Chương 9: Lý luận Hồn thú

Buổi chiều, ánh nắng nghiêng nhẹ trên sân trường, lớp học trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng giảng bài đều đều vang vọng. Lão sư giảng giải về những tri thức cơ sở trong con đường Hồn Sư, giọng nói nhàn nhạt nhưng lại lộ ra uy nghiêm:

"Trong quá trình tu luyện, mỗi mốc thăng cấp đều có ý nghĩa trọng đại. Ví dụ như Hồn Sĩ, Hồn Sư, Đại Hồn Sư, Hồn Tông, Hồn Vương... Mỗi lần vượt qua một cửa ải, bản thân các ngươi sẽ có thay đổi bản chất."

"10 cấp, có được Hồn Hoàn đầu tiên, bước chân vào con đường Hồn Sư.

30 cấp, mở ra cánh cửa chân chính của tu luyện, từ đây bước vào con đường trưởng thành.

50 cấp, tiếp xúc với Vạn Niên Hồn Hoàn, Hồn Kỹ từ đó cũng càng thêm khủng bố.

70 cấp, có thể thi triển Võ Hồn chân thân, năng lực và thân thể hợp nhất, uy lực Hồn Kỹ tăng vọt.

90 cấp, đó là cảnh giới Phong Hào Đấu La - có thể ngự không phi hành, đủ sức sánh ngang thiên địa."

Nghe đến đây, trong lớp có người không nhịn được xôn xao.

Ngay giữa đám học sinh, Tử Hàn lặng yên ngồi một góc, ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ không gợn sóng.

Những lời này, với người khác có thể là tri thức xa vời, nhưng với cô... lại chỉ như đang hồi tưởng những bước đi từng trải qua.

Nhưng cô vẫn giấu kín tu vi, thu liễm khí tức, ẩn giấu mọi thứ, lựa chọn quay về con đường ban đầu, chấp nhận từ đầu tu luyện lại, chỉ vì một mục tiêu - trưởng thành cùng Bỉ Bỉ Đông.

Không cần ai biết, không cần ai ca ngợi.

Cô hiểu rõ, nếu hiện tại cô thi triển Võ Hồn chân thân, thậm chí bộc lộ tu vi, nơi này căn bản không ai có thể nhìn thẳng vào cô.

Nhưng... cô không cần.

Tử Hàn nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng Bỉ Bỉ Đông, người con gái lạnh lùng, nội liễm, kiên nghị ấy - người mà cô thầm ngưỡng mộ, cũng là lý do cô nguyện ý ẩn mình.

Một ngày nào đó, cô sẽ đường hoàng sóng vai cùng nàng.

Không cần quá lời, không cần khoe khoang.

Đối với cô, chỉ cần có thể kề vai sát cánh bên nàng, từ đầu đến cuối cùng trải qua gian nan, như thế... là đủ.

Trong lòng cô, một câu nói lặng lẽ vang lên:

"Cho dù phải giấu đi tất cả, ta cũng muốn cùng nàng, bước lên đỉnh phong một cách quang minh chính đại."

Lớp học vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng bút viết sột soạt cùng giọng giảng bài đều đều vang lên, thoáng như lạc vào cõi thần tiên. Bỉ Bỉ Đông vẫn chăm chú ghi chép, nét mặt nghiêm túc lạnh nhạt. Với nàng, mỗi một kiến thức đều đáng giá cẩn thận suy ngẫm, tuyệt không qua loa.

Mà ở bên cạnh, Tử Hàn tuy ngồi trầm mặc, ánh mắt nửa khép nửa mở, nhưng thật ra lại lặng lẽ ghi nhớ toàn bộ nội dung vào lòng. Dù sao, với cô mà nói, những thứ này đã sớm khắc sâu trong cốt tủy, nhưng cô vẫn làm bộ như lần đầu tiếp xúc, chỉ vì muốn đồng hành bên cạnh Bỉ Bỉ Đông thật tự nhiên.

"Võ Hồn phân loại: Đại thể chia làm ba loại — Khí Võ Hồn, Thú Võ Hồn và Bản Thể Võ Hồn."

"Khí Võ Hồn chủ yếu là binh khí, công cụ, như đao, kiếm, chùy... Thú Võ Hồn là hóa thân từ các loại hồn thú, như báo, hổ, rắn, nhện... Bản Thể Võ Hồn lại càng đặc thù, chính là lấy bản thân làm Võ Hồn, hiếm thấy vô cùng."

"Ngoài ra còn có các hệ phân loại như: Khống Chế Hệ, Cường Công Hệ, Mẫn Công Hệ, Phụ Trợ Hệ, Đồ Ăn Hệ, Phòng Ngự Hệ, Trị Liệu Hệ, Thuần Mẫn Hệ... Mỗi loại đều có đặc thù riêng biệt, phối hợp giữa các hệ là yếu tố then chốt để Hồn Sư phát huy tối đa sức mạnh."

Lão sư giảng đến đây, ngữ điệu nghiêm túc hơn:

"Nhớ kỹ! Hồn Sư muốn trưởng thành, bắt buộc phải trải qua những lần 'bình cảnh'. Cứ mỗi khi hồn lực đạt mốc mười bội số như 10, 20, 30 cấp... thì sẽ gặp bình cảnh. Nếu không có Hồn Hoàn, dù tu luyện thế nào, hồn lực cũng không thể sử dụng, chỉ khi hấp thu Hồn Hoàn mới có thể đột phá."

"Mỗi Hồn Hoàn đều ẩn chứa một loại Hồn Kỹ, đồng thời còn giúp bản thân tăng lên hồn lực. Nhưng Hồn Hoàn cũng chia cấp bậc và niên hạn. Niên hạn càng cao, Hồn Kỹ càng mạnh, nhưng đồng thời nguy hiểm cũng càng lớn."

Dạ Ly ở cuối lớp, vừa ghi chép vừa thầm thở dài:

"Trời ạ, nghe thôi cũng thấy áp lực. Ta còn chưa biết nên chọn hồn thú gì để lấy Hồn Hoàn nữa đây..."

Tử Hàn liếc nhìn Dạ Ly, trong lòng nhẹ lắc đầu cười thầm.

Cô rõ hơn ai hết, lựa chọn Hồn Hoàn không chỉ là chuyện may rủi, mà là nghệ thuật - cần nhìn thấu bản thân, hiểu rõ con đường tương lai. Chỉ tiếc, những điều này, hiện tại cô không tiện nói ra.

Bên cạnh, Bỉ Bỉ Đông vẫn nghiêm túc ghi chép, từng câu từng chữ không hề lơ là. Nhìn dáng vẻ ấy, ánh mắt Tử Hàn càng thêm nhu hòa.

Cô thầm nghĩ: "Chậm rãi thôi, từ từ mà trưởng thành, cùng nàng đi hết quãng đường này... tất cả những khó khăn, ta đều sẽ âm thầm gánh vác."

Thanh âm của Nhất Tử vang lên, cung kính nhưng cũng không thiếu vài phần trêu ghẹo:

【Nhất Tử】: Chủ nhân, lấy thân phận của ngài, đâu cần phải nghe loại giảng giải sơ cấp này...

Tử Hàn thản nhiên đáp lại, giọng trầm thấp trong ý thức:

"Chuyện nên làm, ta không tiếc."

【Nhất Tử】: Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở, nhiệm vụ trọng yếu hiện tại là bố trí lộ trình tu luyện cho A Đông tiểu thư. Theo tính toán tối ưu nhất, Hồn Hoàn thích hợp nhất với nàng hiện tại nên khống chế tối đa trong khoảng 1500 năm, vừa vặn phối hợp với thể chất đang dung hợp Ám Ảnh Bát Nhện Mâu, giúp nàng cường hóa thân thể.

Tử Hàn gật nhẹ đầu, ánh mắt dưới lớp tóc rũ khẽ sáng lên.

"Lập danh sách, tất cả hồn thú phù hợp, bao gồm Hồn Kỹ, Hồn Cốt."

Ngay tức thì, trong ý thức cô hiện lên từng chuỗi số liệu chi tiết, tất cả đều được Nhất Tử phân tích chính xác nhất. Hồn thú thích hợp nhất, Hồn Cốt tương dung hoàn hảo nhất, từng chi tiết đều không sai lệch dù chỉ một phần nhỏ.

【Nhất Tử】: Chủ nhân, ta đã phân tích xong về phân phối hồn hoàn cho A Đông tiểu thư. Tất cả đều là nhất phẩm hồn hoàn xin ngài yên tâm. Không gian hệ thống có lưu trữ toàn bộ. Nếu ngài cần thì ngài cứ yêu cầu Nhất Tử.

Tử Hàn nhắm mắt, thanh âm bình thản nhưng không thiếu quyết đoán:

"Ưu tiên phòng ngự và tốc độ, sau đó mới đến cường công."

【Nhất Tử】: Tuân lệnh, chủ nhân. Ngoài ra, ta cũng phát hiện, sau khi nàng hoàn toàn dung hợp Ám Ảnh Bát Nhện Mâu, thể chất sẽ đạt đến mức có thể dung nạp Hồn Hoàn niên hạn 3000 năm.

Tử Hàn hơi cong môi, nụ cười nhàn nhạt nhưng đầy tự tin:

"Không cần vội. Đường này, ta sẽ tự mình dẫn nàng đi."

【Nhất Tử】: ...Quả nhiên là chủ nhân. Lộ trình tất cả đã bố trí xong, chờ ngài kích hoạt.

Ngoài mặt, Tử Hàn vẫn bình thản nghe giảng, tựa như chưa từng dao động chút nào.

Nhưng trong lòng cô, mọi kế hoạch đã kín kẽ như lưới trời.

Tất cả những thứ ta từng có - sẽ là vũ khí của nàng.

Tất cả những thứ nàng cần - ta đều chuẩn bị sẵn.

Nàng muốn nhất thống đại lục - ta sẽ đang nó đến tận tay nàng.

Đường Tam nhãi ranh muốn động vào nàng - ta sẽ khiến thế giới này trở về hư vô.

Lão sư quét mắt, ánh mắt rơi xuống Tử Hàn, nghiêm giọng hỏi:

"Ngươi, nói thử xem, các giai đoạn Hồn Sư có giới hạn niên hạn Hồn Hoàn như thế nào?"

Tử Hàn hờ hững mở mắt, lạnh nhạt đáp:

"Đệ nhất Hồn Hoàn niên hạn tối đa 423 năm.

Đệ nhị Hồn Hoàn tối đa 764 năm.

Đệ tam Hồn Hoàn tối đa 1760 năm.

Đệ tứ Hồn Hoàn tối đa 5000 năm.

Đệ ngũ Hồn Hoàn tối đa 12000 năm.

Đệ lục Hồn Hoàn tối đa 20000 năm.

Đệ thất Hồn Hoàn tối đa từ 30000 đến 50000 năm.

Đệ bát Hồn Hoàn tối thiểu 50000 năm trở lên.

Đệ cửu Hồn Hoàn tối thiểu 100000 năm trở lên."

Lão sư hơi sững người, sau đó gật đầu, vẻ mặt thoáng hiện ý khen ngợi:

"Không tồi. Đây chính là nguyên tắc căn bản nhất của mỗi Hồn Sư. Sau này, khi đi săn Hồn Thú, nhất định phải tuân thủ."

Sau đó, lão sư lại hỏi:

"Nào, vậy ngươi nói thử xem, cái nhìn của ngươi đối với việc tu luyện Hồn Hoàn là gì?"

Tử Hàn chậm rãi mở miệng, giọng nói bình tĩnh, trầm ổn:

"Đầu tiên, mỗi Võ Hồn đều có bản chất và tác dụng khác nhau, không có cái gọi là phế Võ Hồn hay cường Võ Hồn. Vì thế, việc áp dụng chung một tiêu chuẩn niên hạn Hồn Hoàn cho tất cả Võ Hồn là điều không hợp lý."

Cô dừng một chút, rồi tiếp tục:

"Thứ hai, thể chất hậu thiên cũng là yếu tố cực kỳ quan trọng. Lão sư từng yêu cầu chúng ta rèn luyện thể chất mỗi ngày, chẳng hạn như chạy bộ, rèn gân cốt, chính là vì nguyên nhân đó. Khi thể chất đủ mạnh, khả năng chịu đựng khi hấp thu Hồn Hoàn cũng sẽ vượt xa Hồn Sư đồng cấp."

Ánh mắt Tử Hàn quét qua toàn trường, trầm giọng:

"Thứ ba, lựa chọn Hồn Thú rất quan trọng. Lão sư đã giảng giải qua rất nhiều loại Hồn Thú, có Hồn Thú dịu ngoan, có Hồn Thú hung tàn. Nếu chọn đúng loại phù hợp, quá trình hấp thu sẽ giảm bớt nguy hiểm."

Cô chậm rãi kết luận, từng chữ rõ ràng:

"Cuối cùng, tâm tính cũng là then chốt. Nội tâm kiên cường là yếu tố bắt buộc để vượt qua cửa ải hấp thu Hồn Hoàn. Không có tâm tính vững vàng, tất sẽ thất bại giữa chừng."

Trong lớp học, nhiều ánh mắt nhìn về phía Tử Hàn, nhất thời đều yên lặng. Không ai ngờ một người luôn im lặng như cô, khi mở miệng lại sắc bén, thấu triệt đến vậy.

Ngay cả lão sư đứng lớp cũng gật đầu cười, ánh mắt đầy tán thưởng:

"Ngươi nói rất đúng. Trong học viện chúng ta, có hai vị Hồn Thánh, một là chủ nhiệm các ngươi, một là viện trưởng, cả hai đều là thiên tài hiếm thấy, ngay từ đệ nhị Hồn Hoàn đã chọn Hồn Thú ngàn năm. Từ đó về sau, các Hồn Hoàn của họ tự nhiên sẽ không thấp hơn."

Lão sư thoáng trầm ngâm, ánh mắt nghiêm nghị hơn vài phần:

"Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở các ngươi, hấp thu Hồn Hoàn vốn dĩ là việc cực kỳ nguy hiểm. Trong lịch sử từng ghi lại, có một vị Song Sinh Võ Hồn Hồn Sư, khi tu luyện đệ nhị Võ Hồn, mới chỉ đến Hồn Hoàn thứ ba đã nổ tan xác mà chết. Đây chính là bài học vô cùng cay đắng."

Lời vừa dứt, trong phòng học im phăng phắc.

Lớp học kết thúc, tiếng chuông vang lên kéo tất cả khỏi bầu không khí căng thẳng vừa rồi.

Đám học viên lần lượt rời khỏi phòng, vẫn không ngừng bàn tán về những lời Tử Hàn nói lúc trước, ánh mắt bọn họ nhìn cô cũng dần thay đổi, pha lẫn kính nể và e dè. Tử Hàn vẫn ngồi yên tại chỗ, tay khẽ vuốt mặt bàn, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như không hề quan tâm đến những lời bàn luận xung quanh.

Lão sư bước ngang qua, cũng không nhịn được cảm thán:

"Đúng là hậu sinh khả uý. Đủ sắc bén."

Tử Hàn nhàn nhạt đáp lại, ánh mắt thản nhiên:

"Ta chỉ nói sự thật."

Lão sư nhìn cô thêm vài lần, ánh mắt dần nghiêm nghị hơn, sau đó xoay người rời đi.

Trời chiều dần buông, sắc nắng vàng nhạt chiếu qua cửa sổ, phản chiếu lên mái tóc tím nhạt mềm mại của Bỉ Bỉ Đông, nàng thu dọn sách vở, chậm rãi bước tới trước bàn Tử Hàn, đôi mắt tím sâu thẳm nhìn cô.

"Buổi tối, sân thể dục."

Thanh âm nàng vẫn lạnh nhạt như thường ngày, không cao, không thấp, nhưng lại đủ để người khác không thể từ chối. Tử Hàn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt cùng nàng giao nhau, sau đó gật nhẹ, ngữ khí đơn giản mà dứt khoát:

"Được."

Không có thừa lời, không có khách sáo, chỉ là một câu đáp nhẹ, nhưng trong mắt hai người lại như đã ngầm hiểu mọi thứ.

Bỉ Bỉ Đông xoay người rời đi, dáng người thẳng tắp, từng bước vững chãi, để lại một câu hờ hững vang vọng:

"Không cần nương tay."

Tử Hàn nhếch nhẹ khóe môi, ý cười như có như không thoáng qua, ánh mắt sâu lắng nhìn bóng lưng nàng khuất dần nơi hành lang.

"Không nương tay sao..."

Cô lẩm bẩm, thanh âm trầm thấp như gió thoảng qua tai.

【Chủ nhân, có muốn ta tính toán sơ qua tỷ lệ chiến thắng không?】

Giọng hệ thống vang lên trong đầu.

Tử Hàn chỉ hờ hững đáp:

"Không cần."

Cô cũng đứng dậy, rời khỏi lớp học, tay khẽ vuốt hồn đạo khí trên cổ tay, trong mắt lóe lên ánh sáng băng lãnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro