Chương 8. Thăm vịnh Vĩnh Hằng, Diêm Vương trầm tư.


Lúc lơ đãng, họ vô thức bỏ lỡ nhiều cảnh đẹp

Khi vô tâm, con người ta hờ hững bỏ qua nhau.


_______


Khi cánh đồng bỉ ngạn đã chạm điểm kết thúc, tấm thảm bay lơ lửng giữa một khoảng không bao phủ bởi khói sương mờ ảo. Tân Thế với tay chạm vào lớp mây phủ lành lạnh, cảm giác ran rát buốt giá phả lên da thịt khiến nàng khẽ rụt tay lại, lắc đầu ngao ngán. "Nơi này rét quá." Nàng bảo, còn không quên động tác xoa hai lòng bàn tay vào nhau để kiếm tìm chút hơi ấm.

Diêm Vương nhíu mày. Đến cả nàng cũng không ngờ ở đây lại lạnh lẽo như thế. Đã bao lâu rồi nàng chưa ghé thăm vịnh Vĩnh Hằng? Thật sự đã quá lâu. Có một điều tuy vẫn ý thức được nhưng nàng thường né tránh hết mức có thể: nàng là một vương hậu tồi tệ, đồng thời cũng là một kẻ lười biếng vô tâm. Tâm trạng của nàng dần tụt dốc, những suy nghĩ thầm kín làm nàng muộn phiền. 

"Sắp đến chưa?" Tân Thế tiếp tục lên tiếng, nàng cẩn thận cúi người xuống dưới, cố gắng tìm tòi phát hiện ra xem thứ gì ẩn sau lớp sương. Thế nhưng càng tiến vào sâu bên trong, lớp sương càng trở nên dày đặc, tầng nối tầng, lạnh giá nối lạnh giá. Hơi nước ẩm ướt đọng lại trên bề mặt tấm thảm, Tân Thế nhẹ phẩy tay, tất cả trở nên khô ráo song chỉ một lát, hơi nước lại tiếp tục khiến cho tấm thảm ướt nhẹp buộc Tân Thế phải lặp đi lặp lại hành động của mình. Sau khoảng chừng năm hay sáu lần như thế, Diêm Vương mới mở miệng nói, "Sắp đến rồi."

"Ồ, vậy à?" Tân Thế nhíu mày khi nhận ra tay áo mình cũng bị dính nước. Hơi nước từ sương thì buốt như băng, vừa chạm da thịt đã khiến nàng dựng hết tóc gáy. 

"Đến rồi!" Đột nhiên Diêm Vương hô to, giọng điệu còn xen lẫn chút sửng sốt. "Là ở đây."

"Ở đây hả?" Tân Thế thắc mắc, quay đầu quan sát bốn phương tám hướng. Xung quanh vẫn sương mù bao phủ, nàng hoàn toàn không trông thấy bất kì dấu hiệu sự sống nào. "Là chỗ này ư?"

"Phải, ngươi mau hạ thảm xuống đi." Diêm Vương thúc giục, gương mặt lộ vẻ hoang mang rối bời.

Cứ thế, chiếc thảm chậm rãi hạ cánh. Càng gần mặt đất, lớp sương càng loãng, tuy vẫn chưa thể dọn sạch tầm nhìn trong phạm vi bán kính bốn, năm thước, thế nhưng ít nhất thì cũng thấy đỡ lạnh, hơn nữa bắt đầu thấp thoáng những mái nhà đá rêu phong xưa cổ lấp ló sau làn khói sương ma mị. "Quả đúng là họ ở đây." Tân Thể sửng sốt khi trông thấy một ngôi làng dần hiện lên trước mắt. Có điều nơi được gọi là 'chốn giải thoát cho kẻ phàm thường' thật sự khác biệt xa vời so với những gì nàng hằng tưởng. Quá heo hút, quá tồi tàn, có lẽ vĩnh hằng nhưng tuyệt đối không cực lạc.

"Nơi này trông khác quá!" Diêm Vương lại là người thốt lên điều Tân Thế đang chỉ dám nghĩ chứ chưa dám nói. "Quá khác so với lần cuối cùng ta ghé thăm!"

"Nàng cũng cảm thấy khác thường sao?" Tân Thế hỏi.

Diêm Vương gật đầu, "Sương mù quá dày, và người dân... mọi người đâu hết rồi? Ta nhớ nơi này từng rất nhiều người mà!"

Khi chiếc thảm chạm đất, Tân Thế đỡ Diêm Vương bước xuống, sau đó dùng phép khiến chiếc thảm cuộn mình lại, treo vắt vẻo trên cành cây trơ trụi. Diêm Vương đứng yên một chỗ, nhíu mày nhìn khắp mọi nơi. Tân Thế im lặng đứng sau nàng một hồi mới lên tiếng, "Đi đâu giờ đây, đại gia? Có nơi nào mà mọi người thường xuyên tụ tập không?"

Diêm Vương đắn đo đáp, "Có quán rượu ở ngay trước mặt, chúng ta đi thôi."

Tân Thế rảo bước theo nhịp chân gấp gáp của Diêm Vương. Nàng quay ngang ngó dọc, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt tương đối hiếu kỳ. Diêm Vương nhìn nàng qua khóe mắt, bật hỏi. "Có gì muốn thắc mắc hãy cứ thắc mắc đi. Trông ngươi như thể muốn lật từng miếng đất lên để khám phá nơi này vậy."

Tân Thế phì cười, "Thế cho ta hỏi, sương mù ở đây từ đâu mà ra?"

Diêm Vương suy nghĩ vài giây mới đáp, "Đây đều là hơi nước bốc lên từ Địa Ngục băng giá, dần dà tích tụ bao phủ lấy âm thế. Trước kia vốn dĩ không dày đặc như bây giờ," Nàng lắc đầu. "Ta cũng không rõ sao lại ra nông nỗi này nữa, đã lâu lắm rồi ta không bước ra khỏi âm phủ. Tuy nhiên, dám chắc hiện tại đang xuất hiện vấn đề, lớp sương mù hiện tại quá dị đản, vịnh Vĩnh Hằng thì lại quá vắng lặng, thật khiến ta bất an." Dứt lời, Diêm Vương xoay đầu nhìn Tân Thế, nhíu mày. "Ngươi... nhớ cẩn thận đường đi nước bước đấy."

Vừa mới nói xong, Diêm Vương lập tức bước hụt, toàn thân trượt ngã về đằng sau, may thay Tân Thế kịp thời đỡ lấy eo nàng, dùng sức ôm nàng vào lồng ngực. Tim vẫn còn đập thình thịch vì giật thót, Diêm Vương đặt hai tay lên vai Tân Thế, đôi mắt xếch trợn to nhìn xuống đất. Nơi nàng vừa đứng chẳng ai ngờ lại xuất hiện một cái hố khá lớn, đất cát xung quanh miệng hố còn trơn tuột trôi theo dòng chảy, dồn về phía bóng tối sâu thẳm hun hút bên dưới. Tân Thế sợ hãi giữ chặt lấy Diêm Vương, cổ hơi rướn lên hòng phân tích tình cảnh bất ngờ vô cùng hiểm nguy ban nãy.

"Sao lại có cái hố vô duyên thế này nằm ở đây?!" Diêm Vương bật thốt. 

Tân Thế nhíu mày đáp. "E rằng đất đai nơi này đã chịu tổn hại quá nặng nề, nàng xem kìa, đây không phải hố nhân tạo mà là do những lỗ hổng hình thành dưới lòng đất. Vừa rồi ắt hẳn nàng vô tình giẫm phải lớp đất yếu nên dẫn tới hiện tượng sạt lở, may mà ta kịp giữ lấy nàng, không thì nàng bị lún xuống đấy thì hết đường cứu chữa." Dứt lời, Tân Thế còn lắc đầu đầy bất đắc dĩ, "Diêm vương mà vậy đấy." 

Như nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng song quá mức nhạy cảm, Tân Thế đột ngột quay sang mở to mắt nhìn Diêm Vương. Với chiều cao tương đồng, hiện mắt hai người chỉ cách nhau đúng bằng một ngón tay cái, gần sát đến nỗi có thể nuốt trọn cả hơi thở của đối phương. Nhịp thở đều đặn của Diêm Vương như truyền sang Tân Thế, giúp nàng bình tĩnh hơn, song tư thế của cả hai vẫn bất di bất dịch.

"Ta không thể chết." Diêm Vương lên tiếng. "Chí ít cũng không có chuyện ta chết bởi một đống đất cát chốn mây phủ đâu."

"Sao nàng có thể chắc chắn được chứ?" Tân Thế nhìn thẳng vào mắt Diêm Vương, Diêm Vương cũng nhìn thẳng vào mắt Tân Thế.

"Biết chắc hay không chẳng có ý nghĩa gì hết, dù sao thì kể cả khi ta có chết đi, Quân Thượng vẫn có thể nặn lại ta từ đất sét, một bản thể hoàn chỉnh, thậm chí còn có thể hoàn hảo hơn." Diêm Vương đáp.

Tân Thế sửng sốt, sau đó biểu cảm phức tạp trộn giữa đau lòng và giận dỗi thay thế trên gương mặt nàng.

"Đó là đáp án ngươi không muốn nghe phải không?" Chợt Diêm Vương lại trở thành người đặt ra câu hỏi. Tân Thế mím môi, thành thật gật đầu. "Đấy cũng là câu trả lời mà ta căm ghét nhất." Diêm Vương khẽ đẩy Tân Thế, hai người lập tức tách khỏi nhau. "Ta sẽ không chết, không gì có thể giết ta một khi ta vẫn còn là vương hậu của chốn mây phủ. Không tin ngươi và ta có thể quyết một trận sống mái?"

Ban đầu Tân Thế có chút sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó nàng bật cười nhẹ nhõm, "Phải, không ai có thể thay thế nàng hết."

Tân Thế lẳng lặng nhìn Diêm Vương. Diêm Vương chỉ đứng yên một lát rồi quay lưng lại, ra lệnh. "Mau đi đi thôi, chúng ta còn phải tới quán rượu. Nơi này thực sự đang trở nên kì quái, ta vô cùng khó chịu khi thấy vương quốc của ta phát sinh rắc rối mà ta không hay biết. Và nhớ cẩn trọng trong từng bước đi, nếu ngươi không muốn hoặc chôn xác ở đây, hoặc gọi lại cái thảm bay ướt nhẹp của mình."


*


Làng Vô Lo được xây dựng trên vịnh Vĩnh Hằng từ rất sớm, có lẽ từ thuở con người bắt đầu có thể thoát khỏi quy luật sinh tử luân hồi khi đã tu luyện đến một cảnh giới đạo hạnh nhất định. Ban đầu, ngôi làng được chính những thế hệ đầu tiên đắp từng miếng gỗ, số dân sinh sống trong làng chỉ có thể đếm sơ được tầm đôi ba chục người. Không phải là bởi số người sống thiện lương trên lục địa quá ít ỏi, mà là vì đa phần bọn họ đều vương vấn kiếp hồng trần, không nỡ buông bỏ một mối nhân duyên. Như một thứ luật lệ bất thành văn, những người cố chấp như thế thường sẽ lựa chọn ngồi đợi bên bờ Vong Xuyên để rồi đến một lúc nào đó họ sẽ tan ra thành những cánh hoa, mãi mãi ở bờ bên này ngóng trông theo bóng hình nơi bờ bên kia.

Dần dà, làng Vô Lo cũng đông đúc hơn, thế nhưng số lượng người chưa vượt quá con số hai trăm. Hoa Diên Vĩ nhớ lão đến đây khi đang ở vào cái tuổi lục tuần, bấy giờ nơi này chỉ lác đác vài thanh niên, còn đâu toàn ông bà già tu tâm thiện tính thích luận nhân sinh. Cái số lão lúc còn sống cũng không thích ngồi một chỗ nhàm chán buồn tẻ, vậy nên lão huy động đám thanh niên cùng chung tay với lão xây lên một quán rượu be bé ở ngay chính giữa làng, nguyên liệu thì lão phải tạo dựng mối quan hệ trao đổi mới kiếm được từ tay bọn quỷ sai. Mới đầu quán rượu cũng chỉ được dựng qua loa cẩu thả bằng những miếng gỗ chặt quanh làng - gỗ âm thế tuy trông thiếu sự sống nhưng phải kinh qua mới biết nó cứng cáp hơn gấp bội lần gỗ trên trần gian, về sau thì người càng đông, nhân gian phát triển, tân binh phổ cập kiến trúc gạch đá, từ ấy quán rượu mới vững trãi hơn, đồng thời mở rộng diện tích chứa lớn hơn nhiều. 

Cùng quãng thời gian ấy, vị vương hậu cai quản cõi u hồn được một lần hiếm hoi đặt chân ghé thăm những thần dân sống trong vương quốc của mình. Lão nhớ ngày hôm ấy trời âm u như bao ngày, một nữ nhân toàn thân diện váy lông đen nháy chậm rãi bước ra từ cỗ xe được kéo bởi những con chiến mã mình bọc gai nhọn, mái tóc bạc trắng thướt tha theo chiều gió, họa nên một nét sầu thảm tuyệt mĩ cho vùng đất thê lương. 

Nàng hứng thú với quán rượu - điều khiến trái tim già nua của Hoa Diên Vĩ trở nên vui sướng. Dân làng muốn bắt chuyện với Diêm Vương, thế nhưng những gã trai thân hình vạm vỡ cao lớn tựa núi đá ngăn họ thỏa niềm ước nguyện. Diêm Vương có vẻ cũng chẳng đoái hoài gì, nàng chậm rãi bước đến bên quầy, ngồi xuống với vẻ kiêu sa vốn dĩ ăn sâu vào máu thịt của dòng dõi thống trị đầy quyền quý. "Ta nghe nói ngươi chủ trương mở quán rượu giữa lòng Vô Lo?" Diêm Vương hỏi, thanh âm nhẹ nhàng lại như muốn khắc sâu vào trong trí nhớ của Hoa Diên Vĩ.

"Dạ vâng, tính ra thần đã mở quán rượu được tầm ba mươi năm rồi, thưa ngài." Hoa Diên Vĩ kính cẩn trả lời. Lão không ngờ đế vương một cõi lại trẻ như vậy, nếu không xét đến mái tóc và màu mắt bạc trắng cùng làn da xanh xao nhợt nhạt thì có lẽ trông nàng chẳng khác nào một cô gái bình thường trên nhân thế, không, há có thể bình thường, nàng phải là mỹ nhân khuynh nước khuynh thành, cướp trọn hồn xác của các đấng hào kiệt lừng lẫy chốn giang hồ mới đúng. 

"Ba mươi năm..." Diêm Vương trầm ngâm, khi nàng nói, ba nốt lệ đường nối đuôi nhau kéo từ đuôi mắt trái khẽ lay động làm cho Hoa Diên Vĩ không tài nào rời nổi ánh nhìn. Lão cứ trân trân ngắm nghía, hồn phách như bị rút cạn. "Ta từng đến đây vào năm mươi năm trước, khi ấy hẳn ngươi vẫn chưa ở nơi này."

"Dạ vâng, thần mới chết được ba mươi ba năm thôi. Nhưng ngài biết không, thần thấy thật kỳ lạ, rõ ràng thần mới chết ba mươi ba năm, nhưng những người mới tới lại cứ khăng khăng rằng năm thần chết đã cách đây hơn ba trăm năm rồi." 

Từ lâu Hoa Diên Vĩ đã phần nào đoán được câu trả lời cho thắc mắc của mình, thế nhưng giờ đây lão vẫn trông chờ vào một sự khẳng định. Đúng như lão nghĩ, Diêm Vương lắc đầu, chậm rãi nói. "Thời gian ở chốn mây phủ khác với thời gian nơi trần thế."

Hoa Diên Vĩ trầm mặc. Đột nhiên trong đầu lão nảy sinh câu hỏi: Không biết con cháu của lão thế nào, bọn họ có còn thờ cúng lão nữa không hay đã sớm quên lão già keo kiệt một đời chắt chiu dành dụm này rồi? Lão chợt thấy vô cùng tủi thân. Lão nghĩ, thà rằng kiếp trước lão cứ nhắm mắt nhắm mũi gây ra vài chuyện 'hoang đường' thì có khi lão đã được bước trên chiếc cầu mà lão từng trông thấy vợ lão băng qua, để rồi một lần nữa quay về thế giới nơi những người thân quen của lão đều đang sinh sống.

Lão còn chìm trong dòng chảy miên man của vô vàn điều 'liệu có thể hay chăng' thì Diêm Vương bỗng dưng xen ngang. "Ngươi đã giúp nơi này trông có sức sống hơn hẳn."

"Dạ?" Hoa Diên Vĩ ngớ người, chưa kịp phản ứng.

"Lần đầu ta đến, trông bọn họ chẳng khác nào những cái xác." Diêm Vương khẽ liếc về đằng sau. Dân làng đang túm tụm bên ngoài quán, thế nhưng vóc dáng đồ sộ của địa hộ ngăn cản bọn họ tiến lại quá gần. "Thậm chí có vài người còn đứng trước mặt ta, nói với ta rằng họ chẳng còn thiết sống. Vô nghĩa. Bọn họ đâu còn sống nữa đâu."

"Vậy ngài thấy nếu như bọn ta không dùng từ 'sống' thì phải dùng từ gì thay thế đây?" Hoa Diên Vĩ cười buồn. "Chết không ra chết mà sống không ra sống thì chẳng khác nào những kẻ lang thang vật vờ đầy tẻ nhạt." Lão như bừng tỉnh, cặp đồng tử thoáng lên vẻ tinh anh, "Phải, vật vờ, đây là một từ vô cùng chuẩn xác. Bọn ta chỉ là những kẻ vật vờ trên mảnh đất của ngài thôi, thưa Diêm Vương. Tựa tù binh, không, là con tin, như thể ngài đang giam cầm bọn ta ở đây, và không thể tin được rằng khi còn sống đó lại là điều bọn ta hằng mong muốn."

"Đúng, đây là điều các người hằng mong muốn và luôn miệng van nài, vậy mà đến khi đạt được nguyện cầu rồi các người lại quay sang trách móc ta." Diêm Vương tỏ ra khinh thường. "Lấy oán báo ơn thật là một hành động đáng chê trách xuất phát từ tâm địa hẹp hòi ích kỉ của con người các ngươi."

Dứt lời, Diêm Vương quay lưng, bước chân tiến về phía cửa. Hoa Diên Vĩ dõi theo bóng lưng nàng, đợi đến khi nàng gần ra tới ngoài, lão mới hô to, "Diêm Vương, nao rảnh nhớ lại ghé qua đây chơi, lúc đó thần sẽ khao ngài một chầu, không say không về!"

Diêm Vương không ngoảnh mặt lại, lão có thể nghe thấy nàng 'xì' một tiếng, sau đó tiếng cửa đóng thật sự khép lại lần gặp gỡ đầu tiên và duy nhất giữa lão với vương hậu của mình.



Đã rất lâu chưa gặp nàng, Hoa Diên Vĩ hơ tay trước lò sưởi, cố gắng xua tan cái lạnh thấu xương trong khi giá rét gợi nhắc lão nhớ về kí ức xa xưa. Bao lâu rồi nhỉ? Ôi, lâu hơn gấp mấy lần cái tuổi lục tuần của lão, mà nếu tính theo thời gian ở nhân thế, có khi lão đã phải con đàn cháu đống xếp đến tận mấy chục đời rồi.

Suốt quãng thời gian qua, vịnh Vĩnh Hằng nói chung và làng Vô Lo nói riêng đã xảy ra quá nhiều chuyện, hầu như số chuyện tốt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Có trách cũng chỉ đành ngửa mặt chửi ông trời, song sống lâu ở đây, lão đã biết bầu trời nơi âm thế còn chẳng phải bầu trời thật sự. Dù sao thì người dân sống nơi này cũng đã ra đi hết, chỉ còn lão vẫn cố chấp ở lại. Lão không biết lí do vì sao, lão cũng quá mệt mỏi để có thể bận tâm. Cái lạnh khiến đầu óc lão trì trệ, lão chẳng suy nghĩ được nhiều. 

Nhưng lão biết thực chất mình vẫn đang chờ đợi.

Bởi vì lão đã hứa, hứa với Diêm Vương rằng sẽ chờ ngài trở về để uống rượu cùng lão. 


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro