Chương 28


Dây an toàn bị cố ý kéo căng, đầu ngón tay của Đông Liễm chậm rãi lướt qua người Du Chỉ Duệ, không nhanh không chậm mà vuốt nhẹ.

Cảm giác mềm mại trượt xuống vài phân, dừng lại ở phần giữa eo.

Dù vẫn cách một lớp vải, nhưng cảm giác ngứa ngáy vẫn từ mảng da thịt nhỏ ấy lan rộng ra. Tâm trí Du Chỉ Duệ như trôi bồng bềnh, cổ họng cũng ngứa ngáy như bị lá liễu lướt qua. Nàng khẽ nuốt nước bọt, trong đầu bỗng có một suy nghĩ hơi lệch hướng, nếu ngón tay kia trượt lên thêm chút nữa... có lẽ sẽ chạm đến vị trí hồi sức tim phổi.

"......"

"Sao lại không trả lời tôi?"

"Tiểu Du tổng."

Giọng nói trầm thấp, mang theo khí chất ngự tỷ của Đông Liễm kéo Du Chỉ Duệ trở về thực tại.

Đông Liễm nghiêng người, khẽ móc lấy dây an toàn trên người nàng, còn thuận tay kéo lên thêm một chút.

"Ừm..." Du Chỉ Duệ không dám nhìn thẳng vào mắt Đông Liễm, chỉ có thể lúng túng dời ánh nhìn sang chiếc khuyên tai màu xanh lục thiết kế tinh tế trên tai cô, thành thật đáp: "... Rất đẹp."

Chiếc khuyên tai đá quý màu lục lấp lánh như sóng nước, Du Chỉ Duệ sực tỉnh, vội vàng giải thích:

"Nhưng tôi không phải... không cố ý nhìn cô lâu như thế đâu."

Đông Liễm bật cười khẽ, dùng khớp ngón tay ấn lại đúng chỗ vừa rồi trên người Du Chỉ Duệ, rồi thản nhiên kéo dây an toàn trở về vị trí ban đầu.

"Tôi có nói không cho cô nhìn à?"

"Căng thẳng gì chứ?"

Phía trước, xe đã bắt đầu di chuyển chậm. Đông Liễm quay đầu đi như chưa có chuyện gì xảy ra, tay lái điều khiển vững vàng, bình tĩnh đến mức khiến người khác phải ngẩn người.

Du Chỉ Duệ thì đỏ cả vành tai, ánh mắt không biết nên đặt vào đâu cho ổn.

Đường phía sau đã thông thoáng. Cả hai tới sân bay trước khi máy bay hạ cánh, cũng không phải đợi lâu. Không bao lâu sau, Du Chỉ Duệ đã thấy một người phụ nữ đeo kính râm tiến về phía họ.

Tóc dài, uốn sóng lớn, môi đỏ nổi bật. Cách ăn mặc vừa thời thượng vừa sắc sảo.

"Đinh. Phát hiện nhân vật quan trọng - Cố Trà Vũ đã về nước."

Du Chỉ Duệ sững người trong chốc lát, rồi hỏi nhỏ:

"Hệ thống, tôi nhớ trong nguyên tác, Cố Trà Vũ phải đến cuối truyện mới về nước mà?"

Hệ thống đáp gọn:
"Cốt truyện xuất hiện sai lệch ở mức độ nhất định là hợp lý."

"......"

Du Chỉ Duệ mím môi, liếc nhìn sang Đông Liễm.

Thôi được rồi... nữ chính nào cũng bị bẻ lệch hình tượng kiểu này, tôi cũng không thèm quan tâm nữa. Ai nhìn vào mà chẳng thấy rõ đây là đang bẻ cong nguyên tác?

Vừa dứt lời, hệ thống bỗng rung lên bần bật như bị điện giật nhẹ.

Ngay sau đó, giọng hệ thống vang lên, tuyên bố nhiệm vụ mới:

"Xin ký chủ khinh thường nhìn về phía Đông Liễm, đồng thời khiến Cố Trà Vũ đối mặt với Đông Liễm nói: 'Đông Liễm, cô hết hi vọng đi. Dựa vào cô, không đấu lại tôi đâu.' Sau đó, xin ký chủ dùng tay nâng cằm Đông Liễm lên, dịu dàng thổi vào mũi cô ấy, rồi nói bằng giọng sủng nịch: 'Cô đúng là tiểu nữ nhân ngu ngốc, rốt cuộc phải làm sao với cô đây? Thật muốn đem cô hòa huyện vào trong cơ thể tôi, vĩnh viễn không rời xa... để xem cái đầu nhỏ của cô mỗi ngày toàn nghĩ cái gì?'"

Du Chỉ Duệ bị sốc vì tình huống khủng bố:
"......"

Nàng ngơ ngác: "Hệ thống? Tại sao bá tổng lại muốn để nữ chính trong thân thể xem cô ấy mỗi ngày nghĩ gì vậy?!"

Hệ thống trả lời: "Ký chủ, đây là sai lầm của bá tổng, không phải chuyện của chúng ta."

Du Chỉ Duệ: "Hắn sai ở đâu?"

Hệ thống: "Vì yêu cô ấy, tôi không biết hắn sai ở đâu."

"......."

Du Chỉ Duệ im lặng vì câu trả lời của hệ thống.

Lúc này, Cố Trà Vũ đi đến trước mặt Du Chỉ Duệ và Đông Liễm, môi đỏ tươi, tháo kính râm xuống, ánh mắt cong cong đánh giá Du Chỉ Duệ. Đột nhiên, cô ấy xoay người lại, với giọng điệu khoa trương, nói với Đông Liễm: "Bảo bối nhi ~"

Du Chỉ Duệ bị dọa đến mức lùi lại một bước.

Đông Liễm nhìn Cố Trà Vũ với ánh mắt cảnh cáo: "Nói chuyện bình thường đi."

Cố Trà Vũ bật cười, không phải kiểu cười nhạo khiến người ta nổi da gà, mà là vừa xoay xoay kính râm trong tay vừa nói:
“Cậu đang nói đến người kia là tiểu khả ái à?”

Nói xong, Cố Trà Vũ không cho Đông Liễm cơ hội chen vào, tiếp tục hỏi:
“Vậy xưng hô thế nào đây?”

Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng với danh tiếng “ác độc nữ phụ” của Du Chỉ Duệ trong mắt bạn bè của Đông Liễm, ấn tượng đầu tiên chắc chắn chẳng tốt đẹp gì.

Để giữ cho bầu không khí không trở nên quá căng thẳng, Du Chỉ Duệ mím môi, nhỏ giọng nói:
“Tôi là... em gái của Đông Liễm.”

Ai ngờ Cố Trà Vũ cười càng lớn, vẻ mặt đầy trêu chọc:
“Ai nha, em gái kiểu gì đây? Không phải là... ‘em gái tình cảm’ đấy chứ?”

Thấy Du Chỉ Duệ bị Cố Trà Vũ chọc đến mức á khẩu, hai tai cũng bắt đầu ửng đỏ, Đông Liễm bước lên chắn trước mặt nàng, giọng nói mang theo uy hiếp lạnh lẽo không độ ẩm:
“Cố Trà Vũ.”

“Cậu không sợ mất một phần ba mạng à?”

Cố Trà Vũ ngừng xoay kính râm trong tay, vẻ mặt lập tức thay đổi, cô ấy nắm chặt lấy tay Du Chỉ Duệ:
“Trời ơi, nói giỡn thôi mà! Em gái đừng giận nha~”

Đông Liễm vừa xoay người đi thì động tác khựng lại, im lặng vài giây rồi nói:
“Đừng gọi cô ấy là em gái.”

Cố Trà Vũ nhướn mày:
“Vậy gọi là gì?”

Đông Liễm lạnh nhạt đáp:
“Tùy cậu.”

Cố Trà Vũ chưa chịu bỏ qua, cười tủm tỉm:
“Không chừng...”

Chữ “ái” còn chưa kịp bật ra, đã bị ánh mắt lạnh băng của Đông Liễm lướt qua đánh chặn.

Cố Trà Vũ há miệng, đành thỏa hiệp:
“Được được được, ‘ngài’, có được chưa? Sau này ta sẽ gọi cô ấy là ‘ngài’.”

Du Chỉ Duệ nhỏ giọng nói bên cạnh:
“Có thể gọi tôi là Tiểu Du.”

Đông Liễm quay người bước đi trước, không hề phản đối.

Địa điểm ăn cơm đã đặt trước, là một quán thịt nướng có tiếng, chất lượng cũng không tồi.

Sau khi đến nơi, Cố Trà Vũ còn đặc biệt cảm động, nhào về phía Đông Liễm như gấu koala:
“Ôi chao bảo bối, biết ngay là cậu thương tôi nhất mà! Còn chọn đúng món tôi yêu thích – thịt nướng!”

Kết quả còn chưa chạm vào người đã bị Đông Liễm né tránh không thương tiếc.
Cố Trà Vũ cũng chẳng bận tâm, vẫn vui vẻ như thường, vừa cười vừa kể chuyện xảy ra trên máy bay.

Quán thịt nướng khách ra vào tấp nập, nhưng ba người họ quá nổi bật nên liên tục có người liếc nhìn về phía này.

Bỗng nhiên, Cố Trà Vũ xoay đầu nhìn chiếc vali kéo bên cạnh, chống cằm hỏi Đông Liễm:
“À đúng rồi, dạo này bảo bối cậu đang ở đâu thế? Nói tiện cho tôi còn tiện đường tới chơi.”

Tiếng xèo xèo của thịt nướng vang lên khe khẽ.

Đông Liễm bình thản đáp:
“Tôi đang ở nhà Du Chỉ Duệ.”

Hôm nay Đông Liễm ăn mặc trang nhã, khí chất lại quá mức nổi bật, hoàn toàn không hợp với khung cảnh náo nhiệt nơi này. Cô nghiêng đầu đi, chiếc khuyên tai xinh đẹp khẽ đung đưa, như thể đang phát ra tiếng leng keng dịu nhẹ giữa gió mát.

Chiếc đũa trong tay Cố Trà Vũ lập tức rơi xuống bàn, phản ứng đầy kịch tính:
“Cậu nói cái gì?!”

“Cậu sao lại ở chung với Du Chỉ Duệ được chứ?!”

“Có phải cô ấy ép buộc cậu không?!”

“Trời ơi, để tôi nói nhé, cái cô Du Chỉ Duệ đó đúng là không ra gì! Trước kia suốt ngày kiếm chuyện với cậu, giờ lại còn dai như đỉa!”

“Đông Liễm à, tôi nghe nói loại người như cổ, đầu óc không giống người thường đâu, nhỡ đâu có mấy sở thích kỳ quái thì sao? Cậu... Cậu có chắc là cổ không ép buộc cậu làm gì không?!”

Trong lúc Cố Trà Vũ hăng máu nói liền một tràng, Du Chỉ Duệ – người đang chuẩn bị cắt thịt nướng thành từng miếng nhỏ – đột nhiên tay run lên, cái kẹp thịt rơi xuống bàn, ngơ ngác:

“?”

Đông Liễm thuận tay cầm lấy cái kẹp từ tay Du Chỉ Duệ, cúi đầu tiếp tục nướng thịt.

Đông Liễm:“Đừng suy nghĩ lung tung. Không có chuyện gì đâu.”

Cố Trà Vũ vẫn không tin, chỉ cho là Đông Liễm đang cố gắng trấn an mình. Ngoài chuyện đó ra, không biết cô lại tự tưởng tượng ra cái gì, còn nhíu mày lo lắng hỏi:

“Đúng rồi Đông Liễm, cậu đã đi bệnh viện kiểm tra chưa? Trên người có vết thương nào không? Du Chỉ Duệ... Cô ấy sẽ không phải mỗi tối đều làm gì cậu đấy chứ?!”

Vừa hay Du Chỉ Duệ đang bưng ly trà lên uống, tay khẽ run như muốn làm sụp đổ toàn bộ thế giới. Ngay giây tiếp theo, nàng bị sặc nước đến ho dữ dội.

Đông Liễm nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch, thong thả nói với giọng đầy ẩn ý:
“Không có thương tích gì cả.”

“Cô ấy... thật ra rất dịu dàng.”

Du Chỉ Duệ trợn tròn mắt:
“?!”

Cái gì gọi là thật ra rất dịu dàng?! Đông Liễm đang bịa chuyện lung tung gì đó vậy?!

Mặt nàng lập tức đỏ ửng, từng chút một lan ra như bị hun nóng, ánh mắt hoảng loạn không biết đặt đâu cho đúng.

Mọi chuyện đang bắt đầu đi theo một chiều hướng vượt xa tưởng tượng của Du Chỉ Duệ.

Trên vỉ nướng, lớp giấy lót dưới đáy đã bắt đầu khô giòn, phát ra những tiếng xèo xèo nhỏ.

Du Chỉ Duệ lập tức đưa tay lên, hơi run run, vội vàng giải thích:
“Không… không có chuyện đó…”

“Tôi và Đông Liễm… giữa hai người bọn tôi chưa xảy ra chuyện gì hết. Cô yên tâm đi… Sau này tôi cũng sẽ không bao giờ bắt nạt Đông Liễm nữa.”

Giọng nàng dịu dàng mềm mại, âm cuối còn hơi rủ xuống.

Có lẽ do ấn tượng ban đầu với cô cũng không tệ, Cố Trà Vũ ngẩng đầu, nhìn Du Chỉ Duệ đầy kinh ngạc:
“Tiểu Du… sao cô có thể là…”

Cô ấy nhìn sang Đông Liễm, thấy đối phương khẽ gật đầu xác nhận.

Một lúc sau, như thể cuối cùng cũng tiêu hóa xong cú “sốc nhẹ”, Cố Trà Vũ bưng trà lên, rót cho Du Chỉ Duệ một ly.

“Xin lỗi nha, vừa nãy tôi hơi lớn tiếng quá.”

Không khí sau đó hơi lúng túng, nhưng Du Chỉ Duệ không có thời gian để lo chuyện đó.

Nàng còn đang vừa trở thịt trên vỉ, vừa âm thầm cân nhắc phải làm sao để hoàn thành nhiệm vụ mình được giao.

Bất ngờ, một miếng thịt ba chỉ trên vỉ nướng bắn dầu lên, bắn thẳng vào người Du Chỉ Duệ.

Đông Liễm lập tức cầm chiếc kẹp thứ hai, định gắp miếng thịt ấy ra xa.

Nhưng chưa kịp động tay, đã thấy Du Chỉ Duệ mắt sáng rỡ, như vừa nảy ra ý tưởng lớn, hăng hái nói:
“Đông Liễm, chúng ta bẻ tay đi!”

Tay Đông Liễm khựng lại giữa không trung:
“…Gì cơ?”

Thế là, sau một lúc ngắn ngủi “trao đổi ánh mắt”, hai người thực sự bắt đầu bẻ tay... ngay tại bàn thịt nướng.

May mà chiếc bàn đủ rộng, ngoài khu vực đặt bếp nướng, phần còn lại cũng dư chỗ để hai người "so tài cao thấp".

Tay Đông Liễm và Du Chỉ Duệ giao nhau, lòng bàn tay áp sát, mềm mại lại ấm áp.

Du Chỉ Duệ cong mắt cười ranh mãnh, cuối cùng cũng tìm được cơ hội tung ra câu thoại nàng đã chuẩn bị từ lâu:

“Đông Liễm, cô từ bỏ đi, cô không thắng nổi tôi đâu!”

Giọng điệu đầy khí thế, tự tin đến mức suýt làm văng luôn nắp vỉ nướng.

Nhưng mà câu nói đầy uy phong đó vừa dứt...

Giây tiếp theo, một tiếng “bang” vang lên.

Tay Du Chỉ Duệ bất ngờ rơi xuống bàn.

Cổ tay nàng hoàn toàn bị Đông Liễm khống chế, ép xuống mặt bàn, không có chút sức phản kháng, như thể không thể làm gì khác ngoài việc thua cuộc.

Toàn bộ trận đấu kết thúc ngay lập tức.

Cố Trà Vũ, người đang đứng ở bên cạnh quan sát, mắt mở to:
“???”

Một lát sau, Cố Trà Vũ thật sự không nhịn được, nhỏ giọng phun ra một câu:
“Đông Liễm, cậu như vậy thì sao tìm được lão bà chứ.”

“......”

Đông Liễm thu lại vẻ mặt, bình tĩnh đáp lại:

“Tam cục hai thắng.”

Vậy là, sau hai hiệp, Du Chỉ Duệ cuối cùng đã thắng được. Tất nhiên, rõ ràng là Đông Liễm đã “thả lỏng” hoàn toàn.

Nhưng ngay khi trận đấu kết thúc, Du Chỉ Duệ vẫn còn đang trong trạng thái hơi thất thần, không quên nhiệm vụ của mình.

Khi cuộc thi đã kết thúc, Du Chỉ Duệ nhân lúc thuận lợi, nhẹ nhàng đưa tay phủ lên mặt Đông Liễm, nói:
“Đông Liễm.”

“... Cô đúng là tiểu nữ nhân ngu ngốc, tôi nên làm thế nào với cô đây?”

“Thật sự muốn đem cô hòa huyện vào trong cơ thể tôi... vĩnh viễn không xa rời nhau... Để xem cái đầu nhỏ của cô mỗi ngày nghĩ cái gì..”

Nói xong, mặt Du Chỉ Duệ lại lần nữa đỏ lên. Nàng không biết là do nhiệt độ của thịt nướng hay là do những lời nói vừa rồi mà làm mặt nàng nóng bừng.

Một lúc sau, Du Chỉ Duệ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lại đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành. Vì vậy, nàng vội vội vàng vàng đưa tay ra, nhẹ nhàng khẽ chạm vào chóp mũi Đông Liễm, như thể chỉ lướt qua, không để lại dấu vết gì.

Cảm giác mềm mại ấm áp ấy truyền đến, khiến Đông Liễm không khỏi cảm thấy trái tim hơi rung lên một chút. Cô rũ mắt xuống, rồi sau một lúc, nhẹ nhàng nắm lấy tay Du Chỉ Duệ, lùi về phía sau một chút, rồi nghiêng người về phía nàng, ghé sát tai nàng, thì thầm.

“Muốn như thế nào mới có thể hòa huyện vào cơ thể, vĩnh viễn không xa rời nhau?”

“Đại tiểu thư, chỉ giáo tôi đi?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro