Chương 29: Muốn sinh cũng là ta làm cho nàng sinh!
Giữa mùa thu, cây ngô đồng trong thành nhỏ Túc huyện bắt đầu chuyển từ xanh sang vàng, nhưng vẫn chưa vàng hẳn, như một bức tranh thêu rực rỡ đan xen trên đỉnh đầu, sáng bừng cả bầu trời.
Hương hoa quế quanh quẩn trên chóp mũi mỗi người.
Ngoài thành, lá đỏ phủ kín các bậc thềm, rực rỡ như mây chiều cháy lửa.
Đường Kiến Vi phát hiện, huyện nhỏ phía Đông Nam này cũng mang đầy phong vị riêng.
Từ sân Đồng phủ có thể trông về phía xa núi Bạch Đầu.
Đường Kiến Vi đang xay sữa đậu nành, còn cố ý liếc nhìn núi Bạch Đầu. Núi Bạch Đầu như cũ một mảnh xanh biếc, chẳng những chưa bạc trắng, mà dấu hiệu chuyển vàng cũng chưa có.
Khiến nàng càng hiếu kỳ về cái tên của ngọn núi này.
Cùng Tử Đàn xay xong sữa đậu nành và nhào bột, những chuyện này càng làm càng thuần thục, khi mặt trời vừa khuất núi, nàng đã chuẩn bị xong hết mọi thứ cho ngày mai.
Xử lý xong xuôi, Đường Kiến Vi đi nhà bếp, múc hai bát cháo bách hợp đã ninh nhừ, rắc thêm ít kim ngân hoa lên trên, đi đến phòng ngủ Tống Kiều cùng Đồng Trường Đình ở Đông viện.
Kim ngân hoa (Nhị bảo hoa) là phần dược liệu được Đông y ví như vương dược giải độc.
Đồng Trường Đình dạo trước bận việc ở Khải Châu, hôm qua mới vừa trở về, Đường Kiến Vi chính là đến vấn an.
Đường Kiến Vi đặt cháo bách hợp trên bàn trà, ngồi quỳ chân hành lễ nói: "A Thận xin vấn an A Nương."
Tống Kiều đón nhận rất tự nhiên, còn vẻ mặt của Đồng Trường Đình thì đầy ngạc nhiên.
Lúc trước Đường Kiến Vi cho người cấp tốc đến gia chủ Đồng gia báo tin nàng đến Túc huyện sinh sống trước khi thành thân, Tống Kiều là người phản đối đầu tiên, thái độ kiên quyết, Đồng gia cả nhà đồng tình.
Khi đó dù Đồng Trường Đình có chút bất an, cảm thấy thân thế Đường Kiến Vi đáng thương, nếu giờ không cho nàng vào ở thì sau này chung sống dưới một mái nhà cũng khó xử. Nhưng thê tử cùng con cái đều hết sức kiên định, Đồng Trường Đình đành không phản đối nữa.
Ai ngờ, chỉ ra ngoài một chuyến, ba người Đường Kiến Vi không chỉ ở hẳn trong phủ, còn mở miệng một tiếng "A Nương", người ngoài không biết còn tưởng nàng đã thành thân với A Niệm ...
Tiếng "A Nương" thân thiết kia thốt ra nhẹ nhàng, Tống Kiều lại còn mỉm cười đáp lại.
Đồng Trường Đình trong lòng thầm nghi ngờ — cái này không giống phong cách của thê tử chút nào.
Đường Kiến Vi khéo léo, ăn nói ngọt ngào, bộ dạng lại dễ mến: "Trời giữa thu từ nóng sang lạnh, âm dương thay đổi bất thường. Rất dễ mắc bệnh do trời khô hanh, cần dưỡng phổi sinh tân, thanh nhiệt nhuận táo. Bách hợp bổ phổi, kim ngân hoa dưỡng âm giải nhiệt. Phối hợp cùng nhau, đại bổ cho thân thể. Nếu A Nương không chê tay nghề vụng về của A Thận, xin nếm thử một chút. Nếu không hợp khẩu vị, A Nương cứ thẳng thắn chỉ dạy A Thận."
Ngay từ đầu Đồng Trường Đình không dám động đũa ngay, bí mật quan sát cử động của Tống Kiều, hết thảy lấy thê tử làm chuẩn.
Tâm Tống Kiều không hề đề phòng, vui vẻ nhận lấy bát cháo: "Ngươi có hiếu là quý, ta và cha ngươi đối với ăn uống không quá cầu kỳ, chỉ cần no bụng là được."
Đường Kiến Vi thầm nghĩ, đúng là sự thật, những ngày này nàng cũng đã sớm nhìn ra.
Thấy thê tử nhận lấy cháo, Đồng Trường Đình cũng an tâm, lấy một bát nếm thử, uống một ngụm con mắt sáng bừng, tán dương: "Cháo này thật ngon!"
Tống Kiều biết Đường Kiến Vi mở quầy điểm tâm tại cổng phường, bán sữa đậu nành cùng bánh quẩy, tuy nhiên Tống Kiều chưa từng nếm qua, đây cũng là lần đầu tiên nếm cháo nàng nấu.
Hương vị thực sự ngoài mong đợi.
Hạt gạo đã được ninh nhuyễn, mềm mịn, hương thơm ngào ngạt, vị ngọt tự nhiên của gạo trắng rõ ràng, thanh khiết. Bách hợp và kim ngân hoa nấu chín cũng mềm mượt, dù có chút đắng nhẹ, nhưng rất dễ ăn. Cái đắng thoang thoảng ấy không gây khó chịu mà ngược lại, khi trôi xuống cổ họng, như mở ra một lối thông suốt, cả người cảm thấy vô cùng thư thái.
Đồng Trường Đình chỉ hai ba ngụm đã uống sạch bát cháo, sau khi uống xong vẫn chưa thỏa mãn, hỏi Đường Kiến Vi: "Còn nữa không?"
Tống Kiều liếc mắt nhìn hắn — đúng là không giữ nổi phong thái trưởng bối!
Đồng Trường Đình hết sức vô tội —— không thể trách ta, thực sự cháo ngon quá. Không phải ngươi cũng uống rất nhiệt tình đó sao?
Đường Kiến Vi nhanh nhẹn nhận lấy bát: "Ta giúp A Cha múc thêm một bát. A Nương thì sao?"
Tống Kiều chép miệng, cũng đưa bát ra: "Làm phiền ngươi, ta cũng thêm một bát nữa."
Đồng Trường Đình: "..."
Đường Kiến Vi vốn tự tin vào trù nghệ của mình, nghĩ rằng Tống Kiều cùng Đồng Trường Đình sẽ uống thêm một bát nên đã nấu sẵn nhiều cháo, sau khi múc ra hai bát vẫn còn hơn phân nửa.
Tử Đàn cũng múc hai bát về phòng uống cùng Đường Quán Thu, phần còn lại vẫn giữ ấm trong bếp bằng mấy khối than củi.
Thời điểm đem cháo múc ra nhiệt độ phù hợp, không bỏng miệng cũng không lạnh, bưng cho Tống Kiều cùng Đồng Trường Đình, tốc độ ăn bát thứ hai của hai người cũng nhanh không kém bát đầu tiên.
Tống Kiều chưa từng uống nhiều cháo một lúc như vậy, không thể tưởng tượng nổi là, cho dù hai bát vào trong bụng nàng vẫn chưa thỏa mãn.
Rõ ràng nàng đã dùng bữa tối.
Đặt bát và thìa xuống, phát hiện Đường Kiến Vi đang chăm chú nhìn mình.
"A Thận, có phải hôm nay ngươi có chuyện muốn nói với chúng ta?"
Vị nàng dâu tương lai này vốn không đến đường đột nếu không có việc. Bát cháo này nhìn thì bình thường, nhưng lại chứa nhiều tâm ý. Tống Kiều muốn nghe xem Đường Kiến Vi có chuyện gì muốn nhờ.
Đường Kiến Vi thật sự có chuyện muốn thỉnh giáo Tống Kiều: "A Nương, thân thể A Niệm hư nhược, đã mời đại phu coi qua chưa?"
Nàng mở miệng nói những lời này khiến Tống Kiều kinh ngạc.
Vốn cho rằng nàng đến vì chuyện riêng của mình, có thể là vì sính lễ, cũng có thể là vì quầy điểm tâm, không nghĩ đến nàng là vì lo cho A Niệm.
Nói đến chuyện sức khỏe nữ nhi, Tống Kiều theo thói quen chau mày: "Coi qua rồi, như thế nào lại không coi qua? Đừng nói là ở Túc huyện hay Đạo huyện, toàn bộ Ngang châu, láng giềng mấy cái châu, tất cả đại phu nổi tiếng chúng ta đều mời mấy lần."
"Đại phu đều nói như thế nào?"
"Ý tứ đại phu chính là thuốc làm phụ, thực dưỡng làm chính, dùng dược thiện chậm rãi nuôi. A Niệm nhà ta từ nhỏ đều là coi thuốc như cơm ăn, trông thì gầy yếu, nhưng thật ra còn nhỏ tuổi. A Thận, ngươi không cần lo lắng, ta và A Cha đều là trưởng thành muộn, gần mười tám mới trổ cành, hai mươi hai còn cao thêm, A Niệm chắc chắn giống chúng ta. Năm nay A Niệm đã cao hơn so với năm trước một đốt ngón tay."
Đường Kiến Vi: "Vóc dáng cao thấp không sao, nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu lại càng được yêu thích. Huống chi A Niệm còn có tài năng xuất chúng, ta từng thấy nàng tạo những cơ quan linh hoạt, thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt."
Đường Kiến Vi phát giác Tống Kiều mỗi chữ mỗi câu đều đang nói tốt cho Đồng Thiếu Huyền, có lẽ sợ nàng có thành kiến về bệnh tình của Đồng Thiếu Huyền. Lời nói này của Đường Kiến Vi là muốn chuyển sự lo lắng của nàng sang hướng khác.
Sắc mặt Tống Kiều lại càng khó coi hơn, quay đầu nhìn Đồng Trường Đình một cái, ra hiệu hắn ra ngoài.
Đồng Trường Đình đang tràn đầy phấn khởi đợi các nàng trò chuyện, thấy ánh mắt thê tử, chỉ có thể lưu luyến bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn mẹ chồng nàng dâu hai người, Tống Kiều nắm chặt tay nàng, trịnh trọng nói: "A Thận, ngươi lo lắng A Niệm ứng phó không được chuyện trên giường sao?"
Tống Kiều sinh ra ở Bác Lăng, nhưng đến phương Nam nhiều năm, khẩu âm cũng thay đổi ít nhiều, Đường Kiến Vi nhất thời nghe không hiểu, hỏi ngược lại: "Chuyện cửa sổ gì?"
Tống Kiều thẳng thắn: "Chính là chuyện khuê phòng ngươi cùng A Niệm."
Tối nay Đường Kiến Vi đến vấn an Đồng Trường Đình là một phần, mục chính khác là muốn lấy đơn thuốc mà đại phu kê cho Đồng Thiếu Huyền, nghiên cứu một chút.
Bên trong «Tạp Thực Ký» cũng có ghi chép về dưỡng sinh bằng thực phẩm, nàng cũng học qua chút dược lý, si chứng của Đường Quán Thu nàng không chữa được, nhưng dược thiện thì vẫn có thể làm được chút ít.
Chỉ cần hiểu rõ đơn thuốc của Đồng Thiếu Huyền, biết được căn nguyên bệnh ở đâu, lấy thức ăn giúp thuốc phát huy tác dụng, thuốc giúp thức ăn có hiệu quả, thực đơn sau này cũng căn cứ chứng bệnh của nàng điều chỉnh bổ sung.
Không nghĩ tới Đồng gia hai vị gia chủ này lại thật sự sơ suất với chuyện ăn uống hằng ngày, mà những điều họ nghĩ trong đầu cũng quá sức tưởng tượng.
Đường Kiến Vi cảm thấy bản thân cũng là người từng trải, thậm chí từng đối diện với cả Trưởng Công Chúa, nhưng lời này của Tống Kiều lập tức khiến trong đầu nàng hiện ra vô số hình ảnh sống động, khó lòng phòng bị, mặt nàng đỏ bừng.
"A, A Nương sao lại nói chuyện này? Có phải suy tính quá xa rồi không?"
Tống Kiều thấy nàng có chút né tránh, chắc là mình đã hiểu lầm.
Nhưng mà đã nói đến đây rồi, Tống Kiều cảm thấy sớm nói rõ ràng cũng tốt: "Ngươi cùng A Niệm tháng giêng sang năm bái đường, chuyện khuê phòng là không thể thiếu. Ở phương diện này ngươi không cần phải lo lắng. Đoạn này thời gian ở Đồng phủ, ngươi cũng phát hiện tài năng của nàng? Đồ vật phi thiên, độn địa, người bên ngoài nghĩ còn không dám nghĩ, nàng quay đầu liền có thể tạo ra. Không phải ta tự khen con mình, đừng nói là Túc huyện, Ngang châu, nhìn cả Đại Thương, nhìn khắp thiên hạ, cũng chưa chắc có người có thể sánh bằng A Niệm về phương diện chế tạo."
Đường Kiến Vi khẽ gật đầu, Tống Kiều cũng không phải là kiêu căng tự tôn, nàng tận mắt chứng kiến sự tài tình của chiếc xe đẩy tinh xảo kia, tài năng của Đồng Thiếu Huyền e là mới chỉ mới hé lộ, còn bao nhiêu có thể khai quật, lúc này dù là ai cũng không thể có kết luận.
Đường Kiến Vi chân thành đồng ý, để khiến Tống Kiều cảm thấy an lòng, càng thêm mạnh dạn nói: "Các ngươi đều là nữ tử, nhưng khi động phòng đa số cũng chia càn khôn, chuyện này ta biết. A Niệm đứa nhỏ này nhìn xem tính tình có chút buồn bực, kỳ thật chí khí rất cao, ta là nương của nàng, hiểu rõ nàng nhất. Không nói gạt ngươi, A Niệm chỉ có đầu óc linh hoạt là chưa đủ, đôi tay cũng phải khéo léo mới thực hiện được ý tưởng ấy."
Nói đến chỗ này, Tống Kiều đưa ánh mắt hàm ý sang Đường Kiến Vi: "Ngươi hiểu ý ta chứ?"
Đường Kiến Vi: "............"
Ta thật sự không muốn hiểu...
Nhưng ta đã hiểu!
Lúc này lại giúp nữ nhi cùng nàng dâu phân càn khôn, có phải quá nóng lòng hay không?
Ấn đường Đường Kiến Vi biến thành màu đen —— chuyện này để Loan Phượng chính mình tự phân không được sao?
Ấn đường là khoảng cách giữa hai đầu lông mày và nằm ở trên sống mũi của con người.
Loan Phượng: vợ chồng
Khoan đã, ta cũng không muốn cùng Đồng Thiếu Huyền phân định chuyện này ......
Ngay từ đầu chỉ là Tống Kiều suy nghĩ lệch hướng giờ đến Đường Kiến Vi cũng bị kéo lệch theo.
Tống Kiều còn nói về sau nhất định khiến Đồng Thiếu Huyền hảo hảo rèn luyện, dưỡng tốt thân thể thì Đường Kiến Vi mới sớm có hài tử, dù sao trong truyền thuyết bí pháp nữ nữ sinh tử cần thời gian "vượt sóng" cực dài...
Lỗ tai Đường Kiến Vi như sắp bốc cháy, nơi đây không nên ở lâu, lấy cớ còn phải xem lửa trong nhà bếp, hẹn Tống Kiều ngày mai tới lấy đơn thuốc của Đồng Thiếu Huyền, vội vàng thỉnh an rời đi.
Đem cửa phòng đóng lại, làn gió đêm thổi qua tai và mặt Đường Kiến Vi, mới thổi đi cơn nóng trong người.
"Ai càn ai khôn còn chưa chắc đâu, muốn sinh cũng là ta làm cho nàng sinh!!"
Đồng Thiếu Huyền chí khí cao, nàng còn cao hơn.
Từ nhỏ đã luôn là người đứng đầu mọi việc, về sau xác định xu hướng của mình, chưa bao giờ xem chính mình là "khôn".
Lão nương tuyệt đối là "càn", chỉ có thể là "càn"! Là "càn" chế ngự vạn vật!
Đường Kiến Vi "hừ" một tiếng định rời đi, phát hiện ở sâu trong vườn Đồng Trường Đình vừa bị đuổi ra ngoài đang trợn mắt há hốc nhìn nàng.
"......"
Đi thôi ......
Nghe được thì cũng đã nghe được, không rút lại đâu!
Đường Kiến Vi lên dây cót tinh thần, lễ phép ngượng cười với Đồng Trường Đình, sau đó phớt lờ ánh mắt của Đồng Trường Đình, nhanh chân rời đi.
Đồng Trường Đình im lặng nín thở một hồi lâu, nghiêng người, từ phía sau hắn lộ ra Đồng Thiếu Huyền ngồi trên băng ghế đá.
Đồng Thiếu Huyền cầm trong tay một quyển da dê vẽ đầy sơ đồ cấu trúc, biểu hiện trên mặt so với A Cha còn đặc sắc hơn.
"A Niệm, hay là ngươi là trở về phòng đi, ngày khác chúng ta lại bàn. Trời đã tối sương đã nặng ...... đừng để thêm nhiễm lạnh. "
Đồng Thiếu Huyền ậm ừ một lúc, không biết có nghe không, cõi lòng đầy tâm tư đem quyển sơ đồ cấu trúc cuộn lại.
Đồng Trường Đình nhìn nàng cuộn ngược quyển sơ đồ cấu trúc, rõ ràng tâm tư hỗn loạn, nhưng cũng không nhắc nhở ......
Cho dù là tiểu cô nương khác, nghe được lời vừa rồi của Đường Kiến Vi, có lẽ cũng phải hoảng hốt một lúc.
...
Hai ngày sau, tiên sinh ở thư viện đích thân đến Đồng phủ thăm Đồng Thiếu Huyền, hỏi thăm bệnh tình Đồng Thiếu Huyền như thế nào, Đồng Thiếu Huyền liền biết những ngày tốt lành xem như chấm dứt.
Quả nhiên, sau khi Tống Kiều và Đồng Trường Đình tiễn tiên sinh trở về, hỏi cánh tay tổn thương của nàng phải chăng đã khỏe rồi, nếu còn không gì trở ngại từ mai đi học lại.
Trốn được nhất thời chứ không trốn được cả đời, Đồng Thiếu Huyền lười biếng đáp ứng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cát Tầm Tình và mấy vị đồng môn đi thư viện ngang qua Cảnh Dương phường, vừa vặn gặp gỡ Đồng Thiếu Huyền mặc một bộ váy áo lưng cao màu vàng nhạt.
"A? Ngươi rốt cục cũng chịu ra khỏi cửa." Cát Tầm Tình tiến lên kéo Đồng Thiếu Huyền, liên tục than khổ: "Muội muội tốt của ta, không có ngươi ở học đường trấn giữ, làm Khổng tiên sinh lợi hại điên đầu! Mỗi ngày đều bắt mấy người lên tra khảo, đúng là lành vết thương rồi lại quên đau, quên luôn chuyện ngày xưa bị ngươi làm cứng họng, mất hết mặt mũi. Trường Tư a ...... không có ngươi, chúng ta thật khổ...... A? Trường Tư, làm sao cảm giác dung mạo ngươi có vẻ khác? Các ngươi mau nhìn xem, có phải Trường Tư của chúng ta trông khác đi rồi không?"
Một tiếng Cát Tầm Tình kêu gọi, mấy tiểu nương tử đi cùng nhao nhao vây quanh, tỉ mỉ đánh giá Đồng Thiếu Huyền, mồm năm miệng mười nói: "Đúng thật, có chút khác biệt."
"Chỗ nào khác biệt?"
"Là, có chút tròn trịa."
Cát Tầm Tình dùng hai ngón véo má nàng một cái, vui vẻ nói: "Không chỉ có tròn trịa, mà còn mịn màng hơn nhiều. Nhìn cái mặt nhỏ như trứng gà bóc vỏ vậy, ta véo một cái suýt nữa trượt cả tay! Nhất định là tay nghề tẩu tử quá tốt, có thể nuôi ngươi béo ra hai lạng thịt!"
Đồng Thiếu Huyền sớm đã quen thói ồn ào của Cát Tầm Tình, bày ra nụ cười dịu dàng mà phũ phàng: "Ngươi trượt một cái xem. Hình như hôm nay Khổng tiên sinh có tra khảo, xem ta có cứu ngươi."
Cát Tầm Tình vội vàng xin khoan dung: "Ôi Trường Tư tỷ tỷ đừng nóng giận, ta đây không phải phá ngươi, quá lâu không gặp phá lệ nhớ ngươi, ngươi nhất định phải liên thủ với ta, cùng nhau đánh lui Khổng tiên sinh!"
Đồng Thiếu Huyền cười không nói, một đám người líu ríu bước đi tiếp, các nàng không nhìn thấy Đường Kiến Vi, Đường Kiến Vi đã thấy các nàng.
Cảnh Cát Tầm Tình và Đồng Thiếu Huyền thân thiết cười đùa với nhau vừa nãy, nàng thấy rõ mồn một.
Cát Tầm Tình và Đồng Thiếu Huyền là bạn từ thời thơ ấu, tám tuổi cùng vào thư viện, ngồi cùng bàn, rất nhanh đã thành bạn thân.
Dù Đại Thương có tục lệ đồng giới kết hôn, nhưng giữa các tiểu nương tử tuổi còn nhỏ chơi đùa thân thiết chưa chắc có suy nghĩ gì khác, đặc biệt là tay khăn kết nghĩa, thân mật quen rồi, cho dù hiện Đồng Thiếu Huyền đã đính hôn cũng chưa kịp sửa thói quen, thậm chí không nghĩ rằng cần phải sửa đổi.
Tay khăn kết nghĩa: "手帕之交" (shǒu pà zhī jiāo) là một thành ngữ trong tiếng Trung, nghĩa đen là "tình bạn như chiếc khăn tay". Đây là cách nói ẩn dụ để chỉ một mối quan hệ bạn bè rất hời hợt, xã giao, không sâu sắc hay gắn bó thật sự.
Quầy điểm tâm của Đường Kiến Vi lại bị người vây quanh, ngăn trở tầm mắt, Đồng Thiếu Huyền cùng nhóm bạn từ đầu phường cửa đi tới, cười cười nói nói, Đồng Thiếu Huyền không phát hiện Đường Kiến Vi.
Đường Kiến Vi thuần thục đem bánh quẩy phóng tới túi lưới bên trên để ráo dầu, những khách nhân cùng nàng trò chuyện tán gẫu, càng trò chuyện càng hứng khởi, mà Đường Kiến Vi đáp lại câu nào cũng chuẩn, đến khi nghĩ lại thì chẳng nhớ mình đã nói gì.
Đúng lúc này, Đồng Thiếu Huyền như có linh cảm, ánh mắt bỗng nhiên xuyên qua đám người tầng tầng lớp lớp vai cổ, cùng Đường Kiến Vi đối mặt.
Hai người ánh mắt giao nhau, Đường Kiến Vi có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh nở nụ cười với Đồng Thiếu Huyền.
Đồng Thiếu Huyền nghĩ lại đêm qua đi tìm A Cha thảo luận sơ đồ cấu trúc, nghe được nàng không giữ mồm giữ miệng, khiến người ta đỏ mặt. Chẳng biết tại sao bụng quặn đau, toàn thân trên dưới hoảng loạn, phảng phất hồi tưởng lời nói của nàng, giống như thật sự đang mang thai con của nàng.
Tưởng rằng quan hệ nàng cùng Đường Kiến Vi đã bớt căng thẳng.
Đêm hôm đó làm bạn cùng nhau đi một đoạn, không khí ấm áp, Đồng Thiếu Huyền thậm chí còn nghĩ liệu có phải trước kia mình quá thành kiến với Đường Kiến Vi, có lẽ không phải là lúc nào nàng mang mặt nạ dối trá?
Ý nghĩ ấy chưa kịp ấm trong lòng, liền bị một câu kinh thiên động địa của Đường Kiến Vi đập tan —— Muốn sinh cũng là ta làm cho nàng sinh!
Tim Đồng Thiếu Huyền căng lên, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đừng chạm mặt Đường Kiến Vi.
Nàng bước nhanh hơn, Cát Tầm Tình lại đứng khựng lại.
"A? Đây không phải là tẩu tử sao?" Dừng bước không nói, ngay tiếp theo kéo Đồng Thiếu Huyền giật trở về.
"Tẩu tử ——" Cát Tầm Tình thoải mái chào hỏi Đường Kiến Vi.
Đường Kiến Vi có thể làm gì được? Coi như Đồng Thiếu Huyền đã che kín mặt, nàng cũng phải đáp lại Cát Tầm Tình.
"Đi thư viện sao?" Đường Kiến Vi cảm thấy nụ cười trên mặt mình còn cứng hơn xác khô ngàn năm.
Cát Tầm Tình đáp: "Đúng vậy! Biết hôm nay Trường Tư xuất quan, bọn tỷ muội chúng ta đến đón nàng!"
Đồng Thiếu Huyền kinh ngạc nhìn về phía nàng, nhận biết nàng bảy năm, hôm nay mới biết Cát Tầm Tình ăn nói bịa chuyện tự nhiên dễ dàng như vậy, như là trời sinh.
Ba năm đồng môn phía sau đều ngạc nhiên: "Đây không phải bánh quẩy Tây Thi sao? Trường Tư? Nàng chính là thiên kim danh môn Bác Lăng Thiên Tử tứ hôn cho ngươi đó sao?"
"Cái này, cái này ... Đây là thật sao? Trường Tư, vì sao ngươi chưa hề đề cập?"
"Quả nhiên là 'phảng phất như mây mỏng che trăng, phiêu diêu như gió cuộn tuyết lượn lờ. Xa mà nhìn đến, sáng như mặt trời lộ ánh bình minh, đến gần xem kỹ, rực rỡ như hoa sen trong sóng xanh'."
Đồng Thiếu Huyền: "...... Nếu ngươi có thể đọc thơ thuần thục như vậy, thì đã chẳng bị tiên sinh đánh vào tay rồi."
Đồng môn: "......"
Đồng Thiếu Huyền một mực khuyên bảo chính mình đừng bị mê hoặc, đừng để bị vẻ ngoài của Đường Kiến Vi mê hoặc.
Mỗi khi nàng có loại tâm tình này, ít nhiều đều hoài nghi mình phải chăng quá mức thô tục, lại bị khuôn mặt này dụ dỗ mê hoặc.
Bây giờ nhìn biểu hiện của đồng môn, nàng liền biết bị mê hoặc không chỉ có một mình nàng.
Đồng Thiếu Huyền khuyên bảo mọi người: "Không thể để một lá che mắt, 'dùng ống tre để nhìn trời, lấy gáo đong nước biển, lấy đũa đụng chuông, sao hiểu hết âm vang, nắm được văn lý, phát kỳ âm thanh'."
Đồng môn nói: "Nghe ý Trường Tư, được nên duyên cùng mỹ nhân tuyệt sắc, lại mang lòng oán trách?"
Một đồng môn khác nói: "Trường Tư đây là được tiện nghi còn làm bộ khoe mẽ. "
Đồng Thiếu Huyền đang muốn phản bác, Cát Tầm Thanh dùng cùi chỏ huých khuỷu tay nàng: "Tẩu tử gọi ngươi, gọi ngươi kìa!"
Đường Kiến Vi thực sự đang vẫy tay với nàng.
Dưới ánh nắng ban mai, gương mặt Đường Kiến Vi xinh đẹp với tóc vấn cao khiến mắt Đồng Thiếu Huyền lóa mắt.
Hôm nay Đường Kiến Vi vẫn mặc váy Bạch Điểu lưu hành nhất một thời Bác Lăng, cho dù chiên bánh quẩy cũng không chút nào lơ là, khăn lụa từ sau lưng buông xuống hai tay, tráng lệ như tiên.
Kiểu tóc hai búi càng khiến nàng thêm linh động đáng yêu, da như mỡ đông, mặt như hoa đào, ngón tay thon dài khúm lại hướng về phía Tống Thiếu Huyền, môi son xinh xắn, nở nụ cười đầy ấm áp.
Trong lúc Đồng Thiếu Huyền còn đang đắm chìm trong khung cảnh ấy, thân thể nàng đã tự động bước đến, hưởng ứng Đường Kiến Vi triệu hồi, đi đến trước mặt nàng.
Đường Kiến Vi gói ba cây bánh quẩy kỹ lưỡng, đưa cho Đồng Thiếu Huyền: "Cầm lấy."
Đồng Thiếu Huyền ngơ ngác tiếp nhận.
Lại đưa tới một túi da trâu căng phồng: "Cái này cũng cầm."
Không cần phải nói, bên trong chính là sữa đậu nành.
Khách nhân kỳ thật nhìn ra rồi, nhưng ngoài miệng vẫn cười đùa: "Đường lão bản không tử tế, làm sao để cho người ta chen ngang?"
"Đúng thế, chúng ta đều trung thực chờ, thế mà tiểu nương tử này chen lên trước, sao lại thế được?"
Đường Kiến Vi nói: "Đây là phu nhân ta, ba cái bánh quẩy và sữa đậu nành đều là ta chuẩn bị sẵn từ sáng sớm cho nàng, chỉ đợi nương tử đến, liền đem cho nàng."
Đám người hiểu rõ, tất cả đều dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Đồng Thiếu Huyền.
Đồng Thiếu Huyền cúi đầu, như phạm nhân ở trong xe tù bị kéo đi bêu rếu, suýt bị ánh mắt mọi người thiêu cháy. Nhưng hương thơm từ bánh quẩy trong tay đang tỏa ra, xuyên thấu qua vải thô cũng có thể cảm giác được bánh quẩy đầy đặn xốp giòn, khiến nàng không nỡ từ chối.
Đường Kiến Vi như thể không cảm thấy lúng túng gì, giữa đất trời chỉ có hai người các nàng, tới gần Đồng Thiếu Huyền nói: "Xem chừng lấy sức ăn của ngươi ăn nửa cái là cùng, còn lại ngươi có thể phân cho đồng môn. Bánh quẩy này làm từ hai mảnh bột gộp lại, từ giữa xé ra là được, rất dễ chia. Không phải ta hẹp hòi không cho cho ngươi nhiều cái, ngươi cũng nhìn thấy rồi, khách nhân chờ không ít, nếu cho hơn nhiều chỉ sợ người ta sẽ không vui. Ngươi cũng đừng giận ta. Thôi được rồi, ngươi nhanh đi thư viện đi, chỗ này mùi dầu nặng, đừng để bám vào ngươi. Chạng vạng tối sớm trở về, ta chuẩn bị bữa tối chờ ngươi."
Đường Kiến Vi đột nhiên nháy mắt mấy cái với nàng, hoàn toàn là dáng vẻ thân mật như người một nhà.
Một lần nữa nàng bị Đường Kiến Vi làm cho đầu óc choáng váng, không phân rõ cái gì là thật, cái gì là giả.
Có lẽ lời nói thô tục tối hôm qua là thật, sáng nay quan tâm dịu dàng cũng là thật.
Đường Kiến Vi hoàn toàn không biết câu nói so đo vô tình đêm qua không chỉ bị Đồng Trường Đình nghe được, Đồng Thiếu Huyền cũng có mặt lúc đó.
Đến giờ phút này, sự do dự của Đồng Thiếu Huyền dường như cũng có lý, mà sự chu đáo của Đường Kiến Vi lại vừa đủ hoàn hảo.
Đồng Thiếu Huyền cầm bánh quẩy sữa đậu nành trở về, đồng môn ca ngợi không ngừng, nàng dựa theo lời của Đường Kiến Vi đem bánh quẩy phân ra, chỉ để lại nửa cái cho mình.
Chia vừa vặn.
Một đoàn người cùng bước lên bậc đá trong núi.
"Đã sớm nghe nói bánh quẩy Tây Thi ăn ngon! Muốn ăn từ lâu, nhưng thấy người chờ quá đông nên đành thôi. Không nghĩ tới hôm nay nhờ phúc của Trường Tư, cuối cùng cũng được nếm thử. Ôi ——giòn a, cái cảm giác này, nói câu trên trời có, dưới đất không có cũng không sai!"
"Ăn ngon ăn ngon!"
"Trường Tư muội muội, ta hâm mộ chết ngươi!"
"Lúc trước đúng là chúng ta không được nói ăn nói linh tinh, thì ra tình cảm Trường Tư cùng nương tử rất tốt a!"
Đồng Thiếu Huyền bị một ngụm bánh quẩy một ngụm sữa đậu nành dung hợp lẫn nhau phụ trợ mỹ vị khiến nàng rối tinh rối mù, trong lúc nhất thời không có phản bác.
Tình cảm có tốt hay không vẫn còn mơ hồ, nhưng mà, nhất định sẽ không mang thai hài tử với nữ nhân phóng túng đó.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Đồng Thiếu Huyền (siết chặt áo): Không ngờ ngươi lại là loại cầm thú như vậy!
Đường Kiến Vi: Có phải ngươi cầm nhầm kịch bản của ta rồi không?!
Đồng cha: ...... Quấy rầy
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro