Tám. Tiểu Bạch vùng lên ~ (Hạ)
Cái người Phác Tiểu Mẫn này vẫn không biết hưng phấn là cái quái gì, còn không làm bất cứ động tác nào. Trí Nghiên chờ lâu đến mức nhịn không được, chỉ đành phải ôm lấy cổ Hiếu Mẫn, chủ động đặt nụ hôn lên đó. Hai chân cũng quấn lấy vùng eo thon của chị, chậm rãi ma sát ....
Cảm nhận được cảm giác ngọt ngào nơi khóe miệng, Hiếu Mẫn mới phục hồi tinh thần lại, lại nhìn thấy đầu lưỡi của Phác Trí Nghiên đi vào trong miệng Hiếu Mẫn. Cô vất vả lắm mới được làm công một lần, thế mà còn bị đối xử như kẻ bị động sao!?
Giữ chặt đầu lưỡi rồi xâm nhập vào trong miệng Trí Nghiên, đoạt lại quyền chủ động. Ôn nhu lưu luyến không dứt, thỉnh thoảng lại hướng vào phía bên trong, nghe được tiếng nuốt nước bọt của Trí Nghiên, Hiếu Mẫn mới bằng lòng bỏ qua.
Sau đó lại học theo dáng vẻ của Phác Trí Nghiên, ngậm liếm cằm dưới của nó. Đến tai, Hiếu Mẫn khéo léo nhìn ráy tai ở dưới ánh đèn mờ, mơ hồ nhìn thấy những sợ lông mao nho nhỏ ở xung quanh.
Cô cảm thấy đáng yêu cực kì, thận trọng ôm trọn vành tai vào trong miệng mà liếm mà mút. Đầu lưỡi lại càng tiến sâu vào bên trong. Trí Nghiên nhịn không được mà hừ nhẹ "Uhm ~ Mẫn nhi... Nhột ~"
Hiếu Mẫn buông tha cho cái tai của nó, lân la đi đến xương đòn, gặm cắn không nhẹ cũng không nặng, sau đó hiện ra một hàng dấu răng nho nhỏ rất đáng yêu. Hít lấy mùi hương sữa nhàn nhạt trên người Trí Nghiên, tay cô sờ soạng khắp người nó.
[Trên thực tế thì Phác Hiếu Mẫn cảm thấy Trí Nghiên mới thực sự là yêu tinh. Trừ bộ ngực ra, những chỗ khác muốn lồi có lồi muốn lõm có lõm, rất đúng tiêu chuẩn. Da thịt cũng trắng nõn mịn màng giống như một đứa trẻ, khiến cho người ta yêu thích đến mức không rời tay được.
Mỗi lần như vậy đều khiến cho Hiếu Mẫn mê mẩn đến mức không phân biệt rõ được đông, nam, tây, bắc; bởi vì tay nó đang thực hiện động tác trên người cô. Tâm can tình nguyện để Trí Nghiên ăn sạch sẽ mình, ngay cả xương cũng không bỏ sót. Nhưng ngay cả vì sao cô cũng không biết.
Rõ ràng vừa ngốc nghếch lại còn tham ăn, còn không hiểu tình thú là gì. Không biết là ma lực gì của cái người phía trên mình đã khiến cô thần hồn điên đảo. Ít nhất thì Phác Hiếu Mẫn cô đời này chỉ thua dưới tay Phác Trí Nghiên mà thôi.]
Ầy! Nghĩ đến đây Hiếu Mẫn không khỏi thở dài, lại rất không cam lòng mà nhéo người Trí Nghiên một cái. "Á! Mẫn nhi chị làm gì thế ~"
Phác Trí Nghiên vừa bị nhéo cho đau điếng vừa cảm thấy không hiểu gì. 'Cứ nhẹ nhàng như vậy thực là giống phục vụ quá. Chẳng lẽ mị lực của mình cứ nhỏ vậy sao!?' Nó chề môi mất hứng.
Thấy trạng thái kinh ngạc của em rất tốt, Hiếu Mẫn tiếp tục động tác. Lưu luyến ở xương đòn một hồi lâu, rồi lướt đến bộ ngực không mấy đầy đặn khéo léo của Trí Nghiên. Trong mắt cô, mặc dù em không có được thân hình đáng tự hào, nhưng lại có một loại mị lực khác. Giống như hai miếng bánh ngọt đầy mị hoặc mê người lại cực kì đáng yêu.
Đặc biệt là hai viên anh đào phía trên chiếc bánh, vừa hồng lại vừa tươi, làm cho người ta nhịn không được mà muốn hớp luôn một thể. Hiếu Mẫn lại không như vậy, nàng ăn thức ăn ngon đầu tiên đều thích nhất là việc thưởng thức đùa giỡn nó.
Tay trái khẽ vuốt lấy vú bên phải, thỉnh thoảng lại nắm lấy đóa anh đào nhỏ mà trêu chọc. Còn cái miệng nhỏ của cô lại đặt nhẹ nhàng lên đầu vú bên trái, hơi thở ấm nống không ngừng phả vào đóa anh đào mềm mại, từng trận kích thích càng làm cho hơi thở của Trí Nghiên càng lúc càng gấp gáp hơn.
Nhìn bộ ngực hồng hào mềm mại của Trí Nghiên được vuốt ve đến mức cứng lên, Hiếu Mẫn vừa hưng phấn lại càng cảm thấy vô cùng thần kỳ. Đùa bỡn ngực trái rồi chuyển sang ngực phải. Nán lại rất lâu cũng không có ý định rời đi, cô cứ trêu chọc nó không biết chán.
Vậy mà Trí Nghiên lại không chờ được nữa, Hiếu Mẫn như vậy chẳng khác nào dâng hoa thịt lên tận miệng lại không cho nó ăn. Trong lòng ngứa ngáy muốn chết, thân thể cũng không ngừng cầu khẩn.
Chỉ có thể nặng nề đè đầu Hiếu Mẫn xuống, cảm nhận được bộ ngực mềm mại của mình được thứ trơn trợt ấm áp này vây quanh. Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tiếng rên khẽ vang lên.
Nhũ hoa trên hai đầu ngực cũng đã sớm cứng lên, Hiếu Mẫn còn trêu chọc không biết mệt mỏi, cứ ngậm vào rồi nhả ra, gặm cắn để lại từng dấu vết một. Bụng dưới của Trí Nghiên đã ướt đẫm, bất mãn với thực trạng.
Mở đôi mắt mờ sương của mình, hướng đến Hiếu Mẫn mà giãy dụa ma sát, "Hừ ~ Mẫn nhi ~ ... đừng... đừng chỉ ở.... ở trên ngực.... muốn, muốn em đi ~"
Nghe được những lời này Hiếu Mẫn mới chịu rời khỏi trận địa, tay chậm rãi di chuyển xuống phía dưới. Chạm đến một mảnh ướt át đầy nóng bỏng, cứ không ngừng co rút lại. Hơn nữa tiếng rên khe khẽ của Trí Nghiên càng làm cô cố gắng trêu chọc nó.
Bàn tay ấm áp đặt lên chỗ tư mật, nhẹ nhàng ấn vào. Một cảm giác mâu thuẫn nơi lòng bàn tay chạm đến một điểm cứng, kẹp lại hoa hạch, bóp rồi xoa nắn nó khiến cho Trí Nghiên một trận rên rỉ.
Hạ thân đã đủ ướt át, hoa mật từ miệng huyệt cứ không ngừng rò rỉ, hai mảnh âm môi hơi hợp lại với nhau nghênh đón ngón tay đang tiến vào. Thế mà Hiếu Mẫn thì vẫn cứ ở xung quanh đánh vòng, rước lấy từng trận quấy nhiễu nhưng lại chậm chạp không chịu tiến vào.
Trí Nghiên nhịn không được mà uốn éo người, hai chân không ngừng ma sát với Hiếu Mẫn "Uhm ... Mẫn nhi, đừng ....đùa nữa...mau vào trong ~ cho... cho em.... Huh~"
Nghe những lời này, Hiếu Mẫn khép hai ngón tay lại tiến vào âm đạo, sau đó lại không động đậy nữa. Hiếu Mẫn có chút căng thẳng, trán đầm đìa mồ hôi. "Nghiên, Nghiên... sau đó thì sao?"
Trí Nghiên có chút buồn cười, yêu tinh nhà nó thật là đáng yêu. Lại không khỏi có chút thẹn thùng, nhẫn nhịn dục vọng, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng "Uhm ~ Động... động một cái."
Hiếu Mẫn nghe lời đi vào trong rồi rút ra một cái, lại hỏi "Ừm... sau đó thì sao? Động thế nào?". Trí Nghiên đảo cặp mắt trắng dã, vừa xấu hổ vừa giận.
Người này thật là một chút tình thú cũng không hiểu! Tức giận đáp trả "Tùy chị! Trước sau phải trái chị muốn động đâu thì động!" Dục vọng cùng tâm tình cũng đã bị đè xuống chỉ còn phân nửa.
Trí Nghiên có chút hối hận khi nói nó muốn chị. Đáng lẽ ngay từ đầu nó nên đem Phác Hiếu Mẫn đè chết trên giường cho rồi! Ai bảo chị lại không hiểu tình thú như vậy! Ầy, nếu sớm đã biết được hiện tại, hà tất phải bắt đầu chứ ~
Hiếu Mẫn không hề nghe ra được có cái gì đó không đúng ở Trí Nghiên, chỉ xem em là người nhẫn nại dạy bảo mình. Vì vậy liền động trước sau trái phải ở trong cơ thể Trí Nghiên thật, chọc cho Trí Nghiên từng trận thét chói tai. = =
Một lúc sau, Trí Nghiên cơ bản đã thích ứng, ngẩng cao đầu, thân thể phối hợp cùng Hiếu Mẫn. Khóe miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ. Hiếu Mẫn cố hết sức giật giật "Uhm ~ Nghiên, chặt quá ~" .... "Huh, đừng nói chuyện... huh uhm ~"
Trí Nghiên nắm chặt lấy gra giường, không cầm được mà rên rỉ. Vất vả lắm tình dục mới thức dậy, Hiếu Mẫn lại dừng động tác... Nó mở mắt ra nghi ngờ nhìn chằm chằm chị, thực không biết bây giờ ánh mắt chị cho dù là một chút sát thương đều không có, chỉ là lời nói không ra miệng không khỏi câu dẫn người khác.
Không trừng mắt cũng may, trừng lên rồi lại nhìn thấy mặt mũi đầy tình dục của Hiếu Mẫn, đôi mắt đầy sương nhìn chăm chăm lấy chị. "Nghiên ~ Khó... khó chịu... chị muốn ~" giọng nói ôn nhu phảng phất đến mức chảy nước. Nói xong còn dùng tư mật chậm rãi ma sát vào đầu gối của Trí Nghiên, một mảnh ấm đầy ướt át.
Mặt Phác Trí Nghiên hiện lên ba vạch dài màu đen ... chẳng phải đã nói rõ là chị ở phía trên em rồi sao!? Bây giờ là cái tình huống gì đây chứ !!? Nó thề với trời rằng đời này nó sẽ không để cho Phác Hiếu Mẫn làm công thêm một lần nào nữa, sỉ nhục, thật quá sỉ nhục!!!
........... Ngón tay chấp nhận đưa xuống phía dưới, quả nhiên Hiếu Mẫn đã ướt đẫm. Không chút do dự tiến vào, nhẹ giọng nói ở bên tai "Mẫn nhi, chị động theo em, chúng ta làm cùng nhau." , "Uhm ~"
Vì thế mà hai người liền cùng nhau rút ra đút vào, vì nhau mà phục vụ. Tình dục đã dấn sâu, Hiếu Mẫn bắt lấy thân thể phía dưới không ngừng cử động ma sát. Bộ ngực mềm mại dán chặt, Hiếu Mẫn lên tiếng rên rỉ.
Hiếu Mẫn lại hết hứng, Trí Nghiên thì sao? Ngón tay Hiếu Mẫn ở trong cơ thể Trí Nghiên không có động tác gì, không có tiết tấu gì, cứ thế mà xông ngang tiến thẳng. Rồi lại mỗi lần đều không đạt trọng điểm, quậy đến mức Trí Nghiên sẽ mau hỏng mất. ( = = Trí Nghiên, còn không mau dạy cho cái thứ này một trận đi)
Không còn cách nào khác, Trí Nghiên đành phải xuất khí lực, ôm Hiếu Mẫn ngồi trên chân mình, tách một cái chân đang bắt chéo ngồi xếp bằng với nhau. Vừa mới cố định đã sống chết mà ôm lấy đối phương.
Chỗ tư mật ướt át hợp chung làm một, hai bông hoa quấn quýt lấy nhau không rời. Hai người bắt đầu nhịn không được mà uốn éo người ma sát đối phương, bộ ngực mềm mại cũng dính chặt lấy nhau mà ngọ nguậy, khoái cảm tới quá mức mãnh liệt.
Cuối cùng ham muốn về dục vọng cũng đã được hóa giải, hai người chỉ còn dư lại bản năng nguyên thủy, không có thời khắc nào cần thân thể đối phương như lúc này. Bốn mảnh âm môi gắt gao sáp chung một chỗ, dịch mật của cả hai chảy ra cũng không ngừng dung hợp lại. Khoái cảm giống như núi lửa bộc phát không ngừng đánh tới.
Cả căn phòng đều vang lên âm thanh của cả hai, chỗ tư mật được ma sát cứ thể rỉ ra tiếng nước chảy, say đắm đến mức không chịu được. Hai người ở trên giường ôm lấy nhau thật chặt, cùng nhau kéo dài cái thú vui này, ngay cả ánh trăng cũng không nhịn được xấu hổ mà núp vào.
Sắp đến rồi, sống chết gặm cắn lấy môi đối phương, ma sát càng lúc lại càng nhanh. Thân thể một trận căng thẳng, không ngừng co rút về phía trước. Rốt cuộc, bụng dưới của người đối diện co rút lại, chất lỏng ấm áp như hồng thủy bị vỡ đê xông ra khỏi sào huyệt. "Uhm! Ah ~" Hai người cùng lúc lên đến đỉnh....
Thân thể căng thẳng nhanh chóng mệt lừ, cùng nhau nằm ngửa trên giường. Cào trào đi qua để lại những tiếng thở, hai người nằm trên giường nhẹ thở hổn hển, cơ thể vẫn còn run rẩy.
Hiếu Mẫn nhìn những kiệt tác của Trí Nghiên trên thân thể mình, trong lòng không khỏi vui vẻ thỏa mãn. Hướng tới Trí Nghiên mà cười khúc khích, Trí Nghiên thấy chị như vậy thực đáng yêu, liền cùng nhau cười.
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Hiếu Mẫn xòe bàn tay ra sờ một vòng ở bụng dưới của Trí Nghiên. Chọc cho nó một trận hừ nhẹ, lấy ra một bàn tay dính đầy dịch trong suốt.
Học theo dáng vẻ của Trí Nghiên, ở trước mặt nó mà liếm lấy dịch mật, còn làm bộ lấy miệng liếm chậm chạp giả vờ thưởng thức. Lần này Phác Trí Nghiên không thể cười được nữa, mặt mũi mắc cỡ đỏ bừng hệt đà điểu.
Thấy em như thế, Hiếu Mẫn lại sờ một vòng ở chỗ tư mật, đưa bàn tay hướng đến trước mặt Trí Nghiên. Hiếu Mẫn nhìn em nhíu mày, ý bảo hãy nuốt nó. Phác Trí Nghiên trợn tròn mắt, sự thực chứng minh rằng kẻ thừa nước đục thả câu vẫn còn tồn tại ....
Thấy Trí Nghiên chậm chạp không chịu tiếp tục, Hiếu Mẫn lại đem tay ra phía trước mời nó "Ya ~ nhanh lên một chút đi!" nũng nịu ra lệnh nó. Nếu như Phác Trí Nghiên cứ thế từ chối, thì tối nay chắc chắn chị nó sẽ không bỏ cuộc đâu.
Biết rõ tính khí của Hiếu Mẫn, Trí Nghiên chấp nhận ngậm lấy ngón tay dính đầy dịch mật. Liếm rồi nuốt, thỉnh thoảng lại gặm cắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro