Chương 41

Khương Hòa và Đan Tư Nhu cùng nhau rời khỏi công viên.

Nhà của hai người nằm ở hai hướng hoàn toàn trái ngược, một bên trái, một bên phải.

Cả hai lặng lẽ liếc nhìn đối phương, như ngầm hiểu rằng đã đến lúc phải chia tay.

Đan Tư Nhu hơi hé đôi môi đỏ, định nói lời tạm biệt thì Khương Hòa đã nhanh hơn một bước: “Tôi đưa cậu về nhà nhé.”

Đan Tư Nhu nhìn cô một lúc, rồi từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu, cậu cũng về nhà sớm đi.”

Dù hiện tại không phản cảm khi tiếp xúc với Khương Hòa, nhưng cô cảm thấy mối quan hệ giữa họ chưa thân thiết đến mức đó, đặc biệt là sự khác biệt giữa Alpha và Omega.

“Không sao mà,” Khương Hòa nói, “Tôi vừa hay muốn ghé chỗ Phó Cửu chơi.”

Vừa nói xong, Khương Hòa tự cảm thấy bất ngờ với chính mình, không ngờ lại có thể bịa chuyện một cách trơn tru như vậy. Trước đây, cô không hề giỏi nói dối, cũng không thấy cần thiết phải làm vậy.

Đan Tư Nhu thoáng bất ngờ, im lặng không nói gì. Nếu đã cùng đường, dường như cô cũng không có lý do để từ chối.

Cuối cùng, cô khẽ gật đầu đồng ý.

Công viên Đông Hạp cách nhà cũ của cô rất gần, nhưng khu chung cư hiện tại thì xa hơn một chút, cần đi xe buýt hơn nửa giờ.

Họ rất may mắn, vừa tới trạm xe buýt thì tuyến xe cần đi đã đến. Hai người lần lượt lên xe, vì công viên Đông Hạp gần điểm xuất phát nên trong xe còn rất ít người, phía sau vẫn còn nhiều chỗ trống.

Đan Tư Nhu tùy ý chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Khương Hòa liền ngồi ngay phía sau cô.

Hơn nửa giờ trên xe không cần gấp gáp, Khương Hòa tựa vào cửa kính xe, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Người ngồi sau quá yên lặng, Đan Tư Nhu quay đầu nhìn, liền thấy gương mặt say ngủ của cô ấy. Hàng mi dày cong vút, lồng ngực nhịp nhàng phập phồng. Khi ngủ, Khương Hòa không còn mang dáng vẻ lạnh lùng sắc bén như lúc tỉnh, mà trở nên dịu dàng như một chú mèo nhỏ.

Vốn chỉ định liếc nhìn thoáng qua, nhưng Đan Tư Nhu lại bất ngờ dừng ánh mắt ở đó rất lâu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt cô dường như đã khắc ghi từng đường nét, hàng mi, và khóe môi của người ấy.

Sau đó, cô thu hồi ánh nhìn, quay về phía cửa sổ, để tâm trí lặng lẽ trôi theo dòng phố xá lướt qua.

Nhà của Phó Cửu cách khu chung cư của Đan Tư Nhu hai trạm xe. Theo lý thì Khương Hòa sẽ xuống sau cô.

Gần đến trạm trước, Đan Tư Nhu đánh thức Khương Hòa: “Khương Hòa, tôi sắp xuống xe rồi. Cậu chú ý đừng đi quá trạm nhé.”

Khương Hòa ngơ ngác tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy gương mặt tinh xảo dịu dàng trước mắt mình, lập tức tỉnh táo: “À, ừ, được.”

Rồi cô theo Đan Tư Nhu cùng xuống xe.

Đan Tư Nhu: “...”

Nhìn cô gái cũng vừa bước xuống xe, Đan Tư Nhu không khỏi bất lực.

“Tôi hẹn với Phó Cửu đi siêu thị, mà cô ấy vẫn chưa ra ngoài.” Khương Hòa chớp mắt, bịa chuyện ngay lập tức.

Đan Tư Nhu: “...”

Sợ cô từ chối, Khương Hòa liền nói thật một chút: “Tôi sợ lại xảy ra chuyện giống lần trước.”

Vẻ mặt cô nghiêm túc chân thành, không còn dáng vẻ có chút lém lỉnh ban nãy.

Đan Tư Nhu nói: “Lần trước chỉ là sự cố, ở đây không đến mức nguy hiểm như vậy.”

“Nhưng mà...” Khương Hòa khẽ rầu rĩ: “Đã tới rồi mà.”

Đan Tư Nhu mỉm cười, không nói gì thêm.

Trong lòng cô đang ẩn giấu tâm sự, sự quan tâm thái quá của Khương Hòa khiến cô có chút cảnh giác, không rõ liệu đây có phải chỉ là cảm giác của mình hay không.

Trời đã gần tối, bầu trời chuyển thành màu xanh thẫm, đèn neon lần lượt bật sáng. Ánh đèn đường vàng nhạt kéo dài hai bóng người đang đi sát bên nhau.

Đêm xuống, nhiệt độ cũng giảm đáng kể, gió lạnh thổi tới tựa như những lưỡi dao, cắt vào gò má đau rát.

Đan Tư Nhu kéo chặt áo khoác, nửa khuôn mặt ẩn mình trong chiếc khăn quàng ấm áp. Vô thức nghiêng đầu liếc nhìn, chỉ thấy Khương Hòa vẫn mặc bộ quần áo đơn giản, dường như không cảm thấy lạnh, dáng vẻ như chẳng hề quan tâm.

Cảm nhận được ánh nhìn của cô, Khương Hòa liền ngước lên, ánh mắt ngạc nhiên nhìn lại. Đan Tư Nhu lập tức quay mặt đi.

“Cậu không lạnh à?” Đan Tư Nhu nhìn xuống mặt đất, hỏi.

“Cũng tạm.” Khương Hòa đáp.

“Thật ngưỡng mộ cậu.” Đan Tư Nhu khẽ nói.

Khương Hòa nhìn thiếu nữ trước mặt, dưới ánh đèn đường, cô yên tĩnh dịu dàng, thật dễ khiến người khác nảy sinh cảm giác muốn che chở. Khương Hòa cảm thấy lòng ngứa ngáy, muốn ôm lấy cô, cảm nhận hương thơm dịu nhẹ từ mái tóc.

Nếu hai người ôm nhau, chắc sẽ không lạnh như vậy nữa, cô nghĩ thầm.

Bất giác, họ đã gần đến cổng khu chung cư.

Đây là một khu chung cư cũ, các tòa nhà bên trong đều đã có tuổi đời rất lâu. Đi thêm chút nữa sẽ đến một công trường bị bỏ hoang đã vài năm, đến giờ vẫn chưa được sử dụng lại.

Đang đi, đột nhiên họ chìm vào một khoảng tối om.

Khu vực này không hiểu vì lý do gì, đèn đường bị hỏng, xung quanh tối đen, đến cả đường dưới chân cũng không nhìn rõ.

Khương Hòa lặng lẽ lấy điện thoại ra, bật đèn pin, ánh sáng chói lòa lập tức soi sáng con đường phía trước.

Đan Tư Nhu nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy bóng dáng cô gái bên cạnh, từng đường nét sắc sảo, đôi môi hơi mím lại.

Dù không nói một lời, cô ấy vẫn toát lên cảm giác trầm ổn, vững vàng.

Phải thừa nhận, có người đi cùng khiến Đan Tư Nhu không cảm thấy chút sợ hãi nào.

Nếu không, trong hoàn cảnh này – một con đường vắng vẻ, đêm tối không ánh sáng – dù an ninh thành phố có tốt đến đâu, người ta cũng khó tránh cảm giác ớn lạnh.

Vừa bước vào khoảng tối, đột nhiên từ bên cạnh có thứ gì đó lao ra, kèm theo tiếng kêu chói tai. Sau một hồi hỗn loạn, nó lăn lộn đến chân họ. Đan Tư Nhu theo phản xạ lùi sang một bên, Khương Hòa nhanh tay ôm lấy cô, rồi chiếu ánh sáng từ điện thoại xuống mặt đất.

Chỉ thấy một con mèo và một con chó hoang đang lao vào nhau. Con mèo đen gầy yếu, không phải đối thủ của con chó to lớn. Nói là "đánh nhau", thực ra là con chó hoang đang hoàn toàn áp đảo.

Con mèo đen chống đỡ không nổi, vừa lăn vừa chạy trốn.

Đan Tư Nhu chưa kịp nhận ra mình vẫn đang được Khương Hòa ôm, nhìn thấy cảnh tượng đó, cô đau lòng kêu lên: “Tiểu Hắc!”

“Mèo của cậu à?” Khương Hòa hỏi.

Cô không nhớ nhà Đan Tư Nhu có nuôi mèo.

“Không phải,” Đan Tư Nhu đáp. “Là mèo hoang ở khu chung cư. Tôi từng cho nó ăn vài lần.”

Thì ra là vậy.

Khương Hòa nghĩ một lúc, sau đó không chút thiện chí đá con chó kia một cái, quát: “Cút đi.”

Cú đá rất mạnh, con chó bị đá lăn xuống đất, lộn một vòng, sau đó đứng dậy, không chịu thua mà nhe răng dữ tợn nhìn Khương Hòa.

Thấy vậy, Đan Tư Nhu có chút lo lắng, khẽ nhắc nhở: “Khương Hòa, cậu đừng chọc giận nó...”

Khương Hòa không nói gì, đối mặt với con chó hoang.

Ánh mắt của cô không hề yếu thế hơn loài thú. Trong không khí lập tức tràn ngập uy nghiêm của một Alpha cấp cao. Cô thậm chí không cần phát tán thông tin tố, chỉ thế thôi cũng đủ khiến Đan Tư Nhu cảm thấy áp lực sâu sắc, tuyến thể nơi gáy cô nhói lên từng hồi.

Nhiệt độ xung quanh tăng vọt, khiến Đan Tư Nhu thở dốc.

Lúc này, cô mới mơ hồ nhận ra, cơ thể mình nhạy cảm với Khương Hòa đến thế nào. Chỉ cần như vậy, cô đã xuất hiện dấu hiệu phát tình. Nếu không nhờ miếng dán ức chế sau gáy, cô chắc chắn sẽ mất kiểm soát.

Alpha, trong thời kỳ nguyên thủy, chẳng khác gì loài thú hoang dã, thậm chí là kẻ thống trị trong số chúng. Nhưng nhờ quá trình tiến hóa, họ mới dần hình thành ý thức đạo đức.

Alpha cấp cao thừa hưởng đặc tính này. Họ không chỉ áp chế được đồng loại, mà cả những loài thú khác cũng không thể kháng cự.

Con chó hoang nhỏ bé nhanh chóng bại trận trước khí thế uy nghiêm ấy. Nó mất hết ý chí phản kháng, cụp đuôi bỏ chạy.

Khương Hòa dõi theo bóng con chó dần khuất xa, cơ thể vẫn căng cứng, chưa kịp thả lỏng.

Đan Tư Nhu không chịu nổi nữa. Cái lạnh trước đó đã biến mất, nhưng tuyến thể sau gáy cô nóng bừng, cảm giác bỏng rát lan ra cả mặt. Cô nhẹ nhàng nhắc nhở: “Khương Hòa, nó đi rồi, cậu đừng...”

Nói xong, cô quay mặt đi, chỉ còn thiếu nước nói: "Cậu mà cứ thế nữa, tớ sẽ phát tình mất."

Nghe vậy, Khương Hòa mới bừng tỉnh, nhẹ ho một tiếng rồi nói: "Xin lỗi, tôi quên mất..."

"Không sao." Đan Tư Nhu đáp.

Cô biết Khương Hòa chỉ muốn cứu con mèo, làm sao có thể trách cô ấy vì chuyện này được.

Chỉ là, qua chuyện này, cô đã nhận ra một điều sâu sắc.

Đây chính là sức ảnh hưởng của sự tương hợp hoàn hảo sao?

Cô chưa bao giờ nhạy cảm với thông tin tố của Alpha đến thế, khả năng tự kiểm soát tựa như tờ giấy mỏng, hoàn toàn không dựng nổi bức tường ngăn cách.

Sau khi Khương Hòa thu lại thông tin tố, tất cả cảm giác khó chịu, nóng rực cũng dần tan biến. Gió lạnh thổi tới làm đầu óc tỉnh táo hơn, Đan Tư Nhu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Chân mèo con bị cắn thương, nó cuộn mình nằm trên mặt đất, trông vô cùng đáng thương.

Đan Tư Nhu vốn là người không chịu nổi cảnh động vật nhỏ bị tổn thương, không để ý đến việc bẩn, liền đau lòng bế mèo con lên, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.

"Cậu muốn mang nó về nhà không?" Khương Hòa hỏi.

"Nó có nhà rồi." Đan Tư Nhu khẽ nói, "Cậu còn nhớ nơi lần trước cậu tìm thấy tôi không? Chính vì nó mà tôi mới biết đến chỗ đó. Chúng ta đưa nó về thôi."

Lần đầu gặp mèo con, cô cũng từng nghĩ liệu có nên mang nó về nhà không. Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị hiện thực đánh tan, đến cả việc sống tốt cuộc đời mình cô còn phải gắng sức, làm gì còn sức để nuôi thêm một con vật nhỏ.

Mèo con ở đó cũng sống rất tốt, không bị mưa gió quấy rầy, chỉ là hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Khương Hòa gật đầu, nói được.

Thế là hai người đi vòng đường để đưa mèo con về nhà.

Động vật cũng có linh tính, biết ai tốt, ai không tốt.

Khi Đan Tư Nhu định đặt mèo con xuống, chú mèo đen đã quen với mùi hương của cô, rúc vào vòng tay ấm áp không chịu rời đi. Đan Tư Nhu đành dịu dàng dỗ dành nó: "Ngày mai chị lại đến thăm em, ngoan nào."

Ánh mắt cô dịu dàng hết mức, giọng nói như dòng nước chảy róc rách, tựa như tấm nỉ nhẹ nhàng cào vào tâm hồn, ngứa ngáy, khiến người ta nghe không đủ.

Trong lòng Khương Hòa từ lâu đã rối như tơ vò.

Cô còn nhớ rõ khi xưa mình chẳng khác nào chú mèo này, cũng được Đan Tư Nhu dịu dàng an ủi.

Người như Đan Tư Nhu, nếu sau này có con, thì đứa trẻ đó chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc.

“Khương Hòa, chúng ta đi thôi.” Trong lúc Khương Hòa còn đang ngẩn người, Đan Tư Nhu đã bước ra khỏi khu vực hàng rào, đứng chờ ở bên cạnh và lên tiếng.

Khương Hòa giật mình, đáp lại: “Ừ, được.”

Để đưa chú mèo đến đây, hai người đã thay đổi lộ trình ban đầu.

Đi theo lối tắt sẽ nhanh hơn để về khu chung cư, thế nên họ quyết định đi đường tắt.

Không chỉ các con đường bên ngoài, mà khu vực này cả đèn đường cũng hỏng hóc. Đường lớn vẫn đỡ hơn vì có ánh sáng yếu ớt từ các cửa hàng và khu dân cư hắt ra, nhưng con đường nhỏ này rất ít người qua lại, cỏ dại và rêu phong mọc um tùm hai bên, không có đèn đường, trông càng thêm âm u rợn người.

“Anh Chu, chơi xong rồi thì để tôi chơi một chút chứ?”

Từ đằng xa vang lên tiếng một người đàn ông trẻ, giọng điệu bỡn cợt, phối hợp với bầu không khí nơi đây khiến người nghe cảm giác đó là một kẻ hư hỏng.

Khương Hòa và Đan Tư Nhu liếc mắt nhìn nhau, không ai nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Tiếng bước chân “bộp bộp” vọng lại, ước chừng có ba đến bốn người.

Sau khi người đàn ông kia nói xong, lại cất giọng: “Cô gái này thông tin tố khá hợp với tôi, vừa hay tôi sắp bước vào kỳ nhạy cảm, ha ha ha...”

“Vậy à?” Một người đàn ông khác, giọng khàn, cười nhạt: “Vậy để cô ta cho cậu đi. Hôm nay tôi không có hứng thú gì cả.”

“Anh Chu, thế sao được?” Người kia đáp: “Anh đã chọn cô ta rồi mà...”

Chưa nói hết câu, đột nhiên có tiếng của một cô gái vang lên, nhưng giọng nghẹn ngào như bị bịt miệng, chỉ phát ra những tiếng “ưm ưm”.

Người đàn ông giật mạnh tay áo cô, đẩy cô ngã xuống, chửi thề: “Im cái miệng lại đi, con khốn này!”

Lúc này Khương Hòa cuối cùng cũng hiểu được đại khái.

Bất chợt, cô nhớ đến một lần đi ăn gần trường cùng Vi tỷ, nghe được câu chuyện về những vụ ép buộc đánh dấu gần đây.

Có lẽ đây chính là nhóm người gây ra những vụ đó.

“Khương Hòa,” Đan Tư Nhu khẽ thì thầm bên tai cô: “Chúng ta báo cảnh sát đi.”

“Ừ.” Khương Hòa gật đầu.

Đan Tư Nhu lấy điện thoại ra, gọi ngay cho cảnh sát, còn Khương Hòa tập trung theo dõi mọi động tĩnh bên phía kia.

Đột nhiên, tiếng bước chân của nhóm người kia dừng lại.

Cô gái bị đẩy ngã xuống đất, cố gắng lùi lại phía sau, nhưng đế giày ma sát trên sỏi đá phát ra âm thanh chói tai. Sự chống cự của cô không làm nhóm người dừng lại, ngược lại còn bị một tên nắm tóc kéo mạnh, giật tung áo ngoài.

Tiếng kêu tuyệt vọng của cô gái vang lên thảm thiết nhất, nhưng chẳng thể làm gì, nơi này vừa tối vừa hẻo lánh, hầu như không có người qua lại.

Khương Hòa không thể nhịn thêm được nữa, nói với Đan Tư Nhu: “Cậu trốn ở đây, nhất định đừng ra ngoài.”

Đan Tư Nhu lập tức hiểu ý cô, liền ngăn lại: “Khương Hòa, mình đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ đến ngay thôi.”

“Không kịp đâu,” Khương Hòa nói, “Đợi đến lúc cảnh sát tới thì Omega kia đã bị chúng làm nhục rồi.”

Ánh mắt cô lấp lánh tự tin, trấn an Đan Tư Nhu: “Yên tâm, chúng không làm gì được mình đâu.” Nói xong, cô bước thẳng ra ngoài.

“Khương Hòa!” Đan Tư Nhu vẫn lo lắng, nhưng Khương Hòa vẫn không quay đầu lại.

Đan Tư Nhu chỉ biết thở dài bất lực. Cô hiểu rõ khả năng của Khương Hòa với tư cách một Alpha, nhưng dù Khương Hòa giỏi thế nào, cô ấy vẫn là một cô gái.

Dù có thêm cô, cũng chỉ là hai người, huống hồ cô tự biết bản thân là một Omega, không giúp được gì nhiều.

Ra ngoài rồi, Khương Hòa mới nhìn rõ toàn cảnh.

Ngoài cô gái Omega kia, còn có ba gã đàn ông.

Nhìn qua là biết ngay đây là nhóm người chuyên gây án, một tên đang chuẩn bị ép buộc đánh dấu, hai tên còn lại đứng canh gác.

Khương Hòa cố tình giẫm mạnh chân để tiếng bước chân vang lên, thu hút sự chú ý của bọn chúng. Một tên nhỏ giọng nhắc nhở tên đang chuẩn bị ra tay: “Khụ, A Vịnh.”

Ý là có người đến, phải cẩn thận.

Khương Hòa nghĩ, nếu không tình cờ bắt gặp cảnh này, cô thật sự không ngờ có người lại dám ép buộc đánh dấu giữa nơi công cộng như vậy.

“Tôi biết các người đang làm gì,” Khương Hòa lạnh lùng nhìn bọn chúng, nói, “Thả Omega kia ra ngay. Tôi đã báo cảnh sát, họ sẽ đến ngay lập tức.”

Tên có giọng khàn thoáng sững lại, giả bộ ngây ngô hỏi: “ Mày nói gì? Tao không hiểu. Chưa từng thấy người ta giải quyết chuyện cá nhân ngoài này à?”

“Không hiểu sao?” Khương Hòa lạnh lùng đáp: “Tôi nói cảnh sát sắp đến đây rồi.”

Tên đầu đinh kinh ngạc nhìn gã đàn ông giọng khàn: “Chu ca.”

Gã giọng khàn cũng cười lạnh, dứt khoát làm liều: “Bây giờ nơi này không có ai cả, nếu biết điều thì mau cút đi, nếu không đợi cảnh sát tới, tao sẽ xử lý mày trước.”

Đôi mắt Khương Hòa ánh lên sự sắc lạnh.

Thấy hai người kia vẫn không chịu nhường đường, cô không nói thêm lời nào, tiến thẳng lên trước và tung một cú đá mạnh khiến gã alpha đang định làm chuyện xấu bị hất văng.

“Này!  Mày muốn gì đây?”

Gã giọng khàn định chụp lấy vai cô, nhưng không ngờ lại bị Khương Hòa phản đòn, giữ chặt tay và quật ngã xuống đất bằng một cú quăng vai.

“Chết tiệt!” Gã giọng khàn đau đớn lăn lộn trên mặt đất, tay ôm lấy cánh tay bị thương, sau đó gượng đứng dậy, vung một cú đấm về phía Khương Hòa.

“A Vịnh, cùng nhau xông lên!” Gã đầu đinh hét lớn.

Ba người lập tức tạo thành thế bao vây, tấn công Khương Hòa.

Khương Hòa không hề sợ hãi, lao vào giao đấu với bọn chúng.

Trong ba người, có hai gã là alpha, gã còn lại đầu đinh có lẽ là một beta. Thông thường, trừ khi tình thế quá cấp bách, Khương Hòa không dễ dàng sử dụng thông tin tố của mình. Cô tự tin rằng dù không dựa vào sức mạnh áp chế của thông tin tố, cô vẫn có thể xử lý bọn chúng bằng kỹ năng của mình.

Thêm vào đó, cô học được cách tấn công điểm yếu từ Phó Cửu, mỗi khi rơi vào tình thế bất lợi liền tìm đúng mục tiêu và đá mạnh, chiêu này hiệu quả, người đàn ông giọng khàn mạnh nhất đã bị hạ gục.

Đầu đinh kinh ngạc với chiêu thức ám muội, "Bẩn thỉu vậy, cô không có à, nguyền rủa cô cả đời..."

Lời còn chưa dứt, “Bốp” một cái, mặt hắn đau đớn méo mó.

Còn lại người cuối cùng, gọi là A Vịnh, biết không đánh lại, đang xin tha, Khương Hòa không cho cơ hội, chém vào gáy khiến anh ta ngã xuống đất.

Mục đích của Khương Hòa chỉ là giữ chân bọn chúng cho đến khi cảnh sát đến để giải quyết tình hình. Khi thấy bọn chúng đã mất khả năng phản kháng, cô cũng dừng tay, tiến đến bên Omega và xé miếng băng dính dán trên miệng cô ấy.

“Cẩn thận!” Omega vừa được tháo băng đã mở to mắt, lớn tiếng nhắc nhở.

Khương Hòa vội quay đầu lại, một tảng đá lớn bất ngờ rơi xuống. Cô nhanh chóng né sang một bên, nhưng dù phản ứng có nhanh thế nào cũng không thể nhanh bằng tốc độ ra tay độc ác của đối phương. Tảng đá không trúng đầu cô, nhưng lại đập mạnh vào cánh tay, cạnh sắc nhọn của nó để lại những vết cắt sâu trên làn da trắng mịn, máu bắt đầu chảy ra.

Cơn đau nhói truyền từ cánh tay lan đến đỉnh đầu.

Sau cơn đau là cảm giác tê dại khó chịu, cánh tay lập tức mất hết sức lực.

Hai tên còn lại lao tới như chó điên, Khương Hòa không còn cách nào khác, trong tình thế cấp bách buộc phải sử dụng sức mạnh của một alpha cấp cao.

“Ở đây này.” Đột nhiên, giọng nói của Đan Tư Nhu vang lên trong sự hỗn loạn.

Khương Hòa ngẩng đầu, thấy phía sau Đan Tư Nhu có bốn, năm người đang đi theo. Nhìn thấy tình hình hỗn loạn phía trước, họ lập tức chạy đến hỗ trợ.

Ba tên tội phạm thấy tình hình không ổn, lập tức tìm cách bỏ chạy, nhưng những người xung quanh đã nhanh chóng bao vây bọn chúng.

Lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên ngày càng gần. Các cảnh sát mặc đồng phục nghiêm chỉnh đến hiện trường và còng tay bọn chúng.

Đan Tư Nhu và Khương Hòa với tư cách nhân chứng phối hợp với cảnh sát đến đồn để lấy lời khai.

Sự hỗn loạn cuối cùng cũng chấm dứt.

Sau đó, từ lời cảnh sát, họ được biết ba kẻ đó đều là thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng có không ít tiền án tiền sự. Khi còn vị thành niên, chúng đã nhiều lần vào trại giáo dưỡng. Sau khi trưởng thành, gã giọng khàn từng đi tù hai năm vì tội trộm cắp. Sau khi ra tù, hắn cùng tên đầu đinh và những kẻ khác tiếp tục làm những việc phi pháp này.

Chúng thừa nhận mình là thủ phạm của những vụ cưỡng chế đánh dấu gần đây. Trước khi ra tay, chúng thường dành rất nhiều thời gian để chọn mục tiêu, thường là những Omega có tính cách hướng nội, không dám lên tiếng. Sau khi thành công, Omega vì sợ ánh nhìn kỳ thị mà không dám báo cảnh sát, còn bọn chúng thì vừa thỏa mãn thú tính vừa kiếm được một khoản tiền lớn.

Trong vài tháng qua, chúng đã làm như vậy liên tục.

Khương Hòa vì tham gia đánh nhau nên ban đầu bị cảnh sát nhắc nhở, nhưng xét thấy cô còn trẻ, lại bị thương và mục đích xuất phát từ ý tốt, nên cô được cho về sớm.

Khi rời khỏi đồn cảnh sát, trời đã bị bao trùm bởi màn đêm u tối.

Đan Tư Nhu vẫn còn chút bàng hoàng, bất lực nhìn Khương Hòa. Buổi sáng, cô ấy còn sạch sẽ gọn gàng, bây giờ lại trở nên nhếch nhác.

Hình như lần trước cô cũng thấy cảnh tượng tương tự.

Câụ ấy nhìn thì có vẻ điềm tĩnh, nhưng thực ra rất dễ kích động. Cậu ấy luôn tự tin vào khả năng của mình, kết quả tuy không tệ nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Đan Tư Nhu nhất thời không hiểu nổi, nhưng nhìn thấy trên người Khương Hòa có không ít vết thương, quần áo cũng rách nát, cô dịu dàng hỏi: “Có cần đến bệnh viện không?”

Khương Hòa định thần lại, nhìn về phía Đan Tư Nhu.

Cô hé môi, muốn than thở với Đan Tư Nhu rằng đau lắm.

Nhưng rồi lại cố nhịn.

“Không cần đâu.” Cô nhẹ nhàng trả lời.

Sau đó, Khương Hòa lại chìm trong cảm giác tê dại ở cánh tay.

Cô biết vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần thời gian để hồi phục.

“Tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra.” Đan Tư Nhu nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Khương Hòa lắc đầu, nói: “Không sao đâu, không có vấn đề gì cả. Trước đây tôi cũng thường bị thương.”

“Trước đây cũng thường bị thương sao?” Đan Tư Nhu lẩm bẩm hỏi, cô nghĩ Khương Hòa đang nói về những lần đánh nhau trước đây.

“Ừ.” Khi bước xuống bậc thang bên ngoài đồn cảnh sát, Khương Hòa nói: “Trước đây, lúc ở trên đảo, lượng huấn luyện hàng ngày rất lớn, đôi khi không tránh khỏi bị thương.”

“ Cậu từng ở trên đảo sao?” Đan Tư Nhu nheo mắt hỏi: “Đó chẳng phải là nơi rất hẻo lánh sao? Nhà cậu ở Đông Thành, tại sao lại đến đó?”

“Ông nội tôi từng làm việc trên hòn đảo đó.” Khương Hòa cúi đầu, gió đêm lướt qua mặt cô, cơn lạnh giúp làm dịu đi phần nào cơn đau, ánh mắt cô thoáng hiện vẻ u tối. “Ông muốn tôi sau này học ở trường đại học trên đảo.”

Đan Tư Nhu như hiểu ra điều gì, gật đầu.

Cô từng nghe nói qua về trường đại học trên hòn đảo, được biết đó là một trong những trường quân sự tốt nhất cả nước. Vì không có ý định phát triển theo hướng đó, cô cũng không tìm hiểu sâu.

“Ông nội cậu đặt kỳ vọng cao thật.”

Khương Hòa gật đầu, nói: “Ông đối xử với tôi rất tốt, vì thế tôi không muốn làm ông thất vọng.”

Đan Tư Nhu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi từ góc độ một người bạn: “ Cậu sống cùng ông nội sao? Thế còn những người khác trong gia đình cậu?” Đây cũng là điều cô luôn thắc mắc, dường như chưa từng nghe Khương Hòa nhắc đến mẹ hay cha của mình.

“Họ…” Ánh mắt Khương Hòa trở nên u tối. Cô chưa từng nhắc đến mẹ mình trước mặt người khác, nhưng không hiểu sao lại muốn tâm sự với Đan Tư Nhu.

“Mẹ tôi qua đời khi tôi vừa chào đời. Một người mẹ khác thì tái hôn và ra nước ngoài, tôi chưa từng gặp lại bà ấy.”

Đan Tư Nhu khẽ hé môi, nhưng lại không nói được lời nào.

Không ngờ hoàn cảnh gia đình của Khương Hòa lại như vậy. Thảo nào cô ấy luôn ít nói, trầm lặng. Những người không biết chuyện chỉ nhìn thấy vẻ ngoài rực rỡ, xuất thân danh giá, nhưng đâu hiểu được nỗi đau ẩn sâu bên trong.

Trước đây, cô luôn cảm thấy mình phải chịu đựng quá nhiều, nhưng so với Khương Hòa, ít nhất cô vẫn từng có một khoảng thời gian hạnh phúc, vô lo vô nghĩ bên gia đình.

“Xin lỗi, tự nhiên lại hỏi đến những chuyện này.” Sau một lúc im lặng, Đan Tư Nhu lên tiếng.

“Không sao.” Khương Hòa đáp.

Họ tiếp tục bước đi, bất chợt đi ngang qua một tiệm thuốc.

Đan Tư Nhu đi được một đoạn, bỗng nhìn thấy tên tiệm, liền dừng lại. Khương Hòa cũng dừng bước theo cô.

“Nếu không muốn đến bệnh viện, vậy thì mua chút thuốc để bôi đi.” Đan Tư Nhu dịu dàng nói: “Dù sao cũng không thể không xử lý.”

Đôi mắt cô hơi nheo lại, vẻ mặt nghiêm nghị.

Nhưng khác với dáng vẻ nghiêm khắc thường thấy ở trường học, lúc này, cô như một người bạn gái giận dỗi. Mà cơn giận ấy lại chẳng hề có chút sát thương nào.

Khương Hòa vui vẻ nhận lời: “Được.”

Theo gợi ý của chị nhân viên hiệu thuốc, họ mua cồn, bông gạc, thuốc đỏ và một số loại thuốc trị thương ngoài da khác. Thanh toán xong, cả hai tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống.

Khương Hòa lần lượt mở từng thứ, vặn nắp chai thuốc đỏ, rồi xé gói bông tiệt trùng, lấy ra một cây tăm bông.

Lúc này, một bàn tay mảnh mai, trắng nõn vươn ra: “Đưa tôi đi.”

Ngẩng đầu lên, cô thấy trong ánh mắt của Đan Tư Nhu ẩn chứa sự quan tâm nhẹ nhàng. Ánh đèn đường vàng nhạt chiếu xuống, phủ lên hàng mi dài của cô ấy một lớp sáng vàng óng.

“Để tôi giúp cậu bôi thuốc.” Đan Tư Nhu nghĩ Khương Hòa chưa nghe rõ, liền nhẹ nhàng nhắc lại.

Khương Hòa hơi ngẩn người, không biết từ lúc nào cây tăm bông trong tay mình đã bị chuyển qua tay Đan Tư Nhu.

Cô nhìn Đan Tư Nhu cụp mi, nhìn cô ấy đặt tăm bông vào cồn để thấm ướt, từng động tác đều vô cùng cẩn thận.

Tăm bông từ từ áp đến, một cảm giác lành lạnh ùa tới. Đồng thời, nhịp tim của cô như ngừng lại một nhịp.

Cơn đau rát dữ dội ngay sau đó kéo cô về thực tại. Ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn chạm vào đôi mắt của Đan Tư Nhu.

Đôi mắt đào quyến rũ kia dưới ánh sáng mờ ảo như muốn tràn ra nước. Lông mi khẽ chớp, đôi môi tựa như một cánh hoa xinh đẹp, căng mọng và óng ánh, phản chiếu ánh đèn vàng nhạt, lấp lánh ánh nước.

Khương Hòa rất thích nhìn đôi mắt của Đan Tư Nhu. Nhưng lúc này cô nhận ra, có lẽ cô thích đôi môi của Đan Tư Nhu hơn.

Giờ phút này, đôi môi ấy tựa như một chiếc bánh ngọt tinh xảo, tỏa ra hương thơm quyến rũ, khiến người ta không thể kiềm lòng mà muốn nếm thử.

Trong lúc thay thuốc, Đan Tư Nhu khẽ trách móc: “Lúc đó cậu không nên ra ngoài. Tôi đã nói là tôi đã báo cảnh sát rồi mà.”

“Nhưng nếu đợi cảnh sát tới, Omega đó chắc chắn đã...” Khương Hòa nhỏ giọng phản bác.

Cô cảm thấy mình không sai. Nếu mọi chuyện lặp lại, cô vẫn sẽ làm như vậy.

“Nhưng cũng phải biết lượng sức mình.” Đan Tư Nhu khẽ nhíu mày, nói: “Lần này chỉ có ba người, nếu lần sau là cả một nhóm thì sao? Lần này may mắn có người qua đường giúp đỡ, nếu lần sau không gọi được ai thì thế nào? Đừng xem may mắn là chuyện thường tình, nếu không, cuối cùng cậu sẽ phải chịu thiệt.”

Khương Hòa mím môi.

Cô chỉ nghĩ rằng, Đan Tư Nhu vẫn chưa hiểu cô đủ rõ.

Lần này chỉ là do cô bị đánh lén. Ngay cả khi không gọi được ai, cô vẫn còn con át chủ bài chưa tung ra. Nếu sớm giải phóng tin tức tố, mấy tên đó căn bản không chịu nổi lâu.

Đan Tư Nhu đặt cây tăm bông đã dùng vào túi ni lông đựng rác, sau đó rút ra một cây mới từ trong hộp giấy, xé lớp bao bì, định lấy ra thì điện thoại bất ngờ đổ chuông.

Khương Hòa lập tức cảm thấy cuộc gọi này không đơn giản, liền chú ý đến động tác của cô ấy.

Cô không nhìn rõ là ai gọi đến, chỉ thấy Đan Tư Nhu nhấn từ chối, sau đó im bặt.

Khương Hòa không cần hỏi cũng đoán được là ai gọi tới. Cô không nói gì thêm.

Đan Tư Nhu lấy một chiếc tăm bông ra, nhưng chưa được bao lâu thì điện thoại lại đổ chuông. Cô cau mày, để chuông reo thêm một lúc, còn Khương Hòa thì nín thở dõi theo từng động tác của cô.

Cuối cùng, Đan Tư Nhu ngẩng đầu lên, nói: “Tôi đi nghe điện thoại một chút.”

Khương Hòa gật đầu, đáp: “Được, vậy tôi tự bôi thuốc.”

Đan Tư Nhu đưa tăm bông cho Khương Hòa, cô chấm thuốc đỏ lên vết thương, nhưng ánh mắt lại không tập trung, mà chỉ lơ đãng nhìn theo bóng dáng Đan Tư Nhu đi ra xa để nghe điện thoại.

---

“Tôi đang bận, sao cậu cứ gọi điện mãi thế?” Đan Tư Nhu giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giọng nói lại không giấu được sự giận dữ.

“Như Nhu.” Chu Đình Sâm lo cô cúp máy, vội vàng nói: “Nghe tôi giải thích, ban ngày không phải như những gì cậu thấy đâu.”

“Ồ.” Đan Tư Nhu khẽ gật đầu, đáp.

“Như Nhu, có phải cậu giận rồi không?” Chu Đình Sâm lắp bắp nói: “Xin lỗi, xin lỗi, lúc đầu là do Kiều Chi hẹn tôi ra ngoài. Cô ấy dùng thứ gì đó khiến tôi rất khó chịu, một lúc sau tôi mới tỉnh táo lại, nhưng không ngờ cô ấy vì tôi mà động tình. Lúc đó, trong hoàn cảnh như vậy, tôi chỉ có thể tạm thời đánh dấu cô ấy. Nhưng Như Nhu, cậu nghe tôi nói, tôi chỉ thích mình cậu, cô ấy đã lợi dụng tôi khi tôi không tỉnh táo. Sau này, tôi sẽ không qua lại với cô ấy nữa.”

“Cô ấy thích cậu, chẳng lẽ cậu không biết sao?” Đan Tư Nhu hít một hơi sâu, không nhịn được nói: “ Cậu hãy giải quyết chuyện giữa hai người đi. Không giải quyết được cũng không sao, chỉ là tôi không muốn bị cuốn vào nữa.”

Chu Đình Sâm im lặng một lúc, rồi thở dài: “Như Nhu, có phải cậu đang ghen không?”

“Không.” Đan Tư Nhu hơi hạ mắt, giọng qua điện thoại vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng.

Nhưng Chu Đình Sâm lại không tin, tự mình khẳng định: “Tôi hứa với cậu, sau này tôi và cô ấy sẽ tuyệt đối không còn liên hệ nữa. Đừng giận nữa, được không?”

“Tôi thật sự không giận.” Đan Tư Nhu thở dài, lặp lại một cách bất lực: “Được rồi, tôi mệt rồi, để sau nói tiếp đi.”

Chu Đình Sâm muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy cô nói vậy, sợ làm cô thêm khó chịu, nên đành nhượng bộ: “Được, chúc cậu ngủ ngon.”

Đan Tư Nhu dứt khoát cúp máy mà không chút do dự.

Cô tạm thời chưa biết phải đối mặt với Chu Đình Sâm thế nào. Bảo cô tức giận thì đúng là không, như lời cô vừa nói. Nhưng bảo là không cảm thấy gì thì cô lại thấy trong lòng có chút khó chịu, bất kể là vì người này hay vì chuyện này. Có lẽ, cảm giác khó chịu đó đã bắt đầu từ ngày cô không đến được chùa Đông Sơn, và bây giờ mới bùng phát.

Tóm lại, lúc này cô không muốn đối mặt với Chu Đình Sâm.

Khi quay lại dưới ánh đèn đường, Khương Hòa đã bôi xong thuốc và quấn băng gạc.

Đan Tư Nhu cảm thấy hơi áy náy, rõ ràng là đã nói sẽ giúp cô ấy bôi thuốc, vậy mà lại bỏ dở giữa chừng. Ánh mắt cô nhìn Khương Hòa không khỏi dịu dàng thêm vài phần.

“Phó Cửu chắc đến rồi.” Khương Hòa nhìn thấy cô, giấu đi vẻ thất vọng trong đáy mắt, rồi chỉ tay về phía siêu thị.

Đan Tư Nhu sững sờ một lúc, dường như đã quên mất chuyện Khương Hòa ban đầu đã hẹn với Phó Cửu, rồi nói: "Ồ, được."

Khương Hòa tuy có chút ác cảm với Chu Đình Sâm, nhưng so với việc ghen tuông, cô quan tâm đến sự an toàn của Đan Tư Nhu hơn. Dù đã quyết định về nhà, nhưng cô vẫn lo lắng nói: "Để tôi đưa cậu về nhà nhé, đèn đường ở đó không sáng."

"Không sao đâu." Đan Tư Nhu khẽ mỉm cười, "Chẳng phải khi chúng ta rời đi đã có người đến sửa rồi sao, chắc các thợ vẫn còn ở đó, trên đường có người, tôi không sợ."

"Ừ, được rồi." Khương Hòa gật đầu.

·

Suốt cả ngày Chủ nhật, Khương Hòa đều ở nhà dưỡng thương.

Tối hôm qua, Đan Tư Nhu nhắn tin hỏi cô đã về nhà chưa, cô trả lời là đã về.

Đó là toàn bộ lịch sử trò chuyện.

Cô có cảm giác Đan Tư Nhu dường như đã nhiệt tình hơn với mình. Nếu cô chủ động nhắn tin tìm Đan Tư Nhu nói chuyện, chắc hẳn Đan Tư Nhu sẽ trả lời.

Nhưng cô không làm vậy.

Chủ yếu là vì cô cũng không biết nên nói gì.

·

Sáng thứ Hai.

Mãi đến hơn tám giờ trời mới hoàn toàn sáng, lúc này trong tòa nhà học đã vang lên tiếng đọc bài đầy năng lượng.

Trong khu rừng nhỏ xanh mướt, những cây đại thụ cao vút làm cho nơi này trông như bầu trời lúc năm, sáu giờ sáng khi ánh sáng yếu ớt dần xuất hiện.

Cô gái với dáng người uyển chuyển đứng bên ngoài hàng rào, nhìn quanh một lượt, chỉ thấy các thành viên của hội học sinh đều tập trung tại cổng chính của trường. Khu rừng này vắng lặng, lạnh lẽo, không một bóng người ghé thăm.

Cũng phải thôi, giữa mùa đông lạnh giá, sương đọng lại thành băng, chỉ cần đi qua cũng đủ làm người ta lạnh sống lưng, ai lại chạy vào đây để chịu khổ chứ.

Lỗi ở hàng rào này đã được sửa từ đầu năm học sau khi cô trèo qua đây một lần. Trên đỉnh hàng rào có gắn những chiếc gai sắt nhọn, khiến những học sinh vi phạm kỷ luật cũng phải chùn bước.

Khương Hòa tay vẫn còn bị thương, nhưng với thân thủ nhanh nhẹn, cô dễ dàng vượt qua chướng ngại này, nhẹ nhàng leo qua hàng rào, đáp xuống tảng đá lớn bên dưới, tiếng va chạm của chiếc cặp trên lưng cô vang lên nhẹ nhàng hòa vào tiếng chim trong rừng.

Khương Hòa không hề cảm thấy gấp gáp dù đã trễ hơn nửa tiếng, vì cô vốn là kẻ chuyên gia trễ giờ, lại đoán chắc mùa đông lạnh thế này chẳng ai đến chỗ hoang vắng lạnh lẽo này. Nếu đã vậy, trễ nửa tiếng hay một phút cũng chẳng khác gì.

Vì vậy, cô tiện tay phủi lớp bụi vốn không tồn tại trên người mình, rồi thong thả tiến về phía tòa nhà dạy học.

Ai ngờ, vừa ngẩng đầu lên, cô giật mình khi thấy một bóng hình xinh đẹp đang đứng đó.

Suýt chút nữa làm cô sợ đến rụng cả hồn.

Cô không sợ ma hay thứ gì khác, mà sợ người đang đứng trước mặt.

Đó là Đan Tư Nhu.

Đan Tư Nhu mặc trang phục giống hệt như lúc đầu năm học, bộ đồng phục chỉnh tề, mái tóc mềm mại xõa trên vai. Đôi mắt đào tinh anh và quyến rũ khi nghiêm túc lại bớt đi sự dịu dàng, mang đến một cảm giác nghiêm nghị.

Lúc này cô không nói một lời, ánh mắt vẫn dõi theo Khương Hoà, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trang.

Rõ ràng không nói câu nào, nhưng lại mang đến cho Khương Hoà một áp lực mạnh mẽ, khiến da đầu cô tê rần. Trong lòng cô thầm than sao lại xui xẻo như vậy, học kỳ này cô đã rất ít khi đi trễ, thế nhưng vẫn cứ gặp Đan Tư Nhu ở đây.

Hay là chủ động nhận lỗi đi...

Khương Hoà mấp máy môi, định nói gì đó nhưng Đan Tư Nhu đã mở lời trước.

"Đây là lần thứ ba cậu đi trễ rồi phải không?" Cô nhìn Khương Hoà, như thể vừa xác nhận vừa tuyên bố.

Trong lòng Khương Hoà đổ mồ hôi không ngừng.

À đúng rồi, nhận lỗi cũng chẳng ích gì.

Bị ghi ba lần đi trễ sẽ bị phạt một lần kỷ luật nặng, hai lần kỷ luật nặng sẽ bị buộc thôi học. Còn lần trước cô giúp Phó Cửu đã bị ghi một lần, cộng thêm lần trễ ba lần này là thành hai lần.

Khương Hoà mơ màng, hoàn toàn không có chút lo lắng nào về việc sắp bị đuổi học.

Không phải vì áp lực bị đuổi học không đủ lớn.

Chính là vì tin xấu đến quá bất ngờ, cô thậm chí chưa kịp phản ứng.

"Cậu còn bị thương ở tay, leo vào như vậy rất nguy hiểm, cậu có biết không?" Đan Tư Nhu khẽ nhíu mày, mang theo chút ý trách móc nói.

"Ừm." Khương Hoà nhận lỗi rất tốt, ngoan ngoãn gật đầu.

Nguy hiểm hay không chưa nói, cô bắt đầu lo lắng lát nữa khi cuộc gọi tiếp theo đến, ông nội lại bị gọi đến thì cô phải ứng phó thế nào.

Cơn bão lớn sắp tới quá dữ dội, khiến cô khi đối mặt với Đan Tư Nhu cũng không còn căng thẳng như trước.

Cả hai không nói gì, bầu không khí trong rừng lúc này trở nên vô cùng vi diệu.

Đan Tư Nhu hạ mi mắt, đột nhiên nói: "Lần sau đến sớm hơn, đừng trễ nữa."

Câu nói này vang lên trong đầu Khương Hoà, cô suy ngẫm một lúc lâu, trong khoảnh khắc như bám được vào cọc cứu sinh giữa biển tuyệt vọng. Cô không dám tin ngẩng đầu nhìn Đan Tư Nhu.

Đan Tư Nhu giả vờ vén tóc, vội vàng quay đi.

Sự dung túng dành cho Khương Hoà thật sự không nên.

Ánh mắt cảm ơn hay bất kỳ lời cảm ơn nào của Khương Hoà đều chỉ làm gia tăng cảm giác tội lỗi của cô, cô chỉ muốn nhanh chóng bỏ qua chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #abo#bhtt#gl