41-45
CHƯƠNG 41
Buổi sáng bị đồng hồ báo thức của điện thoại gọi dậy, Dụ Ngôn không biết tối hôm qua ngủ làm sao lại đưa tay đặt trên người của Tằng Khả Ny.
Nàng đột nhiên phấn chấn lên, cơn buồn ngủ biến mất. Vừa vặn Tằng Khả Ny cũng mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng mím mím môi, vừa định thu tay về thì đầu ngón tay lướt qua cổ tay Tằng Khả Ny.
Dụ Ngôn chớp chớp mắt, dừng lại, sau đó nhớ ra cái gì đó, nàng nhẹ nhàng nắm tay Tằng Khả Ny đưa tới trước mặt mình nhìn kỹ hơn. Không bao lâu liền mang theo ý cười, nói: "Bôi thuốc hai ngày, rốt cuộc cũng hết sưng rồi."
Vết bầm trên mu bàn tay Tằng Khả Ny đã mờ nhạt, không biết còn đau hay không. Dụ Ngôn đặt tay vào giữa hai người, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, "Khả Ny, còn đau không? Một chút nữa bôi thuốc rồi xuất phát, cũng sắp lành..."
Tằng Khả Ny nghe nàng nói nửa câu đầu, câu sau giống như đang lẩm bẩm. Trong mắt không khỏi mang theo ý cười, sau đó khẽ mở môi đỏ mọng, vì vừa mới dậy mà thanh âm có chút trầm thấp, mang theo chút buồn ngủ: "Không đau, chỉ là chút nữa ngươi bôi thuốc cho ta, nhớ thổi khô thuốc."
"..." Dụ Ngôn muốn cười cũng không được, nói vậy cũng không phải vì khóe miệng vẫn luôn giương lên, oán giận nói: "Đi ra ngoài có nắng, có thể khô, không cần ta thổi a."
"Ra ngoài liền lên xe, căn bản là không khô hẳn. Lẽ nào ngươi định để ta tự thổi trong xe sao? Hay là lên xe ngươi thổi cho ta đi?" Tằng Khả Ny lẳng lặng nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh, nói có sách mách có chứng.
Đột nhiên, Dụ Ngôn không muốn cùng Tằng Khả Ny nói chuyện nữa. Nàng biết Tằng Khả Ny giỏi ăn nói, nhưng nàng không ngờ khi cùng ra ngoài một chuyến nàng lại nhận ra thế mạnh này của Tằng Khả Ny sâu hơn.
Nàng không nhịn được cười mà nhẹ vỗ cổ tay Tằng Khả Ny một cái, giục cô ngồi dậy: "Muốn ta thổi khô cho ngươi thì mau ngồi dậy thay quần áo đi. Nếu không sẽ mất nhiều thời gian, mọi người sẽ phải chờ chúng ta đấy".
Tằng Khả Ny cũng thuận theo ngồi dậy, trả lời: "Ừm, ta gọi điện thoại cho Đới Manh, ngươi đi tắm trước đi."
Thời điểm Đới Manh nhận được cuộc gọi của Tằng Khả Ny, nàng đang ở dưới lầu đợi Hứa Giai Kỳ cùng đi ăn thịt nướng.
"Khoảng thời gian này sở sự vụ có ổn không? Còn học muội của ngươi thế nào?" Tằng Khả Ny thản nhiên hỏi.
"Đều rất tốt, chỉ có một chuyện duy nhất không tốt chính là khách hàng cũ của ngươi lúc nào cũng hỏi mình khi nào ngươi quay lại a." Đới Manh một tay cầm vô lăng, đùa giỡn nói: "Nhìn bộ dáng mấy người này xem ra không có ngươi đều sống không nổi."
Đới Manh nghe thấy tiếng sột soạt bên kia, nghe tới như rời giường, sau đó Tằng Khả Ny cười nói: "Vậy sao, thời điểm ngươi đi công tác ta cũng chịu loại đối đãi như vậy, đặc biệt là vụ khởi tố ly hôn của Trương tiểu thư, ngươi xem..."
"Này này này, ta không đắc tội được ngươi được chưa?" Đới Manh oán giận cắt ngang, chuyện này xảy ra khi nào? Những người như Tằng Khả Ny cả ngày không nói nhiều, nhưng là hận lại nhớ kỹ trong đầu.
Nàng dừng một lúc rồi hỏi: "Này, hiện tại tình huống bên hai người thế nào? Khi nào trở về?"
Tằng Khả Ny trầm mặc một hồi mới nói: "Không có tình huống thế nào cả. Đại khái vài ngày nữa liền có thể trở về."
Đới Manh cười đáp: "Vậy thì mình chúc ngươi may mắn a, hy vọng có thể mang tin vui trở về. Tân hôn hạnh phúc nga Tằng đại luật sư."
Tằng Khả Ny ở bên kia không nói lời nào cúp điện thoại, Đới Manh cười lắc đầu một cái, ánh mắt dần dần lạnh đi. Cho dù vì Tằng Khả Ny hay vì chính mình, người kia tốt nhất vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện nữa.
Điểm giống nhau nhất giữa nàng và Tằng Khả Ny chính là nàng gần giống Tằng Khả Ny, trở thành một đóa hoa trong góc tường, không nhìn thấy mặt trời, tương lai khó nắm bắt. May mà nàng không chọn con đường giống Tằng Khả Ny, cho nên có thể hiểu nhưng không thể lĩnh hội.
Đới Manh lặng lẽ dựa vào lưng ghế, dòng sông kí ức lại chảy về năm thứ nhất đại học. Khi đó nàng chưa cùng Tằng Khả Ny trở thành bằng hữu thâm giao, nhưng nàng và Tằng Khả Ny vẫn thường thảo luận về một ít chủ đề, thỉnh thoảng còn nói chuyện riêng tư một chút.
Mặc dù lúc đó Đới Manh trưởng thành hơn một chút so với các bạn cùng lớp, nhưng đối với những người thân cận cũng không có nhiều kiêng kỵ. Nàng giấu kín những suy nghĩ thầm kín trong lòng. Thời điểm cùng Tằng Khả Ny nói chuyện phiếm, thái độ ung dung năm xưa của nàng đem chuyện từng thấy Tử Thiến và Dụ Ngôn thân cận nói cho Tằng Khả Ny.
Ngữ khí bình thản nói cho Tằng Khả Ny nghe, nàng nhìn thấy Tử Thiến lúc nào cũng cho Dụ Ngôn uống sữa, bộ dáng cực kỳ săn sóc. Những chuyện này về sau liền trở thành hiểu ý ngầm giữa nàng và Tằng Khả Ny.
Nàng che giấu cẩn thận cho đến khi phát hiện ra bí mật của Tằng Khả Ny, Tằng Khả Ny đều chưa từng nhận ra nàng có chút xao động.
Nàng đã từng thích Tử Thiến, chuyện này nàng đã chôn sâu vào quá khứ. Nàng không có ý định kiên trì, không có ý định ăn cả ngả về không, càng không có ý định xoay chuyển bất cứ điều gì. Cứ thuận theo tự nhiên tùy ý để xao động cuốn đi theo gió. Cho đến bây giờ, người kia cũng chỉ để lại dấu ấn trong kí ức nàng mà thôi.
"Cộc cộc cộc"
Thời điểm cửa kính xe bị gõ, Đới Manh mới thu hồi suy nghĩ, nàng ngưng mắt nhìn lại, thấy Hứa Giai Kỳ đang mỉm cười. Sau khi chào hỏi nàng, cô đi vòng qua chỗ ghế phó lái rồi mở cửa.
"Học tỷ, sao vừa rồi ngươi lại thất thần vậy? Ta đứng bên cửa sổ xe của ngươi một lúc rồi." Hứa Giai Kỳ vừa thắt dây an toàn vừa thản nhiên hỏi.
"Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện trước đây thôi" Đới Manh nhẹ nhàng nói, tâm tình vừa rồi dần dần tan biến, nàng dặn dò: "Ngồi vững, chúng ta đi thôi".
Các trưởng bối xuất phát phía trước, Đới Manh cùng Hứa Giai Kỳ theo sát phía sau.
Mấy ngày trước đã đặt địa điểm nướng thịt là ở khu đồ nướng trong công viên, lái xe đến đó mất khoảng một tiếng. Đới Manh vào bãi đậu xe thì hai phụ thân đã châm lửa bếp nướng.
Hai mẫu thân lấy nguyên liệu trong hộp ra rã đông, chuẩn bị dùng xiên tre để xiên những phần tối qua chưa làm xong. Đới Manh đặt túi xuống, xắn tay áo đến khuỷu tay cùng Hứa Giai Kỳ tập trung vào làm việc.
Đã lâu nàng không ăn thịt nướng, từ đại học đến giờ tính ra chỉ có hai ba lần. Bởi vì số lần ít ỏi, thậm chí sau nhiều năm, nàng vẫn còn nhớ khi mới bước vào năm thứ nhất, sau khi huấn luyện quân sự, mọi người hẹn nhau đi ăn thịt nướng ở ngoài.
Lần đó nàng uống rất nhiều, có vài bạn học lo lắng bảo nàng trước tiên đừng uống, ăn một chút gì đó đã. Sau đó Tử Thiến cầm một đống thịt xiên đi tới, nụ cười rạng rỡ lập tức va vào đáy mắt nàng.
Tử Thiến cười nói: "Đới Manh, ngươi đừng uống, đến ăn chút gì đi. Nếu không chút nữa chúng ta ăn xong liền không có phần của ngươi..."
Thanh âm dần từ gần đến xa hòa vào tiếng cười nói của bạn học, dần dần tiêu tan trong không khí thoang thoảng mùi khói lửa.
Ánh mắt Đới Manh khôi phục lại tinh thần một chút, tay phải cầm xiên tre dùng sức đâm vào thịt viên cuối cùng trong tay, đầu nhọn của xiên tre xuyên qua thịt viên đâm vào ngón tay cái của nàng.
"Học tỷ, ngươi thích ăn cái này không?" Hứa Giai Kỳ thấy nàng xiên mấy viên, liền đi theo xiên mấy viên.
Đới Manh tiếp tục động tác trên tay, cười nói: "Vẫn tính là thích đi, cái này dùng để nướng cảm giác ngon hơn nấu lẩu."
Hứa Giai Kỳ suy nghĩ một chút rồi xung phong nhận việc: "Vậy ngươi chờ ta một lát, ta thử nướng cái này, nếu không ngon thì cũng đừng trách ta a." Cô chớp chớp mắt, khóe miệng không ngừng giương lên.
Đới Manh sững sờ một lúc, cười thành tiếng, "Cái gì a? Ăn không ngon cũng không cho phê bình sao?"
Hứa Giai Kỳ chọn loại nước sốt cần thiết cho thịt nướng, ngón tay vừa gõ nhẹ vào chai thủy tinh vừa hỏi: "Học tỷ, ngươi thích hương vị nào? Ngọt ... mặn ... hay cay."
"Mặn, cay một chút."
"Vâng..." Hứa Giai Kỳ lấy nước chấm mặn cùng bột ớt, cong mày nói: "Vậy ngươi chờ ta một lát." Sau đó cô cầm mấy xiên thịt bước đến bếp nướng đã chuẩn bị sẵn lửa than.
Hàn Vũ San dùng khuỷu tay chọc chọc Phương Thục Tĩnh, nhìn thẳng vào hai đứa nhỏ, hạ giọng nói đầy phấn khởi: "Thục Tĩnh, mau nhìn đi..."
"Suỵt..."
Phương Thục Tĩnh ra hiệu cho bà đừng nói nữa, hai người nháy mắt ra hiệu rồi bắt đầu tán gẫu những chủ đề khác.
Đới Manh từ góc độ này nhìn sang, vừa vặn thấy được sườn mặt Hứa Giai Kỳ, cô gái xinh đẹp trầm lặng khẽ nhếch miệng cười, tóc dài buông xõa sau lưng, điềm đạm đến làm lòng người sinh ra trìu mến.
Thật giống vì quan tâm tâm tình của chính mình, từ hôm qua Hứa Giai Kỳ đã bắt đầu suy nghĩ làm sao để làm cho chính mình vui vẻ.
Đới Manh cứ như vậy nhìn Hứa Giai Kỳ hồi lâu, trong làn khói trắng lơ lửng giống như có một hình bóng người trong ký ức phủ lên Hứa Giai Kỳ. Đột nhiên nàng cả kinh, từ trong trạng thái xuất thần trở về thực tại.
Sao hôm nay lại đột nhiên nghĩ nhiều như vậy a? Đới Manh cúi đầu mỉm cười, siết chặt đầu ngón tay, gạt nỗi phiền muộn đã lâu không được nếm qua, bưng một đĩa đi về phía Hứa Giai Kỳ.
Hứa Giai Kỳ kéo người đứng dậy, vừa quay lại đã thấy Đới Manh đứng phía sau, nhẹ giọng nói: "Ta để ở đây, cái này là của ba ta với thúc thúc."
"Vâng. Cái này có vị cay, là thúc thúc muốn. Ngươi đừng để trộn lẫn với cái khác." Hứa Giai Kỳ một bên sắp xếp một bên căn dặn. Cuối cùng để lại một xiên thịt viên trên tay, giơ lên trước mặt Đới Manh, thanh âm nhẹ nhàng một chút: "Học tỷ, thử xem có ngon không."
Khuôn mặt cô có chút ửng hồng, đó là do vừa rồi ở gần bếp nướng, trong mắt có chút xấu hổ cùng có chút mong đợi. Cô chỉ muốn cho Đới Manh nếm thử, nhưng vì mối quan hệ không rõ ràng này mà nảy sinh nhiều cảm xúc thiếu nữ hơn. Dù sao khi ở bên cạnh Đới Manh, cô không thể tự nhiên quen thuộc như vậy được.
Đới Manh cân nhắc nhìn cô một cái, không khỏi giương lên khóe miệng, vươn tay vén tóc ra sau tai, cúi đầu cắn một viên thịt rồi rút ra khỏi tăm tre.
"Thế nào? Ăn ngon không?"
Nụ cười của Hứa Giai Kỳ càng rạng rỡ hơn, Đới Manh cắn một viên rồi dừng lại một lúc, hai mắt híp lại. Hứa Giai Kỳ hoàn toàn khác với Tử Thiến, lúc Tử Thiến nhìn nàng cười, nụ cười chỉ là ý cười đơn thuần, mà Hứa Giai Kỳ thì có cảm xúc nhiều hơn. Vừa nãy mình vì cái gì lại từ trên người Hứa Giai Kỳ nhìn thấy bóng dáng của Tử Thiến đây?
Có lẽ khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, cùng Hứa Giai Kỳ tiếp xúc cũng càng ngày càng nhiều. Mà Hứa Giai Kỳ chưa qua thời kỳ trổ mã, cho nên lúc nào cũng làm cho nàng luôn có ảo giác như vậy.
"Ngon." Đới Manh cười nói. "Lần sau có thể mặn hơn một chút, khẩu vị của ta khá mặn".
Hứa Giai Kỳ cười một tiếng "Ngươi là đang nói ngươi có khẩu vị mặn sao?"
"Cũng có thể hiểu như vậy." Đới Manh nhướng mày nói. "Ta đưa ba ta với thúc thúc một ít đồ ăn, sau đó đi pha trà."
"Vâng, vậy ta nướng thêm một chút." Hứa Giai Kỳ đang định nướng thêm một chút, tiện thể dựa vào khẩu vị của Đới Manh mà nướng.
Hai người đi làm việc riêng, Đới Manh là đến văn phòng địa điểm thuê sân nấu một ấm trà, vận may không tồi gặp được "Trương tiểu thư" mà đã cùng Tằng Khả Ny nói qua điện thoại lúc sáng.
Cách không gần, Đới Manh vốn định không nhìn thấy, nhưng ánh mắt người kia đã hướng về phía nàng.
Trương tiểu thư này dung mạo coi như rất ưa nhìn, là một nữ nhân tương đối xinh đẹp. Luật sư mà cô ấy ủy thác lúc đó là Tằng Khả Ny, tuy rằng chỉ cùng Tằng Khả Ny quen biết hời hợt, nhưng lại rất ngưỡng mộ Đới Manh. Trong lời nói, đối Đới Manh có mị lực hơn một chút, nói chuyện cũng biết tiến lui, cũng không lãnh đạm, so với Tằng Khả Ny thì yêu thích Đới Manh hơn.
"Đây không phải là Đới luật sư sao? Đã lâu không gặp." Trương tiểu thư vén mái tóc xoăn gợn sóng màu sô cô la lên, mặt mang theo ý cười đến gần Đới Manh.
Tránh không khỏi cũng chỉ có thể nghênh đón, Đới Manh cầm ấm trà trong tay, cười khéo léo nhìn lại: "Đúng vậy, đã lâu không gặp."
Trương tiểu thư liếc nhìn ấm trà trong tay nàng "Làm sao a, Đới luật sư hôm nay có hứng thú như vậy, ra ngoài ăn thịt nướng sao?"
"Ừm, ta đi cùng ba mẹ. Lâu rồi không bồi họ ra ngoài đi giải sầu."
Trương tiểu thư tiến lại gần hơn một chút, đưa tay vén mái tóc dài xõa trên vai của Đới Manh lên, "Đới luật sư thật hiếu thảo a, chỉ là sao ngươi không hỏi tại sao ta ở đây? Hoặc là, ta đến đây với ai?"
Bởi vì khoảng cách rút ngắn, mùi nước hoa nồng nặc từ cơ thể của Trương tiểu thư khiến nụ cười của Đới Manh mờ nhạt hơn, nàng lùi lại một chút, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Nếu đến đây, đương nhiên là cùng người nhà hoặc bạn bè tụ tập rồi."
Từ trước đến nay nàng đều không thích loại ám chỉ như vậy, đặc biệt là người không quen biết. Nhưng trong xã hội luôn không thể thuận theo ý muốn của mình. Có thể sau này có một ngày như vậy, nàng sẽ cần đến sự giúp đỡ của một người nào đó đang có mâu thuẫn với nàng mà vẫn chưa biết.
"Đúng vậy, quãng thời gian trước tâm tình ta không tốt, hiện hại cuối cùng cũng ly hôn. Tất nhiên phải tụ tập với bạn bè rồi." Ngữ khí của Trương tiểu thư có chút phiền muộn, nhưng giây tiếp theo lại quyến rũ cười một tiếng: "Đới luật sư, có muốn đến chỗ ta ngồi một chút không? Ta giới thiệu cho ngươi biết mấy người bạn của ta."
Đới Manh lắc đầu, nâng ấm trà trong tay lên cười: "Không được, hôm nay ta muốn bồi ba mẹ nhiều một chút, cho nên chỉ có thể nói xin lỗi."
"Không sao, chúng ta hẹn lần sau." Trương tiểu thư không có nửa điểm khó xử, ngón tay nhẹ nhàng từ tóc Đới Manh trượt xuống, thấp giọng nói: "Ta vẫn luôn thích những người hiếu thảo nga. Như vậy làm sao có thể trách ngươi đây?"
Khi Đới Manh vừa muốn nói lời tạm biệt, thanh âm Hứa Giai Kỳ từ xa truyền đến: "Học tỷ, mau tới đây..."
Thanh âm trong trẻo mềm mại của cô gái không chỉ cướp đi sự chú ý của Đới Manh mà còn thu hút ánh nhìn của Trương tiểu thư. Cô ta liếc mắt nhìn xa xa thấy Hứa Giai Kỳ đang đi tới, cười như không cười nói với Đới Manh: "Hóa ra Đới luật thích như vậy, sao không nói sớm một chút a? Sớm biết, ta đã ăn mặc thành thế này, không chừng đã sớm thành công từ lâu rồi."
Ngón tay Đới Manh siết chặt chuôi ấm trà, ý cười trong mắt tiêu tan hoàn toàn, chỉ để lại một đường cong nông cạn nơi khóe môi: "Không có, nàng chỉ đồng nghiệp mới vào sở sư vụ mà thôi. Ta đi trước, xin lỗi."
Nàng nói xong, nhẹ gật đầu một cái coi như lời chào tạm biệt, rồi hướng về phía Hứa Giai Kỳ. Sau khoảng cách một bước, nàng đưa tay ra nắm lấy cổ tay Hứa Giai Kỳ, kéo cô trở về.
"Học tỷ, ngươi có chuyện gì vậy..." Mặt Hứa Giai Kỳ đỏ bừng, ngoan ngoãn đi theo Đới Manh trở về.
Lúc này Đới Manh mới phục hồi lại tinh thần, vừa rồi nàng vô thức không muốn Hứa Giai Kỳ gây ấn tượng với Trương tiểu thư kia, vì sợ sự đơn thuần của Hứa Giai Kỳ lọt vào mắt cô ta, nàng không muốn Hứa Giai Kỳ tiếp xúc với người này.
"Không có gì, ta xoắn tay áo lên, ngươi giúp ta cầm ầm trà một chút." Nàng mượn cớ bỏ chủ đề, nụ cười nhàn nhạt trở lại trên khuôn mặt.
Hứa Giai Kỳ cầm lấy ấm trà nói với Đới Manh đang cúi đầu xắn tay áo: "Được, vừa rồi a di với mẹ ta tìm ngươi. Cho nên ta tới xem một chút."
Nàng nhìn mặt mày ôn hòa của Đới Manh, nghi hoặc vừa dồn nén trong lòng đã bị nàng miễn cưỡng dập tắt, lặng lẽ bước đi bên cạnh Đới Manh.
CHƯƠNG 42
Đi bộ trở lại địa điểm của gia đình, nhóm phụ thân đang chơi cờ vua, trong khi hai mẫu thân lấy laptop ra để xem bộ phim tối qua đã tải về. Trên hai bàn đá có đồ nướng, các trưởng bối vừa ăn vừa giải trí, nhưng lại đột nhiên khiến Đới Manh cùng Hứa Giai Kỳ có chút không thoải mái.
Phương Thục Tĩnh vừa thấy hai người quay lại, vội vàng ra hiệu: "Giai Kỳ, Đới Manh, mau tới đây, phim này hay lắm."
Hứa Giai Kỳ lắc lắc đầu: "Mẹ cùng dì xem đi, ta không xem."
Đới Manh cũng cười nói: "Ta cũng không xem đâu. Ta đi dạo xung quanh một lúc, chút nữa sẽ quay lại." Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn Hứa Giai Kỳ, có chút không đành lòng, nhẹ giọng hỏi "Giai Kỳ, đi cùng không?"
Hứa Giai Kỳ vui vẻ đáp ứng: "Vâng."
Hiếm thấy có thể cùng Đới Manh thân cận như vậy, không phải vì mối quan hệ giữa cha mẹ, mà chỉ đơn giản là vì hai người nguyện ý, cũng là vì hai người đang dần quen thuộc với nhau. Có thể cùng một người mình ngưỡng mộ dần dần quen thuộc, cảm giác cũng thật tốt.
Phía sau khu đồ nướng này là sông, đi bộ xuống cầu thang là bờ kè để khách hàng và khách du lịch đi dạo. Một vài khách hàng ở khu đồ nướng sẽ xuống đi dạo tiêu hóa một chút.
Đới Manh đặt tách trà xuống, trong lúc đi dạo thỉnh thoảng nhấp một ngụm, dọc theo đường đi cũng không có nói chuyện, nàng không khỏi quay đầu nhìn Hứa Giai Kỳ, vừa vặn đối phương cũng nhìn nàng.
Đới Manh chủ động nói: "Ta không muốn uống trà sao? Hôm nay ăn thịt nướng cho nên mẹ ta đặc biệt chuẩn bị để thanh nhiệt giải độc."
Hứa Giai Kỳ chắp tay sau lưng gật đầu: "Chút nữa ta uống sau."
Đới Manh cười cười, nâng cằm lên, hướng băng ghế đá trước mặt: "Chúng ta ngồi đây một chút đi."
Hai người dừng lại ngồi xuống, Hứa Giai Kỳ quay đầu nhìn đường nét nhu hòa trên sườn mặt của Đới Manh, hỏi ra câu hỏi vừa rồi giấu trong lòng: "Học tỷ, người vừa rồi là bạn học của ngươi sao?"
Nữ nhân kia đối với Đới Manh làm động tác có chút ái muội, từ xa cô chỉ cảm thấy nữ nhân kia rất thân cận với Đới Manh. Mặc dù Đới Manh không nhiệt tình nhưng cũng không từ chối.
Đới Manh vốn đang nhìn đoàn thuyền đánh cá trên sông, nghe xong liền quay sang nhìn Hứa Giai Kỳ, "Không phải, nàng là khách hàng của Khả Ny. Quãng thời gian trước, bởi vì chồng nàng ngoại tình cho nên khởi tố ly hôn. Ngươi quen biết nàng sao?"
"Ta không quen biết, chỉ vì vừa rồi ngươi cùng nàng nói chuyện một lúc, ta liền tưởng là bằng hữu của ngươi."
Nếu Hứa Giai Kỳ quen biết một người như vậy, cô cũng sẽ không quá thân cận, bởi vì cô không thích người tùy tiện. Thỉnh thoảng làm quen với nhau cũng không sao, theo Đới Manh giới thiệu hẳn người này là tự tới làm quen.
"Nếu ngươi nhìn thấy từng khách hàng của ta, ngươi sẽ nghĩ chúng ta giống như bằng hữu." Đới Manh nhàn nhạt giương khóe môi, trong nụ cười không có một tia ấm áp. Đúng hơn là có chút lạnh, cười như không cười, nụ cười này không quá chân thực.
Bởi vì biểu hiện này của Đới Manh, Hứa Giai Kỳ hiếm thấy cau mày, cô khẽ cắn môi, nhẹ giọng hỏi: "Vậy giữa chúng ta có thể tính là bằng hữu không? Là bằng hữu chân chính."
Bằng hữu chân chính, có thể nói chuyện trên trời dưới đất, có thể hẹn lẫn nhau, cũng có thể khi người khác hỏi sẽ khẳng định trả lời một câu "Nàng là bằng hữu của ta", mà không phải lạnh nhạt một câu "Không phải".
Hứa Giai Kỳ muốn cùng Đới Manh trở thành loại bằng hữu như vậy. Trước kia nàng đã sớm có ý nghĩ này, nhưng vì trước kia tốt hơn là không nên quá thân cận, cho nên liền bị chôn vùi trong lòng.
Có tiếng cười trầm thấp vang lên, hai tay Đới Manh nâng tách trà, hứng thú nhìn Hứa Giai Kỳ, nụ cười làm cho người ta cảm thấy thân cận, "Ngươi trực tiếp hỏi ta như vậy a, nếu như ta từ chối thì phải làm sao đây?"
"A..." Hứa Giai Kỳ sững sờ, ánh mắt mong đợi chuyển sang một chút buồn bã.
Đới Manh buồn cười duỗi tay sờ sờ đầu của cô, "Chúng ta là bằng hữu, ta không có từ chối, chuyện này tốt như vậy sao?"
Động tác của Đới Manh vừa nhẹ vừa nhu, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng trên tóc cô, có một loại hấp dẫn kỳ lạ, hai má Hứa Giai Kỳ khẽ ửng đỏ, có chút không tự nhiên chớp chớp mắt.
"Giai Kỳ, ta cảm thấy ngươi không can đảm, thậm chí còn có chút rụt rè. Nhưng kỳ quái chính là đôi khi ngươi sẽ trực tiếp bộc lộ suy nghĩ của ngươi." Đới Manh thu tay về, nàng nhìn Hứa Giai Kỳ đăm chiêu nói, "Có đủ loại khách hàng, tính cách ngươi như vậy không thích hợp để thụ án."
"Ta đối với người lạ không phải như vậy, hơn nữa ta tin khả năng đó có thể quyết định ta có phù hợp hay không." Hứa Giai Kỳ nghiêm túc nhìn vào mắt Đới Manh, sau khi ngạc nhiên lại nở nụ cười rạng rỡ: "Ta không thể giữ được tất cả mọi người với tâm tình muốn phát triển thành bằng hữu. Nếu không có tâm tình này, ta nghĩ ta sẽ không để ngươi thất vọng."
Đới Manh hài lòng gật đầu, "Xem ra ta trông mặt mà bắt hình dong rồi."
Hứa Giai Kỳ không nói nữa, nhưng Đới Manh không dời mắt, vẫn nhìn cô chằm chằm, khóe môi mỉm cười nói: "Thật ra, ta đã từng nghĩ khi tâm trạng không vui, ta sẽ làm theo những gì ba mẹ ta nói. Từ chối quá mệt mỏi, đặc biệt là phải nghĩ trăm phương ngàn kế từ chối. Hơn nữa lúc đó ta với ngươi không có quan hệ gì, thử một lần cũng không phải không thể."
Nghe được lời này tim Hứa Giai Kỳ như nổi trống, nhưng cô biết Đới Manh làm như vậy là có nguyên do. Cho nên cô chọn cách im lặng, chờ Đới Manh nói tiếp.
Đới Manh dừng một lúc, ánh mắt có chút xa xăm: "Nhưng về sau ta không dám nghĩ như vậy nữa. ta sợ quyết định như vậy sẽ làm tổn thương nhiều người. Ta, ngươi, còn có những người mà sau này chúng ta có thể thích nữa. Đó là lý do tại sao ta chưa từng có dự định muốn thử".
Đây là lần đầu tiên Hứa Giai Kỳ nghe Đới Manh nói ra những suy nghĩ này. Ba mẹ hai người cân nhắc điều này không gì đáng trách, nhưng như Đới Manh đã từng nói, không ai hiểu rõ hơn bản thân mình nên chọn con đường nào.
Hứa Giai Kỳ mang chút hiếu kỳ cùng do dự hỏi, "Vậy ngươi đã có người mình thích chưa?"
Người mình thích? Nàng đã từng trải qua loại cảm giác mơ hồ này, hiện tại nàng không thể nhớ ra đó là loại cảm giác rung động thế nào. Chỉ nhớ đó là loại khát vọng mãnh liệt nhưng ôn nhu có thể khiến người ta thu hết dũng khí để kiên trì, để bảo vệ, để âm thầm chờ đợi.
Có thể ngay từ đầu nàng cũng không phi thường thích Tử Thiến, chỉ là trong nháy mắt động tâm làm tim nàng loạn nhịp.
Đới Manh cong môi nói: "Hiện tại không có." Nàng không nhìn Hứa Giai Kỳ, tầm mắt chuyển trở lại thuyền đánh cá trên sông, thở dài vỗ vỗ đầu gối rồi cười nói: "Chúng ta quay lại thôi, ta có chút đói bụng. Lần này ta nướng cho ngươi nếm thử."
Loại cảm giác đó, không biết sau này có thể cảm nhận được hay không, nàng cũng chưa từng hy vọng chứ đừng nói là mong đợi.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, cuối cùng đoàn chương trình "In and Out" cũng đến điểm dừng chân thứ ba, cũng chính là điểm cuối cùng. Bọn họ bắt đầu ra ngoài đi bộ ra thị trấn, đến thị trấn nhỏ này, điểm dừng tiếp theo sẽ không còn là nhóm diễn viên hiện tại nữa.
Ở phân đoạn cuối cùng, đội Dụ Ngôn dẫn đầu, theo sát phía sau chính là đội Vu Thục Thận sáng ngày thứ hai đã vượt ngục thành công. Sau đó đội Lục Tư Chu, Tần Vọng cùng đội Từ Chỉ đều tới tối mới hoàn thành thử thách.
Dựa theo tình hình, nếu đội Dụ Ngôn vẫn thắng ở chặng đua cuối thì chức vô địch kỳ này coi như nắm chắc trong tay.
Chỉ là lần này phân thắng bại rõ ràng không dễ dàng như vậy. Sau khi mọi người về đến khách sạn, các trợ lý thu thập hành lý, các diễn viên cùng đối tác tụ tập vào một phòng bắt đầu thảo luận.
Căn cứ theo gợi ý ở thôn mấy ngày trước, tìm thấy phong bì theo gợi ý, trong đó có một tấm thẻ cứng, mặt trên viết chính là nhiệm vụ lần này.
Cameraman mang chiếc máy bên cạnh các diễn viên cùng đối tác theo vòng tròn, quay cận cảnh những tấm thẻ trên tay họ.
Lần này là Vu Thục Thận lên tiếng trước, bà nhìn tấm thẻ trong tay Đỗ Lăng Mộng cười nói: "Giảng bài, việc này đối với ta không khó. Ngoài diễn xuất, ta có lẽ có thể nói một chút thư pháp."
Đỗ Lăng Mộng lắc lắc đầu: "Mẹ, vấn đề là chúng ta tìm học sinh tham gia lớp học ở đâu?"
Một bên khác, Lục Tư Chu cùng em gái cũng nhìn chằm chằm vào tấm thẻ trong tay, lẩm bẩm nói: "Quản lý thành phố... Đây là để chúng ta trải nghiệm công việc của ban quản lý thành phố sao? Đánh đuổi những người bán hàng rong bày biện quầy hàng sao?" Cô thở dài ai thán một tiếng, ném tấm thẻ vào trung tâm: "Đùa gì vậy? Hàng rong quả thật chính là lửa thiêu rừng, gió xuân thổi lại sinh, ban quản lý thành phố vừa đi sẽ liền trở lại."
Vu Thục Thận lắc đầu cười khẽ, nhìn nhóm người đang im lặng một cái: "Dụ Ngôn, Khả Ny, còn hai người thì sao?"
Tằng Khả Ny khẽ nhíu mày, Dụ Ngôn lật tấm thẻ ra cho mọi người xem, trên đó viết hai chữ lớn: "Làm xiếc".
Cái này sẽ làm cho người khác cảm thấy không có khó khăn như vậy. Tần Vọng đưa tay ra chỉ, "Không phải... cái này, ngươi ở trên đường gào cổ họng hát một bài là xong rồi sao?"
Dụ Ngôn dùng thẻ gõ vào bàn tay đang chỉ của Tần Vọng, gõ một lần nói một chữ: "Nào có dễ dàng như vậy?"
"Ôi ôi, ngươi dừng tay dừng tay dừng tay..." Tần Vọng lấy tấm thẻ trong tay Dụ Ngôn, trong giọng nói có chút ghen tị: "Không phải sao? Làm xiếc a, hát không phải nghệ thuật sao?"
Tằng Khả Ny nhận lấy tấm thẻ, nhẹ nhàng lắc đầu: "Việc này cần phải được khán giả công nhận, nhiệm vụ phải là thắng hoàn thành. Nếu chất lượng không đạt tiêu chuẩn cùng không đạt trình độ thì cũng vô ích. Nhưng Dụ Ngôn với ta là hai người. Cũng chỉ có Dụ Ngôn dính dáng tới nghệ thuật."
"Vậy ta cần phải diễn trên phố sao?" Dụ Ngôn chọc chọc sợi tóc xõa từ sau tai xuống một bên mặt, hành động đơn giản này liền bộc lộ một tia phong tình.
"Nếu cần cũng không phải là không thể a. Dụ Ngôn ra trận khán giả nhất định sẽ đến xem, ta nghĩ là có thể." Từ Chỉ đăm chiêu nói.
"Ta muốn cùng Khả Ny thảo luận một chút xem cụ thể nên làm cái gì."
Dụ Ngôn không có kế hoạch rõ ràng, theo những gì bọn họ nói, nàng sẽ tìm một nơi đông người để tiến hành. Đối với nàng, diễn xuất là điều ít bận tâm nhất, là một diễn viên có trình độ, diễn xuất ngược không khí cũng là một trong những kỹ năng mà nàng phải có.
Trở lại phòng, Dụ Ngôn ngồi bên giường hỏi Tằng Khả Ny đang thu thập quần áo: "Khả Ny, chúng ta quyết định ta sẽ diễn một phân cảnh sao? Vậy thì lên kế hoạch xem sẽ diễn ở đâu đi." Nàng đứng dậy đi đến tủ tivi lấy bản đồ địa phương.
Tằng Khả Ny gấp quần áo từng cái từng cái ngay ngắn, đặt lên gối một bên, sau đó ngồi bên cạnh Dụ Ngôn đang lẩm bẩm một mình xem bản đồ.
"Nơi có nhiều xe cộ nhất trong địa phương chính là quảng trường này." Dụ Ngôn chỉ vào một địa điểm trên bản đồ, suy nghĩ một lúc rồi nói, "Nhưng chúng ta phải làm thế nào thu hút đủ người đến đây? Phải có âm thanh thật lớn, hoặc là ta diễn một đoạn tương đối dài, như vậy để bọn họ xem lâu một chút."
Tằng Khả Ny vẫn im lặng, Dụ Ngôn đang nói chợt cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại thì thấy khóe miệng Tằng Khả Ny có chút ý cười mà nhìn mình nói, có chút bất đắc dĩ giống như đang nghe hài tử nói chuyện.
"Ngươi cười cái gì? Có nghe thấy ta nói không?" Dụ Ngôn oán giận một câu, nắm lấy tay Tằng Khả Ny lắc mạnh.
"Đã nghe." Tằng Khả Ny nghiêm túc gật đầu, nắm lấy cổ tay Dụ Ngôn phân tích: "Nhưng ngươi không cảm thấy sao? Phương thức ngươi vừa nói làm nhiều công ít, tốn rất nhiều sức lực, nhưng kết quả lại không nhất định đạt yêu cầu. Vì điều kiện hạn chế nên có thể gặp phải tình hình rất ít người xem."
Những gì Tằng Khả Ny nói đều là ở trước mắt, Dụ Ngôn làm sao có thể không nghĩ tới đây?
Nàng thở dài nằm xuống giường, thừa thắng xông lên vừa rồi bởi vì câu phân tích của Tằng Khả Ny mà tiêu tán sạch sẽ, "Chúng ta phải làm sao đây? Ta với ngươi chỉ có ta liên quan đến nghệ thuật. Nếu hai chúng ta đều có kiến thức chuyên môn cũng không thể làm được a."
"Ta không thể giúp được gì."
Tằng Khả Ny cười nhẹ, sau khi cất bản đồ đi, cô thản nhiên nằm xuống bên cạnh Dụ Ngôn, mà cô nằm nghiêng nhìn nàng, ánh mắt dần chìm vào một cảm xúc không tên. Cô vươn tay nắm lấy tay Dụ Ngôn, thanh âm trong lòng cùng câu nói ra trùng chồng lên nhau: "Vậy ngươi có muốn nghe ta hát không?"
CHƯƠNG 43
Trong ấn tượng của Dụ Ngôn, Tằng Khả Ny chỉ hát một lần, chính là trong dịp mừng năm mới của Khoa Luật năm thứ nhất. Có thể đã xảy ra trước hoặc sau lúc đó, nhưng trong trí nhớ của nàng chỉ có một lần đó.
Hơn nữa lúc đó vì Tử Thiến rời đi, nàng cũng không có bao nhiêu tâm tư để quan tâm đến những chuyện này. Cho nên lúc nghe Tằng Khả Ny lên sân khấu hát thì chỉ ngạc nhiên một lúc. Sau đó sau sân khấu tiếp tục trang điểm cho bạn học.
Khi nàng có thể rảnh rỗi, tiết mục của Tằng Khả Ny đã kết thúc. Nàng kéo kéo màn sân khấu một chút rồi thò đầu ra, Tằng Khả Ny vốn luôn lãnh đạm cô độc lại có rất nhiều người vây quanh, bao gồm cả nam lẫn nữ, những người này đều nhiệt tình khen ngợi Tằng Khả Ny. Tằng Khả Ny mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng bộ dáng thì không được thân cận, thoạt nhìn có chút lạc lõng không thuộc về nơi này.
Lúc đó Tằng Khả Ny đi vào hậu trường, theo sau là vài nam nữ sinh có vẻ rất thích cô, mấy người họ nhìn thấy Dụ Ngôn liền chào hỏi, chỉ có Tằng Khả Ny vẫn mang sắc mặc lãnh đạm, chỉ khẽ gật đầu.
Dụ Ngôn mỉm cười tán thưởng cô: "Khả Ny, ngươi hát rất hay a."
Tằng Khả Ny cũng cong lên khóe môi, nhàn nhạt nói: "Cũng tạm."
Cô cho rằng Dụ Ngôn thực sự nghe được, cho nên cô mới nở nụ cười.
Đến hôm nay, Dụ Ngôn nhớ lại chuyện này thì sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Tằng Khả Ny bên cạnh. Nàng chưa từng nghe Tằng Khả Ny hát, cũng chưa từng thấy Tằng Khả Ny vốn luôn bình tĩnh ung dung khi hát sẽ có bộ dáng như thế nào. Thậm chí còn nợ Tằng Khả Ny một lời khen ngợi chân thành nữa.
Cảm giác áy náy dao động trong lòng, cuối cùng nàng mỉm cười gật đầu: "Nếu như ngươi muốn hát, ta nhất định sẽ không bỏ sót một chữ."
Đêm đầu tiên ở trong thị trấn, mọi người đều ngủ rất ngon, thị trấn nhỏ này tuy không sánh được với khách sạn xa hoa trong thành phố lớn, nhưng vẫn thoải mái hơn nhiều so với thôn làng cùng ký túc xá ở thị trấn nơi bọn họ định cư mấy ngày trước.
Kết quả là ngày hôm sau tất cả mọi người đều dậy muộn, khoảng giữa trưa bọn họ tập trung ở tầng một của khách sạn. Mọi người ngồi thành một hàng trên ghế sô pha, không ai phát ra tiếng động ngoại trừ Tần Vọng ngáp một cái.
Người chủ trì chắp tay sau lưng, vươn tay về phía cửa, phát hiệu lệnh: "Mười giờ tối nay nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ. Nhân viên sẽ đi theo mọi người. Khi bắt đầu làm nhiệm vụ họ sẽ thông báo cho rôi, lúc đó ta sẽ chạy tới, tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ có nghĩa là phân đoạn này được qua cửa. Bây giờ, xuất phát!"
Mọi người ngay lập tức đứng dậy cùng đối tác đi ra ngoài, lấy thẻ ra để nghiên cứu nhiệm vụ của mình. Mỗi cameraman tìm đội của mình phụ trách, cũng bắt đầu làm việc.
Tần Vọng gãi gãi đầu lẩm bẩm: "Khen thưởng..." Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía Quý Lam bên cạnh: "Lam Lam, đây rốt cuộc là làm cái gì a? Hôm qua ta đã nghĩ rất nhiều lựa chọn, nhưng mà hiện tại nghĩ lại có vẻ như không dễ dàng như vậy."
Quý Lam cầm lấy tấm thẻ, sắc mặt bình tĩnh suy tư: "Người có thể được khen ngợi đúng là có rất nhiều, nhưng độ khó không cao mà tốn thời gian cũng không ít... Để ta nghĩ..."
Ở bên khác, Vu Thục Thận và Đỗ Lăng Mộng hôm qua đã sớm có kế sách, thấy Vu Thục Thận thản nhiên để con gái mình kéo tay. Đầu tiên là cùng Dụ Ngôn và Tằng Khả Ny chào hỏi, sau đó nói với con gái: "Đi thôi, trước tiên chúng ta nhìn xung quanh đã."
Đội Lục Tư Chu cùng đội Từ Chỉ có quan hệ rất tốt, hai đội ở phía sau cùng thấp giọng thảo luận cái gì đó.
Dụ Ngôn nắm lấy cánh tay của Tằng Khả Ny lắc nhẹ, sau khi đối phương làm động tác lắng nghe, nàng lại gần nói: "Khả Ny, chúng ta trước tiên cũng đi xung quanh đi."
"Ân, được." Trong lòng Tằng Khả Ny vốn đã dự định liền đáp lại.
Mọi người ra ngoài khách sạn liền tách ra, từng đội hành động. Tằng Khả Ny mặc cho Dụ Ngôn kéo tay, hai người chậm rãi đi bộ dọc theo con phố, vừa đi vừa nói chuyện từ công việc đến gia đình, các tòa nhà xung quanh hai người dần dần từ cửa hàng cùng quầy hàng biến thành nhà dân.
Rẽ vào một con hẻm nhỏ, hai người tiếp tục đi vào, chỉ thấy có rất nhiều người tiến vào, phía trước có vẻ rất náo nhiệt.
Càng đi lại gần, trên đất liền xuất hiện những mảnh da pháo rải rác, tăng dần từ vài cái mãi đến tận phủ kín mặt đất. Da pháo dày nhất hướng về giáo đường nhỏ, khách đến từ phía sau cơ bản đều đưa thiệp mời, thuận lợi tiến vào.
Mọi người khi đi ngang qua đều bị người tiếp đón nhét một gói kẹo cưới vào tay, sau đó tặng lại một câu "Tân hôn hạnh phúc", trên môi đều là ý cười.
Khách mời không nhiều, tầm mắt Dụ Ngôn bị thu hút, nàng khẽ cười nói: "Hôn lễ này là kết hợp Trung Quốc với phương Tây sao? Xem ra rất thú vị."
Tằng Khả Ny nhàn nhạt liếc mắt nhìn, ánh mắt cũng không có dừng lại, mà quay đầu lại nhìn về phía Dụ Ngôn: "Ừm, hẳn là vậy."
Dụ Ngôn vẫn đang nhìn giáo đường, ước nguyện từ rất lâu trước đây xuất hiện trước mắt nàng. Nàng hy vọng khi bước vào giáo đường với người mình yêu, nàng sẽ mỉm cười với người kia, trao nhẫn, sau đó trước chứng kiến của ba mẹ, người thân và bằng hữu mà hôn lên môi người kia.
Nàng chưa từng tưởng tượng được người kia cụ thể là ai, hiện tại nàng đã có gia đình nhưng chưa thực hiện được ước nguyện đó. Có lẽ đối với nàng bây giờ, ước nguyện đó đã quá xa xỉ rồi.
Dụ Ngôn mỉm cười, thu hồi tầm mắt nhìn lại Tằng Khả Ny, nàng còn đang nghĩ tới cái gì đây? Người ở bên cạnh nàng đã đủ tốt rồi, nàng nên hài lòng mới đúng.
Nhìn thấy vừa rồi Dụ Ngôn nhìn chằm chằm về hướng giáo đường, Tằng Khả Ny hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì." Dụ Ngôn nhìn về phía trước khẽ cười: "Chỉ là nhớ tới trước đây ta đã từng nghĩ đến muốn tổ chức một hôn lễ như vậy. Không ngờ chỉ trong nháy mắt, ta đã trưởng thành."
Đã trưởng thành rồi, hơn nữa cũng đã kết hôn, vì thế mà ước nguyện tổ chức hôn lễ trong đó chỉ có thể trở thành ước nguyện xa vời sao? Tằng Khả Ny nhìn dáng vẻ ung dung của nàng, ngực bỗng nhiên đau nhói, cô cúi đầu ghé sát vào tai Dụ Ngôn, mấp máy môi theo tiếng ồn ào của đám đông.
Chỉ là vừa lúc, Dụ Ngôn nghe thấy một thanh âm trầm thấp "Nếu như ngươi...", đến đây thanh âm Tằng Khả Ny bị cắt đứt.
"Các vị đi ngang qua, xin chúc phúc a."
Cô lễ tân mặc âu phục mang giày da đứng trước giáo đường đưa cho hai người hai gói kẹo cưới, ngay cả cameraman cũng có phần.
Tằng Khả Ny thu lại tâm tình, đồng thời cùng Dụ Ngôn đáp trả một câu: "Cảm ơn, tân hôn hạnh phúc."
Khi hai người bước ra khỏi giáo đường, Dụ Ngôn mới nhớ ra hình như vừa rồi Tằng Khả Ny có nói cái gì, nàng nghi hoặc hỏi: "Khả Ny, vừa rồi ngươi muốn nói với ta cái gì?"
Tằng Khả Ny cân kẹo cưới trong tay, sức nặng giống như có núi đè vào trong lòng khiến cô có chút không thở nổi.
Cuối cùng, cô chỉ nhìn thẳng về phía trước, hơi cong môi nói: "Không có gì, chỉ muốn nói với ngươi chúng ta cần nhanh chóng ra ngoài thôi."
"Đúng rồi, hôm qua ngươi nói muốn hát cho ta nghe, là hôm nay sao?" Dụ Ngôn tràn đầy phấn khởi kéo tay Tằng Khả Ny, trong đôi mắt sáng ngời có chút mong đợi.
"Một lát nữa ngươi sẽ biết." Tằng Khả Ny thần thần bí bí, lại mang bộ dáng lạnh lùng sớm chuẩn bị kỹ càng.
Hai người đi ra khỏi con hẻm, men theo bảng chỉ dẫn ở ngã tư vào trung tâm thị trấn. Càng đến gần trung tâm thị trấn, các cửa hàng xung quanh ngày càng phồn hoa, người cũng ngày càng nhiều. Siêu thị lớn nhất trong thị trấn đang ở trước mặt hai người, nhiều người đi bộ đang đi vào bên trong, cầm trên tay một vài trang màu khuyến mãi.
Tằng Khả Ny nắm lấy tay Dụ Ngôn, nói: "Đi, chúng ta vào xem một chút."
Phía sau siêu thị có một quảng trường tương đối rộng, hiện tại có sân khấu dựng ở trung tâm, phía trước sân khấu đã có rất nhiều khách hàng đến siêu thị mua sắm, ai cũng muốn xem sẽ biểu diễn cái gì.
Hai ngày này là cuối tuần, hiển nhiên đây là hoạt động thu hút người đến xem. Chỉ là Tằng Khả Ny cùng Dụ Ngôn bước vào đã mấy phút rồi, trên sân khấu cũng không có ai trụ trì.
"Tình huống như này là thế nào vậy? Còn không bắt đầu chúng ta liền đi a!"
"Đúng vậy, vừa nãy đang nói hay, ai biết còn chưa an bài xong..."
"Thật là..."
Dưới sân khấu khán giả đã dần dần rời đi, hết lời này đến lời khác lên tiếng bất mãn. May mà có người rời đi, cũng có người vừa chú ý tới đây đã tiến lại gần.
Dụ Ngôn kéo tay áo của Tằng Khả Ny, "Khả Ny, đi thôi."
"Chờ đã." Tằng Khả Ny không nhúc nhích, hơi siết chặt tay Dụ Ngôn, cô quay đầu nhìn nàng, "Dụ Ngôn, ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, cứ ở đây chờ ta."
"Ngươi muốn làm gì?" Dụ Ngôn đầu tiên liếc nhìn sân khấu vẫn trống không, sau đó lại nhìn Tằng Khả Ny, mới chợt nhớ tới bộ dáng cao thâm khó dò vừa rồi của cô, "Chẳng lẽ ngươi ở chỗ này..."
Hiện tại trên sân khấu không có tiết mục nào, lại có rất nhiều người thúc giục, xem ra là đã xảy ra vấn đề khiến cho buổi biểu diễn không thể thực hiện được, thế mà Tằng Khả Ny muốn hát ở chỗ này sao? Dụ Ngôn mơ hồ đoán được ý định của cô.
"Ừm, vừa lúc đụng tới, hơn nữa ta nghĩ hiện tại ban tổ chức cũng đang sốt ruột, cần một người có thể hỗ trợ trên sân khấu." Tằng Khả Ny vẫn nhìn Dụ Ngôn, biểu hiện bình tĩnh lại nghiêm túc.
"Nhưng, nơi này thực sự có thể không? Ngươi xem, nhiều người rời đi như vậy, người tiến vào dừng lại không được mấy phút liền đi rồi, một bài hát chỉ có mấy phút mà thôi." Dụ Ngôn lo lắng liếc nhìn sân khấu, khách hàng khác chỉ đến mua sắm thuận tiện ghé qua xem một chút mà thôi.
Một sân khấu đơn sơ như vậy xưa nay đều không giữ được chân nhiều người, hơn nữa đám đông vẫn luôn di chuyển, bởi vì nhiều người biết không có gì đáng xem. Có lẽ là bận rộn đến cuối cùng, liền không có một tràng pháo tay chỉnh tề.
"Mấy phút là đủ rồi, ở đây chờ ta." Tằng Khả Ny nhẹ giọng nói, mặt lạnh như băng giữa đám đông ồn ào, thanh âm nhàn nhạt, giống như dòng suối trong vắt có thể rột rửa mọi vết bẩn.
Tằng Khả Ny nhìn dáng vẻ của Dụ Ngôn thật sâu, khi xoay người bước đi thì nhắm mắt lại, nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Dụ Ngôn. Mái tóc dài buông xõa sau lưng được làn gió nhẹ vén lên khiến cô trông rất thanh quý tuyệt tục trong đám đông.
Tằng Khả Ny đã chọn vị trí xem rất tốt. Dụ Ngôn có thể dễ dàng nhìn thấy toàn bộ sân khấu mà không cần di chuyển nửa bước. Nàng nhìn thấy có người đang nói chuyện ở rìa sân khấu, sau đó có người di chuyển ghế cao cùng giá đỡ micro đến chính giữa khán đài sân khấu.
Tiếng ồn ào dưới sân khấu dần dần lắng xuống, Dụ Ngôn không thể nghe thấy cái gì, cũng không cố đi tới quan sát xem có bao nhiêu người dừng lại, ánh mắt của nàng cùng tất cả mọi người đều nhìn về phía người bước ra ngoài sân khấu.
Khúc dạo đầu của bài hát chậm rãi vang lên, thanh âm quen thuộc nhẹ nhàng uyển chuyển, nghe thật êm tai. Sau khi được khuếch đại nhiều lần, thanh âm xuyên qua đám đông náo nhiệt truyền đến tai Dụ Ngôn:
Làm thế nào để sở hữu một áng cầu vồng?
Làm thế nào để ôm trọn lấy một cơn gió mùa hạ?
Những vì sao trên cao như đang chế giễu con người dưới trần thế
Bởi họ vốn dĩ không học được cái gọi là "mãn nguyện"
Nếu như ta đã đem lòng yêu nụ cười của em
Thì phải làm sao có thể khiến nụ cười đó chỉ thuộc về riêng ta?
Nếu như hạnh phúc của em chẳng phải ta đem tới
Lẽ nào buông tay để em ra đi mới khiến em mỉm cười?
Khi gió nâng cánh diều vút bay trên nền trời xanh thẳm
ta sẽ dùng chân tình nguyện cầu và chúc phúc cho em
Đến cuối cùng khi bóng hình em mất hút vào biển người
Ta mới nhận ra phải cười trong nước mắt mới chính là điều đau đớn nhất...
Hai người cách nhau rất xa, nhưng Dụ Ngôn mạc danh cảm thấy Tằng Khả Ny đang nhìn mình, ánh mắt của cô cũng giống như khi nàng bôi thuốc cho cô đêm hôm đó.
Dụ Ngôn có thể tưởng tượng được ngũ quan thanh tú của Tằng Khả Ny hiện tại nhu hòa vừa phải, trong nhu hòa có một chút xa cách. Thanh âm dễ nghe của cô dần dần khiến những người có mặt bình tĩnh lại, không còn náo động nữa. Một số người thậm chí còn bắt đầu nhẹ giọng hát theo cô.
CHƯƠNG 44
“Mãn Nguyện” của Tằng Khả Ny tựa hồ chinh phục tất cả khán giả ngồi dưới sân khấu, càng ngày càng có nhiều người dừng chân lại đây. Lúc mọi người còn chưa hài lòng yêu cầu cô hát thêm bài khác thì người chủ trì phát hiện nữ nhân nhờ trợ cảnh đã biến mất.
Dụ Ngôn hít hít mũi, nhìn quanh đám người tìm Tằng Khả Ny. Mãi cho đến khi nàng nhìn thấy người này lạnh lùng đi tới, nàng đột nhiên cảm thấy chưa bao giờ muốn thấy người này nhiều như vậy.
“Khả Ny!” Dụ Ngôn gọi Tằng Khả Ny, bước nhanh tới.
Người sau tự nhiên đưa tay ra nắm lấy tay Dụ Ngôn, trên môi nở nụ cười, "Dụ Ngôn, ta đã trở lại."
“Ừm, ta đã nghe. Ngươi hát rất hay, thực sự rất hay.” Dụ Ngôn chân thành tán thưởng Tằng Khả Ny, tiếc nuối lúc học đại học cuối cùng cũng được bù đắp.
Nhưng Tằng Khả Ny mỉm cười không nói, Dụ Ngôn lôi kéo cô trở về, vừa đi vừa nói: "Chính là người hơi ít. Không biết chúng ta có thể qua ải hay không."
Hai người thong thả bước đi, Dụ Ngôn nói xong, không ngờ Tằng Khả Ny không cùng nàng phân tích tình hình, mà là siết chặt hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, cô quay đầu, cong khóe môi nói: "Nhiệm vụ chỉ là thuận tiện mà thôi."
Dụ Ngôn ngẩn ra, chưa kịp cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Tằng Khả Ny, người chủ trì đã ngay trước máy quay hét lên: "Chúc mừng đội Dụ Ngôn của chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. CHDKN CP đã trở thành đội đầu tiên hoàn thành tất cả các phân đoạn!"
Vừa rồi lúc Tằng Khả Ny bắt đầu hát, người chủ trì nhận được thông báo liền đúng lúc chạy tới, xem toàn bộ quá trình náo loạn dưới sân khấu yêu cầu Tằng Khả Ny hát lại. Sau khi tuyên bố xong, hắn đối mặt với Dụ Ngôn và Tằng Khả Ny, cười nói: "Chúc mừng hai người, quả nhiên là tân hôn tiền nhiệm ba đóm lửa nha, thật là hiệu suất."
"..." Đuôi mày Dụ Ngôn run lên, là tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa mà?
Tằng Khả Ny hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta có thể tự do đi lại đúng không?"
Người chủ trì gật gật đầu, giang hai tay: "Of course, trước mười giờ tối nay nhớ trở về khách sạn, còn có chuyện cần bàn giao."
“Được, ta đã hiểu.” Tằng Khả Ny gật gật đầu, kéo Dụ Ngôn đi.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hai người cũng thoải mái hơn rất nhiều, hai người đi dạo trong siêu thị một lát rồi đi ra, đi tới đi lui mới trở về.
Hai người lại bước vào con hẻm có giáo đường nhỏ, cũng không biết là ai đã chủ động rẽ vào đó, chính là tự nhiên nắm tay nhau mà đi vào.
Không còn khách khứa đi vào nữa, hẳn hôn lễ đã bắt đầu rồi. Hai người bước đến chỗ bị nhét kẹo vừa nãy thì thanh âm mục sư vọng ra từ giáo đường, trang trọng mà uy nghiêm.
"Hôm nay, dưới dự chứng kiến của Chúa chúng ta tụ họp ở đây, chứng kiến hôn lễ thiêng liêng này. Hai cặp đôi mới đem hôn lễ này kết hợp Trung Tây lại với nhau. Nếu ai có lý do chính đáng chứng minh rằng kết hợp của họ không hợp pháp, lúc này xin vui lòng nói ra, hoặc vĩnh viễn giữ im lặng."
Bước chân Dụ Ngôn không khỏi dừng lại, đi theo thanh âm vang dội của mục sư trong giáo đường, chân dẫm lên pháo dưới đất, tầm mắt lại lần nữa tập trung vào bên trong giáo đường.
Bên trong ngồi đầy khách, ở trung tâm là chú rể mặc âu phục trắng cùng cô dâu mặc váy cưới trắng, cặp đôi đối diện với vị mục sư, chăm chú lắng nghe từng lời của ngài, cẩn thận chờ đợi mà nói câu "ta nguyện ý".
Tằng Khả Ny nhẹ giọng hỏi nàng: "Sao không rời đi?"
“Không sao, chúng ta trở về đi.” Dụ Ngôn lắc lắc đầu cười khổ, tiếp tục bước đi, đến góc đường đã không còn nghe thấy giọng nói của vị mục sư nữa.
Tằng Khả Ny đột nhiên dừng lại, Dụ Ngôn cũng phải dừng lại, ánh mắt thâm trầm nói: "Dụ Ngôn, chờ ngươi quay phim trở về, chúng ta tổ chức hôn lễ đi. Chúng ta cùng thương lượng thiệp mời, kiểu dáng váy cưới, sau đó ngươi chuyển đến sống với ta, được không?"
Sắc mặt của cô có chút ôn hòa, cẩn thận nghe càng có thể nghe ra một chút tình ý ẩn sâu bên trong lời nói. Chỉ là khoảng thời gian này ở chung khá nhiều, Dụ Ngôn đã sớm biết khi Tằng Khả Ny ở cùng nàng phần lớn sẽ không quá lạnh nhạt. Vì thế mà nàng không phân biệt được, trong lời nói của người kia tựa hồ do dự đưa ra đề nghị, càng là chôn giấu một chút thâm tình.
"Nhưng... ta vẫn chưa sẵn sàng..." Dụ Ngôn cúi đầu lẩm bẩm, nhưng không tránh thoát khỏi tay Tằng Khả Ny.
Nàng thực sự chưa sẵn sàng để hoàn toàn thân mật với Tằng Khả Ny như vậy, nói đúng hơn là trong lòng nàng bắt đầu mơ hồ có cảm giác sợ hãi.
Nàng biết mình cùng Tằng Khả Ny không thể thoát khỏi bước này, hai người muốn ở cùng một chỗ, còn có cùng ăn, cùng ngủ. Khi nàng không có công tác liền ở nhà, nàng sẽ đưa Tằng Khả Ny ra cửa đi làm, cũng sẽ chờ Tằng Khả Ny tan tầm trở về mà tiếp nhận chiếc cặp công văn nặng nề kia. Sau đó ngồi trên ghế sô pha nói chuyện ngày kế tiếp.
Giữa hai người sẽ ngày càng có nhiều ăn ý ngầm, nàng sẽ ngày càng tin tưởng cùng dựa dẫm vào Tằng Khả Ny cho đến khi hai người dần quen với sự tồn tại của nhau. Cho đến ngày đó, nếu phải đối mặt với khác biệt, liền sẽ nhận một hồi đau đớn.
Ai nói chỉ có yêu mới sợ chia lìa? Khi nàng quen thuộc Tằng Khả Ny, tất cả đều đều để trí mạng.
"Không... ta còn chưa sẵn sàng..." Dụ Ngôn cúi đầu xuống, tay khác nắm lấy cánh tay của Tằng Khả Ny, thanh âm khàn khàn yếu ớt, "Khả Ny, ta còn chưa chuẩn bị kỹ càng, chờ một thời gian nữa được không?"
Từ lúc nghĩ đến những thứ này, nỗi sợ hãi trong lòng nàng từng chút từng chút phóng đại. Nàng thậm chí bắt đầu tự hỏi mình, lúc trước vì cái gì mà đáp ứng kết hôn đây? Nếu như cùng Tằng Khả Ny tách ra, nàng có chịu đựng được không?
Tằng Khả Ny nghĩ nghĩ, vội vàng giữ vai của Dụ Ngôn, cô nhìn thấy môi Dụ Ngôn khẽ run lên, cho dù cô cứ như vậy giữ vai nàng, nàng vẫn không ngẩng đầu lên.
"Dụ Ngôn, Dụ Ngôn..." Tằng Khả Ny cau mày, lay Dụ Ngôn một chút. Sau đó vươn tay nâng mặt nàng, thấp giọng ôn nhu trước mặt nàng nói: "Ngươi đang lo sợ điều gì? Nói cho ta biết để ta có thể giải quyết."
Tằng Khả Ny đã đoán được chuyện gì đó có thể khiến cô ứng phó không kịp, đó chính là sự hoảng loạn cùng sợ sệt trong lòng Dụ Ngôn. Những cảm xúc này bị Dụ Ngôn chôn vùi trong lòng nhiều năm như vậy, sau này có bất kỳ tình cảm nào đó tới gần sẽ khiến Dụ Ngôn cảm thấy không thoải mái.
Dụ Ngôn ngẩng đầu nhìn Tằng Khả Ny, vừa rồi nghe Tằng Khả Ny hát thì cảm giác đau nhói trong lòng càng rõ ràng hơn.
Nàng cố nén nước mắt, hốc mắt dần nóng lên có chút không thoải mái: "Khả Ny, ta sợ chúng ta càng ngày càng không thể rời bỏ nhau. Ta sợ sau khi thỏa thuận thực sự thành hiện thực, sớm chiều ở chung, mỗi ngày có thể nhìn thấy nhau, sẽ càng ngày càng hiểu nhau, càng ngày càng tin tưởng nhau, ỷ lại vào nhau. Nhưng một ngày nào đó chúng ta phải tách ra thì phải làm sao bây giờ? Khả Ny, ta không muốn trải qua cảm giác mất đi nữa..."
Nàng nhìn Tằng Khả Ny hồi lâu, cũng không cầm được nước mắt, đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với Tằng Khả Ny thất thố như vậy. Nếu như lần trước Tằng Khả Ny ngủ ở nhà nàng chỉ có chút bất an, thì hiện tại chính là hoảng sợ mãnh liệt, nàng sợ cứ thế Tằng Khả Ny sẽ trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của nàng.
Tằng Khả Ny dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt nàng, tiến lại gần nàng một chút, sau khi buông xuống một tay không chút do dự ôm nàng vào lòng, nhu thanh nghiêm túc nói: "Ngươi đang sợ cái gì? Không phải ta đã nói rồi sao? Ta quyết định nửa đời sau đi cùng với ngươi liền sẽ không hối hận, ta không có thời gian đi theo người khác để ở chung, cũng sẽ không có khả năng thích người khác. Vậy vì cái gì ngươi lại sợ? Ta không có lý do gì rời xa ngươi cả."
Hai tay Dụ Ngôn nắm lấy góc áo của Tằng Khả Ny, nàng lắc lắc đầu, nước mắt chảy dài trên má, làm cho Tằng Khả Ny vô cùng đau lòng.
Tằng Khả Ny cắn cắn môi, cúi đầu dụi dụi mặt mình lên trán Dụ Ngôn, ôn thanh nói: "Hay là vậy đi, nếu như một ngày nào đó ngươi cảm thấy muốn thanh tịnh, không muốn nhìn thấy ta, vậy chúng ta liền giữ khoảng cách. Đến thời điểm nào đó ngươi muốn tìm ta, chúng ta sẽ ngồi xuống nói trong thời gian thanh tịnh đó, ngươi đã nghĩ gì."
Tằng Khả Ny dừng lại một lúc, nặng nề hít một hơi, thì thầm vào tai Dụ Ngôn: "Nhưng điều duy nhất ngươi không thể nghĩ đến, chính là sợ hãi cùng hối hận. Chúng ta đã kết hôn, ngươi là lão bà của ta, giữa chúng ta không thể tách ra, không cần tự mình dọa mình như vậy."
Cô thả lỏng ôm ấp nâng mặt Dụ Ngôn lên, ngón tay khẽ động, do dự mãi nới vươn tay vén tóc rối ra sau vành tai Dụ Ngôn, vẫn mang bộ dáng nghiêm túc nói: "Người khác yêu đương không phải bước đi cuối cùng là kết hôn sao? Chúng ta đã hoàn thành bước đi này, việc còn lại chính là sống tốt mỗi ngày. Nếu có cãi vã thì giải quyết ngay trong đêm hôm đó, đừng để sang ngày hôm sau. Nếu như ý kiến bất đồng, lần này ta sẽ lắng nghe ngươi, lần sau ngươi liền lắng nghe ta. Ngươi xem, chúng ta từng ngày rồi từng ngày sống tốt, đem từng ngày đó tích lũy, tích lũy đến cuối cùng chính là cả đời."
Lo lắng vừa rồi đã bị Tằng Khả Ny dễ dàng giải quyết, Dụ Ngôn run rẩy bật cười, nước mắt làm mờ tầm mắt, nàng không thể làm gì khác hơn là qua tầm nhìn mơ hồ tìm kiếm ánh mắt lạnh lùng của Tằng Khả Ny.
"Thật sự có thể sao? Nghe có vẻ dễ dàng..." Dụ Ngôn cuối cùng cũng bật cười. Hai người đã biết nhau lâu như vậy, hầu như không có lý do gì để tách ra. Hai người cũng sẽ không có cơ hội phải lòng người khác, tỷ lệ này gần như bằng không.
“Đương nhiên có thể, ta đã nói dối ngươi bao giờ chưa?” Tằng Khả Ny rốt cục nhẹ nhõm giãn mày ra, lại lau nước mắt cho Dụ Ngôn, lại đem chủ đề ban đầu nói ra: “Vậy sau khi quay phim xong, ta đón ngươi về ở chung, chúng ta đều đã kết hôn, tại sao có thể không ở chung một chỗ đây?"
Dụ Ngôn rơm rớm nước mắt nhìn Tằng Khả Ny không chớp mắt. Người này ưu tú như vậy, ở trong đám người từ xa nhìn lại cũng đặc biệt làm người ta yêu thích. Tằng Khả Ny là như vậy, nhưng cô lại sớm đem nửa đời còn lại giao cho nàng. Khi nàng sợ hãi sau này chia lìa cô liền kiên định nói ra xua đuổi cô đơn xung quanh, mở rộng vòng tay để sưởi ấm cho nàng.
Nàng nắm lấy góc áo của Tằng Khả Ny rồi thả hai tay ra, nhẹ nhàng tràn ra một tiếng cười, ôm eo Tằng Khả Ny lại, "Được, vậy nếu như một mình ta làm không được, ngươi phải chịu trách nhiệm hỗ trợ ta."
Tằng Khả Ny mỉm cười, vuốt tóc Dụ Ngôn rồi buông tiếng thở dài, "Không thành vấn đề."
Hai người về khách sạn nghỉ ngơi, tận đến tối mịt mấy người kia mới về. Đội hoàn thành nhiệm vụ thứ hai hôm nay là đội của Vu Thục Thận, muộn hơn đội Dụ Ngôn một chút, buổi chiều trở về khách sạn đánh một giấc ngon lành.
Dụ Ngôn và Tằng Khả Ny đang ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại, Tần Vọng thấy vậy thì vỗ đùi nói: "Dụ Ngôn, ta đã nói cái gì a? Ta nói ngươi chỉ cần ở trên đường gào cổ họng hát, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Mặc dù là lão công ngươi gào, nhưng cũng là có lý a."
Tằng Khả Ny tắt trang trò chuyện WeChat với Đới Manh, cất điện thoại lại vào túi, nhàn nhạt liếc nhìn Tần Vọng một cái, không có biểu hiện gì nhưng lại khiến Tần Vọng run lên một cái.
Dụ Ngôn mỗi ngày cùng người này ngủ chung một giường mà không thấy lạnh sao?
Dụ Ngôn không nghe được tiếng lòng của Tần Vọng, cho dù có nghe thấy, nàng cũng chỉ cười trừ. Nàng đêt điện thoại sang một bên, bất đắc dĩ nói với Tần Vọng: “Không thì ngươi đi gào thử xem, để ta xem có mấy người lưu lại nghe ngươi gào."
Tần Vọng trợn hai mắt, Quý Lam buồn cười vỗ vỗ vai hắn, nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ đi nói Khả Ny, làm xiếc kia nên để cho ngươi làm mới đúng."
Lúc này Từ Chỉ cũng lên tiếng tán dương: "Tằng luật sư hát nghe thật hay a. Hôm nay ta ở gần siêu thị cũng nghe thấy. Lúc đó làm ta sợ hết hồn, Tằng luật sư bình thường ít nói, không ngờ lại hát hay như vậy."
Dụ Ngôn quay đầu lại nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Tằng Khả Ny. Người này giờ đây đã khôi phục bộ dáng xa cách vạn dặm, hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ an ủi cùng ôm lấy nàng hôm nay. Nhưng Tằng Khả Ny hiện tại khiến nàng cảm thấy rất ấm áp, càng ngày càng cảm thấy an tâm hơn trước.
“Ta cũng cảm thấy rất hay.” Nàng nhìn Tằng Khả Ny, cong môi nhẹ nói.
Tằng Khả Ny không có trả lời, mà là hơi cúi đầu xuống, tóc rối sau tai xõa xuống, che lại nụ cười nhàn nhạt trên môi.
Tần Vọng đang định trêu chọc hai người này, bên ngoài truyền đến thanh âm của người chủ trì từ xa truyền đến, vẫn lớn giọng như cũ: "Các vị nữ thần soái ca! Chuẩn bị về nhà thôi. Nhưng trước khi về chúng ta chơi một trò chơi được không a? Kiểm tra xem khoảng thời gian cùng người hợp tác ở chung, đến cùng có hiểu thêm đối phương cái gì không!"
Dụ Ngôn trong lòng "thình thịch", lập tức nhìn Tằng Khả Ny vẫn mang bộ dáng nghiêm túc.
CHƯƠNG 45
Tần Vọng vừa nói lời này, tiếng cười của mọi người lại nổi lên, trong mắt "Không phải chứ... có ý gì a?" Tần Vọng hỏi, có chút lo lắng liếc nhìn trợ lý sáng giá của mình, thực tế là bạn gái của hắn, Quý Lam.
Vu Thục Thận vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, nói đến hiểu biết đối tác, hẳn là không đội nào có lợi thế hơn đội của bà. Bà cùng con gái có quan hệ huyết thống, đây chính là một lợi thế tự nhiên.
Nhưng nếu nói đến đối thủ thì chính là đội Dụ Ngôn và đội Lục Tư Chu, cả hai cô gái đều là cùng nhau lớn lên, đội của Dụ Ngôn là hai người liền tên cũng gần gũi, hiện tại còn kết hôn, lợi thế này không kém đội bà bao nhiêu.
"Gấp cái gì? Một lát nữa sẽ biết." Người chủ trì trấn tĩnh Tần Vọng, xua tay cho nhân viên đưa giấy tờ, sau đó nói: "Mọi người đổi chỗ cho nhau, cùng đội không được ngồi chung một chỗ. Diễn viên ngồi bên phải, đối tác ngồi bên trái, hiện tại bắt đầu thay đổi vị trí."
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, Tằng Khả Ny vỗ vỗ tay của Dụ Ngôn, cho nàng ánh mắt trấn an. Sau đó cô đi đến phía đối diện ngồi cạnh Đỗ Lăng Mộng. Cùng lúc đó, Tần Vọng, Lục Tư Chu và Từ Chỉ đến bên cạnh Dụ Ngôn.
"Những câu hỏi này đều được đặt theo điều kiện của mọi người, hoàn toàn gắn liền với mối quan hệ của mọi người. Cho nên, mọi người phải điền cẩn thận, một lúc nữa sẽ công bố."
Người chủ trì đang đi lại xung quanh ở trung tâm, hắn dừng lại, trên mặt bỗng nhiên có chút giảo hoạt: "Tất nhiên, một số câu hỏi lớn hơn sẽ không được phát sóng. Mọi người cứ yên tâm." Thời điểm hắn nói câu này lại liếc nhìn Dụ Ngôn và Tằng Khả Ny, nụ cười thập phần thâm ý.
Dụ Ngôn xem từng câu hỏi, càng xem càng thấy nét mặt của nàng có chút không bình thường, những câu hỏi này nàng phải trả lời như thế nào a...
"Đăng ký kết hôn khi nào?" Cái này cũng còn được.
"Hai người quen biết nhau bao lâu rồi?" Cái này là đơn giản nhất.
"Tên trường học cụ thể của hai người từ tiểu học đến đại học." Cái này không có vấn đề gì.
Nhưng...
"Khi thân mật, thích tư thế nào nhất?"
"Lần cuối cùng nói yêu người kia là khi nào?"
"Nụ hôn gần nhất là khi nào?"
Dụ Ngôn cảm thấy mồ hôi chảy ra từ ngón tay đang cầm bút, những chuyện này hai người căn bản là chưa từng làm, nhưng những chuyện này là chuyện bình thường giữa những người yêu nhau. Nếu không trả lời được, cho dù không phát sóng đoạn nội dung này, các diễn viên ở đây nhất định sẽ cho rằng nàng và Tằng Khả Ny hoàn toàn không thân cận, cũng khó có thể đảm bảo sau thời gian nhất định sẽ không bị truyền ra ngoài.
Nàng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn những người khác, thấy tất cả mọi người đều đang vùi đầu viết, căn bản không dừng bút. Nàng hơi giương mắt nhìn Tằng Khả Ny, liền thấy Tằng Khả Ny vén tóc dài ra sau tai, khuôn mặt dưới ánh đèn có chút nhu hòa, cầm bút không ngừng viết.
"Dụ Ngôn, không được nhìn lão công ngươi a, viết xong lại nhìn."
Người chủ trì đi tới, thấp giọng nhắc nhở, nhưng trong thời điểm yên tĩnh như vậy, mọi người vẫn nghe thấy rất rõ ràng. Dụ Ngôn hắng giọng một cái, thấy Tằng Khả Ny dừng một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi tựa hồ nhếch lên, lại cúi đầu tiếp tục viết.
Dụ Ngôn cắn răng, cũng cúi đầu viết câu trả lời.
Khoảng mười phút sau, người chủ trì vỗ tay hỏi: "Mọi người viết xong chưa? Tới giờ nộp bài rồi a."
Sau khi Dụ Ngôn viết xong, nàng nhìn lên thì thấy hầu hết mọi người đều đã viết xong, Tằng Khả Ny ngồi lại vào chỗ của mình, nhìn ra bên ngoài khách sạn, dáng vẻ tựa hồ không lo lắng chút nào.
"Được rồi, thu giấy, mọi người trở về bên cạnh đối tác của mình đi."
Người chủ trì ra lệnh một tiếng, nhân viên đi lại thu giấy lại đưa cho hắn, những người vừa mới thay đổi vị trí cũng trở về vị trí ban đầu.
Dụ Ngôn đến gần Tằng Khả Ny, thấp giọng hỏi: "Khả Ny, mấy câu hỏi phía sau ngươi viết cái gì?"
"Một lát nữa ngươi sẽ biết, đừng lo lắng." Trong mắt Tằng Khả Ny mang theo ý cười, nắm tay phải của Dụ Ngôn, chạm vào đầu ngón tay của nàng, bởi vì căng thẳng mà vẫn còn mồ hôi đọng lại.
Người chủ trì trước hết rút trúng Vu Thục Thận với Đỗ Lăng Mộng, lấy giấy của hai người vừa đọc vừa so sánh: "Sinh nhật của đối phương là khi nào? Ừm... câu trả lời giống nhau. Lần đầu tiên cả gia đình cùng đi du lịch là khi nào? Ồ, đều là viết sinh nhật đầu tiên của Lăng Mộng, qua ải..."
Vu Thục Thận một bên nghe người chủ trì đọc câu trả lời, một bên cùng con gái nhỏ giọng thì thầm cái gì đó. Xem ra là đang khích lệ con gái vẫn nhớ rõ ràng như vậy, dáng vẻ của bà có chút vui mừng.
Tiếp đó người chủ trì rút đội Lục Tư Chu, Tần Vọng và Từ Chỉ. Mỗi lần như vậy Dụ Ngôn đều lo lắng, nhưng hắn không bắt nàng và Tằng Khả Ny. Mãi đến khi rút trúng đội thứ 4, nàng mới biết nàng với Tằng Khả Ny là người cuối cùng.
Nàng cứ như vậy vừa nghe vừa lo lắng suốt quá trình, những câu hỏi của người khác đều rất đúng mực, nhưng tại sao câu hỏi của hai người lại kỳ quái như vậy?
"Được rồi, rốt cuộc cũng đến đội chủ chốt của chúng ta. Đây cũng là đội đầu tiên thắng ba tập liên tiếp trong "In and Out", là ảnh hậu Dụ Ngôn cùng người yêu của nàng, Tằng luật sư." Người chủ trì nháy nháy mắt, vì sự xuất hiện của Dụ Ngôn và Tằng Khả Ny mà làm đủ loại nền: "Hai người hẳn là có mức độ ăn ý cao lắm mới có thể thắng liên tiếp như vậy. Vậy nên hiện tại chúng ta liền xem thử..."
Hắn đối chiếu hai tờ giấy với nhau, càng xem lông mày càng run lợi hại, cuối cùng do dự hỏi: "Hai người có muốn sửa lại không? Đặc biệt là Tằng luật sư..."
Dụ Ngôn có chút nghi hoặc, nhưng Tằng Khả Ny dứt khoát nói: "Không sửa, công bố đi."
Người chủ trì nuốt nước bọt, tiếp tục đọc: "Ngày đăng ký kết hôn nhớ rất rõ, đáp án giống nhau. Đã quen biết nhau từ nhỏ, phỏng đoán cẩn thận là đã 24 năm, đáp án này cũng như vậy. Tiểu học, trung học và đại học đều cùng một trường, ừm, cũng giống nhau..."
Hắn dừng lại một chút, liếc nhìn bộ dáng thản nhiên của Tằng Khả Ny cùng Dụ Ngôn có chút chờ mong, nghiến răng tiếp tục công bố: "Khi thân mật, thích tư thế nào nhất..."
Tất cả mọi người đều bật cười, Tần Vọng thiếu chút nữa bị sặc nước, sau đó cười hỏi: "Không phải chứ... hai người có câu hỏi nóng như vậy sao? Không hổ là đội chủ chốt a."
Người chủ trì không để ý đến Tần Vọng, hắn vừa do dự vừa buồn cười đọc đáp án: "Câu trả lời của Dụ Ngôn là tư thế truyền thống, còn câu trả lời của Khả Ny là tư thế Dụ Ngôn thích."
Dụ Ngôn đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng, nàng không tự nhiên chuyển động tay phải, lại phát hiện Tằng Khả Ny vẫn rất bình tĩnh, vững vàng nắm chặt tay nàng.
"Tằng luật sư, ngươi có muốn giải thích câu trả lời của mình một chút không? Cái này không đủ qua ải a." Người chủ trì không nhịn được cười nói, chuyển hướng Tằng Khả Ny hỏi.
Tằng Khả Ny vô cùng bình tĩnh, chỉ là cô lại kéo tay Dụ Ngôn lại gần bụng cô, cười nhạt nói: "Ta thích nàng, cho nên nàng thích cái gì ta đương nhiên cũng thích cái đó. Cái này có vấn đề gì sao?"
"Ây... hình như không có vấn đề gì..."
Người chủ trì liếm liếm môi, thực sự không nhịn được mà ôm bụng cười, mọi người cũng không khắc chế nổi nữa liền cười theo.
"Được rồi, câu tiếp theo. Lần cuối cùng nói yêu người kia, ai nha..." Người chủ trì đột nhiên dừng lại, lại rất hứng thú: "Câu hỏi này theo sau lần cuối cùng hôn nhau, hai người đều trả lời hai câu cùng một ngày, nhưng hai câu trả lời không giống nhau."
Tần Vọng nghe vậy không khỏi trêu chọc nói: "Aiz, hai người có chắc là đã hôn nhau không vậy?"
Tần Vọng vừa nói lời này, tiếng cười của mọi người lại nổi lên, trong mắt Vu Thục Thận cũng có ý cười, bà không khỏi thúc giục: "Đáp án là cái gì? Mau công bố đi."
Người chủ trì ho khan hai tiếng, sau đó nói: "Câu trả lời của Dụ Ngôn chính là ngày ở trong thôn tìm phong bì nhiệm vụ."
Tằng Khả Ny nghe vậy, trong đôi mắt đen dần dần nổi lên một màu nhu hòa. Ngày đó là lúc ngắm sao, Dụ Ngôn đứng không vững đã được cô ôm vào lòng.
"Câu trả lời của Ôn luật sư... ừm..." Người chủ trì lại do dự.
"Ai nha, mau nói đi." Tần Vọng không khỏi thúc giục.
Người chủ trì cuộn tờ giấy lại, hai tay chắp sau lưng, trên mặt mang theo ý cười, hỏi: "Vậy thì, ngươi có chắc là đêm qua ngươi đã hôn Dụ Ngôn không?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đồng loạt nhìn về phía Tằng Khả Ny và Dụ Ngôn, Tần Vọng lại càng kích động: "Ồ, thật không thể tin được, đêm qua a, cuồng nhiệt như vậy..."
"Đúng vậy, đêm qua." Tằng Khả Ny quay đầu nhìn về phía Dụ Ngôn, khóe môi nhếch lên, ánh mắt nhu hòa đi mấy phần, nhẹ giọng nói: "Bởi vì nàng ngủ say nên không biết ta nói gì hay làm gì. Còn có vấn đề gì sao?"
Mọi người nhất thời đều trầm mặc, ngay cả Tần Vọng cũng không có lời nào để nói. Khả năng ai cũng có thể bộc lộ tình cảm ra rất tốt, nhưng khi tình cảm thực sự mạnh mẽ, ngược lại sẽ bị che giấu dưới dáng vẻ bình thản.
Hồi lâu không có một tiếng động, Vu Thục Thận thấy vậy đánh vỡ sự im lặng, thanh âm tươi cười từ phía khác truyền đến: "Cảm tình của hai người thật tốt, nhất định phải cố gắng quý trọng đối phương a."
Người chủ trì ôm bụng đỡ ghế sô pha, đưa tờ giấy cho nhân viên rồi than thở nói: "Không được rồi, cẩu lương này nhiều quá, ta ăn no rồi. Cái trò chơi này tại sao còn có thể được ăn cẩu lương a..."
"Mẹ ta ơi, khối băng của Dụ Ngôn thực sự lãng mạn như vậy sao?" Tần Vọng vừa hỏi vừa kéo tay áo của Quý Lam, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Dụ Ngôn và Tằng Khả Ny.
"Ngươi nghĩ ai cũng có cái đầu heo giống ngươi sao?" Quý Lam vừa tức giận vừa buồn cười.
Mọi người đang nói cười vui vẻ, người chủ trì cũng gia nhập tán gẫu, nhưng Tằng Khả Ny đã đưa Dụ Ngôn ra khỏi khách sạn, tìm một quán ăn nhanh gần đó vào ngồi.
Tằng Khả Ny ở quầy dặn dò: "Hai phần hoành thánh đừng thêm hành lá, một phần ít nước canh."
Trong lòng Dụ Ngôn lại có chút kỳ quái, rõ ràng đang là mùa hè nóng nực, nhưng tay nàng lại cứng ngắc đến mức không thể động đậy. Chắc là bởi vì Tằng Khả Ny rất săn sóc cùng ít khi để lộ tia ôn nhu, còn có sự quan tâm ở khắp mọi nơi như vậy.
Khi nàng ăn thức ăn với canh, nàng luôn luôn không thích nhiều canh, thậm chí chỉ một chút mà thôi.
Cái bàn hai người chọn ở trong góc, có một mặt dựa vào tường. Tằng Khả Ny ngồi xuống ghế bên cạnh Dụ Ngôn, chống tay lên bàn, hơi quay đầu thấp giọng nói: "Dụ Ngôn, chờ lát nữa liền có thể ăn, đói thì cố chịu một chút."
Dụ Ngôn lắc lắc đầu, có rất nhiều lời bị mắc kẹt trong cổ họng. Sau khi chơi trò chơi vừa rồi, cảm xúc trong lòng nàng càng trở nên mãnh liệt, cảm giác áy náy cùng không đành lòng đối với Tằng Khả Ny vẫn tiếp tục khuếch tán, trong lòng còn có một chút cảm xúc không tên.
Tằng Khả Ny thấy Dụ Ngôn không nói lời nào, cô lặng lẽ thu tay lại, chạm vào đầu gối im lặng không nói. Lại lần nữa giương mắt lên nhìn thì thấy Dụ Ngôn đang cắn môi nhìn cô không chớp mắt.
Cô cười hỏi: "Sao vậy?"
Đột nhiên, bàn tay cô đặt dưới bàn bị bắt lấy, lòng bàn tay ấm áp nắm chặt mu bàn tay cô, tựa hồ không chút do dự.
Vẻ mặt của Dụ Ngôn không quá thẳng thắn hay dứt khoát, nàng do dự hồi lâu, những lời nói kia khiến nàng không ít lần ấp ủ trong lòng. Cuối cùng, nàng trầm thấp cười một tiếng, trong tiếng cười giống như có một tiếng thở dài không dễ phát hiện ra: "Khả Ny, ta không biết phải nói gì cho tốt, ta luôn cảm thấy đã ủy khuất ngươi. Trò chơi vừa rồi khiến ta suy nghĩ rất nhiều, kỳ thực những vấn đề kia vẫn chưa hỏi điểm quan trọng. Nếu hỏi ta ngươi thích ăn gì, ngươi thích đọc sách gì, ngươi có thói quen gì, như vậy chúng ta nhất định liền xong. Bởi vì căn bản ta không biết..."
"Vậy thì bắt đầu từ bây giờ ta sẽ cho ngươi biết." Tằng Khả Ny nhẹ giọng ngắt lời, đưa tay còn lại chạm vào tay của Dụ Ngôn, bàn tay bên dưới cũng lật úp bàn tay của Dụ Ngôn vào trong lòng bàn tay mình.
Dụ Ngôn cảm thấy hiện tại nên cười mới đúng, nhưng nàng cảm thấy có chút khổ sở. Nàng rõ ràng là một người không dám chạm vào tình cảm nữa, nhưng khi đối mặt với Tằng Khả Ny lại thỉnh thoảng tham luyến chuyện này. Không phải nàng tham luyến những thứ này, mà là nàng không có cách nào kháng cự lại Tằng Khả Ny.
Người này giống như một loại độc dược không màu không mùi, lặng lẽ cướp đoạt dây thần kinh trong cơ thể nàng để nàng có thể nhận thức được tình cảm. Lúc trước chưa từng thân cận như vậy nên nàng không có cảm giác được. Nhưng hiện tại ngày đêm đối mặt, nàng mới nhận ra chính mình miễn cưỡng không muốn, nàng không dám tưởng tượng sẽ có một ngày phải tách ra.
Nhưng chỉ cần hai người không có lý do gì để tách ra, thì ngày này sẽ không đến.
Dụ Ngôn gật đầu, nụ cười rốt cuộc vẫn là dập tắt bất an trong lòng, nghĩ đến những gì Tằng Khả Ny đã nói hôm nay, trên môi mang theo ý cười nói: "Được, bắt đầu từ bây giờ ta sẽ cố gắng hiểu rõ ngươi, để ta xem ngươi nhàm chán đến mức nào."
Lúc này, người phục vụ bưng hai phần hoành thánh đi tới, Tằng Khả Ny cong môi cười: "Vậy ngươi nhớ kỹ, ta không ăn cay, đừng quên."
Dụ Ngôn mỉm cười, "Được, ta nhớ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro