Chương 86
"Không biết cậu còn nhớ cái công viên đó không, chỗ mà trước đây chúng ta từng ngồi trên xích đu ấy." Khương Hòa nói: "Năm tám tuổi, tôi vừa từ hòn đảo trở về, vẫn chưa quen thuộc với môi trường ở Đông Thành. Khi đó, tôi thường ngồi ở đó nhìn người khác chơi đùa."
"Cậu chủ động đến rủ tôi chơi cùng mọi người. Hôm đó, chúng ta là những người rời đi muộn nhất. Cậu nói muốn học bơi, còn hỏi tôi có muốn học cùng không. Tôi... khi ấy rất thích ở bên cậu, nên đã đồng ý."
"Nhưng đến ngày hẹn, tôi đợi cả buổi chiều mà cậu vẫn không đến. Tôi nghĩ có thể cậu bận chuyện gì đó, nhưng sau đó, mỗi ngày tôi đều đến công viên. Đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng gặp lại cậu, nhưng Chu Đình Sâm cũng đi cùng cậu."
Đan Tư Nhu lặng lẽ nghe Khương Hòa nói từng câu từng chữ.
Ký ức đó không chỉ thuộc về Khương Hòa mà cũng là của cô. Khi Khương Hòa chậm rãi kể lại quá khứ, dù câu chuyện phía sau còn chưa nói hết, cô đã âm thầm tiếp nối phần còn lại trong lòng.
"Thì ra là cậu." Nhìn Khương Hòa, gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy, cô thì thầm: "Chân của Chu Đình Sâm từng bị thương, đến giờ vẫn còn di chứng. Đó là vào đêm hôm tôi từ công viên trở về, tôi vô tình ngã xuống cầu thang, là cậu ấy đã cứu tôi. Khi đó, tôi cảm thấy vô cùng áy náy. Cậu ấy nói muốn đi cùng , tôi không thể từ chối."
"Tôi không ngờ... cậu vẫn luôn nhớ chuyện này." Cô cúi đầu, khuôn mặt dịu dàng ánh lên một nét u buồn nhàn nhạt. "Tôi luôn nhớ có một người như vậy, nhưng sau này đã xảy ra quá nhiều chuyện. Cậu cũng thay đổi rất nhiều so với trước đây, nên tôi không nhận ra cậu. Xin lỗi nhé."
"Không sao đâu." Khương Hòa nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay Đan Tư Nhu, động tác dịu dàng, giọng nói mềm mại. "Nếu tôi là cậu, có lẽ cũng sẽ không có ấn tượng sâu sắc với một người chỉ gặp vài lần. Tôi luôn nhớ cậu là vì ngay từ đầu, tôi đã để ý đến cậu. Có lẽ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu giữa đám đông, tôi đã không thể quên được rồi."
"Cậu cũng là người đầu tiên tôi quen ở Đông Thành, mang ý nghĩa rất đặc biệt."
"Hơn nữa, ban đầu suy nghĩ của tôi cũng không hoàn toàn trong sáng." Nói đến đây, Khương Hòa có chút hổ thẹn. "Khi cậu tìm tôi ký thỏa thuận, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh tượng năm xưa cậu thất hẹn với tôi. Tôi thực sự vẫn luôn dõi theo cậu, chẳng thể nào quên được, vì vậy... tôi đã nhân cơ này làm khó cậu."
"Tôi biết rõ đó là lúc cậu cần giúp đỡ nhất, vậy mà vẫn hành động hèn hạ như thế." Khương Hòa cúi đầu, xấu hổ không dám nhìn thẳng: "Tôi cũng muốn nói xin lỗi cậu."
Đan Tư Nhu nhớ lại những chuyện đã qua. Ban đầu, Khương Hòa đúng là có phần lạnh lùng, thậm chí còn tỏ ra xa cách.
Thì ra giữa họ lại có một mối duyên như vậy. Giờ nhìn lại, mọi chuyện dường như đều đã có lời giải thích hợp lý.
"Tất cả đã là quá khứ rồi." Cô nhẹ giọng nói: "Dù như vậy, tôi vẫn thích cậu. Có lẽ tất cả đã được sắp đặt từ trước. Nếu khi đó tôi vẫn giữ liên lạc với cậu, có lẽ tôi đã không tìm đến cậu để nhờ giúp đỡ. Chỉ cần thiếu đi một mắt xích, tất cả cũng sẽ không thành như bây giờ."
Khương Hòa như được cô an ủi, không ngừng gật đầu.
Đan Tư Nhu mỉm cười nhìn cô, gương mặt thanh tú và dịu dàng kia hoàn toàn hợp với gu thẩm mỹ của mình, từng đường nét đều khiến cô yêu thích, cưng chiều nói: “Đừng bận tâm đến Chu Đình Sâm nữa, được không? Với tôi bây giờ, không có Alpha nào quan trọng hơn cậu cả. Nếu cậu muốn biết chuyện giữa tôi và cậu ta, tôi có thể nói hết với cậu.”
Khương Hòa cũng nhìn cô ấy, đôi mắt sáng như trăng khuyết của thiếu nữ in sâu vào mắt cô, đầy xúc động nói: “Tôi tin cậu, luôn tin cậu.”
“Trước đây tôi từng vướng mắc với quá khứ, nhưng sau khi trải qua một số chuyện…” Cô dừng lại, đặc biệt liếc nhìn chiếc giường, trong mắt tràn đầy tình cảm sâu đâm, “Những chuyện đã qua không còn quan trọng nữa, tôi chỉ muốn nắm bắt hiện tại, nắm lấy tương lai cùng cậu.”
Đan Tư Nhu khẽ cười gật đầu, cảm thấy vô cùng mãn nguyện: “Tôi cũng vậy, cùng nhau nắm lấy tương lai của chúng ta.”
Khương Hòa nhìn cô đầy tình cảm. Lúc này, một tia nắng xuyên qua cửa sổ, tạo thành một đường viền sáng dịu nhẹ trên gương mặt mềm mại ấy. Bầu không khí lúc này thật vừa vặn, căn phòng cũng tràn ngập hơi thở ấm cúng.
Chợt nhớ ra điều gì đó, Khương Hòa nhíu mày, vẻ mặt thoáng hiện nỗi lo lắng: “Tôi… Hôm qua sao lại như vậy chứ? Về rồi tôi muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
“Kiểm tra gì?” Đan Tư Nhu kinh ngạc: “Sau đó chẳng phải rất bình thường sao?”
Ánh mắt cô lướt qua phần bụng dưới của cô gái, chậm rãi vẽ vòng tròn, giọng nói đầy ẩn ý: “Cũng kéo dài hơn một tiếng đồng hồ đấy, Khương Hòa đã rất giỏi rồi.”
“Thật sao?” Mắt Khương Hòa sáng lên, vô thức nghiêng người lại gần hơn, “Nhưng tôi vẫn chưa yên tâm lắm.”
Đôi môi mềm mại và ướt át gần như chạm vào gương mặt trắng nõn của thiếu nữ, hơi thở nóng rực phả lên làn da cô. Khương Hòa ôm lấy eo cô, thì thầm bằng giọng nói khàn khàn: "Có lẽ lần này chỉ là ngoại lệ thôi, cần nhiều mẫu thử hơn mới có sức thuyết phục chứ nhỉ?"
Alpha trước mặt chớp chớp đôi mắt trong veo, trông vô hại như một chú cún con.
Giây tiếp theo, hơi thở thanh thuần của Alpha dần trở nên nồng đậm, bao trùm lấy Đan Tư Nhu. Trong đầu cô vang lên một tiếng nổ lớn, và đến khi kịp phản ứng thì đã quá muộn. Thân hình săn chắc của Alpha nghiêng người áp xuống, lực đạo không thể chống lại khiến cô ngã xuống giường. Dáng người mềm mại của cô hòa quyện với đôi chân dài trắng nõn của đối phương.
“Ưm…” Đan Tư Nhu định nói gì đó, nhưng đôi môi mỏng mát lạnh đã phủ xuống, chiếc lưỡi mềm ẩm của Alpha cuốn lấy, khuấy đảo trong khoang miệng cô. Cô dần dần mê đắm, chẳng mấy chốc đã mất đi kiểm soát, giống như đêm qua, hóa thành một con thuyền nhỏ trôi dạt trên biển lớn, mặc sóng nước cuốn đi.
·
Trở lại Đông Thành, chưa bao lâu sau Tết, trường học đã khai giảng sớm.
Hơn một tuần này, mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, hai người lại quấn quýt bên nhau, tận hưởng những giây phút ngọt ngào chỉ thuộc về riêng họ.
Khương Hòa như tìm thấy cánh cửa bước vào thế giới hạnh phúc, mà “Tiểu Khương” cũng rất có chí khí, chưa từng làm cô mất mặt, mỗi lần đều tốt hơn lần trước.
Ngày trước khi khai giảng, có lẽ vì biết rằng những ngày sắp tới sẽ đầy gian nan và nhàm chán, từ chiều đến tối, trong phòng rải rác mấy chiếc túi, hơi lộn xộn nhưng chẳng ai quan tâm. Khương Hòa vẫn chuyên chú với công việc của mình, từng giọt mồ hôi lấm tấm rơi xuống trán.
Cô và Đan Tư Nhu đã lập giao ước ba điều: Trong thời gian học ở trường, hai người sẽ không làm phiền nhau; nếu thành tích của cô tiến bộ hơn ba bậc so với trước, sẽ được phép buông thả một lần; còn nếu giữ nguyên hoặc tụt hạng, thì phải tiếp tục vùi đầu vào sách vở, không được làm chuyện gì quá giới hạn.
Từ việc quấn quýt không rời trong kỳ nghỉ đến việc phải kiềm chế suốt một tháng liền, sự thay đổi này quá tàn nhẫn, thật khó để chấp nhận.
Vì vậy, trong ngày cuối cùng trước khi trở lại trường, Khương Hòa như muốn giải tỏa hết nỗi cô đơn tích tụ suốt một tháng qua.
Ngày hôm sau.
Năm học mới, khởi đầu mới. Chỉ sau hai mươi ngày không gặp, ai nấy đều trông rạng rỡ hơn hẳn, như thể lột xác thành một con người mới.
Trong buổi lễ khai giảng, Đan Tư Nhu với tư cách là hội trưởng hội học sinh kiêm đại diện khối 12, đứng trên sân khấu phát biểu.
Bài phát biểu có phần dài, giọng điệu chậm rãi.
Giọng nói của Đan Tư Nhu có chút khàn khàn, dù đã qua micro chỉnh âm nhưng vẫn khó che giấu được.
Bên dưới có người lo lắng liệu cô có bị cảm hay không, những tiếng thì thầm rời rạc lọt vào tai Khương Hòa, khiến cô có chút chột dạ.
Hôm qua cô thực sự hơi quá đáng rồi…
Ngoài chuyện tình cảm giữa cô và Đan Tư Nhu ngày càng thăng hoa, Chu Dĩ cũng thông báo một tin vui.
Cô ấy yêu rồi!!
Omega của cô ấy học ở trường Nhất Trung bên cạnh. Dù chỉ cách Thanh Ngữ một con phố nhưng danh tiếng của hai trường lại hoàn toàn trái ngược.
Chất lượng giảng dạy của ngôi trường đó không thể gọi là bình thường, mà đã chạm đáy. Giáo viên kém đồng nghĩa với việc đầu vào học sinh cũng không ra gì. Nơi đó không có bất kỳ tiêu chuẩn tuyển sinh nào, chỉ cần đóng tiền là vào học được. Học sinh trong trường hút thuốc, đánh nhau, uống rượu ngay trong khuôn viên, chẳng ai quan tâm. Có vài học sinh du côn đến mức giáo viên cũng không dám quản.
Vừa nghe nói người yêu của Chu Dĩ học ở Nhất Trung, những lời chúc phúc ban đầu của Khương Hòa bỗng nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra.
Nhưng nghĩ lại, cũng không thể đánh đồng tất cả mọi người trong đó. Ở đâu cũng có người tốt, người xấu, ngay cả một ngôi trường danh tiếng như Thanh Ngữ cũng không thiếu những kẻ chỉ biết ăn chơi, đánh giá phiến diện chẳng phải là quá hẹp hòi sao?
Vì thế, cô chân thành nói: “Chúc mừng cậu.”
Suốt hơn nửa năm nay, Chu Dĩ hầu như không nhắc đến chuyện của Đan Tư Nhu trước mặt cô, vậy mà lần này lại hiếm hoi chủ động nhắc đến: ',Thật ra, tôi vẫn rất biết ơn quãng thời gian từng ngưỡng mộ hội trưởng. Nếu không có trải nghiệm đó, có lẽ tôi đã chẳng đủ dũng khí để quen bạn gái bây giờ.''
Khương Hòa khẽ cười, đáp: “Trải nghiệm nhiều cũng không có gì xấu cả.”
Chu Dĩ hào hứng: “Đúng vậy, con người nên dũng cảm một chút.”
Cô lại cười tít mắt, nói: “Vậy nên lão đại, cậu đừng né tránh chuyện của cậu với hội trưởng nữa. Tôi đã hoàn toàn buông bỏ rồi đấy.”
Khương Hòa nhìn cô ấy, đột nhiên bị kéo vào chủ đề liên quan đến Đan Tư Nhu, cảm thấy hơi lúng túng.
Cô và Đan Tư Nhu đã hẹn hò được một năm, vậy mà đến giờ vẫn chưa nói rõ với Chu Dĩ. Rõ ràng từng nghĩ sẽ tìm một cơ hội thích hợp để tiết lộ, nhưng hết lần này đến lần khác lại trì hoãn vì đủ loại lý do.
Cô có chút áy náy hỏi: “Cậu đã biết rồi à?”
“Ừm.” Chu Dĩ mở to đôi mắt sáng, "Tôi đâu có ngốc, tôi đã sớm nhận ra rồi."
"..." Khương Hòa không ngờ rằng đã rõ ràng đến vậy, "Tôi luôn không nói với cậu, cậu không trách tôi sao?"
"Sao lại thế được." Chu Dĩ nói: "Nếu đó là người mà lão đại thích, tôi dĩ nhiên sẽ không mơ tưởng. Hội trưởng rất tốt, nhưng tôi biết cậu ấy không thích tôi, cũng không thể thích tôi. Tôi vốn nghĩ rằng hai người rất hợp, làm sao mà tôi lại cảm thấy bất bình được chứ."
"Cảm ơn cậu." Trên gương mặt lạnh lùng của Khương Hòa hiếm khi hiện lên cảm xúc cảm động, chân thành nói: "Cậu cũng phải bên bạn gái thật lâu dài, hòa thuận vui vẻ nhé."
Chu Dĩ cười không chút lo lắng, "Nhất định rồi."
Từ đó, Chu Dĩ hoàn toàn thoải mái hơn, khi gặp Đan Tư Nhu cũng thay đổi cách gọi trang trọng hội trưởng trước đây, mà thân thiết gọi cô là chị dâu.
Lần đầu tiên nghe thấy Chu Dĩ gọi mình là chị dâu, Đan Tư Nhu tưởng rằng Chu Dĩ đang nói chuyện với người khác.
Chu Dĩ với nụ cười đầy nhiệt tình, hàm răng trắng đều, còn Đan Tư Nhu thì nhẹ nhàng mỉm cười: "Cậu biết quan hệ giữa tôi và lão đại của cậu rồi à?"
"Ừ, ừ!" Chu Dĩ tất nhiên không dám vô lễ trước mặt Đan Tư Nhu, cả hai người đều rất ngoan ngoãn. Dù cô không biết lão đại lạnh lùng của mình thể hiện như thế nào trước mặt hội trưởng.
"Vậy lần sau đừng gọi như thế nữa." Đan Tư Nhu nhẹ nhàng khuyên: "Cậu có thể dùng cách gọi trước đây, hoặc gọi tên tôi cũng được."
Chu Dĩ mở to đôi mắt ngây ngô, gật đầu: "Tại sao vậy? Chị dâu."
Đan Tư Nhu nhìn cô một cái, bất lực cười khẽ. Với hai người này, hình như cô chẳng có cách nào quản được cả.
·
Không biết từ khi nào, đã một tháng trôi qua.
Trong kỳ thi tháng gần đây nhất, Khương Hòa nhảy vọt lên mười hạng, từ hạng ba bốn mươi của toàn khối tiến thẳng lên hai mươi mấy.
Thực ra, cô hoàn toàn có khả năng lọt vào top ba toàn khối, những môn thế mạnh của cô cực kỳ xuất sắc, nhưng những môn bị lơ là lại kéo tổng điểm xuống, khiến thứ hạng cứ mãi lưng chừng.
Từ khi đặt ra giao ước với Đan Tư Nhu, cô có thêm động lực để bù đắp những lỗ hổng kiến thức. Chỉ cần tập trung hơn một chút trong giờ học, cô đã đạt được sự tiến bộ rõ rệt.
Dường như để bù đắp cho những ngày kiềm chế trước đó, vừa về đến nhà, Khương Hòa đã thể hiện một tốc độ thay đổi hoàn toàn khác so với lần đầu, ôm chặt lấy Đan Tư Nhu, trao nhau những nụ hôn say đắm.
Thân hình nhỏ nhắn mềm mại của cô gái nằm trên chiếc giường lớn trông càng quyến rũ hơn.
Suốt một tháng qua, trời biết Khương Hòa đã khao khát bao nhiêu, để cải thiện thành tích, cô chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, thậm chí ít khi gặp Đan Tư Nhu, chỉ có thể nhìn cô trong những nơi công cộng đông người, nơi cô có thể đàng hoàng ngắm nhìn thiếu nữ thanh tú, lịch thiệp trên sân khấu, phát biểu với phong thái tao nhã.
Đây là một khung cảnh mà cô chưa từng thấy khi chỉ có hai người.
Cô vừa ngưỡng mộ, vừa tự hào.
Cùng với đó, cô cũng liên tưởng đến dáng vẻ quyến rũ của Đan Tư Nhu khi ở dưới cơ thể mình.
Tất cả khát khao tích tụ bấy lâu khiến kỳ nghỉ này trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Cô chỉ muốn chìm đắm trong những đêm dài triền miên không dứt.
Đêm đã khuya, trên trán trắng trẻo của cô gái phủ một lớp mồ hôi mịn. Tiếng nhạc du dương vang vọng bên tai, khiến tinh thần alpha phấn chấn, như một chiến binh tung hoành trên chiến trường, không hề biết mỏi mệt, liên tục vung kiếm đâm vào cơ thể kẻ địch.
Đèn chùm trên trần nhà nhấp nháy mờ ảo, ánh sáng lấp lánh trong mắt.
Khóe mắt Đan Tư Nhu trào ra một giọt nước mắt trong suốt, không hiểu sao lại cảm thấy Khương Hòa đã trưởng thành hơn, mỗi lần tiếp xúc đều là một trải nghiệm hoàn toàn khác.
Alpha thể hiện đầy đủ sự vượt trội của việc rèn luyện không ngừng, từ sáu giờ tối khi trời còn sáng cho đến khi đêm dần khuya. Không biết đã bao lâu trôi qua, tinh thần của cô vẫn rất tốt, mà đêm nay vẫn còn rất dài.
Chính vào lúc này, một cuộc điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ bầu không khí.
Chuông điện thoại vang lên chói tai, khiến người ta do dự không biết nên xử lý hay phớt lờ. Khương Hòa đang ở thời khắc bận rộn nhất, chỉ còn chút nữa là chạm đến đích, dĩ nhiên không muốn bị quấy rầy. Nhưng âm thanh dai dẳng ấy lại quá mức phiền nhiễu, buộc cô phải đẩy nhanh tiến độ. Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt Đan Tư Nhu trở nên mơ màng.
Khương Hòa ôm chặt cô vào lòng, tràn đầy lưu luyến. Hơi nóng trên cơ thể vẫn cuồn cuộn, dù đã qua ba đến năm phút, nhịp thở của cô vẫn chưa thể ổn định.
Lúc này, điện thoại lại reo lên.
Đan Tư Nhu dựa vào lòng cô, đến mí mắt cũng không có sức mở lên, giọng nói mang theo chút mềm mại còn sót lại, thở dài trong vòng tay của alpha, "Ồn quá, cậu mau nghe điện thoại đi~"
Khương Hòa cau mày, thầm trách người cứ liên tục gọi điện quấy rầy vào lúc này.
Mở điện thoại ra xem, hóa ra là Chu Dĩ.
Cô trượt màn hình để nghe, giọng có chút không vui: "Chuyện gì vậy?"
"Lão đại!" Giọng Chu Dĩ trong điện thoại vừa kinh ngạc vừa lo lắng: "Lão đại, làm sao đây, hình như tôi gặp rắc rối rồi. Cậu có thời gian không, cậu có thể ra ngoài gặp tôi không? Tôi, tôi bây giờ không biết phải làm gì. Nghĩ mãi, tôi chỉ có thể gọi cho cậu thôi."
"Chuyện gì?" Khương Hòa nhíu mày hỏi.
"Không thể nói rõ qua điện thoại." Chu Dĩ nói, "Cậu có thể đến không?"
Khương Hòa nhìn Đan Tư Nhu đang ngọt ngào mềm mại trong lòng mình, bối rối, nhưng vẫn phải để ý đến Chu Dĩ: "Được rồi, gửi địa chỉ cho tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro