Chương 3

- Cô gia, mặt trời đã lên cao, thỉnh thức dậy! – Giọng Tiểu Đào từ bên ngoài vang vào phòng.

*Oáp* Từ trong mộng bước ra thực không thoải mái, toàn thân có chút nặng nề, cố gắng lắm ta mới rời được cái giường.

- Các ngươi vào cả đi!

- Dạ!

Chúng a hoàn nghe gọi cũng nhanh nhẹn đi vào, người gấp chăn mền, người lại giúp ta múc nước rửa mặt, đánh răng, thay quần áo,... mấy việc hầu hạ này mấy ngày trước vốn ta chưa biết phản ứng sao, nhưng giờ đã khá quen.

- Đúng rồi, đại tiểu thư đâu rồi? – Thay đồ xong mới sực nhớ, cái vị kia từ sáng đã không thấy.

- Cô gia, đại tiểu thư dậy trước đó giờ đang ở ngoài sảnh dùng cơm với các phu nhân rồi ạ! – Tiểu Đào đứng ra giải đáp.

- What!!! Giờ đang ăn sáng sao? Sao ngươi không gọi ta dậy sớm!

- Cô gia, chúng ta gọi người nửa ngày người mới chịu dậy còn gì!

- Ờ ờ, lỗi tại ta, giờ nhanh đi mau!

Nhìn vẻ mặt Tiểu Đào bực bội hẳn cả buổi đứng bên ngoài gọi ta, chậc tính ta lắm tật xấu đặc biệt là làm cái sâu ngủ, khi xưa muốn dậy sớm toàn lắp bốn, năm cái đồng hồ may mới chịu tỉnh. Nhanh chóng chỉnh trang bề ngoài, ta co giò chạy bán sống bán chết, quả nhiên mới sáng sớm đã muốn bị hành xác.

[...]

Đại sảnh

- Khụ! Khụ! Khụ! Tiểu tế tham kiến nhạc mẫu đại nhân, các di nương, đại tiểu thư! Thật có lỗi, ta tới muộn. – Xui quá đi a, đến gần tới sảnh lại phát hiện tất cả đang ngồi dùng bữa, thực làm khó ta rồi, mà nhìn qua Tôn Tiêu Vân thì chỉ vẫn thấy nàng ta tập trung gắp đồ ăn. Grrr... đúng là nữ nhân xấu xa mà.

- Muội phu nghe mấy ngày trước ngươi bị bệnh, sao không ở trong phòng đi ra ngoài lỡ lây bệnh người khác tính làm sao? – Lý Mộc khinh bỉ nhìn ta.

Thật ức chế quá đi, đã đến muộn cảm thấy xúi quẩy thì thôi, gặp phải tên Lý Mộc ăn mặc như khổng tước động dục, hừ khuôn mặt cũng không xấu nhưng miệng lưỡi lại như mấy bà dì tranh sủng trong phim. Giờ phút này ta không thể chết một mình được ít nhất phải kéo một người đi theo... hắc hắc...

- Thật ngại quá, bệnh của ta đã đỡ rồi, hôm qua ta cùng thê tử của ta nói chuyện đêm khuya rất muộn mới ngủ, không nghĩ sáng sớm lại dậy muộn thế. – Ha ha ha nữ nhân xấu xa, coi như ta trả thù mấy ngày bị giam lỏng.

Quả thực tối qua chúng ta chỉ nói chuyện, nhưng người ngoài lại nghe ra ý tứ khác, kết quả mặt ai cũng nhuộm lên màu hồng phấn, đến Tôn Tiêu Vân cũng bất giác đỏ lên, ta trông cảnh tượng đó thực muốn lăn trên đất cười ha hả.

Mà tên khổng tước kia thì mặt vừa đỏ lại còn nhìn ta với ánh mắt tức giận, xem ra hắn cùng nguyên chủ này vốn không dung hòa.

- Tỷ tỷ, sao mặt tỷ với mọi người lại đỏ vậy? – Tiểu hài nhi nhìn mới khoảng năm, sáu tuổi ngây thơ hỏi, chắc là Tôn gia tam công tử Tôn Lẫm rồi, ừm công nhận, trắng trẻo khả ái, đặc biệt khuôn mặt bánh bao thực muốn véo mấy cái.

- Không có gì! Chắc hôm nay trời có chút nóng thôi. – Tôn Tiêu Vân lấp liếm đối.

- Thế tỷ tỷ cùng tỷ phu tối qua nói 'chuyện đêm khuya' là chuyện gì vậy?

Ha ha ha buồn cười chết mất thôi, càng nói thì mọi người càng đỏ mặt thêm, riêng Tôn Tiêu Vân lại lúng túng đến giở khóc giở cười.

- Lẫm nhi, ngươi còn nhỏ, đợi lớn lên sẽ hiểu. – Nhạc mẫu đại nhân Cố Thủy hiền từ giải vây cho Tôn Tiêu Vân.

- Mẫu thân, ta lớn còn gì, các người cái gì cũng giấu ta. – Tôn Lẫm hậm hực bị chê còn chưa lớn.

- Được rồi, Yên nhi, ngươi cũng lại ngồi cùng thê tử của ngươi dùng bữa đi.

Ta xúc động nha, còn tưởng mẫu thân Tôn Tiêu Vân hẳn nghiêm khắc lắm.

Nhưng thoát được nạn này thì lại gặp vận đen khác. Đi đến chỗ bên cạnh Tôn Tiêu Vân, mới chỉ ngồi xuống chưa bao lâu thì...

- A...

- Tướng công điểm tâm hôm nay rất ngon đấy, ăn nhiều một chút!

Các bạn đọc xin hãy đừng tưởng tượng Tôn Tiêu Vân hiền từ dịu dàng giúp ta uy chiếc bánh nhỏ nhỏ xinh xinh vừa thơm vừa ngọt bằng đôi bàn tay ngọc ngà mềm yếu của nàng...

Thực tế vô cùng khắc nghiệt, Tôn Tiêu Vân cái gì mà hiền từ cái gì mà dịu dàng chứ! Phi! Ta khinh! Gian thương, đúng là gian thương, giẫm mạnh lên chân ta rồi cố tình nhét bánh vào họng để ta không hét nổi hu hu hu ta đáng thương quá oa.. oa.. oa...

- Nhìn phu thê các người ân ân ái ái khiến ta thật ghen tị a! – Vị di nương ngồi đối diện cười nói, từ cách ăn mặc đến kiểu nói chuyện lả lơi thì hẳn là Lý Yến mà Tiểu Đào từng nhắc qua.

- Chúng nó tuổi còn trẻ, ân ân ái ái là chuyện tốt. – Cố Thủy lại tiếp thêm câu.

- Đúng vậy, tỷ tỷ nói phải, lâu rồi trong nhà mới có chút không khí vui vẻ.

- Được rồi, chúng ta vẫn để đôi uyên ương trẻ tuổi ăn xong bữa đi.

Các người kẻ tung người hứng, vui vẻ hết cười lại đùa mà mặt Tôn Tiêu Vân thật dày a, giết người xong còn giả vờ ngại ngùng gì chứ! Ta phi! Nàng ta đang cố tình sát phu đấy! Các người có thấy không! Rắn rết nữ nhân oa.. oa.. oa... Ba năm của ta sau này sẽ phải sống sao đây oa.. oa.. oa...

---------------------------------------------------------

- Thả sao ủng hộ mình nhé!

- Chúc các bạn một ngày tốt lành.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro