Chương 94: Chương Kết
Năm hai mươi sáu tuổi, con mèo Đa Đa đã đồng hành cùng Đan Tư Nhu suốt những năm đại học cuối cùng cũng ra đi. Khương Hòa lái xe đưa cô đi tìm nơi chôn cất.
Mấy ngày liền, tâm trạng của Đan Tư Nhu không mấy tốt.
Con mèo ấy gắn liền với tất cả ký ức bốn năm đại học của cô.
Mỗi lần Khương Hòa trở về phòng, đều thấy cô lặng lẽ nằm trên giường, hoặc xem điện thoại, hoặc đọc báo cáo. Ánh đèn ấm áp nơi đầu giường chiếu lên người cô, khiến cả không gian trở nên yên tĩnh.
Nếu cô thực sự bận rộn thì không sao, chỉ sợ cô vẫn còn lưu luyến con mèo ấy.
Khương Hòa chợt nhớ lại thời trung học, ở khu chung cư cũ nơi Đan Tư Nhu từng sống cũng có một con mèo mun nhỏ. Khi đó, cô từng nói rằng mình không muốn nuôi những con vật bé nhỏ này, bởi vì mèo hay chó đều có tuổi thọ ngắn hơn con người, kỷ niệm càng đẹp đẽ thì khoảnh khắc sinh ly tử biệt càng khó lòng nguôi ngoai.
Dù đã cố gắng phòng bị nhưng cuối cùng vẫn không tránh được.
Khương Hòa hoàn toàn hiểu tâm trạng của Đan Tư Nhu.
Một câu “Đừng buồn” quá nhẹ nhàng, chẳng thể an ủi được gì. Cô không thể gánh thay nỗi đau ấy cho Đan Tư Nhu, điều duy nhất cô có thể làm chính là lặng lẽ ở bên cô ấy.
Cuối tuần hiếm có một ngày rảnh rỗi, bên ngoài ánh nắng rực rỡ.
Tối qua, Đan Tư Nhu ngủ rất sớm nhưng giấc ngủ không yên. Cô vốn không muốn ra ngoài, nhưng Khương Hòa kiên trì thuyết phục hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng đưa được cô ra khỏi nhà.
Khương Hòa đưa Đan Tư Nhu đến siêu thị mua thực phẩm, nhân tiện lấp đầy tủ lạnh vốn đã gần cạn, tranh thủ dịp này mua sắm thật nhiều.
Vừa về đến nhà, Khương Hòa lập tức quấn tạp dề, nhanh nhẹn vào bếp nấu ăn.
Một ngày cứ thế trôi qua trong chớp mắt.
Nhìn ra màn đêm mênh mông, Khương Hòa bỗng cảm khái về cuộc sống.
Không biết từ khi nào, Đan Tư Nhu lặng lẽ đến bên cô. Khương Hòa có phần bất ngờ, bởi mấy ngày qua, kể từ khi con mèo mất, Đan Tư Nhu luôn đi ngủ rất sớm.
"Sao em vẫn chưa ngủ?" Khương Hòa mỉm cười hỏi.
"Khương Hòa." Đan Tư Nhu không đáp lời cô mà thu lại ánh mắt từ bầu trời đêm, nhìn thẳng vào cô, trong mắt phản chiếu ánh trăng sáng vằng vặc.
"Hửm?" Khương Hòa có linh cảm cô ấy muốn nói gì đó.
"Chúng ta có một đứa con đi." Giọng Đan Tư Nhu khẽ khàng.
Khoảnh khắc ấy, Khương Hòa cảm thấy bất ngờ, thậm chí còn nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không. Một lúc lâu sau, cô mới hoàn hồn.
"Sao... sao lại đột nhiên nói chuyện này?" Khương Hòa hỏi. "Trước đây chẳng phải em bảo sẽ đợi đến sau hai mươi tám tuổi mới tính chuyện con cái sao?"
"Bây giờ không còn giống trước kia nữa." Đan Tư Nhu lẩm bẩm. "Trước đây, em chưa sẵn sàng làm mẹ, sợ mình không đủ tốt, sợ khi con ra đời sẽ gặp đủ loại biến cố. Đến động vật còn khiến con người lưu luyến không nỡ rời xa, huống chi là một sinh mệnh tách ra từ chính mình."
Khương Hòa lặng lẽ lắng nghe, rồi hỏi: "Vậy tại sao bây giờ lại thay đổi suy nghĩ?"
"Đa Đa rời đi, em đã nghĩ rất nhiều." Đan Tư Nhu đáp. "Trước kia em thậm chí còn không dám nuôi thú cưng, luôn lo sợ về những rủi ro không biết trước. Nhưng sau khi thử rồi mới nhận ra, dù có mất đi, em đau khổ đến đâu thì những kỷ niệm mà nó mang lại vẫn chân thực và sẽ luôn được em ghi nhớ."
Khương Hòa chân thành cảm thấy vui mừng thay cô ấy. "Nghĩ thông suốt rồi là tốt. Mấy ngày nay chị lo lắng lắm, sợ em mãi không vượt qua được. Chuyện này vẫn cần chính em tự suy ngẫm mới có thể tháo gỡ."
Cô nhẹ nhàng ôm Đan Tư Nhu vào lòng, dịu dàng nói: "Dù thế nào đi nữa, chị vẫn luôn ở bên em."
"Em biết." Đan Tư Nhu kề sát tai cô, thì thầm.
Khương Hòa ôm lấy eo cô ấy, ánh mắt dừng trên gương mặt ngày càng trưởng thành và dịu dàng của cô, đầy lưu luyến.
Đan Tư Nhu cũng nhìn cô, rồi cả hai bất giác bật cười.
"Dự định khi nào có con?" Khương Hòa chạm nhẹ trán mình vào trán cô, thân mật hỏi.
"Chị nghĩ sao?" Đan Tư Nhu cười hỏi ngược lại.
Khương Hòa nhìn cô, Omega ngoài hai mươi tuổi vừa có nét tinh nghịch như thuở mười bảy mười tám, vừa có sự sắc sảo quyết đoán của một người phụ nữ đã bước chân vào thương trường.
Cô thuận theo sự bí ẩn trong mắt đối phương, khóe môi mang theo ý cười.
"Em thấy đỡ hơn chưa?" Cô không trả lời trực tiếp, mà hỏi ngược lại.
"Chị đoán xem?" Đan Tư Nhu nhìn Khương Hòa, ánh mắt cong cong.
Chỉ cần nhìn ánh mắt ấy, Khương Hòa đã có đáp án trong lòng.
Một tay cô ôm lấy eo Đan Tư Nhu, tay còn lại luồn dưới đầu gối cô, hơi dùng lực một chút liền dễ dàng bế cô lên, từng bước tiến vào căn phòng ngập tràn ánh đèn ấm áp.
"Vậy chúng ta bắt đầu luôn nhé."
Ánh đèn ngủ mờ ảo soi rọi một góc phòng, trên chiếc giường rộng rãi và ấm áp, những vệt sáng nhảy nhót phản chiếu.
---
Nửa năm sau.
Đan Tư Nhu vừa đón sinh nhật hai mươi bảy tuổi không lâu, sau thời gian dài chuẩn bị, cuối cùng cô cũng nhận được tin vui.
Ngoại trừ dì Lý thỉnh thoảng đến giúp đỡ, Khương Hòa lo cô mệt mỏi, nên đã cẩn thận lựa chọn thêm ba người giúp việc ở trung tâm quản gia.
Sau khi biết tin, người thân hai bên đều rất vui mừng. Đúng dịp Tết Nguyên Đán sắp đến, cả nhà quây quần bên nhau, cùng đón một năm mới trọn vẹn.
Cô em họ của Đan Tư Nhu tạm ngừng biểu diễn ở đoàn nghệ thuật, được một học viện kịch nghệ danh tiếng ở Đông Thành mời giảng dạy, dự định sẽ phát triển lâu dài trong nước.
Đến tháng thứ tư của thai kỳ, bụng vốn phẳng lì của Đan Tư Nhu bắt đầu nhô lên thấy rõ.
Phản ứng ốm nghén vô cùng dữ dội. Hạ Lâm người vừa tốt nghiệp đã mang thai, đùa rằng: ''Chắc chắn sau này bé con sẽ là một tiểu Alpha phúc khí đầy mình, mới có thể hành hạ mẹ nó như thế này.''
Đan Tư Nhu mỉm cười, không nghĩ quá xa về tương lai. Với cô, dù là con trai hay con gái, Alpha, Omega hay Beta cũng không có gì khác biệt.
Dạo này cô đặc biệt thèm đồ chua, chỉ có ăn chua mới giúp xoa dịu cảm giác cồn cào trong dạ dày.
Trên phố đi bộ Hưng Thịnh mới khai trương một tiệm bánh táo chua gia truyền lâu đời. Trước đây, Đan Tư Nhu từng nhờ dì Lý mua thử một lần, hương vị vô cùng tuyệt hảo. Trong giai đoạn này, chẳng có món ăn vặt nào hợp khẩu vị hơn thế.
Hôm nay, vừa hay cô em họ có thời gian rảnh, liền cùng cô ra ngoài dạo phố hít thở không khí.
May mà là em họ đi cùng, nếu không Khương Hòa chắc chắn sẽ không yên tâm để cô ra ngoài một mình. Có lúc, cô chỉ muốn đi dạo loanh quanh trong sân nhà, vậy mà hễ Khương Hòa rảnh một chút là lập tức chạy về từ công ty.
Trước đây, Đan Tư Nhu giúp Khương Hòa quản lý công việc. Giờ Khương Hòa mới bắt đầu tự tiếp quản mọi thứ, nên vẫn còn rất bận rộn, không thể rời khỏi công việc được
Em họ xếp hàng mua bánh, Đan Tư Nhu đứng bên cạnh chờ.
Phố đi bộ đông người qua lại, cô cầm tờ rơi khuyến mãi do tiệm bánh phát. Bất chợt, hai đứa trẻ đùa nghịch chạy ngang qua, vô tình va nhẹ vào cô. May mà không mạnh, cô không sao, chỉ là tờ rơi trong tay vô ý rơi xuống đất.
Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề giúp cô nhặt lên, tiện thể nhắc nhở hai đứa bé với tư cách người qua đường:
"Cẩn thận một chút nhé, ở đây đông người, đừng chạy nhảy lung tung. Nếu va vào xe thì nguy hiểm lắm."
"Xin lỗi ạ!" Cậu bé lí nhí xin lỗi rồi nhanh chóng chạy đi.
Người đàn ông đưa lại tờ rơi, Đan Tư Nhu khẽ vén tóc, nói:
"Cảm ơn."
Ánh mắt giao nhau, không khí bỗng chốc ngưng đọng.
Người đàn ông ngỡ ngàng nhìn cô, nhất thời không thốt nên lời. Đan Tư Nhu chỉ mỉm cười lịch sự:
"Là cậu à."
Chu Đình Sâm cũng mỉm cười, nhưng rõ ràng không được tự nhiên như cô. Ánh mắt anh ta có chút bối rối, thoáng nhìn xuống bụng cô đã hơi nhô lên, nhẹ giọng nói:
"Thật trùng hợp."
Đan Tư Nhu gật đầu, tùy ý trò chuyện vài câu.
Phần lớn đều là Chu Đình Sâm hỏi thăm cô, hỏi về cuộc sống hiện tại của cô và chúc cô luôn hạnh phúc.
Không lâu sau, em họ cô mua bánh xong, thân mật gọi: "Tư Nhu."
Đan Tư Nhu liền nói lời tạm biệt với Chu Đình Sâm, rồi cùng em họ rời đi. Hai bóng dáng thanh thoát sóng vai nhau, khuất dần trong dòng người tấp nập.
Chu Đình Sâm nhìn theo mãi, cho đến khi họ biến mất hẳn mới hoàn hồn.
"Chu tổng~" Một giọng nói mềm mại vang lên sau lưng anh.
Anh quay đầu nhìn, là trợ lý của mình, cũng là đàn em từng học chung trường đại học tại thủ đô, nhỏ hơn anh ba khóa, năm nay vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ.
"Vừa rồi là ai thế ạ?" Cô trợ lý cười nói, "Em thấy quen lắm."
"Ừm..." Chu Đình Sâm mất vài giây suy nghĩ, rồi đáp: "Một người bạn cũ."
---
Mặt đất sau cơn mưa còn hơi ẩm ướt, độ ẩm trong không khí cao, trên cửa kính xe phủ một lớp sương mỏng, cần gạt nước không ngừng hoạt động.
Qua ngã rẽ cuối cùng, tốc độ xe dần chậm lại.
Đan Tư Nhu liếc nhìn gương chiếu hậu, rồi vững vàng đỗ xe vào gara.
Từ khi nghỉ việc, cô cùng một sinh viên từng được mình hỗ trợ lập thương hiệu thời trang trẻ em. Hiện tại, sự nghiệp ngày càng phát triển, có xu hướng mở rộng.
Người phụ nữ trẻ cầm lấy túi trên ghế phụ, động tác mở cửa, khóa xe liền mạch gọn gàng.
Năm tháng trôi qua, dung mạo cô vẫn đẹp đến kinh tâm động phách, chỉ có khí chất đã có chút thay đổi.
Từ nhỏ đến khi học đại học, cô luôn để mái tóc dài thẳng mượt màu đen, giờ đã đổi thành những lọn sóng lượn nhẹ nhàng. Cô mặc áo len màu camel, khoác ngoài một chiếc áo măng tô thanh lịch, quần bút chì đen tôn lên đôi chân thon dài. Nhiều năm bước ra xã hội, nét non nớt thuở sinh viên đã biến mất, thay vào đó là sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Bóng dáng thanh thoát tao nhã của cô xuất hiện trong khuôn viên trường, lập tức trở thành tâm điểm chú ý.
Từ quảng trường đến tầng hai tòa giảng đường chính, những đứa trẻ đáng yêu đều ngoan ngoãn ngồi đợi người thân đến đón.
Lớp 1 có tổng cộng mười lăm em nhỏ, giờ này ai nấy đều ngồi ngay ngắn tại chỗ, vẫn chưa có phụ huynh nào đến đón.
Đan Tư Nhu là người đầu tiên.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 1 thấy cô, liền mỉm cười chào hỏi:
"Thính Thính, mẹ con đến rồi, đã thu dọn đồ đạc xong chưa?"
"Xong rồi ạ!" Một giọng nói non nớt vang lên. Cô bé vội vàng đeo cặp sách lên vai, nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Mẹ ơi!"
Chiếc cặp nhỏ nảy lên trên vai, đôi tay bé xíu ôm lấy mẹ mình. Cánh tay còn ngắn nên không thể vòng qua hết, may mà mẹ cô bé dáng người mảnh mai, mới miễn cưỡng được cô bé ôm trọn.
Cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh như một chú mèo con chờ được vuốt ve.
Đan Tư Nhu dịu dàng mỉm cười, cúi xuống xoa đầu con gái:
"Có nhớ mẹ không?"
"Dạ có!"
Giọng nói mềm mại như cơn gió nhẹ lướt qua tai, cô bé gật đầu thật mạnh.
Nói rồi, cô bé ấm ức ôm lấy mẹ, chu môi kể chuyện:
"Mẹ ơi, hôm nay con bị thương ở tay, vẫn còn đau nè."
Nghe vậy, Đan Tư Nhu liền nhẹ nhàng cầm tay con lên xem. Trên mu bàn tay mũm mĩm, một vết bầm tím nổi bật.
Cô cau mày đầy xót xa.
Thính Thính là đứa trẻ cô dốc lòng chăm sóc, thể chất nhạy cảm, mọi thứ xung quanh đều được cô kiểm soát kỹ lưỡng để đảm bảo an toàn cho bé. Rất ít khi bé bị va chạm, huống hồ là một vết bầm rõ ràng như thế này.
Giáo viên chủ nhiệm vội giải thích:
"Là thế này, hôm nay trong lớp, Tiểu Trí và Tiểu Lễ cùng muốn ngồi cạnh Thính Thính khi chơi trò chơi. Hai bé tranh nhau chỗ ngồi nên vô tình đụng vào Thính Thính. Khi đó, chúng tôi đã ngay lập tức gọi bác sĩ của trường đến kiểm tra vết thương cho bé."
"Thực sự xin lỗi vì đã để bé bị thương, đây đúng là sơ suất của chúng tôi."
Cô giáo chủ nhiệm lớp 1 cũng là một cô gái trẻ, khoảng hai mươi mấy đến ba mươi tuổi, đeo cặp kính dày, thái độ nghiêm túc cúi đầu xin lỗi Đan Tư Nhu.
Khương Thính Nguyện nghe cô giáo nói một tràng dài mà vẫn chưa hiểu gì. Thấy cô giáo lễ phép xin lỗi mẹ mình, tuy không biết vì sao, nhưng cô bé vẫn kéo tay mẹ, nói nhỏ:
"Mẹ đừng trách cô giáo được không? Cũng không phải lỗi của Tiểu Chí và Tiểu Lễ, là con không để ý thôi."
"Cô giáo sợ con đau, còn cho con kẹo nữa. Con ăn xong là hết đau rồi!"
Giọng nói non nớt vang lên, nói đến đây, có lẽ nhớ đến vị ngọt của viên kẹo, cô bé nhoẻn miệng cười hạnh phúc.
Trái tim Đan Tư Nhu như bị sự đáng yêu của con gái làm tan chảy. Cô xoa đầu con, mỉm cười dịu dàng, bắt chước giọng điệu của bé mà lặp lại:
"Ăn xong là hết đau rồi."
Sau đó, cô nắm tay con đứng thẳng dậy, thu lại nụ cười cưng chiều, nói:
"Trẻ con va chạm nhau khi chơi ở trường là chuyện khó tránh khỏi. Thính Thính có thể trạng nhạy cảm hơn các bạn một chút, mong cô Lưu có thể để ý đến con bé nhiều hơn khi tổ chức hoạt động."
Cô hiểu rõ chuyện lần này không thể trách cô giáo. Làm việc trong một trường quốc tế, các giáo viên luôn lo sợ gặp phải phụ huynh có địa vị, áp lực ở môi trường này không hề nhỏ dù mức lương cao hơn hẳn các trường mẫu giáo thông thường.
Cô giáo Lưu còn rất trẻ, Đan Tư Nhu nói chuyện với cô ấy không hề có thái độ của một người bề trên, trái lại còn vô cùng thân thiện.
"Nhất định, nhất định ạ! Cảm ơn chị đã thông cảm cho chúng tôi."
Cô giáo chủ nhiệm lại cúi đầu thật sâu.
Đan Tư Nhu mỉm cười hòa nhã, rồi dắt con gái rời khỏi trường.
---
Lên xe, Đan Tư Nhu trước tiên giúp con ngồi vào ghế sau, cẩn thận thắt dây an toàn cho bé, sau đó mới quay lại ghế lái, khởi động xe.
Đúng lúc đèn giao thông phía trước chuyển xanh, cô giữ nguyên chân ga, chậm rãi lái xe qua ngã tư, đồng thời liếc nhìn con gái qua gương chiếu hậu.
Cô bé hai tay chống cằm, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn ra phía một con đường khác, im lặng không nói gì.
Đan Tư Nhu thấy vậy, liền tò mò hỏi:
"Thính Thính, con đang nghĩ gì thế? Sao không nói chuyện?"
Bé Khương Thính Nguyện vốn là một "máy nói" chính hiệu, hôm nay lại im lặng bất thường, khiến Đan Tư Nhu không khỏi nghi ngờ có phải do con bị thương ở trường hay không.
Cô bé ngồi ngay ngắn, đắn đo hồi lâu, lén liếc nhìn mẹ rồi khẽ mở miệng.
Nếu là mẹ, thì cô bé không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Nhận được ánh mắt động viên đầy yêu thương của Đan Tư Nhu, Khương Thính Nguyện nhỏ giọng nói:
"Mẹ ơi, con thèm bánh kẹo xanh xanh ở phố Chính Hưng quá!"
"Không được đâu."
Không chút do dự, Đan Tư Nhu lập tức từ chối.
Cô tập trung nhìn đường, nhẹ giọng giải thích:
"Thính Thính, ăn ít đồ ăn vặt thôi, không tốt cho sức khỏe đâu con."
"Vâng vâng, con biết rồi ạ." Khương Thính Nguyện hít hít mũi, "Con hiểu rồi mẹ ơi."
Đan Tư Nhu mỉm cười, cô biết con gái không hẳn là hiểu những đạo lý lớn lao đó, chỉ là bé không muốn khiến cô bận lòng thêm.
Suốt cả quãng đường, Khương Thính Nguyện chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút tội nghiệp. Dù vẫn là một đứa trẻ hồn nhiên, tinh nghịch, nhưng bé lại rất hiểu chuyện, điều này khiến trái tim Đan Tư Nhu mềm nhũn.
Cuối cùng, cô vẫn không nỡ, vừa nhìn thẳng phía trước vừa nói:
"Nhưng phải hứa với mẹ là không được ăn quá nhiều nhé."
Đôi mắt to tròn của Khương Thính Nguyện bỗng sáng rực như hai chiếc đèn lồng nhỏ được thắp sáng trong đêm tối, vui sướng reo lên:
"Dạ vâng! Tuyệt quá!"
---
Sau cùng, Khương Thính Nguyện ôm chặt trong tay một que kẹo to màu xanh, thứ mà cô bé đã thèm thuồng từ lâu. Nếu không phải mẹ đã dặn phải ăn cơm xong mới được ăn kẹo, thì bây giờ chắc chỉ còn lại mỗi cái que rồi.
Đỗ xe xong trong gara, Đan Tư Nhu và Khương Thính Nguyện thỏa thuận ba điều, Không được kể chuyện mua kẹo cho mami. Khương Thính Nguyện được như ý, mẹ nói gì bé cũng vui vẻ gật đầu đồng ý.
Đan Tư Nhu mở cửa, cúi đầu nhìn cô bé, dịu dàng cười nói:
"Vào nhà thôi."
"Dạ!"
Khương Thính Nguyện hí hửng chạy vào nhà.
---
Căn hộ rộng hơn hai trăm mét vuông ở trung tâm Đông Thành này chính là ngôi nhà của Đan Tư Nhu và Khương Hòa sau khi kết hôn, cũng là nơi họ sinh sống chủ yếu từ đó đến nay.
"Mami ơi!"
Cô bé chạy khắp các phòng, tíu tít gọi Mami.
Tuần trước, mami phải đi công tác ở thủ đô, theo lời mẹ thì hôm nay sẽ về.
Khương Thính Nguyện vui sướng không thôi.
Dĩ nhiên, không chỉ vì mami về mà còn vì mami đã hứa sẽ mua Lego cho bé!
Chỉ trong nháy mắt, cô bé đã chạy biến mất.
Đan Tư Nhu vừa cởi áo khoác, vừa nhìn thấy Khương Hòa đang trốn sau cánh cửa, khóe môi khẽ cong lên.
Hai người nhìn nhau cười, Khương Hòa ra hiệu "suỵt" bằng một ngón tay đặt bên môi.
Đan Tư Nhu cũng phối hợp che giấu giúp cô.
Không lâu sau, Khương Thính Nguyện tìm khắp nơi không thấy mami đâu, đành thở hổn hển chạy về, đôi chân nhỏ chạy khắp nhà khiến bé mệt đến thở dốc.
"Mami... Mami ơi, sao... Mami vẫn chưa về vậy? Hộc... hộc..."
Nhưng ngay lập tức, bé bị mùi thơm từ bếp hấp dẫn, quên sạch chuyện Lego và cả việc tìm mẹ.
"Nhưng mà, trong bếp thơm quá! Bà Lý về nhanh vậy sao? Sao bà không ăn cơm cùng chúng ta ạ?"
Bé nói đến "bà Lý" chính là dì Lý đã làm việc lâu năm ở nhà họ Khương. Từ khi Đan Tư Nhu và Khương Hòa kết hôn, bà ấy cũng giúp họ lo liệu việc nhà.
Là một trong những nữ chủ nhân của gia đình, Đan Tư Nhu luôn kính trọng người tiền bối đã chứng kiến Khương Hòa lớn lên. Mỗi lần dì Lý tới, cô đều giữ bà lại ăn cơm cùng.
Ban đầu dì Lý còn khách sáo, nhưng lâu dần cũng hòa nhập vào bầu không khí gia đình này.
Đan Tư Nhu cười khẽ:
"Không tìm thấy sao?"
Cô cố tình nhắc nhở con gái:
"Con thử tìm ở những góc mà bình thường ít để ý xem?"
Khương Thính Nguyện lập tức vận động đầu óc, định chạy đi lục lọi khắp các góc trong nhà.
Thế nhưng, chưa kịp bước đi, hai mắt bé đã bị một đôi bàn tay mềm mại che kín!
"Đoán xem là ai nào?"
Khương Hòa khẽ khom lưng, lén lút lẻn ra từ khe cửa, vòng ra sau lưng Khương Thính Nguyện, cố ý hạ giọng đầy bí ẩn.
"Mami! Là mami!"
Khương Thính Nguyện chẳng cần đoán lâu đã reo lên đầy chắc chắn.
Khương Hòa bật cười, buông tay ra, bế con gái lên rồi tung nhẹ một cái, khen ngợi:
"Thính Thính của mami giỏi quá!"
"Hi hi~"
Cô bé đắc ý cười giòn tan.
Đan Tư Nhu nhìn hai mẹ con vui vẻ bên nhau, mỉm cười dịu dàng:
"Được rồi, đi ăn cơm thôi."
Vừa nghe thấy hai chữ "ăn cơm", Khương Thính Nguyện liền nhanh như chớp chạy biến vào bếp.
Khương Hòa đứng thẳng dậy, nhìn bà xã dịu dàng thanh nhã của mình, trong lòng tràn đầy mãn nguyện.
Cô nhận lấy áo khoác từ tay vợ, hai người khẽ ôm nhau thân mật.
Khương Hòa cười nói:
"Vất vả rồi, chào mừng em về nhà."
Đan Tư Nhu cũng mỉm cười, ánh mắt ấm áp.
---
Hai người thong thả bước vào bếp, Khương Thính Nguyện đã ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn vào chỗ, chờ đợi giờ cơm.
Khương Hòa vô tình nhìn thấy một viên kẹo nằm trên bàn ăn, không khỏi ngạc nhiên:
"Em mua cho con à?"
Đan Tư Nhu và con gái lập tức trao nhau ánh mắt ngầm hiểu, Khương Thính Nguyện phản ứng nhanh nhạy, lắc đầu liên tục:
"Không phải! Là bạn con cho đó!"
Khương Hòa nheo mắt, hừ nhẹ:
"Con còn dám lừa mami à? Cứ tưởng mami không biết trường con cấm mang đồ ăn vặt sao?"
Rồi cô quay sang Đan Tư Nhu, giọng đầy ẩn ý:
"Còn em nữa, lúc nào cũng nói chị mua đồ ăn vặt cho con, em chẳng phải cũng thế à?"
Đan Tư Nhu thản nhiên chia bát đũa, điềm tĩnh đáp:
"Chị thử nghĩ xem, mỗi lần chị mua cho con bao nhiêu đi?"
Khương Hòa lập tức im lặng, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Khương Thính Nguyện thì chẳng quan tâm chuyện của người lớn, chỉ chú tâm thưởng thức bữa ăn, trong mắt bé, đồ ăn ngon luôn là số một.
Cả nhà ba người quây quần bên nhau, chỉ có ba người nhưng không hề cô đơn hay lạnh lẽo chút nào.
---
Sau bữa tối, Khương Hòa dắt Khương Thính Nguyện vào phòng giải trí riêng để chơi Lego.
Mà thực chất, bé chỉ phụ mami làm chân sai vặt, còn việc chính vẫn là Khương Hòa lắp ráp, mỗi lần hoàn thành một mô hình lại đưa cho con gái khoe khoang.
Dường như, niềm vui khi mami làm được mô hình cũng giống hệt cảm giác bé tự tay hoàn thành vậy.
Đan Tư Nhu bưng đĩa hoa quả bước vào, đứng ở cửa lặng lẽ nhìn hai mẹ con chơi đùa vui vẻ với nhau, không nỡ quấy rầy.
Mãi đến khi Khương Thính Nguyện phát hiện ra cô, ánh mắt rạng rỡ, cô mới mỉm cười bước vào phòng.
Khương Thính Nguyện cực kỳ mê đồ ăn vặt, nhưng lại không hứng thú lắm với trái cây. Tất cả cảm xúc đều thể hiện rõ trên gương mặt bé. Khi nhìn thấy đĩa trái cây, thái độ liền trở nên hờ hững.
Bàn tay nhỏ bé thò vào đĩa, lấy một quả nho rồi nhét vào miệng, nhai một cách miễn cưỡng.
Là người nuôi nấng bé từ nhỏ, Đan Tư Nhu làm sao không hiểu mấy trò lươn lẹo này của con gái, liền lên tiếng:
"Ăn thêm vài quả nữa."
"Dạ..."
Cô bé đáp uể oải nhưng vẫn ngoan ngoãn bỏ thêm mấy quả vào miệng.
Khương Hòa nhìn bộ dạng cam chịu của con gái mà không nhịn được bật cười. Đan Tư Nhu gắp một quả cà chua bi đưa đến, cô cắn nhẹ rồi quay sang hỏi bé con:
"Thính Thính, sắp đến sinh nhật bốn tuổi của con rồi đấy, con muốn mời bạn nào đến không?"
"Có chứ! Có chứ!"
Khương Thính Nguyện lập tức giơ ngón tay đếm:
"Bạn Chí, bạn Lễ, bạn Long, bạn Đình..."
"Nhiều vậy luôn?"
Khương Hòa ngạc nhiên:
"Xem ra con gái mẹ cũng là một ‘hải vương’ đấy nhé."
Đan Tư Nhu liếc cô một cái, Khương Hòa lập tức thức thời im miệng.
"Mami ơi, 'hải vương' là gì vậy?"
Bé con tò mò hỏi.
Khương Hòa suy nghĩ một chút, rồi đáp:
"Là để chỉ những người có nhân duyên rất tốt. Mami rất vui vì con có nhiều bạn như vậy ở trường."
Cũng may, Thính Thính giống Đan Tư Nhu nhiều hơn.
Lúc Khương Thính Nguyện còn trong bụng mẹ, hai người đều có những nỗi lo riêng.
Đan Tư Nhu lo lắng con sinh ra có thể mắc bệnh hiểm nghèo, hoặc không may là một đứa trẻ khuyết tật, vậy thì việc bé đến với thế giới này chưa chắc đã là một điều tốt.
Còn Khương Hòa lại sợ Khương Thính Nguyện sẽ giống mình hồi nhỏ rất khép kín, không có bạn bè.
Nhưng may mắn thay, bé con đã lớn lên khỏe mạnh, bình an, không gặp phải bất cứ vấn đề nào như vậy.
---
"Vậy con có điều ước gì không?"
Khương Hòa lại hỏi.
"Điều ước ạ?"
Khương Thính Nguyện lẩm bẩm, đột nhiên đôi mắt sáng lên:
"Con muốn mẹ sinh thêm cho con một em gái! Nhiều bạn của con đều có em gái hết á, con cũng muốn!"
Khương Hòa và Đan Tư Nhu liếc nhau, cả hai đều thoáng lúng túng. Không ngờ cô bé còn nhỏ thế mà đã bắt đầu đòi có em gái rồi.
Khương Hòa nói:
"Thính Thính, mami thấy không có em gái thì tốt hơn đấy."
"Tại sao ạ?"
Khương Thính Nguyện nghe xong liền muốn khóc.
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa."
Đan Tư Nhu ôm cô bé vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành.
Nhưng Khương Hòa vẫn cố chấp nói tiếp:
"Bởi vì sinh con rất đau. Bình thường con bị ngã có đau không?"
Bé con rưng rưng nước mắt, gật đầu:
"Dạ có..."
"Đúng rồi, vậy con có biết lúc mẹ sinh con còn đau hơn gấp trăm lần không? Con có thương mẹ không? Con có muốn nhìn mẹ đau đớn như vậy không?"
Khương Thính Nguyện lắc đầu nguầy nguậy, lại nhìn sang Đan Tư Nhu, giọng nũng nịu:
"Mẹ, lúc sinh con mẹ có đau lắm không ạ?"
Đan Tư Nhu không muốn làm bầu không khí trở nên quá nặng nề, nhưng cũng không muốn nói dối con gái. Cô khẽ liếc sang Khương Hòa, người vừa châm ngòi cho cuộc trò chuyện này, rồi nhẹ nhàng đáp:
"Nhưng đó là điều mẹ tự nguyện mà. Được nhìn thấy cô con gái đáng yêu như thế này, mẹ còn vui không kịp nữa là."
"Mẹ, con xin lỗi~"
Khương Thính Nguyện rúc vào lòng cô, rúc rích làm nũng.
Đan Tư Nhu xoa mái tóc mềm mại của con gái, dịu dàng mỉm cười.
---
"Phù~"
Vừa nãy còn líu lo ríu rít, vậy mà chỉ một lúc sau, cô bé đã ngoan ngoãn nằm trên giường, say giấc nồng.
Khuôn mặt tròn trịa, mũm mĩm đầy collagen, khiến ai nhìn cũng cảm thấy mềm lòng.
Đan Tư Nhu chống cằm, yên lặng ngắm con gái ngủ say. Có lẽ vì được đắp chăn quá ấm, nên trên trán cô bé lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Cô lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau đi, rồi điều chỉnh lại chăn cho bé.
Có lẽ là mơ thấy đồ ăn ngon, Khương Thính Nguyện chép miệng mấy cái, khiến đôi má mũm mĩm cũng khẽ rung lên, trông vô cùng đáng yêu. Đan Tư Nhu không kìm được lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc con gái, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Vừa bước ra cửa, một bóng người đã đứng chờ sẵn bên cạnh, làm cô giật mình.
"Làm gì đấy?"
Đan Tư Nhu khẽ hỏi.
Khương Hòa giúp cô khép cửa lại, rồi bất ngờ hôn lên môi vợ. Một tay cô vòng qua eo Đan Tư Nhu, khẽ nói:
"Chờ em đó."
Khương Hòa chớp chớp mắt, dù bao nhiêu năm trôi qua, dù bây giờ đã tiếp quản Khương thị, nhưng trước mặt Đan Tư Nhu, cô vẫn như thuở ban đầu.
"Cô Đan Tư Nhu, xin hỏi cô đã chính thức chuyển từ thân phận mẹ của bé Khương Thính Nguyện sang làm vợ của tôi chưa?"
Khương Hòa cười hỏi.
"Lớn rồi mà cứ như đang chơi đồ hàng vậy."
Đan Tư Nhu bật cười.
Khương Hòa áp trán mình lên trán cô, thở dài:
"Chơi với bé Thính Thính cả buổi, giờ vẫn chưa hoàn hồn lại nè."
Giọng nói lúc to lúc nhỏ, Đan Tư Nhu khẽ nhắc nhở:
"Nói nhỏ thôi, con đang ngủ đấy."
Khương Hòa nhướn mày cười, đột nhiên bế bổng cô lên, thong thả nói:
"Yên tâm, cách âm phòng này rất tốt. Đây là căn nhà chị đã chọn lựa kỹ lưỡng đấy."
"Hóa ra chị đã có tính toán từ sớm rồi à?"
"Đương nhiên."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro