Chương 34: Bắt A Nguyệt
Ngoại vi học viện.
Đường Hàn một thân trắng xanh, áo choàng dài chạm gót, từng bước thẳng tiến về phía con đường mòn dẫn tới vùng ngoại ô. Gió lùa qua tán cây lay động, xào xạc như tiếng thì thầm tiễn biệt. Nhưng nàng không quay đầu.
Khi bước chân chạm tới cánh rừng thưa, một luồng khí tức nhàn nhạt nổi lên trong đầu.
Nhất Tử xuất hiện, giọng điệu không chút cảm xúc nhưng mang chút ngập ngừng.
"Chủ nhân, ngài thật sự không định để lại chút gì ngoài viên đá tín vật đó thôi sao?"
Tử Hàn không dừng lại, bước chân vẫn ổn định.
"Không cần nhiều lời vô nghĩa."
"Nhưng cảm xúc của ngài..."
Giọng nàng dứt khoát, cứng rắn đến lạnh lẽo. Nhưng từng câu từng chữ lại khô khốc, như thể một người đang tự nói để trấn an chính mình.
"Điểm đến tiếp theo, ngài có xác nhận lại không? Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, khu vực trung tâm, mục tiêu—"
Đường Hàn dừng lại bên một thân cây lớn, tay khẽ lật lên, từ không gian hệ thống gọi ra một bản đồ năng lượng được vẽ bằng ánh sáng bạc. Đường đi tới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hiện rõ từng ngả, từng mạch hiểm địa.
----------------------------------------------------------------------------------
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nơi rừng sâu thăm thẳm chẳng thấy nổi một tia sáng, không khí như đặc quánh lại bởi sát khí của những mãnh thú ẩn nấp. Gió rừng lạnh băng, từng đợt khí tức cổ xưa như muốn ép khô mọi sinh linh dám bước vào.
Giữa khu rừng, một bóng người khoác áo bào trắng xanh, từng bước thanh lãnh nhưng lại nặng như chuông đồng, không có lấy một con hồn thú nào dám bén mảng lại gần. Từng cây đại thụ rùng mình khe khẽ khi nàng đi qua, như thể sinh linh nơi đây đều biết kẻ vừa đến là thứ tồn tại vượt xa quy luật của bọn chúng.
"Nhất Tử." Đường Hàn khẽ gọi.
Từ trong không gian hệ thống, một vệt ánh sáng bạc nhỏ hiện lên, hoá thành một linh thể áo xám nhạt, mặt mày mơ hồ.
"Có chuyện gì dặn dò, chủ nhân?"
Đường Hàn không ngừng bước, giọng hờ hững:
"Trước mặt chính là trung tâm. Nơi này không chỉ có mẫu tử bọn họ, mà còn có Titan Cự Viên cùng Thái Thản Nhị Ngưu canh giữ."
Nhất Tử nghe vậy cũng trầm xuống:
"Ngài chắc chắn muốn gặp trực diện sao? Với khí tức của chủ nhân, vừa lộ diện là đủ để chọc giận toàn bộ hung thú tại đây."
Đường Hàn cười nhạt, ánh mắt trong vắt nhưng đáy mắt như băng sâu ngàn trượng:
"Giấu đầu lòi đuôi không phải tác phong của ta. Ta đến, là vì A Nguyệt. Nếu bọn chúng muốn thử, ta cũng không ngại tiễn từng con một về cõi hoang nguyên."
Nhất Tử hơi cúi người:
"Tuân lệnh."
Nhất Tử im lặng, rồi gật đầu, tan vào không khí.
Đường Hàn ngẩng mặt nhìn về phía sâu nhất của Tinh Đấu. Một luồng khí tức cường đại như thiên uy đang ép xuống từng tấc không khí — rõ ràng là mấy đại hồn thú ở trung tâm đã phát hiện ra nàng.
"Ra đây đi." Đường Hàn dừng lại, nhàn nhạt cất giọng. Âm thanh vang vọng khắp khu rừng, rõ ràng là lời mời gọi khiêu khích.
Quả nhiên, mặt đất rung chuyển. Một tiếng gầm trầm thấp như sấm động vang lên. Titan Cự Viên — thân hình khổng lồ như núi — từ trong rừng già bước ra, từng bước chấn động đất trời. Phía sau hắn là Thái Thản Nhị Ngưu, toàn thân như tấm đồng, đôi mắt đỏ như máu gắt gao nhìn Đường Hàn.
Sau lưng bọn họ, một nữ tử tóc đen dài mượt, đôi mắt tím sâu thẳm, mang theo uy nghiêm của mười vạn năm sinh linh — A Nguyệt.
Bên cạnh nàng, Tiểu Vũ vẫn còn non nớt, đôi mắt hồng nhìn chằm chằm Đường Hàn, lộ rõ vẻ đề phòng.
A Nguyệt nhẹ nhàng giơ tay ngăn cản hai cự thú, ánh mắt sắc bén mà trầm tĩnh nhìn Đường Hàn:
"Ngươi là ai? Đến đây vì cái gì?"
Đường Hàn buông tay áo, ánh mắt bình thản đối diện A Nguyệt:
"Ta là Đường Hàn. Đến đây để gặp ngươi — A Nguyệt."
A Nguyệt nhíu mày, đôi mắt tím híp lại đầy nguy hiểm:
"Ta không nhớ đã từng quen ngươi."
"Ngươi không quen ta," Đường Hàn nhàn nhạt đáp, "nhưng ta biết ngươi. Hơn nữa, có vài chuyện... chỉ có thể hỏi trực tiếp ngươi mà thôi."
A Nguyệt cười khẽ, nhưng ánh mắt lại mang sát ý:
"Ngươi nghĩ chỉ với vài câu nói như thế là có thể đi vào đây? Nơi này không phải nhân loại có thể tự do tới lui."
Đường Hàn lắc đầu, ánh mắt lạnh hơn:
"Nếu muốn động thủ, vậy thì ra tay đi. Nếu ngươi thắng, ta tự rời khỏi đây. Nếu thua, thì ngồi xuống nghe ta nói."
Titan Cự Viên gầm lên:
"Ngươi ngông cuồng!"
Đường Hàn không buồn giải thích. Trường bào trắng xanh phần phật trong gió, khí tức băng lãnh bỗng bùng phát, cả không gian như đông cứng lại.
"Hồn lực Phong Hào Đấu La..." A Nguyệt biến sắc. Nhưng không — không đúng — không phải Phong Hào thông thường. Áp lực này... còn cao hơn, sâu hơn!
"Vậy... hãy để ta thử ngươi trước." A Nguyệt khẽ phất tay. Cả không gian dao động, thân ảnh nàng mơ hồ, chỉ thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Đường Hàn, tay giáng xuống một chưởng đầy khí thế mười vạn năm hồn thú!
Ầm—!
Mặt đất nứt toác, nhưng Đường Hàn không hề nhúc nhích. Áo bào bay bay, nàng chỉ nhấc tay — nhẹ nhàng — như đang gạt bụi, thế mà cả chưởng lực kia bị đánh lệch sang bên, phá tan hàng chục cây cổ thụ.
Ánh mắt Đường Hàn không đổi:
"Còn chưa đủ."
A Nguyệt sắc mặt trầm xuống. Titan Cự Viên và Thái Thản Nhị Ngưu đều lao lên, một trái một phải, phối hợp như đã quen thuộc ngàn năm.
Đường Hàn nhắm mắt, bàn tay phải khẽ động. Một cung ánh bạc hiện lên — Vô Thần Cung.
"Thiên Địa Chấn Động."
Một mũi tên ánh sáng bắn thẳng lên trời rồi nổ tung, như tiếng chuông gọi hồn, khiến toàn bộ không gian chấn động, cơ hồ lâm vào hỗn loạn. Thân hình hai cự thú lập tức khựng lại.
Đường Hàn lướt tới, như gió lạnh, xuất hiện trước mặt Titan Cự Viên, tay trái hoá chưởng, tay phải giương cung.
"Thiên Vũ Loạn Tiễn."
Hàng ngàn mũi tên ánh sáng xuất hiện, xoáy thành bão tiễn, từng mũi lao về phía ba đại cường giả. Tiếng rít xé không khí làm rừng già rung chuyển, bầu trời như tối sầm lại.
A Nguyệt hét lên:
"Tụ lực hộ thể!"
Ba sinh linh mười vạn năm đồng thời kích phát phòng ngự cực hạn. Nhưng mỗi mũi tiễn bắn đến lại mang theo lực xuyên thấu quái dị, từng lớp từng lớp xuyên qua rồi nổ tung ngay trong cơ thể bọn họ.
Máu bắn tung toé. Titan Cự Viên lùi ba bước, đất dưới chân vỡ vụn. Thái Thản Nhị Ngưu cắm rễ xuống đất, hai sừng bùng sáng chống lại áp lực.
A Nguyệt khẽ ho ra máu, thân ảnh lui về, ánh mắt kiêng kỵ nhìn Đường Hàn:
"Ngươi... không phải nhân loại bình thường."
Đường Hàn không đáp, chỉ kéo dây cung, nhắm thẳng A Nguyệt:
"Thiên Phạt Tiễn."
Một mũi tên ánh vàng thẫm bùng lên, khí tức trầm trọng như muốn kết liễu tất cả. Bầu trời rền vang, sấm chớp đan xen.
A Nguyệt biết rõ nếu trúng phải mũi Thiên Phạt Tiễn kia, dù bản thân là Hồn Thú mười vạn năm cũng khó toàn mạng. Ánh mắt nàng lóe lên tia quyết đoán, cánh tay giơ cao, khí tức mười vạn năm lập tức bùng phát, tựa như biển rộng ngập trời.
"Nguyệt Thần Hộ Thể!"
Từ sâu trong thân thể A Nguyệt, ánh sáng tím nhạt toả ra, ngưng tụ thành một vầng nguyệt ảnh phía sau lưng nàng. Vầng nguyệt ấy rung động, hoá thành một lớp kết giới bán nguyệt bao bọc lấy nàng cùng Tiểu Vũ.
Đường Hàn vừa dứt lời, Titan Cự Viên từ dưới hố sâu bỗng nhiên gầm vang, âm thanh như sấm động, chấn động cả một vùng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Chim muông bốn phía hoảng loạn bay tán loạn, mặt đất rung lắc dữ dội.
Thái Thản Nhị Ngưu mắt đỏ bừng như máu, toàn thân còn loang lổ vết cháy, nhưng khí thế lại bạo nghịch không gì sánh được. Hắn gần như gào lên, giọng khản đặc nhưng đầy oán độc:
"Ngươi... ngươi dám làm tổn thương tỷ tỷ của ta?!"
Titan Cự Viên cũng không kìm được phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu, sát ý bốc tận trời:
"Tỷ tỷ là tôn nghiêm của chúng ta! Ngươi sỉ nhục tỷ tỷ, dù phải chết, cũng phải lôi ngươi chôn cùng!"
Cả hai cự thú, không cần biết sinh tử nữa, đều đã hoàn toàn hóa điên. Sát khí ngập trời dày đặc như thể thực chất, trời đất u ám hẳn đi.
Thái Thản Nhị Ngưu thân thể phồng to gấp đôi, từ cặp sừng đỏ thẫm bốc lên huyết diễm ngùn ngụt:
"Ngưu Mãng Bạo Huyết Thức!"
Tiếng quát chấn thiên, máu từ miệng trào ra, nhưng hắn mặc kệ, khí tức mười vạn năm bạo phát, toàn thân hóa thành chiến cuồng dũng mãnh, lửa đỏ bao phủ cả không gian.
Titan Cự Viên nâng cây quyền trượng, thân hình khổng lồ tựa như phá tan trời cao, khí thế ngút trời:
"Cự Viên Khai Thiên Cốt!"
Quyền thế như có thể đánh nát cả ngọn núi lớn, không gian dưới cú đấm vặn vẹo, mặt đất nứt toác từng mảng.
Đường Hàn đứng thẳng giữa tâm bão, áo bào trắng xanh tung bay phần phật, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn.
"Điên cuồng như thú hoang." Nàng nhẹ giọng.
"Vậy thì chôn cùng sự cuồng loạn của các ngươi."
Một tay nàng vung lên, Thần Cung bạc sáng rực — Thần Định Hồn Cung. Mũi tên từ hư không hội tụ, quang mang đỏ như máu bện cùng sương đen — Huyết Nguyệt Tiễn.
Đường Hàn kéo dây cung, ánh trăng đỏ soi rọi, khí tức tử vong như tràn khắp rừng già. Khi dây cung buông ra, mũi tên lập tức hóa thành tia chớp đỏ máu, xé nát tầng tầng không khí.
Ầm—!
Ánh mắt Tiểu Vũ rưng rưng, giọng khàn đặc. Đường Hàn mắt khẽ nheo lại, sát khí dần thu lại, nhưng vẻ lạnh nhạt không đổi.
Hai cự thú như biến thành chiến thần, một kẻ cầm quyền trượng, một kẻ lưng đeo đại đao, cùng lúc chắn trước mặt A Nguyệt.
Ầm—!
Thiên Phạt Tiễn lao thẳng đến, không khí bị thiêu đốt đến méo mó. Nhưng ngay khi nó sắp xuyên qua kết giới của A Nguyệt, Titan Cự Viên đã tung quyền nghênh đón, quyền phong cường mãnh phá nát tầng tầng mây mù.
Ầm ầm ầm—!
Va chạm bùng nổ. Cả một vùng đất rung chuyển, những cây cổ thụ ngàn năm lân cận hóa thành bụi mù. Dư chấn mạnh đến mức Tiểu Vũ bị A Nguyệt ôm chặt, che chắn hoàn toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Titan Cự Viên trượt dài, hai chân cày xới mặt đất tạo thành rãnh sâu dài cả chục trượng, máu từ nắm đấm hắn trào ra, mạch cốt chấn động kịch liệt. Thái Thản Nhị Ngưu sắc mặt dữ tợn, hai sừng toả hào quang đỏ thẫm, xông thẳng về phía Tử Hàn không chút do dự.
"Đến đây." Tử Hàn thì thào, khóe môi cong lên nhàn nhạt. Nàng không cần né, chỉ khẽ xoay người một vòng, thân ảnh tan biến giữa không gian rồi đột nhiên hiện diện sau lưng Thái Thản Nhị Ngưu.
Bàn tay trắng mịn giơ lên, hồn kỹ thứ năm bật sáng — Ám Dạ Tiễn.
Một mũi tên đen nhánh như vực sâu hiện lên trên dây cung, sát khí dày đặc. Mũi tên này không phải dành cho địch phía trước, mà là đoạt hồn sau lưng.
Phụt—!
Ám Dạ Tiễn xuyên qua phòng ngự của Thái Thản Nhị Ngưu, cắm phập vào bả vai, hắc khí lan ra nhanh như sấm điện, khiến cơ thể hắn lập tức chùng xuống, một nửa thân thể mất đi cảm giác.
"Ngươi..." Thái Thản Nhị Ngưu trừng mắt, nhưng chưa kịp xoay người, Tử Hàn đã ở trước mặt, ngón tay điểm thẳng vào mi tâm hắn:
"Thiên Hỏa Tiễn."
Ngọn lửa xanh lam bùng lên, từ mi tâm đốt ngược vào trong, thần hồn Nhị Ngưu đau đớn gào thét. Hắn quỳ rạp xuống, mặt đất nứt vỡ dưới trọng lượng và sức nóng cực hạn lan ra.
Titan Cự Viên điên cuồng gào thét, nhảy lên cao như một toà núi đổ, quyền trượng giáng thẳng xuống đầu Tử Hàn. Lực đạo đó đủ nghiền nát cả một ngọn núi.
Nhưng đúng lúc quyền trượng sắp giáng xuống, Tử Hàn chỉ đứng yên, Thần Định Hồn Cung trong Đế Miện mở ra, khí tức thần thánh bừng sáng.
Tích—!
Không gian đông cứng. Titan Cự Viên treo lơ lửng giữa trời, thân thể bất động như hóa đá, thần hồn bị trấn áp bởi định hồn chi lực.
Tử Hàn nhấc cung, hờ hững:
"Thần Long Triệu Địa."
Một con thần long ánh bạc, vảy giáp óng ánh, lao thẳng từ cung tiễn mà ra, gầm lên chấn động thiên địa, đánh úp lên Titan Cự Viên. Thân thể khổng lồ của Cự Viên lập tức bị đánh bật, ngã nhào như thiên thạch rơi xuống đất, bụi tung mịt mù, gãy gập vô số cây cối.
Đường Hàn giọng lạnh lùng:
"Không tự lượng sức."
Ngay lúc nàng định giết thêm một chiêu nữa, giọng A Nguyệt vang lên đầy gấp gáp:
"Đủ rồi, Đường Hàn! Đừng giết bọn họ!"
Đường Hàn liếc nhìn nàng, ánh mắt không hề dao động.
Nhưng Tiểu Vũ lúc này đã lao ra, chắn trước Đường Hàn, giang tay che lấy hai cự thú đã trọng thương.
"Xin dừng tay! Họ là người thân của ta!"
Đường Hàn liếc qua Tiểu Vũ đang run rẩy trong vòng tay A Nguyệt, ánh mắt nàng không hề gợn sóng:
"Ta không cần biết các ngươi nghĩ gì. Ta cần A Nguyệt rời đi cùng ta."
Giọng nói như chốt hạ vận mệnh. Không cảm xúc, không dao động.
Titan Cự Viên gầm lên, máu me đầy người, mắt đỏ ngầu sát ý:
"Muốn tỷ tỷ? Trừ khi ngươi bước qua xác ta!"
ẦM—!
Hắn đạp mạnh mặt đất, thân thể cao lớn như thiên thạch nổ tung mặt đất, quyền trượng giáng xuống với toàn bộ sinh mệnh lực còn lại. Sức mạnh cơ bắp thuần túy, kết hợp với linh lực mười vạn năm, từng quyền một mang theo khí thế khai thiên tích địa.
Cùng lúc đó, Thái Thản Nhị Ngưu cũng phát động kỹ năng mạnh nhất của mình:
"Ngưu Mãng Bạo Huyết Thức!"
Hai chiếc sừng đỏ như máu bừng cháy huyết diễm. Hắn lao thẳng tới, đại đao vung lên chém nát không gian, mỗi đường chém để lại những vết rách đen ngòm trên trời.
Hai cự thú, dù đã trọng thương, vẫn dốc toàn lực, không màng sống chết.
Đường Hàn nhấc tay, không né tránh. Tầng tầng ánh sáng hồn kỹ lóe lên trên người nàng.
Thần Định Hồn Cung - khí tức ngưng tụ, thần thức trấn áp toàn bộ không gian, khiến động tác của Titan Cự Viên chậm lại nhịp.
Thần Long Triệu Địa - một con thần long ánh bạc từ cung tiễn ngự không mà ra, bay vòng quanh Đường Hàn, rít gào vang vọng khắp khu rừng.
Thần Kiếm Long Thành - từng thanh thần kiếm hóa rồng bay múa, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo, hội tụ thành trận kiếm phong tỏa toàn bộ chiến trường.
ẦM ẦM!
Quyền trượng của Titan Cự Viên vừa chạm vào trận kiếm đã bị đẩy bật, cánh tay nứt toác máu thịt, gân cốt rạn vỡ.
Thái Thản Nhị Ngưu vừa lao đến, thần long ánh bạc đã ập xuống, thân hình hắn bị đánh bật, miệng phun máu, nhưng hắn gầm lên, đại đao chém tới:
"Giết!"
ẦM—!
Đường Hàn không nhúc nhích, Thần Hỏa Ngọc Tâm bùng lên. Một ngọn lửa thần thánh xanh lam tràn ra, bao phủ toàn bộ khu vực.
Thái Thản Nhị Ngưu gào thét, ngọn lửa đốt cháy thần hồn lẫn huyết nhục, cơ thể đồ sộ bị lửa thiêu đến mức sắp sụp đổ.
Titan Cự Viên lúc này dốc hết sức, quyền trượng cuồng loạn đánh tới:
"Vì tỷ tỷ! Vì Tiểu Vũ! Chết cũng phải bảo vệ!"
ẦM!
Cú đánh đó va vào khiên sáng bảo vệ quanh Đường Hàn, nhưng lớp khiên chỉ rung lên nhẹ, rồi ánh sáng lạnh lóe lên —
Thần Thức Huyền Ninh — trấn áp thần hồn. Titan Cự Viên ngã quỵ, mắt trợn trắng, ý thức như bị đóng băng, toàn thân không nhúc nhích được nữa.
Đường Hàn bước tới, cung bạc giương lên, mũi tên đen nhánh ngưng tụ —
"Ám Dạ Tiễn."
Phụt—!
Mũi tên xuyên thủng ngực Titan Cự Viên. Máu bắn tung tóe, sinh mệnh hắn như cạn kiệt.
Thái Thản Nhị Ngưu vừa gượng dậy, đại đao rơi xuống đất, đầu gục xuống, thân thể khổng lồ đổ rầm một tiếng.
Hai cự thú, bất tỉnh.
Đường Hàn không buồn nhìn lấy một cái, ánh mắt lạnh lùng xoáy thẳng vào A Nguyệt:
"Ngươi đi hay không đi, là lựa chọn của ngươi. Nhưng nếu ngươi từ chối, ta sẽ khiến ngươi mất đi toàn bộ."
Giọng điệu không phải lời mời, mà là mệnh lệnh, và đằng sau là cảnh tượng hai cự thú thảm bại, máu đổ lênh láng như một lời cảnh cáo không thể rõ ràng hơn.
A Nguyệt ánh mắt run rẩy, Tiểu Vũ ôm chặt lấy nàng, khóc nấc:
"Mẹ... đừng... con xin người... đừng đi..."
A Nguyệt siết chặt nắm đấm, ánh mắt tím lóe lên đau đớn và phẫn nộ. Nhưng nàng biết — nàng không còn lựa chọn.
"Ngươi... cần ta để làm gì?"
Đường Hàn bình thản đáp:
"Ngươi đi cùng ta thì sẽ biết."
Nàng quay đi, ánh mắt quét qua khắp nơi:
"Nếu ngươi không đi, ta không ngại biến toàn bộ khu rừng này thành tro bụi."
Áp lực lạnh băng bao phủ không gian.
A Nguyệt cuối cùng nhắm mắt, giọng khàn khàn:
"Ta... sẽ đi."
Tiểu Vũ gào khóc, bám chặt lấy tay mẹ, nhưng A Nguyệt đã buông tay, từng bước đi theo sau Đường Hàn, ánh mắt đỏ hoe nhưng kiên quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro