Chương 5: Merlot cùng Sherry (3)


Phanh! Phanh! Phanh!

Ba phát súng vang vọng khắp sân đất trống, nhìn hồng tâm đang phát ra khói, Sake âm thầm đổ mồ hôi. 

Beretta 92FS, ba phát bắn liên tiếp với khoảng cách 85m nhưng tất cả điều trúng hồng tâm. Kinh dị hơn là chúng đến từ một đứa nhóc...

Nó có phải người hay không vậy. 

Đối với ánh mắt đánh giá của Sake, Haru vờ như không nhận ra.  

Kết thúc buổi luyện tập, nhìn bóng lưng lạnh lùng của huấn luyện viên, Haru âm thầm chửi cái tổ chức vô nhân tính không coi cô ra con nít này. Vừa đưa tay lau lớp mồ hôi trên trán, cô lập tức hít hà một hơi vì đau, nguyên nhân là do lỡ đụng phải một vết bầm tím xấu xí trên cánh tay phải bé nhỏ. 

Vết bầm tím ở cánh tay vẫn còn mới, chứng tỏ vừa xuất hiện cách đây không lâu, mồ hôi lạnh ứa ra, khuôn mặt cô tràn ngập sự sợ hãi. 

Không phải vì đau đớn, mà là... 

"Haru" Giọng nói lạnh băng đột ngột vang lên, kèm theo đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào cô, cụ thể hơn là vết bầm tím trên cánh tay của cô.

Xoay đầu nhìn cô bé xinh xắn phía sau, rõ ràng là đang cảm thấy lạnh lẽo thế nhưng trán cô vẫn không ngừng chạy mồ hôi.

"S-Shiho, c-cậu b-biết đấy...à t-thì" Nhìn ánh mắt lạnh lùng đang ngày càng sắc bén hơn, lạy chúa trên cao, ai đó tới cứu cô được không!!!

"L-là, là do tôi bất cẩn, té ngã!" Cố gắng vứt ra một cái cớ, Haru nhắm chặt mắt không dám nhìn vào đôi mắt xanh lạnh lùng của của cô gái trước mặt.  

Cho đến khi cảm giác được một thứ mềm mại nhẹ nhàng chạm vào cánh tay, mở đôi mắt nhắm chặt, Haru nhìn đôi mắt xanh lạnh lùng giờ đây tràn ngập sự lo lắng. 

Đột ngột bầu không khí trở nên im lặng, đôi tay Shiho nhẹ nhàng chạm vào như sợ nó sẽ vỡ ra. Haru mím chặt môi, không nói gì.

Sau khi kiểm tra vết thương một lát, Shiho khẽ nắm lấy cánh tay trái không bị thương, rồi kéo Haru đi. 

Kể từ lần bày tỏ lúc trước, cô cùng Shiho luôn kè kè bên nhau, chuyện đó thật sự khiến Haru rất vui. Và cũng đồng nghĩa với việc mấy cái chuyện cô bị hành xác sẽ không thể nào giấu được đôi mắt tinh tường của Shiho.

Lúc đầu khi biết chuyện đó, Shiho đã nổi giận, đối tượng không ai khác ngoài bọn tổ chức ác quỷ. Nhưng sự bất lực nhanh chóng nhấn chìm tâm trạng của cô gái bé nhỏ, cảm xúc của Shiho lúc đó thật sự rất tệ.

Nhìn cô công chúa của mình buồn bã, làm sao mà cô có thể vui cho được. Thế là những lời hứa cùng những lời đảm bảo đã xuất hiện nhằm an ủi cô công chúa bé nhỏ.   

 Vẫn là nó, vẫn là bầu không khí im lặng ngột ngạt suốt quãng đường đi, nhớ lại những lời hứa lúc trước, Haru càng thêm bồn chồn bất an nhìn bóng lưng lạnh lùng trước mặt. 

"C-cậu, đang giận tôi sao..." Giọng nói cô run rẩy, đôi mắt đảo quanh liên tục. 

"Tại sao tôi phải giận cậu chứ" Đáp lại bằng giọng lạnh lùng, Shiho không thèm ngoảnh đầu lại, vẫn kéo Haru đi về phía trước. "Cậu không làm gì sai cả". 

Vẫn là nó, vẫn là câu nói lạnh lùng ấy. 

Thở dài nhận mệnh, Haru thật sự hết cách rồi, mặc cho Shiho lôi kéo, Haru âm thầm nguyền rủa cái tổ chức ác quỷ này. 

Thế nhưng, sâu bên trong cô, có một cảm giác vui vẻ khó tả.  

--------------------------------------------

Một lúc sau, hai cô bé suất hiện ở phòng y tế của tổ chức. 

Rất tiếc là vị y tá túc trực ở đây đã đi đâu mất, Shiho lôi kéo Haru đến chiếc giường ở giữa căn phòng, trực tiếp kéo màn, che kín mít chiếc giường.

"..." 

Nhìn chằm chằm vào cô gái đang loay hoay với đống băng gạc, bọn họ đã không nói một lời kể từ nãy tới giờ rồi, điều đó khiến Haru thực sự khó chịu. 

Nhìn tấm màn giường được kéo chặt, Haru âm thầm hít một hơi sâu. Cô đột ngột nắm lấy cánh tay đang bận rộn, kéo Shiho đối mặt với cô. Nhìn đôi mắt xanh xinh đẹp đang hốt hoảng, Haru không nhịn được mà cười khẽ.  

"Tôi thật sự rất vui" Đôi mắt đen lấp lánh nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt "Cậu là người đầu tiên lo lắng cho tôi tới vậy".  

"Thế nhưng, khi nhìn thấy cậu buồn như vậy" Haru lộ ra vẻ mặt khổ sở: "Tôi đã rất đau đó". 

Lắng nghe những lời nói từ Haru, Shiho cứng đờ cơ thể không động đậy, chỉ là khóe mắt của cô đã đỏ ửng từ khi nào. Nhưng rất nhanh, cô khẽ cựa quậy tránh thoát đôi tay của Haru, giọng nói hốt hoảng: "Gì chứ... tôi không có buồn vì cậu, cậu đừng có tự luyến". 

"Ồ, thì ra là vậy..." Không nhịn được mà cười lớn, Haru vươn tay xoa mái tóc màu trà mềm mại, nhưng ngay sau đó đã ăn một cái tát không hề nhẹ. Trừng mắt nhìn kẻ đang đau đớn xoa tay, Shiho tiếp tục công việc băng bó của mình. 

"Shiho, tôi đói bụng rồi" Sau khi cánh tay phải đã được băng bó, Haru dùng cánh tay duy nhất còn lành lặn của mình lắc nhẹ ống tay áo của Shiho, người đang trao cho cô một ánh mắt bất đắc dĩ. 

Nhìn bóng lưng bé nhỏ đi khuất, nụ cười trên khuôn mặt Haru tắt dần.

"Không vui khi nhìn thấy tôi sao?" Vermouth như đã đợi từ lâu xuất hiện từ phía sau cánh cửa của căn phòng, ánh mắt người phụ nữ lộ rõ sự mất mát, nhưng giọng nói thì lạnh lùng lạ thường: "Xem ra tin đồn là thật, nhóc cùng Sherry thật sự rất thân nhỉ?".

"Shiho là người rất quan trọng với em" Haru mỉm cười với người phụ nữ trước mặt. 

"À... dạo gần đây có khá nhiều tin đồn về kế hoạch sắp tới của tổ chức" Vermouth từ tốn nói trong khi ngắm nhìn bộ móng tay đỏ rực của mình: "Về việc tổ chức đang có ý định để Sherry đi du học".

"Nhóc nghĩ sao" Vermouth nhướng mày.

Chắc chắn là có mục đích riêng.

Nếu không thì Vermouth cũng không rãnh rỗi mà tới gặp riêng đứa nhóc như cô đây, còn lộ ra cái 'tin đồn' của tổ chức mà cô chưa nghe thấy bao giờ. Nếu đã muốn diễn thì...

"Vậy sao..." Cúi đầu, giọng nói mất mát "Nếu vậy thì em sẽ không được gặp cậu ấy nữa ư..." 

"Oh, girl... đừng buồn quá" Vermouth tiến lại gần, cúi người đối mặt với cô bé tội nghiệp, mùi nước hoa đột ngột khiến Haru gần như bị mê hoặc tới choáng váng.

G-gần quá. 

"Em không muốn như vậy đâu..." Nhanh chóng cắn đầu lưỡi để tỉnh táo, Haru đau tới chảy nước mắt.

Nhìn cô bé buồn bã tới chảy nước mắt, Vermouth lộ vẻ thương xót. Rồi như nhớ ra điều gì, cô đứng lên, ngay lập tức nói: "Chị vừa nhớ ra, chị có thể giúp em đó".

Giọng nói cô dịu dàng tiếp tục: "Chị có thể giúp em đi du học cùng Sherry"

"Thế nhưng có một điều kiện".

Đây rồi!

Ánh mắt Haru chợt phát sáng, nhưng rất nhanh chóng dấu đi. Tỏ vẻ hưng phấn như đứa trẻ vừa được cho kẹo, giọng nói lộ vẻ vui mừng: "Điều kiện gì vậy ạ".

"Chị đang có một nhiệm vụ ở Mỹ, về một tên buôn trẻ em" Khẽ đáp lời, Vermouth tiếp tục ngắm nghía đôi móng tay của mình: "Em chỉ cần giúp chị đột nhập"

"Và giết hắn" Giọng nói bình thản như đang nói một việc hết sức bình thường, nhưng đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Haru thì lại không như vậy.

"...Ồ" 

Không khí như có áp lực vô hình, trở nên nặng nề. 

"Em từ chối".

Hả?

Chưa kịp thốt ra câu hỏi, Vermouth kinh ngạc nhìn Haru đang mỉm cười. Một nụ cười nhưng sát khí tỏa ra cho thấy chủ nhân của nó đang không vui một chút nào.

"Tại sao em phải nghe lời chị chứ" Đôi mắt đen sâu thẳm như không có đáy, giọng nói non nớt của một đứa con nít nhưng lại lạnh lùng lạ thường khiến Vermouth phải chảy mồ hôi lạnh.

Mình đã đánh giá thấp nó. 

Hối hận muộn màng Vermouth cắn răng tiếp tục đe dọa: "Em không muốn được ở bên Sherry sao, đi du học sẽ lâu lắm đó".

"Nhưng đâu nhất thiết phải nhờ vả chị chứ" Khẽ đưa tay vuốt mái tóc đen của mình, Haru mỉm cười tự tin nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt "Cô coi thường tôi quá đấy".

"Tài năng của tôi, đã được Sake công nhận. Nghĩ xem nào, một đứa trẻ 8 tuổi với tài năng như vậy, chỉ yêu cầu đi du học để phát triển thêm nữa thì tổ chức sẽ từ chối?"

 "Thêm nữa, Gin cũng coi trọng tôi đấy". 

Mở to đôi mắt một cách không thể tin tưởng được, Vermouth cứ tưởng bản thân nghe lầm. Gin? có phải là Gin mà cô biết không? Tên đó mà cũng có lúc coi trọng một đứa trẻ hả? 

Đối mặt với sự kinh ngạc của Vermouth, Haru chỉ dám lộ ra vẻ mặt tự tin ở bên ngoài chứ bên trong thì đang cầu nguyện với chúa trời là Vermouth sẽ không đi nói lại với Gin, bởi Gin mà biết thì chắc chắn là cô chết chắc... 

Mà... Đến xem cô tập luyện hai lần còn đích thân đưa cô tới đây thì chắc là cũng có coi trọng mà ha?...

Cắn chặt răng, Vermouth không ngờ việc đối phó với một đứa nhóc 8 tuổi lại khó khăn tới vậy. Nếu không phải nhiệm vụ lần này quá đặc thù, mấy đứa khác thì quá ngu ngốc cô mới không đi tìm tới tên nhóc này. 

Là do mình quá sơ suất. 

"Nhưng em cũng có thể giúp chị" Nhận thấy người phụ nữ sắp bỏ cuộc, giọng nói non nớt tiếp tục vang lên nhưng chủ nhân thì không non nớt chút nào "Chỉ là, chị phải đáp ứng với em một điều kiện". 

"Chị sẽ là người giám sát duy nhất của tụi em" Haru bình tĩnh tiếp tục, : "Cũng là người giám hộ duy nhất". 

"Em chả thích việc có người khác xen vào không gian của tụi em một chút nào" Nhún vai, Haru khẽ nghiên đầu vô tội : "Việc này khá dễ đối với chị mà, đúng không?".

Nhìn đứa nhóc ngây thơ trước mặt, Vermouth suy tư một lát, cô đưa tay vuốt ve lọn tóc vàng xinh đẹp của mình.

"Oh, girl... em thú vị thật đó" Nở một nụ cười quyến rũ, Vermouth lặng lẽ liếc nhìn về phía cánh cửa ở phía sau, cô thích thú nói tiếp: "Tất nhiên rồi".

"Vậy thỏa thuận hoàn tất, hợp tác vui sướng" Mỉm cười thân thiện, Haru vui vẻ đưa tay cánh tay trái về phía trước.

Bất ngờ, Vermouth nắm chặt cánh tay bé nhỏ ở trước mặt kéo nhẹ một cái, Haru theo phản xạ ngã nhào về phía trước nhưng một cánh tay to lớn khác nhanh chóng đỡ lấy cô. Chưa kịp trách móc, một cảm giác ấm áp xuất hiện khiến cho cô kinh hãi mở to mắt. 

"Bye, girl~ i hope to see you again" Nháy mắt tinh nghịch, phớt lờ mái tóc màu trà ở trước cửa, Vermouth rời đi bỏ lại kẻ đang há hốc mồm phía sau

Hốt hoảng nhìn Shiho đứng đó từ bao giờ. Haru thật sự muốn đấm vào mặt của mình khi quá khinh suất với người phụ nữ kia, nếu có nút quay ngược thời gian thì bây giờ cô đã bấm nát bét cái nút ấy rồi. 

"À... u-ừ thì... t-tôi c-có thể giải thích..." Mồ hôi lạnh tràn ngập trên khuôn mặt, Haru mỉm cười làm lành. "K-không như cậu nghĩ đâu!".

"..." Không trả lời, Shiho cúi đầu mái tóc màu trà che khuất khuôn mặt, trên tay vẫn cầm chắt chiếc túi từ nhà ăn. Nhìn thấy cảnh đó, Haru kinh hãi ngay lập tức đứng dậy khỏi chiếc giường cô đang ngồi bước nhanh lại gần.

"Shiho, k-không phải như vậy đâu! Tôi và cô ta.." Chưa kịp dứt câu, Haru đã cảm nhận đôi tay bé nhỏ chạm vào má cô. 

Sau đó, với một lực đạo rất mạnh, Shiho chà lau đôi má dính son của tên ngốc đang nhăn mày vì đau. 

"Ặc... au á" 

"Im lặng đi đồ ngốc" Giọng nói lạnh lùng vang lên, nhưng lực trên tay cũng không còn mạnh như lúc đầu nữa.  

Sau khi đã hài lòng, nhìn phần đỏ lên như sắp sưng tấy Shiho cảm thấy tội lỗi một chút. Nhưng chỉ là một chút! 

Liếc nhìn kẻ nhìn cô một cách ngu đần, Shiho thở dài. 

"Chỉ có sandwich thôi" Lôi ra hai chiếc sandwich từ trong túi đưa cho tên kia một cái, Shiho cũng để cho bản thân một cái. 

"Nè, nè. Tôi thích cậu lắm đó".

"..." Không trả lời, Shiho cắn một miếng nhỏ trên chiếc sandwich.

Mỉm cười trước cảnh tượng đáng yêu đó, Haru cũng nhanh chóng ăn lấy chiếc bánh của bản thân.  

Không cười được bao lâu... trên đường về lại phòng riêng, Shiho vẫn không nói một lời khiến cho tên nào đó lo lắng bồn chồn giải thích đủ đường, nhưng vẫn nhận được sự im lặng. Chưa định từ bỏ ý định thì một bóng dáng đã thu hút sự chú ý của cô.

"Chị!" Cô bé lạnh lùng từ nãy giờ đã quay trở lại thành một đứa trẻ chính hiệu, nhào vào lòng người chị của mình, "em rất nhớ chị" 

"Chị cũng nhớ em lắm" Thiếu nữ xinh đẹp nhẹ nhàng ôm lấy cô em gái bé bỏng, vô tình liếc nhìn hình bóng nhỏ nhắn ở kế bên, thiếu nữ mĩm cười dịu dàng: "Xin chào, em là bạn của Shiho nhỉ. Chị là Miyano Akemi chị gái của em ấy" 

"Shiho hơi lạnh lùng một chút, nhưng con bé thật sự là một đứa trẻ tốt" 

Nhìn ánh mắt dịu dàng chứa đầy tình yêu thương với em gái, Haru vui vẻ cười lắc đầu: "Không đâu ạ, cậu ấy rất đáng yêu, cậu ấy cũng giúp đỡ em rất nhiều nữa" 

Nghe những lời đó, Akemi cười híp mắt khẽ vuốt ve mái tóc màu trà trong lòng ngực, cô vui vẻ đáp lại: "Nhìn Shiho có bạn như vậy, chị thật sự rất vui".

Trò chuyện một lát, Akemi đã mở lời mời Haru tiến vào phòng uống trà. Mặc dù đây là cơ hội ngàn năm để được vào phòng Shiho nên cô rất muốn gật đầu đồng ý ngay và luôn, nhưng cô biết hai chị em lâu ngày không gặp mặt, có rất nhiều điều muốn nói riêng với nhau. Mỉm cười nhưng trong lòng đang đổ lệ, Haru vẫy tay chào tạm biệt hai người rồi trở về phòng.

Nhìn tên ngốc đang cố mỉm cười khuất sau cánh cửa, Shiho mím môi nhưng không nói gì. 

"Em ấy là một đứa trẻ tốt" Akemi nắm lấy đôi tay bé nhỏ đang níu lấy cánh tay áo của mình: "Chị thích em ấy, em cũng vậy đúng không".

Dấu đi vành tai xinh đẹp đang đỏ ửng không rõ nguyên do, Shiho chỉ nhỏ giọng đáp: "Vâng".


----------Đôi lời tác giả----------


Hậu quả của viết truyện lúc 3h sáng là viết xong, đọc lại không hiểu mình viết cái gì ◉_◉




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro