Chương 27: Hấp thụ Hồn hoàn

Ngày thứ mười, giữa lúc mặt trời vừa lên, sương mù mờ mịt quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, một bóng người quen thuộc lặng lẽ tiến vào nơi này, bước chân trầm ổn nhưng cũng hết sức cẩn thận. Độc Cô Bác lại tới.

Hắn đảo mắt nhìn một vòng, bỗng thấy cái vạc bên cạnh Tử Hàn bốc ra một mùi hương dược nồng nàn, ánh mắt lập tức sáng lên:

"Ồ? Đây là... ngươi luyện ra cái gì?"

Tử Hàn ngẩng đầu liếc hắn một cái, ánh mắt vẫn lạnh băng, song lời nói lại không giấu:

"Giải độc đan. Dựa theo phương pháp lần trước, ta đã cải tiến thêm dược liệu, hiệu quả sẽ mạnh hơn trước."

Độc Cô Bác nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, vội vàng tiến lại gần, nét mặt già nua hiện rõ vẻ nịnh nọt:

"Tiểu Hàn, ngươi quả nhiên lợi hại. Có đan này, bệnh già của ta xem như có hi vọng rồi!"

Tử Hàn chẳng buồn để ý tới bộ dạng kia của lão, chỉ nhàn nhạt nhắc:

"Mỗi mười ngày phải uống một lần, sau ba tháng mới có thể giải hết độc tận gốc. Ngoài ra, trong lúc giải độc, không được vận công tu luyện quá mạnh, nếu không sẽ phát tác ngược."

Độc Cô Bác lắc đầu thở dài, vẻ mặt thấm đượm ý cười già nua, thấp giọng than thở:

"Chủ yếu là, ngươi cùng Tiểu Tân nhà ta... thật giống. Nhìn ngươi, ta liền nhớ đến nó, không tự chủ được lại mềm lòng. Haiz, ta đúng là... vừa gặp đã thương cảm, vẫn là cái đồ 'nữ nhi khống' nặng gốc rễ mà."

Tử Hàn khẽ liếc nhìn hắn, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như thường, song đáy mắt lại có chút mềm mại hiếm thấy. Nàng không nói gì thêm, chỉ lấy ra một khối hồn cốt lặng lẽ đưa qua.

"Đây là hồn cốt ta lấy được, cho ngươi. Thuận tiện ngươi đem cho Tiểu Tân đi, ta không cần. Giải độc đan ta cũng chuẩn bị đủ rồi."

Độc Cô Bác vừa nhìn đến hồn cốt kia, lập tức biến sắc, hét to:

"Hóa Cốt Độc Hoa Cánh Tay Phải Cốt?! Ngươi... ngươi từ đâu có thứ này?! Chẳng lẽ... ngươi từng gặp Tử Thần Sứ Giả Oán Linh Giả?"

Tử Hàn khẽ nhíu mày, giọng vẫn lạnh nhạt:

"A? Ta chưa từng nghe qua, chỉ là ngẫu nhiên đoạt được thôi."

Độc Cô Bác lập tức nghiêm mặt, trầm giọng nói:

"Ngươi không biết, Tử Thần Sứ Giả kia là kẻ cực kỳ đáng sợ! Hồn sư từng đối đầu với hắn, hầu hết đều ly kỳ mà chết, thi thể xương cốt vỡ vụn, tàn tạ không chịu nổi."

Độc Cô Bác hít sâu một hơi, sắc mặt ngưng trọng:

"Năm đó ta cũng từng giao thủ với hắn. Nếu không phải ta cũng có một khối hồn cốt tương tự để đối kháng, e rằng cánh tay ta đã rơi vào tay hắn rồi!"

Độc Cô Bác nhíu mày, ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm người trước mặt.

Nhưng Tử Hàn dường như chẳng hề sợ hãi, ánh mắt vẫn bình thản như nước, thậm chí còn nhàn nhạt bổ sung:

"Chuyện giữa ta và ngươi, nàng không cần biết. Ngươi chỉ cần làm đúng giao ước. Cái giá phải trả để cứu Tiểu Tân là tăng thêm năm năm."

Không khí chùng xuống, sát khí mơ hồ lan ra.

Độc Cô Bác cười khẩy, giọng cười mang đầy sát khí:

"Mười lăm năm... Nữ nhân ngươi, quả thật to gan."

Tử Hàn bình thản đáp, ánh mắt lạnh lẽo:

"Ta cứu người, đổi lấy sự bảo hộ. Không có gì là không công bằng."

Một lúc lâu sau, Độc Cô Bác bỗng bật cười khàn khàn, đầy châm chọc:

"Được. Mười lăm năm. Sau mười lăm năm, ân oán giữa các ngươi, ta mặc kệ."

Tử Hàn chỉ gật nhẹ, giọng lạnh băng:

"Giao dịch thành lập."

Lúc này, Bỉ Bỉ Đông đang ngồi bên cạnh yên tĩnh lắng nghe, ánh mắt khẽ tối đi. Nàng chậm rãi mở miệng, giọng nói bình tĩnh mà sắc bén:

"Độc Cô thúc thúc, ngươi có thể kể kỹ hơn về hắn không? Ngươi có thể thoát khỏi tay hắn, hẳn ngươi cũng là cao thủ."

Độc Cô Bác vừa nghe, liền cao hứng, vẻ mặt đầy tự hào, hăng hái kể lại, vừa nói vừa múa tay khoa chân:

"Các ngươi không hiểu đâu! Hóa Cốt Độc Hoa, là loại hồn kỹ vô cùng độc ác! Khi tấn công trúng địch nhân, độc tố sẽ ký sinh trong thân thể, sau đó... xương cốt trong cơ thể đối phương sẽ bắt đầu sinh hoa độc, giống như băng tuyết lan tràn khắp toàn thân, cuối cùng xương thịt đều nát vụn, đau đớn đến chết!"

Hắn nói đến đây, ánh mắt cũng thoáng hiện lên nỗi sợ hãi thật sự, có lẽ những ký ức năm xưa vẫn chưa thể quên.

Tử Hàn ngồi bên cạnh chỉ yên lặng lắng nghe, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp vang lên, lạnh như băng:

"Loại người như vậy, sớm muộn cũng phải diệt."

Bỉ Bỉ Đông nghiêng đầu nhìn nàng, cười nhẹ, giọng êm ái mà kiên định:

"Tỷ tỷ, ngươi sẽ bảo vệ ta chứ?"

Tử Hàn quay sang nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo thoáng tan đi, dịu dàng hiếm thấy, giọng nói lãnh đạm nhưng chân thành:

"Ừ, ta sẽ bảo vệ nàng."

Tử Hàn thản nhiên, chẳng buồn phản ứng câu nói châm chọc kia, chỉ lạnh nhạt ra lệnh:

"Ngươi trở về báo bình an cho đồng bọn của ta đi."

Độc Cô Bác cau mày, ánh mắt ngập tràn âm u:

"Ngươi không đi cùng?"

Tử Hàn vẫn khoanh tay, đôi mắt lạnh như băng liếc lão một cái:

"Ta còn phải giúp nàng hấp thu hồn hoàn."

Nói rồi, nàng dời mắt, nhìn về phía Bỉ Bỉ Đông đang mê man, giọng nói tuy nhạt nhưng lại mang theo vẻ kiên định khó tả:

"Không yên tâm giao cho ai khác."

Sau đó, Độc Cô Bác thở dài một tiếng, phất tay:

"Được rồi, ngươi cứ an tâm làm chuyện của ngươi đi. Mười lăm năm sau, nếu ngươi còn chưa về, ta sẽ vẫn bảo vệ nàng, không để ai đụng vào dù chỉ một sợi tóc."

Tử Hàn không nói thêm, chỉ nhàn nhạt gật đầu, thân ảnh lạnh lẽo xoay người rời đi, vạt áo phất qua trong gió lạnh, dứt khoát mà kiên quyết.Độc Cô Bác hừ lạnh, cười khẩy, vẻ mặt chẳng rõ là khinh thường hay tán thưởng:

"Được. Dù sao ta cũng đã hứa. Tự các ngươi quay về."

Nói xong, lão phất tay áo, không thèm ngoái đầu, dứt khoát rời khỏi, bóng dáng nhanh chóng khuất trong bóng đêm.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tử Hàn ngồi trên cao, ánh mắt thâm sâu như vực lạnh, chỉ khẽ động một ý niệm.

"Nhất Tử, mang hồn hoàn ra."

Vừa dứt lời, hư không lập tức rung động, tử quang hiện lên, hai đạo ánh sáng tử sắc chậm rãi xuất hiện, lặng lẽ lơ lửng giữa không trung.

Một cái tỏa ra huyết quang yêu dị, sát khí lạnh lẽo tận xương — Huyết Sát Nhện Hồn, niên hạn 1764 năm.

Cái còn lại mang theo khí tức băng hàn, tử sắc xen lẫn lam quang mờ ảo — Băng Huyễn Phệ Tâm, niên hạn 1800 năm.

Bỉ Bỉ Đông mở mắt, nhìn hai hồn hoàn trước mắt, trong mắt nàng lóe lên tia chấn động, nhưng rất nhanh liền trấn định, nhẹ giọng hỏi:

"Tỷ tỷ... hai hồn hoàn này..."

Tử Hàn nhàn nhạt đáp, thanh âm như ngọc thạch va chạm, lạnh lùng mà chậm rãi, từng câu từng chữ như đóng băng tâm trí người nghe:

"Nàng không cần biết nguồn gốc của hai đạo hồn thú này. Điều nàng cần biết là, cả hai đều đã được ta đặc biệt chuẩn bị cho nàng.

Bên phải là Hồn hoàn ngàn năm mà ta chuẩn bị cho Võ hồn Ma Nhện Đế Hoàng - Huyết Sát Nhện Hồn

Bên trái là Hồn hoàn ngàn năm mà ta chuẩn bị cho Phệ Hồn Nhện Hoàng Băng Tằm Chu Nữ - Băng Huyễn Phệ Tâm, niên hạn 1800 năm"

Ánh mắt nàng lướt qua, ngữ khí lạnh lùng nhưng chứa đựng sự trầm ổn dị thường:

"Huyết Sát Nhện Hồn, chuyên cường hóa sát lục, 1764 năm. Băng Huyễn Phệ Tâm, chủ khống chế và băng độc, 1800 năm. Đệ nhị hồn hoàn đối với Hồn sư thông thường chỉ hấp thu tối đa 764 năm. Thế nhưng... thân thể nàng đã được ta cải tạo, hoàn toàn có thể mạnh mẽ hấp thu vượt cấp."

Tử Hàn dừng lại, ánh mắt đảo qua Bỉ Bỉ Đông, trong đôi mắt tử sắc ấy như ẩn chứa vực sâu hun hút, giọng nói nàng nhẹ nhàng vang lên, nhưng từng chữ lại tựa như lưỡi dao lạnh băng khắc thẳng vào xương tủy:

"Đương nhiên... đau đớn nàng sắp chịu sẽ vượt xa tất cả tưởng tượng. Máu thịt sẽ bị xé nát từng tấc, kinh mạch đứt đoạn, hồn lực phản phệ, thậm chí xương cốt vỡ vụn, linh hồn cũng bị thiêu đốt từng khắc. Tựa như bị xé xác ngàn vạn lần, lại phải tỉnh táo cắn răng chịu đựng, không được ngất đi, không được chết."

Nàng dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Bỉ Bỉ Đông, lạnh lùng bổ sung:

"Ta không thể giúp nàng được."

Bỉ Bỉ Đông nghe xong, chỉ yên lặng hít sâu, trong mắt dâng lên một tia kiên nghị lạnh lẽo, khẽ gật đầu, thanh âm kiên quyết như thép cứng mài giữa hàn băng:

"Ta tin tỷ tỷ."

Dứt lời, nàng không chút do dự, chủ động đưa tay chạm vào hai hồn hoàn.

Ầm!

Trong nháy mắt, hai hồn hoàn đồng thời nổ tung, tinh quang tím huyết gào thét ập vào cơ thể nàng.

"A— Aaa... AAAAAA!!!"

Tiếng thét xé toang bầu trời, đau đớn tột cùng lập tức bao trùm.

Thân thể Bỉ Bỉ Đông run rẩy kịch liệt, da thịt nứt toác, máu tươi bắn tung tóe, khắp người xuất hiện vô số vết rách sâu thấy xương. Mỗi tấc kinh mạch trong cơ thể như bị lửa bùng cháy thiêu đốt, sau đó lại bị băng hàn đông cứng, rồi lập tức nổ tung thành từng đoạn, tái sinh rồi lại vỡ nát trong vòng lặp tàn khốc.

Thần hồn nàng cũng không thoát khỏi tra tấn, như có hàng vạn kim châm xuyên thẳng vào linh hồn, từng tia thần thức bị mài mòn, xé rách, tan vỡ rồi lại vá lại, kéo dài không ngừng.

Toàn thân nàng như rơi vào vực sâu tăm tối, tựa hồ trôi dạt giữa biển lửa băng lạnh đan xen. Thân thể chẳng còn là của chính mình, mà như một đóa hoa giữa gió sương, bị thiêu đốt, bị đông cứng, mỗi một hơi thở đều là giày vò khắc cốt ghi tâm.

Bỉ Bỉ Đông đau đớn đến mức hai mắt trợn ngược, đồng tử run rẩy, máu tươi không ngừng tuôn trào từ mũi, miệng, tai, mắt, nhưng nàng vẫn nghiến chặt răng, đôi môi trắng bệch đến mức gần như trong suốt, không ngừng thầm niệm trong tâm:

Không được ngất... không được chết... ta tin tỷ tỷ... ta không được thua...

Bên cạnh, Tử Hàn lặng lẽ nhìn nàng, dung nhan tuyệt sắc vẫn lạnh như băng sương vạn năm, nhưng đôi mắt tử sắc ấy lại dâng lên gợn sóng sâu kín.

Nàng nhìn thân thể Bỉ Bỉ Đông đang run rẩy co quắp, máu tươi đầm đìa, trong lòng như có thứ gì đó đang bị bóp nghẹt, đau nhói âm ỉ.

Ngón tay Tử Hàn khẽ siết chặt, tử quang nơi đầu ngón tay chợt lóe, dường như muốn can thiệp... nhưng chỉ một thoáng, nàng đã ép bản thân buông tay, đôi mắt tối sầm, giọng nói nhẹ đến mức gần như tan vào hư vô:

"Không được... nàng nhất định phải tự vượt qua... nếu không, tất cả chỉ là vô nghĩa..."

Nhưng dù ngoài mặt vô tình, trong sâu thẳm đôi mắt ấy lại có tia đau lòng kịch liệt, không thể che giấu.

Một khắc ấy, giữa nỗi đau không ngừng giày xéo, Bỉ Bỉ Đông bỗng bật cười, tiếng cười khàn khàn, mang theo máu tanh và điên cuồng, xen lẫn cố chấp và ngạo nghễ:

"Ha... ha... tỷ tỷ... ngươi không cần lo... ta không chết... ta tuyệt đối không chết..."

Tiếng cười ấy, giữa đau đớn tận cùng vẫn kiên cường đến đáng sợ, khiến Tử Hàn khẽ run lên, đôi mắt nàng lần đầu hiện rõ bi thương khó tả.

Tử Hàn nhắm mắt, giọng nói trầm thấp, như thở dài, lại như tự nhủ:

"Ngốc nghếch... sao nàng lại cố chấp như vậy."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thời gian dường như trở nên vô nghĩa.

Bỉ Bỉ Đông đã không còn phân biệt được bản thân đang chìm trong lửa đỏ hay băng sương, chỉ biết thân thể vẫn đang không ngừng co rút, mỗi một nhịp tim đập đều như có lưỡi dao vô hình cứa qua từng tấc huyết nhục.

Đau đớn kia, như sóng biển trùng trùng điệp điệp, dồn dập vùi lấp nàng, hết đợt này đến đợt khác, chưa từng dừng lại.

Nhưng... nàng vẫn kiên trì, dù thân thể đã chẳng còn sức, dù thần trí mơ hồ lay động như nến trước gió, nàng vẫn cắn răng gắng gượng, trong đáy mắt chỉ còn lại một ánh sáng cố chấp không thể dập tắt.

Ta tin tỷ tỷ... ta không được thua... ta tuyệt đối không cho phép mình ngã xuống.

Trong hư vô, một tia thần hồn chợt lóe sáng.

Ầm!

Khoảnh khắc ấy, toàn thân nàng bỗng chấn động kịch liệt, hai hồn hoàn vốn đang gào thét giày xéo thân thể nàng đột nhiên trở nên an tĩnh, luồng lực lượng khổng lồ như biển rộng mênh mông hóa thành hai vòng quang mang, chậm rãi dung nhập vào sâu trong cốt tủy, gân mạch và thần hồn nàng.

Đau đớn tan dần, thay vào đó là cảm giác nhẹ bẫng, tựa như thân thể đã thoát khỏi ràng buộc của xác thịt phàm tục, hóa thành cánh chim tự do, nhẹ nhàng mà vững chãi.

Nàng mở mắt.

Trong đáy mắt, một tầng tử quang sâu thẳm khẽ lóe, tựa như vầng trăng lạnh soi chiếu đêm tối sâu thẳm.

Khí tức quanh thân Bỉ Bỉ Đông bỗng nhiên bùng phát, không dữ dội nhưng vô cùng sắc bén, như thanh chủy thủ giấu trong vỏ, lạnh lẽo, thâm hiểm, đủ để khiến kẻ khác rùng mình chỉ với một ánh nhìn.

Tử Hàn vẫn lặng lẽ quan sát từ đầu đến cuối.

Lúc này, khi ánh mắt nàng giao với Bỉ Bỉ Đông, trong sâu thẳm ánh mắt ấy lần đầu hiện lên một tia nhẹ nhõm mơ hồ.

Nàng nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm ôn hòa hiếm thấy, như ngọn gió đêm thanh khiết thổi qua tán lá:

"Rất tốt. Nàng đã làm được."

Bỉ Bỉ Đông chậm rãi ngồi thẳng người, khí tức vẫn chưa ổn định, nhưng ánh mắt đã vững vàng hơn bao giờ hết.

Nàng khẽ mỉm cười, giọng nói khàn khàn xen lẫn chút mệt mỏi, nhưng từng chữ lại tràn đầy chắc chắn:

"Tỷ tỷ... ta không phụ sự kỳ vọng của ngươi."

Tử Hàn khẽ gật đầu, trong lòng không rõ là cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt đáp lại:

"Đúng vậy, nàng... rất giỏi."

Nhưng trong đáy mắt nàng, vẫn còn một tia sót lại — đó không phải vui mừng, mà là một nỗi trống vắng rất nhẹ, tựa như có thứ gì đó vừa rời khỏi lòng bàn tay, mãi mãi không thể nắm lại.

Ánh sáng tím quanh thân Bỉ Bỉ Đông dần thu liễm, khí tức sắc bén như lưỡi dao giấu kín trong vỏ, nhưng vẫn khiến không gian xung quanh như đông cứng.

Tử Hàn nhìn nàng, ánh mắt thản nhiên, thanh âm vang lên nhẹ nhàng, nhưng ẩn giấu sự sắc bén sâu kín:

"Nói cho ta nghe, hai hồn kỹ mới... là gì?"

Bỉ Bỉ Đông chậm rãi nhắm mắt, cảm thụ lực lượng trào dâng trong cơ thể, một lúc lâu sau mới mở mắt, thanh âm khàn khàn nhưng vững chãi, từng chữ vang lên rõ ràng:

"Đệ nhị hồn hoàn, Huyết Sát Nhện Hồn, hồn kỹ - Chu Sát Huyết Trảo."

Nàng nâng tay, trong lòng bàn tay lập tức ngưng tụ một luồng tử sắc huyết quang sắc bén, tựa như móng vuốt ác ma từ vực sâu.

"Toàn bộ sức mạnh tập trung vào móng trảo, công kích tăng mạnh, mỗi đòn đánh đều kèm hiệu quả xuất huyết, càng bị thương, hiệu quả càng sâu. Hồn lực cạn kiệt sẽ nhanh chóng suy yếu."

Tử Hàn gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia tán thưởng, khẽ đáp:

"Rất hợp với phong cách chiến đấu của nàng."

Bỉ Bỉ Đông tiếp tục, bàn tay khẽ siết, khí tức đột nhiên chuyển lạnh, hàn ý lan tràn bốn phía, tựa như băng sương phủ xuống.

"Hồn kỹ thứ hai - Băng Kết Mạng Chu."

Nàng khẽ vung tay, từ giữa không trung hiện ra một lớp mạng nhện màu băng lam trong suốt, từng sợi tơ như kết tinh từ hàn băng vạn năm, đẹp đẽ mà nguy hiểm.

"Triệu hoán mạng nhện băng, bao phủ mục tiêu, đóng băng mọi vật tiếp xúc, càng giãy giụa càng siết chặt. Một khi rơi vào, gần như không thể thoát ra."

Lời nàng vừa dứt, hàn khí trong phòng càng thêm nồng đậm, như muốn đông cứng cả hư không.

Tử Hàn nhìn chăm chú lớp băng mạng trong tay nàng, đáy mắt lướt qua tia tán thưởng kín đáo, nhẹ giọng:

"Rất tốt. Một hồn kỹ sát thương trực diện, một hồn kỹ khống chế tuyệt đối... đều là hồn kỹ nhất đẳng của cường công hệ."

Bỉ Bỉ Đông khẽ mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng kiêu ngạo, giọng nói vẫn thản nhiên nhưng mang theo khí thế sắc bén:

"Đều là nhờ hồn thú tỷ tỷ chuẩn bị cho ta, đương nhiên thích hợp nhất."

Nghe câu ấy, Tử Hàn thoáng ngẩn người, đáy mắt nàng dường như mềm đi đôi chút, nhưng vẫn giữ vẻ thản nhiên, chỉ khẽ gật đầu, giọng nói trầm thấp:

"Ừ... tất nhiên."

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi Bỉ Bỉ Đông thành công dung hợp hai hồn hoàn đầu tiên, Tử Hàn bên cạnh, ánh mắt sâu như vực thẳm, lạnh lẽo nhưng vững chãi, giọng nói vang vọng như từ hư không:

"Rất tốt... nàng đã vượt qua."

Bỉ Bỉ Đông thở dốc, thần sắc vẫn còn tái nhợt nhưng ánh mắt đã vững vàng kiên định, vừa ngẩng đầu liền nghe giọng nói lạnh lẽo kia tiếp tục vang lên:

"Nhưng thử thách chưa kết thúc."

Tử Hàn khẽ nâng tay, hư không lại một lần nữa chấn động, hai hồn hoàn khác hiện ra, khí tức càng thêm trầm trọng.

Một cái đen ánh kim, khí tức nặng như núi, tựa thiết giáp ngàn quân — Thiết Giáp Ma Chu, niên hạn 1760 năm, kỹ năng Thiết Giáp Chu Khải: tăng mạnh phòng ngự, giảm sâu sát thương vật lý.

Một cái nữa đen như mực, u quang lượn lờ, tựa như vực sâu hấp hồn — Hắc Diệm Chu Ma, niên hạn 1800 năm, kỹ năng Hắc Diệm Kết Giới: tạo mạng nhện đen hút hồn lực đối thủ, khóa cứng mục tiêu.

Tử Hàn lạnh nhạt lên tiếng, giọng nói vẫn băng lãnh, mỗi chữ như sương phủ đêm đông:

"Hồn hoàn, Thiết Giáp Ma Chu, tăng mạnh phòng ngự, 1760 năm.

Hồn hoàn, Hắc Diệm Chu Ma, khóa hồn lực, 1800 năm."

Nàng liếc nhìn Bỉ Bỉ Đông, ánh mắt không chút gợn sóng:

"Nàng có dám dung hợp?"

Bỉ Bỉ Đông nhìn hai hồn hoàn quỷ dị trước mắt, rõ ràng biết rõ mức độ nguy hiểm, nhưng ánh mắt nàng lại chỉ tràn ngập kiên định, giọng nói khàn khàn nhưng kiên quyết:

"Tỷ tỷ vì ta chuẩn bị, ta tuyệt không lùi bước."

Tử Hàn nhìn nàng, trong đáy mắt thoáng có một tia nhu hòa rất nhạt, nhưng nhanh chóng bị che lấp. Nàng chỉ lạnh nhạt nói:

"Được. Vậy nàng chuẩn bị đi... lần này... sẽ còn thảm hơn vừa rồi gấp bội."

Bỉ Bỉ Đông không đáp, chỉ khẽ gật đầu, bàn tay trắng bệch đưa lên chạm vào hai hồn hoàn.

ẦM!!!

Hai hồn hoàn đồng thời nổ tung, tử quang và hắc quang giao nhau, khí tức khủng bố bao phủ khắp nơi.

Trong khoảnh khắc, thân thể Bỉ Bỉ Đông lại một lần nữa bị vặn vẹo đến cực hạn.

Thiết Giáp Chu Khải như lò rèn luyện thân thể, ép cho máu thịt nàng từng tấc bị bóp nát, da thịt vỡ nát rồi tái tạo.

Cùng lúc đó, Hắc Diệm Kết Giới như sương đen bủa vây linh hồn, điên cuồng hút lấy hồn lực, khiến nàng không chỉ đau đớn về xác thịt mà còn bị rút khô tinh thần.

"AAAAAA!!!"

Tiếng gào thét kinh hoàng lại vang lên, da thịt nàng như lụa trắng bị nung đỏ, từng mạch máu nổ tung, máu tươi trào ra ướt đẫm.

Thân thể nàng như bị nhấn chìm giữa lò lửa và vực sâu, vừa bị nung nấu bởi Thiết Giáp Ma Chu, vừa bị Hắc Diệm Chu Ma cắn nuốt đến tận linh hồn.

Nhưng dù vậy, giữa thống khổ dày vò ấy, trong đôi mắt đẫm máu vẫn chỉ còn lại một ý chí duy nhất:

Ta tin tỷ tỷ... ta không được thua... ta tuyệt đối không chết!

Tử Hàn vẫn ngồi đó, lạnh lùng nhìn nàng quằn quại, ánh mắt không hề dao động, nhưng sâu trong đáy mắt lại trào lên một tia đau đớn mờ nhạt.

Nàng giấu bàn tay dưới tay áo, siết chặt đến mức lòng bàn tay rướm máu, tử quang nơi đầu ngón tay chớp động như muốn nhúng tay cứu giúp, nhưng rồi vẫn kìm nén, chỉ lặng lẽ nhìn.

Thời gian trôi qua, không biết là mấy canh giờ hay mấy ngày.

Ngay khi Bỉ Bỉ Đông sắp cạn kiệt, thần hồn suýt nát, đột nhiên trong cơ thể nàng vang lên tiếng nổ lớn:

ẦM!!!

Thiết Giáp Chu Khải và Hắc Diệm Kết Giới đồng thời dung nhập, toàn bộ thân thể nàng bỗng chấn động mãnh liệt.

Khí tức băng lãnh cùng quang mang u ám cùng lúc thu liễm, hai luồng lực lượng khủng bố hóa thành hồn lực tinh thuần, cuồn cuộn dung nhập vào xương tủy, gân mạch, thần hồn nàng.

Nàng... thành công rồi!

Bỉ Bỉ Đông mở mắt, ánh tím sâu thẳm ánh lên, khí tức tỏa ra đã hoàn toàn khác biệt, lạnh lẽo, vững chắc, tựa như một tòa băng sơn hắc ám bất khả xâm phạm.

Tử Hàn rốt cuộc cũng thả lỏng, đôi mắt băng giá thoáng hiện ý cười rất nhạt, giọng nói dịu đi:

"Rất tốt. Nàng làm được."

Bỉ Bỉ Đông thở dốc, mồ hôi và máu nhuộm đỏ cả thân thể, nhưng vẫn mỉm cười đầy tự hào:

"Tỷ tỷ... ta không phụ lòng ngươi."

Tử Hàn gật nhẹ, ánh mắt phức tạp, thấp giọng:

"Ừ... nàng rất giỏi."

Nhưng trong đáy mắt nàng, lại lặng lẽ xuất hiện một tia hụt hẫng rất sâu, tựa như có thứ gì đó vừa rời khỏi tay nàng mãi mãi.

Một lát sau, khi khí tức đã ổn định, Tử Hàn khẽ lên tiếng, giọng nói dịu dàng xen chút sắc lạnh:

"Nói cho ta nghe... hai hồn kỹ mới."

Bỉ Bỉ Đông nhắm mắt, cảm thụ hồn lực trào dâng, một lúc sau mới mở mắt, giọng khàn khàn nhưng kiên định:

"Hồn hoàn thứ ba, Thiết Giáp Ma Chu, hồn kỹ - Thiết Giáp Chu Khải."

Nàng khẽ giơ tay, một lớp giáp đen ánh thép lập tức bao phủ toàn thân, khí tức cứng rắn nặng nề ép bẹp cả không khí.

"Sau khi kích hoạt, phòng ngự tăng mạnh, sát thương vật lý giảm sâu, càng công kích mạnh, ta càng kiên cố."

Tử Hàn khẽ gật đầu, ánh mắt có tia tán thưởng:

"Rất thích hợp để sống sót giữa biển máu."

Bỉ Bỉ Đông tiếp tục, ngón tay vung lên, bóng đen lan tỏa khắp phòng, từng sợi mạng nhện đen hiện ra trong không gian.

"Hồn hoàn thứ tư, Hắc Diệm Chu Ma, hồn kỹ - Hắc Diệm Kết Giới."

"Hắc Diệm Kết Giới, tạo mạng nhện đen hút hồn lực, khóa cứng mục tiêu. Một khi bị trói, càng giãy giụa càng kiệt lực, không khác gì tự diệt."

Lời nàng vừa dứt, hàn ý trong phòng liền dâng cao, khiến cả gian phòng như chìm trong hư không lạnh lẽo.

Tử Hàn mỉm cười rất nhạt, lạnh mà nhu hòa, giọng nói khẽ khàng vang lên:

"Rất tốt. Hai kỹ năng một phòng ngự cực hạn, một khống chế tuyệt đối. Sau này, dù kẻ địch mạnh gấp đôi... nàng cũng đủ sức nghiền nát."

Nhưng trong lòng nàng, lại không nói ra một câu:

Đây là đôi cánh ta đích thân rèn cho nàng... cũng là sức mạnh ta trao cho nàng. Mong nàng tương lai có thể nhờ nó để tự bảo vệ bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro