Chương 12
Ngày diễn ra bữa tiệc, mọi người tập trung ở nhà riêng của Trần Kha. Tuy không thể sánh với khu biệt thự nơi cha mẹ cô ở, nhưng cũng ở vị trí đắc địa, là một trong những khu dân cư mà rất nhiều nhân viên văn phòng tha thiết muốn ở.
Đan Ny rất ít khi đến nhà riêng của Trần Kha, trong ấn tượng chỉ có một lần. Đó cũng là bữa tiệc tụ họp của bọn họ. Lần này nàng đến đây, nhưng với tâm trạng hoàn toàn khác so với lúc trước. Đan Ny ngồi ở vị trí phó lái, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt tập trung lái xe của Trần Kha.
Bộ dáng của Trần Kha có chút lạnh nhạt thản nhiên. Tựa như trên đời này không có thứ gì khiến cô vướng bận, xem ra tình bạn dù sâu đậm đến đâu cũng có thể dứt khoát dứt bỏ. Có lẽ cũng không dài dòng quanh quẩn như vậy, chỉ là cô quá lãnh đạm thờ ơ đã tạo cho Đan Ny có cảm giác như vậy.
Mặc dù Trần Kha đã nói trước không cần mua gì, mọi người đã chuẩn bị xong. Nhưng Đan Ny vẫn mua một ít hoa quả, khi xuống lầu, mọi người đang hoan hô nàng đến.
"Này, nhìn xem, nữ thần đến rồi!"
"Wow! Nữ thần, nhìn tôi, nhìn tôi này!"
Tiếng hò reo ồn ào nhất là hai nam luật sư duy nhất trong công ty, Lạc Dư và Lý Hà Uy. Hai nam nhân cao lớn có nhiệm vụ xách hai túi lớn nguyên liệu, không quên chào hỏi Đan Ny đã tiến lại gần.
Sở Văn cũng mang Thư Kỳ đứng sang một bên. Nữ nhân khác thì dè dặt hơn nam nhân, mỉm cười chào Đan Ny một tiếng, sau đó lễ phép chào hỏi Trần Kha vừa đến gần: "Trần lão đại".
Đan Ny mỉm cười đáp lại mọi người, sau đó chuyển sang Sở Văn, "Sở Văn, đã lâu không gặp."
Sở Văn mỉm cười gật đầu: “Đã lâu không gặp.” Sau đó nàng giới thiệu Thư Kỳ bên cạnh: “Em ấy là hàng xóm của tôi, cũng học cùng trường với tôi. Em ấy mới tốt nghiệp năm ngoái, tên là Diệp Thư Kỳ, hôm nay đến cùng chúng ta ăn mừng một chút, nữ thần xin đối đãi nhẹ nhàng với trẻ nhỏ nha."
Sau khi nghe lời này, mặt Thư Kỳ có chút đỏ lên, cô ngượng ngùng chào hỏi Đan Ny: "Chào chị."
Vừa rồi ngồi xe của Sở Văn, Thư Kỳ có nghe nàng nói chút nữa Trịnh Đan Ny cũng sẽ đến, Thư Kỳ bị dọa cho phát sợ. Đan Ny hiện tại đã là đại minh tinh, bình thường xem tin tức cũng chỉ thấy trên Weibo là có người qua đường đã gặp Đan Ny, nàng đã tham dự nhiều sự kiện khác nhau hoặc một số bộ phim của nàng đã được công chiếu.
Đan Ny đối với Thư Kỳ giống như vì sao trên trời, nhưng không ngờ hôm nay nàng lại có mặt ở đây.
“Diệp Thư Kỳ phải không?” Đan Ny bước lại gần, thanh âm nhẹ nhàng mang theo trấn an nói, “Đừng khẩn trương, tôi cùng những người này có quen biết.”
Trần Kha bên kia cũng đã kiểm kê xong vật dụng cần thiết, thanh âm trong trẻo nhàn nhạt của cô truyền đến: "Được rồi, mọi người lên nhà đi."
Trần Kha sống ở tầng tám, một con số rất có hàm ý. Đoàn người cười đùa đi thang máy lên tầng tám, Trần Kha bước ra mở cửa.
Mọi người để túi xuống, Trần Kha liếc nhìn đám người, bắt đầu bàn giao: "Tư Ý, Linh Châu, Thiệu Tình cùng tôi vào bếp. Sở Văn, còn lại giao cho cậu chuẩn bị nồi cùng nước chấm."
Linh Châu là trợ lý của Từ Sở Văn, Thiệu Tình là trợ lý luật sư của sở sư vụ. Những người còn lại là Đan Ny, Sở Văn, Thư Kỳ, và hai nam luật sư.
“Được, còn lại cứ giao cho mình.” Sở Văn cười nhún nhún vai, thể hiện nàng không có vấn đề gì với nhiệm vụ được giao. Thư Kỳ chỉ cần đi theo nàng, lúc đầu vốn cũng không muốn cô làm gì.
Lúc này Đan Ny mới thắc mắc, "Trần Kha, mình thì sao? Mình làm gì?"
Nàng cho rằng Trần Kha chẳng qua là không có thói quen phân công nhiệm vụ cho nàng. Dù sao nàng cũng không thường xuyên đến, nhưng sau khi Trần Kha nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nàng liền cảm thấy mình nhầm rồi.
Bởi vì Trần Kha nói: "Cậu nhìn thử xem cậu có thể làm gì."
Đám đông đột nhiên im bặt, phái nữ thì che môi khẽ cười, hai nam luật sư phá lên cười, Lạc Dư cười ra tiếng: "Trần lão đại... Trần lão đại chị sao có thể coi thường nữ thần của tôi như vậy a? Nữ thần của tôi là toàn năng!"
Lời Trần Kha nói thật ra là có ý tứ khác. Dù mang ý tứ châm chọc Đan Ny không biết làm gì, nhưng thật ra cô chỉ là thiên vị không muốn Đan Ny động tay nhấc chân vào cái gì cả. Ai biết Đan Ny không hiểu ý như vậy lại tự mình hỏi ra.
Tiếng cười làm cho gương mặt luôn lạnh như băng của Trần Kha có chút ý cười. Sở Văn không khỏi cũng lắc đầu cười, khoác tay Trần Kha, "Được rồi, đi làm việc của cậu đi, Đan Ny thì giúp mình, vừa lúc có hai nam nhân cao lớn này giúp sức."
“Ừm.” Trần Kha cố nén cười, nói với mấy người vừa được xướng tên: “Ba người vào bếp với tôi.”
Trần Kha không có ở đây nữa, hai tên nam nhân lúc này mới dám đến chỗ Đan Ny. Mặc dù Lạc Dư tuy cao, nhưng nước da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, bộ dáng thoạt nhìn như thư sinh. Hắn tràn đầy nhiệt huyết, nói với Đan Ny: "Nữ thần, dạo này cô có phim nào ra mắt không? Tôi nhất định sẽ đưa cả nhà tới rạp xem ủng hộ cô."
Đan Ny đưa tay cầm lấy nước chấm từ Sở Văn truyền qua Thư Kỳ, nhướng mày nói: "Có, về cái gì anh cứ đi xem liền biết. Còn bây giờ, trước tiên tập trung vào chính sự a."
"Nữ thần, cô có thể ký tên cho tôi không? Mẹ tôi rất thích cô, bà của tôi cũng vậy." Lạc Dư đưa cây kéo cho nàng rồi chắp tay lại xoa xoa lên xuống, vẻ mặt tràn ngập mong đợi.
"Được."
"Ôi! Mẹ ơi! Ối cái gì đấy..." Lạc Dư vừa mới hoan hô một tiếng, liền bị Sở Văn ném một bao đồ vào tay.
"Làm việc đi, các người còn cứ bám lấy nữ thần như vậy, chút nữa Trần đại luật sư nhìn thấy, các người cứ chuẩn bị tinh thần đi." Sở Văn bất đắc dĩ nhìn bọn họ, lại nhìn khóe môi đang mỉm cười của Đan Ny, nghĩ Trần Kha muốn tu thành chính quả cũng khó.
Đan Ny hiển nhiên không nhận ra ý tứ của câu nói vừa rồi. Nếu Trần Kha nhìn thấy Đan Ny bị bọn họ lôi lôi kéo kéo như vậy, tất nhiên sẽ không tức giận vì họ không lo làm việc, mà là một loại tâm tình không thể nói ra.
Trong phòng bếp vang lên tiếng bước chân cùng tiếng thái thịt. Đan Ny xung phong vào bếp lấy nồi, khi đến gần cửa bếp, nàng nhìn thấy Trần Kha đang thái thịt, bên cạnh là nồi lẩu uyên ương đã rửa sạch.
Nàng không đi vào ngay mà chỉ đứng ở cửa nhìn mấy người bận rộn trong bếp.
Ánh mắt nàng di chuyển từ dưới lên trên, Trần Kha đang đứng trước mặt nàng, khẽ liếm môi, mái tóc dài thẳng mượt buông xuống, áo sơ mi màu trắng mềm mại phối cùng quần jean. Tay áo được vén đến khuỷu tay, tôn lên dáng người thon gầy của cô, nhìn nghiêm túc thành thục lại nhã nhặn.
Đan Ny cười một tiếng, sau đó bước vào phòng bếp lấy nồi, ở bên cạnh Trần Kha nói nhỏ: "Cảm ơn Trần đại luật sư, mình mang đi đây."
Sự chú ý vào thớt của Trần Kha bị thanh âm của Đan Ny làm dời đi. Nhìn lại thì thấy nàng đã xoay người rời khỏi bếp, môi cong lên, cúi đầu tiếp tục thái thịt.
Bởi vì phân chia công việc hợp tác đạt hiệu quả cao, không khí bắt đầu nóng lên. Mọi người đã ngồi vào chỗ, là đối tác của sở sư vụ, Trần Kha và Sở Văn ngồi ở vị trí chủ trì. Vì mối quan hệ thân cận, Thư Kỳ ngồi bên cạnh Sở Văn, Đan Ny ngồi bên cạnh Trần Kha, những người khác chiếm số ghế còn lại.
Trần Kha cùng Sở Văn đầu tiên nâng ly rượu trong tay. Lúc này vẻ nghiêm túc của Trần Kha trong công việc đã giảm bớt, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt nói: "Hôm nay là kỷ niệm ba năm thành lập công ty của chúng ta. Tôi hy vọng sau này mọi người có thể tiếp tục nỗ lực làm việc để phát triển công ty tốt hơn, cũng hy vọng mỗi người chúng ta đều tiến bộ, tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm cho bản thân hơn."
“Cùng câu chúc của Trần lão đại, cạn ly, cạn ly!” Lý Hà Uy hưởng ứng hô lên đầu tiên, ly rượu đưa về phía trước.
"Cạn ly!"
Tất cả mọi người đều cười vui vẻ, ly rượu nặng nề va vào nhau. Sau khi ngồi xuống, Trần Kha lại nói: "Đêm nay mọi người cứ tự nhiên, không cần khách khí có tôi."
Thanh âm Trần Kha vừa rơi xuống, Sở Văn liền chen vào, vỗ vỗ vai Trần Kha nói: "Xem Trần lão đại của các người kìa, năm nào cũng là những lời này, nghe đã chán chưa?"
Những gì nàng nói đều là sự thật, đoạn phát biểu này Trần Kha đã sử dụng lần thứ 3. Ngoại trừ thay đổi số năm, hầu như không có gì thay đổi.
Trần Kha không thèm để ý đến nàng, đưa tay lấy đũa cho mấy miếng thịt bò vào nồi lẩu. Sau đó gắp một ít, bỏ hai miếng vào bát Đan Ny, còn lại một miếng cho mình.
"Không phải sao? Năm nào cũng là một đoạn như vậy. Trần lão đại, năm sau chị dám đổi đoạn mới không?" Lạc Dư cũng hùa theo cấp trên trêu chọc Trần Kha. Quen biết Sở Văn đã lâu, cũng nhiều lần ở cùng Sở Văn và Trần Kha, cho nên cũng thuận theo trêu chọc hai ba câu.
Không biết ai lại hùa thêm một câu: "Đúng vậy, Trần lão đại chẳng có gì mới mẻ cả. Có lẽ năm sau để Từ lão đại lên nói thay thôi..."
Thư Kỳ nghe vậy liền bật cười, kéo ống tay áo của Sở Văn. Sở Văn nghiêng đầu ghé tai sang nghe, Thư Kỳ thấp giọng cười hỏi: "Học tỷ, chị trêu chọc Trần học tỷ như vậy, chị ấy sẽ không tức giận chứ?"
Sở Văn cười cười, “Sẽ không, yên tâm đi.” Sau đó nàng nhìn lên các món ăn trên bàn, nói: “Em muốn ăn gì cứ tự nhiên gắp. Không thì nói để tôi gắp cho em".
Thư Kỳ ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng, nhìn lên chỉ để thấy Trần Kha đang nhìn miếng thịt bò nóng hổi của Đan Ny. Thư Kỳ lộ ra một chút do dự, cử chỉ của nàng bị Đan Ny thu hết vào trong mắt.
Đan Ny đoán được tâm tư của Thư Kỳ, liền mỉm cười nói: "Thư Kỳ, em có thể gọi tôi giống như Sở Văn, bọn tôi đều cùng tuổi."
Có vẻ như không chỉ là quen biết nhau, mà còn là quen biết đã lâu. Thư Kỳ thầm nghĩ trong lòng, gật đầu nói: "Trịnh học tỷ."
Cô vô thức thêm họ vào, để xưng hô với Từ Sở Văn có chút khác nhau.
Những người trong bàn ăn bắt đầu bàn tán sôi nổi về công việc hoặc cuộc sống của họ. Sở Văn thỉnh thoảng lại xen vào vài câu, Đan Ny đôi khi lắng nghe rồi mỉm cười đáp lại. Khi nàng cúi đầu xuống thì trong bát đã có thêm một miếng thịt bò, thìa múc thịt vẫn còn nóng hừng hực, cứ như vậy thả vào bát của Đan Ny.
Nàng nhìn dọc theo chiếc thìa, Trần Kha đang đặt thìa xuống, tay trái cầm bát, ngón tay mảnh khảnh đặt dưới đáy bát, đang gắp rau bỏ vào miệng.
Như cảm nhận được ánh mắt của Đan Ny, Trần Kha đặt bát xuống, quay đầu thấp giọng hỏi: "Đan Ny, sao vậy?"
Đan Ny lắc đầu cười, "Không sao, nhìn cậu gầy như vậy, ăn nhiều một chút đi. Mấy ngày nữa mình còn có việc, không thể ăn nhiều được." Sau đó nàng gắp mấy miếng thịt từ bát của mình bỏ vào bát của Trần Kha.
Bởi vì Đan Ny rất thích ăn thịt bò, Trần Kha đã dặn dò cấp dưới của mình nhớ mua nhiều một chút. Mặc dù cô biết lúc này Đan Ny không thể ăn nhiều, nhưng vì lát thịt bò mà Đan Ny gắp cho, khóe môi cô cong lên "ừm" một tiếng.
Không khí trên bàn ăn rất sôi nổi, Đan Ny lấy lý do chút nữa sẽ lái xe về nhà để từ chối uống rượu. Trần Kha đã uống vài ly, kết quả là không thể lái xe được.
Qua ba vòng rượu, Đan Ny đứng dậy đi vệ sinh, lúc trên hành lang nàng dừng lại một lúc. Tiếng người ồn ào trong phòng ăn đã bị ngăn cách, ma xui quỷ khiến nàng đi về phía phòng ngủ của Trần Kha, bước chân dần chậm lại.
Bộ dáng cúi đầu thái thịt cùng đang ăn rau của Trần Kha hiện lên trong đầu nàng, còn có bát thịt vừa rồi.
Cậu ấy biết mình có thói quen uống sữa, cậu ấy cũng biết mình thích ăn thịt bò, còn có cái gì nữa? Có thể có nhiều hơn nữa, cũng có thể chỉ là trùng hợp.
Đan Ny nhìn về phía cửa phòng ngủ của Trần Kha, đứng ở nơi đó rất lâu.
Tâm trí Đan Ny bỗng xẹt qua một câu hỏi: Trịnh Đan Ny, hai người đã kết hôn, nhưng ngươi biết gì về cậu ấy đây? Với tư cách là bạn bè ít nhất cũng phải biết vài chuyện, nhưng thậm chí ngươi còn không biết bất cứ cái gì.
Ngươi chỉ biết là, đoạn đường này có rất nhiều người đến, cả những người hứa hẹn sẽ vĩnh viễn không rời đi. Chỉ có Trần Vương Kha, cậu ấy cùng ngươi sẽ không bao giờ tách ra, bởi vì giữa hai người không có lý do gì phải tách ra cả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro