Chương 23: Độc Cô Bác tìm tới

Ngày thứ mười.

Bỉ Bỉ Đông vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại sau quá trình dung hợp hồn cốt. Hôm đó, sau khi hai vị lão sư rời đi, vì căng thẳng quá độ cộng thêm tiêu hao linh hồn nghiêm trọng, nàng ngất lịm ngay trong lòng Tử Hàn.

Tử Hàn và Nhất Tử đã cẩn thận kiểm tra hồi lâu, xác định linh hồn và thân thể nàng không gặp trở ngại, chỉ đơn thuần ngủ sâu để hồi phục.

Từ hôm ấy đến nay, nàng vẫn luôn lặng lẽ nằm yên.

Trong khoảng thời gian đó, Tử Hàn gần như không rời nửa bước. Nàng ngồi bên giường, yên lặng canh chừng người trong lòng. Ánh mắt vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng chỉ cần Bỉ Bỉ Đông khẽ cau mày trong cơn mê man, ngón tay nàng sẽ lập tức chạm đến, nhẹ nhàng vuốt ve, vỗ về từng chút.

Đêm nay, ánh trăng dần tàn, trời vẫn còn nhá nhem tối, trong phòng chỉ còn ánh nến leo lét.

Bỉ Bỉ Đông trong lúc ngủ mê, đột nhiên khẽ rên một tiếng, khóe môi trào ra một tia máu mờ nhạt.

Tử Hàn cau mày, ánh mắt thoáng lạnh lẽo. Nàng cúi người, lấy khăn lụa mềm lau đi vệt máu, động tác dịu dàng đến cực điểm, như sợ làm tổn thương người trong mộng.

"Lại tự ép bản thân..." Giọng nàng trầm thấp, thoáng mang theo chút bất đắc dĩ, khẽ thở dài bên tai nàng.

Sau khi lau sạch vết máu, nàng cúi thấp, khẽ hôn lên trán Bỉ Bỉ Đông, như lời hứa lặng lẽ:

"Ngủ đi, ta ở đây."

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Đến tận sáng sớm, khi ánh nắng còn chưa kịp chiếu qua đỉnh núi xa, bầu trời vẫn phủ sương lạnh mờ nhạt, ký túc xá vốn yên tĩnh bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, mạnh mẽ, như tiếng trống giục binh.

Tử Hàn vẫn đang ngồi trầm mặc bên giường, mắt nhắm hờ, nghe tiếng gõ cửa, nàng chậm rãi mở mắt, đáy mắt còn vương chút u tối chưa tan.

Trong phòng, khi Tử Hàn vừa giúp Bỉ Bỉ Đông ổn định khí tức sau khi dung hợp hồn cốt, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa nặng nề, dồn dập như sấm dậy.

"Ta đi mở cửa," Bỉ Bỉ Đông nhỏ giọng, lo lắng nhìn nàng.

Nhưng Tử Hàn chỉ lắc đầu, lãnh đạm nói: "Không cần, để ta."

Tử Hàn đứng dậy, khoác thêm áo ngoài, từng động tác đều thong thả, ung dung, không hề vội vã. Trước khi rời giường, nàng vẫn không quên quay lại, khẽ cúi người, dịu dàng vuốt ve gò má Bỉ Bỉ Đông.

"Đừng sợ, ta ở đây."

Giọng nói mềm nhẹ, mang theo ý cười rất nhạt, dịu dàng nhưng lại khiến người ta yên lòng lạ thường.

Tử Hàn khẽ nhíu mày, bàn tay khẽ nâng, kết giới vô hình lập tức bao phủ toàn bộ phòng ốc, che giấu mọi dao động.

Nàng đứng dậy, bước tới cửa, chậm rãi mở khóa.

Ngoài cửa là một thân ảnh quái dị.

Người nọ vóc dáng gầy gò, cao cao, toàn thân bao phủ trong một bộ trường bào xám tro mộc mạc, trên người không có lấy nửa phần khí tức sinh mệnh rõ ràng, râu tóc rối bời, đều mang sắc xanh thẫm như tảo mục.

Đặc biệt nhất, là đôi mắt — hai con ngươi xanh lục như ngọc thạch, tản ra ánh sáng lập lòe kỳ dị, tựa hồ hư ảo, nửa chân thật nửa ảo ảnh.

Người này vừa nhìn qua đã khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, tựa như một màn sương độc chậm rãi lan tỏa trong đêm tối.

Tử Hàn chỉ nhàn nhạt liếc mắt, đôi mắt lạnh lẽo không gợn sóng.

Người nọ khẽ gật đầu, giọng khàn khàn như gió thổi qua lá khô:

"Ta là Độc Cô Bác."

Tên này vừa thốt ra, ánh mắt Tử Hàn thoáng lóe sáng lạnh lẽo.

Độc Cô Bác — Độc Đấu La khét tiếng, cũng là phụ thân của Độc Cô Tân, trong giới hồn sư, uy danh cực lớn, là một kẻ đáng sợ với độc thuật lừng danh.

Độc Cô Bác thẳng thừng nhìn Tử Hàn, sau đó chuyển ánh mắt sâu thẳm về phía Bỉ Bỉ Đông, chậm rãi nói:

"Ta từng thấy ngươi có thể chống đỡ Bích Lân Tử Độc của Tiểu Tân, bởi vậy hôm nay đến tìm."

Tử Hàn đã hờ hững hỏi:

"Ngươi đến để giải độc?"

Độc Cô Bác cười khẽ, ánh mắt lộ vẻ sắc bén:

"Không sai. Ta tới nhờ người giải độc. Trong người ta có kịch độc từ Bích Lân Cốt Tiên, suốt mấy chục năm qua chưa từng có ai giải được. Nhưng ta biết, ngươi có thể."

Ánh mắt lão dừng lại trên Tử Hàn, sâu như đáy vực:

"Mỗi lần trời mưa âm u, độc thương sẽ phát tác — chỗ hai vai ngứa rát như kiến cắn, càng lúc càng mãnh liệt, kéo dài một canh giờ. Đến nửa đêm, đỉnh đầu và gan bàn chân sẽ đau nhức như kim đâm, toàn thân co rút, không thể tự chủ, ít nhất nửa canh giờ."

Lão nói đến đây, giọng trầm hẳn xuống:

"Ngươi có biện pháp phá giải?"

Tử Hàn không trả lời ngay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Độc Cô Bác, chậm rãi nói:

"Không chỉ ngươi, cả Tiểu Tân cũng bị kịch độc ăn mòn, tình trạng thậm chí còn nguy hiểm hơn cả ngươi năm xưa."

Độc Cô Bác nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, hít sâu một hơi, đôi mắt lóe lên tia u tối.

"Ngươi muốn gì?"

Tử Hàn khẽ cười nhạt, giọng nói như gió đêm lạnh lẽo:

"Ngươi biết rõ, "tay không" không thể giải độc."

Độc Cô Bác trầm mặc một lát, sau đó gật đầu, nghiêm giọng:

"Chỉ cần ngươi có thể giải độc cho ta và Tiểu Tân, ta sẽ chấp nhận ba yêu cầu, miễn là không vi phạm điểm mấu chốt của ta."

Lão ngẩng đầu, đôi mắt xanh sâu thẳm, giọng nói vang vọng, vừa chính vừa tà, đầy áp lực:

"Ta, Độc Cô Bác, nói được, sẽ làm được."

Trong phòng, bầu không khí nhất thời chìm vào tĩnh lặng.

Tử Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng bên môi lại khẽ nhếch lên, ánh mắt lộ vẻ thâm thúy khó dò.

Ngoài phòng, không khí trầm ngưng.

Độc Cô Bác nhìn chằm chằm Tử Hàn, ánh mắt vẫn âm trầm, gằn giọng:

"Ngươi muốn điều kiện gì?"

Tử Hàn nhẹ nhàng phẩy tay áo, giọng nói bình thản, nhưng từng chữ rơi xuống lại nặng như núi:

"Chỉ một điều kiện."

Độc Cô Bác nheo mắt, yên lặng chờ nghe.

Tử Hàn nâng chén trà trên bàn, thong thả nói tiếp:

"Trong vòng mười năm kể từ hôm nay, bất kể có chuyện gì xảy ra, ngươi phải dốc toàn lực bảo vệ Bỉ Bỉ Đông."

Lời vừa dứt, Độc Cô Bác thì cau mày, ánh mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm.

Lão trầm ngâm một lát, giọng nói khàn khàn vang lên, chậm rãi mà lạnh lẽo:

"Chỉ đơn giản như vậy?"

Tử Hàn lãnh đạm đáp:

"Chỉ vậy thôi. Ta không quan tâm ân oán của ngươi và thế nhân, chỉ cần ngươi đảm bảo, trong vòng mười năm, nàng an toàn tuyệt đối."

Độc Cô Bác híp mắt, ánh mắt như lưỡi dao lướt qua Bỉ Bỉ Đông, sau đó lại nhìn về phía Tử Hàn, gằn từng chữ:

"Nếu như ta vi phạm?"

"Ngươi không dám."

Tử Hàn thản nhiên đáp, giọng nói phảng phất một tia lạnh lẽo khó tả, tựa như băng sương thấm vào tận xương tủy.

Độc Cô Bác chợt cười khan, tiếng cười trầm đục đầy tà khí:

"Ngươi đúng là thú vị. Được, ta đồng ý. Trong vòng mười năm, ta lấy độc thể thề, bảo hộ nàng an toàn."

Lời vừa dứt, lão cắn ngón tay, giọt máu xanh biếc rơi xuống, lập tức bốc lên một làn khói độc màu lục.

Độc Cô Bác điểm máu vào mi tâm, khế ước huyết thề lập tức hình thành, khí độc lan tỏa mơ hồ, chui vào hư không, biến mất.

Tử Hàn lúc này mới gật đầu, giọng lãnh đạm:

"Bắt đầu từ giờ, ngươi có thể yên tâm."

Tử Hàn đứng ngoài cửa phòng, yên lặng nhìn cánh cửa khép hờ. Ánh nắng nhàn nhạt buổi sáng sớm rọi xuống, phủ một lớp ánh sáng mờ trên mái tóc băng lam của nàng, gió sớm phất qua khiến tà áo lay nhẹ.

Trong phòng, Bỉ Bỉ Đông đang ngồi thẩn thờ trên giường, ngẩng đầu liền thấy bóng dáng quen thuộc ấy đứng bên ngoài, sắc mặt lập tức tái đi, trái tim như bị bóp nghẹt.

Nàng vội vã lao ra, kéo mạnh cửa phòng, giọng run rẩy, lắp bắp gọi:

"Tỷ tỷ... Tỷ muốn đi sao...?"

Tử Hàn vẫn đứng yên, ánh mắt lãnh đạm, đôi mắt u lam sâu thẳm như băng tuyết:

"Ta chỉ ra ngoài một chuyến thôi."

Bỉ Bỉ Đông run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nước mắt lập tức trào ra, níu chặt lấy vạt áo Tử Hàn, hoảng loạn cầu khẩn:

"Đừng đi! Tỷ tỷ, đừng bỏ ta lại... Ta sợ... Ta sợ lắm..."

Tiếng "tỷ tỷ" nức nở, nghẹn ngào như xé nát lòng người.

Tử Hàn nhìn nàng, đáy mắt xẹt qua tia mềm mại hiếm hoi. Nàng nâng tay, dịu dàng gỡ tay Bỉ Bỉ Đông ra, khẽ vuốt mái tóc rối bời kia, giọng nói trầm nhẹ, như tuyết tan đầu xuân:

"Ngốc... Ta không bỏ nàng lại đâu. Ta chỉ cần ra ngoài xử lý một chút chuyện. Rất nhanh sẽ quay về."

Bỉ Bỉ Đông vẫn lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, sợ hãi tột cùng:

"Nhưng... Nhưng nếu tỷ không về thì sao? Ta không muốn ở lại một mình... Ta chỉ có mình tỷ..."

Tử Hàn khẽ thở dài, tay xoa nhẹ đầu nàng, ánh mắt hơi mềm xuống, giọng nói bình thản nhưng vững chãi như băng sơn:

"A Đông, ta sẽ về. Nàng đợi ta."

Nói xong, nàng quay người, không cho phép nàng ấy níu kéo thêm nữa, thân ảnh lạnh lẽo ấy dần dần khuất trong sương sớm.

Chỉ còn lại Bỉ Bỉ Đông ngồi bệt bên cửa, ôm gối khóc nức nở, gọi mãi trong tuyệt vọng:

"Tỷ tỷ... Tỷ tỷ..."

Tử Hàn vừa rời đi mấy bước, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp cùng tiếng khóc nức nở của Bỉ Bỉ Đông. Nàng thở nhẹ một tiếng, xoay người lại, cúi xuống, trực tiếp bế bổng Bỉ Bỉ Đông trong vòng tay.

"A Đông, đừng quậy." Giọng nàng vẫn bình thản, không còn lạnh lẽo mà chỉ còn lại sự kiên quyết xen lẫn dịu dàng thầm kín.

Bỉ Bỉ Đông ngẩng đầu, ánh mắt hoảng hốt, trong giọng nói lẫn đầy lo lắng và bất an:

"Không... Không! Tỷ tỷ đừng bỏ ta! Ta... ta muốn đi cùng tỷ..."

Tử Hàn dừng bước, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu lắng, trầm tĩnh như biển đêm.

"Nàng thực sự muốn đi cùng ta?"

Bỉ Bỉ Đông cắn môi, cố nén nước mắt, khẽ gật đầu, giọng run run:

"Ta sẽ ngoan, ta không gây phiền đâu... Ta chỉ muốn ở bên tỷ..."

Tử Hàn khẽ thở dài, đôi mắt thoáng qua một tia mềm mại hiếm thấy. Nàng vươn tay khẽ lau đi giọt lệ trên gò má nàng kia, rồi nhẹ giọng:

"Được, ta cho phép nàng đi cùng."

Bỉ Bỉ Đông sững người, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt ngập đầy kinh ngạc và mừng rỡ.

"Nhưng," Tử Hàn chậm rãi nói tiếp, giọng trầm ổn như chuông đồng, "trên đường không được làm loạn, phải tuyệt đối nghe lời ta, bằng không ta sẽ lập tức đưa nàng quay về."

Bỉ Bỉ Đông vội vàng gật đầu, giọng líu ríu như sợ nàng đổi ý:

"Ta hứa... Ta hứa mà... Ta sẽ ngoan..."

Tử Hàn khẽ cong môi, tay vẫn ôm chặt nàng trong lòng, bước chân vững vàng xuyên qua những hành lang dài vắng lặng, thẳng hướng nội viện.

Chẳng mấy chốc, trước mặt họ là gian phòng nhỏ trong viện trưởng khu, nơi gió nhẹ thổi qua, mùi dược thảo thoang thoảng trong không khí.

Cửa phòng bật mở, Viện trưởng — nữ nhân tóc bạc, dung mạo hiền hòa nhưng ánh mắt sắc bén — đã đứng sẵn, tựa như sớm đoán được.

Tử Hàn không khách sáo, bước thẳng vào, nhẹ nhàng đặt Bỉ Bỉ Đông xuống ghế, ánh mắt thản nhiên quét qua.

"Viện trưởng." Nàng nhàn nhạt mở lời, "Ta sắp rời đi, nhưng nàng muốn đi cùng, ta sẽ mang nàng theo."

Viện trưởng liếc nhìn Bỉ Bỉ Đông đang rưng rưng nước mắt nhưng vẫn cố cắn môi chịu đựng, rồi mỉm cười như có như không:

"Ngươi thật sự cho nàng theo sao? Nơi đó không phải chỗ người thường có thể đặt chân."

Tử Hàn thản nhiên đáp:

"Nàng là ngoại lệ."

Viện trưởng cười khẽ, ánh mắt đầy thâm ý, không hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu:

"Được rồi. Nhưng nhớ kỹ, nếu có chuyện gì, lập tức đưa nàng quay về."

Tử Hàn gật đầu, cúi người khẽ vuốt tóc Bỉ Bỉ Đông, giọng ôn hòa hiếm thấy:

"A Đông, nhớ lời ta nói."

Bỉ Bỉ Đông cố gắng gật đầu thật mạnh, đôi mắt đỏ hoe vẫn ánh lên vẻ kiên định:

"Ta... Ta sẽ không gây rắc rối..."

Tử Hàn khẽ "ừ" một tiếng, ánh mắt dịu đi vài phần, rồi xoay người bước ra, Bỉ Bỉ Đông vội vàng chạy theo, nắm chặt lấy tay nàng, không rời nửa bước.

Bóng dáng một lớn một nhỏ dần khuất trong sương trắng, chỉ còn Viện trưởng lặng lẽ nhìn theo, khẽ lắc đầu, thở dài:

"Đứa nhỏ ngốc... Ngươi thực sự không biết, nàng vì ngươi đã mềm lòng tới mức nào đâu..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro