106-110

CHƯƠNG 106

Dụ Ngôn đột nhiên nháo như vậy, Tằng Khả Ny thật không có cách nào, nhưng trong lòng cô thực sự thích dáng vẻ của nàng như vậy.

Xuống tầng một, nhìn thấy nam thanh nữ tú tầng một bỗng nhiên bận rộn thu dọn giấy tờ, ho khan liên tiếp.

Dụ Ngôn hai tay chắp sau lưng cười với Tằng Khả Ny, Tằng Khả Ny liếc mắt nhìn tầng một, lãnh đạm nói: "Tan việc, thấy cổ họng không thoải mái thì về nhà uống chút thuốc."

Thanh âm của cô vốn trong trẻo lạnh lùng phảng phất hòa quyện với cái mát mẻ mùa thu, khiến mọi người run lên, nghĩ đến vấn đề công thụ Dụ Ngôn vừa nói, hầu như mọi người đều nín cười.

Mọi người dọn dẹp mặt bàn rồi rời đi, Tằng Khả Ny về văn phòng mặc áo vest, xách cặp đi ra, đóng cửa nắm tay Dụ Ngôn, vừa đi vừa hỏi: "Ngươi làm chuyện xấu gì rồi phải không?"

Dụ Ngôn một tay ôm lấy cánh tay của cô, vô tội nói: "Ta nào có làm chuyện xấu? Ta chỉ lên đưa cà phê cho ngươi thôi a, vừa vặn muốn nhìn ngươi lúc tiếp khách hàng trông như thế nào."

Hai người đi xuống lầu, Tằng Khả Ny nhíu mày nhìn cô, bắt gặp vẻ mặt vô tội của nàng, vừa rồi còn nghĩ đến trạng thái của những người ở tầng một.

Trong lòng lại thở dài, quên đi, vui vẻ là được rồi.

Sau khi đi xuống lầu, Tằng Khả Ny kiểm tra phòng giải khát, Dụ Ngôn cũng đi một vòng để kiểm tra xem có cần chỉnh sửa gì không, nhân tiện hỏi: "Sao hôm nay chỉ có một mình Tằng lão bản vậy? Đới Manh đâu? Nàng không ở sở sự vụ sao?"

“Ân, nàng có việc muốn ra ngoài, đưa chìa khóa cho ta.” Tằng Khả Ny ra ngoài chờ Dụ Ngôn, thấy nàng tập trung kiểm tra thì không khỏi nhướng mày nói: “Đi thôi, lão bản nương, ta tắt điện."

Dụ Ngôn bước đến nắm tay cô, cả hai cùng nhau rời đi.

Trong giờ cao điểm, xe vừa rẽ liền đụng phải dòng xe cộ.

Tốc độ lái xe như con rùa, Tằng Khả Ny liếc mắt một cái liền hỏi: "Dụ Ngôn, ngươi muốn ăn ở đâu? Có mục tiêu chưa?"

“A, đi đại lộ Tân Giang, mới khai trương, Phương tỷ đăng ảnh trong vòng bạn bè nói rất ngon.” Dụ Ngôn cúi người, cầm điện thoại đến bên cạnh Tằng Khả Ny.

“Ừm, vậy ngươi chơi điện thoại một hồi đi.” Tằng Khả Ny nhìn thoáng qua, liền tiếp tục lái xe.

Cái "một hồi" đã gần một tiếng đồng hồ, tắc đường quá nghiêm trọng, Dụ Ngôn nói khoảng nửa tiếng nữa đến đại lộ Tân Giang mới thuận lợi lái xe.

Trong cửa hàng hầu như không còn chỗ ngồi, nhưng may mà Dụ Ngôn đã đặt chỗ trước. Cửa hàng này mới khai trương, Tằng Khả Ny nhớ tới trước đây từng đi ngang đây nhưng chưa từng thấy qua, khó trách nổi tiếng như vậy.

Tằng Khả Ny vừa bước vào đã nắm tay Dụ Ngôn, lành lạnh, cô lập tức nhét vào trong túi, thấp giọng hỏi: "Lạnh không?"

“Còn tốt, từ bãi đậu xe tới cũng không lâu.” Dụ Ngôn hài lòng rút năm ngón tay ra, để cô mở bàn tay ra bao lấy.

Trong cửa hàng ồn ào, phục vụ chú ý tới liền vội vàng chào hỏi: "Xin chào, quán không còn chỗ trống, quý khách có đặt chỗ trước không?"

Dụ Ngôn mỉm cười trả lời: "Có a, ta đã đặt phòng, ta đưa ngươi số điện thoại."

Cô phục vụ trẻ tuổi nhìn kỹ hơn, hai mắt mở to, lắp bắp nói: "Ngươi... ngươi... có phải..."

"Suỵt..." Dụ Ngôn chớp chớp đôi mắt trong veo, thấp giọng nói: "Giữ bí mật a, an toàn của ta ở trên người ngươi."

Người phục vụ kịp phản ứng lại, nhìn chung quanh một cái, sau đó nghiêng người, nụ cười có chút không nhịn được kích động, “Không có vấn đề, ta đưa ngươi vào chỗ, đi theo ta, ngươi cúi đầu mà đi, cẩn thận một chút."

Dụ Ngôn hôm nay có chút đáng yêu, ánh mắt Tằng Khả Ny khẽ động, lẳng lặng mặc nàng kéo, đi theo người phục vụ tránh trung tâm có khách hàng huyên náo của cửa hàng, thuận lợi vào trong phòng nhỏ.

Tằng Khả Ny để Dụ Ngôn gọi món, gọi món xong liền cười lắc đầu tỏ ý không cần gọi thêm.

Dụ Ngôn quay lại, cười lễ phép với người phục vụ vừa rồi: "Trước tiên như vậy đi, làm phiền ngươi."

Người phục vụ ghi vào danh sách, sau đó ngượng ngùng hỏi: "À ừm, Dụ Ngôn, có phải số điện thoại đặt chỗ là của ngươi không?"

Dụ Ngôn lắc đầu hiểu rõ, ánh mắt giảo hoạt vươn tay chỉ về phía Tằng Khả Ny: "Là của nàng, không phải của ta."

Là người của công chúng, nàng làm sao dám dùng số điện thoại của mình đi đặt chỗ? Trước đó đều là dùng điện thoại của Dương Hiểu, trong khoảng thời gian này bắt đầu dùng của Tằng Khả Ny.

Vẻ mặt của người phục vụ đồng thời ỉu xìu, trông rất thất vọng. Lại nhìn Tằng Khả Ny, sắc mặt lạnh lùng, cảm giác giống như từ trên người cô tỏa ra khí lạnh, khiến người ta sợ hãi không dám nói chuyện.

Cô ngẫm lại, chắp tay trước ngực đáng thương hỏi Dụ Ngôn: "Vậy ngươi có thể ký tên cho ta được không? Chỉ cần tùy tiện ký một cái là được rồi..."

"Được, cái này không thành vấn đề."

Dụ Ngôn vui vẻ đáp ứng, người phục vụ "Vâng" một tiếng rồi vui vẻ rời khỏi phòng.

Tằng Khả Ny rót một tách trà đẩy cho Dụ Ngôn, lại chạm vào tay nàng, thấy vẫn còn lạnh nên cô đề nghị: "Dụ Ngôn, muốn ngồi đây không?"

Hai người đang ngồi đối mặt với nhau, mặc dù có thể nhìn thấy nhau, nhưng Tằng Khả Ny lúc này muốn Dụ Ngôn ngồi gần hơn, có thể nắm tay nàng đút vào túi mình.

“Được.” Dụ Ngôn chính là đang chờ câu này.

Đổi vị trí xong, Dụ Ngôn thuận lý đút tay vào túi áo vest của Tằng Khả Ny, Tằng Khả Ny sờ sờ đầu ngón tay nàng, nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của người phục vụ sau khi nhận được phản hồi của nàng, cô không khỏi hơi cong môi: "Về sau ký tên ngươi cũng phải chú ý, đừng ký bất kỳ hợp đồng nào không nên ký."

Dụ Ngôn nhịn không được ngồi gần hơn nữa, rung lắc áo của Tằng Khả Ny thuận theo lời cô: "Cho dù có ký hợp đồng bán thân, ngươi cũng sẽ chuộc ta về."

Đôi mắt Tằng Khả Ny có chút nheo lại, mang theo ý cười nói: "Làm sao ngươi biết ta sẽ chuộc về?"

Dụ Ngôn vui vẻ, đưa tay ra ôm lấy cô, dựa vào trong phòng không ai nhìn thấy, nàng dùng ngữ khí oán giận mập mờ nói nhỏ ở bên tai cô: “Không được, ngươi không thể bội tình bạc nghĩa, ta là người của chị a..."

“Hửm?” Tằng Khả Ny quay đầu nhìn, trong mắt hiện lên ý cười, “Sao mấy ngày trước ngươi không thừa nhận ngươi là người của ta?"

Dụ Ngôn hít sâu một hơi, đôi mắt mờ mịt, ngữ khí có chút xấu hổ: "Tằng Khả Ny, ngươi tính toán ta! Mấy ngày trước xảy ra sự tình thế mà ngươi còn mang thù đến bây giờ!"

Trước mấy ngày nói với cô có buổi họp lớp, cô nói dù sao nàng cũng là người của cô, trở về lại thu thập. Dụ Ngôn xấu hổ, liền không thừa nhận, hiện tại đổi đề tài, Tằng Khả Ny liền không có kẽ hở bám lấy.

Tằng Khả Ny trầm ngâm nói: "Không có, chỉ là đột nhiên nhớ tới mà thôi. Trí nhớ Dụ lão bản của chúng ta có chút không tốt, một hồi không phải là người của ta, một hồi lại đúng như vậy."

“Tằng Khả Ny!” Dụ Ngôn tức giận đến mức muốn cắn cô.

Cô lấy lòng bàn tay phủ lên môi Dụ Ngôn, khẽ thì thầm: "Về nhà lại cắn, cắn thế nào cũng được."

Môi của Dụ Ngôn chạm vào lòng bàn tay của Tằng Khả Ny, nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa cùng tự nhiên của cô, tâm niệm vừa động, nàng vươn đầu lưỡi ra liếm lòng bàn tay cô. Sau đó, Dụ Ngôn nhìn thấy tai của Tằng Khả Ny đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Dụ Ngôn, ngươi..."

Dụ Ngôn khẽ cười một tiếng, kéo tay cô xuống, lòng bàn tay cùng đầu ngón tay lần lượt trượt xuống lướt qua môi nàng. Tằng Khả Ny nhìn đôi môi đỏ mọng của Dụ Ngôn đang hé mở, sau đó khẽ cắn ngón giữa của cô.

Tằng Khả Ny trong nháy mắt sững sờ, vô số cảnh thân mật xẹt qua trong đầu, lỗ tai nóng rực.

"Được rồi, không nháo ngươi nữa. Hôm nay khách hàng của ngươi xảy ra chuyện gì? Nhìn có chút phiền não." Dụ Ngôn đỏ mặt, kéo tay cô xuống nắm chặt lại, nhìn thấy trong mắt Tằng Khả Ny hiện lên vui sướng sau lại thẹn thùng.

Tằng Khả Ny ho khan một tiếng, trong đầu thoáng hiện ra một tia sáng tỏ, cô nắm chặt tay Dụ Ngôn nói: "Cũng không có gì, là chồng nàng vượt qua giới hạn. Nàng hiện tại muốn khởi tố ly hôn, đồng thời muốn giành quyền nuôi con..."

Dụ Ngôn chăm chú lắng nghe, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện hiếm thấy Tằng đại luật sư thẹn thùng.

Đôi khi nàng cảm thấy Tằng Khả Ny sẽ không biết xấu hổ, nói cái gì cũng đều nói thẳng ra. Hiện tại xem ra, có lẽ nàng đã có phương pháp khiến Tằng Khả Ny xấu hổ, cho dù phương pháp này sẽ khiến nàng xấu hổ trước.

Màn đêm buông xuống, Tằng Khả Ny cùng Dụ Ngôn rời nhà hàng Nhật Bản, định tản bộ trước khi trở về, Tằng Khả Ny suy nghĩ một lúc rồi lái xe đến Quảng trường Thời Đại.

Thời tiết không còn ấm, người ra đường tản bộ hiển nhiên cũng ít hơn, ngay cả gian hàng nhỏ bán kẹo bông cũng không còn vây quanh đông đúc như mùa hè, chỉ có một người đứng đợi.

Tằng Khả Ny hỏi: "Dụ Ngôn, muốn ăn kẹo bông không?"

“Được, ngươi ăn không? Ta không muốn ăn một mình.” Dụ Ngôn đồng ý xuống cũng không quên muốn cùng Tằng Khả Ny hưởng thụ.

Tằng Khả Ny cười nói: "Ta cùng ngươi ăn."

Hai người cùng đi qua, khách mua kẹo bông vừa rời đi, Tằng Khả Ny nói: "Tiểu ca, giúp ta làm một cái."

“Được, chờ một chút.” Người bán hàng rong tươi cười chào hỏi, giống như vào mùa hè, không có lười biếng vì thiếu khách.

Cảnh tượng này có chút quen thuộc, Tằng Khả Ny nhất thời ngẩn ra.

Hai người mới kết hôn hơn nửa năm trước, cô vẫn đang nghĩ làm thế nào nói với Dụ Ngôn rằng cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, cô vẫn sẽ là khôi giáp bất khả xâm phạm.

“Sao chúng ta lại ăn cùng một cái?” Thanh âm của Dụ Ngôn kéo cô trở lại hiện tại.

Cô nắm chặt hai tay, ngữ khí lãnh đạm mang theo chút nhu hòa: "Muộn như vậy, không nên ăn nhiều đồ ngọt. Hai chúng ta ăn cùng một cái là đủ rồi, còn muốn ăn thì ngày mai chúng ta đến sớm một chút, mỗi người ăn một cái."

Lúc Dụ Ngôn định trả lời, liền bị người bán hàng rong cắt ngang: "Ban đêm không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, hai người bình thường có thể ăn cả một cái, hôm nay đêm đã khuya coi như quên đi, mỗi người ăn một nửa là tốt rồi."

Tằng Khả Ny cùng Dụ Ngôn hai mặt nhìn nhau rồi cau mày, nghĩ lúc hắn thấy Dụ Ngôn chưa từng không quá nhiệt tình, liền nhướng mày hỏi: "Tiểu ca, ngươi nhận ra chúng ta sao?"

“Làm sao không nhận ra được?” Người bán hàng rong cười, “Mỹ nữ bên cạnh ta còn là đại minh tinh, ta càng nhận ra được. Hơn nữa hai người cùng đi qua, có đôi khi chỉ có một mình ngươi đến, hai người xinh đẹp như vậy, ta nhớ rất rõ ràng."

Người bán hàng rong vẫn tươi cười, vươn tay lấy một chiếc que tre, bắt đầu đảo tròn vào giữa lò làm nóng khí, quấn từng lớp sợi đường trắng.

Nhưng loại kẹo bông này vẫn chưa được nhập khẩu, trong lòng Dụ Ngôn vừa ngọt vừa chua, không thể biết nó ngọt hơn hay chua hơn.

Nàng nghĩ đến Tằng Khả Ny lúc đó tự mình tới nơi này, tự mình mua kẹo bông nàng yêu thích, tự mình ăn từng miếng một.

Có thể lúc đó hai người đang nói chuyện điện thoại, hoặc cũng có thể Tằng Khả Ny vừa nói xong liền im lặng. Sau đó trở về nhà, không ai biết người này sau giờ tan sở sẽ làm gì hay ăn cái gì, ngày hôm sau, cô lại thật quả quyết cùng khéo léo.

Tựa như cảm nhận được cảm xúc của Dụ Ngôn, Tằng Khả Ny bước về phía trước một chút, chặn người trước mặt nàng, tránh cho nàng phát sinh yếu ớt cùng không nơi dựa vào.

Dụ Ngôn cúi đầu, tựa trán vào vai sau của Tằng Khả Ny, nghe cô nói chuyện với người bán hàng phía trước: "Hiện tại thời tiết rất lạnh, chúng ta còn lo sẽ không mua được."

Người bán hàng rong cười nói: "Kia là không thể, ngày nào ta cũng ở chỗ này, có việc gì thì lão bà của ta qua xem. Nhưng trời lạnh nên phải về nhà sớm một chút, buổi tối cũng không có ai lại mua, làm cái này cho hai người xong liền đóng cửa."

"A, xong rồi."

Tằng Khả Ny đưa tiền, mỉm cười cảm tạ: “Cám ơn.” Sau đó xoay người, vòng tay qua vai Dụ Ngôn, hai người cùng nhau trở về.

“Vẫn còn nóng, vừa vặn, ăn một miếng đi.” Tằng Khả Ny đưa kẹo bông qua, thanh âm có chút dụ hống hiếm thấy.

Hai mắt Dụ Ngôn nóng lên, nàng không nhịn được ôm cánh tay Tằng Khả Ny, dừng lại dưới đèn đường, theo động tác của Tằng Khả Ny cắn một miếng.

"Thế nào? Ngọt không?" Tằng Khả Ny cúi đầu cưng chiều nàng.

“Ân, ngọt, ngươi cũng ăn đi.” Thanh âm của Dụ Ngôn khẽ run lên, trong mắt có chút ươn ướt.

Tằng Khả Ny cắn một miếng thật to, sau đó vô tư nhai, khác xa dáng vẻ tao nhã thường ngày, vừa nhai vừa nói: "Ta không biết máy làm kẹo bông bán ở đâu, nếu có thể liền mua về một cái là tốt rồi. Sẽ đặt ở trong phòng bếp, lúc nào muốn ăn thì tự mình làm, như vậy thuận tiện hơn rất nhiều.”

Dụ Ngôn mỉm cười, không chớp mắt nhìn Tằng Khả Ny cắn thêm một miếng.

Giống như Tằng Khả Ny quan sát nàng trong mấy năm qua, nhìn nàng một mình ăn xong cây kẹo bông, hoặc có thể không.

Cảnh này nối với nhiều mảnh vỡ trong tâm trí của Dụ Ngôn, lúc Tằng Khả Ny sống một mình, lúc Tằng Khả Ny ôm gối, lúc Tằng Khả Ny một mình ra ngoài mua kẹo bông.

Mọi thứ giống như đều không có lý do, nhưng ngọn nguồn của mọi thứ lại đều là nàng.

Dụ Ngôn không ngăn nổi nước mắt, tích tích nhỏ xuống. Nàng làm sao có thể để Tằng Khả Ny một mình nhiều năm như vậy? Nàng làm sao có thể một chút cũng không cảm nhận được? Nàng làm sao có thể chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có khả năng này?

Tằng Khả Ny đột nhiên cắn thêm một miếng lớn, đường chỉ rách bao lấy miệng và cằm.

"Ừm...  ta cắn lớn quá rồi..." Thanh âm cô mơ hồ, khẽ nhíu mày, nhìn vào mắt Dụ Ngôn liền trông thấy ẩn hiện một tia đau lòng.

“Đồ ngốc, cắn lớn như vậy làm gì?” Dụ Ngôn ngậm lấy nước mắt cười mắng, xích lại gần ôm lấy cổ cô, cắn kẹo mà cô còn chưa ăn được.

Hai người từng chút một đến gần, môi mềm mại chạm vào nhau, Tằng Khả Ny duỗi tay ôm eo Dụ Ngôn, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi Dụ Ngôn, hỏi, "Ngọt không?"

Dụ Ngôn học được cách cô thường trêu chọc mình, cong môi cười nói: "Rất ngọt, ta chưa bao giờ ăn ngọt như vậy."

Khóe môi Tằng Khả Ny lộ ra ý cười, lau đi nước mắt trên gò má nàng, xoay người, ôm vai nàng tiếp tục đi trở về, đưa kẹo bông qua cho nàng cắn một miếng, sau đó nói: "Ta vẫn cảm thấy vẫn phải tìm cách mua máy làm kẹo bông về nhà, mùa đông lạnh như vậy, cuối tuần không muốn ra ngoài chúng ta có thể ở trong nhà làm kẹo bông."

Dụ Ngôn hít mũi một cái, cười nói: "Không cần, ta không muốn ăn thường xuyên. Thỉnh thoảng đến đây tương đối tốt hơn, tản bộ một vòng cũng không tốt hơn sao? Hơn nữa, cái ngươi làm khẳng định sẽ không ngon bằng tiểu ca kia làm."

“Thì ra là ghét bỏ ta không biết làm kẹo bông.” Tằng Khả Ny cười cười, lông mày cũng giãn ra, “Được, vậy liền nghe ngươi.”

Cô cùng Dụ Ngôn bật cười nhìn nhau, một số cảm xúc không cần dùng ngôn ngữ biểu đạt đều bị đối phương biết được.

Qua bao nhiêu năm, lại qua bao nhiêu ngày cũng không quan trọng.

Quan trọng là nhìn thấy chính mình trong đôi mắt oánh nhuận của đối phương.

CHƯƠNG 107

Nhiệt độ ở thành phố B duy trì dao động nhỏ, hai ngày không ấm liền trở lại lạnh, mấy ngày nay cảm giác cũng không ấm áp.

Cuối tuần, Tằng Khả Ny dự định tranh thủ trở về Tằng gia ăn cơm tối, thu dọn mấy cái áo khoác qua bên này.

Tằng Khả Ny đến ga ra đậu xe, Dụ Ngôn mang theo sản phẩm chăm sóc da cùng Triệu Uyển Nghi vào nhà.

Triệu Uyển Nghi nhận lấy đồ trong tay, cười nói: "Chúng ta còn tưởng tuần này các ngươi về ba mẹ bên kia trước."

“Bên nào đều có thể, dù sao chúng ta nhất định sẽ trở về bồi ba mẹ nhiều hơn a.” Dụ Ngôn nói cực kỳ ngọt ngào “Mẹ, mẹ nhớ dùng mấy sản phẩm chăm sóc da ta mua, buổi tối đừng xem TV quá muộn. Mẹ ta luôn đề cử phim truyền hình cho mẹ, chính bà ấy cũng chưa xem a."

Triệu Uyển Nghi vỗ tay nàng hài lòng nói: "Chúng ta về già cũng không có gì tiêu khiển, ban đêm xem cũng không tới muộn. Căn bản là mẹ nói chuyện phim kịch với mẹ ngươi. Trò chuyện một chút lại tới chuyện khác."

Đi tới phòng khách cất mấy sản phẩm dưỡng da đi, Dụ Ngôn cởi áo khoác, Triệu Uyển Nghi kéo nàng đi vào bếp: “Tiểu Ngôn, vào bếp nhìn xem, tối nay có nhiều đồ ăn a."

"Thật sao? Có cái gì?" Dụ Ngôn xắn tay áo, hiếu kỳ đi theo Triệu Uyển Nghi.
Bước vào bếp, Triệu Uyển Nghi giới thiệu với cô: "Có món thịt bò kho ngươi thích. Tối nay mẹ sẽ nấu rau xào thịt bò cho ngươi. Sau đó là đậu hũ Ma Bà, Khả Ny không ăn cay, chỉ mấy người chúng ta ăn là được. Còn có hành lá xào thịt dê, cà chua xào súp lơ, một món canh cải."

Nguyên liệu nấu ăn bày ra rực rỡ trước mặt, Triệu Uyển Nghi lại nói như vậy, Dụ Ngôn cảm thấy bụng mình kêu ục ục lên vì đói.

“Vâng, lâu rồi không ăn thịt bò kho mẹ làm. Khoảng thời gian này ta nghĩ tới rất nhiều a.” Dụ Ngôn ngoan ngoãn nói, “Không bằng, để ta giúp mẹ cùng nấu đi.”

Nàng liên tục xoa hai tay vào nhau, bộ dáng giống như không thể chờ được nữa.

Triệu Uyển Nghi yêu thương gật đầu sờ cái mũi của nàng "Ngươi đó, giống như lúc còn bé, liền thích ăn thịt bò kho mẹ nấu cho ngươi. Mẹ ngươi vì ngươi mà học nấu, ngươi lại không thích ăn."

“A… đều ngon.” Dụ Ngôn cúi đầu cười xấu hổ.

Triệu Uyển Nghi nắm vai nàng quay về phía cửa, giải thích với nàng: "Bất quá, tối nay mẹ chỉ làm thịt bò kho. Những thứ còn lại đều do ba của Khả Ny làm. Ngươi cứ theo mẹ ra ngoài chờ cơm tối a."

“A, vậy ta cũng có thể giúp ba một tay.” Dụ Ngôn trông rất miễn cưỡng, có vẻ rất muốn giúp.

Tằng Khả Ny đến trước mặt nàng, nói: "Ta cùng ba nấu đi, Dụ Ngôn giúp ta thu thập quần áo cần thiết, tối nay ăn cơm xong liền có thể không cần bận rộn."

Triệu Uyển Nghi trêu chọc nói: "Cái gì? Ăn cơm xong liền vội vàng về nhà sao?"

Tằng Khả Ny cười cười, đi tới ôm lấy vai Triệu Uyển Nghi, biểu tình càng thêm thân cận, "Không có việc gì, không phải tính toán ăn cơm xong bồi ba mẹ nói chuyện phiếm một chút sao? Hai ngày trước Dụ Ngôn có nói với ta muốn tìm cơ hội đưa cả nhà cùng đi du lịch, chúng ta đã nhiều năm không cùng nhau đi chơi rồi..."

Dụ Ngôn khẽ cười, cũng không đi theo, đi thẳng vào phòng của Tằng Khả Ny.

Trước khi dọn đến nhà Tằng Khả Ny sống, nàng đã cùng Tằng Khả Ny sống ở đây một thời gian, đại khái là nàng biết đồ của Tằng Khả Ny đặt ở chỗ nào.

Nàng tìm một chiếc vali, chọn ra mấy chiếc áo khoác trong tủ trước. Hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh, thường ở bên kia, có lẽ sẽ có lúc lâm thời khởi ý, cuối tuần có khả năng không về nhà ba mẹ được. Cho nên, cần phải đem quần áo bên này dọn qua bên kia.

Nàng đem quần áo gấp chồng lên nhau, đồng thời cũng nghĩ đến Tằng Khả Ny của mùa đông năm trước.

Mấy năm trước, khi sở sự vụ Ức Hàm mới thành lập, mùa đông nàng hiếm khi quay xong phim trở về nhà, ba mẹ nàng liền gọi Tằng Khả Ny đến tụ tập một chút.

Lúc đó Tằng Khả Ny vừa tan sở, bên ngoài khoác áo khoác len làm dáng người càng thêm xinh đẹp, vừa bước vào cửa liền thu hút sự chú ý của người khác.

Ngón tay của Dụ Ngôn chạm vào cổ áo khoác, trong mắt hiện lên ý cười.

Hai ngày nữa buổi tối tản bộ mua cho Tằng Khả Ny một ít quần áo, xem ra sau khi hai người cùng một chỗ, nàng cũng chưa lấy thân phận lão bà mua quần áo cho Tằng Khả Ny.

Trước kia làm bạn bè đã từng có không ít lần, nhưng hiện tại chung quy cùng trước kia không giống. Nàng nghĩ từ nay về sau Tằng Khả Ny sẽ chỉ mặc quần áo nàng mua, chỉ là nghĩ một chút liền cười cong cả mắt.

Dụ Ngôn thu thập quần áo cho vào vali, đi kiểm tra xem Tằng Khả Ny có bỏ sót cuốn sách nào không, đặc biệt là sách pháp luật, chờ chút nữa hỏi xem cô có muốn mang đi hay không.

Phân loại một lúc, Dụ Ngôn tìm thấy một cuốn sách lớn trong ngăn kéo, trông giống như một cuốn album.

Nàng nghĩ đến lời trêu chọc của Tằng Khả Ny khi dọn phòng ngày hôm đó, cho nên nàng lấy điện thoại ra mở WeChat, truyền đến một tin nhắn thoại cho Tằng Khả Ny: "Tằng đại luật sư, ta có thể xem album của ngươi không?"

Chờ mấy giây, Tằng Khả Ny thấp giọng đáp: "Xem đi."

Người này không chút quan tâm đến mấy bức ảnh khỏa thân khi còn nhỏ sao? Dụ Ngôn không khỏi bật cười, có lẽ là bộ dáng lớn lên cũng đã bị chính mình nhìn thấy nên không quan tâm đến bộ dáng khi còn bé đi?

Giống như Tằng Khả Ny, nàng bắt đầu lật từ phía sau.

Album ảnh của Tằng Khả Ny có chút khác với của Dụ Ngôn, nhiều ảnh nhóm trong trường đại học là những sinh viên ưu tú, nhiều người trong số họ tài mạo song toàn.

Lật về phía trước, Dụ Ngôn lại không nhịn được cười, Tằng Khả Ny chụp ảnh có thể biểu lộ cảm xúc một chút được không? Ngoại trừ những bức ảnh chụp cùng gia đình, những bức ảnh chụp chung với người khác cô luôn lãnh mạc như thường. Nhiều nhất là nhu hòa một chút, hơn nữa cũng không rõ ràng.

Dụ Ngôn đang xem, đột nhiên có tiếng bước chân từ từ đến gần, nàng quay đầu lại thì thấy là Triệu Uyển Nghi đi vào.

“Mẹ, ta lập tức thu thập xong, ta đang xem album của Khả Ny.” Dụ Ngôn cười cười.

"Vậy sao? Mẹ cũng muốn xem." Triệu Uyển Nghi cũng lộ ra vẻ muốn xem, "Mẹ với ba ngươi đã lâu không xem album của nàng, bị nàng lén lút mang vào phòng xem một mình."

"Hả? Có thể nàng xem thường xuyên a." Dụ Ngôn cầm lấy cuốn album, cùng Triệu Uyển Nghi ngồi xuống bên giường, tiếp tục nhìn vào nơi nàng vừa lật.

Chuyển sang phần cấp 3, thời đó đa số mọi người đều mặc đồng phục học sinh, nam sinh mặc áo phông rộng, nữ sinh sẽ cố gắng phát triển thị hiếu quần áo hướng trưởng thành.

Nhưng lúc đó Tằng Khả Ny nhìn sạch sẽ chói mắt. Cho dù là mùa hè cũng chưa từng thấy trên người cô toát ra mồ hôi, lúc nào cũng thanh lương sạch sẽ.

Dụ Ngôn mím môi cười, thời cấp 2 và cấp 3 là như vậy, khó trách lão sư không cho cô chạy 800m, dáng vẻ thư sinh quá nặng.

Lại lật về phía trước, đến sơ trung, rồi đến tiểu học. Lúc này, Dụ Ngôn xuất hiện trong ảnh ngày càng nhiều, mặc dù chủ yếu chụp chính là Tằng Khả Ny, nhưng trong rất nhiều bức ảnh, ánh mắt của Tằng Khả Ny đều dõi theo nàng.

Triệu Uyển Nghi xem đến đây, có chút xúc động nói: "Thật ra lúc nhỏ Khả Ny rất thích cùng ngươi chung một chỗ. Không biết có phải nguyên nhân do chúng ta mang hai đứa ở chúng một chỗ hay không. Nói tóm lại, tính tình của Khả Ny vẫn luôn như vậy, nhưng lại đối với ngươi có chút đặc biệt."

Dụ Ngôn sững sờ một lúc, bàn tay lật trang dừng lại, tình cờ nhìn thấy một bức ảnh mà nàng không biết hồi lớp mấy. Triệu Uyển Nghi và Đường Tịnh Tuệ ôm nàng và Tằng Khả Ny. Tất cả mọi người đều nhìn vào máy ảnh mỉm cười, chỉ có ánh mắt Tằng Khả Ny có chút mất tự nhiên.

Hiện tại nghe những lời của Triệu Uyển Nghi, nàng đột nhiên cảm thấy Tằng Khả Ny tựa như muốn nhìn nàng.

Ánh mắt khẽ động, vươn tay sờ sờ Tằng Khả Ny nhỏ bé trong ảnh, trong lòng mềm thành một mảnh, "Hóa ra từ nhỏ nàng đã bắt đầu tính toán vì hiện tại."

Triệu Uyển Nghi cười đáp lại: "Ngươi khoan hãy nói, thật giống. Ngươi thấy nàng từ nhỏ đã luôn như vậy, thế nhưng khi còn nhỏ liền hết lần này đến lần khác thích cùng ngươi chung một chỗ. Mỗi khi ba mẹ ngươi gọi điện trong nhà, trước tiên nàng hỏi ngươi có ở đó không. Nghỉ đông hay nghỉ hè ngươi rủ nàng ra ngoài chơi, lúc nó trở về liền kể cho chúng ta nghe cả quá trình, thật không giống như đi chơi với mấy đứa nhỏ khác."

Dụ Ngôn híp mắt cười, "Cái hồ lô nhàm chán này, hồi nhỏ lúc đi chơi nàng không nói chuyện, về nhà lại nói nhiều như vậy."

“Có lẽ, có nhiều thứ thực sự là định mệnh a.” Triệu Uyển Nghi đột nhiên thở dài rồi lại cười “Người già chúng ta tác hợp các ngươi như thế nào cũng không ra cái gì, thế nhưng lại an an tĩnh tĩnh chung một chỗ. Hơn nữa, chúng ta kỳ thật không ôm nhiều hy vọng, cho nên mới không cường ngạnh. Có thể cùng một chỗ đương nhiên là tốt nhất, liền giống như hiện tại, bất quá hơn nửa năm trước chúng ta cũng không dám tưởng tượng tới."

Dụ Ngôn im lặng một lúc, nghĩ đến bộ dáng ẩn nhẫn của Tằng Khả Ny, nàng cúi đầu đóng quyển album lại ôm vào lòng, nhàn nhạt nói: "Nếu là định mệnh, như vậy chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi."

Triệu Uyển Nghi bị nàng chọc cười, nhẹ đẩy trán của nàng, "Đứa nhỏ ngốc, không có quá trình, từ đâu có kết quả? Xem như là định mệnh, chúng ta cũng không thể nào biết trước được."

Dụ Ngôn xấu hổ cười cười, "Ta chỉ nói vậy thôi, ta biết, kết quả là muốn chính mình từng bước đi ra."

Không có khởi đầu, không có suy nghĩ, không có lớn nhỏ trắc trở, có lẽ hai người không thể đến được bước này.

Triệu Uyển Nghi suy nghĩ một chút rồi nói: "Khả Ny từ nhỏ đã khác với những đứa nhỏ khác. Nhiều đứa nhỏ sau khi tan học liền đi chơi với nhau, chơi trước lại làm bài tập. Nàng thì ngược lại, làm bài tập trước, làm xong còn suy nghĩ mấy lần, chờ nàng suy nghĩ xong thì trời đã tối. Khi trưởng thành lúc đầu còn có thể sinh động hơn một chút, gia đình chúng ta cũng không phản đối chuyện nó yêu đương, càng thúc giục nàng chủ động đi tìm ngươi. Ai biết được, càng ngày càng im lặng, chúng ta liền bắt đầu lo lắng, trừ ngươi ra, ai có thể chịu được tính tình nhàm chán của nàng a."

Khi Dụ Ngôn nghe những lời này, nàng không khỏi vui vẻ mà cúi người nắm lấy cánh tay bà, cười ngọt ngào nói: "Khả Ny như vậy rất tốt, nếu như không đem lại cho người khác cảm giác sợ hãi, ta nghĩ sẽ không đến phần của ta."

Triệu Uyển Nghi mỉm cười, không nói lời nào xoa đầu Dụ Ngôn.

Một lúc sau, Dụ Ngôn nhẹ nói: "Mẹ yên tâm đi, chúng ta sẽ có khoảng thời gian vui vẻ."

Triệu Uyển Nghi trầm mặc, từ ái đáp ứng "Được, như vậy là tốt."

Dụ Ngôn chậm chạp suy nghĩ, lại mở album ra, trò chuyện với Triệu Uyển Nghi: "Thì ra Khả Ny một hai tuổi chụp nhiều ảnh không mặc quần áo như vậy, cười đến thật vui vẻ."

Triệu Uyển Nghi cười nói: "Đúng vậy, khi đó chúng ta tắm cho nàng xong, muốn lau khô người mặc quần áo vào, nàng liền không mặc, nằm lăn qua lăn lại trên giường. Chúng ta liền chụp ảnh, giữ cho đến khi nàng lớn lên xem có biết xấu hổ hay không..."

Dụ Ngôn cười nói: "Khẳng định không biết xấu hổ..."

Cả ngày không cần mặt mũi, những người trong sở sự vụ còn nghĩ cô thực sự là một cán bộ kỳ cựu cấm dục.

Cùng Triệu Uyển Nghi xem album một hồi, trong phòng thỉnh thoảng có tiếng cười, lúc Tằng Khả Ny bước vào, cô thấy Dụ Ngôn đang dựa vào vai mẹ mình bình luận về bức ảnh: "Ta nhớ chiếc váy thỏ này ta cũng có một cái a. Lúc đó hình như là mẹ mua cho ta, sau đó mặc giống với Khả Ny, nàng mặc vào nhìn thật đáng yêu..."

Tằng Khả Ny trong lòng thở dài, ngắt lời: "Mẹ, đến thịt bò của mẹ."

Cả hai quay đầu lại, thấy mặt cô tràn đầy bất đắc dĩ nhìn qua bên này.

Triệu Uyển Nghi ý cười chưa tán, xua tay đứng lên: "Vậy mẹ đi làm đồ ăn, còn lại món này sao? Các ngươi mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm." Bà nói xong liền đi.

Tằng Khả Ny vươn tay đặt quyển album xuống giường, kéo Dụ Ngôn lên nói: "Đi thôi, cùng ta đi rửa tay."

Dụ Ngôn cắn môi cười, nắm lấy góc áo không cho cô đi.

Tằng Khả Ny nhìn lại: "Làm sao vậy?"

Dụ Ngôn nhìn vào cánh cửa, lắng nghe động tĩnh một chút, rất yên tĩnh, không có bất kỳ quấy rầy nào.

Đôi mắt của nàng giống như nước suối gợn sóng, mang theo chút giảo hoạt, lại thêm mấy phần ôn nhu, khiến cho giờ phút này đột nhiên trở nên ái muội.

Tằng Khả Ny không có hiếu kỳ bao lâu, trên môi liền nghênh đón một trận ấm áp, Dụ Ngôn khẽ cười, mười phần thỏa mãn nụ hôn này.

“Đến cùng là làm sao vậy?” Tuy Tằng Khả Ny nói thế, nhưng trong lòng cũng không khỏi ngứa ngáy, vươn tay ôm eo người trước mặt, áp sát vào thân thể mình.

“Không sao, chỉ là đột nhiên nhớ ngươi.” Dụ Ngôn ôm cổ cô, cọ cằm vào cổ cô.

Tằng Khả Ny nhìn lướt qua cuốn album, hiểu rõ giương môi, thấp giọng nói: "Chỉ nghĩ như vậy thôi sao?"

Mặt Dụ Ngôn tức đỏ bừng, nàng vùi đầu vào vai Tằng Khả Ny, nói: "Lưu manh."

Nàng nghe thấy Tằng Khả Ny thấp giọng cười một tiếng, thân thể còn run lên mấy cái, ý cười không thể ngừng được.

Trong lòng nàng ấm áp, cảm giác lúc nãy lại tràn ngập trong lòng nàng, nhưng hiện tại nàng không còn thấy xa lạ nữa.

Loại cảm giác đó chỉ có ở Tằng Khả Ny, bởi tình tình yêu mà thành cảm giác hạnh phúc.

CHƯƠNG 108

Mây đen trên trời quay cuồng, có sấm chớp mơ hồ truyền đến, không biết trời sẽ mưa to hay sẽ tan dần.

Loại thời tiết này khiến người ta cảm thấy vui vẻ không nổi. Sáng sớm Dụ Ngôn cùng Tằng Khả Ny rời giường, ăn sáng xong, Tằng Khả Ny phải đi làm.

Dụ Ngôn khoác áo khoác lên tay, xách cặp đưa cô ra cửa.

Tằng Khả Ny bàn giao: "Buổi chiều có mở phiên tòa, cho nên buổi trưa sẽ không về nhà ăn cơm, ngươi cũng đừng bận quá."

"Ừm, ta đã biết." Dụ Ngôn mặc áo khoác cùng cài cúc cho cô, ấm giọng dặn dò: "Mặc quần áo tử tế, bên ngoài lạnh lắm. Còn có, lái xe cẩn thận."

Tằng Khả Ny cười đáp ứng "Ta biết, Tằng phu nhân, ngươi ra ngoài cũng nên mặc quần áo nhiều một chút. Cuối buổi chiều ta gọi điện cho ngươi."

Dụ Ngôn đưa tay xoa xoa tai cô, cười nhẹ nói: "Mau ra ngoài đi, lên xe sẽ không lạnh. Đúng rồi, tiện thể tối nay chúng ta dạo phố mua quần áo đi, thời gian này chỉ mặc áo khoác cũng không tốt, phải mặc áo len".

"Được." Tằng Khả Ny vòng tay ôm Dụ Ngôn một cái, hai người thân mật cọ mặt nhau, cô trầm thấp cười nói: "Vậy ta ra ngoài đây, một hồi ngươi giúp ta thu thập mấy cuốn sách trên đầu giường một chút. Hôm qua ta quên thu thập."

"Ừm, ta biết rồi." Dụ Ngôn đẩy cô ra, "Đi đường cẩn thận."

Tằng Khả Ny đi làm không lâu, Dụ Ngôn cũng ra cửa đến công ty, hôm nay nàng hẹn Tần Vọng buổi chiều gặp mặt ở công ty.

Kể từ khi chấm dứt hợp đồng với công ty ban đầu, Tần Vọng đã đưa Quý Lam đi vui chơi, thậm chí đi du lịch nước ngoài trong thời gian đó. Weibo tràn ngập tin tức về chuyện tình cảm của Tần Vọng, mức độ hot có thể so sánh với tin tức kết hôn của Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn đang ngồi phía sau bàn làm việc, Dương Hiểu đưa Quý Lam đến ghế sofa trò chuyện về cuộc sống của bọn họ trong khoảng thời gian này.

Ngồi ở trước bàn làm việc, Tần Vọng lưu loát ký tên trong hợp đồng mà Dụ Ngôn đẩy qua, cũng không có nhìn vào.

Dụ Ngôn chống khuỷu tay lên tay vịn, ngón tay chống lên mặt, nhướng mày cười: "A Vọng, ngươi không xem nội dung hợp đồng sao? Ba năm này, ngươi không sợ ta ép khô ngươi sao?"

"Đùa gì vậy?" Tần Vọng không để ý đóng nắp bút lại, ném bút vào ống đựng bút, tự tin nói: "Nữ thần của ta, ta làm sao không tin được? Không tin ai đều không thể không tin nữ thần của ta, huống chi đây là hợp đồng được lão Tằng định ra. Nàng là luật sư giỏi có danh tiếng, ta đây càng tin tưởng."

Dụ Ngôn không khỏi có chút buồn cười, hất cằm lên nói: "Nhìn kịch bản đi, ta cảm thấy nó hợp với ngươi. Nếu ngươi nhận, ta liền lập tức quyết định nữ chính."

Tần Vọng mờ mịt liếc nhìn nàng một cái, đưa tay mở tập tài liệu khác trên bàn, vừa đọc vừa hỏi: "Ngươi không diễn vai nữ chính sao? Ngươi cảm thấy kịch bản tốt căn bản là không có vấn đề gì, nhưng kịch bản hay sao ngươi không tự mình diễn?"

May mà Dụ Ngôn đã đọc kịch bản, lúc này mới giải thích với Tần Vọng: "Bởi vì người chói mắt nhất trong kịch bản này chính là nam chính. Thành thật mà nói, nữ chính không hấp dẫn người lắm. Có thể nói bộ phim này là lịch sử trưởng thành của nam chính. Còn nữ chính thì nói là vai phụ thì đúng hơn, ngươi xem kịch bản sẽ hiểu."

Tần Vọng lật hai trang, ngẩng đầu hỏi: "Vậy ngươi làm gì?"

"Ta?" Dụ Ngôn nhún vai, "Tất nhiên làm nhà sản xuất a. Ta định nghỉ ngơi một thời gian, cho nên người cộng tác với ngươi không phải ta. Bởi vì nam chính quá sáng chói nên hoàn toàn đổi thành nam chính phim nhựa thích hợp hơn."

Tần Vọng gật đầu, cong môi, ném kịch bản trở lại trên bàn, thở dài một hơi, "Không có vấn đề, hết thảy đều nghe nữ thần chỉ định."

Dụ Ngôn bật cười một tiếng, vừa định nói thì trước mặt một tia chớp xẹt qua bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ.

Rõ ràng trong phòng không có tiếng động, nhưng sấm sét như đánh thẳng vào trái tim của Dụ Ngôn, tim nàng như bị bóp lại, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, bàn tay vươn lên cầm tập tài liệu cũng có chút thu lại.

Toàn thân nàng đều run lên, làm cho Tần Vọng cảm thấy có gì đó không đúng.

"Dụ Ngôn, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Tần Vọng đứng thẳng người, cúi người về phía trước, hai tay đỡ lấy tay ghế.

Hắn thường thích gọi Dụ Ngôn bằng nhiều biệt danh khác nhau, liền là không đúng đắn mà gọi, giờ phút này hắn nghiêm túc như vậy, Dương Hiểu và Quý Lam ở cách đó không xa cũng nhận ra liền vội vàng chạy đến.

"Ngôn tỷ, có chuyện gì vậy?"

"Làm sao vậy? Dụ Ngôn không thoải mái sao?"

Dụ Ngôn sờ lên tim, cũng không có chỗ nào không thoải mái, sau khi hít sâu một hơi, nàng mỉm cười trấn an lo lắng của mọi người: "Không sao, vừa rồi ngoài cửa sổ có sấm sét, đột nhiên bị dọa sợ mà thôi."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Quý Lam bên cạnh xoa lưng nàng nói: "Không sao là tốt rồi, có thể hai người đột nhiên nói chuyện công việc có chút căng thẳng. Chúng ta cùng xuống lầu uống chút gì đó cho thoải mái đi."

"Ân, cũng được." Dụ Ngôn vui vẻ đáp ứng.

Tần Vọng cùng Quý Lam đi ở phía trước, Dụ Ngôn lấy điện thoại ra muốn gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho Tằng Khả Ny, nhưng nhìn thời gian, giờ này hẳn phiên tòa đang tiến hành.

Nàng gửi tin nhắn WeChat, sau đó theo tiếng thúc giục của Tần Vọng rồi theo bước chân của hai người.

Tằng Khả Ny vừa kết thúc phiên tòa chuẩn bị rời khỏi tòa án, tại bãi đậu xe của tòa án, vừa lên xe liền muốn gửi tin nhắn cho Dụ Ngôn.

Cô muốn trả lời Dụ Ngôn mình đang chuẩn bị rời tòa án, sau đó quay lại sở sư vụ gọi điện thoại. Cô dự định sau đó sẽ nói với Dụ Ngôn tối nay sẽ ăn bên ngoài, ăn xong liền đi dạo phố, cô cũng muốn mua cho Dụ Ngôn quần áo mới.

Khóe môi cô nở nụ cười, tin nhắn trả lời còn chưa nhập xong, một tiếng động cơ chói tai vang lên, nhưng trong nháy mắt, một chấn động dữ dội ập đến. Thân thể cô hoàn toàn mất thăng bằng, nặng nề đập đầu vào cửa xe.

Đột nhiên, trời tối sầm.

Trong quán cà phê gần sở sự vụ Ức Hàm, Đới Manh khuấy cà phê, vừa thấy màn hình điện thoại trên máy tính để bàn đang bật sáng, đó là một câu của Hứa Giai Kỳ: "Tối nay ăn gì? Đi nhà bên kia của ngươi sao?"

Do người đối diện, nàng trong lòng ngứa ngáy nhưng không thể trả lời, chỉ có thể mím chặt môi tiếp tục khuấy cà phê.

Đối với nàng không quan tâm, Tử Thiến thở dài, chiếc thìa gõ hai tiếng vào cốc cà phê, nhắc nhở: "Đới Manh, ngươi khuấy cà phê nhanh như vậy làm gì?"

Đới Manh ý thức được có cái gì không đúng, vội ho khan một tiếng, "Không có gì, ta đang nghĩ về bản án, vừa rồi ngươi nói gì vậy?"

Tử Thiến yên lặng nhìn nàng, lặp lại những gì vừa nói: "Tớ nói, ta đại khái phải trở về."

Cho dù không muốn Tằng Khả Ny và Dụ Ngôn bị ảnh hưởng, Đới Manh vẫn có chút kinh ngạc. Đến đây hấp tấp, đi về lại chật vật như vậy, lần này Tử Thiến đến cùng đạt được cái gì?

"Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?" Tử Thiến nhếch lên khóe môi, có chút chờ mong.

Đới Manh bình thường nói rất nhiều, nhưng giữa Tử Thiến với nàng không quen cũng không xa lạ, việc này khiến nàng đột nhiên cảm thấy phạm vào thế khó.

Nàng khuấy ly cà phê thêm mấy lần nữa, nhấp một ngụm nhỏ rồi chân thành nói: "Hy vọng ngươi sự nghiệp thuận lợi, sớm tìm được người phù hợp. Dù là người ngoại quốc hay người Trung Quốc, ngươi thích là được. Về sau có về nước, nhớ mang đến cho chúng ta xem."

Tử Thiến cười thành tiếng, "Ta luôn cảm thấy ngươi đặc biệt muốn ta đi." Cô dừng lại, thấp giọng nói, mang theo vẻ cô đơn: "Ta sẽ không quấy rầy bọn họ, ngươi không cần đề phòng như vậy."

Đới Manh đột nhiên nghẹn lời, lời nói khô khan phản bác lại: "Kỳ thực không có..."

Nàng hiện tại không tin vào lời người kia nói, bởi vì nàng vẫn luôn biết Tử Thiến trở về là làm cái gì, nhất thời ấn tượng kia không thể thay đổi, hết lần này tới lần khác sẽ nghiêng về phía Tằng Khả Ny.

"Không nhắc tới chuyện này nữa, ta hỏi ngươi chuyện khác." Tử Thiến cảm thấy chua xót, ý thức đem chủ đề dời đi: "Ta muốn quyên góp cho trường chúng ta, ngươi thấy quyên góp cái gì mới tốt?"

Những cảm xúc tiêu cực tạo ra bởi những việc không liên quan, Đới Manh có thể nhanh chóng đè xuống, nàng uống cà phê suy nghĩ, đề nghị nói: "Ngươi có thể gửi chút sách, thay điều hòa trong lớp, rồi đến máy nước nóng trong ký túc xá, cái gì cũng đều có thể. Không nên nghĩ đến những đồ vật quá đường hoàng, tất cả chúng ta đều xuất thân từ đó ra, đừng quyên góp những thứ vô dụng."

Tử Thiến không khỏi bật cười nói "Ngươi hình như rất tràn đầy cảm tình a."

"Cũng không phải. Dù sao cũng đã học qua rồi, không có cảm tình cũng phải có chút ấn tượng đi?" Đới Manh liếm môi một chút, nhìn những khách hàng đang ăn những chiếc gato nhỏ, đang nghĩ có nên mua một cái về cho Hứa Giai Kỳ không.

Sở sự vụ nhiều người như vậy, đoán chừng không thể chỉ mua một cái. Ừm, lại nên vì một người mà bao cả sở sự vụ trà chiều.

"Được, ta hiểu." Tử Thiến mỉm cười, làm sao có thể không có ấn tượng?

Hai người đang nhấp từng ngụm cà phê, suy nghĩ về chủ đề tiếp theo, Đới Manh vừa định nói thì chuông điện thoại vang lên.

Đó là cuộc gọi của Tằng Khả Ny, nhưng khi Đới Manh vui vẻ cầm lên nghe kết quả phán quyết, truyền đến lại không phải là thanh âm của Tằng Khả Ny.

"Xin chào, ta đến từ Khoa Phẫu thuật Thần kinh của bệnh viện Thành phố. Chúng ta đã tìm thấy bản ghi cuộc gọi gần đây nhất với ngươi trên điện thoại của bệnh nhân bị thương. Tên nàng trên giấy tờ tùy thân là Tằng Khả Ny. Xin hỏi ngươi có thể đến đây không? Hoặc có thể cho chúng ta biết thông tin liên lạc của người thân của nàng."

Hàn ý mùa thu lúc những lời này lọt vào tai Đới Manh liền đặc biệt lạnh thấy xương. Đầu nàng rũ xuống, khuôn mặt hiếm khi lộ ra vẻ uy nghiêm, trong lời nói ẩn chứa một tia run rẩy khó nhận ra: "Ta là bằng hữu của nàng, ta lập tức liên lạc gia đình nàng, chúng ta qua ngay... "

Nàng cúp điện thoại, lập tức mặc chiếc áo vest bên cạnh, trong động tác có chút hoảng hốt.

"Đới Manh, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Tử Thiến đi theo hỏi.

"Ta không có thời gian nói chuyện với ngươi, lần sau lại nói. Ngươi có thể thanh toán hóa đơn không, lần sau ta mời lại ngươi."

Đới Manh cũng không kịp buộc nút thắt, liền xách cặp công văn nhanh chóng rời đi.

Trên đường đón xe, nàng gọi điện cho ba mẹ Tằng Khả Ny, lại gọi cho sở sự vụ để thông báo với mọi người là nàng có việc phải làm, có thể sau khi tan sở sẽ không thể về đúng giờ.

Cuối cùng, nàng gọi cho Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn không biết mình làm sao dập máy, khi nghe tin Tằng Khả Ny xảy ra chuyện được đưa đến bệnh viện, trái tim nàng như thắt lại, như có một bàn tay đang siết chặt.

Nàng không nói nên lời, ném Dương Hiểu lại lập tức lái xe đến bệnh viện thành phố, trên đường nàng không dám nghĩ ngợi gì, cũng không đoán ra khả năng, trong lòng nàng hết lần này tới lần khác niệm tên Tằng Khả Ny.

Hoang mang cùng sợ hãi một lần nữa xâm chiếm tâm trí nàng, nàng lái xe rất nhanh, hai tay nắm chặt vô lăng đau đến mức tê dại.

Tằng Khả Ny, Tằng Khả Ny, chị đừng gặp chuyện gì.

Buổi sáng còn đứng trước mặt nàng đáp ứng buổi tối cùng đi dạo phố, còn thân mật cọ mặt nàng, còn căn dặn nàng mặc nhiều quần áo. Làm sao mới qua mấy giờ, ngay cả một cuộc gọi báo cho nàng một câu bình an cũng không thể?

Nàng là người cuối cùng được thông báo, cũng là người đến cuối cùng, khoảnh khắc đứng ở trước cửa nhìn thấy Tằng Khả Ny nằm trên giường bệnh từ xa, tất cả cảm xúc của nàng đột nhiên phóng đại đến cực điểm.

Nàng loạng choạng đi vào, vừa nhìn thấy Tằng Khả Ny đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, trên trán vẫn còn băng gạc, hai mắt nàng liền đỏ bừng, hoảng sợ nằm xuống giường Tằng Khả Ny, nghẹn ngào hỏi: "Nàng làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Buổi sáng nàng vẫn còn tốt, vì sao lại như vậy?"

Bình thường hai người tan sở về nhà, Tằng Khả Ny nhìn thấy nàng liền mỉm cười, sau đó không đúng đắn trêu chọc nàng. Hôm nay mới ra ngoài không lâu, sao có thể nằm đây mà không tỉnh? Tại sao lại không mở mắt ra nhìn nàng?

CHƯƠNG 109

Đường Tịnh Tuệ ở bên cạnh khoác vai nàng để nàng không quá kích động, không ngừng trấn an nói: "Dụ Ngôn, đừng lo lắng, chúng ta chờ bác sĩ a, bác sĩ sắp tới rồi..."

Tằng Quang Tuyên ngồi ở bên giường bệnh cau mày, không nói lời nào.

Triệu Uyển Nghi đầy vẻ u sầu, nhìn con gái bất tỉnh, nắm chặt tay Dụ Ngôn, cũng không biết nên an ủi nàng thế nào.

"Bác sĩ..." Dụ Ngôn hít một hơi quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy bác sĩ mặc áo khoác trắng bước vào.

Nàng vội vàng bước tới, hai tay ôm lấy cánh tay bác sĩ, hốc mắt vừa ướt vừa đỏ hoe, sốt sắng hỏi: "Bác sĩ, ta là lão bà của nàng, nàng thế nào? Nàng bị thương ở đâu? Sao nàng vẫn chưa tỉnh lại?"

Loạt câu hỏi không quá bất ngờ, bác sĩ vốn quen thấy người nhà mất kiểm soát, dùng ngữ khí ôn hòa nói tình hình của Tằng Khả Ny: "Não bộ của nàng bị va chạm cho nên gây chấn động, lúc này sẽ tạm thời hôn mê. Ngoại trừ cái này ra thì chỉ có một vết thương trên trán mà thôi, còn lại tình huống vẫn chưa phát hiện. Người nhà yên tâm đi, nàng sẽ sớm tỉnh lại."

Câu nói này gần như trong nháy mắt lấy đi khí lực của Dụ Ngôn, nàng thu tay lại che miệng, nước mắt không kìm được từng giọt từng giọt rơi xuống, vừa khóc lại vừa cười.

Quá tốt rồi, Tằng Khả Ny không có việc gì.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Dụ Ngôn lúc này mới phát giác mình gắt gao nắm tay bác sĩ, vội vàng buông tay lùi lại một bước, Triệu Uyển Nghi vừa vặn ôm nàng lại, nàng đè ép tiếng khóc cúi đầu cám ơn "Cám ơn bác sĩ, không có việc gì liền tốt... không có việc gì liền tốt..."

Nàng nói đi nói lại mấy lời này, tâm tình bị đè nén vì không gặp Tằng Khả Ny vừa rồi đều được an ủi, tiếng khóc không ngưng, tiếng cười cũng theo đó mà vang lên.

Nàng tách khỏi Triệu Uyển Nghi, đi vài bước đến ngồi bên giường Tằng Khả Ny, vươn tay nắm chặt đôi tay trong chăn bông, nước mắt lăn xuống chăn bông.

Lúc này, bác sĩ mới bàn giao: "Nhưng nàng nhất định phải tĩnh dưỡng, sau khi tỉnh dậy sẽ chóng mặt, đau đầu, buồn nôn cùng các triệu chứng khác. Trước tiên ở bệnh viện quan sát mấy ngày,  không thể sử dụng não quá mức cho đến khi hoàn toàn bình phục."

Hai mẫu thân liên tục đáp ứng: "Chúng ta đã biết, cám ơn bác sĩ."

Dụ Ngôn lau nước mắt, sau đó quay đầu nói: "Cám ơn."

Bác sĩ gật đầu rồi ra khỏi phòng bệnh.

Triệu Uyển Nghi đứng ở bên cạnh Dụ Ngôn, đau lòng nói: "Được rồi, Khả Ny không có việc gì là tốt, chúng ta cùng ở đây chờ."

Dụ Ngôn gật đầu, ánh mắt một khắc đều không rời Tằng Khả Ny, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân.

Đới Manh nói với mấy trưởng bối trong phòng bệnh: "Thúc thúc, a di, bá phụ, bá mẫu, ta sẽ lo công việc của Khả Ny. Vừa rồi ta cũng đã thương lượng với cảnh sát phụ trách vụ án này. Vì địa điểm vụ tai nạn của Khả Ny ở trong tòa án, cho nên hung thủ đã bị bắt tại chỗ, hiện tại chỉ cần chờ Khả Ny tỉnh lại ghi chép bản án một chút là được rồi."

Tằng Quang Tuyên gật đầu, lộ ra vẻ cảm kích, "Đới Manh, vất vả cho ngươi."

"Đúng vậy a, vất vả cho ngươi rồi, nhanh ngồi một chút đi." Triệu Uyển Nghi kéo nàng qua, lo lắng hỏi: "Làm sao trong tòa án lại xảy ra chuyện như vậy? Ngươi có biết nguyên nhân không?"

Đới Manh giải thích: "Hung thủ chính là người nhà của bị cáo trong phiên tòa hôm nay. Thân chủ của Khả Ny cũng chính là nguyên cáo đã thắng kiện. Người nhà bị cáo vừa vặn thấy Khả Ny lên xe, trong lúc bốc đồng lái xe đụng vào xe Khả Ny, lúc ấy Khả Ny còn chưa thắt dây an toàn."

Dụ Ngôn nghe xong, đôi mắt đỏ hoe đưa tay ra vuốt băng gạc quanh trán Tằng Khả Ny, nhẹ giọng nói: "Khả Ny, ta ở đây chờ ngươi tỉnh lại."

"Ai nha, thật là..." Triệu Uyển Nghi thở dài một tiếng.

Đới Manh trấn an nói: "Những chuyện như vậy dù sao cũng không thấy nhiều, mọi người cũng không cần lo lắng, chỉ cần chờ Khả Ny tỉnh lại thôi."

Nàng đi đến bên giường Tằng Khả Ny nhìn một hồi, sau đó cúi người nói với Dụ Ngôn, "Dụ Ngôn, khi nào Khả Ny tỉnh lại thì báo cho ta một tiếng. Ta liên hệ với cảnh sát an bài người tới ghi chép bản án."

Dụ Ngôn gật đầu nhẹ nói: "Được, cám ơn ngươi." Nàng ngừng một chút, lại nhìn xung quanh, thấy âu phục của Tằng Khả Ny hôm nay mặc đi đang treo trên giá. Nàng vội vàng lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa đưa cho Đới Manh: "Nàng tỉnh dậy nhất định sẽ nghĩ tới cái này, chìa khóa của Luật sở giao cho ngươi."

Nàng có thể nghĩ đến việc đầu tiên Tằng Khả Ny làm khi tỉnh dậy, ngoài nàng cùng ba mẹ ra, khẳng định chính là công việc.

Sau khi Đới Manh nhận được chìa khóa, nàng vỗ nhẹ vào cánh tay của Dụ Ngôn, trấn an lần nữa: “Yên tâm đi, không sao đâu.” Sau đó, nàng nhìn lên nói với mấy trưởng bối: “Thúc thúc, a di, bá phụ, bá mẫu, ta về đây, người ở sở sự vụ đang chờ tin tức. Mọi người cố gắng nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi."

Đới Manh chào hỏi mọi người, nhìn Tằng Khả Ny một chút rồi mới rời khỏi phòng bệnh.

Mọi người cùng chờ Tằng Khả Ny tỉnh lại, cũng chờ cho đến khi sắc trời dần dần muộn.

Tâm tình Dụ Ngôn đã ổn định trở lại, nàng đang muốn thuyết phục mấy trưởng bối trở về, vừa đưa cánh tay đỡ lấy mặt mình, vừa vặn nhìn thấy lông mi của Tằng Khả Ny khẽ mấp máy.

“Khả Ny, ngươi tỉnh rồi sao?” Dụ Ngôn vội vàng nắm tay Tằng Khả Ny đứng dậy từ chiếc ghế bên cạnh giường, mấy tiếng đồng hồ nàng không ăn uống gì, thanh âm như mất tiếng, cổ họng khô khốc.

Động tĩnh của nàng thu hút sự chú ý của mấy trưởng bối, mọi người liền tụ tập quanh giường bệnh.

Dụ Thiên thăm dò lo lắng nói: "Thế nào rồi? Khả Ny đã tỉnh chưa? Cháo vừa mua vẫn còn nóng a."

"Suỵt..." Đường Tịnh Tuệ trừng mắt nhìn ông.

Tằng Khả Ny tỉnh lại, hai mắt vừa mới nhẹ mở, trời đất quay cuồng khiến cô không thể tiếp tục, còn có nằm quá lâu khiến cả người cứng đờ, ngay cả câu nói bình thường cô cũng không nói được.

Cô nhẹ nhàng nắm tay Dụ Ngôn, sau đó kéo ra đôi môi nứt nẻ, hô hấp yếu ớt nói: "Ba, mẹ, để mọi người lo lắng rồi, ta không sao."

Khuôn mặt cứng rắn của Tằng Quang Tuyên rốt cuộc lộ ra ý cười, ngồi ở bên giường cẩn thận chỉnh chăn bông cho Tằng Khả Ny, "Nghỉ ngơi thật tốt, không cần quan tâm đến chuyện khác."

Triệu Uyển Nghi kích động đến mức nước mắt sắp rơi xuống: "Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi. Có hoa mắt chóng mặt không? Thân thể có nơi nào không thoải mái không? Có đói bụng không?"

Tằng Khả Ny chịu đựng cơn chóng mặt kịch liệt, lắc đầu, sau đó nhìn về phía Dụ Ngôn, nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt.

Hẳn là nàng lúc nghe tin cô gặp nạn nhất định sẽ rất hoảng hốt, thế nhưng lúc đó cô căn bản không thể ôm nàng vào lòng, thậm chí ngay cả một câu dỗ dành cũng không thể.

Hai người có một cuộc sống hạnh phúc như vậy, cũng bởi vì hạnh phúc như vậy, hiện tại Tằng Khả Ny cảm giác được đau đớn lại vô cùng sợ hãi. Sợ không còn có người cho Dụ Ngôn dựa vào, sợ không còn có người có thể cảm nhận được buồn, vui, giận, hờn của nàng.

Trong mắt Tằng Khả Ny có quá nhiều cảm xúc, khiến cho Dụ Ngôn cảm thấy cô muốn bộc lộ cảm xúc nào đó, vừa định hỏi, Tằng Khả Ny đã siết chặt tay nàng.

Dụ Ngôn nghiêng người, nghe thấy cô nhẹ giọng nói: "Để ba mẹ về đi."

Dụ Ngôn khẽ gật đầu, đứng thẳng dậy thuyết phục: "Ba, mẹ, để Khả Ny cho ta chăm sóc là được, ba mẹ đã bồi rất lâu rồi, ba mẹ về nhà nghỉ ngơi trước đi."

Đường Tịnh Tuệ đáp: "Cái này có là gì, chúng ta thay phiên nhau nghỉ ngơi."

Dụ Ngôn lắc đầu, lộ ra ý cười nhưng vẫn kiên quyết nói: "Ba, mẹ, chúng ta không còn là trẻ con nữa. Nếu ba mẹ vì chăm sóc Khả Ny mà nghỉ ngơi không đủ, không chỉ trong lòng chúng ta cảm thấy không thoải mái, ta là con của ba mẹ, là lão bà của Khả Ny, lại càng cảm thấy không xứng chức."

Tằng Quang Tuyên thở dài vỗ vỗ lưng vợ, "Đi thôi, ngày mai lại đến, hiện tại Khả Ny đã tỉnh, một số việc có mấy lão già chúng ta cũng không tiện."

Dụ Thiên cũng đi theo thuyết phục: "Đúng vậy a, chúng ta về trước đi, đứa nhỏ đã lớn rồi, quả thực có chúng ta cũng không tiện."

Lời nói có lý, hai mẫu thân hiểu điều này, Triệu Uyển Nghi lưu luyến không rời, Đường Tịnh Tuệ thấp giọng an ủi bà, bốn người cùng nhau rời đi.

Trong phòng bệnh an tĩnh lại, Dụ Ngôn nhìn ba mẹ rời đi, nàng nhìn cánh cửa đóng lại, còn chưa kịp quay đầu, nàng cảm thấy ngón tay của mình bị ấn vào lòng bàn tay ấm áp.

Nàng xoay lại, bộ dáng yếu ớt của Tằng Khả Ny liền đập vào mắt, người lãnh đạm khéo léo trước mặt người khác, dịu dàng cũng giảo hoạt trước mặt nàng, giờ phút này nửa điểm đều không nhìn thấy.

Dụ Ngôn nâng đầu giường lên để thân thể Tằng Khả Ny dựa vào, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô một cái thật lâu.

Tằng Khả Ny không chịu nổi choáng váng, nhắm mắt lại, lúc nàng hôn lên trán cô, vẻ mặt liền lộ ra nhu sắc, thì thầm nói: "Làm ngươi lo lắng, ta không sao."

Dụ Ngôn thối lui một chút, lắc đầu, nước mắt lưng tròng, "Ngươi có chỗ nào không thoải mái không? Có đói bụng không? Ba mẹ vừa mua cháo, ta đút cho chị ăn."

Mắt Tằng Khả Ny mở ra một khe hở, cố nén khó chịu, lắc đầu nói: "ta không muốn ăn."

Dụ Ngôn đảo mắt, nhìn thấy băng gạc trên trán cô, nước mắt chảy dài, không giấu được nghẹn ngào: "Sau khi chúng ta cùng một chỗ ngươi luôn bị thương, không đau chỗ này cũng chảy máu chỗ kia. Mấy tháng này ngươi bị thương còn hơn nhiều năm qua, thế nhưng lần nào ta cũng không thể bảo vệ được ngươi, thậm chí ngay cả vết thương của ngươi cũng là do ta..."

Khi ghi hình chương trình thực tế, ngón tay cô bị bỏng, bị va chạm mà sưng lên. Sau đó, vì bảo vệ nàng mà bị đâm vào cánh tay, lại vì giấu vé xem phim mà bị nàng hung hăng cắn vào bả vai, hiện tại trong ngoài cũng đều bị thương.

Dù sao vẫn là vì nàng mà bị thương, để nàng từng bước từ lo lắng đến đau lòng, hận không thể đem tất cả đều chuyển lên trên người mình.

Đột nhiên Tằng Khả Ny khó nhọc mở mắt ra, cau mày, phí sức trầm thấp mà nói: "Ta không muốn nghe những lời như vậy, ta bị thương đều là ngoài ý muốn, không phải do ngươi bày ra, càng không có liên quan đến ngươi. Vận khí của ta không tốt, dù cho ngươi không ở bên cạnh ta, ta vẫn sẽ bị thương giống như vậy."

Dụ Ngôn cắn cắn môi, trước ánh mắt nghiêm nghị của Tằng Khả Ny, nàng bật khóc, thấp giọng xin lỗi, "Ta chỉ là quá lo lắng cho ngươi, sau này cũng sẽ không nói như vậy nữa."

Tằng Khả Ny thở dài, không kìm được choáng váng, sau đó hơi nheo mắt, lông mày giãn ra, hỏi nàng: "Ngươi ăn gì chưa?"

Dụ Ngôn lắc đầu, ngồi trên ghế, hai mắt đỏ hoe, đưa tay vào chăn bông chụp mu bàn tay Tằng Khả Ny, "Chưa, ta đang chờ ngươi."

Tằng Khả Ny nhìn Dụ Ngôn từ lúc mình tỉnh lại liền vui vẻ, lại tự trách bản không thể bảo vệ được cô, trong lòng cô đột nhiên đau nhói.

Cô tràn đầy yêu thương chuyển động tay, xoa xoa lòng bàn tay Dụ Ngôn, nói: "Ta đói bụng, ngươi mang cháo tới, chúng ta cùng nhau ăn."

CHƯƠNG 110

Tằng Khả Ny vừa mới nói không muốn ăn, hiện tại nghe Dụ Ngôn chưa ăn, cô lại đột nhiên muốn ăn, nghe liền biết là vì cái gì.

Dụ Ngôn đi tới mở hộp đựng cháo, cầm lấy một cái bát, ngồi ở trên giường, múc một thìa, thổi cho nguội đưa tới cho Tằng Khả Ny.

Tằng Khả Ny nhắm mắt nghỉ ngơi, thìa chạm vào môi thì phối hợp ăn. Có lẽ là do chóng mặt buồn nôn, cô thực sự ăn không vô, ngay cả ngụm cháo này cũng gian nan nuốt lấy.

Khi cô lại nghe thấy tiếng Dụ Ngôn thổi cháo, cô thì thào nói: "Ta ăn một thìa, ngươi ăn hai thìa."

Dụ Ngôn sững sờ một lúc, tim bỗng nhiên thắt lại, tiếp tục vừa múc vừa thổi, ngây ngốc ăn.

Cho đến khi nàng đưa thìa chạm vào môi Tằng Khả Ny lần nữa, trông thấy Tằng Khả Ny tựa như bất đắc dĩ để mình đút, nàng nhìn Tằng Khả Ny an tĩnh nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi: "Khả Ny, có phải rất khó chịu không?"

Tằng Khả Ny không mở mắt ra, sắc mặt như thường, chậm rãi nhai, ăn không biết vị, nhàn nhạt "ừm" một tiếng, cũng không nói lời thừa thãi.

Dụ Ngôn cũng không nói nữa, nhưng vẫn kiên nhẫn đút từng thìa cho cô, thỉnh thoảng vi phạm quy tắc, tự mình ăn một thìa, sau đó lại đút cho Tằng Khả Ny.

Ăn xong bát cháo này, Dụ Ngôn gọi bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của Tằng Khả Ny, mọi thứ vẫn bình thường. Nàng gọi cho Dương Hiểu để mang theo vật dụng hàng ngày tới, giải thích thời gian này nàng sẽ không đến công ty.

Tằng Khả Ny cần phải tĩnh dưỡng, Dương Hiểu cũng không ở lại lâu, Dụ Ngôn nhanh chóng nhúng khăn vào nước nóng, muốn lau người cho cô.

Quần áo bệnh viện rộng rãi, cởi ra cũng không tốn nhiều công sức. Tằng Khả Ny cũng nghe lời, thành thật dựa vào trong ngực của Dụ Ngôn. Lúc lau tới eo và ngực, Dụ Ngôn cảm thấy đầu của cô vùi sâu vào cổ nàng hơn một chút.

Trong lòng Dụ Ngôn mềm mại đi rất nhiều, vừa mặc quần áo vào cho cô, vừa ôn nhu nói: "Được rồi, xong rồi. Ngươi nằm xuống trước đi, ta cởi quần áo một chút, sau đó sẽ cùng ngươi ngủ."

Tằng Khả Ny hoàn toàn giao thân thể của mình cho Dụ Ngôn, một tay lỏng lẻo ôm lấy eo Dụ Ngôn, nhìn nàng quay lưng cởi quần áo, trong lòng lại một lần nữa cảm nhận được những cảm xúc kia.

Vào thời khắc ấy, trong đầu cô chợt lóe lên những bất an trong thế giới này. Ba mẹ cô vẫn đang chờ ở nhà, lão bà cô vẫn lo lắng hôm nay cô sẽ bị cảm lạnh.

Lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi, dù có gặp phải những gian nan khúc chiết nào cô cũng không bao giờ nghĩ đến việc rút lui, lần đầu tiên cô sợ mình sẽ không còn có thể mở mắt, lần đầu tiên cô cảm thấy nếu thống khổ này không thể tránh khỏi, như vậy ngay từ đầu có thể ngăn cản không cho nhiều người vì cô mà khổ sở.

Chí ít, có một người có cơ hội né tránh.

Chua xót trong lòng Tằng Khả Ny bắt đầu lên men, dần dần nuốt chửng cảm giác thân thể khó chịu. Sau khi bình tĩnh lại, cô chống đỡ thân thể tiến đến ôm Dụ Ngôn, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, gắt gao đem Dụ Ngôn ôm vào trong ngực, thanh âm khàn khàn nói: "Dụ Ngôn, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

Thực xin lỗi, là ta kéo em vào vũng lầy này. ta từng vì em không cách nào trốn thoát mà vui mừng. Hiện tại, bởi vì em hãm sâu trong đó mà ta cảm thấy áy náy.

Dụ Ngôn cởi áo khoác cùng giày cao gót, đột nhiên bị kéo vào trong ngực mà kinh hãi một chút, nhưng nàng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Ngay sau đó, nàng cảm nhận được bất an của Tằng Khả Ny, nguồn gốc của cảm xúc này khiến cho Dụ Ngôn đau lòng, trực giác của nàng cho biết có liên quan đến chuyện xảy ra hôm nay.

Nàng lùi về phía sau một chút rồi lên giường, sau đó xoay người nâng mặt Tằng Khả Ny lên hỏi: "Làm sao vậy? Sao ngươi lại xin lỗi?"

Tằng Khả Ny chỉ lắc đầu, hơi híp mắt, ôm eo Dụ Ngôn không nói lời nào.

“Nếu ngươi nói xin lỗi là bởi vì làm ta lo lắng, vậy ta có thể chấp nhận, nhưng đây không phải lỗi của ngươi.” Dụ Ngôn lo lắng sờ lên mặt cô, cười một tiếng lại thở dài, “Ta hy vọng chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa. Hôm nay ta thật sự rất sợ, ta sợ ngươi có chuyện..."

Lời này khiến Tằng Khả Ny đột nhiên run lên, tay ôm chặt lấy eo của Dụ Ngôn, xoa dịu cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, nhẹ giọng hỏi: "Dụ Ngôn, ngươi có yêu ta không?"

Dụ Ngôn cắn cắn môi, có chút xấu hổ nhìn vào đôi mắt của cô, lúc này vẫn còn hoài nghi sao? Nhưng nhìn lại lần nữa, trong mắt cô không có một chút nghi hoặc nào đối với nàng, càng nhiều hơn chính là loại bất an kia.

Dụ Ngôn tràn đầy yêu thương, ngón tay vuốt ve khóe mắt cô, sau đó hôn lên đôi mắt luôn khiến người ta an tâm kia.

Động tác này nhu hoà lại không chút do dự, Dụ Ngôn cùng cô đối mặt, nghiêm túc nói: "Đương nhiên là ta yêu ngươi, ta làm sao lại không yêu ngươi?"

Tằng Khả Ny mỉm cười, trong mắt hiện lên mấy phần hào quang. Đây là điều cô mong muốn nhất, hiện tại, cũng có thể trở thành điều cô áy náy nhất.

Tằng Khả Ny nhắm mắt lại, thả lỏng cánh tay, vẻ mặt rốt cục trầm tĩnh lại, thì thào nói: "Ta biết, chỉ là ta đột nhiên muốn nghe mà thôi."

“Chắc là do bình thường ngươi bạc đãi ta, cho nên lúc này mới muốn nghe” Dụ Ngôn hơi lộ ra ý cười, thu liễm cảm xúc vào trong lòng để trấn an, thấp giọng hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy êm tai không?"

Tằng Khả Ny cọ ngực của nàng một chút, thanh âm lạnh lùng trong trẻo ngậm lấy chút ôn nhu, giống như ấm áp phá tan băng sương: "Ta cảm thấy đây là lời êm tai nhất mà ta từng nghe qua."

Dụ Ngôn khẽ cười một tiếng, hỏi cô: "Được rồi, trước khi ngủ ngươi có muốn đi vệ sinh không? Bác sĩ dặn dò ngươi phải nghỉ ngơi nhiều."

“Không đi.” Tằng Khả Ny khẽ lắc đầu.

Dụ Ngôn lật thân thể cô nằm thẳng, đắp chăn bông, sau đó đi vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh rồi trở về. Sau khi trở về nàng cởi quần áo, cởi nội y đặt ở dưới áo sơ mi, chui vào trong chăn.

Tắt đèn, trong phòng tối chỉ còn lại hô hấp của nhau, hô hấp của Tằng Khả Ny có chút yếu ớt, Dụ Ngôn chủ động ôm cô, để cho nhiệt độ ôm lấy cô toàn tâm toàn ý dựa vào.

"Dụ Ngôn..." Tằng Khả Ny thì thầm.

Dụ Ngôn khẽ nhẹ hôn lên má cô, hai chân dưới chăn bông cùng cô quấn lấy, cho cô tất cả dịu dàng, sau đó thì thầm vào tai cô: "Ta ở đây, ngươi ngủ đi, mọi việc cứ giao cho ta, giao cho lão bà của ngươi. Lão bà của ngươi, yêu ngươi giống như ngươi yêu nàng. Ngươi là áo giáp của nàng, nàng cũng là áo giáp của ngươi."

Toàn thân Tằng Khả Ny đều không thoải mái, nhưng trong lòng ấm áp, vì Dụ Ngôn mà ấm. Trong tiếng thì thầm của Dụ Ngôn, cô an tâm thiếp đi trong vòng tay nàng. Trong lúc nhất thời, cô quên đi cảm giác bất an, quên đi cảm giác áy náy.

Ngày hôm sau, Tằng Khả Ny chống đỡ thân thể khó chịu, để Dụ Ngôn liên hệ với Đới Manh, Đới Manh liên hệ với người phụ trách bản án đến bệnh viện, tận tình ghi chép chi tiết cho Tằng Khả Ny.

Buổi chiều, Dụ Ngôn tranh thủ về nhà thu thập quần áo, mua một ít hoa quả. Vừa trở lại bệnh viện không lâu, Đới Manh cùng Hứa Giai Kỳ đến thăm Tằng Khả Ny.

Sau khi Dụ Ngôn ra mở cửa, liền trở lại bàn tiếp tục gọt táo. Tằng Khả Ny tựa bên đầu giường ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đới Manh cùng Hứa Giai Kỳ đang bước vào.

"Giai Kỳ, nhìn cái người bệnh viêm phế quản đi, bình thường nhìn liền cảm thấy buồn chán cực kỳ, hiện tại nằm đó lại không cử động, càng không giống người bình thường." Đới Manh giật nhẹ tay áo Hứa Giai Kỳ, mặc dù là đang nói chuyện với Hứa Giai Kỳ, nhưng ánh mắt lại liếc qua Tằng Khả Ny.

Hứa Giai Kỳ nín cười, vỗ vỗ tay nàng "Đừng nói Tằng luật sư như vậy."

Tằng Khả Ny cũng không ngạc nhiên với cách chào hỏi này, ngữ khí bình thản đáp lại: "Không giống người bình thường, như vậy trông như thế nào?"

Đới Manh như tên trộm cười nói: "Khối băng tinh a, cái này còn phải hỏi sao?"

Dụ Ngôn đang gọt táp cũng bất giác mỉm cười, lúc đầu gọt một dải dài vỏ táo mà bởi vì tay nàng run một cái mà đứt rời.

Tằng Khả Ny cong môi, hai người bạn quen biết nhiều năm cũng nhìn nhau cười.

Hứa Giai Kỳ thấy thế cũng tự giác đi đến bên cạnh Dụ Ngôn, ngồi vào cái ghế khác, nhìn Dụ Ngôn gọt táo.

Dụ Ngôn không nhìn lên, nhẹ giọng hỏi: "Táo là cho Khả Ny, ngươi với Đới Manh muốn ăn cái gì? Có lê, cam, chuối. Muốn ăn lê với cam thì chờ ta một chút."

Hứa Giai Kỳ cười lộ ra đôi má lúm đồng tiền mê người, vô thức đáp: "Cám ơn Dụ Ngôn, ta cũng ăn táo. Đới Manh thích ăn cam, nhưng nàng muốn ăn lát, nên ta có thể lột a."

Dụ Ngôn nghe vậy, nàng cắt đôi quả táo, bắt đầu cắt miếng xếp chồng lên bát, cười hỏi: "Ngươi cùng Đới Manh xác định rồi sao? Khả Ny đã nói với ta một ít chuyện."

Hứa Giai Kỳ sửng sốt một chút, sau đó nghĩ lại lời nàng vừa nói, sắc mặt hơi đỏ lên, "Ân, chúng ta đã cùng một chỗ một thời gian, bất quá vẫn chưa nói cho ba mẹ biết."

Tằng Khả Ny khẳng định hiểu rõ cô có tâm tư với Đới Manh, Dụ Ngôn hỏi như vậy cô cũng không ngạc nhiên lắm.

Dụ Ngôn trầm ngâm nói: "Cái này cũng không cần lo lắng. Dù ta chưa thấy Đới Manh yêu đương nhưng nàng rất đáng để tin tưởng."

“Ta biết, chúng ta đã nói qua vấn đề này, nàng rất tốt, cũng rất chu đáo.” Cô cảm thấy cách đối đãi tình cảm của Đới Manh khác với công việc, Hứa Giai Kỳ không khỏi mỉm cười.

Dụ Ngôn cùng Hứa Giai Kỳ không qua quen thuộc, nhưng chọn Đới Manh làm chủ đề, cả hai đều có thể nói chuyện.

Dụ Ngôn cười nói: "Trong hai người là ai theo đuổi ai?"

Hứa Giai Kỳ suy nghĩ một lúc, trả lời: "Nên tính là ta theo đuổi nàng."

Khi đó vẫn luôn trong tình trạng hiểu lầm, nghĩa nói rõ về sau sẽ trực tiếp ở cùng nhau, nhưng chủ động mở miệng chính là cô. Cho nên, nên tính là cô theo đuổi nàng...

“Có dễ theo đuổi không?” Dụ Ngôn cắt một quả táo xong, nàng cầm quả thứ hai lên.

Vẻ mặt Hứa Giai Kỳ lần này có chút vừa muốn cười vừa muốn kìm chế, sau đó cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm: "Không dễ theo đuổi, giống như một con ốc sên, bất cứ khi nào xảy ra chuyện liền muốn lui về trong vỏ."

Khóe môi Dụ Ngôn không ngừng giương lên, cảm thấy nếu bây giờ có một bông hoa trước mặt Hứa Giai Kỳ, cô có thể sẽ xé nát cánh hoa mà oán thầm Đới Manh một trận.

Nghĩ vậy, Dụ Ngôn liếc nhìn Tằng Khả Ny đang nói chuyện với Đới Manh, người này đang nhắm mắt, môi có chút khép mở, nhìn không ra đang nói cái gì.

Nàng không biết lúc hai người trong thời kỳ mập mờ Tằng Khả Ny có cảm tưởng gì. Tâm tư cô đã ẩn giấu nhiều năm như vậy, mỗi lần đến gần, mỗi lần trầm mặc, mỗi lần trấn an, đều chứa đựng cảm xúc gì.

Nhiều năm như vậy, cô đã từng nghĩ đến việc từ bỏ chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro