái gọi là hình tượng của nữ thần, cũng là thoải mái hơn một chút.

Nói về Tần Vọng, địa vị của hắn trong làng giải trí có thể sánh với Dụ Ngôn, kỹ năng diễn xuất của hắn rất đáng nể, hai người sớm cũng đã bị fan hâm hộ gán ghép. Nhưng kỳ thật Tần Vọng đã nói rõ ràng với nàng hắn đã có người thích, nên không việc gì phải xa lánh nhau vì những bình luận của người hâm mộ.

Dụ Ngôn lướt qua vòng bạn bè rồi ném điện thoại lên bàn trang điểm, thản nhiên thở dài: "Hi vọng hôm nay sẽ không quá nhiều lần. Tốt nhất là mọi người ở trong trạng thái đều tốt một lần là đạt. ta muốn về nhà ăn cơm gia đình."

Tần Vọng đang chìm đắm trong game hơi ngẩng đầu lên, tuy mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, nhưng giọng nói của hắn tích cực hơn: "Trước lúc này, ngươi nên kiểm tra Weibo một chút. Mặc dù không có chuyện lớn gì, thậm chí có thể giúp bộ phim sắp tới đóng vai trò khởi động, nhưng ta nghĩ ngươi vẫn cần phải biết."

Lời nói của hắn mơ hồ, Dụ Ngôn lập tức cau mày, vươn tay cầm lấy điện thoại trên bàn trang điểm, nhanh chóng vào Weibo, chỉ thấy một trong những nội dung của Weibo đang thịnh hành là: ảnh chụp năm xưa của nữ thần quốc dân Dụ Ngôn, hiện tại dung nhan mỹ lệ thực chất là kết quả của phẫu thuật thẩm mỹ. Đối mặt với những bức ảnh cũ, bạn vẫn mê đắm trong sắc đẹp giả tạo kia không?

Dụ Ngôn bấm vào bức ảnh nhỏ xem, lập tức bật cười, "A, đây là lần đầu tiên ta biết ta có bức ảnh này, có lẽ ba mẹ ta cũng không biết."

Ảnh đính kèm hoàn toàn không phải Dụ Ngôn, mà là một cô gái dung mạo giống nàng nhưng đường nét lại không mấy thanh tú, nếu không quen thì quả thực rất dễ tin.

Tần Vọng nhún vai, hiển nhiên đã quá quen với những cảnh này, thoát game, hai tay chống lên bàn, hỏi: "Vậy ngươi định làm gì? Sự thật sẽ tự rõ ràng? Hay là đăng Weibo làm rõ?"

Cho dù ở đâu đi chăng nữa thì những thứ có bằng chứng thực nghiệm cũng như đinh đóng cột, không có sức thuyết phục phản bác, chỉ một tài khoản Weibo thì có tác dụng gì? Đó chẳng qua là một viên đá nhỏ ném vào mặt hồ tóe lên những bọt nước cực nhỏ thôi.

Nghĩ đến đây, Dụ Ngôn nói: "Không, ta không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh trên mặt ta không đụng tới dao kéo. Người trong ảnh trông rất giống ta. Giờ đăng lên Weibo chẳng khác gì ngoan cố chống đối, không có chút tác dụng gì đâu."

Tần Vọng chống tay lên bàn, chống cằm gật đầu, "Vậy ngươi trước tiên thụ lấy đi, xem quản lý nhà ngươi xử lý vụ này như thế nào."

Dụ Ngôn mím môi không nói gì. Hiện tại Phan Gia Văn vẫn chưa liên lạc với nàng, có lẽ cô ấy muốn dùng tin tức này để hâm nóng, đợi đến khi phim ra rạp mới làm rõ.

Nàng không nghĩ nhiều, sau khi trang điểm xong, nàng thay trang phục chuẩn bị cùng Tần Vọng ra khỏi phòng thay đồ. Trước khi đi còn liếc nhìn điện thoại, tình cờ được nhắc nhở có tin nhắn Wechat.

Nàng bấm vào đọc, đó là tin nhắn của Tằng Khả Ny. Tin nhắn là ảnh tốt nghiệp tiểu học, tốt nghiệp sơ trung và cao trung do Tằng Khả Ny chụp bằng điện thoại. Cuối cùng còn có những bức ảnh mấy năm Đại học, mấy đồng học thường chụp hình bộ dáng đọc sách nhàn nhã thanh tĩnh của Dụ Ngôn.

Ở dưới cùng là một tin nhắn ngắn gọn: "Cho ngươi dùng."

Dụ Ngôn khẽ cười, trong lòng lan tràn một loại cảm xúc khó nói nên lời, hai tay cầm điện thoại nhất thời không biết phải làm sao. Dáng vẻ lãnh nhược băng sương của Tằng Khả Ny đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng, dáng người cao gầy đi quanh bàn, lục tung mấy tấm ảnh tốt nghiệp, cuối cùng cúi người cẩn thận chụp từng tấm gửi cho nàng.

Một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lồng ngực nàng. Sau khi lưu ảnh, nàng nhấp vào Weibo, gõ một dòng đính kèm những bức ảnh đó, bấm gửi. Cuối cùng ném điện thoại trở lại bàn trang điểm, nhanh chóng bước ra ngoài.

Trong thư phòng, Tằng Khả Ny dừng lật xem tài liệu, đưa tay cầm lấy cốc nước, điện thoại điều chỉnh độ rung đột nhiên khẽ rung lên, trên màn hình xuất hiện một Weibo được ghim chế độ đặc biệt quan tâm.

[Dụ Ngôn: Vẫn luôn có những chuyện, ngươi biết, ta biết.]

CHƯƠNG 5

Mấy ngày nay, Dụ Ngôn trở thành minh tinh hot nhất Weibo, câu nói của nàng trên Weibo được đẩy lên xếp hạng đầu tiên.

[Vẫn luôn có những chuyện, ngươi biết, ta biết.]

Weibo này ám chỉ chuyện có phẫu thuật thẩm mỹ hay không thì những người quen biết nàng mới rõ ràng nhất. Đi kèm là những bức ảnh tốt nghiệp cùng những bức ảnh do người khác chụp lại của Dụ Ngôn. Ảnh thời tốt nghiệp của nàng ngũ quan có chút ngây ngô nhưng cực kỳ thanh tú cùng bất phàm. Ảnh do người khác chụp lại càng tinh xảo hơn, chỉ là so với hiện tại có mấy phần thành thục một chút.

Sự việc phẫu thuật thẩm mỹ vì vậy mà đã chấm dứt nhưng mọi chuyện không hề lắng xuống như mong đợi, thậm chí ngày càng sôi nổi hơn.

Những bình luận nóng hổi trên Weibo cũng khiến người đại diện Phan Gia Văn vốn định chớp lấy cơ hội để lăng xê vui vẻ mà nghe ngóng.

[Đàn gà của Dụ Ngôn: Nữ thần của ta, người đẹp không nói nhiều.]

[Dành cả thanh xuân để ngắm những cô gái xinh đẹp: Nhan sắc như này còn dùng dao sao? Thực sự có dùng dao kéo đi chăng nữa thì cũng không thể gọi là phẫu thuật thẩm mỹ được, mà gọi là hủy dung a. [Oa, tại sao vậy nữ thần của ta? ta muốn hỏi tại sao chị lại đẹp như vậy a!]]

[Hồ lô cố tỏ ra vẻ thục nữ: Việc tiếc nhất trên đời này của nữ thần hẳn là không thể hôn lên khuôn mặt hoàn mỹ của mình a.]

[Cẩu độc thân muốn ăn cơm chó: Chỉ có mình ta cảm thấy nữ sinh bị nhận nhầm là nữ thần kia kiếp trước đã đốt cao hương sao?]

[Nam duyên Kotpin: Không thành viên nào có thể đăng ảnh. Ta muốn hỏi nữ thần có muốn ngủ với ta không? Nếu không thấy, ta sẽ hỏi lại sau.]

Thời điểm Dụ Ngôn nhìn thấy những đánh giá hot này, nàng đang ở trong thời gian rảnh rỗi trong tiệc mừng, bởi vì các diễn viên tham gia quay phim cơ bản mỗi ngày đều ở phim trường từ sáng đến tối, cho nên nàng không có nhiều thời gian để lướt Weibo. Sau khi tất cả công việc quay phim đã kết thúc, thời gian cụ thể của bữa tiệc đã được ấn định.

Nhưng dù vậy, Dụ Ngôn cũng không thể về đúng thời gian dự kiến, bởi vì buổi quay cuối cùng đã mất hơn một tuần, cộng thêm công việc sau đó, nàng đã ở đây gần nửa tháng.

Bữa tiệc rất náo nhiệt, dù sao thì họ cũng đã ở cùng nhau được vài tháng. Mặc dù vài diễn viên đã bỏ dở giữa chừng để ghi hình cho các chương trình khác nhưng hôm nay tất cả đều tụ họp lại. Tất cả mọi người tụ tập lại với nhau uống rượu cùng trò chuyện. Tất nhiên, bữa tiệc không có phóng viên sẽ thư giãn hơn.

Đạo diễn và phó đạo diễn cùng nữ chính Dụ Ngôn, nam chính Tần Vọng và các diễn viên khác chụp ảnh chung làm kỷ niệm, mọi người khen ngợi lẫn nhau, diễn viên nào còn trẻ thì hôm nay sẽ được khen hơn một chút.

Đạo diễn là một người đàn ông trung niên nhân hậu, có tướng mạo phúc hậu, một tay vỗ vào khuỷu tay Dụ Ngôn, tay kia nâng ly lên chạm vào ly của nàng, cười lớn nói: "Thời gian này Tiểu Ngôn có biểu hiện rất tốt, mặc dù đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác, nhưng Tiểu Ngôn quả thực là một diễn viên rất có tài năng, không hề khiến chúng ta thất vọng."

Nói xong ông quay sang Tần Vọng nói: "A Vọng cũng vậy. Hai người phối hợp thật sự không chê vào đâu được. Xem ra lần này phòng vé không phải khó bán. Hy vọng lần sau lại có cơ hội mời hai người hợp tác đóng một bộ nữa."

Sau khi cụng ly với Dụ Ngôn, ông đi tới chỗ Tần Vọng. Phó đạo diễn cũng đi theo sau, mọi người cùng nâng ly.
Dụ Ngôn mím môi vừa vặn cười một tiếng, khiêm tốn nói: "Lý đạo quá khen, trong thời gian này ta đã học hỏi được rất nhiều thứ từ Lý đạo. Có được lời khen của ngươi là vinh hạnh của chúng ta."

Hôm nay, nàng mặc một chiếc váy dài chạm đất màu đen hở vai, mái tóc đen dài thẳng được uốn thành lọn, nét thành thục cùng thanh lịch trước đây lại thêm chút mê người, mỗi một cử động đều có mị lực thu hút ánh nhìn của người khác, trong hội trường đêm nay người chiếm được sự chú ý nhất chỉ có thể là nàng.

Tần Vọng một thân trong bộ vest đen thanh lịch, dáng người cao ráo anh tuấn, cũng nói với Dụ Ngôn: "Đúng vậy, chúng ta rất vinh dự khi có được lời khen của Lý đạo, ta hy vọng sau này sẽ được hợp tác lần nữa, ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ngươi."

Lý đạo diễn được khen cười thật tươi, hắn lại nâng ly với hai người, dùng tay kia vỗ nhẹ vào cánh tay của Tần Vọng. "Được rồi, hai người các ngươi cả ngày đem tân bóc, miệng đều lau mật sao, chỉ giỏi nói lời ngọt. Ta qua bên kia một chút, hai người cứ tùy ý a."

Vừa nói xong hắn nâng cằm chỉ phương hướng phía sau hai người. Sau khi bọn họ gật đầu, liền dẫn theo trợ lý đạo diễn rời đi.

Chào hỏi cũng đã chào hỏi, không cần ứng phó gì nữa. Tần Vọng đề nghị qua bên bàn kia ngồi, hai người cùng nhau lấy một ít hoa quả cùng bánh ngọt qua đó.

Tần Vọng vừa ngồi xuống liền "Ôi" một tiếng, than thở nói: "Kỳ thực ta cảm thấy quay xong không cần phải mở tiệc đóng máy a, quá mệt mỏi, quá nhiều người."

Ở trong vòng luẩn quẩn này luôn như vậy, ưu điểm là có thể bồi đắp tình cảm của nhau, nhưng nhược điểm là phải có mười hai vạn tinh thần đi ứng phó với mọi người. Kể cả khi thực mệt mỏi không muốn nói chuyện, nhưng vẫn phải cố gắng chịu đựng cho đến khi tiệc tàn.

Ngón cái cùng ngón trỏ của Dụ Ngôn xoa xoa thân ly, lông mày nàng có chút mệt mỏi, "Chú ý một chút, có thể có paparazzi trà trộn vào, coi chừng bị nghe thấy."

Nàng cũng không quá lo lắng, chỉ là nhắc nhở, dù sao giọng nói của Tần Vọng cũng không quá lớn, ở đây ồn ào như vậy, có thể ghi lại rõ ràng là một vấn đề.

“Này, Dụ Ngôn, ngươi đăng lên Weibo như vậy Văn tỷ không tìm ngươi hồ nháo sao?” Tần Vọng lấy nĩa đút bánh gato vào miệng, đi tới hỏi Dụ Ngôn.
Theo thông lệ, chuyện phẫu thuật thẩm mỹ chắc chắn sẽ được dùng làm màn khởi động cho bộ phim sắp tới của Thanh Thu, để độ hot của nàng trên Weibo sẽ kéo dài. Bây giờ nàng đã làm rõ mà không được ủy quyền, theo lẽ thường hẳn sẽ bị chỉ giáo một trận mới đúng.

Đây là cuộc sống thường ngày của nghệ sĩ, ngay cả việc làm rõ một số chuyện sai sự thật cũng phải được sự đồng ý của công ty, mọi thứ đều đặt lợi ích lên hàng đầu. Có thể cảm thông, nhưng lại làm người ta chua xót.

Dụ Ngôn nhấp thêm một ngụm rượu đỏ, chất lỏng êm dịu chảy vào cổ họng khiến giọng nói dễ nghe của nàng trở nên trong trẻo hơn: "Lần này xem như chó ngáp phải ruồi đi, chẳng những không lập tức bị tin tức khác chèn lên, ngược lại lại trở thành đề tài hot nhất. Văn tỷ còn muốn tìm ta hồ nháo sao, hôm đó nàng vừa gọi điện cho ta còn khen ta có mắt nhãn lực kia."

Nàng vẫn nhớ đêm hôm đó, sau khi trở về liền nhìn thấy cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn của Phan Gia Văn, để nàng đêm muộn như vậy phải gọi lại một cú điện thoại. Sau khi nàng gọi lại, Phan Gia Văn đầu tiên khen ngợi nàng vài lời, sau đó còn căn dặn sau này chuyện tương tự như vậy phát sinh, tuyệt đối không được tự đưa ra khẳng định. Không phải lần nào cũng may mắn như vậy.

"Ngưỡng mộ thật, đổi thành người khác khả năng đã bị mắng từ đầu đến chân, sẽ bị nói cái gì mà "Chờ chiếu phim rồi làm rõ ràng không được sao?" Nghĩ cũng biết sẽ dùng lý do gì để mắng a". Tần Vọng bĩu môi cầm quả cherry trên bánh gato cho vào miệng.

Dụ Ngôn không nói gì chỉ mỉm cười.
"Nhân tiện, ta có thông tin nội bộ, ta với ngươi sẽ là khách mời trong số tiếp theo của "In and Out". Cơ bản đã chốt." Tần Vọng đột nhiên lên tinh thần, thần thần bí bí nói với Dụ Ngôn.

Ngay cả khi Tần Vọng không nói chuyện này, Dụ Ngôn đã tự mình biết được. Có phim chuẩn bị ra mắt, lại một bộ phim khác cũng vừa mới được quay xong, danh tiếng của Dụ Ngôn có thể nói là khuynh đảo. Thời điểm này Tần Vọng cũng là khách mời được nhiều khán giả muốn xem nhất.

“Ừm, ta đã biết.” Dụ Ngôn dựa vào lưng ghế, cầm ly rượu, hai chân bắt chéo, ánh mắt lướt qua những người trong khán phòng.

"Không phải là ta chưa tham gia chương trình thực tế, mà là chương trình này thực sự đặc biệt, rating cũng rất cao..." Tần Vọng vừa ăn bánh vừa nói chuyện phiếm, mặc kệ Dụ Ngôn có nghe hay không, tiếp tục đem quan điểm của mình nói một mạch.

Dụ Ngôn khẽ cau mày, chương trình thực tế này quả thực rất đặc biệt vì nó đòi hỏi nhiều nghệ sĩ tham gia. Nhưng nếu đã là sự thật đã được định sẵn, chỉ mong con thuyền sẽ thẳng đầu cầu tự nhiên thắng, nàng đặt ly rượu xuống, mím môi, lông mày từ từ giãn ra.

Tiệc mừng kết thúc bộ phim kéo dài đến rạng sáng, mọi người sau khi chào tạm biệt liền trở về khách sạn. Trên gương mặt Dụ Ngôn hiện rõ vẻ mệt mỏi, nàng tạm biệt Dương Hiểu, trở về phòng tẩy trang rửa mặt xong, sau đó mệt mỏi nằm trên giường.

Ngày mai nàng bay trở về, Dụ Ngôn cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cầm điện thoại mở màn hình lên, phát hiện có cuộc gọi nhỡ của Tằng Khả Ny, còn có tin nhắn: Về khách sạn gọi lại cho ta.

Nàng lập tức ngồi dậy, nhìn đồng hồ rồi bấm số gọi lại. Như thường lệ, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

Trong màn đêm tĩnh lặng, giống như có thể nghe thấy một vài tiếng động ban ngày không thể nghe được, như tiếng hô hấp nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia, Dụ Ngôn thì thào: "Khả Ny, muộn như vậy còn chưa ngủ sao?"

Tằng Khả Ny ở đầu dây bên kia nhanh chóng đáp lại: “Ừm, còn chưa ngủ.” Cô nhẹ nhàng di chuyển thân thể đã dựa vào đầu giường hồi lâu, nghe thấy xương sống phát ra âm thanh.

Quả nhiên duy trì tư thế này đã lâu.
Dụ Ngôn cúi đầu, giơ tay vuốt mái tóc dài của mình, cười nói: "Ngày mai ta trở về, ngươi ra sân bay đón ta sao?"
Tằng Khả Ny nắm lấy chăn bông mỏng che bụng dưới của cô, nói "Ân" một tiếng, sau đó hỏi: "Mấy giờ bay?"

Thanh âm cô vừa rơi xuống, hô hấp nhẹ như lông vũ lướt qua tai. Một tay Dụ Ngôn cầm điện thoại, tay kia không biết vẽ lung tung cái gì trên giường, chỉ nhớ lại nội dung trên vé, trả lời: "Đại khái sáu giờ chiều tới nơi. Hẳn là tối nay bay."

Tằng Khả Ny lại "Ân" một tiếng, rồi nói: "Đúng lúc thời gian ta tan tầm. Đến thì gọi cho ta."

Trước đây cô đi đón Dụ Ngôn cũng quy trình như vậy, ai đến trước sẽ đợi ở sân bay, nên không báo trước cũng không sao. Có lẽ là bởi vì hai người ràng buộc nhau bằng mối quan hệ thân mật hơn, đôi khi hai người quên mất mình đã từng ở chung như thế nào, vốn là một điều rất quen thuộc nhưng trong tiềm thức lại như trở về lúc ban đầu.

Tằng Khả Ny vừa nói xong, hai người lâm vào một hồi trầm mặc. Giống như đều nhận thấy được có chút khó xử, Tằng Khả Ny cười một tiếng, Dụ Ngôn cũng cười theo.

“Khả Ny, giữa chúng ta có chút kỳ quái.” Dụ Ngôn nói.

“Ân, có lẽ vậy.” Tằng Khả Ny nhanh chóng đáp lại.

"Thực ra cũng không có gì kỳ quái. Chúng ta vẫn có thể là bằng hữu, chỉ là sau này chúng ta cần quan tâm đến nhau nhiều hơn. Dù sao thì sau này chúng ta cũng sẽ giúp đỡ nhau nữa. Khả Ny, ngươi thấy có đúng không?" Dụ Ngôn cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái mà nằm trên giường lớn, tay phải cầm điện thoại đưa lên tai.

“Ân” Trong giọng nói của Tằng Khả Ny có ý cười nhàn nhạt. Cô ngả đầu ra sau một chút, nhắm mắt lại, độ cong khóe môi có chút chua xót, “Chúng ta vẫn luôn là bằng hữu. Trước kia như thế, bây giờ cũng vậy."

Trong lòng ngươi, ta sẽ vĩnh viễn là bằng hữu. Cho tới hiện tại chưa từng có ý gì khác, ngay cả khi mối quan hệ hiện tại của chúng ta có thể khiến cậu nghĩ nhiều hơn thế. Vì cái gì ngươi chưa từng nghĩ tới? Có phải là vì, là bởi vì ngươi chưa bao giờ đem ta đặt từ góc độ tình yêu mà đối đãi đi.

Dụ Ngôn không nhìn thấy sắc mặt của Tằng Khả Ny, nhưng nàng tưởng tượng khuôn mặt băng giá của Tằng Khả Ny có ý cười nhàn nhạt, rất đẹp. Tằng Khả Ny luôn là nữ nhân khiến cho người khác dễ dàng động tâm, nàng luôn biết điều đó. Nhưng Tằng Khả Ny luôn chưng ra bộ dáng người xa lạ không nên lại gần, việc này khiến người khác không dám đến gần.

“Khả Ny, sau này ngươi tán gẫu với ta nhiều hơn một chút, tâm sự với ta nhiều hơn một chút. Như vậy chúng ta có thể giao tiếp tốt hơn a.” Dụ Ngôn cau mày nói với Tằng Khả Ny, sau khi nói xong còn nghĩ xem Tằng Khả Ny còn cần phải cải thiện những gì nữa.

“Được, ta nhớ kỹ.” Tằng Khả Ny mở mắt ra nhìn sao trên bầu trời ngoài cửa sổ.

Nửa đời sau hai người vẫn còn có một khoảng thời gian dài như vậy, chỉ cần nghĩ đến điều này, chua xót trong lòng Tằng Khả Ny dần dần tan biến. Cho dù không phải là chính mình, cũng sẽ không là người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro