Chương 121: Thực tập (03)
Nhờ vào sự thể hiện xuất sắc trong ca phụ mổ đầu tiên, Mạn Vĩ Ca nhanh chóng được Nghiêm Văn Độ để mắt tới. Ông vốn là người nghiêm khắc, không dễ dàng giao quyền phụ mổ cho sinh viên, nhưng thái độ làm việc của nàng khiến ông rất hài lòng. Từ đó, mỗi tuần, nàng đều được vào phòng mổ với tư cách bác sĩ phụ, dần quen với áp lực trong những ca mổ thật sự.
Một tháng trôi qua, Mạn Vĩ Ca gần như không phạm bất kỳ sai sót nào. Lịch trình dày đặc, từ sáng đến chiều là thời gian ở viện, tối về nàng lại tự học lý thuyết, ôn lại các ca đã mổ, rèn luyện khả năng ghi nhớ và phân tích. Những đêm trực, nàng cũng không cho phép mình lơ là, dù chỉ là một chi tiết nhỏ.
Đối với những người quan sát, nàng là người viên ưu tú, ngoan ngoãn và kiên định. Nhưng đối với vài người, điều đó chẳng khác gì cái gai trong mắt.
Hôm ấy là một buổi sáng với nhiều ca phẫu thuật gấp. Cả bệnh viện như bị kéo căng bởi chuỗi sự kiện bất ngờ: Tai nạn liên hoàn, sản phụ băng huyết, một bệnh nhi sốc phản vệ chưa rõ nguyên nhân. Dường như toàn bộ các bác sĩ đều đã bị điều động đến phòng cấp cứu và phòng mổ.
Trong phòng trực, Mạn Vĩ Ca vừa kết thúc ca tiểu phẫu với vai trò phụ hỗ trợ, chưa kịp thay đồ thì Lâm Thục Xuân bước vào. Trông cô ta hơi tái, môi nhợt nhạt.
"Vĩ Ca, giúp tôi chút được không? Tôi phải chuẩn bị dụng cụ cho ca mổ tiếp theo nhưng giờ đau bụng quá, phải vào nhà vệ sinh một lát, cô có thể giúp tôi lần này không?"
Từ lúc vào bệnh viện đến nay, nàng đối với Lâm Thục Xuân cũng có chút ấn tượng, cũng biết rõ người này cùng với Kim Gia Hân là khuê mật. Nhưng mà để nói đến để tâm hay không thì nàng không để tâm, dù sao ở chỗ này, tập trung chuyên môn mới là thứ quan trọng nhất.
Lâm Thục Xuân nói xong thì dúi bảng danh sách vào tay nàng, gấp gáp như thể không kịp đợi câu trả lời. Trong phòng chẳng còn ai, điện thoại của bộ phận hậu cần lại bận liên tục. Mạn Vĩ Ca biết không còn thời gian để chần chừ. Nàng vội vàng mặc lại đồ bảo hộ, rửa tay, kiểm tra từng món một trên xe dụng cụ theo danh sách: Dao mổ, kéo kẹp, kìm cầm máu, chỉ khâu, bơm tiêm, gạc vô trùng...
Tất cả được đặt đúng vị trí, gọn gàng, sạch sẽ. Nàng còn cẩn thận bọc thêm lớp gạc sạch quanh các tay cầm kim loại để tiện sử dụng. Sau khi hoàn tất, nàng thông báo với nhân viên y tế bên ngoài để chuyển xe vào phòng mổ đúng giờ. Mọi thứ được triển khai trơn tru, không có dấu hiệu bất thường.
Thời gian trôi qua trong gấp gáp. Mạn Vĩ Ca quay trở lại phòng thay đồ, đến khi nghe loa nội bộ thông báo điều động bác sĩ hỗ trợ mổ, nàng lập tức quay lại. Ca mổ này là một ca tụ máu nội sọ cấp tính do tai nạn, nếu không xử lý kịp thời có thể dẫn đến tử vong.
Khi nàng bước vào, Nghiêm Văn Độ đã rửa tay xong, áo phẫu thuật đã mặc, khẩu trang che gần hết gương mặt nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như thường. Mạn Vĩ Ca nhanh chóng vào vị trí phụ, ánh mắt lướt nhanh qua dụng cụ. Mọi người bắt đầu làm việc theo nhịp quen thuộc.
Nửa tiếng đầu trôi qua êm ả. Tụ máu được định vị chính xác, cần mở rộng vùng phẫu thuật và đặt ống dẫn lưu.
Khi Nghiêm Văn Độ vừa dứt câu: "Kẹp số 5."
Y tá phụ chính đưa tay sang... nhưng không thấy món dụng cụ cần tìm.
Mạn Vĩ Ca biến sắc, vội lật lại toàn bộ khay dụng cụ. Không có. Kẹp số 5, loại đặc biệt dùng cho thần kinh, không thể thay thế. Đây không phải dụng cụ phổ thông có thể vay tạm từ mâm bên cạnh. Ánh mắt mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Ánh mắt của Nghiêm Văn Độ dừng trên mặt Mạn Vĩ Ca đúng ba giây. Rồi ông quay đi, giọng trầm tĩnh: "Lấy kẹp số 3, hiệu Z gần nhất. Sửa thế đứng tay trái."
Cả ekip im lặng làm theo. Ca mổ tiếp tục, không ai dám nói một lời. Nhưng không khí đã thay đổi.
...
Một tiếng sau, khi bệnh nhân được chuyển ra phòng hậu phẫu, mọi người rời khỏi phòng mổ. Nghiêm Văn Độ như thường lệ nói chuyện với người nhà bệnh nhân rồi mới gọi nhóm thực hiện ca mổ vừa rồi đến.
"Là ai chuẩn bị dụng cụ mổ hôm nay?"
Lâm Thục Xuân liếc mắt về phía Mạn Vĩ Ca, trộm cười. Mà Mạn Vĩ Ca lúc này cũng bước lên một bước đáp: "Là em."
Sắc mặt Nghiêm Văn Độ tái sầm: "Vào phòng gặp tôi."
...
Cánh cửa phòng làm việc vừa khép lại, không khí lập tức nặng nề.
Nghiêm Văn Độ đứng bên cạnh giá tài liệu, tay đặt lên một tập hồ sơ dở dang, ánh mắt như có thể xuyên thấu người đối diện.
"Em có biết việc làm của em hôm nay có thể cướp đi cơ hội sống sót của một người không?"
Không khí nặng nề đến nghẹt thở.
Không đợi nàng trả lời, ông nói tiếp: "Tạm nghỉ mười ngày, về nhà kiểm điểm. Sau đó quay lại báo cho tôi. Nếu muốn tiếp tục ở lại chỗ này, em không được phạm sai lầm thứ cấp như vậy nữa."
Mạn Vĩ Ca siết chặt hai tay. Gò má nàng nóng rực nhưng mắt không rơi giọt lệ nào. Nàng cúi đầu thật sâu: "Em xin lỗi, thầy."
Rời khỏi văn phòng, ánh nắng ngoài hành lang dường như sáng hơn thường ngày. Nhưng với nàng, chỉ có một lớp sương mỏng mờ che kín tầm nhìn. Lúc ngang qua phòng trực, nàng thấy Lâm Thục Xuân đang ngồi ăn bánh quy, vẻ mặt bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ có ánh mắt chạm nhau một thoáng, như một cái liếc nhẹ đầy ẩn ý.
Khi nàng về đến Sa Vân Uyển, trời đã tối.
Mạn Vĩ Ca không vào nhà ngay mà đứng trước vườn cây, để gió đêm xoa dịu bờ vai đã mỏi nhừ.
Một lúc sau, cửa mở.
Tiếng dép mềm vang lên, rồi Sa Minh Ỷ xuất hiện, mặc bộ đồ ngủ lụa mềm.
Cô dừng lại cách nàng vài bước.
"Sao lại không vào nhà?"
Mạn Vĩ Ca không đáp, chỉ hơi cúi đầu để che đi giọt nước mắt đã chực chờ rơi.
Mạn Vĩ Ca không nhìn thẳng, chỉ khẽ đáp: "Tạm nghỉ mười ngày..."
Sa Minh Ỷ vươn tay ra: "Lại đây."
Nàng bước tới, ngả đầu vào vai cô, mùi tuyết tùng quen thuộc phần nào xoa dịu đi sự tự trách và uất ức trong lòng.
Sa Minh Ỷ vỗ nhẹ lên lưng nàng, âm thanh như ru trẻ nhỏ: "Có chuyện gì, nói cho chị nghe?"
Mạn Vĩ Ca im lặng một lúc rồi mới đem chuyện kể ra: "Hôm nay Lâm Thục Xuân nhờ em chuẩn bị dụng cụ mổ, em nhớ mình đã kiểm tra rất kỹ nhưng khi vào ca mổ thì lại thiếu mất một món. Minh Ỷ, nếu như bệnh nhân hôm nay xảy ra chuyện gì, em sẽ không tha thứ cho mình."
Sa Minh Ỷ yên lặng lắng nghe rồi hỏi ngược lại nàng: "Em có chắc là đầy đủ không?"
Nàng kiên định gật đầu: "Em chắc chắn."
"Vậy thì chưa chắc lỗi thuộc về em, nhỡ đâu sau khi em rời khỏi đã có người động vào?"
Mạn Vĩ Ca ngẩng lên, đôi mắt còn ươn ướt: "Dù thế nào... em vẫn không chấp nhận được việc xảy ra sai sót trong ca mổ. Đó là sinh mạng mà."
Sa Minh Ỷ khẽ thở dài, tay vẫn không rời lưng nàng: "Không ai sinh ra đã không phạm sai lầm. Điều quan trọng là sau mỗi lần vấp ngã, em có thể đứng dậy vững vàng hơn."
Rồi cô cúi đầu, thì thầm: "Vào trong tắm rửa, nghỉ ngơi trước có được không?"
Mạn Vĩ Ca nhìn cô, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng xoay người bước vào nhà, bóng lưng nhỏ bé hòa vào ánh sáng ấm áp trong sảnh. Sa Minh Ỷ đứng lại trong khoảnh khắc ngắn, sau đó chậm rãi lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.
Giọng cô vang lên, lạnh hơn gió đêm ngoài hiên: "Giúp tôi điều tra lại toàn bộ lịch trực hôm nay, bao gồm những ai đã vào kho dụng cụ mổ, lưu ý thời điểm trước và sau khi ca mổ diễn ra."
Lăng Bạc Vân đáp: "Rõ."
Tắt máy xong cô đút tay vào túi áo, chỉ mong rằng không có ai cố ý giở trò, nếu không thì khó nói.
Mạn Vĩ Ca sau khi tắm xong thì trở lại phòng ăn. Ánh đèn vàng ấm áp hắt xuống bàn gỗ dài, bữa cơm đã được chuẩn bị sẵn từ lúc nào, đơn giản mà đầy đủ, có canh củ sen hầm xương, món trứng hấp vị nấm rơm và ít rau cải xào dầu hào vừa chín tới. Chén cơm vẫn còn bốc khói, hiển nhiên là vừa được múc ra chưa lâu.
Sa Minh Ỷ ngồi bên bàn, không vội ăn, chỉ cầm thìa nhẹ nhàng khuấy bát canh của mình rồi nhìn nàng.
Gặp phải chuyện như vậy, Mạn Vĩ Ca đương nhiên là nuốt không trôi. Nhưng mà đứng trước sự dỗ dành của cô, nàng cũng không có cách nào ngoài việc phải ăn vài muỗng.
"Thời gian qua em vất vả nhiều rồi, lần này xem như cơ hội để nghỉ ngơi. Hay là chị nói Bạc Vân sắp xếp, ngày mai chúng ta đến Vịnh Non Nước chơi một chuyến."
Mạn Vĩ Ca chớp chớp mắt: "Nhưng mà công việc của chị?"
"Không sao, mọi thứ đã vào guồng, chị có thể sắp xếp được."
Nàng mỉm cười: "Vậy được ạ, em cũng muốn đến chỗ đó lâu rồi."
"Ừm, ngoan."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro