Mười lăm
"Em đã từng nghĩ đến sau này chưa?" – Đoạn tình cảm này có thể lừa gạt bất cứ ai, nhưng không thể lừa qua mắt Hàm Ân Tĩnh .
Có lúc trong tình cảm không quan trọng là yêu hay không yêu, mà là đúng hay không đúng.
Trong một nhóm nhạc thì luôn có CP, cũng là một trong những phúc lợi dành cho fan hâm mộ, nhưng một khi đã là thật, sẽ biến thành scandal khủng khiếp. Gia trưởng, xã hội, dư luận, bốn phương tám hướng cũng sẽ bị đè lên bởi rất nhiều áp lực, cô không nhẫn tâm để hai người bạn thân thiết của mình phải đối mặt với những thứ này.
Phác Hiếu Mẫn như có điều suy nghĩ rồi nhìn Hàm Ân Tĩnh "2012 rồi, nói không chừng lại có ngày tận thế thật."
"......"
"Nói không chừng ngày mai sẽ có sóng thần, hôm sau sẽ có động đất, những ngày tiếp theo còn có thể xảy ra tai nạn xe cộ"
"......"
"Hoặc là một giây sau đột nhiên phát hiện bản thân đã mắc bệnh, nói không chừng lại là bệnh máu trắng."
"Phác Trí Nghiên không có bố làm tổng tài, em ấy cũng không phải là soái ca thâm tình gì."
"Vâng, được thôi." – Phác Hiếu Mẫn uống một ngụm nước, "Em không thể quyết định những chuyện sẽ xảy ra sau này, chỉ có thể nắm bắt hiện tại." Những thứ đó có thể là những chuyện tê tâm liệt phế tan nát cõi lòng, nhưng bây giờ bọn họ yêu nhau, cô chính là không có cách nào buông tay được.
.
Hàm Ân Tĩnh nhìn cô, rất lâu không lên tiếng "Hai em nên chú ý chút, bây giờ không phải là lúc có thể ra khỏi nhà. Còn nữa, bất luận là lúc nào cũng đừng quên rằng hai đứa vẫn còn người chị tốt này."
Phác Hiếu Mẫn cười rồi ôm lấy Ân Tĩnh, đối với người bạn này, cô chỉ có thể đem lòng cảm kích. "Đúng rồi, chị phát hiện ra từ lúc nào vậy?"
"Hôm đó chị nhìn thấy Trí Nghiên mơ mơ màng màng hôn em."
"Vâng, chúng em nên chú ý nhiều hơn."
Không thể gật đầu đưa địa chỉ "Thật ra nếu người đó không phải là Trí Nghiên, nhìn em ở trên sân khấu dáng vẻ gấp gáp đến vậy, vẫn là một chuyện khá sung sướng." Phác Hiếu Mẫn ở trước mặt mọi người, sân khấu là thứ cô coi trọng nhất, thậm chí chỉ một ánh mắt, một động tác nhỏ đều sẽ luyện tập rất lâu. Có thể nhìn thấy dáng vẻ đó của Hiếu Mẫn trên sân khấu, thực là một chuyện không dễ dàng gì.
Đương nhiên Phác Hiếu Mẫn biết Hàm Ân Tĩnh đang nói cái gì. Lần solo đó cô thực là lo lắng quá mức, bị máy quay phim bắt được vẻ mặt không mấy hợp lúc, lại bị phóng viên tốt viết cho một bài. Nhưng Phác Trí Nghiên cũng có lúc giống như sắp té xỉu trên sân khấu vậy, hình tượng trên sân khấu là cái gì chứ, cứ thế đem ra đùa giỡn.
Đối mặt với sự trêu chọc của Hàm Ân Tĩnh, Phác Hiếu Mẫn hướng đầu đến một điểm mông lung, đảo một ánh mắt vô thần.
.
"Chị Ân Tĩnh, em không biết nữa." – Phác Trí Nghiên có chút mê man nhìn Hàm Ân Tĩnh.
Nó không nghĩ đến chuyện sau này, cũng không nghĩ đến những vấn đề có thể xảy ra đó, nó thích Phác Hiếu Mẫn, Phác Hiếu Mẫn cũng thích nó, vì thế mà bọn họ ở cùng nhau, chính là đơn giản vậy thôi.
Hàm Ân Tĩnh cũng đang nghĩ, cô hỏi Phác Trí Nghiên về chuyện sau này đột ngột như vậy, rốt cuộc là tốt không đây? Trên thực tế nam nữ yêu nhau thì có mấy cặp ở cùng nhau, dựa vào cái gì cô lại phải lo cho chuyện sau này của hai người kia.
"Không sao, không cần phải nghĩ quá nhiều, bây giờ cứ ở bên nhau như vậy là được rồi" – Cô sờ sờ đầu Phác Trí Nghiên một cách cưng chiều, lại nói thêm một câu "Không cho em nói gì với Hiếu Mẫn". Cô cũng biết mình hỏi Phác Trí Nghiên như vậy, nói không chừng Hiếu Mẫn sẽ cầm luôn dao thái mà phi vào người cô.
"Chị Ân Tĩnh, em muốn ở bên chị Hiếu Mẫn thật tốt" Phác Trí Nghiên vốn không để ý Ân Tĩnh, tự mình nói tiếp "Em không biết sau này sẽ đối mặt với những gì, nhưng em vẫn muốn em và chị Hiếu Mẫn luôn bên nhau. Em cũng muốn mình mau lớn nhanh, muốn thực sự hiểu được suy nghĩ của chị, muốn bảo vệ chị. Chị Ân Tĩnh, em thực sự rất muốn nhanh chóng lớn lên."
Ánh mắt Phác Trí Nghiên cứ thế sáng lên, bên trong tràn đầy kiên định, Hàm Ân Tĩnh hơi sốc, cô chưa từng thấy vẻ mặt Phác Trí Nghiên như vậy.
"Em thường thường không thể để ý đến chuyện của chị, như vậy sẽ làm chị đau lòng. Em một chút cũng không muốn như vậy."
"Đứa trẻ ngốc này, em vốn đâu còn nhỏ nữa, tấm lòng này của em sẽ khiến Phác Hiếu Mẫn rất hạnh phúc." Hàm Ân Tĩnh vuốt ve tâm tư nhỏ bé của nó, đứa trẻ này nhìn thì ngốc nghếch vậy, không ngờ lại có nhiều suy nghĩ đến thế, xem ra sự lo lắng của cô thực là dư thừa rồi. "Đúng rồi, hai đứa chú ý dùm chị được không? Trước mặt mọi người đừng có hễ là hôn hôn gì đó, còn ra gì nữa!"
"Ồ ~" Sớm đã bị Phác Hiếu Mẫn nói qua, Phác Trí Nghiên không tình nguyện nhưng vẫn phải đồng ý.
Dùng tay kéo mặt dài ra, xem ra thực sự đã ở bên nhau rồi, nhưng mà cũng có điểm không tốt, đó chính là không thể thân mật một cách quang minh chính đại.
Cũng may buổi tối về ký túc xá là ở chung một phòng, đóng cửa rồi kéo rèm, muốn thế nào cũng được, cứ thế an ủi chính mình, Phác Trí Nghiên khẽ cười đỏ mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro