Mười một

(chap này đăng trong đêm mới hợp không khí được =))) mọi người ngủ ngon.)


Trời lại về đêm, ban đêm luôn làm người ta tràn đầy sự chờ đợi, đặc biệt là buổi tối có thể ngủ đủ giấc.

Rũ bỏ thông báo cuối cùng, Phác Trí Nghiên và Phác Hiếu Mẫn cũng mệt mỏi kéo đầu đi về phía phòng của mình. Lịch trình đầu tiên của ngày mai đến chiều mới bắt đầu, nghĩ đến đây mới có thêm chút tinh thần.

Nó lăn qua lăn về trên giường một cách thoải mái, Phác Trí Nghiên cuối cùng lại nghĩ đến một vấn đề, đó chính là liệu Phác Hiếu Mẫn có thích nó không đây. Tuy chị thường rất cưng chiều nó, nhưng mà cũng có thể chỉ vì nó nhỏ tuổi hơn chị mà thôi. Lòng Trí Nghiên có chút không thoải mái, ôm lấy gối rồi cào cào.

"Chị" - Nó nói một câu giống như thì thầm, âm thanh đó nhẹ nhàng đập vào tai nó, cũng có chút mơ hồ, vì vậy liền tăng âm lượng "Chị!"

"Hả?" - Phác Hiếu Mẫn đang dùng điện thoại lên mạng thì quay đầu lại, Phác Trí Nghiên lại không biết nên nói cái gì, lại cúi đầu tiếp tục giày xéo cái gối liên tục.

"Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là muốn gọi một tiếng" - Nói là nói như vậy thôi, trên mặt viết rõ là "KHÔNG VUI". Phác Hiếu Mẫn cũng không cố hỏi, trong lòng mang theo sự chờ đợi nho nhỏ, buổi tối nằm ngủ thì gọi tên cô, hôm nay lại cố tình để em nghe được cái chuyện đó, đoạn tình cảm này cũng không phải là mỗi cô tình nguyện, cô bắt đầu mong đợi một chút chủ động từ đối phương.

Nhưng cô lại không gặng hỏi, cho nên có chút trầm mặc.

Phác Trí Nghiên dừng việc chà chà chiếc gối lên cái ra giường, cuối cùng không kìm được nhìn về phía Phác Hiếu Mẫn.

Phác Hiếu Mẫn đang yên lặng nhìn nó, ánh mắt mang chút tâm trạng kỳ lạ, Phác Trí Nghiên nhìn cũng không hiểu, nhưng nó biết là bên trong đó mang theo sự ôn nhu. Trí Nghiên không kịp đề phòng sa vào ánh mắt ấy, rút cũng không rút ra được.

"Chị, chị thật là đẹp" - Phác Trí Nghiên không tự chủ được, đưa tay ra khẽ vuốt ve trước mặt.

"Chỗ nào đẹp cơ?"

"Chỗ nào cũng đẹp hết, đôi mắt đẹp, cái mũi đẹp, đôi môi ... cũng đẹp". Ngón tay đặt lên môi Hiếu Mẫn, mềm mại như trong giấc mộng của nó vậy, viền theo đường chỉ của đôi môi nhỏ mịn, giống như là châm lên một ngọn lửa, đốt nóng đầu miệng lưỡi khô ráo của cô, hô hấp cũng bắt đầu không được nhịp nhàng.

Miệng Hiếu Mẫn khô đến mức không nói nên lời, Phác Trí Nghiên còn vô thức nuốt nhẹ nước bọt xuống, đôi môi lại mở ra, cẩn thận hỏi "Chị, em có thể hôn chị một chút không?" - nói ra câu mới cảm thấy âm thanh hơi trầm thấp, mang theo một thứ tình dục vô tận.

Phác Hiếu Mẫn vẫn lặng lẽ nhìn nó, giống như là chưa nghe thấy gì vậy, một hồi lâu mới nhắm mắt lại, nhả ra thứ âm thanh không thể ngửi được từ miệng nói ra một câu "Có thể".

Hai đôi môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, giống như đột nhiên có pháo nổ ra từ trên không, rồi như nở hoa dưới mặt đất. Lưỡi Phác Trí Nghiên khẽ lộ ra, đụng phải đôi môi đó lại nhanh chóng thu về, thấy Phác Hiếu Mẫn không có phản ứng gì, nó mới mạnh dạn đưa ra.

Cuối cùng đi vào bên trong đôi môi của Hiếu Mẫn, hai đầu lưỡi cùng nhau nhảy múa.

Nụ hôn càng lúc càng kịch liệt, Phác Trí Nghiên là một đứa trẻ tham lam, mơ ước từ lâu cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại đạt được, nhất định phải một ăn thì phải cho đủ.

"Ưm ~" - Phác Hiếu Mẫn cuối cùng không át chế được, phát ra một tiếng rên rỉ.

Sự trêu đùa của tình nhân là thứ thôi dục tốt nhất, âm thanh đó vang lên bên tai Phác Trí Nghiên, triệt để đốt cháy lý trí của nó, bàn tay không an phận đưa vào phía bên trong bộ đồ ngủ.

Phác Hiếu Mẫn sớm đã không còn sức lực để chống lại, hoặc là cô vốn dĩ không muốn chống lại. Đây không phải là lần đầu bọn họ tiếp xúc thân mật, nhưng lại có sức mạnh khiếp người. Phác Hiếu Mẫn khẽ tách đôi môi, mi mắt khẽ rung, là cô đã đắm chìm trong đó rồi.

Phác Trí Nghiên lại sáp vào, còn mang theo cả bản năng của động vật, nó tỉnh tỉnh mê mê tự mình khẩn cầu một con đường khám phá, thân thể Phác Hiếu Mẫn là khu vườn nhỏ của nó, nó ở trong đó nhìn thấy một thế giới khác, thế giới này ngũ quang thập sắc, làm hoa mắt nó, làm nó không cách nào thoát khỏi được. Còn nó làm tất cả những thứ này vừa vặn đáp ứng được nhu cầu của Phác Hiếu Mẫn.

Cơ thể trần trụi đang quấn quýt ở phía dưới lớp chăn mỏng, da thịt dán vào da thịt, an ủi khoảng không hư thực kia.

Chuyện phát sinh ngoài dự tính của hai người, nhưng lại mang đến niềm vui vô tận.

Cuối cùng lại không biết làm thế nào mà dừng lại, hai người đều có sự mệt mỏi, ôm nhau ngủ thiếp đi.

Cái đêm này, màu sắc so với bình thường cũng chẳng có gì khác nhau, mặt trăng cũng như vậy, ngôi sao cũng như vậy, nhưng mà lại có chút ấm áp, cuối cùng khiến tất cả đều trở nên không giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: