Chương 21: Phục chế hồn cốt
Bỉ Bỉ Đông cắn môi, rốt cuộc cũng không nhịn nổi.
Nàng siết chặt váy áo, bất chấp ánh mắt kinh ngạc xung quanh, chạy khỏi chỗ đứng, đuổi theo bóng lưng Tử Hàn vừa rời đi.
"Tử Hàn! Tử Hàn!"
Nàng vừa chạy, vừa thở dốc, gió đêm lạnh buốt quét qua, thổi tung mái tóc dài.
Mỗi bước chân, trái tim nàng như càng bị bóp nghẹt.
"Ta làm sao có thể để nàng rời đi một mình như vậy... Ta rõ ràng biết nàng rất mạnh, nhưng... nhưng ta vẫn không yên tâm..."
Tiếng bước chân của Tử Hàn vẫn vững vàng, lạnh lùng, từng bước, từng bước, như băng tuyết phủ lối, xa dần, xa dần.
"Vừa rồi... nàng rõ ràng đáng sợ đến vậy... Giống như người xa lạ, giống như... một con mãnh thú ẩn mình trong bóng tối."
"Nhưng ta... ta sợ gì chứ?"
Bỉ Bỉ Đông siết chặt tay, bàn tay đã run rẩy, trong lòng như có hai giọng nói giằng co.
"Ngươi phải dừng lại! Ngươi sợ nàng! Ngươi không nên xen vào nữa!"
"Nhưng... nàng là Tử Hàn! Là người bên cạnh ngươi, là tỷ tỷ của ngươi! Ngươi không thể bỏ mặc nàng!"
Nước mắt không biết từ khi nào đã rưng rưng nơi khoé mắt, Bỉ Bỉ Đông cắn chặt môi, càng chạy càng hoảng hốt.
"Tử Hàn... Ngươi có thể không cần ai khác... nhưng ngươi không thể bỏ lại ta!"
Nàng không dừng lại.
Dù chân đã đau, dù tim đã loạn nhịp, dù phía trước là màn đêm dày đặc, nàng vẫn lao về phía bóng lưng kia.
"Cho dù ngươi có lạnh nhạt thế nào, ta cũng muốn đứng bên cạnh ngươi! Cho dù ngươi có che giấu ta điều gì, ta cũng muốn biết rõ tất cả!"
-------------------------------------------------------------------------------------------
Đêm khuya, trong phòng tĩnh lặng, ánh trăng nhàn nhạt phủ lên bóng dáng lạnh lùng của Tử Hàn.
Nhất Tử chậm rãi hỏi, giọng cung kính nhưng không giấu được tò mò:
"Chủ nhân, thật sự muốn rời học viện sớm như vậy?"
Tử Hàn nhắm mắt, giọng nói thản nhiên như gió thoảng:
"Nơi này vốn không có gì giữ chân ta."
Tử Hàn khẽ cười, nụ cười lạnh nhạt tự giễu, ánh mắt vẫn bình thản như mặt hồ không gợn sóng:
"Ta đến học viện... chẳng qua chỉ vì một người."
"Ngoài nàng ấy, tất cả nơi này... đều vô nghĩa."
Giọng nàng cực nhẹ, nhưng lại lạnh lùng và kiên quyết như băng tuyết ngàn năm:
"Cơ duyên? Danh lợi? Ta không hứng thú. Ta chỉ cần thấy nàng ấy bình an là đủ."
Nhất Tử thoáng sững người, hồi lâu mới thở dài, giọng nói mang chút cảm khái:
"Chủ nhân, người vẫn là chủ nhân ta quen thuộc... đi đến đâu cũng chỉ để bảo hộ người mình muốn bảo hộ."
Tử Hàn khẽ nhếch môi, lạnh nhạt đáp lại:
"Thế giới này vốn không có gì khiến ta bận tâm, trừ nàng ấy."
Đôi mắt nàng vẫn sâu thẳm, lãnh đạm như cũ, nhưng dưới đáy mắt, lại ẩn giấu thứ cảm xúc dịu dàng lặng lẽ, tựa như gió lạnh cuối thu lướt qua cánh đồng hoang vắng — thản nhiên, nhưng tuyệt đối không ai lay chuyển nổi.
Ngay khoảnh khắc ấy — cửa phòng đột ngột bị đẩy mạnh ra.
Bỉ Bỉ Đông xông vào, gương mặt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe đầy tủi hờn. Không kịp suy nghĩ, nàng lao thẳng tới, ôm chặt lấy Tử Hàn.
"Tử Hàn! Ngươi... ngươi lại muốn bỏ ta mà đi!"
"Ngươi lúc nào cũng như vậy! Ta ghét ngươi!"
Tử Hàn thoáng sững người, ngón tay giữa không trung khẽ run một chút.
Bỉ Bỉ Đông nức nở, nước mắt tuôn xối xả, ôm lấy eo Tử Hàn không buông, giọng nghẹn ngào đứt quãng:
"Ngươi lúc nào cũng lạnh lùng như thế... Lúc nào cũng bỏ đi không nói một lời... Ta không cần cơ duyên, không cần vinh quang gì hết... Ta chỉ cần ngươi ở lại!"
Tử Hàn vẫn ngồi im, không đẩy nàng ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn mái đầu nhỏ đang run lên vì khóc trong ngực mình.
"Ngươi nghe lén ta?"
Giọng nàng lạnh nhạt vang lên, không rõ là giận hay chỉ thản nhiên như mọi khi.
Bỉ Bỉ Đông cắn chặt môi, không thèm để ý, chỉ khóc càng dữ dội, tiếng nghẹn ngào run rẩy:
"Ngươi không muốn ta nghe thấy, đúng không?"
"Ta đã sớm đoán được! Ngươi vốn dĩ chưa từng thật lòng muốn ở lại nơi này... tất cả chỉ là vì ta..."
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm nước trừng thẳng vào Tử Hàn, giọng khàn đi:
"Nhưng ngươi có từng hỏi ta nghĩ gì chưa? Ngươi muốn đi thì đi, ta thì sao? Ngươi để ta lại đây một mình sao?"
Tử Hàn trầm mặc nhìn nàng, ánh mắt như hồ nước đêm sâu không đáy.
Một hồi lâu, nàng mới chậm rãi thở ra, bàn tay lạnh như băng nâng cằm Bỉ Bỉ Đông lên, lau nước mắt cho nàng, động tác nhẹ đến khó tin.
"Nếu ta không đi thì sao?"
Bỉ Bỉ Đông nghẹn lại, ánh mắt mờ mịt.
Tử Hàn cúi đầu, môi khẽ chạm vào trán nàng, giọng nói nhẹ như gió thoảng, mà cũng lạnh lùng vô cùng:
"Ngươi có dám giữ ta không?"
Câu hỏi ấy, không rõ là trêu chọc hay thật tâm.
Bỉ Bỉ Đông ngẩn ra, giọng khàn khàn lẩm bẩm:
"... Ta dám."
Một hồi lâu sau, nàng khẽ thở dài, bàn tay lạnh như băng dịu dàng xoa mái tóc mềm mại kia, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều:
"Được rồi... Ta không đi."
Bỉ Bỉ Đông ngây người nhìn nàng, sau đó bật khóc lần nữa, nhưng lần này là vì vui mừng, nức nở gật đầu:
"Ngươi nói rồi đấy nhé... Không được nuốt lời đâu... Nếu ngươi dám lặng lẽ bỏ đi nữa... ta... ta sẽ..."
Tử Hàn nhẹ giọng ngắt lời, nụ cười nhàn nhạt, tựa như tuyết đầu mùa tan chảy:
"Sẽ thế nào?"
Bỉ Bỉ Đông ngượng ngùng không đáp, chỉ ôm lấy nàng thật chặt, nghẹn ngào:
"Dù thế nào ta cũng không buông."
Tử Hàn để mặc nàng ôm, khẽ cười nhạt.
Chỉ có bản thân nàng biết — lời nói vừa rồi, chẳng qua chỉ là để trấn an nhất thời mà thôi.
Muốn đi, nàng vẫn sẽ đi.
Đợi khi thời cơ đến, không ai có thể giữ nàng lại.
Trong đáy mắt Tử Hàn thoáng hiện tia u lãnh sâu thẳm, lạnh lẽo như vực sâu đêm tối.
Chuyện cần làm, nàng nhất định sẽ làm.
Rời đi, cũng là điều nàng nhất định phải làm.
Trong căn phòng chỉ còn ánh nến mờ ảo, hai thân ảnh nữ nhân quấn lấy nhau trên giường lớn. Bỉ Bỉ Đông nằm gối đầu trên cánh tay Tử Hàn, từng hơi thở phả nhẹ lên cổ nàng, mang theo hương thơm dịu ngọt quen thuộc.
Tử Hàn khẽ khàng vuốt tóc nàng, từng sợi từng sợi mềm mại lướt qua đầu ngón tay, đôi mắt lạnh lẽo thường ngày giờ đây chỉ còn lại vẻ dịu dàng hiếm có.
"Ngủ đi." Giọng nàng rất nhẹ, vừa đủ để Bỉ Bỉ Đông nghe thấy, như sợ phá tan sự yên bình này.
Bỉ Bỉ Đông khẽ cựa mình, mơ màng cất tiếng, giọng mũi còn đượm vẻ làm nũng:
"Hàn tỷ... đừng rời xa ta..."
Tử Hàn khẽ cười, cười rất nhẹ, như gió xuân thoảng qua mặt hồ, ngón tay vuốt ve gò má ửng hồng của Bỉ Bỉ Đông, thấp giọng dỗ dành:
"Ừ, ta ở đây, không đi đâu cả. Ngủ ngoan."
Nàng cúi đầu, hôn thật khẽ lên mi mắt đối phương, nụ hôn nhẹ như lông chim, lại khiến người ta an tâm lạ thường.
Bỉ Bỉ Đông rốt cuộc cũng yên tâm, chậm rãi chìm vào giấc ngủ, bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy vạt áo Tử Hàn, chẳng chịu buông.
Tử Hàn nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh nến lay động, một tia cảm xúc phức tạp lướt qua đáy mắt. Nàng ôm chặt người trong lòng, như muốn khắc ghi hơi ấm ấy vào tận xương tủy.
"Nếu có thể, ta thật muốn giữ nàng mãi như thế này..."
Lời thì thầm tan vào đêm tối, chỉ còn lại ánh trăng lặng lẽ chiếu rọi.
Đêm ấy, Bỉ Bỉ Đông chìm trong hạnh phúc mù quáng, hoàn toàn không nhận ra, người trong lòng mình... từ đầu đến cuối, vẫn chưa từng buông ý niệm rời đi.
Nhất Tử im lặng từ đầu đến cuối, nhưng trong lòng cũng thầm thở dài:
Quả nhiên, chủ nhân của mình, chỉ có duy nhất một nghịch lân.
Haiz, đúng là luyến ái não mà.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Buổi sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló rạng, bờ hồ phía sau học viện vẫn chìm trong màn sương mờ ảo, lạnh lẽo và tĩnh mịch, như tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài.
Tử Hàn lặng lẽ xuất hiện, y phục băng lam nhẹ nhàng tung bay, bước chân thong thả, từng nhịp điệu đều mang theo vẻ thanh lãnh cao ngạo, như dã thú cô độc giữa đêm đông. Ánh mắt nàng nhàn nhạt, không hề gợn sóng.
Nàng chọn một góc khuất sát mép nước, nơi cây cối um tùm, rậm rạp che chắn, hoàn toàn cách biệt với ánh mắt người thường.
Nhất Tử giọng nói ôn hòa nhưng cung kính vang lên:
"Chủ nhân, toàn bộ vật liệu đã chuẩn bị đầy đủ. Ngoài hồn cốt cần phục chế, còn có Cự Nhận cũng cần xử lý."
Tử Hàn khẽ gật đầu, nhẹ phẩy tay áo, lập tức từng vật liệu tinh quý lặng lẽ hiện ra, hoàn toàn không phát ra dao động nào, như thể tự nhiên hòa nhập cùng không gian.
Có Tinh Thần Nguyệt Dịch — nước thần ngưng tụ từ tinh thần lực cực hạn, chuyên tẩy rửa tàn niệm trong hồn cốt.
Có Bách Luyện Hồn Tinh Thạch — khoáng thạch tinh luyện, chuyên dùng để hàn gắn hồn cốt.
Có Băng Tủy Tinh Diễm — ngọn lửa lam băng chỉ có trong không gian hệ thống, luyện dung vạn vật mà không để lại tạp chất.
Ngoài ra còn có một thanh Cự Nhận cổ xưa, lưỡi dài nặng nề, thân dao khắc đầy phù văn loang lổ, từ lâu đã nứt vỡ, không còn khả năng sử dụng. Dù vậy, Tử Hàn vẫn lạnh nhạt liếc nhìn.
Thanh Cự Nhận này vốn là vật phẩm nghi thức, chuyên dùng làm vật dẫn cho các nghi lễ phong ấn hoặc luyện hóa, không thể dùng để chiến đấu, nhưng giá trị lại cực kỳ đặc biệt. Giờ đây, nó cũng nằm trong danh sách cần phục hồi.
Tử Hàn không vội, nàng nâng tay, đầu ngón tay trắng mịn vẽ ra từng đường phù văn băng lam trong không trung, mỗi nét vẽ đều đọng lại ánh sáng nhàn nhạt, lạnh lẽo như ánh trăng.
Từng phù văn đan xen, lặng lẽ xoay tròn, hoá thành vòng sáng kỳ dị, chậm rãi lan rộng khắp bờ hồ, như vầng trăng lạnh phủ bóng xuống mặt nước tĩnh lặng.
"Phong Giới — Tuyệt Âm, Tuyệt Sát, Tuyệt Thức."
Chỉ một câu ngâm nhẹ, toàn bộ bờ hồ lập tức chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.
Gió dừng, sương tan, mặt hồ phẳng lặng, ngay cả tiếng lá cây xào xạc cũng biến mất. Một kết giới hoàn mỹ hình thành, từ bên ngoài nhìn vào chỉ là cảnh sắc yên bình, nhưng bên trong lại là không gian tuyệt đối biệt lập, không ai có thể quấy nhiễu.
Tử Hàn thản nhiên ngồi xuống giữa trung tâm kết giới, tà áo lam phủ xuống, ánh sáng nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt nàng, càng tôn thêm vẻ lãnh đạm, ung dung như nguyệt thần nơi thế ngoại.
"Bắt đầu đi."
Nàng nhấc tay, toàn bộ vật liệu lặng lẽ bay đến, xoay quanh nàng như ngân hà lấp lánh.
Nàng đưa tay nâng hồn cốt nứt vỡ lên, khẽ niệm một tiếng "Khởi".
Tinh Thần Nguyệt Dịch từ không trung rót xuống, nhẹ nhàng tẩy rửa hồn cốt, tàn niệm bị thanh lọc, từng tia sáng tinh thuần lan tỏa, như thanh thủy gột sạch bụi bẩn.
Tiếp theo, Băng Tủy Tinh Diễm trong tay nàng bùng cháy, ngọn lửa băng lam xuất hiện, cả bờ hồ lập tức chìm vào băng địa, mặt nước đóng băng, khí lạnh lan tràn.
Ngọn lửa lam băng bao phủ hồn cốt, đồng thời dung hợp Bách Luyện Hồn Tinh Thạch. Dưới sự khống chế tinh vi của Tử Hàn, từng tia sáng như sợi tơ tinh xảo không ngừng đan kết, tỉ mỉ vá kín từng vết nứt, hàn gắn từng khuyết điểm.
Trong suốt quá trình kéo dài hơn một canh giờ, ánh sáng lam băng quanh nàng không ngừng uốn lượn, lạnh giá nhưng đẹp đến kỳ ảo, tựa như nàng đang chế tác một món bảo vật thánh linh giữa băng thiên tuyết địa.
Khi hồn cốt hoàn toàn được phục hồi, sáng rực lên như lưu ly trong suốt, khí tức ngưng thực, ẩn chứa lực lượng khổng lồ, ánh mắt Tử Hàn vẫn thản nhiên, chỉ nhẹ gật đầu:
"Đủ rồi."
Nàng lại chuyển sang thanh Cự Nhận. Dù đây chỉ là vật phụ trợ, Tử Hàn cũng không qua loa.
Ngọn lửa Băng Tủy Tinh Diễm lần nữa bùng cháy, bao phủ toàn bộ thân Cự Nhận. Dưới sự luyện hoá tinh vi, từng vết nứt trên thân nhận chậm rãi khép lại, phù văn cổ xưa cũng dần được khôi phục. Một luồng ánh sáng u ám từ lưỡi dao nhè nhẹ lan tỏa, như hơi thở cổ xưa thức tỉnh, bí ẩn mà trầm tĩnh.
Dưới bàn tay Tử Hàn, ngay cả thanh Cự Nhận vốn chẳng thể chiến đấu kia cũng như lột xác, trở nên mới mẻ, khí tức càng thêm trầm ổn, sâu thẳm, không còn chút tổn hại.
Khi ánh sáng rút đi, kết giới lặng lẽ tan biến, gió lại thổi, nước lại gợn sóng.
Tử Hàn thu hồi hồn cốt và Cự Nhận vào không gian, bàn tay khẽ siết, toàn bộ vật liệu dư thừa hóa thành tro bụi, tan vào hư không.
Mặt trời vừa ló rạng, nàng đứng dậy, đôi mắt lạnh nhạt khẽ nhìn hồ nước đã đóng băng một tầng mỏng.
Áo lam tung bay, bóng lưng nàng cao ngạo như băng nguyệt thánh nữ. Trên tay là một túi đồ ăn sáng vừa mua từ cửa hàng gần đó.
Tử Hàn thong thả rời đi, để lại sau lưng chỉ còn sương sớm lảng bảng và khí lạnh chưa tan.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm.
Ánh nắng ban mai vừa nhạt nhòa len qua cửa sổ, phủ lên sàn nhà một lớp ánh sáng mỏng manh.
Trong căn phòng yên tĩnh, Bỉ Bỉ Đông khẽ cựa mình tỉnh giấc. Hàng mi dài run lên nhẹ nhẹ, nàng mở mắt, còn có chút ngái ngủ. Nhưng chỉ một thoáng, sự mơ màng lập tức bị xé toạc.
Bên cạnh không còn hơi ấm.
Giường đối diện... trống không.
Tử Hàn không có ở đó.
Trong nháy mắt, đáy lòng Bỉ Bỉ Đông chùng xuống, tâm trí lập tức hoảng loạn. Nàng gần như bật dậy, trong mắt đầy hoảng hốt, đôi tay nắm chặt chăn, tim đập loạn nhịp.
Tối qua rõ ràng vẫn còn đây, chẳng lẽ... nàng thật sự đi rồi?
Bỉ Bỉ Đông cắn môi, tim như thắt lại, ngồi ngẩn ra trên giường, ánh mắt dần ướt át, bàn tay bất giác siết chặt vạt áo.
Ngay khoảnh khắc đó, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng mở khóa khe khẽ.
"Cạch."
Tử Hàn đẩy cửa bước vào, tay mang theo một túi đồ ăn còn bốc khói, áo choàng bên ngoài vương đầy sương lạnh, giữa những ngón tay còn lấm tấm dấu ấn nhàn nhạt từ trận pháp khi nảy.
Ánh sáng mờ nhạt hắt lên bóng hình nàng, khiến cả căn phòng như sáng hơn.
Bỉ Bỉ Đông sững sờ nhìn nàng, đôi mắt đỏ hoe vì xúc động.
Tử Hàn liếc mắt đã nhìn thấu tâm trạng của nàng, chỉ khẽ nhếch môi, giọng thản nhiên nhưng mang theo chút ý cười nhàn nhạt:
"Ngươi tỉnh sớm thật đấy."
Bỉ Bỉ Đông nghẹn họng, vừa muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ.
Tử Hàn bước vào, đặt túi đồ ăn xuống bàn, giọng thản nhiên vang lên:
"Đi ra ngoài một chút, thuận tiện mua bữa sáng. Ngươi mới dậy, chắc cũng đói rồi."
Bỉ Bỉ Đông vẫn còn thất thần, tim đập loạn, vừa mừng vừa giận, ngơ ngác hỏi:
"Ngươi... không đi?"
Tử Hàn liếc nàng, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước sớm mai, nhàn nhạt đáp:
"Không đi."
Một câu rất đơn giản, lại khiến Bỉ Bỉ Đông suýt nữa bật khóc.
Tử Hàn cười nhẹ, chậm rãi lấy đồ ăn ra, giọng vẫn thản nhiên, nhưng mềm hơn nhiều:
"Lại nghĩ linh tinh gì rồi?"
Bỉ Bỉ Đông bặm môi, rốt cuộc không nhịn nổi, lao xuống giường, vùi mặt vào vai nàng, nhỏ giọng hờn dỗi:
"Ngươi đáng ghét..."
Tử Hàn khẽ cười, vỗ nhẹ lưng nàng, không giải thích thêm, chỉ để mặc nàng dựa vào mình.
Ngoài cửa sổ, ánh dương đã lên cao, trong phòng vẫn yên ắng, chỉ còn lại hương thơm ấm áp của bữa sáng hòa cùng hơi thở dịu dàng lan nhẹ trong không khí.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro