Mười. Phần kết (Thượng)
Hôm sau lúc Phác Trí Nghiên tỉnh lại thì đã là buổi chiều, nhìn đồng hồ trên tường một chút, hai giờ kém mười. Ánh mặt trời chiếu đến khắp gian phòng, đánh thẳng vào khiến nó có chút không mở mắt ra được. Hoảng hoảng hốt hốt lấy lại tinh thần mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Nhìn cái người nằm trong lồng ngực của mình, bởi vì sự mệt nhọc của tối hôm qua mà bây giờ vẫn còn say ngủ. Đuôi mắt hiện lên chút hồng hồng, những sợi lông mao nho nhỏ trên gò má trắng bóng loáng đều có thể nhìn thấy rõ mồn một. Lông mi đen nhánh khẽ động đậy, ánh mặt trời bay nhảy trên khóe mắt, một vệt bóng râm đánh nhẹ lên mặt.
Nữ nhân này, vừa mở mắt ra là cả một thân thể ma mị yêu nghiệt câu dẫn lòng người, ngủ thiếp đi thì lại là một đứa trẻ nhỏ đáng yêu vô hại làm người khác thiếu minh mẫn. Người như vậy, bảo ai có thể không yêu cho được.
Đem chị đặt trong tay lại sợ hư hết, đem chị ngậm trong miệng lại sợ tan hết, bảo nó phải làm sao bây giờ. Nghĩ đến đây, lòng Trí Nghiên tràn đầy mềm mại ấm áp.
Ngắm nhìn Hiếu Mẫn, nhịn không được đưa tay vuốt ve lại sợ đánh thức cái người đang ngủ say kia, tay nâng lên không trung do dự cả nửa ngày. Cuối cùng lại đặt lên mái tóc ngắn xõa tứ tung của Hiếu Mẫn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mẫn nhi rất thích tóc dài, bây giờ vì công việc mà phải cắt ngắn, chính nó nhìn cũng thấy đau lòng. Nghĩ tới đây Phác Trí Nghiên bĩu môi rất không vui.
Nó sờ tóc Hiếu Mẫn, lại nhìn chính mình. Sau đó cẩn thận quấn hai sợi tóc lại với nhau, đan một nút thắt thòng lòng.
Hai sợi tóc một đen một vàng quấn với nhau trông rất đẹp mắt, nó nhìn chằm chằm kiệt tác trong lòng bàn tay mình, Phác Trí Nghiên cười ngốc nghếch. Đột nhiên lại cảm thấy không ổn, vội vàng mở ra, nhẹ nhàng cúi xuống vì mái tóc bị vướng víu.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của chị, nhịn không được lại lần nữa tiến lên thăm dò. Nhìn chằm chằm khuôn mặt mềm mại của Hiếu Mẫn, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ ẩn dưới lớp da thịt trắng nõn. Hơi thở ấm áp phả vào mặt Trí Nghiên, khiến nó không thể không bị phân tâm.
Nhìn xuống tí nữa, cái chăn mỏng manh chỉ phủ lên mông chị. Bắp đùi bóng loáng săn chắc lộ ra bên ngoài, ánh mặt trời chiếu xuống càng thêm sáng bóng đẹp mắt. Chọc cho người khác huyết mạch phun trào.
Có thể nhìn rất rõ ràng các dấu vết nho nhỏ lại rất dày đặc trải rộng cả bắp đùi. Thật là mê hoặc khiến người khác phạm tội mà. Nghĩ đến trận kịch liệt tối qua, lòng Trí Nghiên không cầm được vui vẻ, lại không khỏi có chút đau lòng.
Ngửi được mùi thơm tỏa ra từ Hiếu Mẫn, nhìn đôi môi anh đào khẽ nhếch, hơi thở cứ nhẹ nhàng lên xuống. Phác Trí Nghiên có chút không nhẫn nại được 'Một chút, chỉ một chút thôi!', vừa mới nảy ra ý muốn liền ngậm lấy đôi môi phía trước, cẩn thận liếm mút. Sợ đánh thức cái người trước mắt, nó không dám có động tác quá lớn.
Chưa đủ, vẫn chưa đủ. Tham lam cắn mút như hút phải thuốc phiện, không khỏi tăng thêm lực đạo. Hô hấp càng ngày càng nặng nề, 'dừng lại ở đây là được rồi.' vừa muốn rời đi, một lực hút trên đầu Trí Nghiên ép nó trở về.
Thực ra thì Trí Nghiên vừa có động tác thì Hiếu Mẫn đã tỉnh, nhìn đứa trẻ đó cử động kiềm chế. Cảm thấy thật buồn cười, muốn trêu chọc nó một chút, vì vậy mà cứ một mực giả vờ say ngủ.
Rõ ràng rất hưởng thụ nụ hôn, tại sao lại phải cẩn thận đến vậy chứ. Lòng Hiếu Mẫn rất bất mãn, mắt nhìn cái người đó muốn rời đi, vội vàng đè đầu Trí Nghiên xuống để hôn sâu hơn. Ánh mặt trời ngập tràn cả căn phòng, chiếu lên hai người ôm hôn rất mực thâm tình.
Cho đến khi hô hấp của hai người sắp đuối thì mới buông ra, khóe miệng kéo ra một tia trong suốt. Nhìn chằm chằm môi Hiếu Mẫn bị hôn có chút sưng đỏ, Trí Nghiên cười ngốc nghếch. Hiếu Mẫn lại chỉ mong ánh mắt này của nó mà thôi.
Bị Mẫn nhi nhìn lại có chút ngượng ngùng, Trí Nghiên đem ánh mắt chuyển sang nơi khác "Mẫn nhi... chị dậy từ lúc nào vậy?" Hiếu Mẫn cười mập mờ, không trả lời lại hỏi ngược lại nó. "Em nhìn chị bao lâu rồi?"
'Cái gì chứ ~ rõ ràng là em hỏi trước cơ mà.' Trong lòng Trí Nghiên tuy bất mãn nhưng ngoài miệng lại rất đàng hoàng, nhìn đồng hồi đeo tay một cái "Ừm... cũng không lâu lắm, bây giờ là hai giờ rưỡi, khoảng hơn bốn mươi phút rồi thì phải." Khuôn mặt nó xấu hổ, giả vờ nhìn chăm chú vào đồng hồ rồi nói.
Khóe miệng Hiếu Mẫn càng cong lên, ồ một tiếng thật dài. Lại hỏi nó "Vậy... có đẹp không?". 'Đẹp đẹp, đương nhiên là đẹp rồi, vợ em lại có thể không đẹp được sao?' Suy nghĩ trong lòng thiếu chút nữa buột ra khỏi miệng.
Lời đến khóe miệng lại lập tức thay đổi, nói "Hừm... có chút khó coi, ngủ rồi giống hệt như con heo chết vậy đó, lại còn mài răng." Nói xong lại sợ chị tức giận, ánh mắt như có như không quét qua biểu hiện trên mắt Hiếu Mẫn. Hai mắt tiếp xúc lại lập tức rời đi chỗ khác.
Hiếu Mẫn thấy nó như vậy, trong lòng hiểu rõ, cũng không giận nó. Cô chỉ cười nói "Ồ! Vậy sao." Nói xong liền chà chà lên người nó, nửa ngày cũng không nói lời nào. Rúc vào trong ngực nó, híp mắt nhìn Phác Trí Nghiên.
Phác Trí Nghiên nhìn Phác Hiếu Mẫn như vậy còn tưởng rằng chị tức giận, vội vàng lấy lòng, nói "Mẫn nhi à, chị đừng tức giận, em chỉ nói đùa thôi. Vợ em đương nhiên là đẹp rồi, cực kỳ đẹp cực kỳ đẹp luôn ấy chứ ~" Khuôn mặt tươi cười dụ dỗ.
Hiếu Mẫn ngạo kiều nói ra một câu "Chị làm gì tức giận, hơn nữa, ai là vợ em chứ ~" nhìn nó mi mắt như tơ, cứ câu dẫn người ta như vậy. Phác Trí Nghiên hét lên "Ah! Vợ em mà! Vợ em là Phác Hiếu Mẫn đấy. Vừa sexy lại vừa xinh đẹp! Em rất yêu rất yêu vợ, chị có câu dẫn em như thế nào cũng vô ích, bởi vì em chỉ thích Hiếu Mẫn mà thôi! Balabalabala....."
Hiếu Mẫn nhịn không được bị nó chọc cười, che miệng cô lại "Khủng long ngu ngốc chết tiệt này ~ đừng có làm loạn." Nói xong nhéo người Trí Nghiên một cái. Phác Trí Nghiên bị đau liền nghe lời chị không làm loạn nữa, nhẹ nhàng ôm lấy Hiếu Mẫn.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến chút gì đó, Phác Trí Nghiên đưa tay đến chỗ tư-mật nhẹ nhàng vuốt ve "Mẫn nhi, còn đau không?" Hiếu Mẫn không ngờ em sẽ như vậy, vừa xấu hổ lại vừa giận dỗi, lập tức hất tay nó ra.
Xoay người lại không muốn để ý cái tên khốn kiếp này nữa, còn chưa có động tác gì, cảm giác bủn rủn lại ập tới, thân thể yếu ớt bất lực. Đặc biệt là vùng eo và chỗ tư mật, cảm giác đau nhức mãnh liệt đánh tới, bận rộn đến mức sắp ngã xuống rồi.
Thấy Hiếu Mẫn sắp ngã về trên giường, Trí Nghiên vội vàng ôm chị lại "Mẫn nhi, xin lỗi bảo bối mà, đều là tại em tối hôm qua quá mức cả giận, là lỗi của em. Đừng tức giận mà...." Biết chị đau, tay đặc biệt đặt lên vườn hoa mà xoa nắn.
Không nhắc đến thì còn may, vừa nghĩ tới cái loại cầm-thú Trí Nghiên không chịu nghe lời buông tha cho cô, còn có đoạn cô phóng đãng sau đó nữa. Lòng Hiếu Mẫn không khỏi ủy khuất cùng xấu hổ.
Muốn đánh nó mắng nó lại không nỡ, vừa định cắn nó thì lại nhìn thấy vết thương trên vai. Vất vả lắm mới nhịn được đau nhức mà khước từ nó, cái người nào đó bất đắc dĩ đem cô ôm thật chặt. Cuối cùng Hiếu Mẫn cũng phải làm thôi, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm cái người trước mặt.
Nếu như nói ánh mắt có thể giết người, thì Phác Trí Nghiên sớm đã bị cắt ra từng mảnh không dưới ngàn lần rồi... Nhìn ánh mắt Hiếu Mẫn bởi vì ủy khuất mà khẻ ửng hồng, lòng Trí Nghiên lại kéo "Mẫn Mẫn ~ Vợ tốt à, em cũng không dám nữa, đừng giận mà ~"
"Em... khốn kiếp! Hư hết rồi... Chị đã nói là không cần nữa, em còn... khốn kiếp!" Giọng nói mềm mại mang theo chút ủy khuất cùng nức nở. Không biết là đang trách cứ cái gì trong mắt Trí Nghiên, rõ ràng là đang làm nũng ~
Trí Nghiên thấy vậy không thể làm gì khác đành ra đòn sát thủ "Chị ~ Em sai rồi, cũng không dám nữa.... chị đánh em mắng em đi, đừng có không quan tâm em ~ chỉ tại chị quá hấp dẫn quá xinh đẹp, em mới nhịn không được. Chị ~ tha thứ cho em đi ~"
Nó quỳ ở trên giường, hai tay nắm lấy lỗ tay, vừa nói vừa không ngừng phóng điện vào mắt Hiếu Mẫn ... Nó biết tai Mẫn nhi sẽ không chịu được giọng nói nũng nịu và lấy lòng, chiêu này nhất định có tác dụng. Thí nghiệm khó khăn, bách phát bách trúng.
Quả nhiên Hiếu Mẫn bị nó chọc cười, ủy khuất trong lòng cũng tan thành mây khói "Được rồi được rồi ~ không giận em nữa... đừng có làm loạn." Trí Nghiên mặt mũi tươi cười ôm lấy chị "Cũng biết chị là tốt nhất mà ~ moa ~" Ở trên mặt Hiếu Mẫn hung hăng hôn một cái.
Hiếu Mẫn vuốt ve lấy Trí Nghiên, mừng rỡ hưởng thụ. Nhưng tay Trí Nghiên cứ áp lên phía trên vườn hoa, trong lòng không khỏi có chút khác thường. Nhưng Phác Trí Nghiên lại nghiêm túc như vậy, mặt Hiếu Mẫn đỏ bừng, ánh mắt chuyển sang nơi khác. Hất tay Trí Nghiên ra, chỉ nói "Đừng... không cần nữa."
Trí Nghiên hiểu ý, tay chuyển tới nơi khác, chỉ nhẹ nhàng xoa bóp ở bụng dưới và eo ếch. Thấy kim giờ đã đến số bốn, lại nghĩ đến Mẫn nhi từ tối qua chưa ăn gì, ôn nhu hỏi "Mẫn nhi, chị đói chưa?"
Hiếu Mẫn cho rằng khủng long chết tiệt này lại muốn ăn, chống người dậy định xuống nấu cơm, toàn thân bất lực ngã lại xuống giường. Trí Nghiên vội ôm lấy chị "Sao thế? Mẫn nhi, chị muốn xuống giường à?" Hiếu Mẫn tức giận liếc nó một cái "Không phải em đói bụng sao ~ chị xuống nấu cơm mà."
Lòng trí Nghiên ấm áp hẳn, cười cười nói "À, không phải. Em sợ chị đói bụng nên mới hỏi chị ~ em không đói." Suy nghĩ một chút rồi nói "Chúng ta đi tắm trước đi" Nói xong liền ôm Hiếu Mẫn đi vào phòng tắm.
Đặt Mẫn nhi ngồi trên bồn tắm, chỉnh nhiệt độ nước, tỉ mỉ gắn vào cánh hoa. Hiếu Mẫn nhìn nó ôn nhu như thế, lòng ngực cảm thấy rất ấm áp. Sau khi đặt Hiếu Mẫn vào bồn tắm, Phác Trí Nghiên cứ chằm chằm nhìn chị không thôi. Ánh mắt thẳng tắp quét qua thân thể Hiếu Mẫn.
Hiếu Mẫn có chút không được tự nhiên, cúi đầu nhìn lại trước ngực mình, chân và chỗ tư mật trải rộng đầy dấu vết của sự hoan ái tối qua. Lực đạo to lớn đến mức đến giờ vẫn hiện lên một màu hồng tím. Cô mắc cỡ mặt mũi đỏ bừng, thật muốn tìm chỗ nào đó mà chui vào.
Vừa xấu hổ vừa tức giận, hướng Trí Nghiên mà khoát một chút nước "Em! Đừng nhìn nữa!" "Được được được, không nhìn không nhìn ~." Trí Nghiên xoay người lại che miệng cười trộm. Lấy lại bình tĩnh, cũng may, thiếu chút nữa là lại nhịn không được rồi.
Đem bàn chải đánh răng và khăn tắm nhét vào tay Hiếu Mẫn. Sau đó cầm khăn lông giúp Mẫn nhi tắm rửa thân thể, chỗ tư mật cũng không bỏ qua, nhẹ nhàng lau chùi... chọc cho Hiếu Mẫn một trận đỏ mặt xấu hổ.
Giằng co thật lâu thì Hiếu Mẫn mới tắm xong, lau khô người cho Mẫn nhi, trùm khăn tắm lên rồi ôm ra khỏi phòng. Trí Nghiên đặt Hiếu Mẫn nằm ngửa ở trên giường, nhìn Mẫn nhi mặt mũi ngại ngùng ửng đỏ chui thẳng vào trong chăn. Cảm thấy thật đáng yêu, ngực tràn đầy ngọt ngào.
Lo cho Hiếu Mẫn xong, Trí Nghiên vội vã trở lại phòng tắm. Nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ rồi chui vào trong chăn ôm hôn vợ nó, lại hôn lại hôn. Da thịt dán chặt, mùi thơm trên người Trí Nghiên cứ thế xông thẳng vào mũi, mặt Hiếu Mẫn đỏ bừng hệt như trái táo nhỏ.
Khước từ nó ở bên ngoài "Em! Em sao lại không mặc quần áo!?"
"Chị cũng không mặc à? Hặc hặc, vợ yêu moa moa ~"
"Ây ya ~ không muốn! Em... em nhanh đi mặc quần áo đi."
"Không muốn ~ em muốn hôn hôn cơ ~"
"Phác Trí Nghiên! Xuống! Một! Hai!"
"Được được được! Mặc mà mặc mà, em mặc là được chứ gì..."
Vừa nói vừa xuống giường lấy cái áo phong trắng mặc vào, lại tìm trong ngăn kéo một cái áo sơ mi và một cái quần nhỏ rồi trở về mép giường. Đem Hiếu Mẫn từ trong chăn mò ra, biết chị xấu hổ, liền đem áo quần cho chị mặc vào.
Nhìn đứa trẻ đó thay cô mặc quần áo, gài từng nút từng nút một, hình trên áo phong trắng là chú chuột mickey mà cô thích. Lòng Hiếu Mẫn tràn đầy cảm động và hạnh phúc, cô có tài có đức gì mà lại có được một người như thế.
Tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của người trước mắt, nghĩ đến lúc mới vừa mặc áo nhìn thấy trên lưng nó toàn vết cào và dấu răng. Lòng lại đau xót "Vết thương còn đau không?" Phác Trí Nghiên cười hề hề lắc đầu "Không đau, không có chút cảm giác luôn. Da em dày mà. Hặc hặc ~"
"Đứa ngốc ~ Mau lên đây, đừng để bị lạnh." Nhìn nó cứ cười khúc khích nhìn mình, Hiếu Mẫn kéo chăn ra rồi dịch vào bên trong. "Ầy ~" Trí Nghiên bò lên giường ôm Hiếu Mẫn vào lòng liền hôn không thôi "Vợ à ~ em thật hạnh phúc ~ thật tính phúc (*) quá ~ ~"
"Ừm ~" Hiếu Mẫn không trả lời, híp mắt hưởng thụ. Thấy Mẫn nhi không ý thức được ngụ ý của mình, Phác Trí Nghiên cười hặc hặc. Ôm Hiếu Mẫn rồi cứ cọ cọ. Hiếu Mẫn bất đắc dĩ, con người này... từ lúc nào lại thích nũng nịu như vậy.
(*) Tính phúc đồng âm với từ hạnh phúc, ý chỉ quan hệ tình dục
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro