96-100
CHƯƠNG 96
Tằng Khả Ny sắp xếp để hai gia đình cùng ăn cơm, dụng ý cùng Dụ Ngôn ra ngoài ở lâu như vậy, vì những chuyện như thế mà hai gia đình chưa cùng nhau tụ hợp ăn cơm.
Có thể nói từ khi hai người kết hôn đến nay đều không tụ hợp qua, việc này không thể biện minh nổi, nhân lúc Dụ Ngôn đang không bận rộn liền sắp xếp một bữa cơm như vậy.
Chiều thứ sáu, Tằng Khả Ny tan sở về nhà đón Dụ Ngôn, đến nhà hàng lẩu, ba mẹ hai bên đã đến rồi, trên bàn còn bày cả nồi cùng mấy món ăn kèm.
"Ba, mẹ, sao lại đến sớm vậy?" Dụ Ngôn ngồi bên cạnh Đường Tịnh Tuệ, ôm ôm cánh tay bà ra dáng tiểu nữ nhi.
Đường Tịnh Tuệ xoa xoa đầu Dụ Ngôn nói: "Tới sớm, trước hết để phục vụ đặt nồi cùng món ăn lên, khi nào các ngươi đến vừa vặn ăn được."
Dù hai đứa trẻ đã lập gia đình thì trong mắt ba mẹ, chúng vẫn là hài tử, đã quen với việc vì con mà nghĩ mọi thứ.
Dụ Ngôn đem một chai rượu từ bên cạnh mở ra: "Ai nha, đêm nay người trong nhà ăn cơm, có thể uống chút rượu. Người già chúng ta để lại một người không uống rượu lái xe. Còn người trẻ hai đứa tự thương lượng đi a."
Tằng Khả Ny ngồi bên cạnh Dụ Ngôn, cởi áo vest vắt lên lưng ghế, tay áo xắn đến khuỷu tay, không chút do dự nói: "Ta uống rượu, lát nữa Dụ Ngôn lái xe về nhà."
Đầu tiên, Dụ Thiên rót đầy cho Tằng Quang Tuyên, sau đó rót đầy cho bản thân và lão bà của hắn, cuối cùng bỏ qua Triệu Uyển Nghi, việc này giống như đã thương lượng trước rồi.
Chai rượu bị đẩy đến bên này, Dụ Ngôn tới lấy rót cho Tằng Khả Ny, nói nhỏ: "Ngươi uống ít một chút."
Tằng Khả Ny vươn tay vỗ vỗ đùi nàng, khóe môi hơi câu lên nói: "Ta đã biết."
Nồi lẩu đặt giữa bàn ăn bắt đầu sôi lên, khói bốc lên nghi ngút, giống như cũng khơi dậy bầu không khí trong phòng.
Tằng Quang Tuyên cùng Dụ Thiên cụng ly, nhấp một ngụm rượu, hơi cau mày hỏi: "Khả Ny, dạo này công việc của ngươi thế nào? Trong khoảng thời gian cùng Dụ Ngôn trở về không nghe ngươi nói."
Tằng Khả Ny vừa gắp một miếng rau xanh vừa ăn, trầm mặc một hồi liền nuốt xuống, mới bình tĩnh đáp: "Rất tốt, ba không cần lo lắng, không có vụ án nào khó giải quyết. Chỉ có ta cùng Đới Manh gần nhất muốn mở rộng quy mô của Luật sở, cũng đã lập kế hoạch rồi."
Tằng Quang Tuyên hiếu kỳ hỏi: "Hửm? Có suy nghĩ gì không?"
"Vâng, chính là..."
"Aiz, hai cha con này." Dụ Thiên giả bộ nghiêm túc ngắt lời, "Người trong nhà ăn cơm, sao còn nói tới chính sự? Hai người nói chuyện này, nhìn xem chúng ta làm sao xen vào."
Tằng Khả Ny mỉm cười, Tằng Quang Tuyên liếc nhìn Dụ Thiên, suy nghĩ xong liền sửa miệng: "Vậy thì nói chuyện mọi người có thể tiếp được đi. Hai đứa nhỏ đừng quên chuẩn bị hôn sự, còn có, đến lúc nào có con đây?"
Vừa nói xong, căn phòng liền chìm vào yên tĩnh quỷ dị.
Triệu Uyển Nghi ở gần Tằng Khả Ny, thấy vẻ mặt của Tằng Khả Ny bình thản, không khỏi đưa tay đụng cô, hỏi: "Khả Ny, đừng nói với mẹ là hai đứa chưa thương lượng chuyện này nhé? Ba mẹ đều đang chờ a."
Vấn đề này, lúc vợ chồng Dụ Thiên đến nhà đã hỏi Dụ Ngôn. Được đáp án coi như hài lòng, cũng không cùng vợ chồng Tằng Quang Tuyên truy vấn.
Tằng Khả Ny quay đầu nhìn Dụ Ngôn, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cô quay đầu trả lời: "Chuyện này chúng ta cũng đang cân nhắc, đều có ý định sinh con."
Triệu Uyển Nghi cười hỏi: "Còn cân nhắc sao? Năm nay đã qua hơn một nửa rồi, sang năm mẹ có thể được ôm cháu gái đi dạo hoa viên hay không a?"
Tằng Khả Ny liếm liếm môi, uống một ngụm rượu, muốn nói lại thôi: "Chuyện này..."
Làm sao có thể để cho Tằng Khả Ny trốn đi vấn đề này, Triệu Uyển Nghi nhìn về phía Dụ Ngôn, lại truy vấn: "Dụ Ngôn thì sao? Có suy nghĩ gì không? Hôm nay ngươi phải cho ba mẹ một lời giải thích, nếu không ngày mai mẹ lại hỏi tiếp."
Dụ Ngôn nhìn các trưởng bối, ngoại trừ Tằng Quang Tuyên không để lộ cảm xúc mong đợi ra ngoài quá rõ ràng, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người nàng, ngay cả Đường Tịnh Tuệ bên cạnh cũng đặt đũa xuống, đến gần Dụ Ngôn, ôm vai nàng nói nhỏ: "Dụ Ngôn, nói đi."
Cân nhắc đến kết quả, nhưng lại không cân nhắc đến thực hiện kết quả này. Tằng Khả Ny đột nhiên không biết trả lời như thế nào, bất kỳ câu trả lời nào cũng coi như là tùy tiện quyết định, dù sao hai người cũng chưa thương lượng thời điểm cụ thể.
Cô đặt tay trên đùi Dụ Ngôn, có chút khó lựa chọn cảm xúc cho Dụ Ngôn biết thông qua những hành động như vậy.
Dụ Ngôn khẽ cúi đầu, suy nghĩ của nàng trôi dạt đến lúc nàng tỉnh rượu vào ngày hôm đó, nàng lại ngẩng đầu nhìn, thấy Tằng Khả Ny đang cau mày, tay trên đùi cũng sắp thu về.
Trong lúc này, nàng không biết phải làm sao, trong lòng mềm nhũn, cuối cùng nhẹ nhàng đáp lại: "Có lẽ chúng ta không thể cho ba mẹ thời điểm cụ thể, nhưng khoảng thời gian này ta đã định bồi dưỡng thân thể. Đến lúc có tin tức, nhất định sớm nói cho ba mẹ biết."
Tằng Khả Ny sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu nhìn Dụ Ngôn.
Hai người căn bản còn chưa thương lượng ai sẽ sinh con, chuyện này không phải chuyện nhỏ, mang thai chín tháng mười ngày có bao nhiêu gian nan, đến ngày đứa trẻ chào đời phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn, việc này làm sao có thể hiện tại liền quyết định?
Cô chưa bao giờ tưởng tượng Dụ Ngôn sẽ phải chịu đau đớn như vậy, hoặc là nói, từ ngày nghĩ đến chuyện có con, cô cũng chưa bao giờ định để Dụ Ngôn gánh chịu chuyện này.
"Aiz, cái này còn tạm được, Dụ Ngôn còn thành thật hơn Khả Ny nhiều." Triệu Uyển Nghi hài lòng lui trở về.
Hai phụ thân rất hoan nghênh, Đường Tịnh Tuệ ở bên cạnh Dụ Ngôn mỉm cười, bắt đầu chuẩn bị chu đáo, lo lắng nói: "Chuyện này không thể qua loa được. Đến lúc đó có vấn đề gì thì hỏi ba mẹ, đừng ngại, nếu ngươi không chăm sóc thân thể cho tốt, sau này sẽ không tốt."
"Ta biết, mẹ yên tâm." Dụ Ngôn mang theo ngượng ngùng thấp giọng trả lời.
Nàng đè tay trái của Tằng Khả Ny lên chân mình, lúc đầu người này còn trung thực, nhưng đột nhiên lại dùng sức muốn thu lại. Nàng xem xét, thấy tay phải Tằng Khả Ny cầm ly rượu, vẻ mặt rất ngưng trọng, liền hiểu rõ là cô để ý đến lời nàng vừa nói.
Tằng Quang Tuyên lên tiếng: "Nào, động đũa đi, đừng lo lắng."
Mấy vị trưởng bối bắt đầu nói chuyện xa rời chủ đề, Tằng Khả Ny vừa mở miệng, trong không gian ồn ào nói rõ ràng: "Ba, ta..."
Dụ Ngôn ngồi gần, gõ đũa lên ly rượu ngắt lời, tỏ ra có chút không hài lòng mà nói với cô: "Không phải ta đã nói ngươi uống ít một chút rồi sao? Còn muốn tìm ba uống rượu hả?"
"Không phải, ta..."
"Uống ít một chút." Dụ Ngôn kiên định nhìn cô, vẻ mặt vốn có ý muốn không nói nữa dần dần biến thành một mảnh nhu sắc, bàn tay ở dưới bàn cũng chạm vào lòng bàn tay cô, khẽ thì thầm: "Tằng Bảo Bảo, nghe lời~"
Tằng Khả Ny sửng sốt một chút, bị Dụ Ngôn chặn lại, lời muốn nói đều bị nhét trở vào trong bụng, lòng bàn tay bị Dụ Ngôn có như không lay động, trong lòng bàn tay liền có loại cảm giác ngứa ngáy.
Cô mím chặt môi, bắt lấy tay đang tác quai tác quái của Dụ Ngôn, thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn ăn thịt bò không? Ta nướng cho ngươi."
Dụ Ngôn mỉm cười, lúc này mới để tay Tằng Khả Ny thu lại "Đương nhiên muốn, còn muốn ăn cá phi lê."
Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí hòa thuận cho đến phút cuối cùng.
Các trưởng bối cùng đường trở về Phượng Hoàng, Tằng Khả Ny uống rượu, lui về phía ghế phó lái, để Dụ Ngôn lái xe về nhà.
Trên đường, Tằng Khả Ny nghe điện thoại tới về nhà không ngừng nói, lại đi vào thư phòng, Dụ Ngôn liền đi tắm trước.
Nàng tắm xong đi ra, Tằng Khả Ny còn đang bận rộn, tình cờ nhận được email của Tần Vọng, nàng ngồi trên ghế sô pha cầm máy tính bắt đầu kiểm tra.
Đợi đến Dụ Ngôn làm xong, Tằng Khả Ny đã tắm xong đi ra. Dụ Ngôn nhìn dáng người cao gầy của cô, đặt máy tính sang một bên, mở tủ lấy ra một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, chạy đến bên cạnh cô so sánh.
Dụ Ngôn nghiêng đầu nhìn Tằng Khả Ny nói: "Khả Ny, ngày mai ra ngoài mặc cái này được không? Ta chưa thấy ngươi mặc cái này. Còn có mấy cái màu đen, ngươi mua xong liền ném vào trong tủ quần áo sao?"
Hai mắt Tằng Khả Ny thẳng tắp nhìn Dụ Ngôn. Lông mày của cô ngày thường vốn đã hơi lạnh, nhưng bây giờ im lặng như vậy, nhìn đến làm người ta hoảng hốt.
Dụ Ngôn đột nhiên cảm thấy ủy khuất, đành phải treo áo lại vào trong tủ, sau đó trở về trước mặt cô, phồng má xoa xoa khuôn mặt cô, thanh âm mơ hồ nói: "Sao vậy Tằng Uy Mãnh? Không nói chuyện với ta, hung dữ."
Tằng Khả Ny biết Dụ Ngôn đang giả ngốc, biết Dụ Ngôn không muốn nghiêm túc nói với cô về vấn đề kia, nhưng liền quyết định như vậy, trong lòng cô vẫn không bỏ qua được. Sao cô có thể sơ suất để cho Dụ Ngôn tự xử lý chuyện kia như vậy?
Cô nhìn Dụ Ngôn, tùy ý để mặt mình bị xoa, một lúc lâu sau mới đưa tay lên giữ hai tay Dụ Ngôn, bình tĩnh hỏi: "Sao không cùng ta thương lượng rồi hẵn quyết định?"
Dụ Ngôn đã đoán trước Tằng Khả Ny nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, vô luận trốn tránh thế nào, chờ đến màn đêm yên tĩnh, hai người đối mặt với nhau, Tằng Khả Ny nhất định sẽ nói.
Nàng cười nhẹ hỏi: "Nếu như ta không sớm quyết định trước mà cùng ngươi thương lượng, ngươi sẽ đồng ý sao?"
Đương nhiên là không đồng ý.
Tằng Khả Ny mím mím môi, lộ ra vẻ căng thẳng, lông mày cũng nhíu lại, trên mày thoáng hiện lên khí tức lạnh lùng vốn có.
Thế nhưng hành động giây tiếp theo của Dụ Ngôn nhanh chóng làm tan hàn ý của Tằng Khả Ny.
Nàng nhẹ nhàng tránh tay Tằng Khả Ny ra, ngang nhiên xông tới ôm eo Tằng Khả Ny, dùng ngữ khí dịu dàng tràn đầy ước mơ nói ở bên tai cô "Ta biết ngươi không đồng ý, nhưng ta muốn sinh cho ngươi một tiểu Tằng Bảo Bảo. Đứa nhỏ sẽ giống như ngươi, mỗi một môn học đều đạt được điểm cao. Đứa nhỏ sẽ giống như ngươi, để mỗi trưởng bối đều yên tâm." Nàng dừng một chút, mỉm cười nói, "Quan trọng là, đứa nhỏ sẽ đáng yêu giống như ngươi a."
Hai tay của Tằng Khả Ny vẫn như lúc Dụ Ngôn tránh đi, trong ngực ấm áp, bên tai có thanh âm nhỏ nhẹ truyền đến, cô do dự một lúc, lại nhịn không được ôm Dụ Ngôn vào lòng.
Cô thấp giọng nói: "Nhưng mà, sẽ đau."
Dụ Ngôn có chút buồn cười lùi về phía sau, giơ tay sờ trán Tằng Khả Ny, "Ai sinh con mà không đau? Chẳng lẽ ngươi sinh sẽ không đau sao?"
Tằng Khả Ny hơi nheo mắt lại, lần đầu tiên cô do dự trước mặt Dụ Ngôn vô thức cắn cắn môi. Nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ cho phép bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến mình, cô nghĩ nhiều nhất là Dụ Ngôn, nhớ nhiều nhất là Dụ Ngôn, lo lắng nhất là Dụ Ngôn, luôn là nhất liền là Dụ Ngôn.
Dụ Ngôn cụng trán cô, ôm mặt cô mang theo ý cười, nhẹ giọng nói: "Có thể sinh được Tiểu Tằng Bảo Bảo, đối với ta mà nói, như vậy đã đủ để ta xem nhẹ đau đớn rồi. Khả Ny, ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, chẳng lẽ ngươi không muốn sao?"
Trong lòng như có một cái lông vũ nhẹ nhàng trêu chọc, rõ ràng không phải lời tâm tình, nhưng lại có thể dễ dàng nắm bắt mọi tâm tư của cô, đè nén mọi bất đồng muốn nói ra khỏi miệng.
Hai người sẽ có một đứa con, trên thân có dòng máu của hai người, sẽ giống tính tình hiền lành cùng dịu dàng của Dụ Ngôn, sẽ giống Dụ Ngôn trổ mã đến dịu dàng động lòng người.
Cuối cùng cô cũng chớp mắt, khẽ thở dài, hôn lên khóe môi của Dụ Ngôn, du thanh đáp lại: "Nếu như đến lúc đó quá đau, về nhà cắn ta cũng được, nhéo ta cũng được, thế nào cũng được, để ta đau cùng ngươi."
Dụ Ngôn nở nụ cười xinh đẹp, bóp khuôn mặt cô nói: "Tằng đại luật sư, có phải ngươi đang nói khéo ta hung dữ đúng không? Ta nơi nào có hung dữ như vậy? Hóa ra trong lòng ngươi, ta là như vậy a."
Tằng Khả Ny im lặng, chỉ tiếp tục hôn lên môi Dụ Ngôn. Dụ Ngôn kêu "A.." một tiếng, chống đỡ vai cô một lúc rồi nói, "Mai là thứ bảy, cùng ta về nhà chuyển hành lý đến a. Hai ngày trước, trước khi đến chỗ hẹn ta có về nhà thay quần áo, tiện tay thu thập gần xong rồi."
Trong đôi mắt trầm tĩnh của Tằng Khả Ny dâng lên từng đợt sóng trào, cô thì thào nói: "Mai là thứ bảy..."
"Ừm, buổi chiều trở về là được rồi." Dụ Ngôn lui khỏi ngực cô, kéo cô đến giường, tự mình thoát dép đi lên, vừa nhích người vừa nói: "Làm việc một tuần khẳng định ngươi cũng mệt, sáng mai chúng ta ngủ nướng, ngủ cho đến khi mặt trời ló tới mông luôn."
Dụ Ngôn vui vẻ cười, kéo chăn đắp cho mình, sau đó vỗ vị trí bên cạnh hỏi: "Được không?"
Tằng Khả Ny cởi dép lên giường, mở chăn bông nằm xuống bên cạnh nàng, nhàn nhạt đáp: "Được, quyết định như vậy đi, buổi chiều ra ngoài."
Dụ Ngôn nghiêng người, vượt qua người Tằng Khả Ny tắt đèn trong phòng, chỉ để lại ngọn đèn đầu giường. Nàng trở lại trong chăn, chỉ còn lại ánh sáng ấm áp, đặt tay lên người Tằng Khả Ny.
Nàng híp mắt cười, còn định nói "ngủ ngon" thì Tằng Khả Ny đã trở mình, chống hai tay ở hai bên thân thể nàng, cúi người ái muội nói bên tai nàng: "Sáng mai muốn ngủ nướng, vậy tối nay mệt mỏi cũng không ảnh hưởng."
"Cái gì......"
Dụ Ngôn không thể lấy ngữ khí bình thường cùng hoàn chỉnh hỏi câu này, bởi vì Tằng Khả Ny đã hôn tới. Nụ hôn này vừa nóng vừa thâm tình, mang theo chút sốt ruột, lúc này đối với lời nói vừa rồi lại càng thêm thâm ý.
Tằng Khả Ny đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trước vai, đầu ngón tay câu dây áo ngủ của nàng kéo xuống, hô hấp đều hỗn loạn, góc áo Tằng Khả Ny cũng bị nắm chặt.
Tằng Khả Ny hôn lên cằm nàng, vùi đầu vào cổ nàng, áp môi lên xương quai xanh nàng, thanh âm như mất tiếng hỏi: "Có cần hỏi lại lần nữa không? Tằng phu nhân."
Không khí trong phòng này tựa như dần nóng lên, Dụ Ngôn hít vào trong phổi, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, ánh mắt cũng không còn rõ ràng, như đang cỗ vũ, năm ngón tay tiến vào trong tóc của Tằng Khả Ny.
Nàng khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Đáp án của ta vĩnh viễn là nguyện ý..."
Tằng Khả Ny khao khát hôn lên môi Dụ Ngôn, bàn tay viết chữ rõ ràng mạnh mẽ trượt vào mỗi một chỗ mà cô muốn chạm vào.
Ánh sáng ấm áp của ngọn đèn đầu giường vẽ nên một thế giới kiều diễm trên giường, góc gối trống được mạ một vòng nhung màu cam, lụa mềm được bóng đen phủ lên trên bức tường trắng xóa, nhấp nhô lên xuống, kèm theo tiếng rên rỉ triền miên, đan xen vào nhau thành làm sóng khuấy động cảnh sắc.
CHƯƠNG 97
Cuối tuần luôn là thời điểm nằm trên giường tốt nhất, sau khi Dụ Ngôn quay phim xong trở về mỗi cuối tuần, hai người đều đã quen ngủ nướng cho đến khi tự nhiên tỉnh lại, sau đó nằm trên giường trò chuyện.
Lần này, Dụ Ngôn thức dậy rất muộn.
Đèn trong phòng mờ ảo, rèm chưa mở, nàng chớp chớp mắt, đôi môi tràn ra tiếng "ưm" nồng đậm buồn ngủ.
Thân thể có chút cảm giác mà từ từ mở mắt. Trong thời gian quay phim còn không có đau như vậy, vừa chua vừa mềm.
Lúc này nàng đang nằm nghiêng, trong chăn rất ấm áp, thân thể nàng cùng người bên cạnh một tấc cũng không rời, không một mảnh vải che thân.
Một giọng nói ngọt ngào trầm ấm đột nhiên vang lên bên tai nàng, mang theo vẻ lạnh lùng quen thuộc: "Tỉnh rồi? Có nơi nào không thoải mái không?"
Cùng lúc đó, một đôi tay mềm mại ở sau lưng chậm rãi di chuyển, trượt xuống xương bướm, dừng lại ở lưng dưới của nàng, chuỗi động tác này gợi lên tất cả ký ức đêm qua của Dụ Ngôn.
Đêm qua, thân thể của hai người đều mỏng manh cùng nhạy cảm, đường cong hoàn mỹ hòa quyện vào nhau, tựa như là một thể. Tằng Khả Ny thay đổi tính tình, dịu dàng để lại ấn ký như lửa đốt trên người nàng, cuối cùng tan vào trong cơ thể nàng.
Dụ Ngôn nhớ tất cả, một chút cũng không quên.
Trên mặt nàng đỏ bừng, kiều diễm ướt át, cắn môi cười nói: "Tằng Khả Ny, ta thật muốn đá ngươi ra khỏi giường..."
Thanh âm khàn khàn vừa phát ra, nàng càng thêm xấu hổ vùi đầu vào trong ngực Tằng Khả Ny, vội nín thở, nàng nhẹ nhàng cắn một cái trên ngực Tằng Khả Ny. Dù sao hai người đều trần truồng, dựa vào cái gì chỉ có một mình nàng lộn xộn như vậy?
Tằng Khả Ny dũng mũi cọ mặt Dụ Ngôn, trầm thấp cười nói: "Có thể, ta không có ý kiến, tùy ngươi xử lý."
Tuy nói như thế, nhưng cô cũng không buông ra, cánh tay vừa rồi buông lỏng đột nhiên siết chặt lại, ép cả người Dụ Ngôn vào trong ngực mình, thậm chí một chân còn chen vào giữa hai chân của Dụ Ngôn.
Dụ Ngôn thở nhẹ, đưa tay lên bảo vệ ngực mình, dấu vết trên đó càng làm cho đôi mắt u ám của Tằng Khả Ny thêm vài ngọn lửa.
Tằng Khả Ny kéo cánh tay Dụ Ngôn đặt trên vai cô để không che mất cảnh sắc trước mặt. Cô ôm lấy vòng eo thon thả của Dụ Ngôn, hôn lên khóe môi của nàng, ôn nhu nói: "Lại ngủ một lát đi, ta đi làm chút đồ ăn, ngươi muốn ăn gì? Hay để ta quyết định?"
Thân thể Dụ Ngôn cực kỳ chua, cũng không còn khí lực che đi thân thể, lười biếng nằm trong vòng tay của Tằng Khả Ny, liếc mắt một cái, thanh âm lười biếng có chút mông lung: "Ta muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc, hương vị nhạt một chút." Nàng dừng lại, hô hấp của Tằng Khả Ny ấm áp phả vào tai nàng, trong lòng nàng liền ngứa ngáy, vươn tay ôm eo Tằng Khả Ny, mềm nhẹ nói: "Đừng đi nhanh như vậy."
Tằng Khả Ny không nhịn được sờ sờ tóc nàng, ôm lấy nàng, hai tay ở sau lưng nàng nhẹ nhàng vuốt ve từ trên xuống dưới, làm giảm bớt khó chịu của thân thể nàng.
Đột nhiên, Tằng Khả Ny nói: "Hôm nay, ngày mai, ngày kia, chúng ta đều có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh lại."
Dụ Ngôn sờ tóc rải rác sau lưng cô, hỏi: "Hửm? Ngày kia là thứ hai, ngươi định lười biếng sao?"
"Không có." Tằng Khả Ny khẽ lắc đầu, "Là một khách hàng đã sớm hẹn ta thứ hai ra ngoài nói chuyện. Nếu trước đó ta đến sở sự vụ lại đi qua thì sẽ rất vội. Cho nên, hôm qua tan sở ta đã đưa chìa khóa cho Đới Manh rồi. Sáng thứ hai ta trực tiếp đến gặp khách hàng, nói chuyện xong lại đi làm."
Trong khoảng thời gian này, Dụ Ngôn không cần làm việc, căn bản đều ngủ đến hơn tám giờ, còn Tằng Khả Ny phải đi làm nên bảy giờ đã dậy, có khi Dụ Ngôn tỉnh lại không nói đến hai câu, Tằng Khả Ny liền chuẩn bị ăn sáng rồi đi làm.
Nàng luôn thích mỗi buổi sáng thức dậy có thể ở trong chăn trò chuyện, trạng thái như vậy chỉ cuối tuần mới có thể đạt được. Cho nên Tằng Khả Ny nói như vậy, cho dù có thể nằm trên giường nửa ngày, nàng vẫn rất vui vẻ.
Nàng thu tay về trước ngực, chọc nhẹ vào má Tằng Khả Ny, cười nói: "Vậy ngươi có thể ngủ cùng ta muộn một chút nữa a."
Tằng Khả Ny nở nụ cười thâm ý, ý vị thâm trường nói: "Giống như hôm nay sao?"
Một giây sau, Dụ Ngôn liền bóp chặt mặt cô, nhớ tới cảnh tượng đêm qua, nàng liền khép chân lại, vừa tức giận vừa ngượng ngùng mắng: "Tằng Khả Ny, ngươi không biết xấu hổ sao? Cả ngày đều nghĩ cái gì vậy?"
Tằng Khả Ny không tránh, cũng không mang theo trêu chọc, thẳng tắp nhìn Dụ Ngôn, nghiêm túc nói: "Ta đã muốn rất lâu, ta không biết xấu hổ, chỉ là muốn thân cận ngươi, muốn ôm ngươi, muốn hôn ngươi. Muốn vì ngươi mà hoạch định tương lai, muốn sau này cùng ngươi đưa ra mọi quyết định lớn nhỏ, muốn thực hiện mọi ước mơ của ngươi. Dụ Ngôn, ta yêu ngươi, ta muốn làm mọi thứ liên quan đến việc yêu ngươi."
Ngoài lời tỏ tình cách đây vài ngày, đây có lẽ là lần đầu tiên Tằng Khả Ny nghiêm túc bày tỏ lòng mình với Dụ Ngôn như vậy. Lời tỏ tình này có phong cách làm việc của Tằng Khả Ny, luôn nghiêm khắc cùng tỉ mỉ.
Dụ Ngôn hít hít mũi, hốc mắt có chút nóng, đành phải cười để che giấu, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết. Nàng siết chặt tay Tằng Khả Ny, nói chuyện liền thả ra, lúc này mới nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tằng Khả Ny.
Nàng khẽ cười, dịu dàng nói: "Ta không phản đối, nhưng phiền phức Tằng đại luật sư cho ta một chút thời gian ra mặt, đừng có dành hết lời."
Tằng Khả Ny không hiểu được nàng đang nghĩ gì, chỉ hơi nhíu mày nhìn nàng.
Nhìn thấy Tằng Khả Ny có chút khẩn trương, sợ Dụ Ngôn không thích bộ dạng của mình, cho nên nàng không khỏi đau lòng tiến đến hôn lên khóe môi cô, thấp giọng nói: "Bởi vì ta cũng muốn làm những chuyện liên quan đến việc yêu ngươi, hy vọng Tằng đại luật sư có thể cho ta cơ hội này, đừng cự tuyệt ta."
Tằng Khả Ny sửng sốt, vạn chữ như mắc lại trong cổ họng, khuôn mặt luôn lạnh lùng trước mặt người khác giờ phút này có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng, bao nhiêu cảm xúc hòa quyện trong ánh mắt, môi mỏng khẽ mở, có thể thấy được trong lúc nhất thời cô không biết phải ứng đối làm sao.
Dụ Ngôn nhìn cô, ôm lấy cô, tự khắc trong lòng không biết bao nhiêu lần rồi mới chậm rãi nói ra: "Khả Ny, tin tưởng ta, giống như ta tin tưởng ngươi vậy."
Một lúc sau, Tằng Khả Ny mới chậm lại, chỉ là không biết phải nói gì, mọi nhận thức của cô đều tràn ngập niềm vui sướng tột độ. Cô vùi đầu vào vòng tay của Dụ Ngôn, lặng lẽ khẽ cười.
Tiếng cười nhẹ vui vẻ, khiến Dụ Ngôn rất vui.
Dụ Ngôn vỗ vỗ lưng Tằng Khả Ny nói: "Được rồi, nên rời giường, ta đi tắm, trên thân có có chút kỳ quái."
Tằng Khả Ny buông tay nàng ra, ho nhẹ một tiếng nói: "Ta... Tối qua ta có lau cho ngươi..."
Dụ Ngôn cắn môi đẩy Tằng Khả Ny ra, trên mặt đỏ bừng, "Vậy cũng muốn đi tắm..."
Nàng chống đỡ thân thể mệt mỏi, chăn bông tuột khỏi người, ánh mắt theo chăn bông nhìn vào, quần áo của hai người rải rác ở nhiều nơi trên giường, căn bản là tụ tập ở bên người Tằng Khả Ny.
Nàng đem váy ngủ ôm vào người, vô thức muốn lấy đồ lót, dư quang nhìn thấy Tằng Khả Ny tràn đầy nhu tình nhìn qua. Cho dù không có ý tứ trêu chọc nàng, nhưng ánh mắt thẳng tắp như vậy khiến nàng cảm thấy xấu hổ liền đi qua người Tằng Khả Ny, trực tiếp cầm lấy, sau đó tùy tiện mặc vào.
Cuối cùng, nàng đành phải ra vẻ bình thản cởi chăn bông bước đến tủ quần áo, cổ váy ngủ thấp xuống, lộ ra vết đỏ mà Tằng Khả Ny để lại trên ngực, cực kỳ chọc người.
Dụ Ngôn từ trong tủ lấy ra bộ đồ lót mới đi tới gần giường, ánh mắt có chút không được tự nhiên, bày ra bộ dáng nữ chủ nói: "Ta tắm xong muốn đi ngủ tiếp. Hy vọng lúc đi ra, trên giường sẽ gọn gàng hơn một chút."
Tằng Khả Ny khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng đáp lại: "Không thành vấn đề, nhất định làm Tằng phu nhân hài lòng."
Sau khi Dụ Ngôn tắm xong lại ngủ đến gần chiều, Tằng Khả Ny trước làm cơm trưa. Ăn cơm xong, hai người cùng nhau trở về Phượng Hoàng, Dụ Ngôn muốn trở về Dụ gia thu thập hành lý.
Quả nhiên, như đêm qua nàng đã nói, có hai vali trong phòng, rất nhiều thứ đều đã được thu thập. Không cần phải thu thập quá nhiều quần áo, đôi khi trở về ở vẫn cần giữ lại một ít.
Tằng Khả Ny mở hai cái vali ra nhìn, hỏi: "Dụ Ngôn, còn thiếu cái gì chưa thu thập không?"
"A..." Dụ Ngôn mở tủ, vừa lật vừa nói: "Còn thiếu một chút, nơi này để ta thu thập, ngươi xem mấy ngăn tủ bên kia có cái gì không, cần thì lấy đi, không cần thiết thì để lại cho Hà a di thu thập."
Tằng Khả Ny đóng vali lại, đi một vòng quanh phòng, trả lời: "Ân, để ta xem."
Cô mở tủ kính nơi Dụ Ngôn đặt những chiếc cúp mấy năm qua, kiểm tra từng tầng một. Lại đi tới tủ TV, ngồi xổm xuống mở các ngăn kéo, tổng cộng có bốn ngăn kéo, đến ngăn cuối cùng, bên trong có một tập ảnh dày cộm.
Tằng Khả Ny ngẩng đầu nhìn Dụ Ngôn đang thu thập đồ đạc, ngón tay di chuyển trên bìa album, cuối cùng gom lại rồi lấy album ra khỏi ngăn kéo.
Cô đặt cuốn album ảnh lên bàn trà, ngồi trên ghế sô pha, hỏi: "Dụ Ngôn, ta có thể xem album của ngươi không?"
Dụ Ngôn không chút nghĩ ngợi trả lời "Đương nhiên có thể, trong đó đều có ngươi."
Tằng Khả Ny nghe vậy liền hiếu kỳ mở cuốn album ra, từ cuối lật về phía trước.
Bức ảnh cuối cùng mới nhất là ảnh chụp hai người lúc tốt nghiệp đại học. Hai cô gái mặc đồng phục cử nhân đối mặt với ống kính.
Trong ảnh, Dụ Ngôn cực kỳ xinh đẹp, vóc người duyên dáng yêu kiều, so với hiện tại có phần kém trưởng thành cùng diễm lệ hơn một chút, nhưng không vì thế mà mất đi thần thái động lòng người.
Tằng Khả Ny chạm vào album, nhìn bức ảnh cuối cùng, lại lật ngón tay, lật đến ảnh tốt nghiệp cấp ba, lại lật đến ảnh chụp tốt nghiệp trung học, trên mặt cô bất giác nở nụ cười.
Hai người đồng hành cùng nhau trưởng thành, có thể lúc đó chưa có cái gọi là tình cảm nhưng ngẫm kỹ lại thì hai người khó lòng rời xa đối phương.
Hóa ra đã trải qua nhiều năm như vậy.
Dụ Ngôn phủi tay, đóng tủ đi lại, thấy cô đang say sưa xem cũng không muốn quấy rầy, nàng ngồi bên cạnh cùng cô xem.
Tằng Khả Ny lật về phía trước, chuyển sang học tiểu học, sau đó là thời thơ ấu. Những bức ảnh lúc này rất tùy ý. Ví dụ, Dụ Ngôn mới một hai tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rất đáng yêu, da thịt sau khi tắm còn phủ một lớp mỏng màu hồng, tựa như búp bê đáng yêu động lòng người.
Bầu không khí yên tĩnh cực kỳ thoải mái, Tằng Khả Ny lại cười một tiếng, nói: "Ta tưởng ngày kia da của ngươi dưỡng tốt như vậy, không nghĩ tới lúc bé còn tốt hơn. Ừm... đứa nhỏ này, trắng trẻo mũm mĩm, sờ tới khẳng định..."
Dụ Ngôn lập tức đỏ mặt, vươn tay đóng album "bốp" một tiếng, xấu hổ nói: "Tằng Khả Ny, ngươi có thể xem thật kỹ đừng phát biểu ý kiến được không? Ta không cần ngươi..."
Nàng lập tức dừng lại, vốn dĩ muốn nói "Ta không cần ngươi sờ", nhưng lời nói vừa nói ra đến môi, nàng nhanh chóng nghĩ tới Tằng Khả Ny sẽ nói gì.
Người này thật không biết xấu hổ sao?
"Hửm? Không cần ta cái gì?" Tằng Khả Ny giảo hoạt cười hỏi.
Cửa vừa mở, thanh âm của Đường Tịnh Tuệ yếu ớt vọng vào: "Tiểu Ngôn a, mau tới đây, giúp mẹ xem vài thứ..."
Dụ Ngôn trừng mắt nhìn Tằng Khả Ny, lớn tiếng nói: "Ta tới ngay."
Vẻ mặt của Tằng Khả Ny nhàn nhạt, trong mắt mang theo vài phần vô tội.
Dụ Ngôn cắn cắn môi, hung hăng nhìn Tằng Khả Ny, ném album ảnh lên đầu gối Tằng Khả Ny, thấp giọng nói: "Thu dọn đồ đạc cho tốt, lại trêu chọc ta, một lát nữa ngươi tự mình trở về."
Tằng Khả Ny ôm album nháy mắt mấy cái, thật đáng sợ, giống như càng ngày càng hung dữ a.
CHƯƠNG 98
Đồ vật của Dụ Ngôn không ít, những danh hiệu mà nàng có được trong mấy năm qua còn có quần áo, đều tràn đầy hai chiếc vali, gần như không đủ nhét vào.
Trước khi ăn tối, hai người rời Phượng Hoàng về nhà, trên đường còn mua chút đồ ăn. Về đến nhà, Dụ Ngôn liền bắt tay vào thu thập đồ đạc.
Đầu tiên nàng đặt chiếc cúp vào tủ kính trong thư phòng của Tằng Khả Ny, cuối cùng là quần áo của nàng.
Tằng Khả Ny ở một bên nhìn, định xắn tay áo giúp nàng.
Dụ Ngôn đẩy Tằng Khả Ny ra ngoài, "Ta không muốn ngươi giúp, ngươi đi nấu cơm đi, chờ ta làm xong liền có thể ăn cơm."
Tằng Khả Ny nhìn thoáng qua vali, "Nhiều quần áo như vậy, thật sự không cần ta giúp sao?"
Dụ Ngôn lắc đầu dứt khoát nói: "Không cần, ta muốn chỉnh lý xong lập tức ăn cơm. Ngươi đi nấu cơm đi, hôm nay tùy ngươi nấu."
Tằng Khả Ny sờ sờ tóc nàng, khóe môi nhẹ câu, nói: "Vậy khi nào muốn giúp thì gọi ta, nếu không cần thì chỉnh lý tốt rồi đặt vào vali, ăn cơm xong để ta thu thập."
Dụ Ngôn kéo tay cô xuống, đẩy cô ra khỏi phòng, thúc giục nói: "Mau đi đi, ta đói rồi."
Tằng Khả Ny không thương tiếc bị đẩy vào bếp nấu cơm, còn Dụ Ngôn ở trong phòng thu thập quần áo.
Rất lâu trước đây, nàng đã từng tưởng tượng rằng khi lớn lên, ngoài một đám cưới với người yêu, còn có một cuộc sống bình dị như vậy.
Giày dép của hai người sẽ được xếp gọn gàng trên tủ giày ở cửa ra vào, quần áo của hai người sẽ được treo cùng không phân biệt nhau, hai người sẽ ngồi vào bàn ăn cơm gắp thức ăn cho nhau, mỗi lần ánh mắt chạm đến sẽ nhìn nhau mỉm cười.
Nàng đã từng nghĩ cuộc sống này có thể sẽ không có, nàng rất sợ phải trải qua cuộc chia ly khác, thậm chí không cho chính mình cơ hội bắt đầu.
Nhưng hiện tại, bức tranh trong tưởng tượng ban đầu đã dần dần đầy đặn hơn, hình ảnh bên trong đều là cùng một người, chính là người đã quen lạnh lùng, có thể khiến người ta cả người phát lạnh.
Ở tầng dưới cùng của tủ quần áo, có một chồng áo khoác mùa đông, Dụ Ngôn xếp áo khoác lên trên, lần thứ hai thả xuống, tay vô tình quét phải một vật mềm mại.
Nàng lôi ra thì thấy đó là một chiếc gối hình vuông, có in nhân vật chibi. Phong cách này khiến mọi người khó phân biệt được là người được vẽ như thế nào, nhưng nhìn sơ qua thì Dụ Ngôn đã nhận ra, đó là bộ phim mà nàng đã quay hai năm trước.
Bởi vì có một hình xăm trên mặt nhân vật, trông táo bạo cùng xinh đẹp, nàng nhớ kỹ loại tạo hình này.
Dụ Ngôn ôm gối, trước mắt phảng phất xuất hiện một hình ảnh, Tằng Khả Ny đang ôm cái gối này ngồi ở phế sô pha xem TV, đột nhiên có cuộc gọi đến, cô buông lỏng tay, lấy điện thoại trả lời, nhưng từ đầu đến cuối không buông gối.
Mũi Dụ Ngôn chua xót, đột nhiên nàng tưởng tượng lúc ở bên ngoài quay phim hai năm trước, Tằng Khả Ny chịu đựng thống khổ cùng tình ý trong lòng, còn cẩn thận gửi tin nhắn cho nàng, thật lâu mới gọi cho mình một lần. Đại khái đều nói cho nàng biết tình hình trong nhà, để cho nàng không cần lo lắng.
Thật ra cô không phải không muốn liên lạc, nhưng đúng như lời cô nói ngày đó, nếu cô bước sai một bước, liền không có hiện tại.
Lúc Tằng Khả Ny bước vào, Dụ Ngôn bỏ vài thứ vụn vặt vào ngăn kéo, cất cuốn album đi.
Đôi mắt cô nhạy bén, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc gối trên giường.
Từ ngày đầu tiên Dụ Ngôn chuyển đến, cô đã mở hoàn toàn lĩnh vực riêng tư của mình với Dụ Ngôn. Những vật kia là những thứ làm dịu nỗi nhớ thương, cô sẽ không chủ động lấy ra, nhưng cô không muốn vứt bỏ, cứ cất đi như vậy. Về việc Dụ Ngôn có phát hiện hay không, cô không nghĩ quá nhiều.
Tằng Khả Ny nhẹ nhàng bước tới, vươn tay từ phía sau ôm lấy eo Dụ Ngôn, thở dài bên tai nàng, cố ý hỏi: "Tằng phu nhân, làm sao lại lật ra đồ của ta vậy?"
Dụ Ngôn đẩy ngăn kéo vào, nhẹ nói: "Ngươi có thể suy tính một chút, thừa dịp ta còn chưa lật ra hết mà tự mình thú nhận đi."
Tằng Khả Ny chống cằm lên vai nàng, thành thật nói: "Không còn nữa, có cái này thôi."
Nàng không thể không để Tằng Khả Ny lộ ra vẻ yếu đuối trong chốc lát, nhưng khi Tằng Khả Ny đến gần, thanh âm nhẹ một chút, nàng liền không đành lòng trêu chọc. Đặc biệt là sau khi biết những gì Tằng Khả Ny đã làm trong nhiều năm qua, lòng nàng tràn đầy thương tiếc.
Dụ Ngôn xoay người, hô hấp lấy thân thể của Tằng Khả Ny, giống như có mùi thức ăn. Nàng mím môi cười, rốt cuộc là cái người không dính khói bụi trần gian này đã vì nàng mà có chút thế tục.
"Tằng đại luật sư" Dụ Ngôn vuốt mái tóc dài trên vai cô, cười như không cười nói: "Ngươi còn kém hơn đưa nhỏ kia một chút, cả phòng hắn đều là ta, ngươi chỉ có một cái gối."
"Một cái là đủ rồi." Tằng Khả Ny không né tránh, ôn nhu ôm Dụ Ngôn vào lòng. "Lúc nghĩ đến ngươi thì cứ ôm nó một chút, cho nên không cần nhiều như vậy. Hơn nữa, đồng nghiệp của ta thỉnh thoảng tới, nếu như họ phát hiện, khả năng liền sẽ bị ngươi biết. Như Trần Dật a, nhìn thấy ngươi nhất định sẽ nói rất nhiều."
Dụ Ngôn ghé vào tai cô, nhẹ giọng hỏi: "Cho nên, Tằng Bảo Bảo nhà chúng ta là đang ăn dấm sao?"
Tằng Khả Ny hỏi ngược lại: "Đoán xem?"
"Ta đoán là..." Dụ Ngôn híp mắt cười nhẹ nhàng thở ra bên tai Tằng Khả Ny, "Ta đoán chắc là uống phải một hũ giấm to, là loại chua nhất a."
Tằng Khả Ny trầm thấp cười không trả lời, chỉ là hai tay vẫn ôm chặt Dụ Ngôn.
Trước kia cô không có thân phận có thể yêu Dụ Ngôn, những cảm xúc đi cùng tình yêu đó chỉ có thể âm thầm nén chặt trong đáy lòng. Ngay cả khi hai người kết hôn vài tháng trước, cô cũng không thể thổ lộ tình cảm của mình.
Cô từng nghĩ nếu thật sự chỉ là bạn thì ít nhất cũng có thể quan tâm, yêu thương qua cuộc hôn nhân này. Đối với cô, có thể cùng nàng già đi, chỉ là bạn thôi cũng đủ rồi.
Hiện tại, cô có thể không cố kỵ mà yêu, không cần phải che giấu nữa. Cô có thể quang minh chính đại ăn dấm, lúc nhớ thì có thể ôm Dụ Ngôn vào lòng, có thể mặc quần áo cùng chải tóc cho Dụ Ngôn, không phải lo lắng những cảm xúc đó vô tình bộc lộ.
Dụ Ngôn chạm vào mái tóc dài của cô, nói nhỏ vào tai cô: "Khả Ny, kể cho ta nghe cuộc sống của ngươi trong những năm qua được không? Ta muốn nghe, ta muốn biết, muốn xem ngươi nghĩ gì về ta."
Tằng Khả Ny nhìn nàng hỏi: "Rất muốn biết sao? Có thể sẽ rất nhàm chán, cũng rất vô vị, lại rất buồn tẻ. Không có nơi nào có thể hấp dẫn ngươi cả."
Trái tim Dụ Ngôn mềm mại, ôm mặt Tằng Khả Ny hống cô: "Ta muốn biết là chuyện liên quan đến ngươi a, còn những chuyện liên quan đến ta, một chữ đều không cho phép ngươi giấu giếm."
Tằng Khả Ny hơi nhướng mày, suy nghĩ một chút, liền nắm tay Dụ Ngôn đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Muốn nghe thì ăn cơm trước đi. Ăn cơm xong chúng ta đi tản bộ, tôi từ từ kể cho ngươi nghe..."
Sau khi ăn xong, rất nhiều người sẽ đi tản bộ trong hoa viên, căn hộ mà Tằng Khả Ny mua ở vị trí tốt, không chỉ có phong cảnh không tệ, mà tiện nghi giải trí cũng không thiếu.
CHƯƠNG 99
Thời tiết ngày càng lạnh, tình trạng mồ hôi nhễ nhại trong mùa hè oi bức căn bản đã trôi qua.
Lại thêm mấy ngày nay, thời tiết ở thành phố B mưa dầm liên miên, mở cửa bước ra ngoài liền có thể khiến người ta hít vào một hơi ý lạnh.
Buổi sáng ăn sáng xong, Tằng Khả Ny chuẩn bị đi làm, Dụ Ngôn mặc áo khoác vào cho cô, vừa chỉnh lý cổ áo vừa căn dặn: "Khả Ny, bên ngoài rất lạnh, mặc thêm áo khoác đi. Trời mưa cũng rất lạnh, may mà ngày mai là cuối tuần."
"Ân, ta hiểu , trong xe có một cái." Tằng Khả Ny nhàn nhạt ngoan ngoãn trả lời.
Dụ Ngôn đặt hai tay lên vai cô, hài lòng nhìn cô nói: "Tối nay ngươi muốn ăn gì? Hôm nay ta không đến công ty, lát nữa đi mua đồ ăn."
Tằng Khả Ny khẽ cong môi nói: "Đều có thể, ta không kén ăn."
Dụ Ngôn cười trêu chọc: "Vậy ta nấu cho ngươi một nồi cháo trắng, để ngươi ăn chay, sau đó chờ nửa đêm đói tỉnh a."
Nàng cảm thấy Tằng Khả Ny lúc bình thường thực sự có thể dùng bốn chữ "Vô dục vô cầu" để hình dung, nàng nấu cái gì cũng ăn, mỗi buổi sáng nàng lấy bất kỳ bộ quần áo nào trong tủ cũng mặc. Cô rất phối hợp lại cực kỳ nghe lời, nửa điểm điều không có ý kiến.
Thật sự là "Ôn Bảo Bảo."
Dụ Ngôn đưa Tằng Khả Ny ra cửa, trước khi đi Tằng Khả Ny nhắc nhở nàng mặc thêm quần áo rồi yên tâm đi làm.
Khẳng định do thời tiết nên Luật sở không náo nhiệt như mùa hè. Còn nhớ Tằng Khả Ny vừa mới kết hôn không lâu, đi ghi hình chương trình thực tế rồi trở về, tin tức bùng nổ này đã làm cho hầu hết mọi người xôn xao, đi làm trêu chọc Tằng Khả Ny không nói, mà còn lên nhóm WeChat trêu chọc cô.
Về sau, thỉnh thoảng có những câu chuyện bát quái thường ngày của Đới Manh và Hứa Giai Kỳ, còn có mọi người đều hỏi Tằng Khả Ny đến thành phố S có chuyện gì thú vị xảy ra không.
Mà cho tới bây giờ, tựa như mọi thứ đã lắng xuống, không còn chập trùng nữa. Mọi người hào hứng theo nhiệt độ hạ xuống, tuy thỉnh thoảng vẫn vui vẻ như thường lệ, nhưng nhiệt tình giống như không thể dừng lại dần dần phai nhạt.
Tằng Khả Ny cầm cốc đi xuống tầng một, đứng ở cửa hành lang nhìn mọi người chung quanh, không ai là không làm việc. Cô bước đến phòng giải khát, pha một tách trà, lặng lẽ ngồi trên ghế, thần sắc yên tĩnh.
Ngồi không bao lâu, Hứa Giai Kỳ cũng bưng cốc trà vào, nhìn thấy Tằng Khả Ny ở đó, cô mỉm cười chào hỏi: "Tằng luật sư."
Tằng Khả Ny lãnh đạm đáp: "Ừm."
Thời tiết lạnh giá, Hứa Giai Kỳ pha một tách trà táo đỏ rồi ngồi xuống ghế đối diện với Tằng Khả Ny, nhất thời không nói gì.
Chiếc bàn nhỏ đặt trong phòng giải khát chủ yếu để mọi người ăn thức ăn bên ngoài, hoặc làm việc mệt mỏi ngồi nhâm nhi cốc trà. Nhưng khi chỉ có hai người ở đây, nhất là khi một trong hai người là Tằng Khả Ny, cuộc trò chuyện nhàn hạ giống như chẳng có đề tài nào để nói.
Tằng Khả Ny ngồi ở nơi đó, đôi mắt sâu không thấy đáy, nhưng cũng không chứa tạp chất, dễ dàng khiến người ta cảm thấy trước mắt mọi thứ đều không có chỗ nào che thân. Hứa Giai Kỳ im lặng nhìn cô một lúc, trong lòng dần dần nảy sinh vài ý nghĩ.
"Tằng luật sư." Hứa Giai Kỳ mở miệng, rõ ràng trong phòng giải khát rất yên tĩnh, "Nếu một chuyện đã biết trước được kết quả không vừa ý, vậy có cần phải nói ra hay tiếp tục làm không?"
Câu hỏi này tương tự như câu hỏi của Dụ Ngôn khi đang ngắm sao vào đêm ghi hình chương trình thực tế. Điều khác biệt là Dụ Ngôn cự tuyệt đến gần, nhưng Hứa Giai Kỳ lại muốn chủ động.
Câu trả lời của Tằng Khả Ny cũng giống như lúc đó, cô đáp: "Tại sao không?"
Hứa Giai Kỳ cắn cắn môi, nhấp một ngụm trà trong cốc, mang tâm tình phức tạp nói: "Ta không biết phải nói thế nào, nhưng nếu đã đoán được thì sẽ nhận được kết quả gì đó, hoặc là tỷ lệ thất bại càng cao hơn tỷ lệ thành công, Vậy tại sao không duy trì hiện trạng? Phá vỡ nó, đạt được liền không thể thay đổi được nữa."
Từ hôm đưa Đới Manh say rượu trở về, cô không chủ động đi tìm Đới Manh nữa. Cô hiểu "Say rượu thổ chân ngôn"*, nhưng cô lại đang đặt câu hỏi tình huống như vậy.
(*) đại khái là say rượu luôn nói thật
Cô muốn mặt đối mặt với Đới Manh, tỉnh táo giải quyết vấn đề này. Nhưng bất cứ khi nào ý nghĩ này xuất hiện, cô sẽ nghĩ nếu Đới Manh thực sự không thích cô, việc mặt đối mặt với vấn đề này tương đương với việc cùng Đới Manh phân rõ ranh giới. Sau này, có lẽ không thuận lợi cho cô ở lại sở sư vụ này.
Hứa Giai Kỳ hiện tại rất giống Dụ Ngôn lúc đó, rất mong chờ đáp án của Tằng Khả Ny, nhưng lại có phần không dám nghe đáp án kia. Sợ rằng đáp án kia giống như suy nghĩ của chính mình, nhưng cũng lại sợ không giống.
Hi vọng có thể như chính mình suy nghĩ, nhưng sợ rằng đó là điều mà chính mình không dám nghĩ tới.
May mà đáp án của Tằng Khả Ny không ngay thẳng như lúc đó, mà là lộ ra mấy phần vòng vo: "Thật ra, nhiều khi kết quả chúng ta đoán trước cũng không chân thật, lúc tư tưởng trống rỗng đang đối mặt với một vấn đề làm ra phản ứng, rất có thể là có sai lệch. Ngươi đã tưởng tượng vô số lần trước khi xảy ra, nên lựa chọn như thế nào cho hợp lý. Nhưng khi xảy ra, ngươi sẽ đối mặt với nó theo những suy nghĩ thực tế hiện tại."
Cô nói xong, khóe môi mang nụ cười, suy nghĩ không biết Dụ Ngôn đã ăn trưa chưa.
Hứa Giai Kỳ cảm thấy có chút phiền muộn, thân thể cũng không thoải mái tựa vào lưng ghế nữa. Trong mắt cô hiện lên một tia do dự dày đặc, vẻ mặt im lặng, lại lộ ra một chút ngưng trọng, đây là điều mà Tằng Khả Ny từ lúc quen biết cô đến nay hiếm khi thấy cô như vậy.
Tằng Khả Ny cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, cẩn thận cảm nhận trà chảy giữa kẽ răng, sau đó còn lưu lại hương thơm trên môi và răng.
Cô cong môi hài lòng, lấy điện thoại ra gửi cho Dụ Ngôn một tin nhắn "Tằng phu nhân, nhớ ăn trưa."
Cô không chờ Dụ Ngôn trả lời tin nhắn, liền chờ câu hỏi của Hứa Giai Kỳ: "Ta muốn hỏi ngươi, ngươi cùng Dụ Ngôn vẫn luôn là bằng hữu, đã làm bằng hữu nhiều năm như vậy, liền trở thành người yêu như thế nào? Hay nên nói, hai người vượt qua một bước kia như thế nào? Ngươi cùng Dụ Ngôn không giống như người liều lĩnh, một bước này, hai người đi như thế nào?"
Đi như thế nào sao?
Tằng Khả Ny sửng sốt một lúc, cảm thấy bước đi thận trọng trong những ngày đó tựa như đã qua lâu rồi, nhất là bây giờ người kia đã ở nhà chờ cô tan sở trở về, cô giống như không thể nắm bắt được cảm giác lúc đó.
Trạng thái kia thận trọng từ lời nói tới việc làm, không dám đi sai bước, giống như đã trở nên xa vời.
Vẻ mặt cô hiếm thấy có chút vui sướng nhàn nhạt "Chúng ta là thuận theo tự nhiên, cả hai đều có ý tứ kia liền tự nhiên vượt qua rào cản. Nhưng thật trùng hợp, chúng ta đều giống như việc em đang lo lắng, nhưng bây giờ nghĩ lại, những lo lắng kia không còn quan trọng nữa."
"Nhưng..." Hứa Giai Kỳ cắn cắn môi, đêm đó Đới Manh đã cho cô đáp án.
Đã nghe một lần rồi, hiện tại Đới Manh không còn nhớ, vậy có thể cô gặp may, nếu như tỉnh táo, thật sự có thể lại nghe Đới Manh cự tuyệt mình lần nữa sao?
Tằng Khả Ny yên lặng nhấp thêm một ngụm trà, nhìn màn hình điện thoại Dụ Ngôn đã trả lời, nhàn nhạt nói: "Ta đột nhiên nhớ tới, mặc dù tửu lượng của Đới Manh rất tốt, không thường uống say, nhưng nàng có một căn bệnh. Lúc uống say căn bản sẽ không hiểu tiếng người, sau khi tỉnh rượu cũng không nhớ lúc say đã làm qua cái gì."
"A... sao?" Hứa Giai Kỳ bị lời nói của Tằng Khả Ny làm cho ngây người.
Khóe môi Tằng Khả Ny khẽ câu, đứng dậy, cất điện thoại lại trong túi, cầm cốc trà, giống như nhớ lại lúc trước rồi nói: "Trước kia cũng đã từng như vậy, nàng uống nhiều nhất định sẽ qua ký túc xá bên cạnh ngủ, ta nói cái gì nàng đều không hiểu, làm cho ký túc xá của chúng ta như gà bay chó chạy, hôm sau tỉnh dậy đều quên hết."
Hứa Giai Kỳ che miệng gần như bật cười thành tiếng, cô khó có thể tưởng tượng được Đới Manh lại có một quá khứ như vậy. Nhưng hóa ra Đới Manh khi say sẽ không biết người khác đang nói cái gì...
Cô ngẩng đầu còn định hỏi thêm vài câu, nhưng bóng dáng Tằng Khả Ny đã biến mất.
Tằng Khả Ny trở về văn phòng tiếp tục làm việc, chuẩn bị tan sở liền lấy trên bàn làm việc một ít tài liệu, đi đến phòng của Đới Manh.
Cô đưa tay gõ cửa, Đới Manh liền đáp lại "Vào đi."
Nhìn thấy Tằng Khả Ny cầm mấy tờ giấy, Đới Manh dừng bút, nhướng mày nói "Chuẩn bị tan sở rồi, Tằng luật sư không ở văn phòng chờ tan sở về nhà hầu hạ phu nhân lại đến chỗ ta làm gì?"
Tằng Khả Ny kéo ghế ngồi xuống, nói: "Một trận gió thổi ta tới đây"
Đới Manh không khỏi nghi hoặc, nhưng Tằng Khả Ny đã đặt xắp giấy trong tay ra trước mặt nàng, thanh âm kiên định nói: "Giúp ta xem qua địa điểm tổ chức hôn lễ này một chút, cảm thấy cái nào phù hợp."
Làm việc nửa ngày, là chọn giúp địa điểm sao?
Đới Manh đem tài liệu ra xem qua một lượt, không có gì hơn phong cảnh đẹp lại rộng lớn, hồ nhân tạo được xây dựng để hỗ trợ hôn lễ trên mặt nước.
Hình ảnh trên tư liệu đều đẹp, Đới Manh xem không có cái nào không phù hợp.
Nàng ném tư liệu lên bàn làm việc rồi thở dài: "Sao ngươi không đem chuyện này về nhà thương lượng với Dụ Ngôn? Sao hai người kết hôn còn để ta chọn địa điểm a?"
"Ngươi nghĩ nhiều rồi." hai tay Tằng Khả Ny đan xen đặt dưới bụng "Ta chỉ xin ý kiến của ngươi, sau khi tổng hợp sẽ cùng Dụ Ngôn quyết định."
Oh, chỉ cho ý kiến thôi sao?
Đới Manh nghe những lời của cô có vẻ bình thường, nhưng lại đầy dấu hiệu ân ân ái ái, trong lòng càng loạn hơn. Mấy ngày nay, nàng càng không nhịn được muốn nói chuyện với đứa nhỏ kia, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ kia không tìm chính mình, còn có bộ dáng Trần Dật ngày đó, nàng tràn đầy nhiệt huyết liền lạnh đi.
Nàng hiện tại cùng Tằng Khả Ny khác biệt như vậy sao?
Dù sao vẫn nên có, Tằng Khả Ny kiên trì nhiều năm như vậy, nàng lúc này mới mấy ngày.
Nàng liếc nhìn thêm vài lần, chỉ vào tấm hình chụp cùng một chiếc du thuyền, chép miệng nói: "Cái này, ngồi thuyền kết hôn, thật là khí thế, cái này cũng không tệ."
Tằng Khả Ny nhìn qua, ghi nhớ ý kiến của nàng, sau đó thu lại tư liệu.
Đới Manh còn tưởng Tằng Khả Ny sẽ rời đi, ai biết cô còn ngồi ở nơi đó không hiểu rõ ý tứ, xem ra vẫn còn có chuyện muốn nói.
Nàng vừa mới mở miệng, Tằng Khả Ny liền nói, "Vừa rồi Giai Kỳ nói chuyện với ta, tính cách nàng không cường thế, thiếu kinh nghiệm xã hội. Nhưng ngươi thì khác, ngươi đã đi làm bao nhiêu năm nay, vậy sao còn không hiểu rõ?"
"Không phải..." hai tay Đới Manh nắm lấy tay vịn, chớp chớp mắt phản bác: "Ta thế nào? Đứa nhỏ kia..."
Tằng Khả Ny nhắc nhở: "Nàng nhỏ hơn ngươi ba tuổi, không phải ba mươi tuổi."
Đới Manh mở to hai mắt, nhìn bộ dáng bình tĩnh ung dung của Tằng Khả Ny, nuốt nước bọt nói: "Ta không muốn giống ngươi... Ta..."
Tằng Khả Ny không thương tiếc ngắt lời: "Hoàn cảnh của chúng ta khác nhau, sao lại giống như ta?"
Đới Manh sờ sờ mặt, có chút không trả lời được. Tựa như có chút không giống, nàng không muốn trì hoãn Hứa Giai Kỳ, cũng không muốn biến mình thành một người như Tằng Khả Ny. Vì một đoạn tình cảm, hy sinh nhiều thời gian cùng tinh lực, chờ đợi từng ngày, lên kế hoạch từng bước một.
Điều nàng không muốn nhất là trở thành dạng người này, từ đại học biết rõ tâm tình của Tằng Khả Ny liền đã bí mật quyết định. Thầm yêu là một thứ có tỷ lệ cao không nhìn thấy mặt trời, cho nên đời này nàng sẽ không bao giờ chạm đến.
Nàng im lặng, không trả lời được gì.
Tằng Khả Ny nhìn đồng hồ, cầm tư liệu đứng lên, cố ý hay vô tình buông xuống một câu: "Hiện tại ngươi đuổi kịp, chúng ta còn có thể làm thông gia, Dụ Ngôn không có ý kiến. Nhân tiện, ta đã từng đề cập muốn tìm cơ hội tụ hợp một chút, ngươi dành thời gian ra."
Đới Manh đang muốn trừng cô, nhưng nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp rời đi, lời nói của nàng liền thành một chuỗi trong lòng cô ấy, tựa như một gáo nước lạnh dội xuống đầu nàng trong ngày thu, lạnh lẽo khiến nàng run lên, một lúc sau mới cả người tỉnh lại.
Lời này của Tằng Khả Ny, chẳng lẽ là Hứa Giai Kỳ có ý tứ với nàng sao?
CHƯƠNG 100
Lúc tan sở, mưa bên ngoài vẫn còn rơi tí tách, nhưng nhỏ hơn một chút so với buổi sáng.
Tằng Khả Ny lái xe về nhà, nửa đường không có dừng lại. Cô mở cửa, thay dép, đặt áo khoác lên sô pha, nhẹ bước vào bếp, hướng có tiếng bát đĩa va chạm truyền đến.
Trong phòng bếp mở ra máy hút khói, Dụ Ngôn đang xào rau, mùi thơm dần dần tràn ngập trong không khí. Loại cảnh tượng này rất bình thường, ít nhất trong khoảng thời gian này đến nay Tằng Khả Ny cũng đã từng nhìn thấy nhiều lần, nhưng cô vẫn luôn không cảm thấy chán, mỗi lần đều nảy sinh cảm giác thân thuộc mãnh liệt trong lòng.
Người này là nấu cơm cho cô, người này là vợ của cô, người này là người ở trong lòng cô rất nhiều năm.
Cô bước tới, nhẹ nhàng ôm Dụ Ngôn từ phía sau, Dụ Ngôn có chút sửng sốt, sau đó thả lỏng người, một thanh âm trong trẻo vang lên bên tai nàng: "Tằng phu nhân, vất vả rồi."
Dụ Ngôn hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ tay cô nói: "Ngươi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng là ai, đi vào liền không lên tiếng a."
Tằng Khả Ny hô hấp lấy hương vị của Dụ Ngôn, thanh âm của cô càng giống như ngâm trong rượu đỏ, càng toát ra vẻ dịu dàng độc nhất: "Ngươi cho rằng còn có ai? Hơn nữa, lên tiếng thì làm sao có thể đánh lén ngươi?"
Dụ Ngôn không có thời gian phản ứng lại cô, liền xào đậu hũ nấm đông cô trong nồi thêm mấy lần, sau đó đổ nước đã chuẩn bị trước ở bên cạnh vào, đậy nắp nồi lại.
Bên cạnh đã làm tốt đậu phụ nhồi thịt cùng viên thịt kho, nàng dùng đũa gắp một viên thịt, có chút nghiêng người đưa tới, Tằng Khả Ny phối hợp cắn một miếng.
"Thế nào? Món thịt viên này có ngon không? Ta là lần đầu tiên làm món này a" Dụ Ngôn mong đợi nhìn Tằng Khả Ny, chờ cô ăn xong bày tỏ cảm giác.
Tằng Khả Ny chăm chú ăn thịt viên, nheo mắt lại, nghiêm túc trả lời: "Cũng không tệ lắm, nhưng lần sau mùi vị có thể đậm hơn một chút."
Dụ Ngôn khẽ cười, bóp mặt cô nói: "Chê ta làm nhạt thì cứ nói thẳng đi, còn vòng vo nói lần sau."
Tằng Khả Ny cười cười, Dụ Ngôn đưa tay vỗ nhẹ lên cái tay đang đặt trên hông nàng, cô ngoan ngoãn buông ra, Dụ Ngôn lại mở nắp nồi.
Tằng Khả Ny không rời đi, cô lặng lẽ đứng bên cạnh nàng, chợt nhớ ra, hình như đã lâu không cùng Dụ Ngôn ăn kẹo bông. Khoảng thời gian này, cô chưa từng đến Quảng trường Thời Đại, cô nhớ mặc dù đều ngọt, nhưng Dụ Ngôn vẫn thích ăn ở nơi đó nhất.
Cô chưa kịp mở miệng, Dụ Ngôn đã nói: "Trời lạnh, đã lâu Luật sở của ngươi không tụ hợp, lão bản như ngươi không có ý nghĩ gì sao?"
"Lão bản như ta còn chưa có ý nghĩ gì, lão bà của lão bản đã nghĩ trước rồi." Ánh mắt Tằng Khả Ny mềm mại rơi xuống trên mặt nàng.
"Vậy thì chứng tỏ lão bà của lão bản như ta rất xứng chức." Dụ Ngôn cười đưa cho Tằng Khả Ny đĩa đậu phụ xào nấm đông cô, sau đó xoay người nói: "Ta nói nghiêm túc, kêu mọi người tụ hợp một chút đi, ta bên này gọi A Hiểu, A Vọng cùng Tiểu Lam Chiêu Ý đến. Vừa vặn, mọi người có thể vui vẻ trò chuyện."
Tằng Khả Ny nhướng mày, "Vậy người ở sở sự vụ thật quá cao hứng. Có ngươi, Tần Vọng cùng Chiêu Ý, ba ngọn núi trong làng giải trí, ta có thể hình dung được biểu hiện của bọn họ đêm đó rồi."
Dụ Ngôn ở đây thì không sao, dù sao cũng không khó gặp được nàng, hơn nữa hiện tại đã kết hôn với cô, có thể nói ngôi sao này gần với thế giới hơn một chút.
Tần Vọng và Thi Chiêu Ý thì khác, hai diễn viên này vốn chỉ xuất hiện trong các bộ phim, chương trình truyền hình cùng các chương trình tạp kỹ lại ngồi gần nhau ăn cơm. Cô cảm thấy, có lẽ đêm hôm đó những người ở tầng một của sở sự vụ sẽ thực sự nhảy cao ba thước.
"Nào có khoa trương như vậy?" Dụ Ngôn khoanh tay trước ngực nghĩ, "Lúc trước bọn họ nhìn thấy ta cũng còn tốt, nhưng lần đầu tiên có chút nhiệt tình, sau đó lại bình thường, hơn nữa cũng không có chụp lén ta, ở chung vẫn khá thoải mái. Nhưng mà, trước tiên ta nên hỏi A Vọng cùng Chiêu Ý có đồng ý không."
"Nếu đồng ý, bên ta cũng không có vấn đề gì, chỉ cần định thời gian là tốt rồi. Ta nghĩ thời tiết lạnh hơn thì có thể ăn lẩu, nhiều người như vậy, vẫn là ăn lẩu sẽ náo nhiệt hơn." Tằng Khả Ny vui vẻ đồng ý, sở sư vụ tụ hợp khẳng định mọi người sẽ không phản đối. Đột nhiên có thêm mấy diễn viên tham gia, nhất định càng thêm sốt ruột.
Dụ Ngôn nắm lấy tay cô lắc lắc, "Vậy lần này ta có thể buông thả mà ăn a. Gần đây, ta chỉ muốn thỉnh thoảng ghi hình mấy chương trình, không muốn ra ngoài làm việc."
"Ừm, bận rộn lâu như vậy, cũng đến lúc phải nghỉ ngơi" Tằng Khả Ny nói xong dừng lại, ánh mắt đột nhiên có chút thâm ý "Qua một đoạn thời gian, có thể Đới Manh sẽ mời chúng ta ăn một bữa cơm."
"Ân? Sao vậy? Có sự kiện gì sao?" Dụ Ngôn hiếu kỳ hỏi, bát quái nhỏ nhoi trong lòng lại dấy lên.
Tằng Khả Ny ý vị thâm trường cười, xoay thân thể nàng đối mặt với mình, "Đến lúc đó sẽ biết, nếu như ta đoán sai, vậy ta liền chiêu đãi ngươi bữa cơm này. Nhất định sẽ không làm ngươi hạ cao hứng. Bây giờ, trước tiên làm cơm tối, còn chưa làm canh phải không?"
"Tằng Khả Ny, lời này của ngươi giống như ta chỉ nhớ ăn cơm thôi vậy!" Dụ Ngôn tức giận kéo tay cô đặt ở vai xuống cắn một cái.
Tằng Khả Ny cong lên khóe môi, mặc cho Dụ Ngôn cắn ngón tay của mình, không đau, chỉ có chút ngứa.
Lại trêu chọc mấy câu, Dụ Ngôn tiếp tục làm món canh còn lại, còn Tằng Khả Ny trở về phòng thay quần áo.
Ăn tối xong, Tằng Khả Ny đi tắm trước, sau đó mở máy tính trong phòng tiếp tục thiết kế. Trước đó vài ngày cô đã đề cập với ba mẹ, dự định sẽ tự thiết kế thiệp mời thay vì mua thiệp mời làm sẵn.
Đèn trong phòng sáng sủa, dáng người ngồi ở bàn có chút gầy, khuôn mặt vô cảm vô cùng lạnh lùng, nếu không phải có gợn sóng nhẹ trong mắt, sợ rằng người ta sẽ nghĩ cô đang làm việc.
Dụ Ngôn từ phòng tắm đi ra, thấy cô đang bận, muốn đi qua xem xét, nhưng bị cô nhàn nhạt ngăn lại: "Dụ Ngôn, đi ngủ đi, ta liền qua."
"Ân, ngươi đang bận cái gì?" Dụ Ngôn lui lại bên giường, thoát dép, tiến vào trong chăn dựa vào đầu giường.
Tằng Khả Ny tắt máy tính để bàn, đem máy tính xách tay lên giường, tựa lưng vào bên cạnh Dụ Ngôn, đặt máy tính lên đùi, nói: "Ta đang thiết kế thiệp mời, ngươi thích màu gì?"
Dụ Ngôn mong đợi tiến lại gần, cằm dựa vào vai cô, ôm eo cô nhìn vào màn hình máy tính.
Mẫu mà cô thiết kế là kiểu phong bì, phần tô điểm trên phong bì bên ngoài rất tươi tắn cùng trang nhã, dạng thiệp mời này...
"Màu trắng, màu trắng trông rất đẹp mắt." Dụ Ngôn khẳng định nói.
"Ta cũng cảm thấy màu trắng rất phù hợp. Chúng ta có thể dùng loại giấy này thay cho giấy mời thông thường." Tằng Khả Ny thấp giọng nói, ngón tay gõ vào bàn phím, mở công cụ tìm kiếm ra tìm, sau đó bấm vào nói với Dụ Ngôn: "Loại giấy này có tên là bạch châu quang, nhìn bề ngoài thì bình thường, nhưng khi lật kỹ một chút, ngươi sẽ thấy bề mặt của nó có một lớp vàng mờ, có cảm giác kim loại, trông đẹp mắt, xúc cảm cũng không tệ."
Dụ Ngôn khen ngợi: "Rất đẹp." Nàng dừng lại, hơi quay đầu lại nhìn bên mặt Tằng Khả Ny, hỏi: "Khả Ny, sao ngươi biết xúc cảm không tệ? Ngươi xem qua rồi sao?"
"Không tính là cố ý xem qua" Tằng Khả Ny lật trang tìm giấy, vừa gõ vừa nói, "Trước kia có bạn học dùng loại giấy này làm thiệp mời. Lúc đó ta cảm thấy sờ tới xúc cảm cũng không tệ."
"Vậy thì dùng cái này đi." Dụ Ngôn nhẹ nhàng đồng ý, ôm lấy cánh tay của Tằng Khả Ny.
Người sau vỗ vỗ tay để nàng buông ra, đặt máy tính lên tủ đầu giường, lại từ bên cạnh lấy tư liệu mà buổi chiều cho Đới Manh xem, lật ra trang Đới Manh cảm thấy rất tốt, nói: "Ta hỏi đồng nghiệp ở sở sự vụ cùng Đới Manh rồi, bọn họ căn bản đều nghiêng về hôn lễ trên mặt nước."
"Ta cũng thích, còn ngươi thì sao?" Dụ Ngôn nhẹ nhàng hỏi, ghé vào tai cô.
Tằng Khả Ny im lặng một hồi, đặt lại tư liệu trên đầu giường, mím mím môi, quay đầu nhìn ánh mắt mong đợi của Dụ Ngôn, trong mắt cô liền tràn đầy ấm áp, ôn nhu nói: "Ngươi thích, ta liền thích."
"Hừ..." Dụ Ngôn ngậm lấy ý cười, "Vừa rồi ngươi lén ăn kẹo sao? Sao miệng lại ngọt như vậy?"
Tằng Khả Ny vươn tay tắt đèn, để lại đèn ngủ, sau đó thoải mái tựa vào Dụ Ngôn, hai tay che bàn tay của Dụ Ngôn trên eo cô, nhẹ giọng nói: "Ta còn chưa nói xong, sau hôn lễ chúng ta sẽ dành một tháng đi hưởng tuần trăng mật, không muốn liên qua đến bất kỳ công việc nào, chỉ hai chúng ta, đi đâu cũng được, mỗi ngày cùng trò chuyện về thời tiết, khung cảnh đã đi qua, còn có bữa cơm chúng ta vừa ăn. Mỗi một ngày đều ngủ đến tự nhiên tỉnh, ta ôm ngươi, hoặc là ngươi ôm ta. Thức dậy có thể cùng nắm tay nhau đi ra ngoài, hễ thấy người già, trẻ em đi qua thì tươi cười chào hỏi. Có lẽ, chúng ta cũng có thể thuê một chiếc xe đạp, ta sẽ chở ngươi đi khắp các con đường cùng ngõ hẻm."
Cô khao khát nói ra ước mơ vì Dụ Ngôn mà tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp, thanh âm càng nhẹ càng nhu của cô khiến bức tranh trở nên giàu màu sắc trước mắt hai người.
Dụ Ngôn xoa gò má cô, hỏi, "Vậy ngươi muốn đi đâu?"
Tằng Khả Ny nhướng mày nói: "Ta nhớ trước kia ngươi từng tới Hallstatt Áo quay quảng cáo, nhưng không ở lại lâu."
Chuyện này giống như đã xảy ra cách đây gần 2 năm, lúc đó vì lý do công việc nên chọn địa điểm quay ở thị trấn nổi tiếng ở Áo. Nhưng sau khi quay xong, không ở lại lâu liền trở về Trung Quốc. Vì lý do này, Dụ Ngôn vẫn than thở với bạn bè suốt một thời gian dài.
Nàng không ngờ Tằng Khả Ny lại nhớ rõ như vậy, ngay cả bản thân nàng cũng đã quên mất cảm xúc lúc đó, may mà Tằng Khả Ny còn nhớ.
Nàng chớp chớp mắt, vùi đầu vào cổ Tằng Khả Ny, hít mũi một cái rồi cười nói: "Ừm, lúc đó thật tiếc, không ở lại thêm mấy ngày. Phong cảnh nơi đó rất đẹp, ngươi không nhắc đến ta cũng quên mất..."
Tằng Khả Ny đưa tay sờ sờ mặt nàng, cúi đầu vạn phần dịu dàng thấp giọng nói: "Dụ Ngôn, ta đi cùng ngươi, đều tắt điện thoại đi, sẽ không trả lời tất cả cuộc gọi muốn kéo chúng ta về. Mỗi ngày đều cùng nhau sống cuộc sống đó, được không?"
Dụ Ngôn lúc đó đã có ý nghĩ, sau này có cơ hội sẽ đến đó một lần nữa. Lần này, không có công việc gì, không có chuyện vặt vãnh gì liên quan, chỉ cần tâm ý đến đó một lần, cảm nhận phong tục địa phương cùng thưởng ngoạn cảnh đẹp nơi đó.
Ngay cả khi một mình, điều đó cũng không thành vấn đề.
Nhưng hiện tại, nàng có Tằng Khả Ny, hai người có thể đi cùng.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt ngậm lấy ý cười của Tằng Khả Ny, nhất thời sững sờ một lúc.
Nàng không phản ứng gì cho đến khi môi nóng lên, Tằng Khả Ny bắt đầu hôn nàng, nhiệt độ ấm áp kia như từ môi truyền đến trong lòng, nàng cười nhẹ đáp ứng: "Được, chúng ta cùng đi. Chỉ có hai chúng ta, không cho phép người nào quấy rầy."
Tằng Khả Ny mỉm cười, tay đang đặt trên mu bàn tay của Dụ Ngôn bất giác ôm lấy Dụ Ngôn, ý đồ làm nụ hôn sâu hơn.
Đã từng tiếp xúc da thịt, Tằng Khả Ny liền không khắc chế chính mình. Bởi vì vừa rồi là Dụ Ngôn ôm cô, lúc này Dụ Ngôn hơi ấn eo cô xuống, thân thể đè lên cô, tư thế của cô bị Dụ Ngôn áp đảo.
Hôm nay Tằng Khả Ny mặc áo ngủ, thân mật ôm nhau như vậy, một hồi quần áo liền xộc xệch. Cô đưa tay lên vuốt ve eo Dụ Ngôn, di chuyển lên xuống theo đường cong trên cơ thể Dụ Ngôn, nhưng vuốt ve không được mấy cái đã bị Dụ Ngôn giữ chặt.
Dụ Ngôn rút đầu lưỡi một chút, hôn lên môi cô, trên mặt ửng hồng mê người, trầm thấp nói: "Ngươi vừa mới chạm vào máy tính, tay không sạch sẽ, đừng có sờ tới sờ lui."
Tằng Khả Ny sững sờ một chút, vừa mới hôn xong, môi mỏng ửng hồng hơi hé mở, có tiếng thở dốc truyền ra môi, có chút vội vàng nói, "Ta muốn đi rửa tay..."
Dụ Ngôn lại cúi xuống hôn cô, môi răng chạm vào nhau, hô hấp giao hòa, dần dần trở nên nóng bỏng. Hai tay cô khắc chế không được muốn động, Dụ Ngôn liền thối lui, trong mắt như phủ một tầng sương mù.
Dụ Ngôn nói: "Không được phép chạm vào ta."
Tằng Khả Ny mím chặt môi gật đầu, ngoan ngoãn duỗi tay lên, ôm lấy cổ của Dụ Ngôn, thanh âm trầm thấp mang theo động tình mất tiếng: "Vậy ta ôm ngươi."
Đôi mắt cô trước đây vô cùng lãnh đạm, nhưng hiện tại lại tràn đầy nhu tình, trong tình ý này càng mang theo mấy phần cưng chiều, còn có tia ngượng ngùng.
Dụ Ngôn cởi áo ngủ của cô ra, cúi đầu ngậm lấy vành tai cô, mơ hồ cười nói: "Tằng Bảo Bảo của ta thật ngoan..."
Mưa phùn bên ngoài cửa sổ, không biết là ngày thứ tư hay thứ năm, rõ ràng đã qua đi mùa hè nóng nực, nhưng nhiệt độ trong nhà tựa như không thể hạ xuống. Thanh âm trong trẻo lạnh lùng thỉnh thoảng ở bên tai Dụ Ngôn thầm tên nàng, hô hấp, nhiệt độ cùng khát vọng của nàng giao hòa với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro