Chương 89
Tháng Sáu.
Dường như để chứng minh kỳ thi đại học trong mấy ngày đó đặc biệt đến mức nào trong suốt tháng này, dù ngày hôm trước trời vẫn còn nắng rực rỡ, thì đến ngày sáu, trời luôn đổ mưa. Cơn mưa mát lành thấm ướt từng con phố, ngõ nhỏ của thành phố.
Hoàn thành bài thi cuối cùng của nửa năm đầu cũng đồng nghĩa với việc cuộc đời học sinh cấp ba đã đi đến hồi kết, khép lại một trong những giai đoạn quan trọng nhất của đời người.
Phòng thi của Đan Tư Nhu nằm ngay cạnh hành lang, cô ra ngoài sớm, đứng chờ Khương Hòa đã lâu.
Khương Hòa theo dòng người bước ra, trời oi bức, mấy lọn tóc bên trán cô bị mồ hôi làm ướt. Đan Tư Nhu mở túi lấy khăn giấy, rút một tờ đưa cho cô.
Khương Hòa lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, thấp thỏm nói: "Đan Đan... Hình như tôi tô sai đáp án rồi."
"......" Đan Tư Nhu khẽ trách: "Cậu đấy, sao mà bất cẩn thế chứ."
"Tôi cũng không chắc nữa." Khương Hòa nhỏ giọng: "Hình như tô sai, mà hình như cũng không."
"Xong rồi đấy." Đan Tư Nhu nói: "Hai mươi ngày tới cậu chắc chắn sẽ chỉ nghĩ đến chuyện này thôi."
Thấy Khương Hòa cứ mãi canh cánh trong lòng, cô liền mềm lòng an ủi: "Thôi nào, đừng buồn quá. Thường thì khi không chắc mình đã làm hay chưa, phần lớn là đã làm rồi. Có thể lúc đó cậu thầm nhắc mình không được tô sai, mà đúng là đã làm như thế thật. Nhưng sau đó vì lo lắng quá mà trí nhớ bị sai lệch thôi."
Nghe xong, Khương Hòa thông suốt hơn nhiều, càng lúc càng cảm thấy mình không tô sai, nét mặt vui lên trông thấy.
Đan Tư Nhu nhìn cô ấy, ở bên nhau lâu ngày, cô càng cảm thấy con người này cứ như một đứa trẻ vậy. Giây trước còn ủ rũ, giây sau được dỗ dành một chút đã cười rạng rỡ hơn cả ánh trăng trên trời.
Tối hôm thi xong, Chu Dĩ đề nghị tụ tập ăn uống với mấy người bạn thân trong trường. Đan Tư Nhu không có ý kiến gì, bây giờ đã tốt nghiệp, cô và Khương Hòa không cần phải giấu giếm mối quan hệ vì những quy tắc ở trường nữa. Cô cũng muốn thẳng thắn giới thiệu alpha của mình với bạn bè.
Đan Tư Nhu và Chu Dĩ đều vui vẻ đồng ý, nhưng Khương Hòa vì chuyện của ông nội nên khéo léo từ chối. Hôm nay dì nhỏ về nước, ông nội bảo cô đừng la cà bên ngoài quá lâu mà về nhà sớm ăn cơm.
Vì vậy, bọn họ quyết định dời buổi tụ tập sang tối hôm sau.
Năm rưỡi chiều, Khương Hòa về đến nhà.
Dì Lý đã đến từ lâu, đang tất bật trong bếp, mùi thơm của các món ăn tỏa ra từng chút một, lan đến tận phòng khách. Ngay khi mở cửa, Khương Hòa liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Lúc ấy, ông nội chống gậy từ trên lầu bước xuống, gương mặt nghiêm nghị lúc này hiện lên chút quan tâm, hỏi: "Tiểu Hòa, thi thế nào rồi?"
"Cũng ổn ạ." Khương Hòa vừa tháo túi đeo chéo vừa trả lời.
"So với lần thi thử trước thì sao?" Khương Bỉnh Thái hỏi.
"Không sai biệt lắm ạ." Khương Hòa không cần suy nghĩ mà đáp.
Hàng chân mày hơi nhíu của Khương Bỉnh Thái giãn ra đôi chút. Ông hiểu rõ thành tích trước đây của Khương Hòa, từ học kỳ hai năm lớp mười hai, cô luôn duy trì ổn định trong top ba mươi toàn khối. Chỉ cần phát huy bình thường, gần như có thể tùy ý chọn bất cứ trường đại học nào trong nước.
"Vậy thì vào Đại học Hải Đảo chắc không có vấn đề gì." Khương Bỉnh Thái hài lòng nói.
Gương mặt nghiêm nghị của ông cụ phút chốc hiền hòa hẳn, hòa cùng mùi thơm thoang thoảng của thức ăn, khiến căn biệt thự rộng lớn hiếm khi có chút hơi ấm.
Nhưng ngay sau câu nói ấy, sắc mặt Khương Hòa lập tức trở nên nặng nề thấy rõ. Nhìn nụ cười hòa ái hiếm có của ông nội, cô cảm thấy thật khó tin. Từ khi có ký ức, hình tượng của ông trong cô luôn là nghiêm khắc và cứng rắn.
Thế nhưng, cô lại chẳng vui nổi, trong lòng cuộn trào từng đợt sóng.
Cô không muốn làm ông buồn, nhưng cũng thật lòng muốn giành lấy điều mình mong muốn. Sau một hồi do dự, cô đành thẳng thắn bằng giọng thương lượng: "Ông nội, con không muốn vào Đại học Hải Đảo."
Quả nhiên, nụ cười trên mặt ông lập tức đông cứng. Ông sững sờ nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại không muốn đi nữa?"
Dù chưa từng có bất kỳ cam kết rõ ràng nào về việc Khương Hòa sẽ học trường đại học nào, nhưng trong những cuộc trò chuyện trước đây, chuyện về Hải Đảo luôn được nhắc đến. Ai cũng ngầm hiểu, Khương Bỉnh Thái luôn cho rằng Khương Hòa lấy Đại học Hải Đảo làm mục tiêu.
Vậy nên, việc cô đột ngột nói không muốn vào đó, thực sự khiến ông bất ngờ.
"Không có chuyện gì xảy ra cả." Khương Hòa đáp. Lời đã nói ra, cô cũng không giấu giếm nữa: "Trước đây là vì ông kể cho con nghe rất nhiều chuyện về Đại học Hải Đảo, lúc đó con còn nhỏ, chẳng biết gì, chỉ thấy hứng thú nên vẫn luôn xem đó là mục tiêu. Nhưng bây giờ, khi đã trải qua nhiều thứ hơn, con mới hiểu được hoài bão của mình không nằm ở đó. Hải Đảo là kỳ vọng của ông dành cho con, nhưng con lại muốn đến thủ đô."
"Con có biết mình đang nói gì không?" Khương Bỉnh Thái tức giận đến mức cả người run lên, tay siết chặt cây gậy càng lúc càng mạnh: "Sao con lại không thích Hải Đảo được chứ? Ông, mẹ con, đều tốt nghiệp từ Đại học Hải Đảo, làm sao con có thể không thích?"
Khương Hòa há miệng định phản bác điều gì đó. Bao năm qua, cô vẫn luôn tuân theo con đường mà ông đã vạch sẵn, đã quen với việc nhẫn nhịn, nên đến lúc quan trọng lại không biết phải giao tiếp thế nào. Hơn nữa, ông đang tức giận, cô không dám chọc giận ông thêm.
Nhưng khát khao không vào Đại học Hải Đảo đã ăn sâu trong cô, khiến cô không vì sự giận dữ của ông mà thỏa hiệp. Cô bình tĩnh nói: "Ông nội, con đã trưởng thành rồi, mong ông cho con quyền tự lựa chọn."
"Chát!"
Một cái tát nặng nề vang vọng khắp phòng khách rộng lớn.
Dì Lý nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra từ bếp, đến khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bà lập tức sững sờ. Vị lão gia vừa mới hiền hòa kia vẫn giữ nguyên tư thế vung tay, còn cô gái trước mặt thì khóe miệng rỉ ra một vệt máu mảnh.
"Có chuyện gì vậy?" Dì Lý vội chạy đến ôm chặt Khương Hòa, khẩn thiết nói: "Lão gia!"
Khương Hòa bị đánh đến mức đầu óc choáng váng, bên tai chỉ còn lại tiếng ong ong.
"Đồ nghịch tử!" Khương Bỉnh Thái giận dữ quát: "Cánh cứng cáp rồi là không nghe lời nữa đúng không? Ông sắp xếp cho con như vậy thì có gì là không tốt?"
"Thôi nào, lão gia." Dì Lý vội khuyên nhủ, "Trẻ con có suy nghĩ riêng của mình cũng là chuyện bình thường, đừng tức giận nữa được không? Chút nữa Tam tiểu thư sẽ về, con bé hiếm khi về nhà, nếu nhìn thấy cảnh này thì còn vui vẻ gì nữa."
Khương Bỉnh Thái chống gậy quay người rời đi, trước khi đi còn chỉ vào Khương Hòa: "Tự suy nghĩ lại đi."
Dứt lời, bóng dáng già nua khuất dần trên hành lang.
Thấy vị gia chủ xưa nay luôn độc đoán đã rời đi, dì Lý lại dịu giọng khuyên bảo: "Tiểu Hòa, đừng giận nữa. Ông nội con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Dù sao cũng là người một nhà, đừng vì một cái tát mà giận dỗi với ông. Ông chỉ có mình con bên cạnh, nếu con không thông cảm cho ông, thì ông sẽ cô đơn biết chừng nào chứ."
Khương Hòa không nói một lời.
Má trái nóng rát, trong lồng ngực như có một khối nghẹn cứng, ngay cả giọng nói của dì Lý cũng trở nên ồn ào. Cô chẳng muốn nghe gì cả, chỉ muốn một mình yên tĩnh lại.
Dì Lý định dìu cô đến sofa ngồi, cô lầm lì nói: "Con không ngồi." Sau đó, cô lẳng lặng rời khỏi nhà.
Một mình đi trên con phố, đêm sau cơn mưa mang theo làn gió mát dịu, làm lay động mái tóc đuôi ngựa dài của cô.
Gió đêm xoa dịu sự bức bối trong lòng, trái tim cô cuối cùng cũng bình lặng trở lại.
Đây là lần đầu tiên Khương Hòa bày tỏ lòng mình trước mặt ông, cũng là lần đầu tiên cô chống lại sự sắp đặt của ông. Việc ông tức giận đến mức này dường như cũng không nằm ngoài dự đoán. Trước đó, cô đã từng ôm hy vọng rằng ông sẽ hiểu cho cô.
Cũng giống như bây giờ, ông không thể dễ dàng lay chuyển suy nghĩ của cô, mà cô cũng chẳng thể thay đổi sự cứng rắn suốt bao năm qua của ông.
Tương lai đầy rẫy khó khăn.
Khương Hòa nhìn tán lá đung đưa theo gió.
Tạm thời, cô chưa muốn về nhà. Nếu về ngay lúc này, ông nội có thể sẽ liên tục gây áp lực, mà cô lại không chắc liệu mình có thể kiên trì đến cùng hay không. Trong lòng cô chỉ có một chấp niệm, nhưng lại chẳng có chút tự tin nào.
Giây phút này, cô rất, rất muốn gặp Đan Tư Nhu, muốn kể cho cô ấy nghe những khó khăn mà mình đang đối mặt.
Cô vẫn chưa chắc có nên nói với Đan Tư Nhu hay không, nhưng trong cơn ngẩn ngơ, cơ thể lại thành thật đến lạ, vô thức bấm gọi.
"Alo, Khương Hòa."
Giọng nói dịu dàng của thiếu nữ như kề sát bên tai, vừa nghe thấy, lòng cô lập tức dâng lên một luồng hơi ấm.
Cô ngơ ngác giữ nguyên tư thế cầm điện thoại, hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Đan Tư Nhu nghĩ rằng cô vô tình chạm nhầm, bèn gọi tên một lần nữa: "Khương Hòa?"
"Ơ... ờ." Khương Hòa vội vàng đáp.
"Vậy là không bấm nhầm rồi." Đan Tư Nhu khẽ bật cười.
Giọng nói đầy mê hoặc, khiến Khương Hòa vô thức tập trung toàn bộ sự chú ý vào bạn gái. Cô khẽ nói: "Không có gì, chỉ là nhớ cậu thôi, muốn nói chuyện với cậu một lát."
"Chẳng phải vừa mới gặp nhau sao?" Đan Tư Nhu bật cười.
"Ừm." Khương Hòa gật đầu, chẳng hề che giấu sự tùy hứng của mình. "Vừa gặp xong vẫn cứ nhớ."
"Vậy thì gọi video nhé?" Đan Tư Nhu cưng chiều hỏi, rồi lại dịu dàng thêm một câu: "Bây giờ tiện không?"
"Tiện." Khương Hòa đáp ngay theo phản xạ, nhưng chợt nhớ ra trên mặt vẫn còn in bốn dấu ngón tay. Nếu Đan Tư Nhu nhìn thấy chắc chắn sẽ lo lắng, thế nên cô vội sửa lời, lí nhí nói: "... Ừm, không tiện lắm, cứ nói chuyện thế này là được rồi."
Đan Tư Nhu im lặng vài giây, nhận ra sự khác thường của cô, liền hỏi: "Cậu sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Thấy cô cứ gặng hỏi mãi, Khương Hòa đành phải thú nhận: "Mình có chút mâu thuẫn với ông, cậu đừng lo, mình sẽ giải quyết nhanh thôi."
"Vậy bây giờ cậu không ở nhà?" Đan Tư Nhu hỏi.
"Ừm." Khương Hòa cứ thế đi lang thang trên phố. "Mình ra ngoài bình tĩnh lại một chút, lát nữa sẽ về."
"Cậu đang ở đâu? Mình đến tìm cậu nhé?" Đan Tư Nhu khẽ nói.
"Không cần đâu." Khương Hòa cười gượng. "Cậu vẫn chưa ăn tối phải không? Cứ ăn trước đi, lát nữa mình sẽ về, thật đấy."
"Lúc này làm sao mình ăn nổi." Giọng Đan Tư Nhu mềm mại nhưng đầy kiên quyết. "Cậu đang ở đâu?"
Không từ chối được nữa, Khương Hòa đành nói: "Không cần phiền vậy đâu, để mình đến tìm cậu đi."
Có lẽ vì ngày thường con đường từ nhà đến chỗ Đan Tư Nhu đã quá quen thuộc, nên dù đang vô thức đi bộ, cô vẫn theo thói quen đi đúng tuyến đường ấy. Giờ đến tìm Đan Tư Nhu cũng chẳng cần phải rẽ ngang rẽ dọc gì nhiều.
Hai người hẹn gặp nhau ở bãi cỏ trong khu chung cư.
Đan Tư Nhu đã chờ từ lâu. Vừa thấy bóng người cao gầy cô đơn dưới ánh đèn đường vàng vọt, đôi mắt cô lập tức sáng lên. "Khương Hòa!"
Khương Hòa trông thấy bạn gái, cố nặn ra một nụ cười.
Đan Tư Nhu dõi theo cô bước tới. Khi khoảng cách giữa hai người ngày một gần, cô lập tức nhìn thấy những vết hằn đỏ rõ ràng trên gương mặt trắng trẻo kia.
Bỗng nhiên, Đan Tư Nhu nhớ lại cảnh trong văn phòng hội học sinh hôm đó ông của Khương Hòa đã giáng xuống một cái tát không chút nương tay. Giờ lại nghe cô nói rằng đã tranh cãi với ông, vậy thì những vết hằn này chẳng cần đoán cũng biết là do ai gây ra.
Ngón tay mảnh dẻ nhẹ nhàng nâng nửa bên mặt Khương Hòa lên, Đan Tư Nhu đau lòng hỏi: "Ông lại đánh cậu sao?"
Nhìn thấy sự quan tâm chân thành trong mắt cô ấy, lòng Khương Hòa chợt trở nên ấm áp đến lạ. Cô không kìm được mà khẽ gật đầu.
Trước mặt Đan Tư Nhu, hiếm khi cô buông bỏ lớp vỏ bọc lạnh lùng, để lộ ra sự yếu đuối mà ít ai biết đến.
"Đau không?" Đan Tư Nhu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe môi cô gái.
Cơn đau thoáng qua, nhưng đối với Khương Hòa, người đã chịu quá nhiều vết thương, thì chẳng đáng là gì. Thế nhưng, khi đối diện với sự quan tâm của bạn gái, cảm giác đau đớn lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
"Bây giờ không còn đau lắm." Khương Hòa nói.
Đan Tư Nhu nắm tay cô, dẫn đến ghế đá ngồi xuống, rồi hỏi: "Sao lại cãi nhau với ông, lại còn khiến ông giận đến mức này?"
Dù thế nào đi nữa, ông cũng không thể vô duyên vô cớ đánh cháu gái mình.
Nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi rời nhà, lòng ngực Khương Hòa lại thắt lại. Cô thở dài rồi đáp: "Tôi đã nói với ông rằng tôi không muốn học đại học ở Hải Đảo."
"Chỉ vì chuyện này thôi sao?" Đan Tư Nhu ngạc nhiên.
Khương Hòa gật đầu: "Ông luôn muốn tôi học ở đó và cũng luôn nghĩ rằng tôi cũng có cùng suy nghĩ. Hôm nay tôi đi ngược lại mong muốn của ông, có lẽ ông không thể chấp nhận được ngay."
Đan Tư Nhu suy tư một lúc, rồi nhìn về phía Alpha đang bị thương bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, dịu dàng hỏi: "Vậy tại sao cậu lại thay đổi ý định? Là vì tôi à?"
"Cậu muốn cùng tôi lên thủ đô, đúng không?" Giọng điệu gần như chắc chắn.
Khương Hòa ngắm nhìn gương mặt dịu dàng của bạn gái, hàng mi dài khẽ rung động theo làn gió nhẹ, trông thật đẹp.
Cô không phủ nhận, thoải mái gật đầu: "Cũng có một phần là vì cậu, nhưng không phải tất cả."
"Đại học Hải Đảo có tiêu chuẩn đầu vào rất cao, nhưng sau khi tốt nghiệp, tương lai sẽ rộng mở. Ông muốn tôi theo con đường chính trị, nhưng tôi không có tham vọng lớn như vậy. Tôi thích một cuộc sống tự do hơn, một cuộc sống có thời gian để ở bên cậu."
Nghe cô nói xong, Đan Tư Nhu gật đầu hài lòng, trong lòng cũng đã có câu trả lời của riêng mình về sự đúng sai của chuyện này.
Nhìn thẳng vào mắt Khương Hòa, cô khích lệ: "Hãy làm điều cậu thích, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ luôn ở bên cậu."
Khương Hòa nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Đây là nụ cười chân thật đầu tiên kể từ sau cuộc tranh cãi với ông nội.
Bất chợt, cô nhớ lại những ngày xưa sau mỗi lần bị ông trách phạt, cô không có nơi nào để đi, chỉ có thể trốn trong phòng, đối diện với bức tường trắng toát mà tự kiểm điểm bản thân.
Ngoài dì nhỏ, cô không tìm được ai để tâm sự.
Nhưng dì cũng có cuộc sống riêng, không thể lúc nào cũng đứng về phía cô.
Cô không sinh ra đã lạnh lùng xa cách như vậy, chỉ là trong những năm tháng dài đằng đẵng đối diện với bức tường trắng, cô đã kìm nén quá nhiều nước mắt, để rồi hình thành tính cách của mình như bây giờ.
Nhưng giờ đây, cô đã có một người để giãi bày nỗi lòng, một người mà cô có thể làm nũng khi tủi thân.
Cô là một Alpha, nhưng đồng thời cũng là một cô gái nhạy cảm, tinh tế và khao khát sự quan tâm. Cô luôn mong rằng mỗi khi Đan Tư Nhu gặp khó khăn, người đầu tiên cô ấy nghĩ đến sẽ là cô, dựa vào cô. Nhưng cô có khác gì đâu cô cũng cần Đan Tư Nhu, dù thể chất giữa Alpha và Omega có sự khác biệt, nhưng Đan Tư Nhu chính là bến đổ bình yên trong tâm hồn cô.
"Muốn ôm cậu." Khương Hòa ánh mắt long lanh, trông như một chú cún nhỏ đang chờ được dỗ dành.
"Lại đây nào." Đan Tư Nhu mỉm cười, chỉ muốn làm mọi điều có thể để Alpha của mình vui vẻ trở lại.
Khương Hòa ngồi dịch qua một chút, vòng tay siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của bạn gái, cằm nhẹ nhàng tựa lên bờ vai thơm ngát, mũi thoáng ngửi được hương hoa dịu nhẹ, tươi mát và dễ chịu.
Cô an yên nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh này.
"Đã nghĩ xong khi về sẽ đối mặt với ông thế nào chưa?" Đan Tư Nhu nhìn mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng hỏi.
Khương Hòa suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bất kể ông có đồng ý hay không, tôi vẫn sẽ kiên trì với quyết định của mình."
"Nhưng cũng đừng làm cho tình hình trở nên căng thẳng quá, biết không?" Đan Tư Nhu dịu dàng dỗ dành.
Khương Hòa bây giờ ít nhiều vẫn còn trong trạng thái kích động. Người bị kìm nén quá lâu, một khi đã quyết định bước ra, rất dễ mất kiểm soát. Đan Tư Nhu lo rằng cô sẽ hành động quá mức mà làm tổn thương ông nội.
"Ông đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi áp lực đâu. Cậu nhất định phải bình tĩnh, cố gắng nói chuyện với ông thật nhẹ nhàng, được không?" Cô khẽ dặn dò.
"Tôi biết mà." Khương Hòa gật đầu. "Tôi có chừng mực."
"Vậy thì tốt." Đan Tư Nhu hài lòng.
Hai người ngồi dưới ánh trăng sáng. Đêm nay trời quang đãng, bầu trời đêm lấp lánh đầy sao. Xung quanh là những người đi dạo sau bữa tối, cuộc sống giản dị mà yên bình.
Khương Hòa cảm thấy như được tiếp thêm năng lượng. Nhờ có sự khích lệ và đồng hành của Đan Tư Nhu, cô đã có đủ dũng khí để đối mặt với mọi chuyện sắp tới.
---
Về đến nhà, điều bất ngờ là cửa không đóng.
Khương Hòa nhíu mày, nghĩ có thể dì nhỏ đã về.
Thế nhưng trong nhà lại lạnh lẽo vắng lặng, phòng khách có chút bừa bộn. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, không rõ đã có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, dì Lý hối hả từ trong bếp chạy ra, tay run rẩy cầm điện thoại định gọi ai đó. Vừa thấy Khương Hòa, mắt bà sáng lên, vội vàng nói: "Tiểu Hòa, lão già vừa lên cơn đau tim, tam tiểu thư đã đưa ông ấy đến bệnh viện rồi! Mau đi cùng dì, nhanh lên!"
Đầu Khương Hòa ong ong.
Rất vất vả cô mới có thể lấy lại tinh thần, tràn đầy quyết tâm, chuẩn bị sẵn sàng để đấu tranh lâu dài. Nhưng chỉ vài câu nói ngắn ngủi này đã khiến cô như bị cơn lũ quét qua, nhấn chìm toàn bộ tuyến phòng thủ.
Hai người vội vàng gọi xe đến bệnh viện.
Trên đường đi, tâm trạng Khương Hòa rối bời, chỉ sợ ông xảy ra chuyện gì. Hai chân cô mềm nhũn, cứ như đang giẫm lên bông gòn.
---
Tại bệnh viện, đã lâu rồi Khương Hòa mới gặp lại dì nhỏ.
Khương Dục Trình mặc một bộ vest trắng chỉnh tề, sắc mặt bình tĩnh. Thấy Khương Hòa lo lắng đến mức mất cả phương hướng, cô vội an ủi: "Tiểu Hòa, đừng quá lo lắng, kiểm tra xong rồi, không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu. Đây là bệnh cũ của lão gia tử, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là ổn."
Khương Hòa nhìn cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt, vẫn không yên tâm: "Thật sự không sao chứ? Con cứ tưởng là... sẽ không kịp gặp ông nữa."
Giọng cô khàn hẳn đi, trong mắt tràn ngập sự tự trách.
Khương Dục Trình nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nhất mà nói: "Không sao đâu, con còn không tin dì nhỏ à?"
Khương Hòa dần bình tĩnh lại.
Hai người ngồi ngoài phòng bệnh một lúc. Khương Dục Trình quan sát cô gái bên cạnh đang im lặng không nói gì, bỗng hỏi: "Tiểu Hòa, con đã ăn cơm chưa?"
Khương Hòa ngẩn người, mãi không đáp. Dì Lý liền thay cô trả lời: "Chắc là chưa đâu. Lúc tiểu thư và ông chủ cãi nhau, cơm còn chưa nấu xong, cô ấy đã bỏ đi rồi."
Khương Dục Trình gật đầu, nói: "Vậy dì Lý, dì dẫn con bé đi ăn chút gì đó trước đi. Tối nay không cần quay lại nữa, bên này cứ để tôi chăm sóc ba là được."
"Con không đói." Khương Hòa ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nói.
"Sao mà không đói được?" Khương Dục Trình nói: "con cũng đừng lo quá, dì Lý đã kể cho dì nghe rồi. Chuyện này đợi ông nội khỏe hơn, cứ giao cho dì. Dì sẽ giúp con khuyên ông, ông vẫn rất nghe lời dì."
Nhưng Khương Hòa vẫn không có ý định rời đi.
Khương Dục Trình lại khuyên nhủ: "Ngoan nào. Con vừa thi xong đã rất mệt rồi, về nghỉ ngơi một giấc thật ngon đi."
"Ông nội tạm thời chưa tỉnh lại, có con hay không cũng không khác biệt gì cả. Hơn nữa, nếu ông có tỉnh dậy, nhìn thấy con chắc lại tức đến ngất đi lần nữa, vậy nên đừng xuất hiện trước mặt ông để chọc giận ông nữa."
Câu cuối cùng có chút tác dụng. Khương Hòa không còn kiên trì nữa, nghe theo lời dì nhỏ, chuẩn bị về nhà.
Khương Dục Trình dặn dò thêm: "Dì Lý, tối nay dì cũng đừng về, ở lại với con bé đi."
"Vâng, tam tiểu thư." Dì Lý gật đầu đáp.
---
Trên đường về, Khương Hòa không nói một lời.
Ban đầu, dì Lý lo cô chìm trong đau buồn nên tìm chuyện để trò chuyện cùng. Nhưng tâm trạng Khương Hòa khó mà vực dậy, cứ như nghe mà lại như không, suốt dọc đường chỉ đáp lại vài câu khách sáo. Dần dần, dì Lý cũng cạn lời, rồi cả hai chìm vào im lặng.
Đêm đó, Khương Hòa không biết mình đã ngủ thế nào.
Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh giấc khi trời vừa sáng.
Cảm giác như cả đêm không ngủ được, toàn thân rã rời, quầng thâm dưới mắt rõ rệt. Sau khi rửa mặt xong, cô lập tức đến bệnh viện.
Thấy cô đến sớm như vậy, Khương Dục Trình định nói gì đó, nhưng nghĩ lại thì cũng là chuyện dễ hiểu. Cháu gái cô vốn có tình cảm sâu nặng với ông nội, nay ông lại vì mình mà bệnh cũ tái phát, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ khúc mắc trong lòng?
Khương Dục Trình liền đổi ca với Khương Hòa. Ngoài hai người thân trong gia đình, họ còn thuê thêm hộ lý riêng. Thật ra, nếu không phải người nhà cứ mãi lo lắng, thì cũng không cần phải tự mình vất vả chăm sóc như vậy.
Bác sĩ nói Khương Bỉnh Thái phải mất ít nhất 48 tiếng mới tỉnh lại, hôm nay vẫn còn trong khoảng thời gian đó, nên không có gì bất thường.
Khương Hòa ở bệnh viện trông nom suốt cả buổi, đến tối Khương Dục Trình đến thay ca.
---
Rời khỏi bệnh viện, Khương Hòa đi thẳng đến nhà Đan Tư Nhu.
"Thế nào rồi?" Đan Tư Nhu hỏi.
Ban ngày họ đã liên lạc qua điện thoại, nên Đan Tư Nhu cũng đã biết tình hình của ông nội Khương.
"Vẫn chưa tỉnh lại." Khương Hòa nói.
Những ngày thi quá hưng phấn khiến chất lượng giấc ngủ của cô không tốt. Hai ngày nay gần như không ngủ, dù không có tâm trạng chợp mắt, nhưng mí mắt cô đã không thể khống chế được nữa, khóe mắt liên tục chảy ra vài giọt nước mắt sinh lý.
Đan Tư Nhu thực sự lo lắng cho tình trạng của cô, nhẹ nhàng áp sát, cọ xát vào quần áo cô, khẽ hỏi: "Muốn làm không?"
Khương Hòa ngơ ngác nhìn cô, đôi mắt đào mềm mại của thiếu nữ in sâu vào mắt cô, khiến cô khẽ động lòng.
Cô mấp máy môi, nhẹ giọng từ chối: "...Bây giờ tôi không có tâm trạng."
Đan Tư Nhu bất ngờ, điều này thực sự trái ngược với thói quen trước đây của Khương Hòa.
Trước kia, Khương Hòa luôn không biết chán, lần này hiếm hoi cô chủ động đề nghị, vậy mà cô ấy lại từ chối.
Có thể thấy Khương Hòa đang bất an đến mức nào.
Vì cô không muốn, Đan Tư Nhu cũng không ép.
Cô nhẹ nhàng kéo Khương Hòa lên giường nằm xuống, đắp chăn cẩn thận, dịu dàng nói: "Ngủ một giấc thật ngon đi, tôi ở đây với cậu."
Dù bây giờ mới chín giờ tối, Đan Tư Nhu vẫn chu đáo tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Khương Hòa, để cô ôm mình.
Lúc đầu, Khương Hòa ôm rất chặt, sau đó dần dần nới lỏng. Đan Tư Nhu chưa quen ngủ sớm như vậy, trong bóng tối ngắm nhìn gương mặt cô ấy, thấy cô đã chìm vào giấc ngủ, lúc này mới yên tâm.
Cô gái trong giấc ngủ yên tĩnh như một đứa trẻ.
Đan Tư Nhu hôn nhẹ lên trán cô, rồi cũng dần thiếp đi.
Sáng hôm sau.
Đan Tư Nhu thức dậy lúc hơn bảy giờ, thấy cô vẫn đang say giấc, bèn nhẹ nhàng xuống giường.
Khương Hòa ngủ một mạch đến mười một giờ trưa, vừa rửa mặt xong thì cũng đúng lúc đến giờ ăn trưa.
Giấc ngủ là phương thuốc chữa lành tâm hồn tốt nhất. Rõ ràng cô không làm gì cả, nhưng tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn nặng nề như hai ngày trước.
Sau khi ăn xong, Đan Tư Nhu muốn đưa cô đến bệnh viện, Khương Hòa nói không cần. Đan Tư Nhu bảo rằng đã hẹn Hạ Lâm đi dạo trung tâm thương mại, nhân tiện đường đi chung, Khương Hòa cũng không từ chối nữa.
Tại bệnh viện.
Cả dì Lý và dì nhỏ đều có mặt.
Thấy Khương Hòa đến, dì nhỏ nói: "Ông nội đã tỉnh rồi, bây giờ con tốt nhất đừng vào. Ông vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nếu có tức giận thì cũng đợi ông khỏe hẳn rồi hẵng nói."
"Con không chọc giận ông đâu." Khương Hòa nhỏ giọng phản bác.
Khương Dục Trình không nói gì thêm, cầm bình nước đi lấy nước nóng.
Vừa đi khỏi, dì Lý đã kéo tay Khương Hòa, nhỏ giọng dặn dò: "Tiểu Hòa à, không phải dì nhiều chuyện, nhưng con cũng nên hiểu cho ông nội. Ở tuổi này rồi, vào viện một chuyến rất khổ sở."
Khương Hòa gật đầu, chân thành đáp: "Con biết rồi."
"Dì còn một chuyện nữa." Dì Lý lại hạ giọng: "Tam tiểu thư không cho dì nói, nhưng dì già rồi, hay lắm lời. Ông chủ dặn chúng ta, nếu gặp con thì nói với con rằng 'Nếu con muốn ông chết, thì cứ việc đến thủ đô'."
Nghe những lời này, Khương Hòa cắn chặt môi đến trắng bệch, cơ thể run lên dữ dội, đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Khương Dục Trình vừa lấy nước nóng về, thấy cô như vậy, lại liếc sang dì Lý với vẻ mặt chột dạ, khẽ cau mày: "Dì Lý, dì nói với con bé rồi à?"
Dì Lý biết không thể giấu được đôi mắt sắc bén của tam tiểu thư, nên thoải mái thừa nhận: "Tam tiểu thư, tôi cũng là muốn tốt cho Tiểu Hòa thôi. Nhỡ đâu, tôi chỉ nói là nhỡ đâu nhé, ông chủ thực sự không qua khỏi, Tiểu Hòa còn trẻ như vậy, chẳng lẽ muốn sống cả đời trong dằn vặt sao? Tôi không học hành nhiều, cũng không hiểu tại sao lại cãi nhau vì chuyện này, nhưng thông thường, có người muốn học ở Đại học Hải Đảo còn không có cơ hội, sao Tiểu Hòa lại cự tuyệt chứ?"
Khương Dục Trình nhàn nhạt nói: "Dì Lý, dì không hiểu. Dì cũng vất vả vì chuyện của Tiểu Hòa rồi, mấy ngày tới hãy nghỉ ngơi đi. Trong thời gian dì nghỉ, tiền lương vẫn sẽ được phát đầy đủ."
"Tam tiểu thư, nói vậy là khách sáo quá rồi." Dì Lý đáp.
"Mọi người ra ngoài đều là vì miếng cơm manh áo, không cần khách sáo." - Khương Dục Trình nói.
Dì Lý thở dài bất lực, định nói gì đó nhưng lại thôi, rồi rời đi.
Khương Dục Trình bước đến bên Khương Hòa, nhẹ nhàng an ủi: "Tiểu Hòa, những lời dì Lý nói, con đừng để trong lòng. Bây giờ sức khỏe ông nội vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nếu ông có nói lời nặng nề thì cứ để ông nói. Đợi ông khỏe hơn, dì sẽ tìm cách nói chuyện với ông."
Khương Hòa khẽ gật đầu, cũng không còn cố chấp muốn vào thăm ông nội nữa. Cô run rẩy rời khỏi đó, một mình đi đến nhà vệ sinh trong bệnh viện.
Cô tự nhốt mình trong buồng vệ sinh, lấy điện thoại ra và gọi cho Đan Tư Nhu.
Chuông đổ rất lâu mới có người bắt máy.
Khương Hòa không thể chờ thêm được nữa, vội vàng nói: "Đan Đan, ông nội nói nếu tôi muốn ông chết thì cứ việc đi thủ đô. Tôi..."
"Tôi không thể trơ mắt nhìn ông qua đời, vì vậy... Tôi không thể cùng cậu đến thủ đô được."
Đan Tư Nhu im lặng một lúc, sau đó cố tỏ ra nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, Hải Đảo cũng rất tốt mà. Ở đó chắc cũng có ngành học mà cậu thích, sau này chưa chắc đã nhất thiết phải chọn con đường chính trị."
Khương Hòa lẩm bẩm: "Ở đó một năm chỉ được nghỉ một lần, giao thông cũng bất tiện, có lẽ chúng ta chỉ có thể gặp nhau nửa năm một lần."
"Tôi đợi cậu." - Đan Tư Nhu không hề do dự mà đáp, giọng nói dịu dàng khiến lòng người bình ổn: "Chỉ là nửa năm gặp một lần thôi mà, đâu phải là không bao giờ gặp lại."
"Nhưng..." - Khương Hòa áp điện thoại lên má, màn hình bị một giọt nước mắt thấm ướt.
"Không nhưng nhị gì hết." - Đan Tư Nhu nói "Tối nay có thời gian không? Đến nhà tôi đi, tôi có một món quà muốn tặng cậu."
Khương Hòa lau mắt, vô thức hỏi: "Quà gì vậy?"
"Cậu đến rồi sẽ biết." Đan Tư Nhu đáp, rồi nhấn mạnh thêm một lần nữa "Nhất định phải đến đấy."
Cúp máy, Khương Hòa ngơ ngẩn.
Chờ đến khi trời tối, cô lại một lần nữa đi đến nhà Đan Tư Nhu.
Vừa ấn chuông cửa, chẳng bao lâu Đan Tư Nhu đã ra mở cửa cho cô.
Khương Hòa tò mò về món quà, cố ý nhìn chằm chằm vào đôi tay thon dài trắng nõn của thiếu nữ nhưng chẳng thấy cầm gì cả.
Trong phòng khách cũng không có dấu vết nào của món quà.
Đan Tư Nhu nói quá mức bí ẩn, đến nỗi ngoài việc nghĩ đến ông nội, cả ngày hôm nay Khương Hòa đều mải bận tâm về chuyện này.
Quà còn chưa thấy đâu, cô đã bị Đan Tư Nhu dỗ đi tắm trước.
"Vào tắm đi, tắm kỹ một chút, nhớ chà sữa tắm nhiều lần nhé~" Giọng nói lười biếng pha chút quyến rũ của thiếu nữ khiến người ta nổi cả da gà.
Khương Hòa ngoan ngoãn nghe theo, cố ý đứng dưới vòi sen lâu hơn một chút.
Mùa hè tắm không mất bao nhiêu thời gian, nửa tiếng đã tính là lâu rồi. Vậy mà cô lại ở trong phòng tắm tận bốn mươi phút, sau khi tắt vòi nước, lau khô người, cô chuẩn bị mặc đồ ra ngoài.
Bước ra khỏi phòng tắm với cơ thể mát mẻ, Khương Hòa đứng một mình giữa phòng khách, nhìn quanh một lượt vẫn không thấy bóng dáng Đan Tư Nhu đâu. Khi nhìn về phía phòng ngủ của cô ấy, phát hiện cửa đã đóng chặt.
Khương Hòa bước đến gần, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Đan Đan?"
Không ai trả lời.
Cô lại gõ thêm vài tiếng, lần này bên trong có động tĩnh.
"Cạch" một tiếng, cửa mở.
Khương Hòa đứng trước cửa như thường lệ, vốn nghĩ sẽ lại là một lần mở cửa bình thường như bao lần khác, nào ngờ...
Cô ngây người tại chỗ, nhìn cảnh tượng trước mắt đến mức cứng lưỡi không nói nên lời.
"Đan... Đan Đan..."
Đây còn là Đan Tư Nhu mà cô quen sao?
Trước mắt cô là một thân hình thon thả trong bộ đồ hầu gái, bộ đồng phục đen trắng bó sát phô bày đường nét quyến rũ của cô ấy một cách triệt để. Dưới lớp váy ngắn xếp ly, đôi chân trắng nõn mịn màng được bao bọc bởi tất lưới đen đầy mê hoặc. Chiếc váy ngắn đến mức chỉ cần cử động mạnh một chút là có thể lộ ra bên trong, Khương Hòa thậm chí còn có thể thấy viền ren thấp thoáng dưới gấu váy.
"Chào mừng chủ nhân về nhà~" Đan Tư Nhu cung kính nói.
Trên mái tóc đen tuyền, cô ấy đội một chiếc băng đô có tai mèo, khi nói chuyện hai tai còn khẽ động đậy, trông vô cùng đáng yêu.
Những ngày qua, Khương Hòa thực sự không có tâm trạng nghĩ đến chuyện kia, nhưng lúc này đây, cô khó lòng kiểm soát được phản ứng của mình trước cảnh tượng này, nhất là đôi tất lưới đen gợi cảm đến không thể diễn tả bằng lời kia, dường như trời sinh đã mang theo một loại quyến rũ khó cưỡng.
Cô cố gắng kiềm chế, nhưng máu nóng vẫn chảy rần rần trong huyết quản.
"Chủ nhân có thích bộ đồ hôm nay của Đan Đan không?" Đan Tư Nhu chớp mắt, giọng nói mềm mại cất lên.
Từ lúc mở cửa đến giờ, thực ra không khó nhận ra sự ngượng ngùng khi lần đầu mặc bộ trang phục này của cô ấy. Dù có chút không tự nhiên, nhưng dáng vẻ cố gắng lấy lòng alpha của mình lại càng toát ra sức hấp dẫn hơn cả những cử chỉ thành thạo quyến rũ.
Khương Hòa thầm cảm thán về món quà mà cô nhận được, không giấu nổi sự phấn khích: "Thích."
Tò mò đưa tay chạm vào đôi tai mèo lông xù của Đan Tư Nhu, cô lại không nhịn được mà thốt lên lần nữa: "Rất thích."
Đan Tư Nhu dịu dàng nói: "Vậy thì tối nay để Đan Đan hầu hạ chủ nhân thật tốt nhé~"
"Hả?" Khương Hòa thì thầm, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Hầu hạ thế nào?"
Đan Tư Nhu mỉm cười, quỳ ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng vỗ vào chỗ trống bên cạnh:
"Chủ nhân, đến đây nằm xuống đi."
Khương Hòa khó khăn nuốt khan.
Cô tò mò không biết Đan Đan của mình định làm gì.
Là bảo cô nằm xuống... rồi để cô ấy tự làm sao?
Khương Hòa miên man suy nghĩ, vô thức nghe theo đề nghị của Đan Tư Nhu, nằm xuống giường.
Đôi chân dài đặt trên nệm, cô nghiêng đầu nhìn gương mặt quyến rũ của thiếu nữ, có chút bối rối và không yên.
Ngay sau đó, Đan Tư Nhu như đã trải qua một khóa huấn luyện chuyên nghiệp, quỳ ngồi xuống rồi cúi người, tạo thành một đường cong duyên dáng, bắt đầu xoa bóp từ bờ vai và cổ của cô.
Tư thế thành thạo đến mức khó tin, kỹ thuật cũng chuyên nghiệp không kém.
"Thoải mái không?" Giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía trên đầu, làn gió đêm mang theo hơi ấm, trong bầu không khí mập mờ này, chỉ một câu nói cũng đủ khiến người ta ngứa ngáy tận đáy lòng.
Khương Hòa tận hưởng đôi tay mềm mại của cô gái đang xoa bóp bờ vai gầy gò nhưng rắn rỏi của mình, hơi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy những ngón tay linh hoạt lướt qua như từng đợt sóng.
Một lúc sau, Khương Hòa mới nhận ra và lên tiếng: "Thoải mái."
Đan Tư Nhu khẽ cười, giọng nói ngọt ngào đầy mê hoặc.
Đôi tay mềm mại tiếp tục trượt xuống cánh tay mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, giúp cơ thể cô thư giãn. Khi chạm đến vùng bụng phẳng, thiếu nữ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống những đường cơ bụng săn chắc. Động tác chậm rãi, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc, ấm áp lướt qua làn da.
Khương Hòa nhắm mắt, cố gắng giữ hơi thở ổn định. Khi đôi mắt nhắm lại, mọi giác quan trên cơ thể đều trở nên nhạy bén hơn, cảm nhận rõ ràng từng chút nhiệt độ nơi đầu ngón tay thiếu nữ chạm vào, khiến lòng cô gợn lên những con sóng nhỏ.
Khoảnh khắc này, cô tạm thời quên đi mọi phiền muộn.
Nhìn cơ thể hoàn mỹ của Khương Hòa, Đan Tư Nhu lại khẽ cười:
"Chủ nhân, có cần Đan Đan tiếp tục xoa bóp cho không?"
Khương Hòa mở mắt, đối diện với gương mặt tinh xảo của thiếu nữ dưới đôi tai mèo giả, bộ đồng phục bó sát tôn lên từng đường cong quyến rũ.
Dù giữa hai người vẫn có khoảng cách, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Đan Tư Nhu, cùng với nụ cười khẽ trên môi cô ấy. Cô chưa từng thấy vẻ mặt này của Đan Tư Nhu bao giờ. Bình thường, cô ấy luôn như một nàng công chúa thanh cao bước ra từ vườn địa đàng, nhưng giờ đây lại mang theo vẻ dịu dàng quyến rũ khó cưỡng.
Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, làm sao có thể giữ vững tâm trạng bình thản được chứ?
Khương Hòa cảm thấy cơ thể bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vội kéo chăn lại để che bớt thân thể.
Nhưng Đan Tư Nhu liền ngăn cô lại, nở một nụ cười ngọt ngào: "Chủ nhân, có gì cứ bảo Đan Đan làm giúp là được rồi~"
"..."
Thôi thì tự đắp chăn vẫn hơn.
Nhưng cô thật sự không chống đỡ nổi dáng vẻ làm nũng này của Đan Tư Nhu. Chính vì hiếm khi thấy cô ấy như vậy nên khoảnh khắc này mới càng thêm quý giá.
"Vậy... Cậu có thể giúp tôi đắp chăn một chút không?" Khương Hòa nuốt nước bọt, khẽ nói: "Điều hòa bật hơi thấp, tôi thấy lạnh..."
"Không được đâu~" Đan Tư Nhu nhẹ nhàng từ chối, thậm chí còn kéo chăn xuống thấp hơn, nụ cười mang theo vẻ tinh nghịch: "Đã nói để Đan Đan chăm sóc rồi mà, chủ nhân~"
Khương Hòa muốn khóc mà không có nước mắt: "Chẳng phải tôi là chủ nhân sao? Tại sao ngay cả một yêu cầu nhỏ như thế này cũng không được đáp ứng..."
Động tác của Đan Tư Nhu khựng lại, chương trình chủ tớ dường như gặp lỗi. Nhưng rất nhanh, cô đã "sửa chữa" lại chương trình của mình, chớp mắt một cái liền khôi phục dáng vẻ cung kính như cũ.
"Chỉ riêng điều này là không được thôi~"
Khương Hòa: "..."
Vậy thì thôi vậy.
Thật sự không biết phải đối mặt thế nào, cô dứt khoát quay đầu sang chỗ khác. Bình thường cô luôn mặc quần áo kín đáo, lúc này lại để lộ làn da chạm vào không khí lạnh từ điều hòa, có chút lạnh.
Nhưng rất nhanh, cái lạnh ấy liền biến mất.
Một bàn tay nóng bỏng đặt lên các huyệt đạo trên cơ thể, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, khiến mọi giác quan của cô bị phóng đại vô hạn.
"Đan Đan..." Trong khoảnh khắc ấy, Khương Hòa cảm thấy mình sắp tan chảy trong hơi nóng.
"Chủ nhân." Đan Tư Nhu nhẹ nhàng đáp, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
Đôi tay thuần thục tiếp tục di chuyển, nhẹ nhàng ấn xuống những điểm quan trọng trên cơ thể chủ nhân. Cảm giác tê dại như có dòng điện chạy qua lan khắp toàn thân Khương Hòa, hơi thở của cô càng lúc càng rối loạn.
"Đan Đan, đừng ấn nữa, đủ rồi, cậu nghỉ ngơi một chút đi."
Nhưng Đan Tư Nhu không nghe theo.
Ngược lại, cô nhìn bộ dạng của Khương Hòa mà khẽ cười.
"Chủ nhân, sao trông cậu lại có biểu cảm như vậy~" Đan Tư Nhu chớp chớp mắt: "Lẽ nào Đan Đan xoa bóp không đủ thoải mái sao?"
"...Không phải." Khương Hòa khó khăn giữ vững hơi thở, đáp.
"Vậy rốt cuộc là thoải mái hay không thoải mái?" Đan Tư Nhu giọng nói dịu dàng, nhưng tay vẫn không dừng lại.
"Thoải mái." Khương Hòa không tự chủ được mà nói ra.
Đan Tư Nhu khẽ cười, tiếp tục hỏi: "Vậy chủ nhân thấy tự mình xoa bóp thoải mái hơn, hay để Đan Đan xoa bóp thoải mái hơn?"
Khương Hòa bị kỹ thuật massage đỉnh cao này làm cho đầu óc trống rỗng.
"Hửm?" Đan Tư Nhu lại nhẹ nhàng hỏi.
"... Cậu." Khương Hòa nói: "cậu xoa bóp thoải mái hơn."
Nghe vậy, Đan Tư Nhu hài lòng nở nụ cười, nhìn vẻ mặt khó chịu đựng của Khương Hòa rồi đột nhiên dừng tay, hỏi: "Chủ nhân như vậy mà đã không chịu nổi rồi sao?"
Khóe mắt Khương Hòa rơi xuống một giọt nước mắt sinh lý, linh cảm rằng trong lời nói của Đan Tư Nhu có ẩn ý gì đó.
"Vậy cậu..."
"Tôi muốn thử một phương pháp massage trước đây chưa từng thử qua." Đan Tư Nhu khẽ cười nói.
Khương Hòa: "?"
Khi thấy Đan Tư Nhu cúi người xuống, cô lập tức hiểu ra.
Một luồng khoái cảm kỳ lạ từ huyệt đạo lan thẳng lên đỉnh đầu, khiến não bộ cô lập tức trống rỗng.
Cô không biết Đan Tư Nhu đã học được kỹ thuật này từ đâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm kiểu massage này, hoàn toàn không thể tin nổi.
Không chỉ là lần đầu tiên Khương Hòa tận hưởng, mà Đan Tư Nhu cũng lần đầu thử phương pháp này. Vì chưa có kinh nghiệm, động tác còn chút vụng về, độ chính xác khi ấn huyệt chưa hoàn hảo, nhưng cô lại rất chuyên tâm.
Giữ nguyên tư thế massage này, có lẽ vì quá căng thẳng mà cô nghiến chặt hàm răng, khiến đầu lưỡi có chút tê dại.
Nhưng nhìn Khương Hòa trông thư giãn như vậy, cô cảm thấy công sức học tập của mình không hề uổng phí.
Đến cuối cùng, cô cũng kiệt sức, mà Khương Hòa thì đã hoàn toàn lơ lửng giữa không trung.
"Cảm thấy khá hơn chưa?" Đan Tư Nhu lau đi vệt nước trên khóe môi, trong mắt phủ một tầng sương mờ quyến rũ.
Khương Hòa dần hoàn hồn, lúc này mới minh bạch bạn gái dụng tâm lương khổ . Dục niệm trong lòng đã bị khơi lên, nhất là khi nhìn thấy cảnh tượng mờ mờ ảo ảo theo từng động tác.
Đan Tư Nhu đối diện với ánh mắt của cô, tự nhiên mà thấu hiểu Alpha của mình, nhàn nhạt nói: "Hôm nay tôi hơi mệt."
"Vẫn còn sớm mà." Khương Hòa nhất thời không hiểu được ẩn ý của cô, ngạc nhiên nói.
Đan Tư Nhu không rời đi, kéo chăn lên, định che đôi chân thon dài của mình lại. Không ngờ phản ứng của Khương Hòa còn nhanh hơn cả động tác của cô, đã chui tọt vào trong chăn trước.
Cô gái chớp chớp mắt.
Đan Tư Nhu ngạc nhiên trước sự ngang ngược của cô nhưng không giận, chỉ bình thản chuẩn bị khép hai chân lại. Nhưng Khương Hòa cũng nhanh tay không kém, vừa lúc cô định co chân thì đã giữ lấy cổ chân, đảo ngược tình thế.
Đan Tư Nhu vừa thẹn vừa giận.
Khoảnh khắc tiếp theo, nụ hôn vụn vặt của Khương Hòa rơi xuống, hơi thở dồn dập phủ lên khuôn mặt cô, khiến tâm trí Đan Tư Nhu rối bời.
Dây dưa cả đêm.
Từ hơn chín giờ tối đến tận một giờ sáng, trên sàn vẫn còn vương vãi mấy chiếc bao chưa kịp thu dọn.
Bận rộn đến tận khuya nhưng Khương Hòa lại thức dậy rất sớm.
Cả người cô tỉnh táo hơn hẳn, không chỉ về thể xác mà cả tâm lý. Thức dậy, nằm nhìn lên trần nhà một lúc, cô đột nhiên nhìn thấu rất nhiều chuyện.
Đan Tư Nhu mơ màng mở mắt trong vòng tay cô, vừa nhìn thấy bộ đồ hầu gái trên người liền đưa tay che mặt, chỉ muốn ngủ tiếp lần nữa.
Thấy cô ấy đáng yêu như vậy, Khương Hòa cọ cọ vào hõm cổ cô đầy cưng chiều.
Bạn gái của cô vốn là một người rất hay ngại ngùng, vậy mà vì cô lại chịu mặc bộ đồ như thế này. Muốn cô ấy chấp nhận chuyện này một cách bình tĩnh lúc tỉnh táo quả thực hơi khó.
"Cái tai này sao không tháo ra được vậy?" Khương Hòa chạm vào đôi tai mèo của cô, đôi tai liền khẽ nảy lên theo động tác của cô.
Đan Tư Nhu đẩy tay cô ra, giọng nói đầy vẻ ngái ngủ: "Đừng nghịch mà~"
Cô ấn nhẹ chốt khóa giấu trong mái tóc, dễ dàng tháo xuống. Khương Hòa tò mò cầm lấy, đội lên đầu mình.
"Chủ nhân chủ nhân~" Cô không biết cách cố định nó, liền dùng tay gõ nhẹ lên đôi tai mèo.
Đan Tư Nhu bị bộ dạng nghịch ngợm của cô chọc cười, lấy lại đôi tai mèo, cùng với bộ đồ hầu gái sắp thay ra. Chỉ tiếc rằng đôi tất lưới có lẽ không thể giữ lại được nữa.
Cô khẽ cử động, lập tức cảm thấy eo hơi nhức mỏi. Nghĩ đến những gì Khương Hòa làm tối qua, khóe môi Đan Tư Nhu khẽ cong lên, dịu dàng hỏi: "Tâm trạng khá hơn chưa?"
"Ừm ừm." Khương Hòa gật đầu, "Nhờ chủ nhân dẫn dắt cả đấy."
"Có thể đừng gọi là chủ nhân nữa không?" Đan Tư Nhu cuối cùng cũng không nhịn được, thấp giọng trách móc: "cậu cứ gọi vậy, tôi sẽ luôn nghĩ đến chuyện tối qua mất."
Vừa nói, một vệt đỏ ửng lan khắp gương mặt.
Khương Hòa bật cười thành tiếng: "Người chính là chủ nhân của tôi, tôi là cún con của người, gâu, gâu gâu~" Cô chắp hai tay trước ngực, làm bộ dáng như một chú chó rất có hồn.
Đan Tư Nhu bị cô chọc cười, nhẹ nhàng trách: "Làm gì có cún con nào lại hành chủ nhân thế này."
Khương Hòa lập tức hơi ngượng, nhưng rồi lại bật cười.
Bầu không khí lúc này vừa vặn, Khương Hòa tự nhiên đổi chủ đề, giãi bày với Đan Tư Nhu những suy nghĩ vừa rồi của mình.
"Đan Đan, mình vẫn quyết định sẽ nói chuyện rõ ràng với ông nội."
Đan Tư Nhu khó hiểu hỏi: "Chẳng phải ông ấy đã nói như vậy rồi sao? Cậu vẫn muốn chống đối đến cùng à?"
"Đây không phải là chống đối." Khương Hòa nói, "Sau này mình cũng sẽ có cuộc sống riêng của mình. Ngoài chuyện này ra, chẳng lẽ sẽ không có chuyện nào khác trái ý ông sao? Sớm muộn gì cũng sẽ có lần nữa. Trước đây vì tôi không làm gì cả nên bây giờ mới phải đối mặt với mâu thuẫn này. Nếu bây giờ vẫn cứ không làm gì, tương lai tôi sẽ còn khó xử hơn. Tôi lo lắng cho sức khỏe của ông là thật, nhưng ông lớn tuổi như vậy rồi, ông còn hiểu rõ hơn tôi rằng cuộc đời ông ấy phải do chính ông ấy chịu trách nhiệm, chứ không phải vì tôi."
"Nhưng tôi cũng sẽ không làm căng quá. Thực ra ông nội rất yêu thương tôi, có lẽ tôi nên thử đứng từ góc độ của ông để suy nghĩ, đó mới là cách giao tiếp đúng đắn."
Đan Tư Nhu lắng nghe nghiêm túc, ánh mắt nhìn vào đường nét gương mặt cô gái tràn đầy cưng chiều: "Sao cảm giác Alpha của mình chỉ trong một đêm đã trưởng thành hơn nhiều thế này?"
Khương Hòa khẽ cười, ôm chặt cô gái trong lòng hơn, "Vì có cậu mà, cậu chính là chỗ dựa lớn nhất của tôi khi làm bất cứ chuyện gì."
Đan Tư Nhu cũng cười, tựa vào vòng tay cô, tận hưởng sự bình yên trong khoảnh khắc này.
---
Sau khi thức dậy và vệ sinh cá nhân, mẹ của Đan Tư Nhu nghe nói ông nội Khương Hòa bị ốm phải nhập viện, liền dậy từ sáng sớm hầm một nồi canh gà ác cho cô mang đến.
Khương Hòa ngại từ chối sự nhiệt tình của Thư Uyển, xách theo một hộp đầy ắp tấm lòng và sự ấm áp từ nhà Đan Tư Nhu, một lần nữa quay về bệnh viện.
Lúc ấy, Khương Dục Trình vừa từ phòng bệnh bước ra. "Tiểu Hòa."
"Dì nhỏ." Khương Hòa lễ phép chào hỏi, "Tình hình của ông nội đã khá hơn chút nào chưa ạ?"
"Ừ." Khương Dực Trình gật đầu, "Ông ấy bây giờ chắc cũng đã nghĩ thông suốt nhiều rồi, con vào nói chuyện với ông đi."
Sau những ngày tôi luyện này, nội tâm Khương Hòa đã trở nên vô cùng mạnh mẽ, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với mọi tình huống bất lợi có thể xảy ra. Không ngờ ngay từ cửa ải đầu tiên đã khác xa tưởng tượng.
Cô còn nghĩ ông nội vẫn không muốn gặp mình, không ngờ dì nhỏ lại nói ông đã nghĩ thoáng hơn nhiều, còn bảo cô vào trò chuyện.
Khương Dục Trình thấy cô xách theo hộp giữ nhiệt, liền trêu: "Cái này là dì Lý của con đưa à?"
Khương Hòa lắc đầu: "Không phải."
Khương Dực Trình thoáng suy tư gật đầu. Dì là người thông minh, đương nhiên hiểu được sự ngọt ngào mà cháu gái mình đang tỏa ra đến từ đâu. Chắc chắn không phải từ mấy cô bạn Alpha của nó rồi. "Trước tiên cứ nói với ông con về chuyện trường học. Người lớn tuổi rồi, tốc độ tiếp nhận mọi chuyện chậm hơn, phải giải quyết từng thứ một."
Khương Hòa gật đầu, chào dì nhỏ, đi đến trước cửa phòng bệnh, hít sâu một hơi để tiếp thêm động lực cho bản thân, rồi đẩy cửa bước vào.
Ông lão nằm trên giường bệnh, trên tay cầm một tờ báo. Đã là thời đại nào rồi mà ông vẫn giữ thói quen đọc báo để cập nhật tin tức.
"Ông nội." Khương Hòa nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Khương Bỉnh Thái liếc nhìn cô, khác hẳn so với tưởng tượng của Khương Hòa, ông lão trông hiền từ và nhân hậu.
"Con mang chút canh gà đến, ông có muốn uống ngay bây giờ không ạ?" Khương Hòa đặt hộp giữ nhiệt lên tủ đầu giường, hỏi.
Ông lão gật đầu.
Khương Hòa liền mở nắp hộp, lấy bát và muỗng ra. Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng canh nóng chảy róc rách. Chẳng mấy chốc, cô đã múc xong một bát.
Khương Bỉnh Thái nhận lấy rồi bắt đầu uống.
Khương Hòa vừa quan sát sắc mặt ông, vừa thận trọng lựa lời. Sau một hồi cân nhắc, cô chậm rãi cất giọng, như dòng suối róc rách: "Ông nội, con vẫn muốn nói với ông về chuyện đi học ở Hải Đảo."
"Con biết ông làm vậy là vì muốn tốt cho con. Thành thật mà nói, mấy ngày trước còn trách ông không hiểu con, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ suy nghĩ của ông cũng không hẳn là sai. Con nhớ hồi nhỏ ông từng nói rằng, Tiểu Hòa phải làm những gì khiến mình vui vẻ. Có lẽ sau ngần ấy năm, chỉ là chúng ta đã có những định nghĩa khác nhau về niềm vui. Ông nghĩ rằng con sẽ cảm thấy vui khi đi theo con đường ông đã sắp xếp, đạt được danh vọng và tiền bạc, đó mới là một cuộc đời có ý nghĩa. Nhưng con không có tham vọng lớn như vậy."
Bàn tay cầm muỗng của Khương Bỉnh Thái khựng lại một chút, ông lẩm bẩm: "Nếu con muốn đến thủ đô, thì cứ đi đi. Ông sẽ không làm khó con nữa."
"Ông nội..." Khương Hòa ngẩng đầu lên, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, "Thế còn ông, ông sẽ không..."
Khương Bỉnh Thái đoán được cô muốn nói gì, liền ngắt lời: "Chỉ là những lời tức giận thôi. Tiểu Hòa, mong con đừng trách ông."
Nhìn bát canh thơm ngọt trước mặt, đôi mắt vẩn đục của ông phủ lên một tầng sương mỏng, lại khẽ lẩm bẩm: "Đừng trách ta."
"Sao con có thể trách ông được chứ?" Khương Hòa vô cùng xúc động, nắm lấy bàn tay già nua của ông, "Ông luôn là người con kính yêu nhất."
Cảm xúc của Khương Bỉnh Thái có chút dao động, Khương Hòa vỗ về để ông nằm xuống nghỉ ngơi. Đợi ông ngủ say, cô mới rón rén bước ra ngoài.
Trong lòng mang theo sự tò mò, Khương Hòa đảo mắt tìm kiếm bóng dáng dì nhỏ, phát hiện dì đang đứng ở khu thông gió.
Nghe tiếng động phía sau, Khương Dục Trình quay người lại, mỉm cười hỏi: "Sao rồi?"
Khương Hòa đoán rằng dì đã biết điều gì đó từ trước, liền nói: "Ông nội như biến thành một người khác vậy."
"Dì nhỏ, có phải dì đã nói gì với ông không?"
Khương Dục Trình mỉm cười đầy ẩn ý.
Thời gian quay ngược về tối hôm qua.
Sau khi Khương Hòa rời đi, Khương Dục Trình lại quay trở lại phòng bệnh. Cô ngồi bên giường, vừa gọt táo vừa trò chuyện với người cha già.
"Chuyện của Tiểu Hòa cứ để con bé tự quyết định đi."
Khương Bỉnh Thái lập tức sa sầm mặt: "Con là dì mà hỏi mấy chuyện này làm gì? Bình thường chỉ biết bay khắp nơi, chẳng mấy khi ở nhà. Ba đã sắp xếp con đường tốt nhất cho Tiểu Hòa, con thì hiểu được gì chứ?"
"Trước đây, với chị có phải ba cũng làm y như vậy không?" Khương Dục Trình cười nhạt. "Tiểu Hòa luôn trầm lặng hơn so với bạn bè cùng trang lứa. Trẻ con ai chẳng có giai đoạn nổi loạn, nhưng Tiểu Hòa thì không, ít nhất là trước mặt ba. Con bé nghe lời ba mọi thứ, mặc ba sắp đặt mọi chuyện. Ba không nghĩ rằng đó là vì con bé giác ngộ cao hay ba dạy dỗ tốt chứ?"
"Chỉ vì con bé không nói gì, ba đã cho rằng tâm hồn nó đơn thuần, mọi thứ đều hợp ý ba sao? Có lẽ là do chưa đến giới hạn, nên nó vẫn có thể chịu đựng. Nhưng nếu một ngày nào đó con bé không thể chịu nổi nữa thì sao? Ba đừng quên chị đã chết như thế nào. Ba nói dối Tiểu Hòa rằng đó là một vụ tai nạn xe hơi, nhưng thực tế ra sao, ba là người hiểu rõ nhất. Ba đã nuôi nấng Tiểu Hòa, nhưng trong người con bé vẫn chảy dòng máu của chị. Ai dám chắc rằng một ngày nào đó, con bé sẽ không vì áp lực của ba mà đưa ra lựa chọn giống mẹ nó? Đến khi ba nhắm mắt xuôi tay, liệu có thực sự yên lòng được không?"
Từng câu từng chữ như những nhát dao sắc bén, khiến Khương Bỉnh Thái lặng người. Ông đặt tay lên ngực, sắc mặt tái đi. Khương Dục Trình bình thản gọi bác sĩ đến.
---
Thoát khỏi dòng hồi tưởng, Khương Dục Trình nhìn vào đôi mắt sáng rực của cháu gái, khẽ bật cười, lắc đầu: "Một người lớn tuổi như vậy mà vẫn còn đang trưởng thành."
"Gì cơ?" Khương Hòa ngạc nhiên hỏi.
"Không có gì." Khương Dục Trình đáp, rồi vỗ vai cô. "Giờ thì con có thể yên tâm rồi."
Khương Hòa gật đầu. Cô không biết dì đã nói gì với ông nội, nhưng chắc chắn sự thay đổi của ông có liên quan đến dì. Cô chân thành nói: "Cảm ơn dì."
"Không cần cảm ơn dì." Khương Dục Trình mỉm cười đầy ẩn ý. "Muốn cảm ơn thì cảm ơn mẹ con đi."
"Mẹ con?" Khương Hòa lẩm bẩm.
Cô không rõ dì đang nhắc đến ai. Mẹ Alpha của cô đã mất nhiều năm, còn mẹ Omega thì tái hôn và sống ở nước ngoài. Chẳng lẽ mẹ Omega của cô biết chuyện gần đây nên đã gọi về?
Dù suy nghĩ thế nào, Khương Hòa cũng không thể đoán ra. Đúng lúc này, Khương Dục Trình đã rời đi, chỉ để lại một bóng lưng xa dần.
Chẳng bao lâu sau, cô cũng không còn bận tâm đến những chuyện này nữa. Trong lòng ngập tràn phấn khích, cô lập tức gọi cho Đan Tư Nhu để chia sẻ tin vui.
Sau khi nghe xong, Đan Tư Nhu cũng kinh ngạc không kém. Khương Hòa tiếp tục nói: "Ông còn bảo sau này muốn làm gì cũng không can thiệp nữa."
"Ông nội nói vậy có phải chỉ là lời nói lúc tức giận không?" Đan Tư Nhu lo lắng hỏi.
"Không đâu." Khương Hòa đáp chắc chắn. "Dù sao đi nữa, tóm lại là mình có thể cùng cậu đến thủ đô rồi!"
Đan Tư Nhu khẽ cười: "Mong chờ lắm đấy, Alpha ngốc của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro